Gửi bài:

Bà mẹ quê, ngày tháng không ao ước gì

Mẹ mình, dù có quê kiểu làng thôn hay thị trấn, dù có quê xì-tin này hay quê xì-tin kia, thì đó là cái quê luôn đáng được thứ tha và kính trọng. 

***

ba-me-que-khong-ao-uoc-gi

Hôm rồi tôi đi chợ Dalat, thấy có hai bà mẹ quê đang "giao dịch" với nhau. Mẹ này đang rao bán tạp dề, 10 ngàn một cái, tự may bằng vải vụn. Mẹ kia đứng ướm ướm, trả giá thì không nỡ, nhưng cũng suy nghĩ lung lắm chứ chưa mua vội. Đứng nhìn hoài không muốn rời đi. Hai bà mẹ quê và cuộc giao dịch đáng giá 10 nghìn VND đó làm trái tim tôi run rẩy hơn cả lúc đặt bút ký cái hợp đồng 10 nghìn USD.

Chẳng hiểu sao tôi cứ suy nghĩ vơ vẩn mãi về hai bà mẹ ấy. Có lẽ con cái hai bà cũng đã lớn khôn rồi, hàng tháng gửi về cho mẹ vài triệu để lo lắng trong ngoài. Nhưng bà mẹ này vẫn ngồi khâu tạp dề từ vải vụn, bà mẹ kia tiêu 10 nghìn đồng cũng băn khoăn.

Rồi tôi nhớ mẹ tôi, mỗi ngày buôn bán cái quán tạp hóa qui mô cấp xóm, đang ngủ trưa bật dậy khi có đứa kêu réo mua năm trăm tỏi, một ngàn thuốc lá, tiền lời một ngày không bằng mình đi uống cữ cà phê quán bình dân. Vậy mà khi tôi thất nghiệp, lại nói như đinh nện cột: thôi đừng lo, có gì mẹ nuôi, thiếu tiền mẹ cho. Là vì bao lâu nay con cái gửi tiền về, mẹ chiu chắt để đó không dám xài gì. Con dặn mua sữa can-xi uống, mà cứ lơ đi hoài, vì tiếc lon sữa giá bằng mấy ngày bán quán.

Hay tôi nhớ mẹ bạn tôi, con cái mua cho cái tủ lạnh chở về tận nhà bắt xài, mới miễn cưỡng xài. Mà khi con đi một cái, là lén lén rút tủ lạnh ra cho... đỡ tiền điện, báo hại bạn tôi phải cử hàng xóm qua theo dõi xem má ở nhà có cắm tủ lạnh không, hay lại cứ ăn đồ để qua đêm trong chạn.

Tất cả những bà mẹ, nhiều khi ở ngoài nhìn vô thấy họ làm nhiều chuyện tào lao dễ sợ. Mà nhìn bằng đôi mắt của một đứa con, mình mới thấy trời ơi, có cái gì trên đời giống như thứ tình yêu đó không?

Mẹ mình, dù có quê kiểu làng thôn hay thị trấn, dù có quê xì-tin này hay quê xì-tin kia, thì đó là cái quê luôn đáng được thứ tha và kính trọng. Vì hầu hết những bà mẹ trên đời ngày tháng có biết ao ước gì cho riêng mình đâu...

Nguyễn Thiên Ngân

Ngày đăng: 17/02/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Người ngồi trước vô tuyến Người ngồi trước vô tuyến Chiếc ti vi trong nhà luôn bật, tiếng vọng lại giữa những gian phòng. Từ tiếng người dẫn chương trình cà phê buổi sáng đến phim truyện buổi...
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
I am sorry
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage