Gửi bài:

Một thời đã qua nhưng tình bạn sẽ là mãi mãi...

Tôi đã từng có một cô bạn thân- một người bạn thực sự tốt mà tôi rất yêu quý. Cô ấy tên Thanh Tâm một cái tên hết sức dễ thương và dễ thương như khuôn mặt của cô ấy vậy. Chúng tôi đã biết nhau từ lúc còn rất nhỏ nhưng chúng tôi không thân với nhau mãi đến khi học lớp 6 chúng tôi mới dần trở thành bạn. Câu chuyện tình bạn giữa chúng tôi rất ngộ mà nhiều khi nghĩ đến tôi lại cảm thấy nó giống một câu chuyện tình hơn.

***

Tôi vẫn còn nhớ rất nhỏ cái ngày đầu tiên mà tôi và Tâm gặp nhau. Vào thời điểm đó bố mẹ Tâm đang xây nhà cho nhà tôi nên Tâm cũng đi theo bố mẹ đến chỗ làm. Lúc bước chân vào căn nhà ở tạm bên hông nhà, tôi thấy có một cô gái(cô gái ấy chính là Tâm) dường như cũng trạc tuổi tôi đang cầm cái rổ và mấy viên bi chơi một cách say sưa. Tôi liền chạy đến và giành lại đồ chơi của mình nhưng con bé đó nó rất cứng đầu, nó cứ ôm khư khư đồ chơi của tôi thế là dùng khẩu ngữ không được tôi dùng sức mạnh của hàm răng. Như một con cún đã qua tôi luyện tôi ôm chầm tay của cô bé ấy và cắn bằng tất cả sức lực mà mình có. Cái cắn ấy của tôi đã làm cho Tâm buông tay ra khỏi đồ chơi của mình. Tôi cứ nghĩ là mình đã thắng cuộc và sẽ được ngợi khen vì đã bảo vệ được đồ chơi của mình. Nhưng không kết quả ngược lại. Ai cũng theo phe của Tâm còn tôi thì lại bị chỉ trách. Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng Má Dư của tôi sẽ bên vực tôi chứ ai ngờ má lại chạy tới chỗ Tâm và dỗ dành sau đó dẫn nó về nhà hái ổi cho nó ăn. Sau trận chiến hôm đó Tâm không còn đến nhà tôi với bố mẹ nó nữa. Tôi cũng cảm thấy có lỗi và có phần ân hận sau đó. Tôi cứ mong chờ rằng ngày mai nó sẽ đến nhà tôi để tôi xin lỗi. Tôi cũng đã chuẩn bị đồ chơi sẵn ở nhà để chơi cùng nhưng hình như nó sợ tôi cắn nữa nên không dám tới thế là tôi không có cơ hội để xin lỗi. Càng mong chờ nó đến tôi lại càng hối hận, tôi cứ nghĩ rằng nếu như hôm đó tôi cùng chia sẻ đồ chơi thì tôi đã có bạn chơi chung rồi. Tôi cứ mong thời gian quay lại mà thôi nhưng hình như là nó không có gì thay đổi và chuyện tôi cắn tay của nó đã là một câu chuyện đáng sợ đối với con bạn chỉ mới có 5 tuổi mà thôi.

Lần đầu gặp nhau tôi đã tạo một vết thương thể xác lẫn tinh thần cho con bạn của mình và tôi nghĩ rằng nó sẽ giận tôi đến hết cuộc đời này chứ. Nhưng không, bạn tôi lại rất rộng lượng, tôi không biết là nó rộng lượng hay là nó quên nhưng khi nhà tôi chuyển đến nơi ở mới- nơi đó chỉ cách nhà nó có vài bước chân thì nó lại chơi với tôi và nó còn cười với tôi nữa. Thấy nó không bị ám ảnh tôi nên tôi cũng vui. Chuyển đến chỗ ở mới tôi có nhiêu bạn hơn và Tâm chính là một trong những người bạn mà tôi quý nhất. Lúc trở thành hàng xóm của Tâm tôi cũng chỉ vừa tròn 6 tuổi mà thôi, nhà mới do ba Tâm xây chúng tôi chỉ ở có vài tháng do một số lí do nên bố mẹ tôi đành chuyển nhà. Trở thành hàng xóm của Tâm rất thú vị, ở xóm có rất nhiều trẻ em trạc tuổi của tôi nên tôi có thêm bạn để chơi và tuổi thơ của tôi đã bắt đầu từ đấy.

mot-thoi-da-qua-nhung-tinh-ban-se-la-mai-mai

Hồi còn nhỏ tôi ăn hiếp Tâm nhưng càng lớn thì ngược lại, tôi lại sợ Tâm, tôi nghĩ là chắc do nơi mới nên tôi hiền hơn trước hihi. Lúc tôi còn nhỏ thì các thiết bị điện tử như điện thoại cảm ứng hay ipad vẫn còn chưa phổ biến ở miền nông thôn nên những đứa trẻ trong xóm thường hay tụm lại chơi những trò chơi dân gian vô cùng hấp dẫn, con gái thì chơi nhảy dây, nhảy lò cò, chơi đồ hàng ... còn con trai thì chơi bắn bi, rượt bắt, đánh lộn.... Chỉ có chơi banh đao hay chơi trốn thì thì con trai và con gái mới hòa nhập được với nhau mà thôi và tôi thì rất thích những trờ chơi mạnh mẽ. Hồi ấy tôi rất thích chơi bắn bi, nhảy dây và đặc biệt là chơi banh đao. Tôi chơi rất giỏi mấy trò ấy và thường thì tôi thích chơi với con trai hơn tại chúng mạnh mẽ không mít tướt như tụi con gái kia. Tôi chơi bi rất cừ, từ tay trắng tôi gầy dựng cả một thùng bi đầy những viên rực rỡ sắc màu. Thế nhưng chơi đồ hàng cũng là một trò chơi thú vị và nó cũng lôi kéo tôi rất nhiều. Hồi ấy tôi được thừa hưởng cả một kho đồ chơi của chị họ- chị họ tôi hơn tôi tới tận 10 tuổi nên khi chị đã lớn thì đồ chơi đương nhiên do tôi kế thừa. Mỗi lần tôi xuống nhà ngoại là ông tôi lại cho tôi nguyên cả một đống đồ chơi của chị. Thế nên tôi có đầy đủ đồ nghề. Hồi ấy xung quanh nhà tôi thường có rất nhiều đất trống mọc đầy cây xương rồng- đó là một nguyên liệu vô cùng quý giá để chơi đồ hàng. Hồi ấy tôi hay đi cắt vài nhánh xương rồng về giã cho nhuyễn để làm mắm rồi hái lá chuối cắt thành những cọng bún để bán. Cứ chiều chiều khoảng 2 giờ tôi ra trước nhà ngồi bày đồ hàng ra rồi đi lấy nguyên liệu đầy đủ. Sau khi chuẩn bị xong tất cả xong thì Tâm sẽ rủ vài đứa con gái khác đến chơi rồi mua những món ăn do chính tay tôi nấu. Chúng tôi chơi được một lúc rồi chán sau đó chuyển qua chơi nhảy dây rồi chơi 5 hòn. Lúc còn 5 tuổi tôi ăn hiếp Tâm nhưng càng lớn thì Tâm lại trả thù tôi- tôi nghĩ vậy. Cứ mỗi lần chơi nhảy dây hay chơi trò gì có chia đội thì nó không bao giờ chịu cùng đội với tôi. Cứ chơi trò gì tôi cũng đều chịu thiệt thòi và tôi cũng không quan tâm nhiều tại lúc ấy đối với tôi vui là chính đội mạnh hay yếu không quan trọng hihi.

Lúc còn nhỏ tôi là một đứa bé rất nghịch phá và không vâng lời bố mẹ nên hồi ấy tôi là thành phần cá biệt- theo như dân gian tôi là trẻ hư hihi. Vì tôi quá nam tính và quá nghịch phá nên hầu hết các phụ huynh không thích cho con cái của họ chơi với tôi tại vì sợ tôi lay bệnh . Mẹ của Tâm thì lại rất cẩn trọng không thích cho Tâm chơi chung với tôi nhưng càng cấm thì lại càng chơi. Không cho chơi công khai thì chúng tôi chơi lén lút, chúng tôi thường tìm đến những chỗ xa nhà rồi chơi chứ không chơi trước mặt bố mẹ mình. Hồi ấy bố mẹ hai bên đều không thích cho chúng tôi chơi chung nhưng khi học cấp 1 thì không sao tại chúng tôi không học chung lớp nhưng cấp 2 chúng tôi lại ngồi chung bàn thế mới là tình cờ. Gần nhà và chung bàn nên chúng tôi lại càng thân hơn. Hồi ấy Tâm không có xe đạp nên trưa trưa tôi và Tâm thường đi học chung. Hồi ấy mẹ Tâm cũng không còn cấm cho Tâm chơi chung với tôi nữa nhưng mẹ tôi lại cấm rất nghiêm trọng và mẹ không cho tôi chở Tâm đi học. Mẹ tôi cấm thì cấm nhưng tôi chở thì vẫn chở. Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng khi con em của tôi nó quá lẻo mép, nó thấy tôi chở Tâm đi học nó lại chạy về mách với mẹ, mẹ tôi lại cấm một cách quả quyết hơn thế là chúng tôi đành chuyển địa bàn. Không rủ trước nhà chúng tôi hẹn nhau đứng chờ dưới gốc cây xoài đầu xóm thế mà vẫn bị bắt. Mẹ tôi đúng thật theo dõi quá tài tình. Nhưng cho dù mẹ có cấm tôi vẫn kiên quyết chống đối, mẹ đi bộ nên chúng tôi chỉ cần chạy thật nhanh rồi nhảy lên xe chạy là được. Thế là hoạt động rủ nhau đi học vẫn được tiếp diễn suốt mấy tháng liền cho đến khi Tâm có xe đạp mới.

À. Tình bạn giữa hai đứa chúng tôi lại bị xen vào bởi một con nhỏ cũng ngồi chung bàn và chung xóm với chúng tôi. Cô chủ nhiệm rất tài tình khi xếp ba chúng tôi vào ngồi chung bàn với nhau. Ba chúng tôi chung xóm, chung luôn cả đường vào nhà. Nhà tôi ở chính giữa còn nhà hai đứa kia hai bên nhà của chúng tôi chỉ cách nhau có vài bước đi bộ. thật ra hồi ấy tôi rất ghét con Trúc- người thứ ba. Nó xen vào tình bạn của tôi và Tâm và có nhiều lần nó đã cướp Tâm của tôi. Tình yêu thì không thể nào hoàn hảo khi có ba nguời và tình bạn cũng vậy. Đang yên đang lành bỗng dưng nó xuất hiện thế là cuộc chiến giành bạn bắt đầu.

Lúc còn chở Tâm đi học có nhiều thứ khiến tôi không được hài lòng cho lắm. Ba mẹ Tâm đi làm về rất muộn thường thì đến 12h mẹ Tâm mới nấu ăn và nó ăn cơm xong cũng đã 12h30. Mà tôi thì đi học sớm chỉ mới có 11h45 là tôi tới rủ Tâm, có hôm mẹ nó về sớm nó ăn xong rồi đi đi học nhưng có bữa về trễ. Ôi, tôi chờ nó trước nhà suốt nửa tiếng đồng hồ. Nó có chạy ra nói tôi chờ xíu nhà nó chưa ăn cơm mà nó lại nhẫn tâm ko mời tôi vào nhà, có hôm nó vui nó mời còn có hôm nó cho tôi chờ một lúc thật lâu. Tôi thì không về nhà được tại rủ học lén về là bị nghi ngờ mà xách xe đi lòng vòng thì nắng quá tôi mệt thế nên tôi chỉ còn cách là đứng dưới gốc cây xoài trước nhà Tâm rồi chờ nó ra. Hồi ấy mẹ Tâm có nói với mẹ tôi về sự cấm đoán chơi chung giữa tôi và Tâm nên mẹ tôi cũng bắt đầu cấm tôi chơi. Mẹ tôi có nói về lời nói ấy cho tôi nhưng tôi không quan trọng nên cũng không trách móc gì- với lại tôi cũng nghịch thật. Nhưng từ khi chở Tâm đi học chung thì mẹ Tâm cũng bắt đầu có cảm tình với tôi nên tôi cũng không còn để bụng những gì đã xảy ra mà vẫn vui vẻ chở Tâm đi học. Nhưng có hôm tôi giận Tâm vì chuyện gì tôi cũng quên lâu rồi tôi chỉ nhớ là trong giờ học tôi có kể cho con Trúc nghe rồi nó bảo tôi đừng chở Tâm nữa, nói Tâm chiều tự về rồi qua đi chung với nó cho vui. Tôi liền gật đầu đồng ý và sau đó tôi để Tâm tự tìm cách về nhà. Tôi cứ ngỡ là Tâm sẽ đi chung với ai đó nhưng nào ngờ tôi về nhà một lúc lâu thật lâu rồi mẹ nhờ tôi đi mua đồ. Tôi đang đi ra ngõ thì thấy Tâm đi bộ vừa về đến nhà, tôi cười với Tâm nhưng cô ấy lại lơ tôi và quay đầu đi chỗ khác. Thế là Tâm giận tôi thật và có khi là ghét. Chính ngay lúc ấy con Trúc nhảy vô, nó với Tâm đi học chung rồi thân với Tâm luôn, Tâm nghỉ chơi tôi suốt mấy tháng trời cho đến khi qua năm mới Tâm và tôi mới chơi lại. Lúc ấy Tâm với con Trúc giận nhau vì chuyện gì hay sao tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết là con Trúc nó có cái gì đó không tốt nên Tâm mới nghỉ chơi nó. Thế là tôi và Tâm chơi lại khi người thứ ba đã bị lùi ra sau.

Nhưng được một khoảng thời gian thì con Trúc lại hòa nhập vào tình bạn giữa hai chúng tôi. Ba chúng tôi bắt đầu chơi với nhau và tình bạn giữa ba đứa cứ tiếp diễn mãi cho đến lúc nghỉ hè chuẩn bị lên lớp 7. Đó là giai đoạn đấu tranh gian khổ nhất. tôi bị đẩy ra khỏi cuộc chơi. Trong xóm có bao nhiêu đứa nó đều theo phe của Trúc riêng phe tôi chỉ có em gái của tôi mà thôi. Khoảng thời gian đó chiến tranh liên miên, cứ khi 2 phe gặp nhau là có chuyện cãi nhau và cãi nhau rất dữ, hồi đó phe tôi chỉ có tôi là có khả năng chiến đấu chứ em tôi mới có 6 tuổi nó không biết gì gọi là binh chiến. Thường thì tụi nó quá đông nên khẩu chiến nào tôi cũng thất bạn nên mỗi lần chạm trán tôi thường né chúng để khỏi bị bại trận. Hồi ấy có một khoảng thời gian tôi rút binh tạm chinh chiến để đi Ninh Hòa chơi. Tôi bị kiệt sức nghiêm trọng nên vào Ninh Hòa để phục sức. Vào Ninh hòa bình yên hơn, ở đó có con cuả người cô và mấy đứa trong xóm cũng khá hiền lành nên tôi dễ hòa nhập hơn, tôi vào đó nghỉ sức khoảng hơn nửa tháng rồi sau đó về nhà chiến đấu tiếp.

Có rất nhiều trận chiến xảy ra, lớn có nhỏ có nhưng quá nhiều làm tôi không thể nào nhớ hết được. Cứ thế hè đã trôi qua, chúng tôi bắt đầu năm học mới. Được khoảng vài tuần đi học chúng tôi đã giải hòa và phe có ý định cầu hòa chính là phe của tôi. Thực ra lúc đó tôi thấy phiền quá, phe chúng thì mạnh mà phe tôi lại có em tôi- nó quá yếu, cứ đi ra đường mà gặp tụi đối địch là em tôi bị ăn hiếp. Tôi không thể nào đứng yên nhìn em tôi bị hiếp đáp mãi- nó không liên quan gì, nó vô tội. Thế nên tôi đành thương lượng cầu hòa để em tôi nó có một cuộc sống bình yên.

Chúng tôi giải hòa và thời điểm đó tôi lại là người thứ ba xen vào tình bạn của Tâm và Trúc. Do thời gian tôi bị đẩy ra quá lâu nên con Trúc và con Tâm đã rất thân thiết với nhau, tôi rất khó để giành Tâm lại phe mình. Nhưng nhờ vào sự nhiệt tình và một tấm lòng bao la tôi đã chiến thắng và dành được Tâm. Chúng tôi chơi hòa thuận với nhau như 3 người bạn thân thực sự nhưng đến hè là có chiến tranh. Chiến tranh năm thứ 2 thì lại khác, cứ mỗi lần nghĩ lại là thấy buồn cười. Cuộc chiến năm ấy tình thế lại bị đảo ngược hoàn toàn. Phe của tôi giờ đây lực lượng lại thêm hùng hổ, Tâm và em trai của nó cộng thêm đồng minh của Tâm ở xóm dưới nữa nên lúc ấy phe tôi lại trở nên mạnh mẽ vô cùng như hổ có thêm cánh. Phe của tôi rất đoàn kết và rất và yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Lúc đầu phe tôi có một con bé nhà nó đối diện nhà tôi, nhà nó có hai anh em nhưng anh nó lại theo phe con Trúc còn con em lại theo phe tôi. Người xưa có câu " Cây rồi cũng sẽ về cội" anh em chúng nó chung nhà thì con em theo phe thằng anh là một điều tất yếu. Nó phản bội phe tôi và nó hoạt động rất năng nổ cho phe kia. Hồi ấy tuy có chiến tranh liên miên nhưng tôi lại thấy rất vui và hạnh phúc vì phe tôi có Tâm. Tâm tuy nhìn thấy rất hiền nhưng khi Tâm đã nóng thì Tâm lại rất dữ. Tâm rất biết cách bảo vệ phe đồng minh và lời nói của Tâm rất sắc bén. Mỗi lần cãi nhau thì Tâm luôn ra chiến còn tôi thì chỉ biết đứng ngoài can Tâm để Tâm khỏi ra tay dùng luôn vũ lực bởi dùng vũ lực phe tôi nắm chắc bại trận. Nếu như 1 chọi một may ra phe tôi có cơ hội thắng trận. Hồi ấy chỉ có Tâm là dám ra chiến đấu khẩu hình thôi còn tôi thì không dám bởi ba mẹ tôi cấm không được tạo nhiều mâu thuận bởi gây phiền phức cho người lớn đã vậy ba mẹ tôi thường hay bênh vực mấy đứa kia để khỏi cãi nhau với ba mẹ nó nên cãi với nó về là tôi bị ê mông ngay. Còn Tâm thì khác, ba mẹ Tâm lại rất bênh vực Tâm, cãi nhau mà có mẹ Tâm ra nữa là chúng tôi thắng cuộc.

Tôi nhớ có một buổi chiều đẹp trời, thì bọn kia gây sự vì chúng có phần xúc phạm trước nên Tâm chạy ra chiến đấu, bọn chúng quá hung hãn nên chúng nó biểu hiện xông vào đánh Tâm. Thực may khi lúc đó mẹ Tâm về đúng lúc. Mẹ Tâm liền chạy ra mắng bọn chúng 1 trận rồi còn hâm dọa rằng nếu dám đánh nhau là mẹ Tâm sẽ xử lí hết bọ chúng. Hihi ^-^. Chúng tôi thắng trận. Nhưng phe kia không để yên cho chúng tôi, chúng nhân thời cơ mẹ Tâm đi làm chúng qua nhà gửi tối hậu thư hẹn gặp nhau để xử lí cho ra hành ra tỏi. Chúng tôi liền đồng ý ngay và hẹn nhau ra bãi đất trống xử lí mọi chuyện. Buổi chiều cùng ngày chúng tôi đã cùng nhau giải quyết với một hiệp ước rằng " thắng thua tự chịu không được mách với phụ huynh". Thế là phe tôi chỉ có tôi và Tâm ra chiến đấu. Chúng tôi đấu 1 chọi 1 nên tôi khá tự tin. Chiều hôm ấy nó đã ghi sâu vào trong tâm trí của tôi và tôi nghĩ rằng buổi chiều hôm đó tôi sẽ không bao giờ quên. Tâm đấu với con Trúc còn tôi thì đấu với chị nó. Trận chiến sẽ kết thúc khi bên kia ngã trước. tôi thì xử lí chị con Trúc trong vòng 5 nốt nhạc nhưng Tâm với con Trúc thì lại gian nan hơn. Con Trúc rất cừ nhưng Tâm cũng không kém, sau một hồi nắm tóc, nắm chân nắm tay Tâm đã chiến thắng một cách vang dội. Thế là 2 trận chúng tôi thắng 2-0 và ra về một cách vinh quang. Vinh quang được một lúc, bọn chúng lại phá hủy hiệp ước, chúng chạy về mách với mẹ tôi và mẹ Tâm, chúng tôi bị truy lùng khắp xóm đặc biệt là mẹ tôi, mẹ tôi truy lùng tôi rất có đầu tư, mẹ mách với ba. Và ba tôi mà ra tay thì tôi 1 là về nhà 2 là đi luôn khỏi nhà không được quay lại. Tôi đành chọn cách bị đòn để có nhà có cửa, thà tôi bị ăn đòn còn hơn là bị vô gia cư. ^.^. Nhưng ba tôi không đánh tôi, thật may mắn. Lúc ấy tôi không hiểu tại sao ba tôi lại tâm lí đến mức nghe tôi giải thích mọi chuyện rồi tha cho tôi. Chiến thắng 2-0 đó đã là một thành tựu lớn của đội chúng tôi.hihi.

Kể từ cuộc chiến hè năm 2 đó Tâm và Trúc không bao giờ chơi với nhau nữa mà đâm ra ghét nhau. Đấy chính là cơ hội để tôi có thể thỏa sức chơi thân với Tâm mà không sợ bị cướp. Chúng tôi đã có khoảng thời gian vô cùng đẹp và đó chính là khoảng thời gian mà tôi quý nhất trong cuộc đời của mình. Hè năm ấy tôi và Tâm đã có rất nhiều kỉ niệm mà tôi nghĩ rằng tình bạn đẹp và trong sáng nhất giữa tôi và Tâm đã có từ lúc ấy. Mẹ tôi và mẹ của Tâm chơi khá thân với nhau đó cũng là nền tảng để tình bạn của chúng tôi trở nên tinh khiết hơn. Chúng tôi là gì hầu như cũng có nhau. Rất vui và rất đẹp. Sáng chúng tôi cùng nhau đi dạo biển rồi sau đó đi ăn sáng cùng nhau. Thường thì khoảng 9h tôi và Tâm cùng nhau đi chợ cho mẹ nên chúng tôi đi chung. Khoảng thời gian ấy tôi và Tâm rất cởi mở, chúng tôi trò chuyện một cách tự nhiên và chúng tôi đã có lần nắm tay nhau trong một lần đi dạo biển buổi sáng. Đó là cái nắm tay của 2 người bạn thân và đó chính là cái nắm tay e thẹn và ngại ngùng. Chúng tôi chưa bao giờ nắm tay nhau. Cái nắm tay đó chính là cái nắm tay đầu tiên và cũng là cái nắm tay cuối cùng trong tình bạn giữa chúng tôi. Khoảng thời gian ấy thật đẹp và trong sáng, chúng tôi bày không biết bao nhiêu là trò chơi. Tôi khá nam tính nên tôi thích có em trai còn Tâm lại thích có em gái thế là chúng tôi đổi em. Thằng Tí em của Tâm trở thành em trai tôi còn em gái tôi trở thành em của Tâm. Chúng tôi đã có rất nhiều lần cùng nhau và mỗi lần cùng nhau đó đã khắc sâu vào trong kí ức của chúng tôi.

Thời gian càng trôi thì sự ngại ngùng giữa tôi và Tâm càng lớn. Tình bạn giữa chúng tôi ngày càng mờ nhạt sau nhiều lần giận nhau. Nói giận nhau thực ra nó rất buồn cười. Một tuần chỉ có 7 ngày mà chúng tôi không trò chuyện với nhau trung bình cũng đã 5 ngày. Hầu hết tuần nào chúng tôi cũng im lặng mãi cho đến khi có người nào đó gửi thư cho nhau. Hồi ấy em gái tôi và thằng Tí- em của Tâm trở thành 2 chú bồ câu đưa thư. Mỗi lần có chuyện gì là chúng tôi đều viết ra thư rồi gửi cho nhau. Hồi ấy cứ có việc gì là viết thư mà mỗi lần viết là cảm xúc dâng trào chúng tôi viết liên hoàn viết như chưa từng được viết rồi gửi cho nhau đọc. Tôi nghĩ là do chúng tôi quá ngại ngùng, 1 phần lỗi cũng do tôi quá ích kỉ nên dần dần tình bạn của chúng tôi bắt đầu bị phai nhạt.

Chính khoảnh khắc này đây đang viết những dòng chữ này chúng tôi đã xem nhau như người xa lạ đã được hơn 2 năm rồi. Tuy vậy những kí ức tuổi thơ, quá khứ kia vẫn khiến tôi thấy nao nao và bồi hồi một cách lạ lùng. Tuổi thơ tươi đẹp ấy nó đã in sâu và trong tâm trí của tôi và tôi không tài nào quên được. Chính sự hèn nhát chính sự ngại ngùng và e thẹn đã làm cho tình bạn của tôi và Tâm trở nên mờ nhạt dần và giờ đây mỗi khi đối diện với nhau chúng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của nhau. Dù cho tôi có cố gắng thân thiết với những người bạn khác như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể nào quên được Tâm và tôi luôn tự nhủ với mình rằng Tâm là người bạn duy nhất, mãi mãi là bạn thân của tôi dù cho giờ đây tôi và Tâm đã không còn như xưa nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay nhớ về người bạn ấy và trong những bài văn nói về tình bạn tôi vẫn luôn nhắc đến Tâm như một người bạn thân mà tôi rất trân trọng. Giờ đây thì chúng tôi rất khó để có thể mỉm cười với nhau bởi cả hai phía đều trở nên đóng băng do thời gian đã trôi qua quá lâu rồi lâu đến nỗi mà mỗi khi tôi nhớ lại tôi không nhận ra được đâu là lí do chúng tôi đã không chơi với nhau và tôi cũng không nhớ được lỗi là do tôi hay do Tâm và chắc có lẽ là do cả 2 phía.

Viết những dòng chữ này tôi chỉ muốn giữ lại những gì đẹp nhất và trong sáng nhất của một thời vui chơi không biết lo nghĩ là gì không biết nhẫn tâm là gì để rồi khi chúng tôi đã lớn cho dù chúng tôi không đủ dũng cảm để đối diện với nhau thì chúng tôi vẫn còn quá khứ để đối diện để nhớ lại một tuổi thơ tràn ngập những vui buồn, có khi là những tiếng cười và cũng có khi là cái gì đó nó hơi cay đắng. Cuộc sống này không có gì là hoàn hảo và tình bạn cũng vậy, không phải nó đã quá hoàn chỉnh không cần phải cắt gọt, mài giũa. Theo tôi tình bạn là một thứ tình cảm mà nó xuất phát từ chính trái tim ,từ chính tình cảm trong sáng và ngây thơ mà ở đó sự đố kị sự ganh đua không tồn tại mà chỉ có những kí ức đẹp và những hình ảnh đẹp được lưu lại mãi mãi.......

Ngày đăng: 09/10/2019
Người đăng: Huỳnh Thanh Thảo
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Ask
 

Mọi người thường hỏi tôi còn thích anh không, thực ra chính bản thân tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng ở anh có điều gì đó khiến tôi không thể buông tay.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage