Gửi bài:

Hoa chiều tím

Tôi thích con đường này không phải vì nó có hàng cây xanh thẳng tắp, mà là những hàng hoa chiều tím nở như chưa từng biết đến trần thế có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.

Những bông hoa chiều tím trước vỉa hè, và trên từng ban công của những ngôi biệt thự liền kề màu trắng, luôn e ấp cười trong gió dịu dàng đón ánh bình minh đầu tiên của ngày mới cho đến những hạt nắng mong manh cuối ngày của sắc hoàng hôn trên con phố mới đang chờ đặt tên, thủy chung vẫn tím ngát một màu mong đợi...

***

hoa-chieu-tim

Tôi đi thật chậm dưới hàng cây ngắm hàng biệt thự chỉ có hai tầng màu trắng, kiến trúc đơn giản mang hơi thở của vùng nhiệt đới, nhưng vẫn toát lên vẻ hoa lệ, kiêu kì của nàng tiểu thư thế kỉ 21. Bất giác tôi bật cười vì sự ví von ngớ ngẩn của mình, lại đổ tội cho những tòa kiến trúc đã khiến bản thân yếu mềm, lại nhớ đến A...

Ngày ấy tôi rất ghét cái cảm giác mỗi lần ngồi sau xe của người nào đó lại phải nghe cái điệp khúc:

- Cậu biết những ngôi nhà này có lối thiết kế của nước nào không?

- Cậu biết tòa nhà kia thiết kế theo trường phái nào không?

- Cậu biết giữa kiến trúc Gothic và Roman khác nhau điểm nào không?

Tôi thật sự quá ngán ngẩm bởi vì tôi không biết tí gì về kiến trúc, đối với tôi một tòa kiến trúc đẹp đơn thuần chỉ có hai cảm giác thích hoặc không thích, đặc biệt tôi chúa ghét đi chơi đôi lứa mà người ta chẳng để ý gì đến mình, hết liếc tòa nhà này lại nhìn tòa nhà kia rồi thao thao bất tuyệt cả buổi, giống như học trưởng đang thuyết giảng cho hậu bối mới chân ướt chân ráo đến với môn học vậy, rõ ràng chúng tôi thuộc hai khối học, hai chuyên nghành chẳng bao giờ ăn nhập đến nhau.

Một hôm đang trong giờ học tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy, tôi hơi lẩm bẩm nói với đứa bạn ngồi bên nhưng giọng nói thì chỉ có mỗi tôi là nghe được, còn cô bạn vẫn tỉnh queo ngồi ghi ghi chép chép lời thầy:

"Trời mưa mất thôi! Sao lại nhắn tin giờ này nhỉ?"

Tin nhắn: "cuối tuần này có bận gì không?"

Trả lời: "Bận ngủ thôi!"

Tin nhắn: "Vậy đi lên phố cổ chơi không?"

Tôi hí hửng cười ngây dại: "Đi chứ, về thủ đô ăn học lâu như vậy mà chưa lên đó chơi à?"

"Tớ có hai vé xem triển lãm tranh về Hà Nội, vậy cuối tuần tớ qua đón cậu nhé!"

Mặt tôi ỉu xìu như cái bánh bao dính mưa, tôi bấm bụng uể oải gõ tin nhắn gửi đi:

"Người ta đâu phải dân kiến trúc hay mỹ thuật, xem cái đó có tác dụng gì?"

Tin nhắn: "Chưa xem sao biết không có tác dụng? Vừa đi vừa xem thẩm thấu mới tốt."

Tôi nhấm nhẳng đáp lại một câu ngắn ngủn:

"Ừ!"

Vì biết mai là ngày nghỉ, nên hôm nay tôi và cô bạn cùng phòng quyết chí chùm chăn luyện phim bộ, tới 3h sáng mệt đơ người, hai đứa lăn quay ra ngủ. Đứa nào đứa nấy ngủ say như chết, điện thoại kêu inh ỏi cũng không ai nghe thấy, cổng bên ngoài khóa nằm không nhúc nhích, chuông cửa bị hỏng từ ngày hai bác tôi vào Sài Gòn định cư.

Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ giận tôi và cạch mặt tôi như tôi từng chiến tranh lạnh với cậu ấy đúng một tuần khi cậu ấy để tôi bị lạc khi cùng nhau đi xem ca nhạc ở sân Mĩ Đình.

Cô bạn cùng phòng đã nói với tôi rằng "tất cả những tật xấu mà bọn con gái có thì nó không có tên trong từ điển của bọn con trai, ví dụ như tính mày là chúa hay thù vặt và nhớ dai, nhưng A chưa từng chấp nhặt mày cái nào, mặc dù tao thấy nhiều lúc mày đáng ghét không chịu nổi."

Tôi nghe nó nói về tôi xấu xa như vậy thì quay sang lườm cho nó một cái bén gót:

"Con ranh này! Mày có phải bạn tao không đấy, ăn cây táo rào cây sung hả."

Buổi tối tôi gọi điện cho A:

- À... Ừm... sáng nay tớ ngủ quên...

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người ta cướp lời:

- Lần này không đi được thì lần sau đi, còn có nhiều cuộc triển lãm mà.

- Ừm! Thế cuối cùng cậu có đi xem không?

- Vừa lúc cô bạn cùng lớp cũng rủ đi.

Tôi đã cảm thấy bớt đi chút áy náy, giọng vui như chim sáo trở lại:

- Tốt quá rồi còn gì...

Vào ngày thành lập trường Kiến Trúc, cậu ấy có đưa tôi tới tham quan trường và tham gia các hoạt động cùng bạn bè trong lớp cậu ấy, buổi tối chúng tôi đi xem kịch ở nhà hát lớn. Không biết cậu ấy kiếm được ở đâu hai vé nhạc kịch thật khiến người ta buồn ngủ, tôi buồn ngủ ngay từ lúc ngồi xuống ghế, trong cơn buồn ngủ tôi mơ mơ màng màng nghe cậu ấy giới thiệu về đoàn kịch nước ngoài nào đó cùng chuyến lưu diễn miễn phí của họ, chỉ có một tối duy nhất tại Hà Nội...

Hình như có ai đó lay lay vai, còn cất giọng thì thầm bên tai tôi:

- Cậu dậy đi! Tớ đưa cậu về!

Tôi ú ớ mở mắt nhìn trái nhìn phải lại nhìn lên sân khấu đáp tỉnh:

- Nhưng vẫn đang biểu diễn mà.

- Nhưng cậu buồn ngủ.

- Tại trưa nay tớ không ngủ nên hơi buồn ngủ tí thôi, giờ tỉnh rồi, xem tiếp thôi...

Tôi luôn nói với cô bạn cùng phòng:

- Tao và A chẳng có điểm tương đồng nào cả!

Tôi và A đúng là không có điểm tương đồng nhưng nếu hỏi duyên phận là gì thì câu trả lời chính là tôi và cậu ấy. Bố mẹ A và bố mẹ tôi là bạn bè, là đồng chí, là đồng nghiệp của nhau, và chúng tôi đã từng là hàng xóm của nhau. Nếu nói A là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi cũng chẳng sai, vì tuổi thơ tôi và A cùng nắm tay nhau bước từng bước từ lớp mẫu giáo lên những lớp tiểu học, rồi sang một nửa cấp hai... Chỉ là sau này gia đình A chuyển về HN, chúng tôi không còn học cùng nhau nữa.

Khi tôi vào Đại học, học kỳ đầu tiên lớp tôi có tham gia giao lưu với một lớp bên Kiến Trúc, tôi nhớ ngày đầu tháng 11 hôm đó, trời nắng nhẹ, thời tiết đầu đông chỉ hơi hơi lạnh, cô bạn bí thư lớp tôi và cậu lớp trưởng lớp Qui Hoạch cùng phối hợp khá ăn ý trong vai trò làm MC, họ gọi tên một vài người từ hai lớp lên trong tiếng vỗ tay rầm rập của bạn bè, tôi quá bất ngờ và ngại ngùng vì mình cũng nằm trong số ít đó bị gọi lên không biết để làm gì, tôi hoang mang suy nghĩ đến bấn loạn cả bước chân, hết đoán già lại đoán non: "lẽ nào họ gọi mình lên làm người mẫu... cũng không đúng vì mình quá thấp bé nhẹ cân mà"... "lẽ nào họ gọi mình lên tham gia chơi trò chơi nào đó... nhưng mình thì biết chơi trò gì"...

- Chúc mừng sinh nhật những bạn của tháng 11! November!

"Ôi trời!" – tôi thầm nhủ, đúng là làm tôi hết cả hồn.

Lúc ấy tôi mới biết thì ra A cũng cùng tháng sinh với tôi. Lúc ấy cũng chỉ có A sau mấy năm xa cách vẫn nhận ra tôi và gọi tên tôi giữa đám đông bạn bè.

Ông trời thật khéo sắp xếp làm sao, giọng cô bạn MC kiền kề sau tiếng gọi:

"Bây giờ mời Hoàng Tử tháng 11 lớp Qui Hoạch đến tặng quà cho Công Chúa tháng 11 lớp Trung"

Từng tràng vỗ tay vang lên xen lẫn tiếng huýt gió của mấy tên con trai hiếu động, mặt tôi hết xanh thành đỏ, tôi lẩm bẩm tự độc thoại với chính mình: "Công Chúa với Hoàng Tử gì chứ! Cái màn sến sẩm này là sao! Mong sao cả diễn viên chính và phụ đều hóa thành ếch hết đi".

Tôi nhận hộp quà từ tay A và bóc ra trong tiếng chúc mừng của bạn bè, đó là một chiếc khắc voan quàng cổ màu hoa chiều tím vừa hợp với thời tiết se lạnh đầu đông Hà Nội, vừa có thể làm băng đô quấn tóc điệu đà, tôi rất hài lòng với món quà này và thầm cảm ơn người nào đó đã chọn quà này cho tôi.

A hay nhắc lại chuyện về cái bánh đa mà mỗi lần mẹ tôi nướng thơm phưng phức lại đứng lên thành bể xi măng gọi với từ bên này bức tường sang bên nhà A, rồi mẹ A cũng đứng lên thành bể bên kia nhà mình đón lấy cái bánh mang vào cho A.

Tôi cũng nhớ mấy chuyện đó nhưng tôi không quá hào hứng như A, toàn những chuyện cũ từ thời trẻ trâu "vớ va vớ vẩn" mà sao cậu ấy lại ôm ấp trong lòng như trân châu bảo vật vậy chứ!

Ngược lại, tôi không thích nói về chuyện ngày xưa, toàn chuyện tầm phào vô vị chẳng đáng nói, tôi thích A của hiện tại, đẹp trai và tài hoa, hát cũng hay mà chơi ghi ta cũng đỉnh. Mấy năm không gặp, nhìn lại thật xấu hổ, tôi vẫn là con cá sấu quê mùa một cục, chỉ có A lớn lên đúng là Hoàng tử.

A nói rằng những năm tháng ở trên quê vẫn là tuyệt vời, cậu ấy nhớ dãy nhà tập thể cũ và thường hỏi tôi về nó về những người hàng xóm cũ của chúng tôi.

Cũng hàng trăm lần tôi nhắc đi nhắc lại rằng những người sống ở khu nhà tập thể của chúng tôi giờ mỗi người một ngả, họ đều mua đất trên phố và xây nhà cao cửa rộng hết cả rồi, giờ ai còn ở nhà tập thể nữa, không phải nhà A cũng nhà lầu xe hơi ở giữa lòng thủ đô đấy thôi!

Trước kỳ nghỉ hè tôi mè nheo đòi hỏi:

- Khi nào cậu đưa tớ đi chụp ảnh được không?

- Thích đến địa điểm nào chụp?

- Chỗ nào có cảnh đẹp ý!

- Nhất chí!

- Nhớ mang máy ảnh đi rồi chụp cho tớ thật xinh đẹp để tớ úp lên fb thả thính bọn bạn.

- Định thả thính cảnh hay thả thính người?

- Xì! Có ý gì?

- Để tớ còn biết mà lựa góc chụp.

- Cả hai đi!

- Tớ đúng là nô lệ cho cậu còn gì!

Cuối cùng tôi cũng biết được loài hoa mà mình thích nhất, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết tên của nó. A bảo tôi là kẻ lạc hậu, vì loài hoa này bình thường như hoa dâm bụt trên quê thôi, thậm chí màu sắc của nó còn thua xa hoa dâm bụt, tôi hơi buồn vì lại nghĩ chúng tôi chẳng có điểm nào tương đồng cả. Thành ra mấy tấm ảnh tôi chụp bên hàng hoa chiều tím tấm nào mặt mày cũng ủ rũ như thiếu nữ u hồn. Còn A cứ tủm tỉm cười chụp chụp nháy nháy.

A bảo rất thích biệt thự liền kề, sau này cũng muốn được tự tay thiết kế loại hình nhà ở kiểu này, như vậy nhà tập thể của chúng tôi ngày xưa sẽ được tái hiện trong một diện mạo mới mang hơi thở thời đại, tôi nghe mà cảm thấy lùng bùng lỗ tai vì chẳng hiểu cái đó như thế nào. Tôi đem chuyện của mình cắt ngang dòng cảm xúc của cậu ấy:

- Có lẽ tớ sẽ đi du học...

- Mới học năm hai mà đòi đi đâu?

- Tính học tiếp hai năm cuối ở Trung Quốc rồi lấy bằng bên đó.

Tôi nói hôm trước thì hôm sau có giấy báo từ khoa chuyển xuống, thông báo ngày đi Bắc Kinh sắp tới.

Vì tôi đã chuẩn bị cho tham vọng du học của mình từ hồi năm nhất nên khi nhận được giấy báo ngày đi tôi không quá bất ngờ, bố mẹ trên quê "khăn gói quả mướp" bắt xe xuôi về thủ đô. Chỉ lúc này A mới biết ngày tôi đi, lần đầu tiên A giận tôi, làm thành một cuộc chiến tranh lạnh suốt cho đến ngày tôi ra sân bay.

A đi bên cạnh bố tôi với vẻ mặt lầm lầm lì lì như băng lãnh công tử - một nhân vật phản diện trong tác phẩm ngôn tình huyền huyễn mà tôi thích, tôi lén nhìn trộm sang cậu ấy mấy lần mong đợi một lời chào hay một câu chúc nào đó, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, đành chủ động xấn tới:

- E hèm! Tớ sắp vào trong rồi!

- ...

- Nhất định không lên tiếng à!

- ...

- Giận vì tớ đi à!

- ...

Tiếng loa phát thanh oang oang truyền tới, tôi tức quá cố ý huých khuỷu tay đánh vào mạn sườn cậu ta một cái, rồi hùng hục bước đi không thèm ngoái đầu nhìn lại, vừa đi vừa ấm ức khóc:

"Giận thì giận... tớ cũng cóc cần... sang đó thiếu gì soái ca". – Tôi lầm bầm nói không ra tiếng.

- Có mấy tấm ảnh tớ để bên trong cuốn tự điển "ruột" của cậu đấy!

"Cuối cùng hạt thóc cũng lên tiếng!' – Tôi mím môi quyết chí giả điếc tạm thời, đã giận cho giận luôn!

Khi tôi ổn định chỗ ngồi trên máy bay mới sục vào ba lô lôi cuốn từ điển ra, quả nhiên có ba tấm ảnh chụp tôi làm dáng bên hoa chiều tím, nước ảnh rất đẹp, trong vô thức tôi khẽ đưa tay lật mặt sau tấm ảnh đọc hàng chữ A viết: "Có một người giống như hoa chiều tím! Sau này tớ thiết kế biệt thự liền kề, chỉ cần cậu gật đầu tớ sẽ dành cho cậu một ban công trồng thật nhiều hoa chiều tím, thật ra chúng ta cũng có điểm tương đồng, chỉ là cậu chưa nhận ra mà thôi."

 

Ngày đăng: 27/10/2018
Người đăng: Hồng Hải Ngô
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Chúng em đều tưởng
 

Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng hành với nhau, và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau...

Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage