Qua bên kia sông
Điện thoại của chị vẫn tiếp tục nhấp nháy - "Hai người đã vào khách sạn rồi. Chị có muốn tới hay không?"
***
Chị đi thật chậm về phía bến đò. Chiều chập choạng. Mẹ vẫn nói giờ này là giờ của các linh hồn cô đơn và lang thang. Khi người ta đang vội vã chen chúc trong dòng xe cuộn chảy về với một mái nhà, thì con đò nằm trơ trọi một mình. Và chị cũng trơ trọi một mình. Như con đò gỗ cũ.
Dòng sông phập phồng trong con nước lớn, loang loáng ánh đèn từ bờ bên này. Bờ bên này rực rỡ ánh đèn đường và những tia đèn chùm đủ sắc màu hắt ra từ hàng quán hai bên đường. Công viên chạy dài ôm theo bờ sông đầy những đôi trai gái quấn quit lấy nhau, trên ghế đá, sau lùm cây, trên bãi cỏ xanh, tiếng cười rúc rích.
Bên kia sông là một đường viền tối mờ mờ chen chúc bụi dừa nước ô rô cóc kèn, bụi đước cắm rể chằng chịt xuống mặt bùn như những cánh tay xanh xao gân guốc tuyệt vọng rúc tìm sự sống trong lòng đất. Quán bên sông nổi bật với ngọn đèn lồng đỏ phất phơ, soi rõ mái nhà tranh và hàng dừa nước ken dầy. Mắt chị nhìn hút theo ánh đèn lồng đang chao trước gió.
Bao nhiêu lần anh chở chị đi ngang đây, mắt chị đều nhìn hút theo ngọn đèn lồng đỏ như thế và ngẩn ngơ hỏi anh:
- Không biết bên kia sông có gì? Bửa nào mình qua thử đi anh!
- Có nhà tranh, cóc cắn, dơ dáy thôi chứ có gì - Anh càu nhàu - bên này thiếu gì hàng quán, tự nhiên không lại hứng lên như thế?
Và chị lặng thinh, giấu nỗi xôn xao sâu vào trong lòng.
***
Lần đầu tiên anh hẹn chị là ở giữa một cái đầm của thành phố, cái đầm rộng lớn nổi tiếng được đào bởi toàn bộ lực lượng thanh nhiên xungphong cả năm trời ròng rã. Cho đến khi anh chị nằm dài bên nhau bên vệ cỏ, gần sát mí nước, len lỏi giữa những bụi ô rô cóc kèn dừa cạn tua tủa rậm rịt, giữa những cái hôn khao khát da diết không ngừng, đôi mắt khép hờ của chị còn kịp nhìn thấy tia sáng lung linh của 1 chiếc lồng đèn đỏ chấp chới. Chị cười thầm - dấu hiệu may mắn của tình yêu - rồi dịu dàng tan chảy trong vòng tay anh.
Chiếc điện thoại trên tay chị nhấp nháy – "Mẹ có về ăn cơm không?"
Nhắm mắt chị vẫn có thể thấy khuôn mặt sáng bừng của con trai và nụ cười cuốn hút đầy nam tính. Tim chị thắt lại khi nghĩ tới con đang ngồi một mình, đôi mắt cận dán sát vào màn hình vi tính, trong nền tiếng nhạc quảng cáo ồn ào phát ra từ kênh tv Starworld mà con trai yêu thích.
Điện thoại của chị vẫn tiếp tục nhấp nháy - "Hai người đã vào khách sạn rồi. Chị có muốn tới hay không?"
Thái dương nóng bừng, tay chị run rẩy nhấn nút delete. Ngay lập tức 1 tin nhắn khác lại nhấp nháy: "Đã xác định được đang đặt phòng. Chị muốn bắt lúc này hay là sau khi làm xong?"
Sau khi làm xong? Chị ngơ ngác lặp đi lặp lại từng từ trong đầu và ráng tìm hiểu thông điệp của tin nhắn.
Trước khi đi anh trừng mắt nhìn chị, nói rít qua kẻ răng:
- Tôi đi làm ăn, tôi bạc tóc lo cho con mà cô còn dở trò ủy mị, nghi ngờ, dò hỏi. Cô đừng làm tôi chán. 3 phút 1 tin nhắn, 5 phút là gọi phone, đang bàn bạc với đối tác cũng không yên được với cô.
Chị nhớ mình đã liên tục nhắn tin van xin anh về nhà với 2 mẹ con, lúc đó chị đang vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng, trong khi chiếc máy di động không ngừng nhấp nháy liên tục xác định vị trí của anh với 1 cô đối tác nào đó đang tình tứ ôm sát lưng anh từ phía sau chiếc xe Dylan màu đỏ yên cao và dốc ngược (chị không thích chiếc xe này, lúc nào cũng có cảm giác mình đang đổ ập về phía trước đến chóng mặt! Và bộ ngực lèn sát vào lưng anh đến nghẹt thở). Chị nhớ anh đã off máy sau 1 tin nhắn cộc cằn - "đừng làm phiền, đang đi nhậu bàn chuyện làm ăn!"
Sau đó là khoảng không vô tận đen ngòm của một đêm thức trắng. Và anh loạng choạng về nhà ném tia nhìn lạnh lẽo hằn học vào chị trước khi lăn ra chiếc giường nệm quen thuộc chìm ngay vào giấc ngủ nặng nề...
Chị ngồi đó nhìn anh ngủ, hơi thở rít lên từng hồi cùng những tiếng rên mệt nhọc, nước mắt chị tràn đẫm ướt 2 gò má cao len vào cổ, nóng bỏng như một dòng nham thạch âm thầm tàn phá.
***
Điện thoại chị lại nhấp nháy, lần này là tin nhắn lo lắng của nhỏ em - "Hai đang ở đâu? Tun gọi về bà ngoại hỏi Hai đó. Má cũng lo lắm! Đừng làm gì bậy nha Hai."
Chị không cưỡng được bước chân lần dò xuống bến đò. Người lái đò cắm cuối ngồi thõng chân trên mép nước, lặng lẽ xúc một tô cơm. Cười hồn nhiên với chị, người đàn ông khắc khổ còm rút gân gốc như rễ đước, nói như giải thích:
- Nước lớn quá, chèo mệt, đói bụng làm bậy tô cơm nguội với cá khô sặc. Không gì ngon bằng chiều nướng con cá sặc ăn với cơm nguội chờ vợ dzìa cô à...
Tim chị lại nhói đau trong lòng ngực. Chị mường tượng cảnh anh ngồi trước hàng hiên, dưới tán cây hoàng lan nức hương, trên tay là tô cơm nguội với cá khô sặc, ngong ngóng ra con hẻm vắng.
Lật đật giấu tô cơm vào gầm đò, chùi hai tay vào quần đùi cứng còng bùn khô, ông mời mọc:
- Cô qua sông không? Giờ này ít có ai đi. Một người tui cũng chở.
- Bên kia sông có gì không ông? - Cô ngơ ngác hỏi như mơ màng.
- Bên kia sông cũng là bờ cô à. Đi đâu rồi cũng là bờ, mà có điều bờ bên kia yên hơn bên này. Tôi cũng ở bờ bên kia. Bên kia là nhà mình. Đi đâu rồi cũng muốn trở về bờ bên kia, về nhà mình.
Nước mắt chị tràn mấp mé mi. Chị lật đật nói như sợ mình sẽ đổi ý:
- Ông chở tôi qua bờ bên kia giùm. Mà chờ chút tôi nhắn tin cho người nhà.
- Ừa, phải đó cô, đi đâu cũng nhắn tin cho người nhà, kẻo người ta lo lắng. Vợ tui cũng vậy, đi chợ mà cũng nhắn - ông ơi, chờ tui về ăn cơm, mình đói bụng làm bậy miếng cơm nguội thôi, để dành bụng dìa ăn cơm với vợ chớ!
Chị bấm vội cho anh: "- Em đi qua bên kia sông." Rồi nhẫn nại chờ đợi.
Im lặng kéo dài.
Chị tháo đôi giày cao gót, bước một chân vào đò, con đò chòng chành, chị loạng choạng chụp lấy tay ông lái, điện thoại vẫn níu riết trên tay. Con đò từ từ rời bến sông, chị đứng chênh vênh trên mép đò, gió lùa vào mái tóc và vuốt ve hai bờ vai mỏi mệt. Chị áp sát điện thoại vào tai nghe tiếng chuông kéo dài tuyệt vọng bên kia.
Ở một nời nào đó không xa, lạnh lẽo, tiếng chuông điện thoại của chị lọt tõm vào khoảng không ấm nồng sực nước hoa và mùi xịt phòng của một căn phòng trắng tinh và...những tiếng cười rúc rích. Chợt chị cuống quýt áp chặt tai vào sát đuện thoại hơn, đã có tiếng click quen thuộc nhận phone, chị rụt rè nói thì thầm:
- Anh hả? Em đang đi qua bên kia sông...
Một chiếc tàu chở cát ầm ì lướt qua, sóng xô vào mạn thuyền. Chị chới với ngã sấp, dưới lòng sông, bóng chiếc lồng đèn đỏ vẫn chấp chới nghiêng ngả màu đỏ rực....
***
Máy điều hòa chạy rì rì. Cô nằm gọn trong lòng anh, từng lọn tóc quăn được uốn rất tỉ mỉ vờn vờn trên ngực anh rậm rực. Điện thoại của anh nằm trên bàn lại rung lên, cô cười khúc khích:
- Chị Hai gọi anh kìa! Gớm chị Hai nôn quá, mới chiều 6 giờ đã kêu về nhà ăn cơm - chất giọng Bắc đặc sệt uốn éo đầy khêu gợi. Cô vuốt ve đôi má đầy chân râu chưa cạo lỡm chỡm của anh, kéo dài giọng ngọt ngào - gớm phong độ thế này mà phải khổ sỡ vì vợ đa tình, lãng mạn. Đại gia dại lắm mới không sắm chân dài để tận hưởng, tội gì! May mà tìm đến em sớm nhá!
- Rách việc! - Anh nghiến răng, càu nhàu. Off đi cho xong.
- Không! Anh để em xem chị Hai nói gì nhá. Ui dào, "em qua bên kia sông" là sao? Ám hiệu gì thế? Chị Hai văn chương lãng mạn thật đấy!
- Không đùa nữa, đưa đây, anh tắt đi. Chỉ làm phiền người ta!
- Không - cô õng ẹo, khiêu khích, có lẻ ly rượu vang đỏ khai vị làm hai má cô hồng rực và cô đang phấn khích với tâm trạng của người đang làm chủ tình hình và thắng cuộc - để em nghe chị Hai nói gì, rồi cô để điện thoại vào tai, ưỡn cong người né tránh bàn tay của anh.
- Alô, chào Ana Karenina...
- Làm trò gì thế? Tôi cấm cô ăn nói kiểu đó nhé - Anh giựt điện thoại vứt vào góc phòng, mắt trừng trừng nhìn cô. Hai thái dương giựt mạnh, anh ôm lấy đầu mắt nhắm nghiền - Đầu tôi nhức như búa bổ đây nè...
- Ơ hay, em có nghe gì đâu! Toàn là tiếng sóng không mà...Ahh sao nóng quá vậy cưng?
Cô úp mặt anh vào ngực mình làm lành. Đôi mắt anh tối sầm lại, hai rãnh chua chát hằn giữa lông mày đậm như một nhát dao.
Máy điều hòa vẫn chạy rì rầm. Không át được tiếng cười rúc rích....
***
Má giật mình tỉnh dậy, trời chỉ mới chạng vạng tối, giờ này là giờ của cô hồn,không phải của người. Sao má lại có thể ngủ thiếp đi vào lúc này, tuổi già rồi, lẫm cẫm quá. Chợt má nghe tiếng cô gọi nhỏ, giọng trong veo như mọi lần:
- Má ơi, con về nè...
Má lập cập chạy từng bậc thang xuống dưới nhà, chỉ có Út đang ngồi một mình xem ti vi. Má nhìn quanh ngơ ngác:
- Ủa, chị Hai đâu con? Má mới nghe tiếng nó chào đây mà?
- Má làm sao vậy? Có chị Hai nào đâu! Con gọi điện cho chị miết từ chiều đến giờ không trả lời. Bà này dạo này mất tinh thần lắm rồi.
- Má nghe tiếng nói gọi rõ ràng mà. Con ơi, con kêu chị Hai một lần nữa xem sao. Sao má lo quá đi.
- Má lẩm cẩm không đâu à. Hai ở nhà đang cho Tun ăn chứ làm gì giờ này! Để con gọi về nhà hỏi Tun cho má đỡ lo xa.
Tay má đè lên lồng ngực, tim đập thon thót, nước mắt sống tự dưng trào ra. Má đi lần về phía cổng rào, dây tơ hồng rũ từ gác hai xuống thành bức mành mỏng, vẫn không che khuất được bầu trời đêm trong vắt nhấp nháy những vì sao mọc sớm. Một ngôi sao băng vụt lóe lên rồi vút nhanh rạch một đường nhợt nhạt giữa trời. Má ôm ngực lảo đảo.
- Hai ơi, má vừa nghe tiếng con mà!
Lê Uyên