Gửi bài:

Dù chỉ là thoáng qua

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

***

1.

Cậu ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.

Khi ấy, trời đang mưa. Tôi đứng ngoài cửa câu lạc bộ Khiêu vũ, tay cầm ô màu hồng, chân nhịp nhịp theo giai điệu của bản nhạc trong mp3.

Tôi và cậu ta không hề quen biết.

Lúc đó tôi vừa tan buổi tập khiêu vũ thường lệ vào mỗi chiều thứ sáu, đang đứng chờ cô bạn thân trễ hẹn tới rước, chúng tôi đã có hẹn xem phim và ăn uống với nhau cả tối.

Còn cậu ta đứng bên kia đường, cách một màn mưa lất phất, và nhìn chằm chằm vào tôi.

Một cách bất ngờ, người lạ mặt băng nhanh qua đường bằng những bước chân sải dài. Cậu ta cao và khá gầy, gương mặt vùi sâu trong áo khoác, mái tóc nhuộm nâu sáng lấm tấm những hạt nước li ti. Đôi mắt lộ khỏi cổ áo gần như trong suốt và nó gợi tôi nhớ tới một cơn mưa mùa đông.

du-chi-la-thoang-qua

Chúng tôi chỉ còn cách nhau hai bước chân.

Tôi bối rối nhìn quanh để xem có ai đó mà cậu ta muốn tìm hay không, nhưng không may là học viên của câu lạc bộ đã tản về hết và trên lề đường lúc ấy chẳng có ai ngoài tôi và cậu ta.

Trong một khoảnh khắc, cậu ta kéo khóa áo xuống thấp, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi dài.

Và người lạ mặt cất tiếng đầu tiên sau nhiều phút lặng im.

"Daisy,

Tớ đã đợi cậu rất lâu."

"Đông Vũ? Cơn mưa mùa đông?"

"... Cậu thấy có vấn đề gì với nickname của tôi sao?"

"Hì hì, không có gì, không có gì. Xin chào cơn mưa mùa đông, tôi là Daisy!"

"Hoa cúc à? Cậu thích hoa cúc?"

"Bingo! Nhưng không phải hoa cúc bất kỳ. Mà là cúc dại."​

"Tớ không ngờ cậu lại ở đây." Tôi đi song song bên cạnh Đông Vũ, gần như thì thào nói, "... sau rất nhiều ngày đột nhiên biến mất."

Ngay khi cậu ấy cất tiếng gọi đầu tiên, tôi đã nhận ra đó là Đông Vũ thân mến của tôi. 600 ki-lô-mét và một chiếc màn hình, vậy mà bây giờ cậu ấy đã ở ngay đây! Có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, có thể chạm vào. Cho dù Đông Vũ so với trí tưởng tượng của tôi thì xanh xao và trong suốt hơn nhiều.

"Cậu cứ như một cơn mưa mùa đông đích thực ấy nhỉ?" Tôi chạm khẽ đầu ngón trỏ vào mu bàn tay trắng bệch của cậu ta, lạnh buốt.

Đông Vũ hơi rùng mình rồi vội vã đút tay vào túi áo khoác, cậu nở nụ cười bối rối, "Đó là vì mùa đông ở nơi này đấy. Chứ thành phố của tớ thì luôn có nắng và rất ấm."

Lòng tôi thoáng chùng xuống khi nghe cậu bỗng nhiên nhắc tới "thành phố của tớ". Tưởng như có một vách ngăn vô hình dựng lên chia đôi khoảng không gian giữa hai chúng tôi, giống hệt những ngày trước kia. Tôi chưa bao giờ thuộc về thành phố của cậu ấy, cũng như Đông Vũ chưa bao giờ thôi lạ lẫm với nơi này.

"Thế sao cậu lại tới đây?"

"Thăm cậu, và mùa đông. Quên lời hứa của chúng ta rồi à?"

"Chưa..." Chưa bao giờ tớ quên...

"Này! Cậu nhất định phải tới thành phố của tớ!"

"Tại sao?"

"Để chiêm ngưỡng mùa đông chứ sao! Ở chỗ cậu thì quanh năm toàn nắng là nắng! Mà cậu là Đông Vũ chứ có phải Hạ Vũ đâu?"

"Và cậu sẽ là người dẫn đường cho tớ hả? Mơ đi! Tớ biết tỏng là cậu mù đường ngay giữa thành phố của mình đấy nhé."

"Vậy thì tớ sẽ chọn tòa nhà cao nhất để làm ngọn hải đăng dẫn đường cho cậu, một ngọn hải đăng gần với bầu trời nhất... Vì bầu trời là nơi đã sinh ra mưa. Mưa thuộc về bầu trời nên chắc chắn nó sẽ không bị lạc lối ở đó đâu!"

"Thế sao cậu không nói để tớ đi đón? Bất ngờ biến mất rồi đột ngột xuất hiện ở đây... Toàn là tớ không biết gì cả..."

Khi ấy, chúng tôi đang cùng nhau tiến vào cổng công viên giải trí của thành phố. Trời vẫn mưa nặng hạt. Đông Vũ tranh cầm chiếc ô màu hồng nhạt rồi ngả hẳn tán ô về phía bên phải để che cho tôi khỏi ướt, tôi thoáng nhìn thấy vai áo trái của cậu đã bắt đầu ngấm nước mưa.

"Trường tớ có bài thi đánh giá năng lực đột xuất mà, tớ phải offline để làm một cậu sinh viên chăm chỉ chứ!"

Tôi giả vờ giận dỗi thụi một cú đấm nhè nhẹ vào khuỷa tay Đông Vũ, nhưng khóe miệng lại ngượng nghịu mỉm cười. Có trời mới biết tôi mong ước được gặp cậu ấy như thế nào.

Lần đầu tiên trò chuyện với Đông Vũ, tôi mới mười tám tuổi. Chúng tôi cùng tham gia một diễn đàn văn học trên mạng, ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta không mấy tốt đẹp. Cậu ta là một kẻ lạnh lùng đến khó ưa, những lời mời chào kết bạn làm quen trên tường nhà đều bị cậu ta bơ đẹp.

Y hệt một cơn mưa mùa đông. Chẳng có tích sự gì ngoài việc khiến người ta sụt sịt mũi và bị cảm lạnh! Tôi nhớ mình đã ghi trong nhật kí như thế khi trở thành một trong số những nạn nhân bị Đông Vũ cho ăn bơ.

Thế nhưng, danh sách nạn nhân của cậu ta vẫn tăng lên một cách đều đặn theo cấp số nhân. Phần đông vì cậu ta là giống đực hiếm hoi duy nhất trên diễn đàn, còn phần nhỏ - trong đó bao gồm cả tôi – thì chết mê chết mê những câu văn của cậu ta.

Những áng văn đẹp một cách khủng khiếp. Hình như tôi cũng ghi như vậy trong nhật kí của mình.

Trái ngược với vẻ lạnh lùng ít nói, Đông Vũ viết say mê, chân thành và ẩn chứa điều gì gần như là nỗi cô độc.

Một dạng của nguyên lí tảng băng trôi. Hoặc tựa như một bầu trời sao chỉ thực sự lấp lánh khi bạn là kẻ chiêm ngưỡng đủ kiên nhẫn.

Mãi sau này Đông Vũ mới bảo tôi, cậu không hề cố gắng tỏ ra khó gần, chỉ là thế giới của cậu quá nhỏ bé, cậu không dám để những người xa lạ chẳng rõ có đáng tin hay không bước chân vào thế giới ấy và lật tung nó lên để kiếm tìm những điều họ thèm muốn.

Xung quanh chúng ta có rất nhiều kẻ nắm giữ quá nhiều mối quan hệ xã hội. Nhưng kết nối từ tận sâu tâm hồn thì không. Thế nên mới nói, giữa thế giới bảy tỉ con người này, ai cũng mang trong mình hình hài của một nỗi cô đơn.

Đông Vũ chỉ thực sự chấp nhận giao tiếp với tôi từ một buổi tối đầu mùa đông, tôi đăng vài ba câu hát của cô Lý kèm theo dòng note rằng tâm trạng của tôi đang xuống dốc một cách tồi tệ.

"Nghe nhiều nhạc buồn không tốt cho tâm trạng đâu!"

Tôi nhớ cậu ta đã bắt đầu đối thoại bằng một câu như vậy. "Âm nhạc của Lý là những giai điệu đẹp, không nên nghe nó cùng với một tâm trạng tồi tệ.

Và tôi khuyên cậu là, nếu có thể thì cứ làm bản thân thoải mái bằng một vài chuyện điên rồ nào đó đi. Cậu chỉ nên giấu giếm những điều tốt đẹp thôi."

Đó là lần duy nhất Đông Vũ nói nhiều điều đến thế, câu chuyện đầu tiên giữa chúng tôi cứ kéo dài mãi tới khuya lắc khuya lơ, tôi ngủ thiếp đi khi vẫn nắm chặt điện thoại trong tay và nụ cười nhẹ nhõm còn vương trên mặt. Và thế rồi bất ngờ làm sao, trong khu vườn chỉ toàn những mầm cây chưa lớn của tôi, mầm cây thuộc về Đông Vũ cứ cao mãi, cao mãi, cho tới ngày nó kiêu hãnh chạm trời xanh. Thì tôi đã ngỏ lời mời cậu tới thành phố của mình.

"Nếu thế thì tớ nhất định sẽ tới thăm cậu và mùa đông. Nhưng có lẽ là để một lúc nào đó rảnh rang..."

"Cậu hứa rồi đấy nhé, Đông Vũ. Nếu cậu không thực hiện, tớ sẽ chờ cậu, chờ cậu tới già ở cái thành phố này luôn... Tớ nói thật đó, đừng cười!"​

***​

"Ta hứa sẽ nhận ra, Ta đã yêu nhau từ lâu

Ta hứa sẽ tìm nhau, đến vạn muôn kiếp sau, đã vạn muôn kiếp trước,

Sẽ vạn muôn kiếp nữa..

Đến bao giờ, thế gian ngừng ..."​

Có tiếng nhạc từ cửa sổ nhà ai vang lên một giai điệu đẹp của Lê Cát Trọng Lý. Bước chân cả hai thoáng khựng lại, rồi như có một chất xúc tác vô hình, tôi và Đông Vũ cùng nhìn nhau cười phá lên.

Ngày nào đó của một năm về trước, tôi từng hỏi Đông Vũ tại sao lại chấp nhận giao tiếp với tớ? Cậu không sợ tớ chỉ tìm cậu nói chuyện phiếm nhân lúc buồn chán rồi ruồng bỏ cậu sao?

Tôi dường như nghe thấy tiếng cười của cậu ấy ở phía bên kia màn hình. "Những người yêu âm nhạc của Lý thường đáng tin cậy đến một nửa. May mắn của tớ là cậu không nằm trong số một nửa còn lại đó."

Đông Vũ ngẩng đầu nhìn tán ô, khẽ cảm thán.

"Nhạc của Lý giữa một ngày mưa! Daisy, đột nhiên tớ muốn khiêu vũ với cậu quá!"

Tôi hào hứng giật ô từ tay cậu ta, vứt chỏng chơ lên chiếc ghế đá gần đó rồi khẽ nhún chân một cách điệu bộ, "Nào, quý ông sẵn lòng nhảy với tôi một điệu Valse chứ?"

Đông Vũ nhìn tôi và cười phá lên, lần đầu tiên tôi mới biết tiếng cười của cậu ngân vang trong trẻo, tựa như tiếng chuông reo một ngày nhiều gió.

Chúng tôi nắm tay nhau, xoay vòng xoay vòng trong màn mưa trắng xóa, nhịp chân bước theo giai điệu tuôn chảy từ một ô cửa sổ để ngỏ.

Tôi nhớ cậu từng nói với tôi, có những lời ca không cần phải hiểu, chỉ cần chìm đắm trong giai điệu của riêng nó mà thôi.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác bản thân mình đã thực sự chìm đắm trong một cơn mưa mùa đông mà không cần biết vì sao...

2.​

Tôi gặp lại Đông Vũ một tuần sau đó.

Sau buổi khiêu vũ quá khích dưới mưa, tôi bị cảm suốt một tuần liền, đính kèm theo đó là những lời cằn nhằn từ cô bạn thân vì đã dám cho cô "leo cây".

Suốt một tuần lễ, tôi cố gắng liên lạc với Đông Vũ qua hộp thoại trên diễn đàn trong vô vọng. Cậu không hồi âm bất cứ điều gì. Không có cách nào để biết cậu đang ở đâu, đang làm gì và cậu có gặp khó khăn khi học cách thích nghi với mùa đông ở thành phố này không?

Tôi chợt nhận ra, mối quan hệ của chúng tôi thực sự quá mong manh. Dẫu cho cả hai đang ở cùng một thành phố, cùng đứng dưới một khoảng trời, cùng hít thở chung một bầu không khí.

Cuối cùng, tôi vô tình gặp lại cậu ở Blu*.

Blu là tiệm sách nằm ở cuối một cung đường nhỏ rẽ vào nhà hát thành phố.

Khi ấy, tôi đang mải đọc một cuốn tiểu thuyết của Cửu Bả Đao thì có một bàn tay chạm nhẹ vào khuỷa tay tôi. Tôi giật thót quay đầu lại thì thấy Đông Vũ đang tựa người vào quầy sách, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi không giấu diếm sự hờn dỗi. "Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao tớ không liên lạc được với cậu trên diễn đàn?"

Đông Vũ ậm ừ quanh co hồi lâu, cuối cùng cậu đành thở dài thú nhận, "Tớ bị trộm mất điện thoại rồi."

"Cái gì?" Tôi bất giác cao giọng, "Cậu bị trộm mất điện thoại á? Ở đâu? Khi nào?"

Đông Vũ hơi đánh mắt về phía quầy thanh toán. Chị Bell chủ tiệm ngồi sau quầy, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôi vội cúi mặt, thì thầm nói với Đông Vũ: "Thật á? Cậu bị trộm mất khi nào?"

Cậu ta đưa tay khỏi túi áo khoác và xoa mái tóc ngắn ngủn của tôi đến rối bù, "Cũng không để ý nữa. Hình như là sau khi gặp cậu."

Tôi ủ rũ úp mặt vào trang sách đọc dở trước mặt. "... Chán thật đấy!"

Muốn ở gần cậu ấy hơn một chút thôi mà sao thành phố này cứ hết lần này đến lần khác làm cậu ấy thất vọng nhỉ? Liệu cậu ấy có nghĩ khác đi về tôi hay không?

Sẽ là thất vọng và một chút... hối hận?

"Ừ, chán thật! Quanh chỗ tớ ở trọ chẳng có quán net nào cả, mà tớ thì lại chẳng dám đi xa. Thế là cứ đi tới đi lui hiệu sách này. Blu, cảm giác ở đây cũng dễ chịu nữa, nên cứ nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ gặp lại cậu ở chỗ này."

Cậu đặt cuốn sách của Cửu Bả Đao về quầy, rồi nắm lấy tay tôi kéo đi. "Đưa tớ đi thăm mùa đông của cậu đi chứ?"

Tôi và Đông Vũ đi tản bộ quanh thành phố, vừa đi vừa nói những câu chuyện vụn vặt. Tôi chỉ cho cậu xem căn nhà cũ của tôi, ngôi trường cấp ba tôi từng học, tiệm hoa tươi tôi đã làm thêm suốt hai mùa hè, thậm chí cả sân vận động thành phố nơi tôi có nụ hôn vụng về đầu tiên...

Hồi ức giống như một thước phim tua chậm, càng xem lại càng lưu luyến.

Đông Vũ không nói gì, chỉ yên lặng nghe tôi nói say sưa.

Cuối cùng cậu ấy chậm rãi cất tiếng.

"Lần đầu tiên thấy dáng vẻ của cậu khi nói chuyện, cậu đúng là... nói nhiều đến kinh hoàng!"

"Nhưng nói nhiều như vậy mà vẫn luôn miệng mỉm cười, hẳn đó là những kỷ niệm rất quan trọng đối với cậu."

"Daisy, tớ cũng muốn được là một phần ký ức của cậu. Muốn được cùng cậu đi qua những năm tháng đó. Nhưng không thể, đúng không?"

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

"Nếu không thể là hồi ức của tớ, cậu có thể trở thành một phần tương lai! Tớ sẽ đặt cậu trong những ước mơ tiếp theo của tớ, như vậy có được không?"

Đông Vũ trầm mặc hồi lâu. Bỗng nhiên một hạt nước nhỏ rơi trúng mắt tôi. Đông Vũ chỉ tay lên cao, khẽ kêu: "Ôi, lại mưa rồi này!"

Tôi bật cười trước bộ dạng trẻ con của cậu ta, "Ừ, cuối mùa đông, thành phố này hay mưa lắm, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh thôi."

"Vậy thì cậu sẽ không nhớ được những cơn mưa cuối mùa nhỉ? Vì chúng chỉ thoáng qua thôi ấy?"

"Hả, à..." Tôi ngẩng đầu nhìn Đông Vũ, ngơ ngác không theo kịp cách nói chuyện của cậu ấy.

Đôi mắt trong suốt của Đông Vũ nhìn xoáy vào tôi, tôi có cảm giác mình đang vẫy vùng ngộp thở giữa một cơn mưa xối xả giữa mùa đông lạnh giá.

Cậu chỉ thì thầm, "Nhưng mà cậu phải hứa sẽ không quên tớ, sẽ không quên tớ, có được không?"

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

3.​

Sau chuỗi ngày gặp gỡ kỳ lạ ấy, Đông Vũ vẫn lặn mất tăm trên mạng xã hội. Tôi cứ đinh ninh rằng cậu chỉ đang bận rộn với công việc nào đó ngoài đời thật, rằng cậu vẫn ổn cho tới khi nhận được một đoạn chat dài đến từ nick "Đông Vũ".

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

"Xin chào Daisy,

Tôi đã mạn phép sử dụng tài khoản Đông Vũ để gửi tin nhắn này đến bạn. Tôi không phải là Đông Vũ, tôi là em trai của anh ấy.

Anh tôi đã mất từ giữa mùa đông năm ngoái. Anh ra đi vì một căn bệnh liên quan tới van tim, và mặc dù phải trải qua chuỗi ngày đau đớn nhưng bạn hãy tin rằng anh ấy đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Sau khi anh ấy ra đi, tôi mới được biết anh tôi là một tác giả nghiệp dư khá có tiếng trên một vài diễn đàn sáng tác online. Trong số đồ đạc còn lại của anh ấy, tôi tìm thấy một cuốn sổ ghi chép, trong đó có ghi tất cả tài khoản trên mạng xã hội của anh dưới nickname "Đông Vũ".

Có vẻ anh tôi là kiểu người khá lạnh lùng ở những nơi thế này. Nhưng tôi tin chắc rằng bạn là một trong những người rất quan trọng với anh ấy, vì thế tôi mới mạn phép gửi đi tin nhắn này.

Cuối tuần trước, khi tôi xem lại cuốn sổ ghi chép của anh tôi, tôi mới phát hiện ra ở những trang cuối cùng kín đặc chữ. Một bức thư đề gửi "Daisy" nhưng đã không kịp đến tay người nhận. Nét mực còn khá mới, không giống với những trang trước đó của cuốn sổ.... Có thể bạn sẽ không tin điều này, tôi cũng không dám tin, nhưng anh tôi có lẽ đã trở về..."

Sau đoạn tin nhắn kỳ lạ ấy, người tự xưng là em trai của Đông Vũ đã gửi cho tôi bức thư nằm ở những trang cuối cùng của cuốn sổ ghi chép.

"Daisy, Daisy.

Tôi đã tự hỏi tại sao em lại thích loài hoa cúc dại nhỉ? Tại sao không phải hoa hồng, cẩm tú cầu, tường vi, hay chỉ đơn giản là hoa cúc thôi?

Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Em cũng giống như cúc dại vậy, mộc mạc, bình dị nhưng luôn tràn đầy sức sống. Không giống với tôi... tôi chỉ là một cơn mưa lạnh lẽo, chẳng đủ sức để sưởi ấm bất kỳ ai.

Em biết không, em chính là bông hoa cúc dại giữa những ngày mùa đông cuối cùng của tôi.

Chỉ tiếc là tôi không kịp đến thăm em và mùa đông của em, không thể tận mắt chiêm ngưỡng bầu trời nơi tôi thuộc về, nơi tôi không bao giờ lạc lối.

...

Tôi tự hỏi liệu em có nhận ra tôi không? Nếu tôi chỉ là một cơn mưa cuối mùa thoáng qua?

Tôi tự hỏi liệu em có sợ tôi hay không? Nếu những gì em cảm nhận được chỉ là sự mong manh không có thật?

Tôi không thể là hồi ức của em. Càng không thể trở thành ước mơ trong tương lai của em...!"

3.2​. Thay cho lời kết

Ngoài cửa sổ đổ một cơn mưa phùn nhè nhẹ. Chẳng hiểu sao từ ô cửa chênh vênh nhà mình, tôi bỗng nghe thấy lẫn trong tiếng mưa rơi có cả giọng hát da diết của cô Lý.

Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả.

Tôi đã hiểu tại sao Đông Vũ lại tự gọi mình là một cơn mưa giữa mùa đông lạnh giá.

Tôi đã hiểu tại sao cậu ấy cứ luôn biến mất một cách bí ẩn.

Tôi đã hiểu tại sao cậu ấy đột ngột đến tìm tôi giữa những ngày cuối mùa.

Tôi đã hiểu tại sao mu bàn tay cậu luôn luôn buốt giá.

Tôi đã hiểu tại sao chị Bell lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.

Tôi đã hiểu tại sao cậu ấy cứ băn khoăn mãi về những cơn mưa thoáng qua, hay tại sao cậu đã trầm mặc lâu thật lâu khi nghe tôi nhắc đến dự định tương lai.

Đông Vũ chỉ là một cơn mưa mùa đông thoáng qua, cậu ấy không thể ở lại bên tôi, càng không thể có mặt trong những ước mơ tiếp theo của cuộc đời tôi.

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Phải vậy không, lời hứa của tớ?

...

 

Ngày đăng: 05/08/2019
Người đăng: Phương Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I am sorry
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage