Gửi bài:

Lộc đầu xuân

(truyenngan.com.vn) - Hoa, mày biết không, bây giờ tao mới hiểu tại sao nhà mình lại giàu?

***

loc-dau-xuan

- Con chào mẹ! – Tôi cất tiếng khi vừa nhìn thấy mẹ đang lúi húi trong bếp.

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi rồi khẽ nhắc vói cái giọng khàn khàn của người bị cúm lâu không uống thuốc:

- Sạc xe vào luôn đi, mai lại không có cái mà đi!

Tôi dựng chiếc xe đạp điện vào vị trí của nó rồi tiến vào trong bếp

- Mẹ yên tâm, xe này đi được mấy hôm mới hết điện ấy chứ. Mà sao hôm nay bố mẹ về sớm thế?

Tôi hỏi vậy vì thấy chiếc máy cày đầy bùn đất của bố đang đứng lừng lững giữa sân.

- Về sớm để lát bố mày còn đi chợ Viềng. Lấy đĩa vào đây rồi mang bánh chưng lên cho bố mày ăn.

Mẹ nói, tay vẫn lật qua lật lại miếng bánh trong cái chảo đen. Tôi "à" một tiếng rồi lon ton chạy ra rổ bát lấy đĩa vào. Mấy ngày trước tôi có nghe bố nói tới việc này. Hầu như năm nào cũng vậy, người ta đi chợ để cầu may đầu xuân còn bố tôi đi chợ để kiếm vài trăm bạc từ những cuốc xe ôm.

Tôi bưng đĩa bánh nóng hổi lên nhà. Chưa vào đến cửa tôi đã chào thật to:

- Con chào bố.

- Ừ, Ngân đã về rồi à?

Tôi bước vào và tròn mắt khi thấy bố đang cầm miếng bánh chưng to đùng và ăn ngon lành.

- Ơ, bố ăn bánh nào đấy!

- Bố lấy trong tủ.

- Ấy, ăn vậy khô lắm. Bánh mẹ vừa rán xong, bố ăn luôn cho mềm. – Tôi đặt cái đĩa xuống mặt bàn và bảo.

- Thôi bố đang ăn rồi.

Không nói gì them tôi thả cái ba lô với vài ba quyển vở xuống chiếc ghế đối diện bố, rồi quay ra và đi xuống bếp. Thường thì những ngày được về sớm thế này tôi thích ngồi và buôn chuyện với mẹ. Chẳng biết mẹ có nghe không nhưng tôi cứ thao thao bất tuyệt về ti tỉ thứ chuyện trên đời, từ trường lớp tới thầy cô rồi bè bạn. Chưa vào đến cửa bếp đã nghe mẹ bảo:

- Có ăn miến thì mang bát vào đây.

Nghe vậy, tôi "Có" thật to rồi nhanh chân mang bát vào. Mùi thơm của miến theo làn khói nóng từ nồi bốc lên làm bụng tôi cồn cào đói. Sau mấy ngày Tết no nê, lúc này tôi mới có lại cảm giác ăn ngon. Ở quê người ta thường như vậy. Trước Tết chừng nửa tháng là rục dịch chuẩn bị đồ ăn khô nào miến, nào mộc nhĩ rồi hành, tỏi, nhà tôi mẹ mua tới quá nửa cái bao lớn. Đến bây giờ đã là mùng 7 rồi mà các thức vẫn còn dư cả, vậy nên mới có miến nóng mà ăn.

- Lúc con mang bánh lên thì bố đang ăn rồi mẹ ạ – Vừa thổi miến tôi vừa nói.

- Ăn cái gì?

- Thì bố lấy bánh trong tủ ý.

- Bố mày đúng là...

- Mà con tưởng bố đang bừa gấp cơ mà? Sao còn đi làm gì?

- Nhưng mà tham cơ. Nói không được...Đi làm về chẳng thở ra đằng tai hay sao mà còn xe với chả ôm.

Mẹ thở dài một tiếng rồi vùi đám rơm đang cháy vào tro.

- Bố đã đi bây giờ á?

Tôi buông đũa và hỏi khi thấy bố dắt xe máy ra ngoài.

- Ừ.

- Thôi đi làm gì? Ở nhà mà nghỉ mai còn đi làm. - Quay ra nói với bố rồi mẹ mang giá gạo ra ngoài.

- Đi tí lấy may. – Dựng xe xuống, ông vào bếp lấy thêm cái mũ bảo hiểm nữa.

- Gớm, được vài cái trăm bạc chứ nhiều nhặt gì. Mưa rét thế này.

Bố không trả lời mẹ, đội mũ bảo hiểm lên đầu rồi ông từ từ dắt xe máy ra ngoài cổng.

- Tôi cứ khóa cổng, khi nào về thì anh gọi điện đấy.

Mẹ nói với theo rồi quay sang tôi dặn dò:

- Lát nữa ông có hỏi thì bảo bố mày lên bác Thông chơi, nghe chưa?

Tôi gật đầu, miệng lung búng. Ăn xong, tôi đi tắm. Lúc ra đã thấy mẹ và em sắp cơm rồi. Vì không còn đói nên tôi leo lên phòng luôn, mở máy vi tính, vào facebook xem đã có đứa bạn nào online chưa. Dàn máy tính này bố mua khi tôi vừa khi bước chân vào lớp 10. Bố bảo mấy đứa ở thành phố được bố mẹ cung cấp không thiếu thứ gì nên chúng nó học giỏi, đỗ đại học nhiều, thôi thì ít tiêu đi một tí rồi đem tiền ấy sắm máy tính cho tôi. Nói thật, ngoài thực hành tin học ra tôi cũng chẳng biết dùng nó vào việc gì. Có lần tôi download cả tá tài liệu về nhưng chẳng động đến vì bài vở trên lớp cũng nặng kí lắm rồi. Vậy nên thỉnh thoảng không có việc gì làm tôi lại lang thang trên internet.

Hôm nay lớp tôi được nghỉ sớm nên chúng nó online đông quá. Vừa thấy bóng tôi, cái Hoa – con bạn thân cùng lớp đã vội hỏi:

- "Sao hôm nay lên sớm thế?"

- "Không có việc gì làm mà?"

- "Chiều mai mày có đi chơi không?"

- "Có chứ, không đi sao được."

- "Vậy mày có tiền chưa? Tao khó xin papa quá, chẳng biết lấy lí do sao cả."

- "Khổ thân. Tao chỉ cần hỏi là papa chi ngay. Nhưng phải đợi sáng mai đã, mai ông ý có tiền thì xin cũng dễ."

- "Thôi, tao off đây. Mama đang gọi xuống ăn cơm".

Mới chát có vài dòng rồi nó off thật. Không có nó nói chuyện thì còn thú vị gì nữa. Thế là tôi tắt máy rồi soạn sách vở để bắt đầu học. Tuy một mình một gian phòng nhưng tôi vẫn ôm cả chồng sách xuống phòng mẹ, rồi làm "việc luôn" ở đó. Vừa học, vừa nói chuyện với mẹ cho đỡ buồn ngủ.

Đến 23h, tôi mới bắt đầu lục đục gom sách vở lại. Trên giường, mẹ và em tôi đều đã ngủ, cái lạnh ban đêm như đậm dần từng phút. "Tít...tít...", tiếng chuông của chiếc nokia 1202 cũ vang lên. Không rõ mẹ đã ngủ say chưa nhưng tôi thấy bà dậy ngay sau khi nghe tiếng chuông điện thoại. Đọc rõ tên người gọi đến, mẹ tôi tắt máy rồi lật đật cầm chùm chìa khóa đi ra ngoài. Bố tôi về. Tôi nhanh chân chạy theo mẹ xem bố có mua gì về không. Nhưng khi hai mẹ con ra đến cổng thì chẳng thấy ai cả. Mẹ vội mở cổng, đi ra tận ngoài ngõ cũng không thấy một bóng người. Có thể bố gọi trước để mẹ dậy chăng? Nhưng bố vẫn thường gọi mẹ khi đã về đến cổng nhà cơ mà? Hốt hoảng, mẹ bấm số và gọi lại cho bố nhưng số máy bận. Có khi nào bố bị tai nạn rồi người ta gọi điện về báo cho không? Không đâu, bố vốn là người cẩn thận lắm mà, nhưng đã là họa thì có trừ bất cứ ai đâu?

Mẹ tôi không vào nhà, bà đi sang nhà anh họ tôi. Bà gọi cửa, chị dâu tôi chạy ra hỏi:

- Thím gọi gì cơ ạ?

- Thằng Quý có đi chợ không?

- Có, nhà cháu đi từ chiều cơ.

- Mày thử gọi điện cho nó xem nó có đi với ông Dũng không. Ông Dũng cũng đi từ chiều vừa gọi điện nhưng chưa thấy về, gọi lại thì không được.

- Vâng.

Nói rồi chị dâu tôi đi vào nhà. Chợ đông như vậy, lượng người xe ôm cũng không ít. Mỗi người đều phải tự đi tìm mà kiếm khách, gặp nhau còn khó chứ đừng nói là đi cùng. Tôi biết vậy nhưng không dám bảo mẹ. Một lúc sau, chị dâu đi ra.

- Cháu vừa hỏi rồi. Hai chú cháu đang về.

Mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa. Có thể chính bà cũng không hiểu tại sao họ lại đi với nhau. Hai mẹ con vào trong phòng. Thấy đèn sáng, ông tôi ngồi dậy, nheo nheo đôi mắt đỏ đục, cất giọng khản đặc ông hỏi:

- Dũng à?

- Không, cháu Ngân đây.

- Làm gì mà bật đèn lên thế?

Tôi không trả lời ông. Sau khi kéo hai cánh cửa khép hờ và tắt đèn, tôi đi vào trong phòng. Mẹ ngồi lặng lẽ, cứ chốc chốc lại buông một tiếng thở dài. Tôi không hỏi và cũng không nói gì, thằng em tôi vẫn nằm trong chăn ấm ngủ ngon lành.

Một lát sau, nghe có tiếng xe máy, hai mẹ con tôi đi ra. Bố ngồi sau xe anh Quý, ánh sáng mờ mờ của đèn điện phía trong phòng chỉ đủ cho tôi thấy cái dáng đi nặng nhọc của bố. Anh tôi dựng xe ở giữa sân rồi cũng vào theo. Mẹ tôi không hỏi gì. Đợi bố đi vào nhà rồi, anh tôi mới cất tiếng.

- Chú ấy bị chúng nó cướp mất xe rồi. May mà người không việc gì.

Nói rồi anh cũng bước vào theo. Có lẽ mọi chuyện xảy ra ngoài dự định khiến anh chưa làm được gì nhiều. Bố tôi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường. Mặt mũi hơi lấm lem. Chiếc áo khoác xanh đầy những là đất cát. Ông cởi nó ra và vắt lên thành ghế. Khẽ kéo cánh tay áo len lên, mặt ông nhăn nhăn lại. Một vệt xước khá dài chạy dọc cánh tay trái đang rỉ máu.

- Có sao không chú? – Anh Quý hỏi rồi tiến lại gần nâng cánh tay bố tôi lên.

Mẹ tôi vừa vào, bà khẽ chau mày, quay ra. Trở vào với một chiếc khăn tay ẩm và đủ ấm, bà khẽ lau những vệt máu đã khô lại trên cánh tay của bố. Anh tôi tránh qua một bên, buông một tiếng chửi thề rồi anh bảo:

- Đúng là bọn bất lương. Cả đời, cả họ nhà chúng nó cũng không khá lên được đâu.

Bố tôi không nói gì. Đôi môi khô mím lại, ánh mắt đỏ quạu hằn sâu từng mạch máu ẩn dưới hàng lông mày đang xô lại với nhau. Xong xuôi mọi việc, anh tôi xin phép về. Mẹ lúc này mới quay ra hỏi bố:

- Đi đến đâu thì bị cướp. Mà đường mình đi cả trăm lần có sao đâu, thế mà...

- Cướp gì mà cướp. – Bố lên tiếng, cái giọng ráo hoảnh nhưng cái mặt thì nghệt ra như một đứa trẻ vừa để mất món đồ mà mẹ nó mới mua. – Năm nay đường thoáng, đi quá trạm xăng cũng không có khách. Vừa đến nhà ông Huấn thì có người đi. Nó băng kín cả đầu lẫn chân, đưa nó đến đường mới thì nó kêu dừng lại. Hai ba thằng nữa đi đến, chúng nó đánh, rồi cướp mất xe, lao đi.

Mẹ thở dài một tiếng rồi đứng dậy, cầm chiếc khăn ướt đầy máu và bùn đất ra ngoài. Tôi không bước vào, có lẽ nên để bố yên tĩnh thì tốt hơn. Tôi lên phòng, thu dọn đồ đạc rồi lên giường và ngủ. Một lát sau, bố mẹ tôi cũng ngủ. Mọi lần bố, mẹ ngủ nhanh và say lắm. Công việc nặng nhọc và những lo toan hằng ngày như rút cạn của họ mọi sức lực. Vậy mà đêm nay tôi có thể nghe rõ tiếng trở mình liên tục và cả tiếng thở dài của mẹ. Chẳng hiểu sao nhưng tôi thấy mình đang khóc. Những giọt nước mắt cứ rơi mà lần đầu tiên tôi không hiểu vì sao?

Sáng hôm sau, khi tôi đi học mẹ đang lúi húi dưới bếp nấu cháo cho ông, còn bố vẫn chưa dậy hoặc cũng có thể bố chưa muốn dậy. Giấc ngủ giúp con người ta quên đi những nỗi lo âu, mệt mỏi và nhiều chuyện đang phải đối mặt. Nhưng có ai ngủ mãi được đâu. Rồi bố cũng sẽ dậy, và ông cũng sẽ hỏi tại sao xe máy không ở nhà. Nhưng chắc chắn một điều, tôi sẽ không bao giờ hỏi bố "Ngày mai con đi chơi được không?"

Khoắc chiếc ba lô nặng trịch lên vai, tôi leo lên xe đạp điện và đi đến trường. Gặp tôi ở nhà để xe, Hoa vỗ nhẹ vai tôi thủ thỉ:

- Tối qua tao xin được money rồi. Gớm, phải thuyết phục mãi. Tại đi chơi nhiều quá nên bây giờ xin phép khó khăn vậy đấy.

- Tao không đi nữa đâu.

- Sao thế? – Hoa nhìn tôi có nét ngạc nhiên hỏi. – Lúc đầu mày hào hứng lắm cơ mà? Hay... ông bà già không cấp kinh phí hả? Nhà mày giàu thế cơ mà?

Tôi không trả lời Hoa mà quay đi hướng khác.

- Hoa, mày biết không, bây giờ tao mới hiểu tại sao nhà mình lại giàu?

Phạm Vũ

Ngày đăng: 09/03/2014
Người đăng: phạm thị huế
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Henry Ford - studying and soul quote
 

Bất kỳ ai dừng học tập đều già, dù anh ta ở tuổi hai mươi hay tám mươi. Bất kỳ ai đang học tập đều trẻ. Điều vĩ đại nhất trong cuộc sống là giữ tâm hồn bạn trẻ trung

by Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage