Gửi bài:

5 giây

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

Cậu dắt chiếc xe đạp và hơi thở hổn hển lên con dốc của sân trường, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi thấy được qua chiếc áo trường trắng tinh. Tôi đi ngay sau cậu và chăm chú nhìn cậu như thể chưa từng nhìn ai như thế dù đã lên con dốc này nhiều tới mức trở thành thói quen. Tôi cảm nhận được sức hút gì đó từ cậu khiến tôi muốn ngắm hình ảnh cậu thở vì mệt mãi mãi, tôi biết rằng từ cái khoảnh khắc ánh mắt tôi đưa về phía cậu, tôi đã phải lòng cậu rồi. Một thứ tình cảm thời trung học đã từng nở ra như thế và cũng phai mờ đi nhanh như thể vận tốc của cánh hoa anh đào.

5-giay

Tôi và cậu cùng lớp, cậu là một học sinh không mấy nổi bật, cậu không quan tâm nhiều đến việc học, gia đình cậu cũng không bắt ép, cậu thích chơi game, cậu như tấm gương lớn đối diện với tôi vậy. Một học sinh trung học chỉ nghĩ tới việc ngày mai mình sẽ học gì, mình phải làm bài tập gì đây, hôm nay mình có mắc nhiều lỗi sai hay không như tôi, chẳng thể ngờ rằng đã từng đưa ánh mắt nhìn theo cậu.

Thức dậy vào một buổi sáng, tôi mở cửa và cảm nhận cái lạnh nhè nhẹ chạm vào da thit, cảm giác như đang bước qua ranh giới của thu và hè. Nhận ra mặt bàn còn bừa bộn sách vở, tôi cuống cuồng dọn dẹp và chuẩn bị sách vở tới trường. Điều kì lạ là hôm đó tôi soi gương rất lâu, chỉnh lại mái tóc rất lâu và nghĩ rất lâu về một người. Lớp học vẫn như mọi ngày, vắng tanh mặc dù đã 6h30, tôi tranh thủ mở vở đọc lại bài đề phòng cô kiểm tra bài cũ. Một tiếng bước chân đến gần từ phía bên ngoài lớp học, cậu, tôi nhận ra là cậu, cậu cũng hay đến sớm như tôi. Cậu đeo chiếc tai nghe và dường như chẳng còn để ý rằng trong lớp có ai hay không, cậu đặt balo xuống một tiếng "Bụp" và gục ngay xuống bàn.

- Chào cậu!

Tôi cất tiếng chào lần hai khi cậu bước vào lớp nhưng chưa bao giờ nhận được lời đáp hay một ánh mắt đưa về phía mình. Như một hành động trong vô thức, tôi gập vở và ngắm nhìn cậu ngủ trong từng giây từ phía bên này dãy lớp học. Trời thu không có nắng nhưng ánh sáng chiếu vào từ khung cửa tới chỗ cậu vẫn thật đẹp. Chỉ vài phút sau, lớp học lại đông đủ cả rồi. Thật kì lạ là dù là học sinh cuối cấp, nhưng mấy đứa bạn tôi chẳng bao giờ chịu tới lớp sớm, chẳng hay học bài cũ và lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ngủ.

Tiếng chuông điểm tiết học đã hết, cả lớp ai nấy đều thở dài vì được về nhà và lại ngủ một giấc thật dài vì không có tiết buổi chiều. Cậu cũng hay ra về gần cuối lớp giống như tôi, dù muốn đi sau cậu thật lâu để ngắm bờ vai của cậu lần nữa nhưng tin nhắn phải về nhà sớm đập thẳng vào mắt, tôi chạy nhanh lướt qua cậu.

Tối hôm ấy, tranh thủ vài phút trước khi đi ngủ như mọi ngày, cầm điện thoại và kiểm tra tin nhắn, tôi khá ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của cậu.

- Cậu có nhớ mình đánh rơi cái gì không?

- Rơi cái gì vậy, nay tôi về vội nên không kiểm tra lại đồ đạc.

- Lúc lướt qua tôi, cái này...

Cậu gửi tấm hình cho tôi, là cuốn sổ bé xíu tôi hay ghi những thứ ngớ ngẩn mà tôi nghĩ ra, trong đó có cả cậu. Tôi lo lắng không biết rằng cậu có đọc hay không, không biết mấy thứ ngớ ngẩn về cậu mà tôi ghi trong đó có bị phát hiện hay không, dù tò mò nhưng chỉ dám nhắn lại một lời cảm ơn.

Kể từ hôm đó, cậu hay đáp lại lời chào của tôi, cậu cũng hay đi chậm lại khi nhận ra tôi ở sau cậu, mãi tới sau này tôi mới nhận ra là cậu luôn chờ tôi. Cậu đã tới đừng cạnh tôi khi tôi đang ngắm bầu trời thu không một gợn mây và cảm nhận không khí của ngày thu. Tôi và cậu không không ai cất nên một lời, ánh mắt hướng về phía bầu trời kia, nhưng trái tim tôi đang hướng về cậu. Tôi bất giác quay lại phía cậu, đặt tay lên bờ vai rộng của cậu và nói:

- Này, cho tôi nhìn cậu 5 giây được không, dù học cùng lớp mà tôi không thể nào nhớ được mặt của cậu đấy.

Cậu bất ngờ nhưng vẫn đứng yên ngay lúc đó. Dẫu chỉ là 5 giây ngắn ngủi, nhưng là khoảnh khắc tôi và cậu dường như thấy nhau ở một điểm. Mọi thứ xung quanh đối với tôi trong giây phút ấy dường như là vô hình và chẳng mấy quan trọng nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu mà không chút ngại ngùng, cảm nhận tiếng của trái tim bé nhỏ chưa từng đập nhanh và mạnh trong lồng ngực, đưa mắt ngắm thật kĩ khuôn mặt cậu để nhớ cậu mãi mãi. Không thể ngờ rằng từ khoảnh khắc đó, tôi và cậu đã trở nên thân thiết hơn, cậu hay véo má tôi vào mỗi giờ ra chơi, hay đến lớp sớm cùng tôi và cũng ra về muộn như thế. Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng 5 giây đó không hề ngắn ngủi, là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn khuôn mặt cậu rõ ràng như thế.

Những ngày tháng tiếp sau cũng là những ngày tháng cuối của đời học sinh, tôi và cậu thường cùng nhau dắt xe trên con dốc trường quen thuộc. Tôi giúp cậu học các môn xã hội vào mỗi ngày nghỉ, cậu cũng sẵn sàng nghe tôi giảng bài dù chính tôi thấy rằng mình giảng còn khó hiểu. Có lẽ cậu cũng rất muốn vào một trường đại học như tôi, cậu cũng hay thức khuya học những môn mình kém. Dù khá chăm chỉ học hành nhưng cậu cũng không quên hỏi han tôi, cậu hỏi tôi thích gì và ghét gì, cậu không quên chúc tôi ngủ ngon vào mỗi buổi tối, cứ như thế dường như đã thành thói quen.

Cuối chương học, tôi và cậu cùng một nhóm bạn được phân công trong một nhóm làm thảo luận, dĩ nhiên chúng tôi đều vui vì sự trùng hợp này. Nhờ điều đó mà tôi đã được tới nhà cậu một lần, nhận ra rằng căn nhà của cậu rộng và được trang trí tỉ mỉ nhưng thiếu thốn cái không khí của một gia đình trọn vẹn. Từ khi ấy tôi mới nhận ra cậu chỉ ở với bố, cậu không có nhiều bạn bè cũng không hay cười với nhiều người. Bước vào căn nhà vắng tanh, cậu mời chúng tôi ngồi xuống và uống nước. Nhắc nhở nhau học bài trong vài tiếng nhưng sự thật là chúng tôi chẳng học được bao nhiêu, cùng nhau xem phim là chủ yếu. Cậu hay mở những loại phim khoa học, tôi nhăn mặt: "Mở phim Hàn đi nào, mọi người cũng thích xem phim Hàn lắm mà..." nhưng tôi nhận ra ánh mắt cậu trong veo và dường như sáng lên khi cậu nhìn vào màn hình tivi chứa đầy những thước phim khoa học. Tôi nhận ra tôi và cậu có điểm khác biệt, nhưng tôi láng tránh và không muốn nghĩ tới nó nhiều, cậu cũng chưa bao giờ nói ra.

- Cậu muốn thi vào ngành nào thế? – Tôi gửi một tin nhắn trước cho cậu vào đêm đó sau khi đã làm hết bài tập.

- Tôi cũng chưa rõ, nhưng chắc là ngành nào liên quan tới kĩ thuật thôi, tôi không giỏi lắm về các môn xã hội.

Tôi nhận ra có lẽ tương lai tôi và cậu sẽ không thể chung trường, tôi chưa bao giờ có ý định thi vào một trường kỹ thuật. Tôi tự hỏi tương lai sẽ ra sao cho cả tôi và cậu, vì tại điểm rẽ cuộc đời, chúng tôi không chung một hướng.

Năm tháng sau, ngày chúng tôi đăng ký nguyện vọng cũng là ngày khiến tôi sững sờ nhận ra một tương lai không mấy tốt đẹp, nhận ra rằng cuộc đời của tôi vào năm mười tám và nhiều năm sau đó sẽ chẳng có tên cậu. Cậu và tôi cùng đặt bút viết khi cả lớp đã ra về, cả hai dường như đang lưỡng lự về một điều gì đó. Tôi đưa mắt sang phía cậu, cậu đã bắt đầu viết tên trường, tôi cũng vội viết thật nhanh. Chúng tôi cùng đọc của nhau và đeo trong mình một nỗi buồn không tên, nhưng đều dấu đi và sống tiếp những ngày tháng còn sót lại của thời học sinh. Không gian tĩnh lặng chẳng có lấy một tiếng động, họa chăng chỉ là tiếng đập từng hồi của hai trái tim không biết sau này sẽ ra sao.

Tôi chưa bao giờ kể cho mẹ về người bạn nào của tôi, kể cả cậu. Tôi sợ mẹ sẽ ngăn cấm và chỉ bắt tôi chăm chú vào việc học, nên tôi giấu và không bao giờ nhắc về cậu trước mặt mẹ. Nhưng không biết vì lí do gì, mẹ lại biết về cậu và dường như đã gặp cậu một lần mà không có tôi. Tôi tình cờ gặp cậu rảo bước trên con đường tiến gần vào cổng nhà tôi, cậu đi rất nhanh và không để ý nhiều xung quanh, tôi cũng chưa kịp gọi cậu lại và hỏi lý do. Sau này tôi mới nhận ra, cậu từ chối tôi cũng vì điều này, mẹ tôi ngăn cấm hai đứa yêu nhau. Cậu đọc tin nhắn tỏ tình từ tôi nhưng chưa bao giờ trả lời lại, tôi đã từng thắc mắc vì lý do gì và cậu chỉ lảng đi mỗi khi tôi nhắc tới chuyện đó. Và tôi nhận ra rằng, khi người kia không trả lời lại thì cũng là họ không muốn và không bao giờ đồng ý, họ không phải đang suy nghĩ, họ từ chối trong im lặng. Dẫu sao tôi cũng không quá mong chờ vào một tình yêu như trong ngôn tình, bởi tôi là nữ phụ mờ nhạt, cậu là nam chính hoàn hảo, tôi làm sao với tới. Những thứ cảm xúc mà tôi từng cảm nhận, từng nghĩ rằng cậu thích tôi dù chỉ một chút có lẽ chỉ là mình tôi tưởng tượng ra. Mọi thứ vẫn ổn thôi cho tới một ngày cậu nói với tôi rằng:

- Cậu tập trung cho việc học đi. Mẹ cậu sẽ lo đấy. Cũng không phải dạy kèm môn xã hội cho tôi nữa đâu.

- Là vì mẹ tôi sao?

Cậu không nói lời nào nữa, cậu bước đi từ hành lang lớp học để lại tôi một mình với nỗi đau ấy. Thì ra là vì một lý do ngớ ngẩn ấy mà cậu không trả lời lại tin nhắn của tôi, tôi nên giận cậu, giận mẹ tôi hay giận chính bản thân mình mới là đúng đắn? Bầu trời vẫn không một gợn mây và lá cây bay xào xạc, cậu bước đi thật nhanh và lòng tôi thì vẫn ngổn ngang. Thì ra tôi đã rơi nước mắt vì một lý do đáng buồn như thế, tôi và cậu không đến với nhau chỉ vì một lý do thật ngớ ngẩn. Có lẽ điều đáng buồn nhất không phải hai người không thích nhau mà vì một lý do nào đó mà cả hai lại không thể đến với nhau được. Nhiều ngày sau đó, tôi và cậu vẫn gặp nhau trên lớp vào mỗi buổi sáng, cậu vẫn đến sớm nhưng sau tôi một bước, cậu vẫn ra về trước tôi một bước nhưng lại không đi chậm lại mà rảo bước thật nhanh. Cậu chăm chỉ học các môn xã hội, nhưng không có tôi ngồi bên giảng bài. Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho tôi và không muốn tôi lơ là việc học.

Ngày thi đại học cũng tới rồi qua nhanh trong thoáng chốc, tôi và cậu đều đỗ vào trường đại học mà chúng tôi từng viết trên tờ giấy đó. Vậy là tôi và cậu sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Cậu sẽ sống cuộc sống của cậu và tôi cũng vậy, tôi coi cậu như mối tình đầu tiên và cuối cùng của tuổi mười bảy. Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã là một phần trong thanh xuân gần như đã héo mòn của tôi, cũng xin lỗi cậu vì đã mang tới cái lý do ngớ ngẩn nhất khiến chúng ta chẳng bao giờ gặp được nhau lần nữa.

***

Cậu lướt qua tôi rất nhanh, tôi đã tưởng cậu sẽ nhận ra tôi nhưng không phải, cậu đang vội vã sang bên kia đường. Thật không ngờ rằng nơi thành thị tấp nập này, tôi lại có thể gặp lại cậu lần nữa, nhưng với tư cách là một người xa lạ. Trái tim đập nhanh như ngày tôi thấy cậu dắt xe lên con dốc và thở hổn hển nhưng lý trí không cho phép tôi gọi tên cậu lần nữa. Nhưng việc gặp cậu vào một ngày đông lạnh lẽo như thế này khiến tôi an tâm phần nào, có lẽ cậu vẫn đang sống rất tốt. Tôi thì luôn phải bù đầu với công việc làm thêm và những bài thảo luận, thời gian và tiền bạc là những thứ khiến cuộc sống của tôi và có lẽ cả cậu đều đau đầu hơn bao giờ hết.

Dọn dẹp mọi thứ thật nhanh chuẩn bị cho kỉ niệm liên hoan hội đồng hương, tôi bắt gặp một dáng người rất giống cậu tôi gặp khi ấy, cậu đang xếp từng chồng ghế ra và tôi cũng vậy. Lúc này, cậu nhận ra tôi rồi. "Chào cậu!" – Cậu nói với tôi bằng giọng nói ấm áp khi ấy và tôi bất giác nhớ tới ngày mà cậu đáp lại lời chào thứ hai của tôi vào những ngày tháng cuối của thời học sinh. Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu nhìn cậu, bởi chúng tôi đâu còn thân thiết nữa, bên cậu cũng có nhiều người khác giống như tôi, cậu đâu còn chỉ đưa mắt nhìn tôi như trước. Thì ra bên cậu giờ đây cũng có nhiều người con gái ngây thơ như tôi khi ấy, đi bên cậu và cũng muốn làm quen với cậu nhiều như đứa học sinh trung học ngày nào. Tôi đâu thể trách cậu, đó là cuộc sống của cậu rồi, cuộc sống của cậu đâu có hình bóng của tôi, cuộc sống của tôi cũng không thể có cậu như khi ấy. Điều duy nhất khiến tôi mỉm cười là cậu vẫn giữ vẻ mặt như ngày ấy, cậu không cười nhiều và tìm được tình yêu dành cho ngành học mình yêu thích.

Giờ đây tôi mới nhận ra, đó mới là lần cuối cùng mà tôi gặp cậu. Tuổi trẻ đã từng đẹp đẽ như thế khi có cậu, cũng đã từng rơi nước mắt khi ai đó bước đi nhanh như vận tốc cánh hoa anh đào lìa khỏi cành. Đôi lúc, 5 giây ngắn ngủi mà tôi nhìn thẳng vào cậu thoáng qua trong suy nghĩ khi tôi đứng chờ xe buýt tới trường, 5 giây ngắn ngủi khi cậu bước qua tôi nhanh như cơn gió hiện về khiến tim tôi nhói lên một lần rồi ngưng.

26thang8

Ngày đăng: 30/11/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Có lẽ con người
 

Có lẽ con người luôn có một số chuyện gì đó, dù có muốn quên cũng không thể quên được.

Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage