Người đàn bà có đôi mắt ướt
Vẫn biết rằng khi mất đi, sẽ được nhận lại, nhưng sao cuộc đời cô, trãi qua bao thăng trầm, cuộc sống này lấy đi khá nhiều thứ nhưng có cho lại cô thứ gì hoàn hảo đâu?
***
Tuổi trẻ cô đầy mơ ước, xinh đẹp nhất làng, lại sinh ra trong gia đình nề nếp và gia giáo có tiếng. Cô là niềm mơ ước của biết bao chàng trai trong lẫn ngoài làng. Mười tám tuổi, bao nhiêu đám tới gạm hỏi, thế mà cô không ưng đám nào, lại trót dại đem lòng yêu và trao thân cho chàng trai nghèo nơi cuối thôn. Phát hiện chuyện động trời, gia đình khuôn phép của cô không còn nhìn nhận cô nữa. Về nhà chồng trong sự lén lúc và tủi nhục.
Được bên cạnh người cô hết lòng yêu thương, đó là niềm an ủi lớn nhất và duy nhất của cô lúc này, khổ nỗi chồng lại tôn chữ hiếu lên đầu, mẹ chồng thì kinh rẻ thứ đàn bà hư hỏng như cô. Suốt ngày buông ra những câu mắng miết độc địa. Đau đớn không biết sớt chia cùng ai! Sau mỗi bữa cơm chiều, cô dọn chén bát ra sau nhà, nơi con sông nhẹ nhàng đưa đẩy làn nước mang đậm phù sa, vừa rửa chén, cô vừa tự lau nước mắt cho mình. Có chàng trai bên sông, mỗi chiều ra bờ sông đàn và hát nghêu ngao những bản tình ca thê lương. Chàng trai trẻ nhìn thấy cô dâu mới ngày một tiều tụy, những chiều gió mát mà sao nước mắt cô cứ rơi mãi. Xót dạ!
Và cứ thế mỗi chiều, anh lấy cớ ra bờ sông đàn hát nhưng lại để ngắm nhìn người đàn bà có đôi mắt ướt. Đứng đủ xa để chắc rằng cô không thấy anh. Thả những lời ca theo làn gió, lúc trầm lúc bỗng. Cô nhận ra sự có mặt của tiếng hát, chẳng những không tìm kiếm, mà cô xem giọng hát ấy như điều hiển nhiên, cô cùng hát, những câu hát trong trẽo được hòa cùng giọng trầm ấm của chàng trai. Mỗi buổi chiều tiếp đó cô nao nức ra cửa sau, nơi đây không còn là nơi cô chôn nước mắt nữa, mà là nơi cô tìm thấy sự bình yên, nơi cô được thả hồn tâm sự theo những câu hát miên man mà ai đó đã vô tình chia sẻ cùng cô. Ngày tháng trôi đi, có tiếng đàn làm bạn, cô yêu đời hơn và ít khóc hơn trước.
Niềm vui nhỏ bé cuối cùng cũng bị dập tắt, chồng cô phát hiện có tiếng hát người đàn ông mỗi chiều, anh ta đánh đập cô vợ tuổi mười tám không chút thương xót. Mặc cho bao lời giải thích của cô, mẹ chồng dọa nạt sẽ đuổi đi khỏi nhà. Biết bản thân không thể phân trắng đen rõ ràng. Cô im lặng nuốt cay đắng và uất ức vào lòng. Từ đó bóng dáng người đàn bà không còn xuất hiện vào mỗi buổi chiều bên sông nữa. Chàng trai vẫn cất tiếng hát, mỗi lúc một da diết hơn....Nhưng dáng người phụ nữ ấy thì không trở lại. Sau nhà giờ đây được rào lại kĩ càng. Chẳng lời nói thể hiện nhưng qua những giai điệu, anh biết cô là một cái gì đó rất lạ mà anh muốn chở che.
Bầu thai đến kì sinh nở, đứa bé gái chào đời trong sự thất vọng của bà nội và cha mình. Họ mong bé sẽ là một cháu trai kháu khỉnh. Năm tháng cứ trôi bên đời cô, thi thoảng cô vẫn nghe tiếng đàn vọng về như gợi nhớ nhiều thứ. Nhủ thầm chắc mình nghe lầm và cố lơ đi.
Bé Na là chút gì đó mà thượng đế còn chút lòng thương ban cho cô. Cuộc sống vất vả, cô làm mọi thứ có thể để có tiền lo cho gia đình. Chồng cô nhậu nhẹt, có chút tiền làm ra cũng không đủ để anh tiêu vào cho thứ thuốc đắng. Mẹ chồng mỗi ngày già yếu hơn, thấy được tấm lòng dâu thảo, bà mở lòng hơn, tỏ ra yêu thương cô hơn, trước lúc mất, bà đem toàn bộ tiền bạc dành dụm cả đời cho cô. Chôn cất và ma chay cho bà xong mới biết số tiền cô nhận được là cả một gia tài. Người chồng bạc bẽo biết được, bằng mọi giá, anh ta dành lại và chữi rủa cô những câu nói rất thậm tệ.
Với số vốn ấy, gia cảnh khá lên thấy rõ, cô siêng năng tích góp còn anh thì phung phí bừa bãi. Anh hay đi từ sáng sớm và trở về lúc đêm khuya, khi về thì say mềm. Sau đó thì anh đi tận vài ngày mới về nhà một lần, về tới lấy tiền rồi lại đi ngay. Mỗi lần cô hỏi thì anh lại to tiếng la mắng. Bé Na sợ mỗi lúc ba nó về lắm, cứ ba nó bên này thì nó lại chạy sang chỗ khác, không thì nấp sau và ôm chân má nó. Những đêm thức giấc, nó thấy má nó ngồi khóc, nó chạy tới ôm má trong lòng, nhưng đôi tay nhỏ xíu ôm không hết lưng của má, nó hỏi má sao khóc, má bảo má không khóc, gió hất vào làm mắt má cay cay. Thế là má lại ôm nó trong lòng và ru nó ngủ lại giấc ngủ vừa đánh mất.
Khi có tiền, đàn bà sẽ đẹp hơn và đàn ông có nhiều chọn lựa hơn. Cô đẹp hơn trước rất nhiều, sau khi sinh bé Na, da cô trắng hồng mịn màng, bầu ngực căng tròn và những lốm đốm mụn trứng cá tuổi dậy thì cũng biến mất. Cô mặn mà và quyến rủ hơn trước. Còn anh, sau những đêm dài bên ngoài, anh quyết định về nhà lấy hết mọi thứ, tiền bạc, của cãi và những thứ giá trị và bỏ đi theo người đàn bà khác. Cô níu giữ, anh hất ngang, cô khóc lóc ôm chân anh, anh đẩy cô đi. Anh nói cô phiền phức, anh nói cô làm hỏng cuộc đời anh, anh lại nói lấy cô là điều sai lầm lớn nhất mà anh từng mắc phải. Anh bảo tiền bạc là của gia đình anh, khi sang nhà chồng, cô chẳng mang theo thứ gì, nhà anh cho cô "ăn nhờ ở đậu" là may phước lắm rồi. Thế là anh bước đi, và cô biết trong những lựa chọn của anh không hề tồn tại sự có mặt của hai mẹ con cô. Tim cô đau thắt, mọi thứ như sụp đổ trước mặt cô. Giờ cô không còn gì cả, mọi thứ anh đều mang đi cả rồi. Anh mang tiền bạc, tình cảm, và cả niềm hy vọng mong manh rằng anh sẽ như con người trước kia. Nước mắt dàn dụa, cô ngồi trước sân nhà, khóc cho số phận mình. Bé Na nấp sau cửa, nó chạy tới ôm lưng má, cô quay sang ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, cả người cô quấn lấy cô bé như thể cô bé gái năm tuổi ấy là tất cả những gì cô còn lại trong đời. Nước mắt cô ướt đẫm áo bé Na, bé nói má đừng khóc nữa, má lại nói má không khóc, tại gió hất vào mắt làm mắt má lại cay thôi.
Cô giấu nước mắt và sự yếu đuối vào trong, giờ đây, cô phải mạnh mẻ hơn nữa, cô phải bảo vệ và dạy dỗ bé Na nên người. Gánh nặng đè lên vai người đàn bà trẻ tuổi. Cô làm việc không ngừng nghỉ. Ban ngày, cô đến giặt đồ thuê cho những gia đình giàu có, tối có thời gian rãnh lại nhận thêm các công việc thời vụ. Cuộc sống bận rộn khiến cô không có thời gian nghĩ về người chồng phụ bạc.
Hai tháng đầu trôi qua trong mệt mõi, cô kiếm được ít tiền làm vốn và mở bán hàng nước và khoai lang. Bé Na tháo vác và chăm chỉ hơn những đứa bé đồng trang lứa khác, bé không bao giờ vòi vĩnh cô mua cho nó bất cứ thứ gì cả. Vì nó biết, để lo cho cuộc sống hiện giờ, má nó đã vất vả như thế nào.
Mấy hôm nay có chú công an hay ghé hàng nước của mẹ con nó, trông chú hiền lành và tốt bụng. Chú tên Đông, mỗi lần sang thì chú lại mang cho nó các thứ quà vặt mà nó rất thích. Chú kể nó nghe về những lần đi bắt cướp. Chú đúng là anh hùng trong mắt nó. Nó quí chú lắm, mà từ khi có chú, nó thấy má cười nhiều hơn, ít khóc hẳn. Những đêm trở mình cũng không nghe tiếng nấc của má nữa. Có lần nó vô tình hỏi má về ba, má lặng người, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, má bảo ba đi làm xa, mai mốt sẽ về, sau đó nó lại thấy mắt má đỏ hoe. Nó tự nhủ sẽ không hỏi nữa để mắt má cũng bớt đỏ đi.
Nó thích mỗi ngày như thế, sáng phụ má dọn hàng, chiều chiều rửa khoai lang và tối thì hai mẹ con quây quần bên nồi khoai ấm áp. Khi đó má sẽ hát cho nó nghe, kể chuyện và vuốt mái tóc cụt ngũn của nó.
Đã vài ngày rồi, cô thấy trong người không được khỏe. Sáng nay, bà Ba qua chơi, nhìn sắc mặt cô, bà nói chắc cô có mang. Cô đinh ninh trong người, kiểm tra thì đúng ngay chốc. Cô hoang mang lo lắng, bà Ba khuyên cô bỏ đi, đứa bé ra đời chỉ làm cho cô thêm khổ thôi. Cô im lặng, nhẹ nhàng xoa vào bụng mình, lần cuối cô làm tình với chồng cách đây gần bốn tháng, bào thai bốn tháng đã nên hình hài của đứa trẻ. Nhưng cô sinh nó thì lấy tiền đâu ra lo cho hai đứa đây. Bé Na nấp ngoài cửa, chờ bà Ba về, nó chạy ùa vào hỏi về em bé. Nó nói là nó có em rồi, nó sẽ ngoan và chăm sóc em thay cô. Nó còn hỏi cô, nó sẽ gọi em bằng tên gì rồi lại trầm ngâm một lúc và như phát hiện ra điều gì, nó mừng rỡ la lên : "Su nha má, đặt tên em là Su nha má." Cô cười và gật đầu, Chính những hành động của bé Na vừa rồi khiến cô càng quyết tâm giữ đứa bé.
Người đàn ông vẫn đều đặn qua nhà cô, bé Na kể cho anh nghe về việc nó sắp có em, anh hỏi nó ba nó đâu thì nó ngập ngừng, nó bắt anh hứa không nói cô nghe rồi nó bảo là ba nó đi mất rồi, vậy mà má nó vẫn tin là ba sẽ về. Nó còn kể rất nhiều thứ cho anh nghe, anh nhìn người đàn bà đang giặt đồ trong sân, mặt lấm tấm mồ hôi mà thương xót. Anh bước vào sân, giúp cô xách những xô nước trong giếng. Cô mĩm cười, vẫn ánh mắt ấy, long lanh và quá nhiều nổi buồn. Anh thường đến nhà cô hơn vào buổi tối, họ cùng ngồi bên bếp lửa, trò chuyện và cười đùa. Nhìn họ cứ như một gia đình nhỏ ấm áp, hạnh phúc. Nhưng chẳng bao giờ anh ở lại qua đêm.
Mỗi chiều khi xong việc, anh lại qua nhà cô, dành hết vào mình những công việc nặng. Đôi khi lén lúc để tiền vào đầu tủ nhà cô. Cô biết nhưng im lặng, vì lúc này cô rất cần tiền và lòng tự trọng không giúp cho đứa bé trong cô khỏe mạnh được. Cô nói lời cảm ơn anh vì số tiền ấy và hứa sẽ trả lại anh khi có thể. Tối hôm đó, anh mang cây đàn guitar, ngồi bên bếp lò, anh gãy đàn và hát lại những bản tình ca, bất giác cô nhìn anh như nhận ra điều gì đó, cô cũng cất tiếng hát, cũng như những năm ấy, giọng hát hòa vào nhau đến lạ lùng nhưng lần này thì cô nhìn thấy anh, người đàn ông có làn da rám nắng. Cô ôm bé Na lúc này đã thiếp đi từ bao giờ, ánh sáng từ ngọn lửa hắt vào mặt cô tạo nên những mảng màu sáng tối khiến giương mặt trông thanh tú và quyến rũ hơn. Hình ảnh người đàn bà khắc vào tâm trí anh mỗi lúc một sâu đậm hơn.
Rồi anh có công tác phải đi một tháng, để lại cô, bé Na và một thiên thần nữa trong bụng cô khiến anh không an lòng, anh bắt cô hứa phải cẩn thận, đừng làm việc quá sức, cô gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm và quay bước vào nhà, nước mắt lại chảy. Không phải vì cô nhớ anh, hay lo lắng cho anh, chẳng qua là vì chưa từng có người đàn ông nào quan tâm đến cô như thế, kể cả chồng cô. Anh lại để tiền trên đầu tủ, chỉ có như vậy anh mới thấy đỡ lo hơn thôi.
Những ngày sau, cô và bé Na lại sống như trước, bé Na cứ nhắc chú Đông hoài làm cho cô cũng thấy nhớ nhớ. Từ khi nào mà hình ảnh của anh cứ hiện lên trong tâm trí cô. Cô hay cười một mình những lúc nhớ về lời căn dặn và vẻ mặt siêu nghiêm trọng của anh. Mỗi sáng cô lại mở hàng bán buôn, tối thì nấu khoai. Tuần sau anh về.
Rồi mùa mưa tới, những cơn mưa đầu mùa rả rít và dai dẳng, cuộc sống khó khăn hơn nhiều. Có lần cô hứng nước mưa để giặt đồ, và vô tình cô trượt chân ngã xuống, máu loang dài xuống chân, đau đớn. Bé Na chạy ra sợ hãi, nó ôm lấy cô, cố sức đỡ cô dậy, nó khóc lóc và run rẫy. Cô gắng gượng tỏ vẻ cứng rắn, bảo nó sang nhà nhờ bà Ba qua giúp, nó lon ton chạy đi, dáng của nó trong cơn mưa sao nhỏ nhoi và yếu đuối quá.
Mọi người đưa cô đi trạm xá, khi tỉnh dậy cô biết mình mất đi bào thai bé nhỏ, tay miên man để vào bụng, trống trãi vô cùng, nơi đây chứa đựng sự sống giờ đã im lìm. Nước mắt cô giàn giụa, bé Na từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy cô, nó cũng nức nở, hỏi tới tấp : "Má có sao không? Má có đau chỗ nào không? Má làm con sợ quá! Con sợ quá má ơi!" Ôm lấy bé Na, cô thì thào : "Má không sao! Má đây! Đừng sợ nữa con của má!". Anh từ ngoài bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy hai mẹ con, thực sự lúc này cô cần một bờ vai của đàn ông, cô trơi chọi giữa dòng đời nghiệt ngã này quá rồi. Cô tựa hẳn vào người anh, nước mắt thấm đẫm áo anh, cái áo vốn dĩ đã đẫm mùi sương gió.
Người đàn ông lo cho bé Na đi học, sắm sửa sách cặp, áo quần. Như người cha thực sự lo cho đứa con gái mình vậy. Hai mẹ con cô đội ơn người đàn ông này, suốt cuộc đời trả sao cho hết.
Mỗi ngày, người đàn ông đưa đứa trẻ đi học, đi làm xong thì đón bé Na về, họ cùng ăn tối rồi lại đàn hát cho nhau nghe bên nồi khoai ấm áp. Cuộc sống bộn bề nhẹ nhàng trôi qua, chưa bao giờ cô đón nhận tình cảm của anh. Cô còn e ngại thân phận mình, cô sợ hàng xóm dị nghị, cô sợ bé Na sẽ nghĩ cô là người mẹ không mẫu mực, nên cô vẫn giữ khoản cách với anh. Đến bây giờ thì chưa lần nào người đàn ông ở lại nhà cô qua đêm cả.
Thời gian lặng lẽ trôi, tình cảm chín dần qua năm tháng, bé Na ngày một lớn hơn, năm nay nó đã mười bảy tuổi, đủ chững chạc để nhận thức mọi thứ diễn ra xung quanh nó. Nó đề nghị cô cho anh về sống cùng. Nó bảo cô cần có người chăm sóc, nó lo mỗi khi nó vắng nhà cô sẽ cô đơn một mình. Và cô đồng ý, cô nói chỉ cần làm bữa cơm gia đình thôi. Họ chọn ngày thứ bảy tuần sau là ngày lành. Mấy nay Na thấy ánh mắt hạnh phúc của chú Đông, lại thấy vẻ hồi hộp của má nó. Lòng nó thấy vui vui. Gọi là làm cái lệ như vậy thôi chứ từ lâu Na đã xem chú Đông như cha của mình. Chú quan tâm tới hai má con nó ân cần. Na biết tình cảm của chú dành cho mà lớn lắm, đủ lớn để trãi dài theo thời gian, và công sức chú chờ đợi là không vô ích.
Ai đời biết được chữ ngờ, người ba năm xưa của nó quay trở lại, ông tìm về ngôi nhà của mẹ con cô, nơi mà trước đây ông đã từ bỏ để đánh đổi thứ tốt đẹp hơn, rủ bỏ lại đứa con ngây ngô và người vợ yếu đuối. Giờ ông lại quay về, lại mang trong người căn bệnh lao phổi kì cuối.
Na nhìn người ba bệnh hoạn mà chán nản, chẳng phải như vậy là ông đang phá hủy hạnh phúc mà má khó khăn lắm vẫn chưa có được. Na hận ông, vì ông đã phủ phàng với mẹ con cô, càng hận hơn vì giờ đây ông lại trở về. Trái ngược với Na, má tỏ ra cam chịu, bà không trách than cũng không tỏ ra quá bất ngờ. Rồi những hôm chú Đông sang, bà tỏ ra lạnh lùng hơn hẳn, bà xưng chú là đồng chí và tôi. Na nghe mà xót xa dùm chú. Chắc chú buồn lắm. Má bảo chú nếu không có gì thì đừng qua nữa, Na kéo má lại, má quay sang bảo Na vào bếp. Na lẳng lặng bước vào nhưng vẫn ngoái nhìn lại. Rồi chú Đông đi về, và chú không xuất hiện trong ngôi nhà tưởng chừng là của chú nữa.
Ba hay to tiếng với má, ông đòi hỏi này kia, còn má thì im lặng, chiều ý ông. Na nhìn cảnh ấy mà không chịu nổi, nó nhăn nhó rồi thì nói bóng nói gió. Ba nó la lối, nào là con bất hiếu, nào là vợ hư hỏng. Na quay sang trợn mắt : "Chứ ông nghĩ ông tốt lành lắm à? Bỏ vợ con theo người khác, giờ thì mang bệnh về nhà, ông nghĩ chúng tôi có nhiệm vụ chăm sóc và phục vụ ông sao?" Cô quay sáng tát mặt nó, nó sững sờ, cô chưa bao giờ đánh nó, giờ lại đánh nó vì một người phủ phàng với cô? Nó rớt nước mắt chạy ra ngoài bỏ lại tiếng chữi bới văng vẳng của ba mình. Vừa ra ngoài cổng thì thấy chú Đông, tỏ vẻ ấm ức và kể cho chú nghe, Na khóc như đứa trẻ. Chú đông bảo nó đừng giận má, má làm vậy chỉ không muốn ba cô buồn mà ảnh hưởng sức khỏe. Na nhìn chú và thầm nghĩ sao chứ lại hiểu má nó đến như vậy. Hai chú cháu trò chuyện cả buổi, nó hỏi chú sao yêu má nó nhiều thế, chú nói chú cũng không biết, chỉ thấy muốn bảo vệ người đàn bà đầy nổi buồn và niềm đau ấy thôi.
Tối đó Na về nhà, thấy má ngồi ngoài sân đợi nó, Na hối hận vì lám má lo lắng, nó ôm chầm lấy má, nó thấy mắt má đỏ hoe, nó xin lỗi má, vì nó mà má lại khóc, má vẫn cứng đầu nói má không khóc, gió đêm hất vào mắt má cay thôi. Ừ thì má có khóc đâu, nhưng xin những cơn gió thôi hất vào làm cay mắt má nữa, Na nhủ thầm. Đêm ấy, trăng lên cao, hai mẹ con ngồi ngoài sân cả đêm, người đàn bà dáng người mảnh mai khẻ vuốt tóc cô con gái, tóc mây bay nhẹ trong gió thoảng hương bồ kết rất thơm. Cô gái hỏi má muốn cô lớn lên sẽ làm gì, má bảo chỉ cần con hạnh phúc, tìm được người yêu cô hơn cả má thì má vui rồi. Cô gái cười, nghĩ rằng chắc do má không hạnh phúc nên mong mình hạnh phúc chăng? Cô thì muốn làm hơn cả những gì má mong đợi, cô muốn làm công việc thật nhiều tiền để má bớt khổ.
Bệnh của ba nó ngày một nặng, mặc dù má chăm sóc kĩ lưỡng ngày hai lần thuốc thang. Cuối cùng ông không qua khỏi. Ông mất trong cơn đau của bệnh tật. Làm đám tan cho ông, bàn thờ nghi ngút khói. Bà đứng trước di ảnh ông, nước mắt rơi lúc nào không hay. Na bước vào nhà, nhìn má nó mà lòng đau như cắt. Na bảo: "Má lại khóc nữa, ông ta đâu có đáng để má phải tốn nhiều nước mắt thế?" , "Con im đi, dù ông ta có làm sai điều gì đi chăng nữa thì vẫn là ba của con. Nếu không có ông ta thì con cũng không có mặt ở đây để đôi co với má như vậy!". Na lặng người, nhìn má, tự dưng nước mắt nó cũng chảy lúc nào không hay. Không hiểu lúc này trong lòng Na đang nghĩ gì mà lại khóc. Không hiểu nó khóc vì bài vị đang đặt trên bàn thờ hay nó khóc vì số phận của người đàn bà ấy. Ngoài cửa vẫn thấp thoáng bóng dáng cao cao của người đàn ông.
Na phải lên tỉnh học, ở nhà có chú Đông chăm sóc cho má, nó hoàn toàn an tâm. Na cố gắng rất nhiều trong học tập, nó không muốn má và chú Đông phải thất vọng về nó. Na ở lại trên tỉnh, nó dành hầu hết thời gian cho việc học. Ngày Na vừa thi xong thì nó cũng nhận được tin má nó vừa mất. Đón chuyến xe đêm về nhà trong sự hoảng hốt, nó cầu mong đây chỉ là một giấc mơ.
Má đã đi mất, giương mặt má lúc này bình thản và nhẹ nhàng. Na nghẹn ngào trong nước mắt, nó xót xa nhìn thi hài người đàn bà trước mặt mà tim đau lắm. Nó không trách chú Đông, nó biết chắc là do má nó không cho chú nói nó nghe, má sợ nó ảnh hưởng việc học. Má lúc nào cũng thế, luôn nghĩ cho người khác, đến nổi khi qua đời, đứa con gái bất hiếu này vẫn không có mặt trong những giây phút cuối cùng. Na tự trách mình sao vô tâm quá. Nó nhìn sang chú Đông, mắt chú cũng đỏ hoe và rơi nước mắt từ khi nào.
Ngôi mộ nhỏ của má được chú Đông trồng những loại hoa khác nhau một cách cẩn thận. Trông chú có vẻ tiều tụy thấy rõ, nhợt nhạt và mệt mõi. Có vẻ như những đêm dài trăn trở thật sự rất khó khăn đã lấy đi mất sức sống và phong độ ngày nào của chú. Na quyết định lên tỉnh học và lập nghiệp, nó không cho phép bản thân yếu đuối và cứ dậm chân tại chỗ như thế. Chào tạm biệt chú Đông, lòng nó day dứt khôn nguôi. Năm năm trôi qua, Na hay tin chú Đông mất sau quãng thời gian bệnh nặng. Trước lúc mất, chú Đông có nhờ người cho Na biết và chú muốn mộ mình được đặt kế bên mộ của má.
***
Về với những thứ thân thuộc với mình, tôi bước chậm rãi trên con đường đê ngày nào. Chiều buông, những cơn gió man mác mang theo hương vị đặc trưng và quen thuộc ngày ấy, vị của đất. Đứng trước hai ngôi mộ, khẽ tay đặt lên mô đất hãy còn ấm, trong lòng tôi khẽ nói với má : "Lần này, má đừng đẩy chú Đông đi xa khỏi cuộc đời má nữa nhé! Hãy cho chú Đông được bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho má....cho dù có ở đâu đi nữa thì vẫn cần có người bên cạnh. Má cũng yên tâm về con, giờ con đã có gia đình nhỏ của mình, anh ấy là người tốt, má biết điều đó đúng không. Má an nghỉ nha má." Tôi nhìn gương mặt má trên bia mộ, tấm hình duy nhất má cười. Môi cười nhưng mắt má cứ buồn gì đâu. Tôi đặt hoa lên hai bia mộ, lúc để lên mộ chú Đông, tôi khẽ nói: "Cảm ơn chú đã yêu má con con nhiều như thế, từ giờ, chú thay con chăm sóc má nha chú."
Nhìn những giọt nắng chiều lóng lánh qua màn nước mắt, đứa con gái bé nhỏ của tôi chạy loanh quanh với những chú bướm lượn vòng, chồng tôi nhẹ nhàng vịn vai tôi, cử chỉ ấy khiến tôi biết ý anh như muốn nói anh vẫn bên cạnh tôi. Bỗng chốc đứa con gái ùa vào ôm chân tôi, nó lí nhí :
"Má ơi! Sáng nay cô giáo bảo con vẽ ước mơ đó, vậy má muốn con mai mốt làm gì?"
"Làm gì cũng được, chỉ cần con hạnh phúc và tìm được người yêu con hơn cả má là được rồi."
"Má ơi sao mà má khóc vậy? Con có làm gì sai đâu mà má khóc?"
"Má đâu có khóc, tại gió hất vào làm mắt má cay thôi con yêu."
Con bé nũng nịu, rồi vây lấy ba nó, anh bế nó đi dạo quanh để cho tôi khoản lặng yên mà anh biết rằng ngay lúc này tôi rất cần. Tôi đưa mắt nhìn tấm hình trắng đen trước mắt mình, bất giác thấy mình hạnh phúc vẹn tròn. Ít ra là hơn má gấp chục lần. Tôi tìm được hạnh phúc, tôi có được gia đình giản dị mà bất cứ ai cũng có thể có. Trong muôn ngả đường, tôi chọn làm nhà văn, bằng cây bút mình, tôi muốn vẻ lại cuộc đời của người đàn bà có đôi mắt ướt. Sẽ đẹp hơn, hạnh phúc hơn và ít nỗi đau hơn...