Hẹn gặp lại
Không có sự hứa hẹn nào, không có câu chờ đợi nào, chỉ có sự im lặng, có lẽ ngay cả hai người cũng không biết rồi sẽ đối diện với ngày mai ra sau, sự vô định của tương lai khiến họ chẳng thể nói lời nào dù là lời yêu thương, hay câu ước hẹn. Chỉ im lặng như vậy, ngắm nhìn những ngôi sao trên cao, những ánh đèn phía xa và tiếng vỗ rì rào từng đợt sóng như từng đợt tiếng lòng vang dội, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng chạm vào nhau là sự im lặng đồng điệu, dù không nói nhưng dường như có một lời hứa ngầm nào đó, mà mỗi người tự hứa với chính mình.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")
***
Nắng len qua hàng cây, Tú vội vàng đến lớp với chiếc xe đạp cũ, cái tính hậu đậu quên trước quên sau làm Tú lúc nào cũng vội vã, không thì đến lớp muộn. Trường cấp ba Tú học ở cách nhà năm kilomet, cũng không gần nhưng đi riết thành quen, Tú đạp nhanh chân loáng chốc đã đến nơi. Tú học lớp mười hai, vì ngoại hình không phải dạng ưa nhìn, học tập lại ở mức bình thường không đặc sắc nên suốt mười hai năm đi học, cuộc đời học sinh của Tú êm đềm đến mức ngoài đến trường học, ra chơi, đi căn tin với bạn, vào học tiếp, ra về thì chẳng còn gì đáng kế, ít nhất trong mắt Tú nó nhàm chán như vậy. Tuy cuộc đời học sinh nhàm chán nhưng đôi khi Tú cũng biết cách cho thêm chút gia vị chẳng hạn như thương thầm một ai đó. Như hồi lớp tám, Tú rất thích cậu bạn lớp kế bên vừa đẹp trai vừa học giỏi, hay lớp mười Tú lại rất thích anh chàng lớp mười hai đẹp trai, vận động viên bóng chuyền mà thật ra là mười cô gái thì đến chín cô rưỡi thích anh ta rồi, nhưng mà người ta cũng có bạn gái là hot girl của trường rồi nên Tú cũng chỉ biết âm thầm lướt qua trong vô vọng. Nhìn chung Tú thích các anh chàng đều là đẹp trai, học giỏi, nổi bật này nọ mà những cô gái ai lại chẳng thích mấy anh chàng đó, có điều họ đương nhiên không ngó đến mấy cô gái vừa không có ngoại hình vừa không có thành tích như Tú rồi, thế nên ế vẫn hoàn ế.
Để quyết tâm chống ế trước khi ra trường cho Tú, hội bạn thân đã lập kế hoạch tia hết các chàng trai xung quanh Tú để tìm đối tượng và ...thật ngạc nhiên, Tú chưa bao giờ nhận ra hay cô cố tình không nhận ra vậy. Tú có bao giờ kể cho các bạn nghe về chàng trai đấy chưa?
Khoa, một chàng trai cao ráo, đẹp trai không phải nhất trường nhưng ở cái lớp này cậu ấy là nhất, học lực á trên lớp cậu ấy là đỉnh của đỉnh, nhưng mỗi kỳ thi đều lấy điểm số tám làm cột mốc. Chính vì vậy học lực cũng không phải là hàng cao thủ của trường. Tại sao lại nói đến Khoa ư, cậu ấy là thanh mai trúc mã của Tú hay đúng hơn là oan gia ngõ hẹp.
Khoa học chung trường với Tú từ bé, ngày bé chẳng biết có xích mích gì nhưng Khoa để lại trên trán Tú một vết sẹo thiệt dài, dù đã mờ dần theo năm tháng nhưng nhìn kỹ vẫn thấy vết sẹo hình dấu huyền ấy. Tú không bao giờ thèm nói chuyện quá ba câu với Khoa, còn Khoa lại suốt ngày lẽo đẽo theo Tú, làm gì á
- Tú, Tú ơi, áo bà có cái gì kìa
Tiếng Khoa gọi thất thanh, Tú đưa tay lên lưng sờ thấy tờ giấy to đùng, gỡ xuống thấy ngay dòng chữ "Tôi bị điên" cau mày, nhìn Khoa cậu ấy đưa tay làm dấu chào thật oách rồi chạy biến đi, Tú thở dài
- Thiệt không nói hết được cái tên này, đúng là trẻ con.
Lại một lần khác, Tú đang định nhâm nhi gói xoài sống vừa mua, liền bị Khoa chạy ù ngang giật lấy ăn nhồm nhoàm, tức không làm gì được, Tú xâm xâm đi đến bàn của Khoa lục lọi, rồi đắc ý.
- Biết ngay mà, này thì lấy xoài của bà, bà ăn bánh mì của nhà ngươi cho bỏ ghét, này nhé, nhịn đói cho chừa.
Tú vừa nhoàm một miếng bánh mì thật to, vừa nhìn theo bóng Khoa thách thức. Còn Khoa đã chạy mất hút nơi nào. Như chó với mèo là thế, nhưng cũng không ít lần bao che cho nhau. Tú học bình thương nhưng đôi khi cũng chẳng chăm chỉ, mấy lúc lên bảng trả bài, toàn phải nhìn về Khoa cứu viện. Nhờ trình độ nhắc bài mười hai năm kinh nghiệm của Khoa mà mấy lần Tú thoát chết, cũng có lần giáo viên canh khó, Khoa chẳng nhắc được gì Tú bị o tròn điểm, khóc sướt mướt hết cả tiết học, quay sang giận Khoa, làm cậu chàng lại gãi đầu, gãi tay xin lỗi rối rít, rồi thì mua bim bim, cốc ổi cho Tú làm lành.
Để ý mới thấy sự mờ ám trong mối quan hệ hai người này, không để sự mờ ám đó bị che lấp bởi sự ngây ngô của Tú, tụi bạn thân liền đến gặp Khoa tra khảo.
- Khai mau, cậu có ý gì với Tú đúng không?
Giọng oang oang của Hoa "ù" làm cả đám tụm lại xuỵt xuỵt cho bà Hoa giảm bớt âm lượng. Khoa thì lúng túng khi bị tụi con gái bao vây.
- Khai cái gì, mấy bà bớt hoang đường lại đi, vừa xem xong phim tình cảm Hàn Quốc gì chưa thoát ra được à.
- Chống chế, tụi này không hoang đường, không xem phim nhưng mà cậu thì đang đóng phim Hàn Quốc à
Giọng nhỏ Chi châm chọc, nhỏ Linh chỉnh lại cái kiếng cận, nhỏ này ước mơ làm luật sư, liền trổ tài hùng biện của mình với loạt chứng cứ.
- Này nhé, cậu học lực rất là giỏi, từ cấp hai luôn là học sinh xuất sắc, còn thi tỉnh, thi thành phố, thi quốc gia đều có giải thưởng, được tuyển thẳng vào trường top, tại sao lại không đi học, lý do...nhà xa...vô lý nhà cậu có xe hơi, đi hai mươi kilomet có xá gì mà xa. Chỉ có lý do là xa bạn bè không chịu đi xa thôi, mà bạn bè, nhìn đi đến tận bây giờ bạn cùng cấp hai với cậu còn mỗi nhỏ Tú.
- Đúng, tiếp này vào lớp mười, học kỳ đầu tiên mày ở lớp chọn, cách dãy học của mình đến ba dãy nhà, vừa xong học kỳ một thi tuyển chọn mày rớt ngay xuống lớp thường, còn bay đến lớp a5, đúng ngay lớp Tú. Mày đang học cực giỏi lý do gì học kỳ đó lại sa sút như vậy, vì chưa quen môi trường học, chưa quen cách học hay mày thật sự không giỏi, đều xạo thôi vì mày không xa nỗi nhỏ Tú kaka.
Cái giọng vừa xen vào là Hùng bạn thân của Khoa, tụi con gái tính sai một nước, cố tình ở lại dọn dẹp phòng thực hành để tra khảo Khoa lại quên mất cái đuôi ngắn này cũng đợi Khoa để đi về cùng. Thôi kệ, hắn cũng thức thời về phe bọn con gái, coi như cho nhập bọn.
- Ừ, còn nữa bình thường biểu hiện học tập của cậu rất tốt, phải nói là xuất sắc, tại sao cũng đề toán như vậy hằng ngày cậu giải được hết vào thi lại sai, điểm thi các môn dừng đều ở điểm tám, tám rưỡi. Nói cậu không cố tình thì là nói dối rồi, nói cậu không thích khoa trương còn dối trá hơn, cậu không khoe khoang thì cái biệt danh Khoa "Nổ" cũng không vang dội đến như bây giờ đâu.
Nhỏ Linh tiếp tục lập luận sắc bén, để cho Khoa hết đường chối cãi. Nhưng mà hắn vẫn cãi cố
- Có gì đâu, chẳng qua tui không thích lớp chọn vừa áp lực, vừa mệt mỏi, không thoải mái, học hành như vậy chán lắm, học với các cậu thích hơn.
Hắn cười hề hề, cái nụ cười không thể giả tạo hơn được nữa.
Hoa ù lại tiếp tục ra tay
- Xem như cậu nói là đúng đi, vậy tại sao cậu lại hay giật lấy xoài của nhỏ Tú, cậu thích ăn xoài vậy sao, hay cậu biết nhỏ Tú đau bao tử, lại lười ăn sáng, có lần nhỏ Tú kể hồi lớp tám nằm viện suốt hai ngày vì tội ăn xoài sáng sớm mà không chịu ăn sáng, với người bạn lâu năm là cậu chắc chắn biết câu chuyện này nên cố tình giật lấy không cho nhỏ Tú ăn bậy, lại cố tình mua sẵn bánh mì đúng loại chà bông, chả lụa nhỏ Tú thích để nó lấy ăn hết đúng không.
Tên Hùng chợt sáng ánh mắt lên, bước lên đi vòng vòng quanh chỗ ngồi của Khoa, ra giọng bắt quả tang tên trộm đào.
- Hừm...hừm... hóa ra là vậy, lần đó tao dán lên lưng nhỏ Tú tờ giấy "Tôi bị điên" mày lại xung phong nhận là thủ phạm chạy lại khều lưng nhỏ Tú, thì ra không phải là trêu nó mà là giúp nó biết bị dán, để tháo xuống. Thì ra địch không ở đâu xa, lại ngay ở trong nhà. Đồ dại gái!
Cả bọn lăn ra cười, Khoa chẳng cười nổi, tụi này toàn nói trúng tim đen của hắn. Cái câu chuyện y như bọn nó nói, hắn thể hiện rõ rành rành như thế mà cô ngốc ấy vẫn ngây ngô như vậy chẳng biết được.
Sau tràng cười nghiên ngã nhỏ Chi nghiêm túc
- Cậu...bây giờ làm thế nào, chẳng lẽ cứ như vậy mãi, sắp thi đại học rồi, cũng sắp mỗi người một nơi rồi, đừng nói là cậu sẽ học xã hội giống nhỏ Tú tiếp nha.
- Bây giờ nói ra còn ít gì nữa, bao lâu nữa đâu là tui chẳng thể gặp cậu ấy rồi.
Nét mặt Khoa buồn rười rượi, đôi mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ.
- Hết năm nay tui đi du học rồi, chẳng thể nào cùng học với cô ngốc ấy nữa, chẳng thể ở bên cạnh, chẳng thể thấy nhau, còn nói ra để làm gì.
- Không lẽ cứ như vậy, cậu im lặng ra đi, để mãi mãi nhỏ Tú không biết được, có một người giấu kín chân tình từ bấy lâu nay.
Linh vừa buồn vừa thương nhưng Linh phản đối chuyện Khoa cứ giấu kín như vậy. Hùng cũng đồng tình
- Đúng vậy, phải nói ra một lần, biết đâu được chuyện gì sẽ đến, còn cứ giấu kín như thế này một ngày Tú biết được có khi trách mày sao không nói ra, có khi nhỏ Tú không thèm nhìn mặt mày nữa đấy.
- Mấy cậu đừng nói ra là được, cũng sắp ra trường mỗi đứa một nơi rồi, rồi cậu ấy sẽ gặp được người cậu ấy yêu thương, cũng chẳng trách hờn gì đâu.
Cái tên Khoa ngốc này cũng chẳng thông minh hơn nhỏ Tú là bao, chuyện tình yêu giấu kín từ bấy lâu nay, lại không dám nói ra một lần, cũng không thể trách Khoa, vì nhỏ Tú quá ngây ngô, quá ngốc nghếch đi, từng ấy năm làm oan gia lại không nhận ra tên oan gia này cái gì cũng nghĩ cho nhỏ, cứ nhìn mãi xa xôi, đâu đâu mấy anh chàng hot boy, cool boy của trường mà chẳng thèm ngó sang bên cạnh một bạch mã hoàng tử đáng ngưỡng mộ như này. Chợt nhỏ Linh lên tiếng
- Các cậu có thấy... nhỏ Tú cũng có tình cảm với Khoa không?
- Không thể nào.
Khoa phản bác
- Cậu ấy gặp tui, không chửi cũng đánh, chẳng dịu dàng cũng chẳng nũng nịu, lại càng không có ánh mắt lấp lánh như nhìn mấy anh chàng kia.
Gương mặt Khoa ỉu xìu, dặp tắt hy vọng.
- Tớ thấy, không hẳn vậy, nhỏ Tú là đứa sẽ để yên cho người khác lấy xoài của nó ư, dán giấy mắng nó điên mà chỉ chửi nhẹ nhàng vậy thì đúng là không phải nhỏ Tú bọn này quen. Còn nhớ Hoàng gầy không, lỡ dại lấy tập của nhỏ Tú viết linh tinh đã bị xử như nào.
Nghe nhỏ Linh nhắc lại câu chuyện, Hoa sáng mắt ra.
- Đúng vậy, lần đó tên Hoàng thật thảm hại, bị nhỏ Tú nhốt trong toilet trễ cả bài kiểm tra. Còn bị xì bánh xe, phải dẫn bộ tít ra cổng trường.
- Đấy là chưa kể, lần Tài "lanh" giật gói bim bim của nhỏ, hậu quả là bị nhỏ gạt chân té sấp mặt xuống đất.
Chi vừa kể vừa rùn mình
- Thật khó mà tin cô bạn chằn lửa của chúng ta chỉ nhẹ nhàng mắng người vài câu như vậy.
Hùng cũng chợt nhớ ra
- À, tao cũng biết nhé, mấy lần mày nghỉ học, nhỏ Tú cứ bám riết lấy tao hỏi han mày như nào, toàn mấy câu "tên xéo sắc ấy hôm nay què chân rồi à, sao không đến lớp", "khẩu nghiệp cho lắm bệnh rồi à", có lần mày sốt đến hai hôm, nhỏ Tú là đứa tích cực xúi lớp trưởng đến thăm mày nhất mà lý do thì "tớ rất vinh dự được cùng các bạn đến xem bộ dạng thảm hại vì bệnh tật của tên xéo sắc ấy". Tính ra mà nói, chẳng bình thường chút nào.
Vẫn với cái giọng của luật sư tương lai, nhỏ Linh chốt lại
- Tóm lại, qua những chứng cứ như trên tớ kết luận, nhỏ Tú là đứa ngốc nhất trần đời, không biết rõ được tình cảm của mình. Để khai sáng cho nhỏ Tú chúng ta cần lập ra kế hoạch để nhỏ Tú nhận ra tên ngốc thứ hai là tên Khoa đây cũng là đối tượng có tư tưởng tương thông với nhỏ Tú.
Cả bọn gật đầu, chỉ có Khoa im lặng. Thở dài, Khoa nhảy xuống khỏi bàn, ôm cặp bước đi.
- Bỏ đi, các cậu đừng phí sức làm gì, Tú thích tui hay không thì sao chứ, dù gì cũng sẽ phải rời xa thôi.
Nói rồi đi mất hút, để lại đám bạn ỉu xìu, nghĩ về tương lai, đúng là mịt mù, mỗi người một nơi, dù im lặng không nói, nhưng trong mỗi người còn lại trong phòng đều cảm nhận được nỗi buồn sắp chia li.
Phá tan không khí ảm đảm, nhỏ Linh cương quyết.
- Không được, phải giúp nhỏ Tú nhận ra tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Khoa mặc dù cậu ấy, cố để mình không quá nổi bật, lại tỏ ra ngô nghê, nói toàn mấy câu ngốc nghếch nhưng mà cũng có khối đứa con gái mê mẩn, thỉnh thoảng lại có mấy em gái núp ngoài cửa lớp nhìn trộm, bẽn lẽn nhờ người đưa thư cho cậu ấy, rồi thẹn thùng chạy mất. Hôm nay thấy một em lớp mười đang núp núp, ló ló nhỏ Hoa "ù" biết ngay mục tiêu, liền xung phong đi ra nhận thư của cô bé. Lại cố tình ngồi xuống ngay chỗ nhỏ Tú đọc to
"Anh Khoa thương mến
Em là Nương học lớp mười a2, lần đầu em gặp anh là ở sân bóng chuyền, anh chơi chung với anh hot boy của trường, nhưng sao em vẫn thấy anh thật tỏa sáng, còn sáng hơn cả anh hot boy kia. Và rồi em thầm mến anh, em tìm mọi thông tin về anh, biết anh hay ở căn tin cùng bạn, hay đứng phía cuối cầu thang, em luôn cố tình đợi anh ở căn tin, và cố tình đi ngang phía cầu thang anh đứng chỉ để nhìn thấy anh. Mấy hôm nay không biết anh có chuyện gì mà anh lại im lặng, không hay đi căn tin và đứng phía cầu thang nữa làm em lo lắm. Mặc dù anh thường ngày tếu táo rất vui, nhưng sao nhìn anh yên tĩnh ngồi trong lớp em lại thấy anh như soái ca bước ra từ ngôn tình vậy. Em càng thích anh hơn. Làm bạn trai em nhé. Gửi anh ngàn nụ hôn."
Nghe xong lá thư cả bọn cười toáng lên, nhỏ Linh cố nói to
- Rõ là học a2 là học sinh hàng top đấy nhé, vừa rồi nhìn không rõ thấy cũng xinh, nhỏ Hoa ra lấy thư, cho cái nhận xét diện mạo đi.
- Khỏi phải nhìn, nhỏ Nương này là hoa khôi khối mười đấy, xinh ngất ngây, lại có gu hơi mặn nhỉ kaka.
Mấy đứa cố tình bàn tán, nhỏ Tú lại chẳng hòa vào, lại còn nhăn nhó
- Đọc trộm thư của người khác là phạm pháp đấy.
Xong tiện tay còn giật lại lá thư gấp bỏ vào bao, mang sang bàn tên Khoa, không quên lèm bèm
- Mới nhỏ mà bày đặt, yêu với đương.
Nhìn cái biểu hiện này đi, còn không phải đang ghen là gì nào, nhỏ Linh, nhỏ Hoa, nhỏ Chi chỉ còn tủm tỉm cười.
Lại một hôm khác, hôm ấy Khoa nghỉ học, cô giáo vào lớp vô tình lại tiết lộ chuyện Khoa làm hồ sơ chuẩn bị du học, nhỏ Tú buồn hẳn ra, cả ngày chẳng thèm nói chuyện, cũng chẳng buồn đi căn tin, gói xoài để trước mặt cũng không đụng đến.
Hôm sau Khoa đến lớp, nhỏ Tú liền giận dữ, bước đến bàn, mà ngay cả nhỏ Tú cũng chẳng hiểu nổi tại sao nó lại giận dữ nữa.
- Ông sắp đi du học?
- Uhm...
- Khi nào?
- Thi xong.
- Hai tháng nữa
- Một tháng 20 ngày.
Nhỏ Tú im lặng trở về bàn, một bầu trời đen tối vần vũ trên đầu, nó chẳng biết mình bị gì, cũng chẳng hiểu nổi nó đang giận cái gì, hay buồn cái gì, chỉ cảm thấy trống vắng, một nổi đau ở lồng ngực. Nước mắt thì cứ trực trào, phải mím môi thật chặt để ngăn giọt nước mắt rơi.
Hôm sau Tú bệnh, Tú bị sốt gần 39độ, sau giờ học bọn con gái đến thăm Tú, đôi mắt nhỏ mở không lên, nói chuyện thều thào, nhìn mà thương. Nhỏ Hoa cằm lấy tay bạn vuốt vuốt.
- Sao lại ra nông nổi này hỡi bạn tôi.
Nhỏ Chi đưa tay lên trán
- Bớt sốt rồi.
Nhỏ Linh lại khoanh tay trước ngực, mặt hầm hầm, giấu mãi không được nhỏ lên tiếng
- Mày vì chuyện Khoa đi du học, buồn quá sinh bệnh đúng không
Nhỏ Tú giật mình, rồi lắc đầu chối đây đẩy, nhỏ Linh bước lại gần, gằn giọng.
- Mày đừng có mà chối, đôi mắt sưng húp này là khóc chứ chẳng có sốt nào mà sưng bụp vậy hết. Nói nhanh mày thích tên Khoa đúng không?
Nhỏ Tú vẫn chống đối, lắc đầu, mà nước mắt ứa ra
- Không phải mà.
- Còn bảo không phải, không phải thì mày khóc cái gì?
Nhỏ Chi nhẹ nhàng lau nước mắt cho bạn.
- Hai đứa mày, đúng là ngốc hết thuốc chữa, mười hai năm bên nhau lại chẳng chịu thừa nhận. Thế chứ mày không nhận ra tên Khoa cũng thích mày à.
Nhỏ Tú mở to mắt, dù đôi mắt sưng vù. Hoa "ù" lên tiếng.
- Còn ngạc nhiên cái gì, đúng là người trong cuộc thì tối mà, chẳng nhận ra cái gì, người ngoài bọn tao cũng xin lỗi tụi mày vì nhìn ra quá trễ.
- Nhìn ra rồi thì sao chứ, còn chưa đến năm mươi ngày bên nhau nữa.
Nói đến đó, nước mắt nhỏ Tú đã lã chã lăn dài, ướt hết cả gối, thương bạn, ba đứa con gái ôm nhau thút thít.
Tú nghỉ bệnh hai hôm, Khoa cũng chẳng đến thăm, nhỏ Tú buồn rười rượi, ngày đầu đi học lại, sáng sớm đã thấy trên bàn hộp sữa tươi cùng ổ bánh mì, nước mắt Tú lại tự dưng rưng rưng, nhìn về phía chàng trai, đang nằm dài trên bàn, đôi mắt nhắm nghiền như đang lờ đi cả thế giới. Mím chặt môi, Tú mang bánh và sữa bước đến gần, đặt xuống ngay cạnh Khoa đang nằm, Khoa mở mắt nhìn lên chạm ngay ánh mắt rưng rưng đỏ của Tú, không nói một lời. Tú quay bước trở về, Khoa nhìn theo bóng cô, cũng chẳng nói một lời, vì lúc này lời gì nói ra cũng đều vô nghĩa. Bốn mươi bảy ngày nữa thôi Khoa đã đi rồi.
Những ngày học tiếp theo, lớp học trở nên thật căng thẳng, cũng không hiểu được lớp học căng thẳng là do sắp bước vào kỳ thi quan trọng, bài vở rất nhiều, hay lớp căng thẳng vì hai người nào đó bỗng dưng trở thành tượng đá, nàng chẳng màng chơi đùa, chàng chẳng thèm rong chơi. Lúc nào cũng ngồi im lìm ngay chỗ của mình, hết giờ học lại về nhà. Những người hiểu được hết cũng chỉ biết đứng bên cạnh nhìn thôi, chạm vào là nỗi buồn lại vỡ òa như quả bóng cao su đựng đầy nước.
Thời gian cứ trôi như vậy, nhanh như vậy kỳ thi đã qua đi, cũng chỉ còn hơn tuần nữa là ngày Khoa đi. Một buổi đêm trời trong veo, những ánh sao lắp lánh, có cuộc gọi đến, tìm Khoa. Nhấc máy lên nghe lại thấy đầu dây bên kia im lặng
- Khoa đây, ai đấy.............ai đấy.............sao im lặng thế............ai đấy................không nói gì tôi tắt máy đây.............
- Là mình đây....Tú
Giọng nói bên kia càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến khi nói tên phải lắng tai lắm Khoa mới nghe được, nhưng cũng chẳng cần phải nghe nói gì, vì khi giọng nói vừa cất lên Khoa đã biết là ai gọi đến.
- Ngày mai, tụi mình đi chơi nhé.
- .....
- Đi cắm trại nhé
- Cậu muốn đi đâu
- Đi ...biển nhé
- Cậu luôn muốn được đi biển mà, chỉ có ...mình và...cậu?
- Không...mình sẽ rủ mấy đứa con gái.
- Vậy mình sẽ rủ Hùng.
Chuyến đi chơi đột ngột đến như vậy, sáng sớm hôm sau cả bọn đã yên vị trên xe khách lúc sáu giờ. Hùng ngáy ngủ chẳng mấy chốc đã tựa vào vai Khoa đánh thêm một giấc. Tụi con gái thì hào hứng hơn, thi xong rồi tâm trạng cũng thoải mái, được đi chơi lại càng thích, tụi con gái lại không ngớt bàn tán, chỉ có Tú im lặng, tựa đầu vào khung cửa nhìn những hàng cây bên đường, đang chạy lùi về sau, bất giác Tú chợt ao ước, thời gian có thể nào cũng chạy lùi về sau như những hàng cây kia. Rồi lại nhìn vào mái tóc ở hàng ghế trước, cười khổ, làm sau được chứ, đoàn xe phải chạy về trước thì hàng cây mới lùi về sau được, con người thì cứ lớn lên như vậy, thời gian làm sau có thể lùi về. Hôm nay chuyến đi biển hai ngày một đêm này, chỉ mong để lại trong thanh xuân của từng người những kỷ niệm đẹp nhất.
Đoạn đường đi dài mấy tiếng đồng hồ cũng xong, những bờ biển dài dần hiện ra trước mắt, nhỏ Hoa reo vang, lay cả bọn thức giấc.
- Biển kìa...biển kìa...bọn mình đến rồi đấy.
Cả bọn thức giấc nhìn ra biển xanh, trong lòng không giấu nổi hào hứng.
Vừa bước xuống xe, cả bọn nhanh chân cất đồ vào khách sạn, tính ra cũng may, nhà người quen của Hùng lại ở ngay biển, nên chuyến đi chơi bất ngờ này cả bọn mới có chỗ ngủ, không thì ngủ ngoài biển cả lũ rồi. Vừa đặt lưng xuống giường, tận hưởng không khí mát mẻ, vận động người vài cái, nhỏ Chi đã hào hứng lôi kéo cả bọn đi chơi.
Hết đi ăn uống, lại ghé các khu vui chơi, tiếng nói tiếng cười hòa lẫn tiếng tách tách của máy ảnh. Tạm gác hết những nỗi buồn của sự chia ly, suốt cả ngày là những tiếng cười, sự nhí nhố của Khoa cũng trở lại, nhập bọn cùng với Hùng bày mấy trò nhây bựa, cả bọn cười không ngớt. Buổi chiều đến lại kéo nhau xuống biển, nước biển trong xanh, mát lạnh, rột rửa tất cả những ưu phiền, những mệt mỏi.
Thế nhưng khi màn đên xuống, cái lạnh của gió biển lại làm người ta trầm lặng và nhớ đến những nổi buồn. Tụi con gái cùng với Hùng kéo nhau đi mua đồ ăn đêm, để lại Khoa và Tú trên bãi biển, cả hai đi dọc một đoạn dài nhìn những ánh đèn đêm trên biển, rồi đi ngược lại để tận hưởng cái gió lạnh se se của biển đêm. Ngồi xuống trên bãi cát nhìn về phía xa. Khoa nhắc về những chuyện đã qua, mỗi câu chuyện lại là một kỷ niệm khó quên, nghe lại những chuyện ngây ngô từ thời mẫu giáo, cả hai cùng cười rồi cũng cùng im lặng. Trong sự im lặng đó, là cả những tiếc nuối, những yêu thương chưa nói, cả hai đều biết rằng, có lẽ sau này khi gặp lại cũng chỉ có những câu chuyện đó để nhắc lại mà thôi. Không có sự hứa hẹn nào, không có câu chờ đợi nào, chỉ có sự im lặng, có lẽ ngay cả hai người cũng không biết rồi sẽ đối diện với ngày mai ra sau, sự vô định của tương lai khiến họ chẳng thể nói lời nào dù là lời yêu thương, hay câu ước hẹn. Chỉ im lặng như vậy, ngắm nhìn những ngôi sao trên cao, những ánh đèn phía xa và tiếng vỗ rì rào từng đợt sóng như từng đợt tiếng lòng vang dội, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng chạm vào nhau là sự im lặng đồng điệu, dù không nói nhưng dường như có một lời hứa ngầm nào đó, mà mỗi người tự hứa với chính mình.
Buổi đi chơi cũng đến hồi kết thúc, sau buổi sáng tắm biển lần nữa, ăn sáng rồi dạo chợ mua sắm linh tinh, ghé qua vài điểm du lịch rồi trở về ăn trưa, đúng hai giờ chiều cả bọn lại lên xe trở về. Không còn không khí hào hứng như lúc đi, chỉ còn lại là cả bầu trời im lặng, không ai phải nói nhưng tất cả đều biết, thanh xuân đã đến hồi dừng lại, tất cả khoảnh khoắc giờ chỉ còn là kỷ niệm, mỗi đứa một con đường, rồi tương lai mọi tất bật lo toan, gánh nặng cuộc sống sẽ làm mỗi con người bận rộn, không còn thời gian để tạo nên kỷ niệm cùng nhau nữa, tất cả chỉ còn là hồi ức, chỉ mong sau sẽ có lúc cùng nhau ngồi nhớ lại từng hồi ức này. Đâu đó có tiếng nấc nhẹ, có lẽ nhỏ Chi đang khóc. Ai trong lòng cũng đang khóc, thời gian trên chuyến xe trở về là thời gian để nói lời tạm biệt thanh xuân, mỗi người trong lòng có một cảm xúc riêng, chẳng ai muốn làm vỡ khoảnh khắc của ai.
Tú nhìn ra cửa sổ, bãi biển kéo dài khuất dần, khuất dần rồi mất hút, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên mi.
Một tuần sau Khoa đi du học, tiễn cậu bạn ra sân bay, quà tặng bạn là sắp ảnh kỷ niệm từ thuở hai đứa còn bé xíu, đến những ảnh gần nhất trong chuyến đi chơi biển. Không có giọt nước mắt nào rơi, không có lời bịn rịn, chỉ có câu nói cùng nhau "Hẹn gặp lại".
Thanh Xuân