Con bù nhìn
Thường vào những đêm hè. Trời quá nóng nực, khiến tôi chẳng tài nào ngủ được trong căn phòng áp mái của mình. Một căn phòng áp mái thì dễ tưởng tượng rồi đấy. Và mấy lần tôi đã tính chuyển xuống dưới nhà để ngủ cùng mẹ tôi, nhưng không ổn. Tôi đã thử và chẳng tài nào chợp mắt được.
***
Dẫu thế ở căn phòng áp mái của tôi. Khi đã quay lại thì tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn mấy. Hơi nóng hầm hập buổi ban ngày như tích tụ trong căn phòng này vậy. Mồ hôi vã ra như tăm ướt rịn vào hết da thịt. Khi ấy tôi đã bắt đầu cởi hết quần áo ra để ngủ. Và rồi, tôi chìm vào giấc ngủ thật, một cách mau lẹ, khẽ khàng trước những cơn mơ ập tới. Sự mỏi mệt vô định.
Mọi thứ bị xáo trộn mau chóng và chẳng thể định hình được chính xác sự kiện. Những mẩu lego rơi vài trên đồng cỏ, mắc sâu trong có và không thể tìm thấy.
Chuỗi ngày mệt mỏi vô định nối dài như đoàn tàu chạy qua thị trấn. Chúng tôi thường ngắm chúng với những con mắt khác nhau.
Đêm cuối cùng của tháng 6. Sau một trận mưa lớn và mọi thứ khác hẳn.
Hôm đó, tôi nhanh chóng quên hết chuyện thị trấn mới bắc thêm một cây cầu màu đỏ và nhanh chóng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Những cơn mơ rõ rệt ập tới.
Tôi đang đi trên cánh đồng cỏ rộng lớn vào buổi chiều nắng gắt. Dẫu cho mặt trời sặp lặn xuống dãy núi đăng Tây nhưng mọi thứ vẫn gay gắt vô cùng. Những ngọn cỏ xanh non quay quắt trong cái nắng khiếp đảm đó.
"Về mau thôi. Trời sắp tối rồi. Bọn trẻ bắt đầu rời khỏi cánh đồng. Tôi nhận ra một số trong bọn chúng. Những gương mặt trẻ thơ mệt mỏi.
"Đợi mình với". Tôi la lên.
Nhưng chúng cười và cứ thế xa dần cho tới khi biến mất trong cánh đồng ngô khô cháy.
Tôi chếnh choáng bước về bên đó. Những bước chân mới mệt mỏi làm sao ?
Cái nắng khiếp đảm đã làm cho những thứ đang sống tưởng chừng như đã chết. Không, không. Nó mong manh giữa cái phân định đó.
"Bạn đi đâu thế kia ? ". Một giọng nói mơ hồ vang lên trong thinh không khiến tôi giật nảy mình.
Tôi cố giữ bình tình , quay quắt nhìn ra xung quanh mình. Cả cánh đồng xơ xác, chỉ có một con bù nhìn đang bị treo trên một chiếc cột.
Tôi nhìn bù nhìn và hỏi :
"Là bạn nói đấy hả ? "
Bù nhìn gật đầu.
"Sao bạn lại nói được ? "
"Tất cả mọi thứ đều nói được. Bạn mau gỡ tôi xuống đi, biết đâu tôi có thể kể cho bạn nghe. Gỡ tôi xuống trước khi lũ quạ bậy lên đầu tôi ».
"Thế thì ai sẽ trông nom cánh đồng đây".
Bù nhìn đáp :
"Lũ quạ tới thật nhưng chúng ăn ngô làm gì. Người trong thị trấn cũng chẳng buồn thu hoạch chúng. Họ có thứ khác rồi".
Tôi bèn gỡ nó ra khỏi cái gậy. Rồi đặt nó xuống đất. Trông nó xác xơ vô cùng.
"Bạn đứng được chứ ? "
"Tôi ổn. Cảm ơn bạn nhiều nhé. Chúng ta đi dạo chứ ? " Bù nhìn ngỏ lời.
Tôi nói :
"Nhưng tới giờ tôi phải về rồi, phải theo kịp lũ bạn trước khi trời tối. Tôi phải về nhà".
"Bạn đang nói dối đấy. Bạn không thể về nhà. Bọn chúng đã bỏ lại bạn rồi".
"Bọn họ không đợi tôi. Và hiện giờ tôi phải theo kịp họ. Cha thì đang đợi tôi ở nhà".
Con bù nhìn quay cái đầu của nó về phía tây chân trời.
"Trời hẵng còn sớm lắm. Bạn có thể giúp tôi thêm việc này chứ ? "Bù nhìn ngỏ ý.
Tôi liền đáp :
"Việc gì cơ ? "
"Bạn có thể dẫn tôi ra khỏi cánh đồng ngô chết tiệt này không ? Tôi phải đi tới đồng cỏ".
Tôi phải suy nghĩ :
"Tôi rất cần đi ra khỏi đây". Bù nhìn nói thêm.
"Được rồi. Tôi đồng ý dẫn bạn đi. Nhưng chúng ta phải tiến hành mọi việc nhanh lên đấy".
Con bù nhìn gật đầu. Rồi bù nhìn nắm lấy bàn tay của tôi. Một cảm giác sắc lạnh khi những sợi rơm quấn quanh bàn tay mình.
Tôi và bù nhìn đi về phía đồng cỏ, dọc theo con đường nhỏ xẻ ngang cánh đồng ngô. Hai cái bóng nhỏ bé in dấu dưới trời chiều đỏ ối.
"Bạn đã bao giờ đi hết cánh đồng cỏ chưa ? " Bù nhìn hỏi.
"Chưa chúng tôi chỉ dám chơi loanh quanh đó thôi ". Tôi đáp.
"Các bạn có bao giờ nghe về cái vực ? "
"Có chứ, nhưng chẳng ai thấy nó cả".
"Nếu như tôi nói tôi sẽ đi tới cái vực đó thì bạn có tin không ? "
"Tôi không biết. Nhưng bạn tới đó làm gì ? " Tôi hỏi nhưng lần này con bù nhìn im bặt.
Chúng tôi vẫn bước đi. Con đường trở nên dài đẵng. Một màu đỏ ối vấy lên khoảng trời phía tây.
"Sao con đường hôm nay lại dài thế này nhỉ ? ".
Con bù nhìn không trả lời. Nó vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi và bước đi.
Tôi quay về phía thị trấn.
"Ối chết, trời sắp tối rồi. Tôi xin lỗi khi phải nói với bạn là tôi không thể đi cùng bạn được nữa ? "
"Nhưng bạn đã hứa rồi ? "
"Nhưng cha tôi đang đợi ở nhà. Tôi phải về ngay. Trước khi cha đi tìm tôi".
Con bù nhìn đột ngột dừng lại. Bù nhìn ngước lên nhìn tôi. Gương mặt bù nhìn trở nên đỏ khé lạ thường.
"Tôi phải tạm biệt bạn thật rồi ". Tôi lo lắng khi bù nhìn cứ quấn chặt lấy bàn tay tôi.
"Nhưng chúng ta chưa đi hết cánh đồng mà. Còn nhiều thứ lắm".
"Cha sẽ đi tìm tôi, nếu tôi không trở về ".
Con bù nhìn cúi mặt xuống một hồi lâu rồi nói :
"Cha bạn sẽ không đi tìm bạn đâu".
Rồi nó ngẩng đầu lên, tàn nhẫn hết sức.
"Sao bạn lại biết ? "
"Bạn sẽ phải dẫn tôi đi hết cánh đồng thôi".
"Không . Tôi không thể". Tôi la lên và cố sức gỡ cái siết chặt ở bàn tay mình.
"Cha bạn sẽ không đi tìm bạn đâu". Bù nhìn nhìn tôi bật cười khanh khách. Tôi rùng mình sợ hãi.
"Bạn nói láo. Buông tôi ra". Tôi thét lên.
Nụ cười bù nhìn càng ngày càng rộng ra, thành một cái hốc đen ngòm. Thân mình nó bắt đầu cử động uốn éo đến kỳ cục. Đôi mắt trở nên đỏ khé. Bù nhìn chuyển động uống éo thành một thứ rất dài, bù nhìn quấn quanh thân thể tôi. Siết chặt từng hồi. Nụ cười khanh khách bật lên từng hồi lớn hơn.
Tôi hét lên sợ hãi. Rồi đột ngột rơi xuống. Mọi thứ bao trùm lấy thân thể tôi bởi sức nặng khủng khiếp.
Lúc tỉnh dậy. Mồ hôi vã ra như tắm. Tôi với lấy chiếc đồng hồ dạ quang bên cạnh chiếc bàn. Đã 4 giờ 30 phút sáng rồi.
Tôi nhìn quanh căn phòng áp mái của mình.
Ánh trăng hè lan tỏa khắp căn phòng, soi rõ mọi đồ vật. Tôi cúi đầu nhìn ra ngoài khung của sổ. Ánh trăng tròn vành vạnh.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ dạ quang lần nữa. Một ý niệm mơ hồ dần hiện rõ trong tâm trí. Tôi sực nhớ ra điều gì đó.
Ý niệm cuối cùng về người cha bỏ đi từ 3 năm về trước, vào một đêm trăng tròn.
Nguyên Nguyên