Người đàn bà giữ lửa
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu lo lắng:
- Lấy chồng bộ đội sẽ khổ lắm con biết không?
Tôi đã ương bướng cãi lại mẹ:
- Khổ gì đâu mẹ, thế chẳng nhẽ bộ đội sẽ ế vợ hết sao? Cô Thắm ở xóm mình đó, con thấy cô ấy có sao đâu?
Mẹ không nói gì nữa mà chỉ thở dài. Lúc đó ngoài tình yêu ra tôi còn nghĩ được gì nữa đâu, tôi lại là cái loại người yêu là yêu hết mình, chân thành đến bướng bỉnh và bất chấp. Nhất là lúc ấy tôi còn trẻ, tuổi trẻ luôn tưởng rằng mình biết tất cả, mình còn có thể làm được tất cả, và tình yêu cũng là tất cả...Chỉ có nỗi lòng người mẹ lúc đó là tôi không thể hiểu hết được mà thôi!
****
Tôi không quá xinh nhưng đẹp, rất nhiều người bảo mình thế và ngày ấy quanh tôi có rất nhiều sự lựa chọn nhưng trong số những người ấy chẳng có ai thực sự làm trái tim tôi rung động, cho tới ngày tôi gặp anh. Tôi đã luôn nghĩ sự gặp gỡ đó là định mệnh!
Anh là con một trong gia đình chỉ có hai mẹ con, cha đã bỏ mẹ con anh từ khi anh chưa chào đời. Vì thế, anh thiếu tình cảm ấm áp của một người cha, anh lúc nào cũng phải gồng mình lên để sống và khẳng định mình trong sự dè bỉu của những người xung quanh... Ở anh cái sự cô độc, lạnh lùng lúc nào cũng hiện hình trong đôi mắt đẹp ấy, cái sự cô độc cứ khiến trái tim tôi nhói lên mỗi lần bắt gặp và ám ảnh tôi mỗi giấc mơ về... Và rồi mình yêu anh lúc nào cũng không biết nữa.
Thứ tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ nhưng lại bị khoảng cách về không gian chia cắt nên càng làm cho ngọn lửa yêu đương thêm bỏng cháy trong lòng. Cả tháng mới được gặp nhau một chút, nhìn nhau một chút không thể làm vơi đi nỗi nhớ dồn nén, chất chồng bao ngày xa vắng. Lúc ấy, thử hỏi mình còn nghe thấy mẹ hay ai đó nữa, ngoài tiếng nói của trái tim?!
***
Mẹ hay khóc khi xem phim tình cảm lắm! Tôi còn nhớ ngày mình học cấp 3, trên truyền hình có chiếu Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài, mẹ không cho tôi xem vì tôi phải học bài, nhưng tôi trốn mẹ ngồi sau cánh của xem trộm. Vậy mà không nén nổi lại khóc thành tiếng, mẹ không nói gì vì mẹ cũng đang khóc, tôi thấy mẹ cứ sụt sịt hoài. Vì thế, tôi vẫn thường hay trêu mẹ: Nay mai nếu con yêu ai mẹ sẽ không ngăn cản con đâu mẹ nhỉ! Làm như thế khổ con trẻ!
Rồi đám cưới của tôi diễn ra trong nỗi niềm buồn vui lẫn lộn của mẹ. Mẹ vui vì mẹ cũng thương, cũng quý anh, buồn vì con gái mẹ sẽ vất vả, những vất vả không gọi thành tên được, thứ vất vả tủi hờn mà chỉ có người đàn bà từng trải mới có thể thấu hiểu được. Ngày cưới, mẹ mặc áo dài thật đẹp, đấy là lần đầu tiên tôi thấy mẹ đẹp đến thế, nhưng ánh mắt mẹ chỉ trực khóc khi nhìn con gái rạng rỡ trong áo váy! Lúc ra xe hoa, tự dưng tôi lại bật khóc, tôi phải xa bố mẹ rồi, bao nhiêu cảm xúc trào dâng, tôi ngoái nhìn mẹ đứng trên cầu nhìn theo chiếc xe hoa chở tôi xa dần! Nước mắt làm nhòe hết son phấn dù chồng tôi cố gắng dỗ dành nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi trong ngày cưới!
Cuộc sống mới dần chứng minh điều mẹ lo lắng. Cuộc sống xa chồng, không có người chia xẻ, mẹ chồng thì yếu đau, tôi mang bầu nhưng vẫn phải vào trong viện để trông bà suốt bao đêm hay thậm chí đang đêm tôi cũng phải dậy để đưa bà đi viện...Nhưng tôi không nói gì với mẹ, không dám than gì với mẹ, vì nghĩ tôi đã làm thì tôi phải chịu trách nhiệm với tất cả những điều này, phải cố gắng hết mình, dù trước kia tôi luôn có mẹ lo cho tất cả.
Ngày tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chưa kịp ra vì nhà xa, chỉ có bà nội. Lúc tôi sinh xong, yếu, người mềm nhũn như tầu lá chuối, bác sỹ kêu người nhà vào bế tôi ra, nhưng không có ai thế nên cô bác sỹ cùng một y tá nữa người đỡ đầu, người đỡ chân khiêng đặt tôi ra phòng bên. Tôi đau tới mức không nhúc nhích được và cũng không ăn được gì. Một lúc sau thì bà nội phải về qua nhà, tôi phải ngồi bế con, nhìn mọi người xung quanh mà nước mắt cứ trào ra nghẹn ngào! Sáng hôm sau mẹ bắt xe ra sớm, mẹ vốn say xe lắm, lúc đó mẹ lại đang ốm, vậy nhưng mẹ vội vàng vào viện ngay, nhìn thấy mẹ tôi òa khóc!
Tôi sinh con được 2 tháng thì biết tin mẹ bị ung thư giai đoạn cuối! Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Bế con về chăm mẹ, đó là những tháng ngày đau đớn nhất trong cuộc đời mà tôi cũng chưa biết sẽ dài tới bao lâu của mình. Đêm nào tôi cũng vùi mặt vào gối khóc, có lúc không chịu nổi mình phải tìm một chỗ nào đó ngồi khóc thành tiếng, những tiếng lòng nức nở mà trước mẹ tôi không dám lộ ra! Nhìn mẹ là tôi không thể nào ăn nổi, nhưng nhìn sang con nhỏ tôi lại phải nhắm mắt vào mà ăn, nếu không con sẽ đói. Con người tôi như tan nát, một bên là mẹ, một bên là con, nghĩ đến mẹ thì đớn đau tới gục ngã, nhưng nghĩ đến con mình lại phải cố gắng vực mình dậy.
Mẹ thường khóc, mỗi khi giọt nước mắt chảy dài trên gò má hốc hác của mẹ trái tim tôi lại như có ai đó bóp lại tới ứa máu. Mẹ đã chống chọi phi thường với bệnh tật để có thể sống dù là sống trong đau đớn tột cùng vì mẹ không muốn xa hai đứa con của mẹ! Chưa bao giờ tôi hiểu thấu hai từ bất lực đến thế, bất lực khi nhìn người thân yêu nhất của mình dần xa mình vĩnh viễn, bất lực để cuộc sống dần trôi khỏi tay mình, bất lực với nỗi đau cứ vò nát tâm can... Khi tôi làm mẹ, khi tôi hiểu được phần nào nỗi lòng của người mẹ, tình yêu của người mẹ, sự hi sinh vô bờ bến của người mẹ, đó cũng là khi tôi mất mẹ vĩnh viễn!
Tôi dường như không có ý nghĩ là mẹ đã mất rồi vì hình ảnh của mẹ đến tận bây giờ vẫn vô cùng sống động trong tâm trí tôi: mẹ đi chợ buổi sáng, mẹ ngồi nấu cơm trong bếp, ánh lửa bập bùng trên khuôn mặt hiền từ của mẹ, mẹ ngồi gội đầu ngoài giếng, tóc mẹ dài và đẹp lắm, mẹ và em ngồi ở đầu hè, em nhổ tóc sâu cho mẹ, tiếng mẹ cười, lời mẹ nói... Để rồi, khi trở về với hiện thực tôi lại khóc!
Tôi thèm được về nhà mà có mẹ đang chờ như ngày xưa, tôi thèm được nói chuyện, và được kể cho mẹ nghe những chuyện mà chỉ có mẹ mới có thể chia xẻ, tôi thèm được nhìn thấy mẹ khi già, mỗi khi gặp các cụ già, tôi thường tự hỏi mình: không biết khi gì mẹ tôi như thế nào? Và tôi ghen tỵ vô cùng với những người đang còn mẹ...
Không có mẹ, căn nhà rộng càng rộng thêm, càng lạnh lẽo, trống trải thêm... Hóa ra suốt bao nhiêu năm mẹ chính là người giữ lửa, giữ hơi ấm, giữ tiếng nói cười, giữ niềm tin yêu ấp áp giữa mọi người cho căn nhà ấy là tổ ấm. Bây giờ mẹ đi rồi, tất cả những thứ đó dường như cũng đi theo mẹ. Mỗi khi về, dù cố gắng dọn dẹp nhà cửa, dù cố gắng nấu những bữa cơm như ngày xưa mẹ nấu nhưng không thể như ngày có mẹ, ba người còn lại như ba thế giới rời rạc và lạnh lẽo. Tôi biết trong lòng bố và em trai tôi, nỗi đau ấy mãi mãi là một khoảng trống lạnh lẽo không có gì lấp nổi, nó khiến cho hai người đàn ông, một già và một trẻ ấy trở nên trầm lắng hơn, già nua và u buồn hơn...
***
Bây giờ tôi cũng đã là một người đàn bà, nhưng nếu như những người đàn bà khác mỗi khi yếu đuối, mệt mỏi, đau ốm... họ có một bờ vai để dựa, một bàn tay chăm sóc thì tôi lại luôn chống chếnh trong cái cảm giác thiếu thốn và hụt hẫng ấy. Nhiều lúc ốm, thèm quá một bàn tay ấm áp đặt trên chán, thèm nghe tiếng ai đó động viên an ủi... Nhiều đêm khuya không ngủ thèm có ai đó bên cạnh để nói chuyện, thèm được chui vào vòng tay ai đó để được ôm thật chặt... Nhiều khi con ốm, hai mẹ con ôm nhau ngồi suốt đêm, thèm có ai đó chia sẻ giùm... Nhiều khi tôi thèm nhìn con được chơi đùa với bố chứ đừng nhảy chồm chồm trên bụng mẹ vì mẹ yếu không chịu nổi... Hay những đêm phải đưa bà nội đi viện, giá như tôi có thể tách được làm hai để có thể ở nhà với con chứ không phải nhờ hàng xóm để ý hộ nếu con có tỉnh giấc không thấy mẹ mà khóc... Đôi khi thấy bờ vai tôi trĩu xuống không đủ sức một mình gánh gồng tất cả, khi đã là người đàn bà từng trải tôi mới hiểu hết những lo lắng của mẹ, mới thấu hiểu những điều mẹ biết trước...
Nhưng mỗi đêm, nhìn con ngủ, đôi môi hồng khép hờ và thỉnh thoảng vẫn ú ớ gọi mẹ trong mơ, hay những khi con ôm mẹ nói: Giang yêu mẹ nhiều bằng ông trời! Hay mỗi khi mẹ đi làm về con ôm mẹ bảo: mẹ ở nhà với Giang thôi, mẹ không đi làm nữa, bố đi làm gạo thôi!... Tôi lại thấy mình có đủ sức mạnh để làm tất cả mọi thứ cho con! Tôi là người đàn bà, là người giữ lửa cho gia đình, tôi không thể ngục ngã hay buông xuôi. Tôi phải dành cho con một mái ấm thực sự vẹn tròn, không để con phải chơi vơi trong cái cảm giác cô độc thiếu thốn tình cha như bố, không để con phải thiếu tình cảm dịu dàng, ấm áp và bao dung của mẹ như tôi bây giờ. Và cả hai mẹ con mình cùng bù đắp cho bố để bố không còn cảm giác cô độc khi đã có hai người phụ nữ bên mình! Và con, con cũng chính là một ngọn lửa bé nhỏ để mai này lớn lên con có thể sưởi ấm cho cuộc đời ai đó, làm ấm áp một căn nhà nào đó... Và từ hôm nay, mẹ sẽ giúp con chứa đầy tình yêu ấm áp trong trái tim mình.
Vũ Phi