Vá lại trái tim
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lại bằng những đường chỉ yêu thương kia, cô tôi sẽ vui vẻ sống thật với tình cảm và con người của mình...
***
NỘI QUY:
1. Không được dẫn bạn trai về nhà
2. Không đi chơi quá 10h đêm.
3. Không cần phải đi làm thêm
4. Đi đâu phải báo cáo
5. Không nên quen trai giàu và đẹp trai
6. Nộp thời khóa biểu ngay khi có
7. Không xài điện thoại quá xịn, xe xịn
8. Không nên giữ tiền nhiều
9. Không online facebook quá 2h/ngày
10. Không được ý kiến với nội quy này.
Tôi suýt ngất khi đọc tờ giấy in bảng nội quy font chữ Times New Roman cỡ 32 dán ngay cửa phòng ngay khi vừa đem hành lý vào.
4 tiếng sau.
Tôi đập cửa ầm ầm.
- Con không biết! Con không chịu ở đó đâu mẹ.
Mẹ tôi mở cửa, vẻ ngái ngủ, còn tôi đang hùng hổ trước nhà. Không đợi mẹ ý kiến, tôi nói luôn.
- Con không ở với bà cô đó đâu.
- Sao vậy?
- Mẹ đọc cái bảng nội quy đi thì biết. Con đâu phải là khách trọ đâu!
Tôi đưa mẹ cái điện thoại có chụp hình bảng nội quy. Mẹ nheo mắt đọc rồi gõ đầu tôi một cái đau điếng.
- Con đừng có như vậy, đi lên lại đó ngay!
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – tôi hét lên.
- Được rồi! Để mẹ gọi ba!
- Mẹ....... – Nghe tới ba, tôi hơi ớn...- Đừng mà....Con sẽ đi....
- Vậy thì đi đi!
- Nhưng mà...cho con ở nhà bữa nay nữa nha. Mới đi có mấy tiếng mà nhớ món canh chua quá hà!
- Thôi đừng có viện cớ! Lo mà nghĩ cớ nói với ba kìa! Ổng về giờ đó!
- Chuyện nhỏ!
Tôi búng tay cái chóc. Mẹ lắc đầu. La hoài không sửa được cái tính con trai đó.
- Tại ba thích con trai chứ có phải tại con đâu.
Tôi luôn nói vậy để bao biện cho cái tính con trai của mình. Mẹ ngán ngẩm, rồi gọi điện, nói gì đó với tôi, lâu lâu lại liếc nhìn tôi một cái tóe lửa rồi lại nhẹ nhàng.
- Ờ, mai con Phong nó lên sớm! Em cứ để nó tự lo, lớn rồi, đừng có chiều nó quá! Ờ...cám ơn em.
Tôi dỏng tai nghe mẹ nói trong lúc giả bộ cắm đầu vô cuốn sách. Mẹ cúp máy, giật cuốn sách khỏi tay tôi.
- Cô nói con mai lên sớm cho khỏe, Sài Gòn mùa này hay mưa buổi chiều lắm. Lát gọi điện đặt xe sớm đi.
Tôi đành nhăn nhó gật đầu. Mẹ vừa đi khuất, tôi thở dài ảo não.
Chẳng là tôi vừa đậu đại học. Hai ngày nữa là làm thủ tục nhập học. Ba mẹ gởi tôi lên ở nhà cô Mai, vốn là em ruột của ba để cô ngó chừng tôi. Ai chứ với cô Mai thì tôi không còn lạ. Ngày nhỏ, cô hay qua nhà chơi với tôi, dẫn tôi đi chợ, mua sắm các thứ cho tôi. Ba mẹ ngày đó bận bịu công việc ở cửa hàng, nên mặc nhiên giao tôi cho cô, mẫu giáo và tiểu học, một tay cô đưa đón tôi mỗi ngày. Đến cuối cấp hai thì cô lấy chồng, thi thoảng về thăm và vẫn mua quà cho tôi như dạo nhỏ. Nhưng rồi cũng thưa dần những lần về thăm như vậy, cô bận kinh doanh shop thời trang, rồi việc nhà chồng. Tôi buồn, người bạn thuở ấu thơ của tôi giờ đây không còn như xưa nữa.
Bẵng đi một năm, tôi nghe ba mẹ tôi than ngắn thở dài với nhau rằng cô và chồng vừa đệ đơn li dị. Chồng cô là con một, và cô thì không thể sinh con để nối dõi. Mẹ bảo ôi chao là buồn cho cái phận đàn bà. Ba tôi trầm ngâm. Rồi một mình cô tôi sống trong căn nhà sau khi li dị, tiếp tục quản lý cái shop thời trang mà cô và chồng mở năm nào.
Cô Mai vẫn thương tôi như ngày nhỏ, chỉ có điều tình thương đó đã bị sóng gió cuộc đời làm cho thay đổi. Hồi sáng, vừa bước vào phòng, tôi ngạc nhiên khi thấy phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, giường nệm tinh tươm và còn có vài bộ quần áo, váy đầm gấp gọn gàng trên giường. Trước đó nghe mẹ nói cô rất háo hức chờ ngày tôi lên ở với cô. Tôi cũng vậy. Nhưng mà, phải chi đừng có cái bản nội quy đó. Thực tình là tôi không hiểu tại sao cô lại cấm đoán quá nhiều thứ với tôi như thế - cô hiểu rõ toi thế nào cơ mà.
- Đó là do cô lo xa cho con nên mới vậy. Ở Sài Gòn nhiều cạm bẫy, có cô lo cho như vậy còn nhăn nhó gì.
Ba nói thế trong bữa cơm chiều. Chắc là ba đã nghe mẹ nói về cái bảng nội quy – nguyên nhân khiến cô con gái rượu của ba bỏ Sài Gòn về nhà ngay khi vừa đặt chân tới. Tôi chỉ biết im lặng và cơm. Mẹ gắp cho tôi khứa cá lóc.
- Điên điển dạo này hiếm quá. Đi cả chợ cũng chỉ được bó nhỏ xíu hà.
Cả nhà lại im lặng. Tôi cắm cúi ăn, còn mẹ thì lăng xăng gắp hết cái này đến cái kia cho hai ba con. Tôi ngẩng lên, thấy ba đang nhìn mình, vẻ chờ đợi. Tôi buông đũa, giọng có vẻ đầu hàng.
- Dạ, con biết rồi. Mai con lên sớm, con gọi điện đặt xe rồi mà.
- Ừ...để lát mẹ con ra ngoài bà Tư lấy ít mắm về, xách lên cho cô Mai. Chắc lâu lắm nó rồi không có ăn mắm quê mình.
Đêm đó, tôi dường như không ngủ được. Cái nỗi ám ảnh vì sắp phải sống cùng một một bà cô khó tính cứ day đi day lại mãi. Cuối cùng tôi cũng chợp mắt trong vẻ chán chường và giật mình thức dậy khi nhà xe gọi báo nửa tiếng nửa sẽ có xe tới rước.
*****
Sài Gòn.
Nắng nóng và bức bối. Đi đâu cũng toàn là nhà với xe.
Tôi tới nhà cô lúc quá trưa, vì bị kẹt xe mất gần nửa tiếng và còn phải đi lòng vòng để đưa những khách ưu tiên. Cô niềm nở đón tôi, xách cái vali đầy ứ sách vở tranh truyện của tôi lên phòng. Tôi liếc nhìn cửa, vẫn cái bảng nội quy to sụ nằm ngay ngắn. Tôi nén một tiếng thở dài.
- Con rửa mặt đi rồi ngồi nghỉ chút, cô hâm lại thức ăn. Cô tưởng con lên sớm nên nấu cơm sớm, giờ nguội hết rồi.
- Xe đi lâu quá với kẹt xe nữa nên con tới trễ.
Cô đi xuống dưới nhà. Tôi nằm vật ra giường, chán nản. Ở nhà có nội quy ở nhà và ở Sài Gòn có nội quy của Sài Gòn. Chao ôi!
*****
- Ê tối nay đi xem phim không? Suất cuối lúc 9h30 á...- Linh rủ rê cả hội.
- Tao không đi được đâu. 10h tao phải có mặt ở nhà rồi.
- Vậy hả? Chán nhỉ, thôi tao với con Hằng đi vậy.
Tôi về nhà tối đó và uất ức đến nghẹn cổ, chẳng buồn ăn món lẩu mắm mà cô tôi đã làm từ mấy kí mắm mà tôi xách lên. Tại sao lại là 10h, tại sao không phải là nửa đêm, tại sao lại bắt tôi tuân thủ những nội quy trời ơi đất hỡi mà tôi không thể nào hiểu được???
Cô tưởng tôi bệnh, lật đật chạy lên sờ đầu sờ trán. Tôi cố nén nước mắt, nhưng cũng không sao kìm chế được. Tôi khóc òa. Cô bối rối, không hiểu chuyện gì xảy ra với tôi.
- Con bị sao vậy? Bệnh hay sao? Hay thằng nào chọc con?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Con muốn đi coi phim với bạn...
Cô bật cười.
- Thì đi... Sao lại về nhà khóc?
- Suất phim lúc 9h30 mà 10h cô bắt con phải có mặt ở nhà. – tôi mếu máo.
Và cô không cười nữa.
- Sao không nói các bạn đi xem lúc 6h hay 7h tối gì đó, đi khuya như vậy lỡ có chuyện gì thì sao?
- Chuyện gì được chứ? Tụi nó đi làm thêm, 9h mới về thì sao đi coi lúc 6h,7h gì được.
- Vậy con thích đi thì cô chở con đi.
- Còn shop của cô?
- Cô đóng cửa sớm cũng được.
Tôi hết ý kiến. Trong đầu thắc mắc ghê gớm vì sao cô lại cương quyết ép buộc tôi như thế. Và tôi ghen tị với đám bạn cùng lớp. Tụi nó ở nhà trọ, đi đâu tùy ý, mấy giờ về không ai quản. Còn tôi, chỉ có bốn bức tường và cái bảng nội quy to đùng. Tôi chỉ muốn về nhà cho xong nhưng sợ ba mẹ buồn. Lần nào ba mẹ gọi điện tôi cũng toàn phải nói dối là tôi ở với cô vui lắm, thoải mái lắm cho ba mẹ yên lòng, chứ ba mẹ đâu biết rằng tôi đang chẳng khác nào một tù nhân, chỉ khác là tôi được ăn ngon mặc đẹp chăn ấm nệm êm và không phải lo lắng tiền điện tiền nước tiền phòng như các bạn thuê nhà khác.
*****
- Ôi zời ơi hơi đâu mà chấp với mấy bà li dị chồng. Mấy bả nhìn đời với cặp mắt màu đen ngòm và xám xịt, thấy đâu đâu cũng là cạm bẫy là xấu xa là gian ác hết á.
Huy nói với tôi thế khi tôi uất ức về mấy vụ khó chịu của cô tôi. Tôi gật gù, thấy có lý vì cô tôi đúng như những gì Huy nói. Dù có yêu có quý cô cỡ nào thì tôi cũng phải công nhận rằng cô đã "hắc ám" rất nhiều so với vẻ hiền lành hồi tôi còn nhỏ xíu.
- Phong nên dọn ra ngoài ở đi, chứ ở với bà cô như thế sau này kiểu gì cũng nhiễm tính lo lắng thái quá của cổ đó. Với lại sống ở bên ngoài tập dần tính bươn trải với đời. Đi làm thêm nè, quản lý chi tiêu nè...sau này không bị bỡ ngỡ.
Tôi nhăn mặt. Gì thì gì, tôi không thể làm ba tôi buồn được, nên dù cô có hắc ám cỡ nào, tôi cũng không dám hó hé đến chuyện dọn ra một nơi khác để ở.
Tối đó, lớp phải diễn tập văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo nên tụi tôi về trễ. Hơn 10h mới xong mọi thứ. Tôi mệt nhoài. Vũ bảo đưa tôi về vì xe tôi bị hư, lúc chiều phải nhờ cô chở đi.
Tôi về, thấy cô đứng ở cửa, bộ đồ đi làm vẫn chưa thay. Nhìn cô mệt mỏi và lo lắng. Vũ thả tôi xuống, chào cô rồi về. Tôi cũng lí nhí chào cô, tinh thần chuẩn bị nghe hạch sách. Nhưng không, cô chỉ điềm tĩnh đóng cửa rồi nói tôi lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm. Tôi thở phào như vừa thoát khỏi một kiếp nạn gì ghê gớm lắm.
Tôi lên phòng, mở điện thoại. Phải có đến hơn chục cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn. Toàn là của cô. Tôi rón rén bước xuống, định nói một lời xin lỗi. Nhưng nhìn cảnh cô đang điềm nhiên chiên cá nấu canh, tôi lại thôi. Ở cô có một cái gì đó luôn khiến tôi sợ hãi.
Hôm sau là một ngày kinh hoàng. Cô tuyên bố sẽ đưa đón tôi theo đúng giờ giấc của thời khóa biểu mà tôi đã nộp. Dĩ nhiên, tôi có khai man một buổi để dự phòng những lúc muốn tụ tập bạn bè. Việc ở shop chẳng hiểu sao cô vẫn sắp xếp được ổn thỏa để mà đưa đón tôi, dù cho lịch học của tôi có tréo ngoe thế nào đi chăng nữa. Lý do cô đưa ra là: dạo này có nhiều trường hợp nữ sinh bị rạch đùi, rồi bị giật giỏ, bị cướp điện thoại...cô không an tâm để tôi đi một mình giữa Sài Gòn đầy rẫy nguy hiểm như thế. Cô còn nói thêm, làm con gái thời nay khổ lắm, xấu quá cũng không được, đẹp quá thì lại bị nhiều người ghen ghét, nhiều tên con trai xấu xa trêu ghẹo rồi đem ra làm đủ trò man rợ. Thế nên, cô chọn cho tôi giải pháp an toàn là ăn mặc lúc nào cũng đứng đắn, không make up và lúc nào cũng có cô đưa đón. Và bạn bè nữa, tốt nhất là giữ mối quan hệ xã giao, đừng lấn sâu vào quá để rồi có ngày hối hận vì đã quá tin tưởng vào một tình bạn tốt đẹp. Bạn trai thì càng không nên có, đang tuổi ăn tuổi học, chưa thể gọi là yêu được, thay vào đó lo học thì tốt hơn....Và còn vô vàn thứ khác mà nói ra tôi chỉ muốn về nhà buôn bán với mẹ cho xong khỏi cần lên Sài Gòn học chi cho nó mệt.
Tôi chỉ muốn hét lên cho thỏa cơn ấm ức. Thế này còn kinh khủng hơn cả phạm nhân. Những va vấp trong đời của cô, tôi biết chứ. Cô từng phải lăn lộn một mình với cái shop thời trang, bị người ta lừa hai lần, toàn là bạn bè thân thiết. Tình yêu của cô cũng nhanh chóng rời bỏ cô, chỉ vì cô không thể đem lại sự hài lòng cho nhà ba mẹ chồng. Một mình cô phải sống tiếp quãng đời còn lại với trái tim tan nát và vụn vỡ, không tin tưởng, không dựa dẫm, không phụ thuộc vào bất kì ai. Nhưng...đó là cô. Cô chứ không phải là tôi. Tôi chỉ là một con nhóc mới mười tám tuổi và có rất nhiều thứ ở phía trước cần nếm trải. Tôi biết cô muốn tránh cho tôi nhiều thứ, nhưng tôi lại thích tôi ngã. Ngã thì sẽ đau. Đau rồi thì sẽ khỏi, còn lại vết sẹo thì coi như đó là một bài học lớn của cuộc đời. Nếu cứ né tránh hoài, làm sao tôi biết được đâu là thật đâu là giả, đâu là cái mà tôi nên chọn, đâu là cái tự nó chọn tôi...
Tôi nghĩ nhiều lắm. Nhưng tất nhiên cũng chỉ là suy nghĩ. Khoảng cách tình cảm giữa tôi và cô quá lớn để tôi có thể thoải mái chia sẻ như ngày còn nhỏ. Trước mặt tôi, cô là một phụ nữ nghiêm khắc, hoài nghi tất cả mọi thứ và nhìn cuộc đời này với nhiều tầng lớp mà đa phần là xấu xí.
*****
Tôi xin cô cho tôi ra shop để phụ cô và làm quen với công việc, lấy kinh nghiệm sau này. Đằng nào thì tôi cũng học kinh doanh và năm nhất thì chưa có gì là nặng nề lắm nên cô đồng ý. Dù sao thì làm với cô cũng an toàn hơn là làm với người ngoài. Tôi mừng lắm. Cứ nghĩ đến hai tháng vừa qua chỉ có đi học rồi về nhà nằm trong phòng lướt net là tôi phát chán.
Shop của cô không lớn lắm, nhưng mọi thứ được trình bày đẹp mắt và ấn tượng. Điều đặc biệt là lúc nào cũng có một giỏ hoa bất tử được bày trong tủ kính. Cứ cách ba bốn ngày là lại có người mang đến. Cô kí nhận, nửa vui mừng nửa bực dọc, điều đó làm tôi thắc mắc. Cô không hề đả động gì đến giỏ hoa đó hết, nhận xong thì đem để trong tủ kính, cạnh mấy món đồ kẹp tóc, băng đô mà cô trưng trong đó. Tôi cũng không dám hỏi.
Quan sát cách cô làm việc, tôi thấy nể phục cô quá xá. Cô lúc nào cũng ăn mặc gọn gàng, lịch sự và có gout. Nụ cười thường trực. Hầu như khách hàng nào cũng hài lòng về cô. Cách cô tư vấn cho khách, cách cô thương lượng về giá cả, rồi cả cách nói chuyện để giữ chân khách...tất cả đều là những bài học mà tôi chẳng cần phải đi tìm kiếm xa xôi. Chỉ có điều, hình như ẩn sâu trong cái vẻ bề ngoài cứng nhắc, nguyên tắc ấy, là một nỗi niềm gì đó mà tôi không sao hiểu và với tới được. Nội quy của cô, tôi tuân giữ răm rắp như kiểu một con robot được lập trình. Tôi giấu cô việc tôi chơi thân với Vũ, Vũ có ngỏ lời thích tôi nhưng tôi chưa dám trả lời. Cô mà biết được thì tôi không biết kết quả sẽ như thế nào nữa. Vũ khen tôi có người cô xinh đẹp, tôi chỉ dám ậm ừ cho qua. Vũ mà biết đằng sau vẻ đẹp đó là một tính cách "hắc ám" đến bất thường như thế nào, chắc Vũ "say goodbye" tôi luôn quá.
Dĩ nhiên, đó là tất cả những thứ lan man mà tôi biết được về cô, chính xác là về người cô ĐÃ LI DỊ CHỒNG của tôi. Tôi thấy khó mà thích nghi với những tính cách mới này của cô, dù cho tôi có tự nhủ rằng do mình và cô đã sống xa nhau quá lâu và dòng đời khiến cô tôi thay đổi. Tôi đành chọn cách lầm lũi chấp nhận, bằng mặt mà không bằng lòng với những gì mà cô đang thể hiện bên ngoài.
*****
Một bữa, tôi báo cô về là sẽ về trễ vì phải cùng nhóm làm bài thuyết trình gấp cho ngày mai, không ngờ tôi lại về sớm hơn dự kiến. Mở cửa vào nhà, trước mặt tôi là chú Minh - người từng là chú tôi đang đứng đó. Tôi cúi chào rồi lên phòng. Tôi để cửa phòng mình hé mở, đủ để nghe được những âm thanh bên dưới.
- Mình tái hôn đi, em vẫn còn yêu anh mà, đúng không? – tôi nghe chú nói vậy.
- Không – đó là tiếng cô tôi, đanh sắc và dứt khoát – anh nghĩ sao khi nói em tái hôn với người đã li dị với mình, rồi cưới vợ khác, bây giờ quay về năn nỉ em gọi lại người đó là chồng.
- Anh không thể hòa hợp với vợ mới.
- Anh có con trai với cô ta rồi mà, phải làm sao cho đáng mặt con một của mình chứ. Hay anh tưởng tôi thèm muốn con tới mức chấp nhận nuôi con của chồng, đứa con mà anh ta giành giật từ vợ sau của mình? Hài quá! – cô tôi chua chát.
- Em biết anh và cô ta có con, có nghĩa là em vẫn tìm hiểu thông tin về anh, em vẫn còn quan tâm tới anh...
- Nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận quay lại. Tôi không dại gì lấy một con dao và tự đâm vào tim mình hai lần.
- Nhưng mà...
- Anh về đi...
Kế đó là tiếng đóng cửa thô bạo và tiếng đập cửa rầm rầm. Rồi tất cả lại im lặng.
Tôi rón rén bước xuống nhà. Cô tôi đang ngồi đó, bệt dưới sàn, đôi vai run rẩy, tiếng nấc cố sao không thành tiếng. Tôi chỉ muốn chạy lại ôm lấy cô mà an ủi, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể, đôi chân cứ như có chì vậy, nó cứ ì mãi không chịu nhấc bước. Tôi quay lại phòng, nhìn cái bảng nội quy và lòng nặng trĩu. Trái ngược với vẻ ngoài cứng cỏi và nguyên tắc, cô tôi mỏng manh quá đỗi. Đã hơn ba mươi rồi, hạnh phúc tan vỡ, cô chẳng còn gì ngoài mái nhà và cái shop mà cô tâm huyết. À, còn có tôi nữa, tôi nhận ra điều đó khi thấy cô dành toàn bộ tình thương của mình cho tôi. Còn tôi thì luôn phủ nhận tình thương ấy và cho rằng cô làm vậy là vì cô đã trải nghiệm nhiều và muốn tốt cho tôi, tránh cho tôi va vấp...
Tôi lại nghĩ đến những giỏ hoa bất tử ngoài shop. Không biết ai đã gửi chúng cho cô tôi nhỉ? Chắc chắn không phải là của chú Minh, vì theo như cách chú nói chuyện mà tôi nghe lúc nãy thì trăm phần trăm là không phải rồi. Tôi bèn nghĩ kế...
Hôm sau là đến "định kì" giỏ hoa bất tử sẽ được gửi tới. Tôi tranh thủ lúc cô đang bận tiếp khách, ra chặn trước người đưa hoa tới và nhờ gửi một tấm thiệp. Chú giao hoa ngạc nhiên, nhưng cũng không thắc mắc gì. Cũng may là người gửi đặt hoa đúng một chỗ, chứ nếu mỗi ngày đặt một tiệm hoa khác nhau thì chắc tôi đến phát khóc và phải lục tung Sài Gòn này lên mất.
Xin cô nghỉ buổi sáng chủ nhật để đi thảo cầm viên làm bài tập với bạn, cô đồng ý và chở tôi đi. Tôi chờ cô đi khuất rồi chuồn qua quán café Trung Nguyên gần đó rồi ngồi chờ. Tôi tin chắc là mình sẽ gặp được người cần gặp. Điện thoại báo tin nhắn, tôi hí hửng nhắn tin trả lời. Chợt tôi thấy hồi hộp. Nếu biết được thì đã sao, tôi nên làm gì tiếp theo? Cô tôi sẽ thế nào? Nhưng chưa kịp nghĩ thì điện thoại đã reo và một người đàn ông xuất hiện.
*****
Tôi thẫn thờ bước dọc con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm và chờ cô tới đón. Suốt chặng đường về, tôi không nói câu nào. Cô tưởng tôi mệt nên cũng không hỏi, chở tôi về nhà rồi dọn sẵn cơm cho tôi rồi lại tất bật chạy ra shop để mở cửa giờ chiều. (Từ ngày đưa đón tôi cô phải chạy qua chạy lại như thế). Tôi nhìn bữa cơm mà chán nản. Sao cô tôi lại khổ tâm như vậy chứ?
Người tôi gặp là chú Thanh - em họ của chồng cũ cô, rất thương và muốn chia sẻ cuộc sống với cô nhưng cô không chấp nhận. Tôi hiểu, vết thương cũ của cô quá lớn, giờ cô với chú Thanh tiến tới, mọi người sẽ nghĩ gì về cô và chú? Cho rằng cô chú có tình ý từ trước chăng? Rồi giả như cô chú có về chung nhà, họ hàng ra vào gặp mặt, cô với chồng cũ sẽ xử sự như thế nào đây? Mới nghĩ tới đó thôi mà tôi đã nhức cả đầu rồi. Mệt thật, người lớn đúng là rắc rối. Nhưng...còn cô tôi? Cô tôi cũng cần một bờ vai chứ? Là phụ nữ mà, mạnh mẽ quá cũng không tốt, chỉ thêm tự làm tổn thương chính mình....Tôi suy nghĩ. Và quyết định sẽ giúp chú Thanh.
Cô tôi kịch liệt phản đối và tức giận khi tôi thú nhận đã gặp chú Thanh. Phản ứng của cô là cô đem quăng luôn giỏ hoa bất tử mới nhận vào sọt rác khi chưa kí nhận. Chú giao hoa trố mắt nhìn cô. Tôi hoảng hồn kí nhận để chú giao hoa đi trước khi có điều gì kinh khủng xảy ra nữa.
- Con chỉ nên lo học thôi, việc của cô, cô tự lo, con nít biết gì mà xen vào chuyện người lớn chứ.
Lần đầu tiên từ lúc tôi lên Sài Gòn và thấy cô giận dữ với tôi như vậy.
- Nhưng mà con muốn lo cho cô...- tôi cũng yếu ớt phản kháng.
- Cô không cần ai lo cho cô, cô tự lo được, cô biết mình muốn gì và mình cần làm gì. Con không cần xen vào.
Cô nói rồi quay vào quầy.
- À, mà con cũng không cần ra phụ cô nữa, cả tháng qua cũng biết được ít nhiều kinh nghiệm rồi, lo học đi, sắp thi rồi.
Tôi chỉ chực khóc òa.
Tôi giận cô, không ăn uống gì trong mấy ngày tiếp đó. Mâm cơm bị bỏ hoài, tôi mua đồ ăn trong canteen trường, giấu vào cặp rồi ngấu nghiến khi về nhà. Cô cũng không nói gì, hằng ngày vẫn đưa đón, vẫn chừa phần cơm cho tôi. Chú Thanh gọi hỏi tình hình, tôi cũng chỉ biết ậm ừ. Có vẻ chú buồn lắm. Mấy lần gọi tôi lúc chú đang say. Chú thương cô, muốn cưới cô và che chở cho cô. Cô cũng thương chú, nhưng còn nhiều rào cản. Mặt khác, sau cuộc đổ vỡ, cô có quá nhiều hoài nghi về hạnh phúc. Giờ cô chỉ quan niệm hạnh phúc là do mình mà có, chẳng có người nào yêu thương mình đến nỗi bất chấp hết tất cả để đem lại hạnh phúc cho mình. Tội nghiệp cho cô. Yêu mà không dám nhận là mình yêu, bằng chứng là cô vẫn nhận những giỏ hoa bất tử mà chú tặng và đặt nó vào nơi đẹp nhất ở shop. Cô luôn muốn dựa vào ai đó nhưng lại không chắc chắn về sự an toàn để mà trao gửi. Cô tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo để chui rúc vào đó, tự an ủi trái tim bị thương rằng mình vẫn ổn. Người phụ nữ hình như bao giờ cũng vậy, nếu họ đã bị thương tổn một lần, vết thương dù lớn dù nhỏ thì nó vẫn hằn sâu trong kí ức và được trở qua trở lại để họ tự dặn mình cẩn thận hơn trong những bước tiếp theo của cuộc sống. Làm sao để có thể giúp cho cô có một hạnh phúc trọn vẹn và cô có thể tin tưởng vào nó được đây?
*****
Tôi vẫn đến shop phụ cô với lý do " ở nhà buồn lắm, cô muốn con học tập thực tế hay suốt ngày chúi mũi vào facebook?" Chú Thanh tự mình đến shop, mang theo giỏ hoa bất tử. Cô đang tiếp khách, tôi mời chú ngồi rồi bưng nước ra. Chú có vẻ hy vọng. Cô liếc nhìn chú với vẻ không hài lòng, rồi lại tươi cười niềm nở với khách hàng.
- Sao em dám chắc anh sẽ không như ông anh họ quý báu nhà anh chứ? – cô có vẻ cay độc khi chỉ còn hai người.
- Anh Minh là anh Minh, còn anh là anh, em không thể đánh đồng như vậy được – chú Thanh điềm tĩnh.
- Nhưng hai người là anh em?
- Điều đó đâu có nghĩa là tính cách giống nhau!
- Nhưng hai người...
- Em nghe nè, tất cả những gì em biện minh nãy giờ chỉ vì em quá đau khổ vì sự việc với anh Minh. Nhưng anh thì khác, những lý sự cùn đó không làm lung lay anh được đâu. Anh đảm bảo cho em những gì tốt nhất mà.
- Tốt nhất? Đàn ông bao giờ cũng vậy, anh Minh cũng từng hứa thế...
- Anh là Thanh, không phải Minh, em nên nhớ rõ điều đó...
Cô tôi không nói nữa. Chú Thanh cũng ra về. Một đôi nam nữ bước vào, cô mỉm cười chào đón và tư vấn, cứ như câu chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Tối đó, cô không nấu cơm, cũng không buồn nói đến chuyện ăn uống. Tôi đặt pizza, rồi cẩn thận cắt ra từng miếng, đem vào phòng cho cô. Gõ và mở cửa phòng, tôi ngạc nhiên trước bao nhiêu là giỏ hoa bất tử trước mặt, cạnh đó là cả chồng thiệp handmade. Hóa ra, cô chưa bao giờ thôi nghĩ về chú Thanh cả. Cô cất giữ từng giỏ hoa, từng tấm thiệp của chú. Tình cảm của chú, cô cất giấu vào những mảnh vụn trái tim của mình. Hôm nay chú Thanh trực tiếp đến, nói cho cô nghe sự khác biệt giữa-hai-người-đàn-ông, điều mà trước nay cô đều quy thành một.
Tôi đứng lặng nhìn cô. Hình như nước mắt cô đang chảy. Trước mắt tôi bây giờ không phải là một bà cô hắc ám với đủ thứ nguyên tắc nữa mà là một phụ nữ bị tự trói mình quá nhiều vào những nguyên tắc sống và đang bị chính chúng làm tổn thương. Tôi đặt pizza sang một bên, ngồi xuống cạnh cô. Cô không nói gì, chỉ im lặng. Tôi nhìn từng giỏ hoa bất tử. Bao nhiêu giỏ? Tôi không đếm hết, chỉ biết là nhiều, đủ để cho thấy tình yêu của chú Thanh dành cho cô lớn đến mức nào. Cuối cùng, tôi đành lên tiếng.
- Con là con nít, con chưa hiểu chuyện người lớn. Nhưng con thấy chú Thanh yêu cô dữ lắm á...
Cô không nói gì, tôi liều nói tiếp.
- Trái tim cô đã có quá nhiều vết thương rồi, sao cô không để chú Thanh giúp cô vá lại nó? Đau thì cũng đã đau rồi, bây giờ cô chịu đau nữa để được lành lặn, không phải sẽ tốt hơn sao?
- Nhưng mà...cô sợ... - Cô nói trong nước mắt, dù cố gắng tỏ ra mình không khóc.
- Nếu cô sợ thì trái tim cô vẫn mãi là một trái tim thương tật và lạnh lẽo. Chỉ có vượt qua nỗi sợ thì mới tìm được ấm áp cô à! Con biết, cô khó khăn với con vì cô đã từng trải, cô sợ con vướng vào những vết xe đổ của cô, nhưng con không sợ. Nếu cứ sợ thì làm sao con biết được cuộc sống này còn nhiều thứ thú vị. Con nói dối cô nhiều thứ đó chứ, con biết nếu nói ra cô sẽ la con dại, nên con chọn cách giấu cô. Con vỡ lẽ ra nhiều thứ lắm...Không phải con muốn "dạy đời" cô đâu, nhưng vì con không muốn người con yêu thương cứ phải chịu đau khổ một mình hoài như vậy.
- Con không ghét cô hả?
- Sao con ghét được chứ? Cô luôn thương con nhất mà...Vậy nha, con và chú Thanh sẽ vá lại trái tim cho cô nha?
Cuối cùng thì cô tôi cũng mỉm cười. Nụ cười thật sự của cô chứ không phải kiểu cười xã giao như tôi thường thấy.
*****
"Phụ nữ là những thiên thần. Nhưng đừng dại dột bẻ gãy cánh của họ. Nếu không, họ sẽ cho bạn thấy, họ vẫn có thể bay, nhưng là trên một chiếc chổi". Cô tôi từng như thế. Gãy cánh và rớt xuống trần gian với đầy rẫy những nghi hoặc và áp đặt vào cuộc sống của chính cô và những người xung quanh vô vàn thứ vô lý mà theo cô là đúng, tự tạo dựng cho mình một cuộc sống hoàn hảo "ảo tưởng", dùng cái mạnh mẽ và quyết đoán làm vỏ bọc tuyệt đối cho mình. Nhưng, nếu quanh họ có người nhận ra điều đó và thực sự muốn chữa lành những thương tổn của họ, bằng một trái tim chân thành và ấm áp, thì chắc chắn sẽ nung chảy được cái vỏ bọc hoàn hảo kia.
Thiên thần vẫn mãi là thiên thần. Đôi lúc họ chỉ mượn cái vỏ "phù thủy" để che đậy cái mềm yếu bị tổn thương bên trong mà thôi. Chuyện của cô tôi và chú Thanh chưa biết sẽ ra sao, nhưng nhìn vào thái độ của cô, tôi tin chắc rằng cô tôi sẽ chấp nhận cho chú Thanh cơ hội tiếp cận trái tim tan nát đó của mình, biết đâu, cùng với tôi giúp sức và bên cạnh, chú thực sự có thể "vá lại" nó thì sao? Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lại bằng những đường chỉ yêu thương kia, cô tôi sẽ vui vẻ sống thật với tình cảm và con người của mình...
Nhỉ?
Tùy Phong