Gửi bài:

Đời em có mấy lần 7 tuổi?

"Từ ngày sinh ra, mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng".

Chiều hôm ấy, gia đình tôi vui như Tết. Cậu cháu trai bảy tuổi, con của chị gái tôi được giải Nhất cuộc thi Liên hoan Văn nghệ toàn trường. "Thiên đàng búp bê" là bài hát cháu tôi đã chọn để dự thi, với phần lời cứ làm tôi suy nghĩ mãi "Từ ngày sinh ra, mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng". Cháu tôi bảy tuổi, và mới có thêm một cậu em trai. Tôi hỏi khi hát xong, cháu có thấy yêu mẹ hơn không?

Cậu chàng liền liến thoắng "Con yêu mẹ con nhất. Sau này con không lấy vợ đâu, để em Tũn lấy thôi. Con sẽ ở nhà với mẹ". Chị tôi nghe xong, mỉm cười và mắt thoáng rưng rưng. Tình yêu thương của con trẻ dành cho mẹ mình hồn nhiên và vô tư như vậy.

 

Tôi cũng chẳng cần hỏi cháu "Con yêu mẹ thế nào?" Vì cách đây không lâu, chị có kể cho tôi nghe một chuyện. Đêm ấy, chị phải dậy cho cu Tũn ti đêm, mệt quá, chị tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, quên cả kéo áo xuống. Anh cu Tũn dậy đi vệ sinh, vào thấy mẹ đang nằm mà vẫn đang vén áo, cậu chàng nhẹ nhàng chui vào màn, kéo áo mẹ xuống thật ngay ngắn, xong xuôi đâu đấy lại nhẹ nhàng chui ra, dém màn cẩn thận rồi mới yên tâm nằm ngủ tiếp. Lúc cu cậu chạm vào người, chị đã tỉnh rồi, nhưng cứ để yên xem cậu sẽ làm gì. Đó là đêm đầu tiên, cháu tôi không được nằm ngủ với mẹ nữa. Cháu bảo tôi rằng "Con lớn rồi, phải nhường mẹ cho em..."

Tôi không nhớ gì nhiều về những tháng ngày khi tôi bảy tuổi. Nhưng những bức ảnh cũ kỹ trong cuốn album gia đình đã nhắc tôi nhớ một điều: Tôi đã có một tuổi thơ ngọt ngào trong vòng tay đầy yêu thương của bố mẹ. Là bức ảnh được bố bế chụp đêm giao thừa, rồi được bố mẹ cho đi chơi công viên chiều cuối tuần... Những lần 7 năm sau đó, trôi qua nhanh không ngờ.

14 tuổi, tôi bận rộn với tuổi dậy thì, với những lo lắng học hành và chút rung động đầu đời khi khẽ chạm tay cậu bạn trai cùng lớp. Nhưng tôi không nhớ đã cãi bố bao nhiêu lần, làm mẹ buồn vì những chuyện gì.

 

 

21 tuổi, tôi chạy đua với lịch học ở trường, với công việc làm thêm, tôi cuống quýt yêu đương, tôi hồn nhiên tận hưởng cuộc sống với bạn bè, tôi đi du lịch nhiều hơn. Nhưng tôi không nhận ra rằng, từ ngày về hưu, mẹ buồn và già đi nhiều. Và tôi vẫn thỉnh thoảng không ăn cơm nhà mà quên không gọi về bảo mẹ...


Có phải càng lớn, chúng ta đều vô tâm hơn? Có lẽ nào khi sự quan tâm chăm sóc, tình yêu thương của của bố mẹ đã được coi là mặc định, là điều hiển nhiên, thì chúng ta sẽ không còn chú ý và trân trọng nó nữa? Tôi của hôm nay đã học được nhiều điều từ người cháu bảy tuổi của mình. Tôi đã biết ôm mẹ từ sau lưng, thật chặt, thủ thỉ rằng con yêu mẹ lắm. Tôi đã không còn ngại ngần khi ôm cứng lấy cái bụng bia của bố mỗi khi bố đèo tôi đi chỗ này chỗ nọ. Ngày xưa có cố mãi tôi cũng chẳng ôm hết bụng bố, vậy mà bây giờ bụng bố chẳng vừa một vòng tay tôi. Là bụng bố nhỏ đi, hay tôi đã lớn lên và vô tình quên mất, bố mẹ đang già đi từng ngày?

 

 

Tôi đã chẳng thể kìm nổi lòng khi vô tình đọc được bức thư gửi con của một Việt Kiều ở Pháp tên là Pierre Antoine.

"Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé. Nếu như bố mẹ cứ lặp đi lặp lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!

Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu chuyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.

Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

... “

 

 

Lá thư còn rất dài, nhưng tôi tin em cũng giống như tôi, sẽ run rẩy khi đọc đến những dòng này. Vậy mà, tôi đã từng cãi mẹ khi mẹ bắt tôi đi ngủ sớm hơn thay vì ngày nào cũng thức đến hai giờ sáng.


Vậy mà, tôi đã cáu nhặng lên với bố khi hướng dẫn mãi mà bố vẫn không biết làm thế nào để gửi và đọc thư trong Gmail.

"Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi".

Em à, cuộc sống vốn vô thường, chẳng biết được ngày mai. Vì thế, tôi và em, ngay lúc này, hãy cùng yêu thương bố mẹ mình, thật hồn nhiên và vô tư như hồi chúng ta còn bảy tuổi, khi còn có thể.

Vì rằng, cứ ngỡ mười lần bảy tuổi sẽ rất lâu, nhưng rồi cũng qua nhanh như chớp mắt... Thoáng chốc ngoảnh lại, tất cả đã là ngày hôm qua. Em đã bảy tuổi được mấy lần?
 

Sưu tầm

Ngày đăng: 16/08/2012
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Friendzone
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage