Gửi bài:

Lời con gái muốn nói với cha

Gửi người cha muôn vàn kính yêu của con,

Cha à, cha đã luôn bảo con phải thật mạnh mẽ. Là con gái, con vẫn phải thật cứng rắn, sẵn sàng đứng lên sau mỗi vấp ngã bằng chính đôi chân của mình. Lời dạy đó, con ghi tâm khắc cốt suốt đời chẳng quên. Bởi lẽ, chính cha – là một vị anh hùng về sự mạnh mẽ, ý chí trong con.

***

cha và con gái 

Con mới chỉ thấy cha khóc có hai lần. Một lần là do sự ra đi của bà nội – người mẹ hiền của cha và lần này, là nỗi mất mát to lớn khi cả hai đấng sinh thành đều đã đi về cõi vĩnh hằng. Vậy là cha đã mất đi chỗ dựa tinh thần lớn lao, một chốn để lòng cha có thể hướng về. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cha, và cha cứ im lặng mặc cho hàng nước mắt tuôn rơi. Đối với con, đó là giọt lệ của tình yêu thương, là những giọt lệ vàng cứ lóng lên dưới ánh nắng. Chính khi ấy, khi thấy cha im lặng nén những đau thương vào trong, con mới vừa thương yêu, vừa kính phục cha biết nhường nào. Con biết được rằng, tâm hồn cha giờ đây đang ngập trong bao nỗi nhung nhớ, phiền muộn. Chính vì vậy, con thấy mình cần làm một cái cây nho nhỏ, mang màu xanh tươi mát đến tâm hồn cha.

Cha cản đảm lắm, cha ạ. Con nhớ khi vừa nhận được tin ông sắp mất, cha đã cùng con đi suốt đêm tối để trở về thăm ông. Chưa bao giờ con thấy ai đi nhanh đến vậy. Cha từng nói với con, tình yêu sẽ chắp cho con người ta đôi cánh sức mạnh. Con thấy lời cha thật đúng đắn. Gió cuốn theo cát bụi, cứ táp vào mặt, vào mũi hai cha con ta, mạnh mẽ tựa hồ muốn cuốn phăng đi tất cả. Màn đêm tối đen, phủ một màu đau thương, càng làm cho tâm trạng ta thêm bi quan, chán nản. Khi ấy, con tưởng chừng như vầng trăng sáng là hiện thân của một vị thần, tỏa ánh dịu dàng dẫn người con có hiếu đến thăm cha già lần cuối. Giờ đây, những ngọn đèn chỉ tựa như những đốm lửa nhỏ, và dường như ai đó đã thắp lên muôn ngàn ngọn nến lung linh, thắp sáng niềm hi vọng hai cha con ta có thể kịp về bên ông. Cha im lặng, dồn hết sức chạy xe, nhưng con biết trong lòng cha đang ngổn ngang những lo lắng. Ánh mắt cha như chứa lửa, là ngọn lửa của sức mạnh yêu thương, của niềm tin, của nghị lực. Chưa bao giờ, con yêu cái mùi hương đồng quê đến như vậy. Bởi con biết, khi đã ngửi được hương cỏ, hương đất cũng là khi hai cha con ta sắp thành công rồi. Cả suốt đêm đó, cha ngồi bên giường ông, cha nhẹ nhàng kể chuyện cho ông nghe, cha tận tay bón từng thìa cháo cho ông. Nhưng cha đã không khóc, không kêu than ai oán. Cha nói với con, cha làm vậy để ông gia đi được thanh thản, ông sẽ hạnh phúc khi thấy con mình trưởng thành, mạnh mẽ và tự lập. Con biết, cha đã làm thật đúng.

Con đã học tập từ lòng cản đảm ấy của cha rất nhiều. Con sẵn sàng đứng dậy sau mỗi vấp ngã. Khi con trượt khỏi kì thi học sinh giỏi, con đã không ủy mị đau buồn, con coi đó như một hòn đá – giờ có thể chặn bước đường thành công của con, nhưng mai sau sẽ tạo nên bậc thang kinh nghiệm tiền đề để con tiến bước tới tương lai rộng lớn. Khi mối tình đầu của con tan vỡ, những lời dạy của cha lại như ánh sáng giúp con thoát khỏi bùn lầy tăm tối. Cha nói tình cảm vốn rất mong manh, hạnh phúc thực khó lòng nắm bắt. Phải biết trân trọng từng giây phút hạnh phúc bên những người thân yêu. Tình yêu vốn như giọt sương, nhìn đẹp và long lanh sắc màu, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là tan vỡ thành muôn mảnh. Hạnh phúc cũng tựa mặt trời – như hòn ngọc trai tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời, nhưng ta chẳng chạm được, cũng không nắm giữ được. Suốt bao năm tháng qua, cha vừa là ngọn núi vững chắc che chở cho con, vừa là biển sâu thẳm dạy con bao điều. Con sẽ chẳng bao giờ quên được, thưa cha.

Giờ đây, khi chính con gái nhỏ thấy những phút giây yếu lòng của cha, con thương cha nhiều lắm. Cha hãy để con, nắm lấy đôi bàn tay thô ráp đầy những vết tích của thời thanh niên khó nhọc, kể cho cha nghe một câu chuyện mà con tin chắc sẽ lại làm ánh mắt cha bừng sáng và cha lại vững bước tiến. Câu chuyện này, chính con đã nghe được từ lời thầm thì của những cơn gió đầu hạ. Là về hoa bồ công anh, thứ hoa dại không sắc, không hương, không một chút kiêu kỳ mà cha đã từng nói với con. Thế nhưng, con thấy được nhiều bí mật gửi gắm trong loài hoa ấy. Thân hoa tuy mỏng manh phất phơ trước gió, nhưng lại ẩn chứa sức sống mãnh liệt, bền bỉ, ngày qua ngày bám vào mảnh đất khô cằn, để rồi khi chút nắng lên, bung tràn những bông mặt trời nhỏ. Hoa cứ vậy, sống trọn từng phút giây, mang màu vàng óng làm tươi một vùng đồng nội. Dẫu kiếp hoa ngắn ngủi, chẳng mấy chốc hoa chuyển màu trắng, rồi hoa theo làn gió bay đi. Nhưng từ đó, một mầm sống mới vươn lên, để rồi ta lại thấy ánh vàng tươi bên vệ đường. Hoa thanh thản, nhẹ nhàng, không vướng bận, cứ nhẹ bước bay lên, nhưng hứa hẹn muôn vàn sự sống mới. Cha ạ, cuộc đời là vậy đó. Thời gian là thứ phép thuật kì diệu, nó gửi tặng cho cha những sợi bạc, những nếp nhăn, nó đưa người ông kính yêu của con đi, nhưng nó lại để một đứa trẻ oe oe cất tiếng chào đời, để con bước vào tuổi thanh xuân đầy nắng.

Hè về rồi, cha nhỉ. Con thấy nắng lấp loáng trên những mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Con thấy những tán lá bàng bừng sắc xanh mê hoặc trong ánh nắng vàng. Con thấy mình tựa như bước vào một giấc mộng thần tiên, khi thấy từng dải lụa trắng phất phơ trên nền trời trong xanh. Con thấy lãng đãng hoa bồ công anh bay trong gió. Hơn tất thảy, con thấy mình đang dần bước vào tuổi thanh niên, tuổi trẻ với đầy ước mơ. Con chẳng còn nhỏ dại nữa, cha cũng đã không còn trẻ trung. Nước mắt con như muốn tuôn rơi khi thấy mái đầu cha giờ đã bạc, cha đã chẳng còn khỏe như năm xưa. Cha đã vất vả cả một cuộc đời vì chúng con. Con đã bao lần cãi cha, làm cha buồn khổ. Giờ đây, con biết mình phải làm gì. Tương lai đang nằm trong tay con. Bất giác, con thấy hình ảnh một thanh niên với mái đầu ngẩng cao, ánh mắt lấp lánh niềm tin và hi vọng – hình ảnh cha của năm xưa, mạnh mẽ không lùi bước. Rồi, con thấy một giọng nói vang lên, chắc khỏe: "Hai cha con ta, cùng tiến bước!"

Con gái rượu của cha

Tâm Thy

 

Ngày đăng: 17/04/2015
Người đăng: tâm hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Chúng ta có thể thất tình
 

Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.

Cảm lạnh mùa hè - Vu Thiên Hâm.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage