Thắp sáng một gia đình
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tích tắc ...tích tắc
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Không gian vắng lặng
Chỉ còn một mình nó...Lạnh lẽo...Cô đơn
Có lẽ đêm là khoảng thời gian mà nó cảm nhận thế giới xung quanh rõ nhất, là khoảng thời gian mà nó có thể sống thật với lòng mình. Sống thật với cảm xúc của chính mình.
Nó không phải che đậy những giọt nước mắt bằng những nụ cười giả tạo. Nó không muốn gượng ép mình khi đã rất mệt mỏi. Nó muốn để kệ những giọt nước mắt lăn dài trên má, để những câu chuyện của nó trở về...trở về một cách nhẹ nhàng thôi...
***
Tuổi thơ...
Nó đã có một tuổi thơ bé con êm đềm bên ba mẹ. Tuy không phải là một cuộc sống giàu sang nhưng đó là cuộc sống bình thường không trau chuốt, giản dị mà hạnh phúc.
Nó đã rất vui vì điều đó! Ít ra nó vẫn còn ba mẹ, để chào hỏi mỗi khi đi học về, để nũng nịu mỗi khi bị ốm, để nó có thể trò chuyện và hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn của tụi trẻ con. Ít ra, nó không rơi vào hoàn cảnh bất hạnh của những đứa trẻ không cha không mẹ, không phải đi kiếm ăn ở ngoài đường, không phải đi đánh giày, bán vé số, không phải đi ăn trộm, không phải lê lết xin ăn mỗi khi sắp chết đói.
Và : Không bị gọi là đứa trẻ mồ côi.
Khi nghĩ về tuổi thơ, nó lại thấy nuối tiếc, lại thấy cay cay khóe mắt. Nó muốn được vô tư, hồn nhiên, không lo nghĩ, muốn ba mẹ dành tình thương cho nó thật nhiều.
"Ba là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng
Ba ngọn nến lung linh
Lá là lá lá la Thắp sáng một gia đình....""
Cả nhà mình cùng thổi nến nào" happy birthday con yêu!!"
- Chúc con sinh nhật vui vẻ và chóng lớn nha con của ba.
- Ba, ba làm ngựa cho con một lúc đi ba, một lúc thôi.
- Ba!
- Sao con?
-Con muốn có em. Ba mua em về cho con có bạn chơi đi ba, con sẽ không bắt ba làm ngựa cho con cưỡi, Bắt mẹ chơi đồ hàng cùng con nữa.. Vì lúc đó con thành chị rồi, lớn rồi thì phải khác ba nhỉ?
- Ba cười: Được rồi, để ba kiếm nhiều tiền rồi ba mua cho con Nhưng, em tranh mất ba của con thì chịu nha.
- Hức...Ba không phải dọa con...
***
"Thời gian trôi qua nhanh theo những bước chân đến trường"
Đi học về em chào ba mẹ, ba em khen rằng em rất ngoan, mẹ ...
- Oa oa, mẹ đẻ em bé.
Nó rên lên vì sướng khi có em. Ước mơ đã thành hiện thực. Thế là được làm chị rồi!
Nhưng ngày một, ngày hai trôi qua, em dần lớn lên. Ba mẹ luôn bận bịu công việc, đi làm về lại lo cho em. Ba mẹ không còn chiều chuộng, không còn nói những lời yêu thương, không còn đưa đón nó đi học mỗi ngày... Nó cảm thấy ba mẹ không như trước, không thương nó nữa.
Đi học về nó còn chẳng được một lời hỏi han rằng: Hôm nay con được mấy điểm hay có chuyện gì vui không con....Nó cứ mong, mong mãi, ngày nào trở về nhà cũng mong điều đó. Nó thèm được trở về cái ngày ba và mẹ quan tâm, yêu thương, chăm sóc nó.
Nhớ! nhớ lắm cái ngày mẹ dắt con từng bước chân tới trường. Những buổi chiều cùng ba thả diều trên đồng cỏ. Nhớ bàn tay mẹ dịu dàng, âu yếm uốn nắn con từng nét chữ nghiêng nghiêng trên trang vở. Nhớ bờ vai của ba là điểm tựa giúp con đứng vững trên đường đời. Con nhớ! nhớ những lần ba mẹ dắt con đi dạo trong công viên, chăm sóc con mỗi khi bị ốm, và chuyện trò mỗi tối cùng con. Con thèm cái hơi ấm từ vòng tay yêu thương của ba, của mẹ... Những khoảnh khắc ấy, con thấy hạnh phúc biết bao nhiêu! Con thèm lắm, con nhớ lắm từng giây, từng phút, từng giọng nói, từng cử chỉ yêu thương ba mẹ dành cho con. Giờ thì không còn. Những ý nghĩ đó tan biến vào hư vô, ba mẹ đã quên mất nó.
Nó bị chuyển sang giường khác và không được ngủ với mẹ nữa.
Mấy bác trêu:Chết rồi, có em thế là lại bị ra rìa. Khổ thân!
Nó cảm thấy như em đang tranh mất ba mẹ. Sống mũi nó cay cay.
Mọi người luôn yêu quý em. Luôn hỏi han em. Luôn bế ẵm em.
Còn nó thì ra rìa!
Phải rồi, em là con trai! Ba thích con trai, mẹ thích con trai, ông bà cũng chỉ thích cháu trai mà thôi. Khóe mắt đỏ hoe nhưng nó đã không khóc. Lớn rồi ai lại đi ganh tị với trẻ con làm gì! Nhưng, nó cũng là trẻ con cơ mà
Nó trở nên yên lặng, không còn nũng nịu như trước, không đòi mẹ mua quà bánh..." Không thèm"... Nó không muốn có em nữa. Thậm chí, ba mẹ còn chẳng thèm quan tâm đến nó. Nó giận ba mẹ nhiều, nhiều lắm. Nó chỉ muốn gia đình có 3 người, chỉ ba người thôi, nó ghét em.
Ba mẹ nuông chiều em, mua đủ thứ cho em: Nào là quà, nào là bánh, sô cô la, bim bim...Còn nó đến cả " kẹo mút " cái thứ vặt vãnh mà nó thích ăn cũng không mua cho.
Những giận rỗi trẻ con cứ bao vây càng khiến nó ghét em hơn.
Ba mẹ mua quần áo cho em để kệ nó với những bộ quần áo cũ kĩ. Lần này, lại giận rỗi nhưng nó không yên lặng nữa mà khóc thật to.
***
Thời gian trôi ....
Chắc hôm nay ba mẹ bận quá mà quên mất.
- Bận mà đến giờ này vẫn còn dẫn em đi chơi để mặc nó ở nhà một mình ư? Bận đi chơi đến quên cả sinh nhật nó!
Nó thấy buồn và cảm thấy không còn sự hiện diện trong cuộc sống của ba mẹ
...một lần nữa nó lại khóc...
reng ...reng. điện thoại kêu!
A Lô! vâng.......
Nó sững người... Chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Nó lao ra khỏi cửa nhà, cố hết sức để đi nhanh đến bệnh viện. Người ta bảo ba mẹ và em nó bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu.
Phong được băng bó và chuyển vào phòng. Nó ập vào, nó không tin vào điều đang xảy ra trước mắt. Nó không tin! Sao Phong có thể nằm đó chứ. Em luôn là một đứa trẻ náo động mà, luôn nghịch ngợm hết mức, hay la ó những bài hát mà nó học được ở lớp vào tai chị. Và cứ nhìn thấy chị là phải mang phim ra kể nể ngay. Không, không phải! Sao Im lặng quá. Sự im lặng làm cho nó sợ, nước mắt nó trào ra.
Trong phòng, một đứa trẻ 6 tuổi, tay run run, thổn thức. Đang cố gọi chị thật to mà không nổi.
Nó cố gượng bình tĩnh nhưng tim nó như vỡ òa. Nó thấy thương em nhiều lắm, đến bên em: Này, nhanh khỏe lại đi nhá. Chị cho nợ ngày hôm nay thôi. Mày mà ở đây lâu thì ai xem "Tom & Jerry" với chị, đĩa mới nhất luôn nhá. Còn cả " Cừu vui vẻ và sói xám nữa". Ai sẽ cãi nhau, ai thi hát với chị, hôm qua mày thách đấu trước cơ mà. Chỉ ngày hôm nay thôi đấy, hiểu chưa!
- Sao chị lại khóc, nín đi đồ con nít. Chị quên em là siêu nhân à, Em chỉ cần ngủ xong là sáng mai lại khỏe ngay. Em có cái này cho chị.
Phong chìa tay ra ... Là kẹo mút, kẹo mút sao?
-Chúc mừng sinh nhật chị. Em yêu chị nhiều lắm.
sầm!
Có một cái gì đó ập vào đầu
Bao nhiêu hình ảnh ùa về. Những ý nghĩ vây bủa lấy nó: Tại sao những thứ mà nó có được, em lại không được phép có cơ chứ! Tại sao mình lại phải giận rỗi vì điều đó, mình đã quá ích kỉ, quá tham lam, không bao giờ để ý đến em.
Nó đã phát điên lên vì những trò chơi mà em bầy ra chỉ để thân với chị hơn. Nó đã cau có với em. Nó đã ghét em, thậm chí là ghét rất nhiều.
Vậy mà, em nó lại....
Nước mắt của nó chảy ra giàn giụa. Nó thấy hối hận, hối hận lắm. Giờ, nó lại ghét chính bản thân mình. Thậm chí, nó còn không biết em thích chơi trò gì nhất, thích ăn món gì nhất..
Cầm những chiếc kẹo mút trên tay mà lòng nghẹn lại. Nó nhận thấy Phong thật vô tư, một đứa trẻ yêu ba mẹ và chị nó bằng cả trái tim mình. Nó nhận ra rằng thật hạnh phúc khi có một người em như thế. Nhưng giờ thì sao? Giờ nó mới nhận ra ư, phải chăng là quá muộn? Nó thấy có lỗi với em nhiều, nhiều lắm. Đầu óc nó trở nên choáng ngợp sự xấu hổ chen lẫn những hối hận.
Em nó lịm đi tự lúc nào....
Không, không em chỉ ngủ thôi phải không, Phong? Nó càng khóc to hơn. Lần đầu tiên nó nhận ra một lỗi lầm to lớn. Nó thấy đau nhói vào tận trong tim, một nỗi đau, một sự hối hận mà không bù đắp lại được.
Rồi nó ngất đi...
Sáng hôm sau, mọi thứ trở nên yên lặng lạ thường.
Em nó, em nó đâu? Nước mắt lại lăn dài...
Ông bác sĩ hôm qua đến trước mặt nó: Đêm qua, bác rất tiếc, bác không thể làm gì hơn. Mẹ cháu trước lúc đi đã nhờ bác đưa cho cháu cái túi này.
Mở ra là một chiếc áo khoác mà nó từng ao ước có được. Những tiếng nấc lên của nó làm ông bác sĩ cũng ngậm ngùi theo: Hãy cố lên con gái.
Con gái ư? Cái câu mà ba hay nói hồi trước...Nó nhớ ba, nhớ lắm!
Hóa ra ba mẹ về muộn là tìm áo cho nó! Tìm chiếc áo mà nó muốn mua khi đi ngang qua cửa hàng. Lúc đó, nó đã rất giận khi mẹ không mua cho nó mà chỉ mua cho em. Giờ, nó nhận ra rằng: Dù gì đi chăng nữa thì ba mẹ vẫn thương nó, thương rất nhiều. Hơn cả trước khi có em. Chỉ là yêu thương theo một cách khác. Đặc biệt hơn.
Nó đã giận, đã khóc khi mẹ mua quần áo cho em,không mua cho nó. Mà đâu biết rằng khi nó khóc. Khóe mắt mẹ cũng cay cay. Đâu biết rằng số tiền để mua bộ quần áo cho em chỉ bằng 1/10 số tiền mua chiếc áo khoác đó. Và nó cũng đâu có để ý là mẹ cũng mặc những bộ quần áo đã cũ kĩ, đã sờn rách, giành dụm tiền để nuôi nấng nó ăn học đến ngày hôm nay.
..có lẽ đây là chiếc áo cuối cùng ba mẹ mua cho ...
Cầm chiếc áo trên tay mà cổ đắng nghẹn. Nó biết để mua chiếc áo này mẹ Phải dành dụm cả tháng lương. Nó thấy thương mẹ quá!
Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bao trùm, một cảm giác mà không ai hiểu nổi. Nó đã mất hết mọi thứ. Những thứ mà trước đây nó không biết quý trọng, không biết nâng niu, gìn giữ mà còn chả đạp lên.
Nó hối hận, hối hận lắm. Nó không thể nào chấp nhận được sự thật này. Tại sao chứ, tại sao lúc nó nhận ra lỗi lầm thì ba mẹ và em đều rời bỏ nó mà đi cả. Sao mọi người không để nó bù đắp lại những vết thương mà nó đã gây ra.
Ba mẹ ơi, ba mẹ trở về bên con đi. Con biết lỗi rồi. Con còn chưa đền đáp được những công lao, tình yêu thương mà ba mẹ dành cho con. Con nhớ những ngày ba mẹ đội nắng đội gió, kiếm từng miếng cơm manh áo cho tụi con. Nhớ những hôm trời mưa bão, ba đã khoác cho con chiếc áo mưa còn ba thì đi không về. Những ngày sốt nóng ,mẹ đã thức bao ngày, bao đêm để chăm lo cho con. Con nhớ hết, sao con quên được. Con còn chưa kịp nói với ba mẹ rằng: Con yêu ba mẹ nhiều lắm, ba mẹ biết không?
Ba ơi, ba thường bảo con rằng: Cố gắng học sau này ăn hoc thành tài. Có gì ba mẹ già còn có chỗ để mà trông cậy. Vậy tại sao, ba mẹ lại nỡ rời bỏ con bơ vơ, con còn chưa thi, còn chưa thành đạt. Ba bảo đợi con cơ mà, sao ba không đợi.
Mẹ ơi, giờ con thèm cái vòng tay âu yếm từ mẹ quá, thèm cái hơi ấm đó. Con đã giận ba mẹ chỉ vì lòng ích kỉ, sự đố kị đối với em. Giờ con nhận ra lỗi lầm rồi mẹ ạ. Con nhớ từng bữa cơm mẹ nấu, từng bộ quần áo mẹ may. Con nhớ mẹ lắm!
Còn Phong, em biết không chị nhận ra rằng chị yêu em biết nhường nào. Chị thích cãi cọ với em. Xem phim với em, thi hát cùng em, cả chơi trò chơi với em nữa. Hồi trước chị vẫn thường ước có một cậu em như thế mà.
Chính lúc này đây, nó lại thấy một sự nuối tiếc, một sự hối hận, một nỗi nhớ trào dâng. Màn hình máy tính mờ dần, nó nhòe nước mắt, tiếng lách cách bàn phím trong đêm tối. Một khoảng không gian, một sự tĩnh lặng, một mình nó bơ vơ. Nó thèm được thấy sự náo loạn của cậu em, nghe tiếng máy may của mẹ và hình ảnh ba đang đọc báo.
Nó ước mình có thể làm lại mọi thứ, làm lại từ đầu. Một lần nữa, nó sẽ yêu thương ba mẹ và em. Nó sẽ cùng chơi đồ hàng với em, cùng nấu cơm với mẹ, cùng trồng cây với ba. " Tất cả...Tất cả để con làm hết cho, chỉ cần mọi người ở bên con, chỉ thế là đủ." Nó sẽ nói với em rằng: "Em là cây nến lung linh nhất nhà, đẹp nhất nhà vì em có một tâm hồn cao thượng." Nó không cần ba mẹ phải quan tâm, phải dỗ dành nó như trẻ con. Vì nó biết: "Ba mẹ luôn yêu thương mình. Nhưng theo một cách khác, đặc biệt hơn, giúp mình tự lập hơn, trưởng thành hơn..."
Giờ, biết làm gì đây, khi mọi người rời xa, để lại một mình nó lẻ loi trên thế gian này...
****
7 năm sau!
Phía đường làng xa xa, cạnh những khóm tre cao vút có một con bé khuôn mặt tươi vui, phấp phới tà áo trắng chạy về phía người bà của mình, đứng trước căn nhà nhỏ.
- Bà ơi, Con đỗ đại học rồi :D
Nhìn nó lúc này vui lắm, ôm chầm lấy bà.Cảm giác ấm áp của tình thân lan tỏa khắp người (Như bố mẹ và em cũng đang ôm nó lúc này vậy). Nó tin rằng Bố, mẹ và em vẫn luôn ở bên cạnh nó, quan tâm nó, giúp nó có thêm động lực, đủ mạnh mẽ và dũng cảm khi gặp khó khăn trên bước đường đời (Chỉ là theo một cách khác).
- Thôi vào nhà nấu cơm đi, Con! Bà khẽ vỗ vai.
Nó cùng với bà bước vào trong căn nhà nhỏ, những tia nắng rực rỡ cũng như thể hắt theo vào phía cửa sổ nơi hai bà cháu đang cặm cụi dọn đồ đạc để nấu cơm. Chiếc radio vang lên câu hát trong bài "Mẹ yêu Con":
"....... Giữa mùa xuân mừng con sẽ góp phần
tương lai con đẹp lắm
mẹ hát muôn lần, a á ru hời ơ hời ru
.........
Bước càng nhanh, mừng con biết đi rồi
Đi trên con đường mới
Mẹ ngắm con cười, a á ru hời ơi hời ru...."
Khóe mắt nó cay cay, nhưng cố không khóc. Nó nhớ gia đình nhỏ hồi xưa lắm, trong thâm tâm nó hứa với bố, mẹ rằng sẽ dũng cảm mà bước đi trên con đường phía trước. Rồi nó sẽ có một gia đình nữa ở trường đại học. Lúc này bên cạnh nó vẫn có bà, bác và bạn bè, chứ nó không phải là một người mất đi tất cả.
Những khó khăn, những buồn tủi, những tiếc nuối hãy cứ để nước mắt cuốn trôi đi. "Đôi mắt mẹ, bờ vai ba, chiếc kẹo mút của em", nó sẽ cất sâu vào trong tim nó. Để ngày mai bước về phía trước, một bước đi mới và bước về một mảnh đất mới.
Có một câu nói rằng:" Thời gian rồi cũng sẽ trôi qua, khó khăn rồi cũng sẽ tan biến, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi". Và nó tin điều đó!
Mọi người ơi!! Hãy quý trọng những thứ mà mình có nhé. Niềm yêu thương của ba mẹ, anh, chị, em không bao giờ mất đi. Nó luôn hiện hữu ..chỉ là theo một cách khác..đặc biệt hơn thôi!! Hãy luôn nâng niu, gìn giữ và chia sẻ tình yêu đó, đừng ích kỉ, đừng chà đạp lên. Đừng để đến lúc mất đi tất cả mới thấy hối tiếc, lúc đó muốn thay đổi thì cũng đã muộn màng....