Gửi bài:

Cám ơn Sa Lem

Người bạn nhỏ bé luôn luôn lặng lẽ bên ta hằng ngày như một chỗ dựa bình yên không thể thiếu. Và đây là người bạn bé nhỏ - Chú mèo Salem

***

Póc... Quả trứng đã hạ cánh an toàn trên mặt chảo, nom thật duyên dáng và ngon mắt. Chỉ cần 1 chút dầu ăn, 2 trái trứng, 1 tị muối, bắc chảo lên bếp, láng dầu quanh chảo chờ nóng và đập trứng vào... Xèo xèo, rắc muối, thế là ta đã có món trứng ốp la hảo hạng nóng hổi cho bữa sáng!

Tôi Làm mọi thứ rất nhanh và gọn gàng như một tay đầu bếp cừ khôi vậy. Mùi thơm của thức ăn bay lên ngạt ngào quyện với vị cà phê tôi vừa mới pha. Thật tuyệt vời- Bữa sáng với món ôp la và nes cà phê- tôi đón bình minh như vậy đấy- ngọt ngào như một cuộc hẹn hò ... Lòng hứng khởi và thích chí vô cùng, quanh đây, đài đang phát bản sonet bốn mùa của Vivaldi, âm nhạc miễn chê!

    Bay lên nhé tâm hồn yếu đuối

    Bay lên nhé những dại khờ thơ ngây...

Tôi lẩm nhẩm hát lời ca khúc:" bay lên nhé"- ca khúc tủ của tôi, tôi đặc biệt thích giọng ca Thảo Trang, không thể nói lý do vì sao tôi thích, chỉ là thấy thích thì thích thôi, thích cả cái tên Thảo Trang nữa... có vị gì như vị của thảo nguyên xanh mướt cỏ, có mùi gì như mùi rơm cháy ấm ấp, có suối trong veo và đá cuội lấp lánh ... khó tả, hẳn,vì tôi yêu bài này thế nên tôi yêu cả cái tên cô ca sĩ chăng?

Mở cửa sổ ra đón nắng mới... tâm hồn tôi như muốn chắp cánh bay lên... trời xanh không gơn mây cho thấy răng hôm nay sẽ nóng đây- hì hì, thế thì ta có thể làm ối việc, giặt giũ, lau nhà, chùi kiếng cửa, nấu ăn nè, phơi mền nữa... chủ nhật luôn là ngày tôi dành ưu ái nhất trong tuần... chỉ để loanh quanh với những ngõ ngách thú vị trong nhà, làm quen lại với đồ đạc trong phòng, như một kẻ đi xa lâu ngày vậy, tôi về, tôi khám phá chính những điều mới mẻ xung quanh mình tưởng đã từ lâu cũ kĩ...

Tôi yêu lắm lắm ngôi nhà này, và phòng tôi yêu nhất chắc chắn là căn bếp tôi đang đứng đây, nơi có cánh cửa sổ mở ra cuộc sống thơm tho ấy... bất giác tôi nhìn lên bầu trời... những kỉ niệm của 2 năm trước chợt như gió ùa về... mát lành và ấm áp...

    ***

Bếp gần cửa sổ

Tôi đặt làm cửa sổ ngay gần bếp nên ánh sáng lọt vào thật dễ dàng. ngay từ khi thiết kế ngôi nhà tôi đã chủ tâm như vậy, mục đích chính là diệt khuẩn và mối mọt, song cũng vì thế mà mỗi khi có dịp nấu ăn, (phải nói thế là tôi thường xuyên ăn tiệm không hà) mỗi khi mở cửa sổ ra, tôi lại được thưởng thức hương vị mát lành của gió, đắm chìm trong bản giao hưởng du dương của cây và lá, nhắm mắt lại... để nếm được cả hương vị say say của nắng tê tê nơi đầu lưỡi, những lúc như thế, tôi thường dang hai tay ra, cảm giác như được bế cả cuộc sống tươi ngon ngoài kia vào căn phòng bé nhỏ của mình vậy, tuyệt vời,đúng là một phát hiện thú vị ! Chí lý quá đi ấy mà.

Chính vì thế, tôi không còn cảm thấy ngại mỗi khi phải nấu ăn hay rửa chén hằng giờ nữa... nhưng tệ cái là những món ăn hôm ấy vẫn không khá khẩm hơn chút nào, nếu có đậu chiên thì sẽ là đậu rim kẹo đắng, có canh sườn hầm thì sẽ là sườn rang xém cạnh... hi hi, có lẽ tôi vì quá mải mê với bầu trời của mình chăng ?dẫu vậy, bữa ăn hôm ấy vẫn thật là ngon miệng.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nói lui cũng phải nói tới, nói lai rai cũng mỏi quai hàm, có ai lại ăn những thứ đó được mãi đâu, sẽ sinh bệnh do độc hại và gầy queo vì thiếu chất mất, đấy là chưa nói là còn bắt tội cái lưỡi và cái dạ dày phải yêu những thứ hầm bà lằng khó nuốt ấy, chúng sẽ xì trét và trầm cảm hết thôi, thật đấy!

Sau vài bữa như vậy, tôi đâm nản và chấm dứt hoàn toàn việc nấu nướng ở đây, chấm dứt cả việc rửa chén đĩa dễ gây tai nạn bất cứ lúc nào nữa , cứ ăn tiệm cho lành, mới lại không nấu ăn thì bầu trời của tôi vẫn còn nguyện ở đấy mà ,bên trong khung cửa sổ ấy, có ai lấy mất đi đâu!

***

Bữa ấy tôi làm về, không thấy chú đâu tôi tìm chú mãi, tâm trạng từ tức tối đang sốt ruột, chú lại bày trò gì đây nữa hả? trốn gì mà kĩ thế? có ra đây không thì bảo? tôi rà soát tất cả các phòng, phòng khách, phòng tắm, phong ngủ, gầm giường, trong hộc bàn, trên mép tủ... những sợi lông tơ óng ánh vương vãi khắp nơi, á à, lại dám cả gan nghịch cả ca- vát của anh nữa chứ, liệu hồn, tóm được là anh...cắt tiết! tôi tức tối nhìn cái ca vát giờ đã biến thành miếng giẻ, giời ơi!

Lạ thật,??? ... bụng tôi nghe râm ran râm ran rồi đây, trốn đâu ta ? hay là lại chui ra ngoài đường? trời, liệu có bị xe tông không nữa, nói đoạn tôi vội bụm miệng mình lại. lo quá, dạo này mẹ mìn trung quốc lộng hành khắp mọi nơi, đến con đỉa chúng còn không tha, huống gì con mèo... dễ ghét của tôi chứ, cứ nghĩ đến cảnh giờ này chú sắp bị cho vào nổi lẩu của tụi nó...Bụng Tôi réo đến phát sốt!

    À...

    Tôi ngớ người ra, vỗ trán, như vừa mới nhớ ra một điều cực kì quan trọng... hề, còn phòng bếp ta chưa tìm, nghĩ vậy ba chân bốn chẳng tôi nhào xuống bếp

    ... khung cửa sổ quen thuộc lại hiện ra, tôi không để ý đến màu nắng lúc này nó thế nào nữa, thậm chí tôi chẳng nhớ bầu trời đang tồn tại, Mày đâu rồi Sa lem? đang luống cuống trong cái mới suy nghĩ bòng bong ấy thì tôi bỗng thấy.... Ố ồ ô.......

cái gì dài dài cưng cứng nhô ra khỏi nóc tủ bếp này... tôi nín thở, rón rẹn tiến lại, HA HA, Chết nhé cưng! hai hàng ria mèo rung rinh hiện ra dưới cái chóp mũi đã ửng hồng trong nắng... Phù, thở một hơi rõ dài, Tôi nghiến răng cái két rồi cười thầm trong bụng, phen này thì chết với Anh!

Chẳng nói chẳng răng, tôi mon men tiến đến chỗ Salem, toan xách tai cu cậu lên, vẫn chưa phát hiện ra tôi, cu cậu đang tập trung cao độ...??? quái, bình thường cu ta thính lắm , chẳng cho ai có được một cơ hội hù mình đâu, tinh thần cảnh giác ấy đâu mất rồi, lạ thiệt!!! vẫn ngồi chồm hỗm trên nóc chán bếp như một con chiên ngoan đạo, hai hàng ria dài như chiếc ăng ten đang lặng im rò sóng, đôi chân nhỏ màu đen khép chặt, và kì lạ là đôi mắt, đôi mắt xanh biếc mở to chăm chú , phải, CHĂM CHÚ, chú đang quan sát cái gì chăng?

Tèn ten, đã tiến sát chú ta,bộ lông đen óng mịn nhơm nhớp nắng, cái cổ rụt thật đáng yêu, đôi tai vểnh vểnh như tai thỏ, chú thở rất nhẹ, không khò khè như mọi ngày, cũng không có vẻ gì là mới nghịch cái gì xong cả, chú ngồi đây đã mấy tiếng rồi ? có vẻ như đã từ lâu lắm... Chưa vội xách tai chú ngay, bởi vì tôi vừa mới phát hiện ra cái thú vị hơn là cái trò trẻ con ấy. Như một kẻ bắt chước sành sỏi, tôi nhướng mắt theo cái hướng mà chú đang nhìn, và.... và... tôi bỗng thấy...

    ... Ồ kìa...hình như là... đúng rồi !

    LÀ... BẦU TRỜI CỦA TÔI !

Bầu trời của tôi?cái gì? bầu trời của tôi á? tôi không còn tin nổi vào mắt mình,- Xanh thẳm và chang chói sau lớp kính cửa sổ...

Hơi nheo mắt , tôi chớp mấy cái cho đỡ chói, rồi quay lại nhìn chú, mặt chú lúc này đã sát mặt tôi, vẫn là đôi mắt xanh biếc ấy, đồng tử dẹt lét, nhưng không phải nhìn tôi, chú đang ngắm bầu trời.

Lẽ nào lại vậy, chú không chói mắt à, nhìn gì mà chăm chú thế, cứ như đang xem phim kinh dị ấy... Đoạn, tôi lắc lắc đầu xem thể mình có đang mơ không?lắc lắc, nó nặng một cách khó chịu... Tôi vẫn sống sờ sờ đây, chú ngồi không động đậy,thời gian im bặt, không gian chung quanh như bất động. Không thể thế được, để thử lại lần nữa, tôi nhướng mắt theo hướng mắt chú, lần này là lần thứ hai...thì bắt gặp một con mèo trắng, bộ lông nó trong nắng thật rực rỡ...

Ồ... THì Ra là... MỘT CON MÈO CÁI!

Chắc là mèo cái, hừm, sao lúc nãy mình không trông thấy ta... Con mèo màu trắng đang đứng trên bờ tường rào có bộ lông xù và đôi mắt màu hổ phách. Cá là một cô mèo tiểu thư rỗi hơi đây, nó đứng đấy bất động chăm chú nhìn, nhìn gì? SA LEM CỦA TÔI!

... Liếc xéo SALEM một cái, mắt nó chằm chằm con mèo kia, liếc con kia một cái, mặt nó như dính vào mặt Sa Lem... ồ, chúng đang tình tứ đấy, một kiểu Tình yêu sét đánh!

Mày khá lắm SALEM.

    ***

Thú vị quá, không ngờ làm về sớm lại được chứng kiến một pha yêu đương tình tứ đến vậy, dù chỉ là qua lớp kính cửa sổ, lúc này, tôi có thể chắc chắn một điều, mèo là loài vật có tình yêu hay hướm nhất trong muôn loài. Tôi quan sát hai đứa, mắt không chớp, chúng không có vẻ gì là để ý đến tôi, cứ... mà yêu nhau say đắm vậy thôi.

Chao ôi, ghen tị, ghen tị... một mèo trắng, một mèo đen yêu nhau- nếu chúng lấy nhau thì sao nhỉ, ha ha, tôi sẽ có một bầy mèo con khoang đen trắng dễ thương, không tính cả hai bố mẹ rất đẹp, hẳn lũ con chúng sẽ là những cậu chàng rất bảnh hay là những cô công chúa rất xinh đây, lúc đó tôi sẽ có cả bầy mèo, sẽ xây một ngôi nhà thật xinh cho chúng ở, chơi với chúng cả ngày....tôi cứ mơ màng với suy nghĩ ấy... chưa nghĩ đến việc Salem là mèo đực, mà mèo đực thì không thể đẻ!

    ... HẮT XÌ....

    SA LEM giật mình một cái đánh thót, trời ui, mũi tôi vừa dính phải mấy sợi lông của SALEM,

    Chả là tôi đứng gần chú quá đấy mà, sau cái việc làm không mấy nhã nhặn đấy của tôi, dù là vô tình thôi,,, các bạn biết đây, cuộc tình tự đã tan nát (nghe thê thảm quá) nói thật là bị gián đoạn, nghĩ lại muốn vả vào mặt mình mấy cái. Con mèo trắng đã phát hiện ra kẻ thứ 3 có mặt, nó sợ quá vọt rào chạy biến, mất hút, sét vừa đánh chết hai đứa thì giờ sét đánh chết tôi!

    SALEM hoảng hồn quay sang nhing tôi trách móc, ai chứ tôi biết cu cậu hẳn đang giận lắm đấy!

    MEO... MEO.... Salem lấy tay cào cào đầu tôi, bứt tóc tôi, đau điếng, ngước nhìn tôi ánh mắt xanh lè nửa "căm hận như muốn trả thù" rồi kiểu " cái đồ vô duyên này, chết đi" Vội gỡ tay chú ra, toan dúi đầu chú mấy cái, hư này, trốn anh lại cái tội bứt tóc anh này, nhưng tôi không làm vậy khi bắt gặp hai con mắt xanh biếc của SaLem, tròn xoe trồi khẽ nhắm lại vẻ tiếc nuối và có phần hơi Chát chúa...

Cười hì hì, tôi toan ôm chú vào lòng thì chú nhảy phắt đi... CÁI ĐỒ... bỏ lửng câu nói...tôi nhướng mắt ra cửa sổ, bầu trời của tôi đang nhìn tôi một cái nhìn đến là gắt gỏng! nhìn gì mà nhìn?

***

SA LEM bỏ nhà đi

Đó là một ngày cuối đông, bầu trời xám xịt nhìn nhằng những vết chì, bên ngoài lạnh buốt, ra đường nhìn ai nấy trông đều uể oải, kín mít khăn len, găng tay da, quần áo ấm và mập ú như những con chim cánh cụt - thời gian ấy tôi hay về trễ, thường thì tôi ghé tiệm mua đồ ăn cho chú và tôi , không được ngon lành lắm, nhưng cũng phải vậy thôi, vẫn thế mà.

Như mọi ngày, khoảng 8 giờ hơn một chút, sau khi đôi tay cóng buốt vì gió bấc và vì phải phóng xe máy qua cả một chặng đường dài từ công ti về , tôi dung nó vặn chìa khóa và mở cửa, cất giọng hồ hởi dù cổ họng đã tê cóng vì lạnh, tôi nghe tiếng mình vang lên một cách yếu ớt :" SALEM -anh về rồi, có món ngon này " không thấy chú kêu đáp trả như thường lệ. đóng cửa lại, Tháo giày và bước vào căn nhà ấm sực, tôi gọi Salem thêm lần rồi mấy lần nữa, chú không trả lời... Tôi toan vào căn bếp, thì bắt gặp một trận gió buốt lạnh đến thấu xương - Cửa sổ đã mở toang. Chú đã bỏ đi.

Salem đã bỏ đi như thế, không gì để lại, không lời nhắn nhủ, không một dấu vết. Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã cuống cuồng đi tìm chú như thế nào,gọi rát hầu (cũng vì thế mà trong vòng một tháng sau tôi hầu như chỉ có thể thều thào với mọi người) lục tung beng hầu như cả ăn nhà đều không thấy, mở cửa,rà soát chung quanh,không thấy.

Tôi băng ra đường ngay trong đêm ấy, mắt dáo dác khắp nơi, vừa chạy vừa kêu thật to: SALEM, SA LEM..." tôi kiếm chú hầu như suốt đêm, qua hầu như tất cả các đại lộ lớn hay hang cùng ngõ hẻm của Thành Phố, hỏi bất kì ai có thể hỏi, ai cũng lắc đầu không biết, không có câu trả lời, tôi gần như Tuyệt vọng.

SALEM- MÀY Ở ĐÂU?

    Gần sáng, sau mọi nỗ lực cuối cùng hầu như không có kết quả. tôi lết về nhà trong tình trạng suy sụp hoàn toàn về cả tinh thần cũng như thể xác. Tôi cảm nặng và Sốt liền hai tuần chỉ nằm bẹp dí một chỗ. Nghĩ lại đến bây giờ không chết vẫn là may.

    Bạn bè và bạn công ty đến thăm tôi ngay sau đó, thực sự tôi chẳng muốn nói chuyện với ai, tôi muốn chết, tôi không trả lời điện thoại, đúng hơn là không thể lết được đến cái ống nghe,di động hết pin, mà tôi cũng cóc muốn gọi ai nữa,vì tôi nghỉ không một lý do nên mọi người lo lắng và đã đến nhà tôi hai hôm sau đó, ơn giời (sao không để tôi chết đi) may mà cũng có anh B biết nhà tôi, họ cũng tốt quá thể . Khi họ tìm thấy tôi - tôi gần như sắp chết.

    Tôi không gọi cho bố mẹ, thật ngu ngốc khi làm như vây, chỉ tổ khiến hai người lo lắng thêm mà thôi. Tôi không gọi cho người yêu, Tôi làm quái gì có người yêu!

***

    Đã 3 ngày rồi Salem không về, lẽ nào mày bỏ anh mà đi sao? Nằm chết dí trên dường, nếu không có bạn bè thay phiên chăm sóc chắc tôi cũng không thể vệ sinh được nữa mất. Không buồn ăn uống, đắm chìm trong suy nghĩ miên man... trước mặt mọi người tôi vẫn vờ phải ăn và uống thuốc, tu sữa ngon lành, kì thực, nỗi buồn và nước mắt đẫ ngập đầy lòng tôi- tôi không khóc- tôi không bao giờ khóc- đấy là nước mắt tôi chảy trong lòng đấy chứ!

    Sau mấy bữa, tôi bảo bạn bè là không cần đến nữa đâu. Tôi tự lo được và lại các bạn cũng bận mà, Tôi cảm ơn mọi người, hơi gượng gao, các bạn cũng rất hiểu tôi, khi tôi đã tuyên bố như vậy thì du lo lắng hay gì gì đi nữa, họ cũng buộc phải làm theo thôi - Trước khi ra về, tụi nó còn dặn: " có chuyện gì alo bọn tao nhé" đứa thì thủ thỉ : Đừng lo, con mèo sẽ về thôi" tôi cám ơn, gắng đứng dậy tiễn các bạn, sau khi quay vào tôi kẽ lầm bẩm một mình " mày đúng là 1 thằng vất đi"

    Thế đấy, SaLem đã đi được ngót một Tuần rồi, Nghe dự báo thời tiết không khí lạnh tăng cường trên toàn miền bắc. Lòng tôi nôn nao và lo lắng vô cùng.

Hằng ngày, vẫn với khuôn mặt thờ ơ lãnh đạm và dáng vẻ mệt mỏi, tôi ăn rồi uống, uống rồi ăn, ăn rồi uống rất nhiều, rất nhiều như để lấp đầy nỗi cô đơn và khoảng trống mà Salem để lại, rồi vệ sinh, tôi không tắm rửa, không cạo râu, không ti vi, mạng miếc hay gì hết,toàn thân tôi mất hết cảm giác, sự sống co lại, không gian ngột ngạt là bốn bức tường, thời gian dài lê thê ... Mỗi khi nhìn vào gương, tôi thấy mình như ROBIN SƠN ngoài hoang đảo vậy- cách li với thế giới- chỉ khác là tôi hoàn toàn yếu mềm và đơn độc.

    Tôi xin phép nghỉ việc dài hạn, Giám đốc đồng ý ngay không quên dặn dò tôi: " cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe, hãy trở lại khi nào cậu muốn, công ty luôn chào đón cậu" Giời ạ, ông ấy thật tốt quá, suy cho cùng, tôi là trưởng phòng chăm chỉ và tài năng, nên lời công ấy nói không có gì quá cả, Tuy vậy tôi vẫn cẳm ơn ông ấy rất nhiều.

    Sau khi ngốn hết đống đồ ăn và thức uống còn sót lại trong tủ lạnh, Thú thật tôi ăn rất nhiều, rất nhiều, ăn mãi ăn mãi chẳng thấy no, lúc nào cũng thấy đói ngấu. Đến ngày cuối tuận, khi thực phẩm cạn kiệt, tôi kêu đồ ăn sẵn, tôi đoán là tôi còn ăn những thứ không bổ dưỡng này dài dài, nào gà rán ken tắc ky, KFC, khoai tây chiên, humberger và cô ca... chả sao cả. Tôi có bộn tiện lẻ, thật đấy, không phải vì tôi không muốn động gì Vào ATM hay khoản dự trữ nào cả, đơn giản vì không muốn bước chân ra đường, thế thôi, căn nhà này cũng đủ lạnh lẽo quá rồi.

Tôi mở cửa sổ suốt ngày đêm và thay bát thức ăn của SaLem- những món mà nó thích, thay cả nước nữa lý do cho cuộc sống của tôi giờ chỉ có thế

Cho đến thứ hai Tuần sau, khi vừa ăn xong và lết về giường, tôi nằm và châm một điều thuốc, lâu lắm rồi tôi không hút thuốc, có thể là từ ngày... em bỏ đi...

Chả để làm gì? Đôi khi việc phả khói thuốc thành những vòng tròn trắng trắng vào không khí kể cũng hay, một trò chơi cho cuộc sống bớt tẻ nhạt- dù bây giờ không thể gọi đây là cuộc sống nữa.

Đang lơ mơ đắm chìm vào những sợi dây thòng lòng bay lơ lửng ấy, mắt vẫn nhìn trân trân lên trần nhà, những viễn hoa văn cứ xoay mòng mòng quanh tôi, thấy hơi váng đầu, tôi liếc qua cái điều hòa lúc này đã phảu đầy bụi thì bắt gặp ột mảnh báo nhỏ cũ mèm nhô ra.

Lạ thiệt, nó có từ bao giờ thế? Dám chắc nó nằm ở đấy cả thế kỉ mất. Tôi ngồi dậy, chân vẫn trên nệm giường, tôi tiến đến chỗ tờ báo, lấy nó ra , hục hục... một lớp bụi dầy xộc vào mũi làm tôi ho sặc sụa. Bẩn quá, tay rôi cũng vì thế mà dính bụi đen sì. Xem xét kĩ, nội dung chẳng có gì, chỉ là mẩu giấy lá cải chi chít những bài tiếp thị, rao vặt và quảng cáo. Bỗng, Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Tôi : " Phải rồi , sao mình không đăng báo nhỉ"

Như bắt được vàng, tôi tí nữa đã nhảy cẫng lên như thằng con nít, và với thể trạng còn đang yếu ớt, tôi mất thăng bằng và té nhào khỏi giường, UI CHA... trán tôi vập vào thành giường đau điếng' , kệ, chả sao, tôi đã tìm thấy được một hy vọng mới như ROBIN SƠN đã tìm thấy tàu của bọn hải tặc băng qua hoang đảo vậy- kệ,là tàu hải tặc tôi cũng mặc kệ ! - Ui cha, sực sờ lên trán- nó đã sưng một cục to bằng quả táo - đau quá! lạ thật, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy đau sau cả tuần hầu như mất hết cảm giác và sinh lực.

Gã Lang Thang

Ngày đăng: 27/09/2012
Người đăng: Quản Phương Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
darkest
 

Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời tối nhất....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage