Con gái
Việt nghĩ đến mấy cái phim tình cảm lãng mạn, nàng thì nấu ăn dở ẹc, chàng thì nhắm mắt nhắm mũi khen ngon. Tự nhiên hắn thấy có tí đồng cảm với những nhân vật nam ấy.
***
Thấy con bạn thân ngồi đăm chiêu, Việt hỏi:
- Làm sao mà ngồi đần mặt ra thế? Mọi hôm bà buôn dưa lê, bán dưa chuột rôm rả lắm cơ mà.
- Này ông, con trai thường thích mẫu con gái như thế nào?
- Ồ, hỏi thiệt lạ. Sao tự dưng lại quan tâm đến suy nghĩ của cánh mày râu chúng tôi làm gì? À, hay là cảm nắng gã nào rồi phải không? Khai ra mau.
Thoáng chút đỏ mặt, Chiến nói:
- À...ừ...thì...ông cứ trả lời tôi đi đã.
- Ừm! Nói chung là...thích thì cũng thích nhiều kiểu. Nhưng từ phương diện cá nhân mà nói thì chí ít tôi không bao giờ thích mẫu người như bà.
- Tại sao? – Chiến trợn mắt, tay trái đã kịp cầm chiếc dép giơ lên.
- Ấy, từ từ, bỏ dép xuống đã!
Chờ Chiến trở lại trạng thái bình thường, Việt mới dám nói tiếp:
- Thì đấy, vấn đề là ở chỗ hơi tí là bà đã xách dép đòi phang tôi còn gì. Bà nghe cái câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" chưa?
- Ông moi ở đâu ra cái câu nghe kinh kinh, cứ như trong phim chưởng thế?
- Tôi mà lại. "Đội trời đạp dép ở đời. Họ Hoàng tên Việt vốn người...xì tin. Đường đường một đấng anh hùng. Xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì", hì hì.
- Sặc. Ông mà nói nữa là tôi đi bệnh viện. Thôi tập trung vào vấn đề đi.
- À, ờ, thế này nhé. Tôi thì tôi thích con gái hiền dịu, điệu một chút càng hay. Phải biết làm đẹp, người ta bảo: "Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không đẹp", ý nhầm, "không biết làm đẹp".
- Thế tôi chưa đủ xinh à?
- Ừ thì bà xinh nhưng chẳng nữ tính gì cả. Đến cái tên nghe cũng manly muốn chết, Chiến, Chiến, cứ như thể muốn xông vào "chiến" luôn với người ta ấy. Mấy em xinh xinh lớp 10 còn chưa khen bà "đẹp trai" là may cho bà rồi đấy. Ớ ẩn chúng nó lại tưởng tôi chơi thân với les thì...
Bụp! Quyển Vật lí hạ cánh thẳng vào đầu Việt, hắn vừa ôm đầu nhăn nhó vừa kêu ầm ầm:
- Au ui, đau bỏ xừ. Bà cứ như hổ cái thế kia thì làm sao học làm con gái được. Bà phải như Râu nhà tôi ý, xinh này, hiền này, ăn mặc đẹp này, lãng mạn nữa này,...
- Râu nào nhà ông? Râu với ria gì ở đây? Tên gì mà nghe kì cục thế? Thế nó là đứa nào?
- Râu mà bà cũng không biết à? Là Râu sờ ấy, là em Hoa Hồng, hotgirl mới vào trường. Hê hê, tôi gọi nàng là Rose.
- Ừ, rồi thì sao? Ông bảo tôi bắt chước nó ấy à?
- Thôi chết, đến giờ hẹn với Rose rồi, tôi phải đi tí đã nhé - Việt vừa nhìn cái đồng hồ đã hốt hoảng chạy vụt đi.
***
Từ ngày cưa đổ cô bé lớp dưới, cậu ra luôn luôn bận rộn như thế làm nhiều khi Chiến bị "bỏ rơi" bất chợt. Nhưng nàng cũng chẳng buồn lâu bởi nàng đang mải nghĩ đến anh chàng hotboy lớp trên.
Cái gì đã khiến một nữ gangster tự nhiên muốn thay đổi bản thân thế nhỉ? Từ hôm nhìn thấy anh ở sân bóng rổ, không ngày nào Chiến không nghĩ đến anh. Trái tim Chiến dường như mềm nhũn ra vậy. Thế là Chiến bắt đầu cuộc "đại cách mạng" thay đổi bản thân theo gợi ý của tên bạn thân. Cái gì mà "thục thục nữ nữ" gì gì đấy.
Thế là những chiếc giày thể thao được thay bằng những đôi dép cao gót, những chiếc áp phông, quần jeans bụi bặm được thay bởi những chiếc váy điệu đà, mái tóc ngắn lúc nào cũng xù xù lên như con trai được kẹp gọn gàng lại. Chiến lại còn đeo cả vòng tay, vòng cổ, hoa tai. Việt cũng bất ngờ vì cậu ta chỉ nói bâng quơ mấy câu mà Chiến làm thật:
- Ồi ôi, ai thế này? Bà đứng lên quay một vòng cho tôi xem nào?
- Không được, tôi bị...ấy.
- Ấy là ấy thế nào? Bà bị làm sao?
- Tôi bị...đau chân do đi cao gót không quen, bị ngã.
Nhìn Chiến mếu máo, Việt không nhịn nổi cười:
- Đùa chứ nhưng tôi phải nói chân thành một câu là...bà ăn mặc, trang điểm nhìn buồn cười quá. Ha ha ha!!!
Mặt Chiến lại càng méo xệch đi:
- Ông thích Râu nhà ông ăn mặc thế này, còn tôi mặc thì ông chê là sao?
- Không phải, tại muốn mặc đẹp cũng phải biết cách. Phải chọn quần áo phù hợp với vóc dáng, phụ kiện phải ăn giơ với nhau, nhất là muốn trang điểm đẹp cũng phải học đấy nhé. À, hay là để tôi nhờ Rose tư vấn cho bà nhé, tôi là con trai nên cũng không rành mấy vụ này.
Thế là Việt cùng với bạn gái của hắn phải mất cả buổi để tư vấn cho cô bạn ngổ ngáo cách ăn mặc sao cho thật nữ tính. Nhưng cũng chỉ được vài ngày, Chiến lại hồ hởi khoe:
- Tôi tìm hiểu rồi, anh ấy thích mẫu con gái dịu dàng và giản dị. Không cần phải điệu đà quá. Hi hi.
Chiến xuất hiện với một vẻ ngoài khác hẳn, không son phấn, không vòng vèo. Nàng mặc một chiếc váy trắng thật đơn giản, chân đi dép dây xỏ ngón, mái tóc ngắn được ghim lại gọn gàng. Đôi má nàng ửng hồng. Chiếc váy nàng mặc làm nổi bật làn da trắng mịn và những đường nét của một cô gái xuân thì. Việt ngẩn ra mất vài giây, rồi miệng lắp bắp, nói nửa đùa nửa thật:
- Bà...bà xinh thật. Giá mà phát hiện ra cái "vẻ đẹp tiềm ẩn" của bà từ trước, thì tôi đã cưa bà lâu rồi. He he.
- Ha ha. Thế bây giờ vẫn chưa muộn đâu. Tôi đố ông cưa đổ được tôi đấy.
- Chẹp. Ca này khó nha, vì người ta lỡ "cảm" thằng khác rồi. Nhưng mà còn chưa biết kết quả cuối cùng thế nào. He he.
Mấy hôm sau, Chiến lại bắt đầu tập tành nấu ăn nữa. Xem ra lần này nàng đã cảm anh chàng kia thật rồi. Tìm hiểu đến từng ngõ ngách nhỏ nhất sở thích của anh ta.
- Cái gì thế này? Bà cho tôi ăn rau muống hầm nhừ à? - Việt nhăn mặt khi bị Chiến gọi đến nhà "nếm" thử đồ ăn cô nàng tập nấu.
- Đâu, rau luộc đấy chứ. Chắc là chín kĩ quá đấy mà. Hì hì, đây, ông ăn thử món cá rán xem sao?
- Tôi tưởng đây là cá hun khói. Bà cho tôi ăn toàn các bon.
Việt bị bắt thử hết món nọ đến món kia, món thì mới "chín tới", món thì quá "đậm đà", món thì giòn như...than. Mặt hắn méo xệch, thoáng rùng mình khi nghĩ đến Rose của hắn. Chẳng biết Rose có vụng về như con bạn thân của hắn không. Ôi, hắn không dám nghĩ nữa.
Hắn luôn là nạn nhân của mấy trò học làm "nữ công gia chánh" mà Chiến bày ra. Đâm ra nhiều khi thấy điện thoại đổ chuông là hắn giật mình thon thót, lần nào cũng năn nỉ van vỉ: "Thôi, tôi xin. Bà tha cho tôi. Tôi sợ lắm rồi. Lần trước về tôi phải uống cả chục viên béc be rin cơ". Nhưng Chiến hăm dọa: "Thế bây giờ ông muốn ăn đồ ăn tôi nấu hay là ăn ...đập". Bá đạo thật đấy. Việt nghĩ đến mấy cái phim tình cảm lãng mạn, nàng thì nấu ăn dở ẹc, chàng thì nhắm mắt nhắm mũi khen ngon. Tự nhiên hắn thấy có tí đồng cảm với những nhân vật nam ấy.
Cô bạn thân của hắn tuy vụng nhưng ít ra cô nàng cũng có ý thức học hỏi, tập tành nấu nướng. Và rõ ràng "tay nghề" nấu ăn của nàng ngày một tiến bộ hơn hẳn. Chà, xem ra cô nàng đang rất quyết tâm "hạ gục" anh chàng kia đây.
Những tưởng nàng chân thành như thế thì chàng hotboy phải "gục ngã" mới phải. Thế mà mấy tuần sau Chiến lại gọi điện cho Việt khóc thút thít:
- Ông đến nhà tôi đi, nhanh lên!
Khi đến nhà Chiến, Việt thấy mẹ nàng than thở:
- Nó đang trên phòng ấy. Chẳng biết mấy hôm nay làm sao mà cơm chẳng chịu ăn, cứ đóng cửa im ỉm. Cháu lên khuyên nó hộ cô cái.
Bước vào phòng, Việt thấy Chiến đang nằm trên giường, nước mắt ngắn nước mắt dài. Đồ đạc bay tứ tung, mỗi góc một thứ. Đưa tay sờ trán bạn, Việt kêu lên:
- Nhiệt độ lên tới...37 độ C – Rồi cười hề hề - Làm sao mà bà ra nông nỗi này? Cái thằng đấy lại làm bà buồn à? Nói đi, để tôi đi phang chết nó. Dám làm bạn thân tôi khóc à.
- Huhu, anh ấy không thích tôi đâu, anh ấy có người khác rồi. Huhu, anh ấy bảo chỉ coi tôi là em gái thôi.
Chiến bỗng òa lên khóc như đứa trẻ. Lần đầu tiên Việt thấy cô bạn ngổ ngáo của mình khóc to như thế, trong lòng bỗng có một cảm giác là lạ. Việt thấy bối rối.
- Thôi nín đi nào – Việt đưa tay gạt đi những giọt nước đang lăn lăn trên má cô bạn – Làm sao mà phải khóc như trẻ con thế? Bà tưởng có mình bà thất tình sao, tôi cũng đang thất tình đây này.
- Ông yêu Râu nhà ông lắm cơ mà, làm sao mà phải thất tình?
- Tôi chia tay với Hoa Hồng rồi.
- Sao cơ? Chia tay á? – Chiến đang khóc mà cũng ngừng bặt lại hỏi.
- Hic, thì tại nàng mê phim Hàn Quốc, lúc nào cũng bắt tôi phải lãng mạn...giống phim cơ. Chẳng biết nàng học ở đây cái kiểu mắt chớp chớp, môi phụng phịu và hơi tí là nước mắt tuôn dạt dào, tôi dỗ không nổi. Nói thì nàng bảo: "Em nghe nói con gái phải ngây thơ, biết nhõng nhẽo như thế thì người yêu mới chiều". Tôi mà biết đứa nào "xui" nàng như thế thì tôi cho nó vỡ mồm. Đã thế nàng lại giàu lòng yêu thương...chính mình, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi nỗi đau bị bỏ rơi trong tưởng tượng. Tôi mà trễ hẹn, dù chỉ 5 phút thôi là nàng cũng nghĩ ra đủ thứ chuyện để dằn vặt tôi cả buổi. Tôi chịu hết nổi rồi. Tôi không chiều nổi cái tính của nàng.
- Thế khổ thân ông nhờ. Cứ phải chịu đựng tôi. Không biết có khi nào ông "chửi thầm" tôi không nhỉ.
Việt nhìn chiến một hồi, rồi bỗng dưng nói:
- Bà đáng yêu lắm!
Chiến bỗng đỏ mặt:
- Ông lại nói linh tinh gì thế?
- Thực ra, thời gian qua tôi bỗng nhận ra tình cảm mình dành cho Hoa Hồng chỉ là ngộ nhận. Tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của em ấy. Tôi bị cái sĩ diện của một thằng con trai thôi thúc mình phải cưa đổ em hotgirl ấy bằng được. Nhưng rồi, tôi đã nhận ra...Bà đừng buồn vì thằng đấy không thích bà. Bên cạnh bà vẫn còn...có tôi mà.
- Thì sao? – Chiến cúi mặt ngại ngùng.
- Cho tôi một cơ hội, nhé!
- Cái gì? Ông vẫn sống chết là không bao giờ thích nổi mẫu con gái như tôi cơ mà?
- Chẳng có mẫu hình nào hết. Đừng cố gắng sống khác đi. Đừng đổi thay bản thân bạn để làm vui lòng người khác. Tôi yêu bạn vì bạn là chính bạn.
Việt nói rồi nắm chặt tay Chiến...
Thiên Nga Đen, Yên Bái 01/03/2009