Tôi và những giấc mơ
"Tôi là người có thể thâm nhập vào giấc mơ người khác. Và bạn biết đấy, mộng mị không hẳn là chuyện ngẫu nhiên. Nếu nghĩ ngợi quá nhiều về việc nhất định nào đó, người ta thường bị nó bám theo vào giấc mơ, như một ám ảnh khôn nguôi ngay cả khi tâm trí thuộc về một cõi xa lạ. Theo nhà tâm lý học Sigmund Freud, giấc mơ giống như một công cụ nhằm hiện thực hóa mong muốn chưa đạt được của mỗi người, và ngược lại, nó còn khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tiềm thức họ. Vì thế, theo một cách nói hoa mỹ đến viễn vông, tôi có năng lực biết được những tâm tư, nỗi lo lắng, niềm hy vọng, nỗi sợ và cả bí mật của người khác..."
***
Những ngón tay tôi bất chợt khựng lại, ngập ngừng, rồi buông lơi khỏi bàn phím laptop. Tôi đang thử viết một câu chuyện, một truyện ngắn giả tưởng, điên rồ, kì quái về một cô bé có năng lực siêu nhiên: thâm nhập vào giấc mơ của người khác. Tôi chưa nghĩ ra cốt truyện rõ ràng, chỉ là, tôi muốn viết một cái gì đó để trải lòng mình với những con chữ - một người bạn luôn lắng nghe, luôn thấu hiểu và không bao giờ phản bội bằng cách tiết lộ những bí mật của tôi. Tôi không biết phải tâm sự mớ uẩn khúc trong lòng này với ai, kể cả với mẹ. Tôi không biết. Vì bà sẽ nghĩ tôi điên, và nếu đến cả bà – người quan trọng nhất cuộc đời tôi - cũng quy đầu óc tôi có vấn đề, thì dĩ nhiên tất cả mọi kẻ xa lạ đều cho rằng tôi là đứa không hề bình thường, về thần kinh. Hẳn rồi. Nhưng liệu bạn có tin tôi không? Nếu tôi nói mình là cô bé trong câu chuyện đang viết dở dang?
Vào năm lên mười, trong một đêm nằm ngủ cạnh mẹ trên chiếc giường êm ái, tôi được bà ôm vào lòng, chạm vào da thịt bà, rồi tôi mơ thấy một đường hầm lạnh lẽo và tối om đến rợn người. Đoạn, cuối đường hầm lóe lên một luồng sáng, nó sáng dần, sáng dần cho đến khi hai mắt tôi chói lóa đến đau đầu. Một lực hút bấu lấy tôi, như một con sói cắn xé chân tôi và lôi tụt tôi về luồng sáng. Bất thình lình, tôi bị hất xuống một vỉa hè đông đúc khách bộ hành, và bóng dáng bố mẹ đang cầm tay nhau xuất hiện ở vỉa hè đối diện. Tôi mừng rỡ đứng bật dậy, vẫy tay, định cất tiếng gọi họ nhưng một người đàn bà khác liền bước đến, sau lưng bố tôi. Tôi không thể nào quên được gương mặt bà ta: một khuôn mặt dài như mặt cáo, đôi mắt mảnh chỉ kèm với hàng mi dày cộm và cặp môi đỏ chóe đến bỏng rát. Ả đặt tay lên vai bố tôi, như thể hành động đó hút hết ký ức của ông, tước đi tình yêu của ông với mẹ, rồi để lại một người mà tôi không còn nhận ra là ai. Bố nhìn mẹ bằng cái nhìn sắc lạnh, cay nghiệt, và cái nhìn đó ám ảnh tôi mỗi lần nghe bà vô tình nhắc đến tên ông; cái nhìn quay lập tức bổ vào trán tôi, khiến tôi giận dữ khi thấy bà lặng lẽ khóc một mình vào những dịp lễ Giáng Sinh. Trong con ngươi sáng trong của một bé gái lúc ấy, bố thô bạo hất tay mẹ, rồi quay lưng đi với người đàn bà kia. Mẹ khóc. Và tôi, một cô bé vẫn còn quá nhiều bỡ ngỡ với đời, cũng đã gào khóc. Tôi đã nghĩ ông giận tôi; có thể ông đã phát hiện chuyện tôi giấu gói kẹo Sugus dưới gối để ăn vặt đêm khuya, hay nói dối về việc quên làm bài tập hôm qua. Sau đó, tôi hét lên "mẹ ơi, bố ơi!", nhưng bố đã biến mất trong biển người lúc nhúc. Chỉ có mẹ ngẩng mặt lên, bà nhìn tôi, ngỡ ngàng, tủi hổ, mọi nỗi đau như nhân đôi, rồi nước mắt tiếp tục chảy dài.
Trong bữa ăn sáng hôm đó, bà ân cần phết bơ lạc vào bánh mì cho tôi và kể rằng đêm qua bà đã mơ thấy tôi. Tôi đứng bên vỉa hè gọi bà. Bà chỉ kể có vậy, tối giản câu chuyện chỉ còn lại là tôi gặp bà trên phố.
- Có bố nữa phải không mẹ? – tôi ngây ngô hỏi.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt mẹ, nhưng rồi thật nhanh, bức màn u ám bỗng kéo sụp xuống đôi mắt ấy, và tất cả nỗi sầu đều xoáy cuộn như vòi rồng trong khung cửa sổ u uất của bà. Bà gật đầu, để buổi ăn sáng chỉ còn lại tiếng va chạm của ly, bát và tiếng nhai nhóp nhép của tôi. Bà không muốn nói về bố từ rất lâu rồi. Nhiều năm về sau, tôi nhận ra không phải bố đi công tác xa như ông đã bảo vào ngày ông xách vali rời khỏi nhà. Nụ cười hứa hẹn múa may trên môi ông như thể một ngày nào đó ông sẽ trở về bên gia đình, cái ngày vô định trời đánh mà mãi sau này tôi biết sẽ chẳng đời nào tồn tại. Bố đã từng dạy tôi, theo của cha Amir trong tiểu thuyết Người Đua Diều: "Mọi tội khác đều là biến thái của tội ăn cắp...Khi con giết một người, con ăn cắp một cuộc đời, con ăn cắp quyền làm vợ của một người đàn bà, cướp cha lũ trẻ. Khi con nói dối là con ăn cắp quyền của ai đó được biết sự thật. Khi con lừa bịp, con ăn cắp quyền được ngay thẳng." Vậy tại sao, chính ông lại trở thành một tên trộm lấy đi quá nhiều thứ trong đời tôi?
Khi lớn hơn một chút, đủ tỉnh táo và bằng chứng để suy luận mọi chuyện, tôi biết rằng đêm hôm ấy tôi đã thâm nhập vào giấc mơ của mẹ, hay đúng hơn, vào cơn ác mộng lớn nhất đời bà. Tôi thích loại năng lực này, đôi khi rất thú vị, nhưng hầu hết nó làm tôi hoảng sợ. Bạn hiểu tôi muốn nói gì, đúng không?
Ngồi thừ trước màn hình laptop đã hơn mười lăm phút, rong đuổi với những suy nghĩ không hẳn là dành cho nội dung truyện ngắn, tôi đành chịu thua và tắt máy. Trước khi kéo rèm cửa sổ, tôi nhận thấy ở phòng trọ cho thuê đối diện, cửa sổ phòng Jake vẫn sáng đèn. Jake là bạn cùng lớp với tôi, và tôi ghét hắn. Nếu bạn là học sinh trường Pigeon, hẳn bạn sẽ được nghe một hàng dài danh sách những-tật-xấu-của-Jake-Barker. Hắn thường xuyên đi trễ, không thèm kết bạn với ai, hỗn hào với giáo viên, nhuộm tóc, trang phục không chỉnh tề, gây gỗ đánh nhau với bọn côn đồ trong trường (dù vậy tôi chưa từng thấy hắn hút thuốc lá), chẳng có lấy một tý năng khiếu nào, và thành tích học tập thì luôn đội sổ. Đấy, và bởi tôi là lớp trưởng, xui xẻo thay cho tôi, tôi phải hàng ngày có nhiệm vụ nhắc nhở hắn vì cái điểm thi đua trời đánh thánh vật mỗi tuần.
- Thể nào ngày mai cũng đi học trễ, tên rắc rối!
Tôi hằn học lầm bầm, kéo phăng rèm lại rồi trèo lên giường. Đồng hồ vừa điểm một giờ sáng.
-------------o0o-------------
Jake đi trễ tận nửa giờ đồng hồ. Hắn mở cửa lớp xoành xoạch không chút khách khí, và bước vào lớp. Một đầu dây phone màu trắng buông xuống nền áo khoác đen, đong đưa theo từng bước đi của hắn hướng về bàn mình. Hắn cười khẩy với tôi, làm lơ cô Sarah đang đứng bệ vệ như pho tượng nhân sư trước tấm bảng trắng chi chít chữ xanh. Cô Sarah gằng giọng lạnh lùng, tỏ ý nhắc nhở:
- Chào Barker!
- Chào.
Hắn dửng dưng nhổ lại lời chào khi ngồi xuống bàn. Bầu không khí cả lớp trùng xuống, giống như có ai đó đang rút cạn chúng. Cô Sarah chau mày, ném cặp mắt bất mãn về phía hắn rồi quay lên tiếp tục viết bảng, kèm theo tiếng thở dài. Đối với phần lớn giáo viên trong trường hắn đã trở nên bất trị. Tôi quay xuống lườm hắn, và bị hắn ném thẳng vào mặt một nụ cười nửa miệng thách thức. Tôi xiết cây bút chì đến đau nhức các ngón tay.
Chuông giải lao vừa reo lên, tôi nhảy xổ ra khỏi bàn và tiến về phía hắn. Khẩu súng trong miệng tôi đã sẵn sàng lên nòng.
- Tôi nói cho cậu biết – tôi nhìn thẳng vào mắt hắn - tôi cóc có quan tâm đến điểm thi đua chết tiệt mỗi tuần! Nhưng cậu vi phạm thì tôi bị vạ lây, cậu không hiểu điều đó à? Cậu đâu còn là thằng bé đợi thay bỉm nữa! Ngủ sớm một chút là có thể đến trường sớm, rất dễ mà
Tôi phun ra một tràng lửa giận, cảm giác mặt mình nóng bừng bừng. Tuy nhiên, Jake vẫn bình thản, ném cái nhìn thờ ơ, vô hồn dường như không tồn đọng chút suy nghĩ nào vào tôi và đáp gọn lỏn:
- Nói xong chưa?
Tôi nhíu mày, cảm thấy điên tiết.
- Vậy tôi đi đây.
Hắn bật dậy khỏi ghế. Khi hắn vừa lướt qua tôi, tôi cất tiếng:
- Mục đích đến trường của cậu là gì vậy?
- Cậu có mệt mỏi không? – hắn đáp, không quay lại.
- Cậu hỏi sao?! Mệt mỏi không à?
- Nếu mệt mỏi quá thì bỏ lơ tôi đi – hắn xoay người, kề sát mặt tôi và rít qua kẽ răng - như cách người ta phớt lờ kẻ ăn xin, tên lang thang, một con mèo, hay con chó vô chủ dơ bẩn vất vưỡng trên phố ấy, quá dễ mà.
Dứt câu, Jake cho hai tay vào túi, quay đi rồi vô tình va phải Ivy. Thay vì xin lỗi, hắn chỉ trừng mắt nhìn cậu ấy, và tiếp tục dấn bước. Ivy cùng các cô bạn thay nhau rủa xả hắn đến tận lúc tan trường, họ bảo phải chi hắn chết đi thì thế giới sẽ tươi đẹp hơn gấp ngàn lần. Riêng tôi, trong một thoáng, ánh mắt của Jake làm tôi sợ. Nó tối tăm, buồn chán đến mức tôi nghĩ nếu ai xộc đến đòi hắn quả tim, hắn sẽ cho ngay mà không cần suy nghĩ.
-----------o0o------------
Tối hôm đó, tôi lại ngồi thêm ba mươi phút bất động trước màn hình laptop, không ghi thêm được chữ nào. Tôi cố nhớ lại lần thâm nhập vào từng giấc mơ của các cô bạn tại buổi tiệc ngủ, nhưng vô vọng. Giấc mơ của họ chỉ toàn chuyện shopping hay các anh chàng đẹp trai, mà tôi thì cần cái gì có giá trị nhân văn hơn là giày cao gót. Sáng tạo một câu chuyện mới không phải điều dễ, đặc biệt với cái đầu rỗng tuếch hiện tại của mình. Tôi ngửa đầu ra sau, và kì lạ thay, ánh mắt trống hoác vô hồn như hang tối của Jake vẫn bấu víu lấy tôi. Tôi đã hiểu hết về hắn chưa? Chúng tôi quen biết nhau đã hơn một năm, nhưng tôi chỉ biết mẹ hắn là diễn viên. Bố hắn mất vào năm hắn mười bốn tuổi. Mẹ hắn sau đó đã tái hôn với một chủ nhà hàng tên Josh. Và hắn hiện đang sống một mình.
Tôi đứng lên, đến gần cửa sổ để tìm kiếm chút không khí trong lành, rồi nhận thấy bầu trời đêm nay thật hoang vắng. Ai đó đã xóa hết những vì sao, chỉ để lại độc vầng trăng khuyết xương xẩu nhả xuống những mảng sáng bạc mịn màng như nhung. Một đêm thanh tịnh. Có lẽ vì cửa sổ phòng hắn đã đóng lại và đèn dường như cũng tắt. Tôi khẽ mỉm cười. Có thể cuối cùng hắn đã biết nghe lời.
------------o0o----------
Sáng hôm sau
Jake tiếp tục đi trễ, lần này tận một tiếng rưỡi. Tuy nhiên, hôm nay hắn rất kì lạ. Hắn đội mãi chiếc mũ lưỡi trai, mặt cúi gầm xuống và bộ dạng hắn thểu não như một cái xác sống. Tôi liếc mắt nhìn Jake, tò mò hơn là trách móc, nhưng hắn không buồn đáp trả lại tôi. Suốt buổi học hôm đó, tôi biết mình đã để lỡ mất vài chỗ quan trọng trong các bài giảng. Cuối giờ, cô Sarah nhờ tôi gọi hắn lên phòng giáo viên, và tôi bắt kịp hắn ở trước cổng trường.
- Này! Cậu lỡ mất bài kiểm tra đầu giờ, cô Sarah bảo chỉ cần trình bày lý do thích đáng thì cậu sẽ được kiểm tra lại.
Hắn không thèm đáp.
- Đồ tai lừa, cậu có nghe tôi nói không hả?!
Jake vẫn làm lơ dù tôi cứ oang oang bên cạnh hắn. Khi tôi tức tối vịn chặt cánh tay hắn, hắn bất ngờ xoay người hất mạnh tay tôi, khiến nó va vào chiếc mũ lưỡi trai, và chiếc mũ rơi xuống nền đất. Mái tóc màu cam của Jake xổ ra, phủ lên đôi mắt hằn vết quầng thăm và...đỏ hoe. Hắn khóc? Trong khi tôi sững người, hắn đã nhặt chiếc mũ lên và chán nản nói:
- Đi viếng mộ bố thì có được xem là lý do thích đáng không?
Jake quay lưng đi. Tôi mím môi, ngước lên nhìn về hướng phòng giáo viên ở tầng hai, rồi quyết định ra về. Ánh nắng gay gắt buổi trưa phả xuống dáng người cao nhòng của Jake, làm đổ xuống một chiếc bóng vĩ đại mà tôi luôn thích dẫm lên, chà đạp mỗi lần hắn làm tôi bực tức. Nhưng riêng hôm nay, tôi cảm thấy chiếc bóng trước mắt tôi quá đỗi to lớn và cô đơn. Đến giao lộ, Jake tựa vào cột đèn giao thông đợi đèn chuyển màu đỏ, và khoảng hai giây sau đó, một chú mèo xám chẳng biết từ đâu chạy vụt qua chân tôi, phi thẳng về phía Jake, sượt ngang hắn, rồi hướng thẳng con lộ đang tấp nập xe cộ. Tôi nhớ mình đã kinh hãi đến thế nào khi thấy Jake lao theo chú mèo, túm gáy nó ném ra xa, rồi vô vàn tiếng thét, tiếng còi hú vang trời va đập vào nhau; làm từng thớ thịt trong tôi co rúm vào xương, một nỗi khiếp đảm quá bất ngờ. Tôi không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho đến khi nhận thấy Jake bất động trước mũi xe ô tô, và từ mái tóc cam chói lóa bắt đầu loang ra vũng máu đỏ tươi.
Tôi, đến lúc này, mới bật ra được một tiếng thét.
--------------------o0o-----------------
Những giờ sau đó trôi qua thật khó khăn. Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế nhựa kê sát hành lang phòng cấp cứu, cố gắng đánh lừa bản thân rằng mình bị ảo giác, rằng Jake, vì sự ích kỉ nên có của hắn, đang ở nhà với một cơ thể lành lặn và bình an. Tôi ghét hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không được nhìn thấy hắn nữa. Hoàn toàn không phải kiểu căm ghét đó.
Khoảng hai mươi phút sau, chú Josh - bố dượng của Jake - hớt ha hớt hải chạy đến. Sắc mặt nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi cũng không làm mất đi vẻ nhân hậu toát lên từ gương mặt ông. Chú Josh có một thân hình tròn trỉnh như những ông đầu bếp được in trên lon khoai tây rán, cùng chiếc mũi to và mái tóc đã ngả hoa râm. Ông vẫn mặc nguyên trang phục bếp trưởng, nó thoang thoảng hương thơm thức ăn, nghe như vị bò hầm hoặc hương vị gì đó đã bị mùi oxy già và thuốc tê làm biến chất. Ông dáo dát nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, như thể làm thế có thể xuyên thủng nó, rồi ông hướng mắt sang tôi, chính xác là vào bộ đồng phục vấy máu của Jake.
- Cháu...là người đã gọi cho chú đúng không? - giọng ông gần như thều thào, nhưng toát lên sự thanh lịch.
- Vâng - tôi cố gắng tìm lời lẽ để giải thích - cháu là Anna. Cháu không gọi được cho mẹ Jake. Cháu...không biết phải nói thế nào, nhưng Jake, cậu ấy...cứu một con mèo...cháu đứng phía sau cậu ấy và...không thể làm được gì.
Chú Josh trợn mắt kinh ngạc, rồi chú vuốt trán, ném một ánh nhìn xuyên thấu vào cửa cấp cứu. Khi mắt tôi bắt đầu ngân ngấn nước, tôi nhận thấy chú đang cầm hai tay tôi, ông đập nhẹ vào chúng rồi kéo tôi ngồi xuống ghế.
- Cháu không có lỗi gì hết, cô bé. Ta phải biết ơn cháu.
- Cháu đã có thể cản Jake lại...
- Có những thứ không thể tránh được, Anna à...
Ông cố an ủi tôi, mà lại siết chặt tay tôi đến đau nhức. Chúng tôi nhìn nhau trong lo âu, và chờ đợi.
---------------o0o--------------
Bốn giờ sau, một nữ bác sĩ cao lớn, nồng nặc mùi thuốc tê bước ra và tôi ước sao bà ấy đừng đóng vai nữ thần báo tử trong lúc này. Bà ấy tự giới thiệu mình là Kelsey, rồi bắn ra một tràng về dây thần kinh, não bộ, chụp cắt lớp và toàn những thứ tôi không thể nào hiểu nổi ngay lúc đó. Cuối cùng, tôi chỉ nghe được "tính mạng của Jake tạm thời không còn nguy hiểm", và câu tuyên bố của bà dường như gỡ được khối tấn gạch đá trên vai tôi. Tuy nhiên, một thoáng ngập ngừng đọng trên môi nữ bác sĩ đã khiến mặt chúng tôi đồng loạt biến sắc.
- Xương sườn của Jake bị thương, nhưng khá nhẹ, có lẽ do thể chất cậu ấy vốn khỏe mạnh. Nhưng tay trái bị chấn thương nặng. Và ngoài các vết trầy, vết thương ngoài da đã được chúng tôi xử lý ra thì không có gì bất ổn.
Tôi cảm giác đây chưa phải điều bà ấy muốn nói.
- Nhưng, Jake nhiều khả năng sẽ bị hôn mê sâu.
Hai tay chú Josh bắt đầu run lên.
- Cô nói vậy là sao...? Hôn mê sâu?! Thằng bé sẽ không tỉnh lại nữa ư?
- Xin anh bình tĩnh, não cậu ấy vẫn hoạt động nên chúng ta còn hy vọng – Kelsey cố trấn tĩnh chú Josh - nhiều bệnh nhân đã tỉnh lại như một kỳ tích sau cơn hôn mê sâu, hai tuần, sáu tháng hay thậm chí là gần hai mươi năm(1). Xin anh và cháu gái đây hãy lạc quan lên. Hai người có thể vào thăm cậu Barker sau hai giờ nữa tại phòng hồi sức.
---------------o0o-------------
Chú Josh khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi, và như để tôi yên tâm, ông cố cười lúc tiễn tôi về. Tuy vậy, khi đến góc ngoặt hành lang, tôi thấy ông đổ xụp xuống ghế, gục mặt vào hai lòng bàn tay mình. Lẫn trong nỗi lo lắng dành cho Jake, một phần trong tôi cảm thấy ghen tỵ với hắn.
--------------o0o------------
Sáng hôm sau...
- Anna, tan học ghé tiệm bánh ngọt mới khai trương cùng bọn tớ không?
- Ở đấy nghe nói có bánh muffin ngon tuyệt. Nhân viên phục vụ cũng rất điển trai nữa!
Tôi ngước lên, thấy Ivy và nhóm bạn gái của cậu ấy.
- Có lẽ để hôm khác – tôi bảo.
- Đừng bảo với tớ cậu đi thăm tên Jake đó nhé?!
Chuyện Jake bị tai nạn đã bắt đầu lan khắp lớp. Tuy nhiên, chỉ số ít người hỏi thăm cho phải lệ, còn lại đều phớt lờ vụ tai nạn như gạt một con ruồi bay trước mặt họ. Lý trí tôi muốn bảo không, nhưng tận sâu trong lòng lại muốn trả lời có. Tôi chọn một cái gì đấy ở trung gian.
- Tớ không biết - tôi cụp mắt xuống - hôm nay tớ hơi mệt. Xin lỗi các cậu.
Ivy ném cho tôi ánh mắt xa lạ như thể trước giờ chưa từng gặp tôi, rồi nhún vai bước đi. Tôi không quan tâm, vì tôi chẳng hợp cái đám con gái se sua ở lớp cho lắm. Suốt giờ giải lao, tôi tự hỏi Jake hiện giờ đã tỉnh lại chưa? Và nếu vẫn còn hôn mê, liệu chú Josh sẽ quản lý nhà hàng như thế nào khi giờ đây chú là người duy nhất ở bên cạnh Jake.
Tan học, tôi lê bước trên con đường hôm qua về nhà, cảm thấy thiếu vắng điều gì đó không thể lý giải nỗi. Vầng Mặt trời ở phía đông chiếu tia nắng lấp lóa xiên qua thái dương tôi; có lẽ vì thế tôi đã thoáng thấy một bóng ma mờ sương phảng phất ở mỗi ngã rẽ đường phố. Nắng phủ xuống vạn vật nhưng sao mọi chiếc bóng hằn trên lòng phố, hay hắt trên thành tường đều quá bé nhỏ. Khi đến đoạn giao lộ, đứng cạnh cột đèn giao thông, tôi cảm giác không khí như đặc quánh lại, tim tôi đập thình thịch và nỗi sợ hãi trào dâng trong tôi mãnh liệt. Xung quanh mọi thứ đều diễn ra yên bình, thế mà hôm qua, nơi đây là một tổ hợp náo loạn giữa người và xe, giữa tiếng còi inh ỏi và tiếng la hét. Jake Barker, một người tôi nghĩ là vô cảm lại liều mạng cứu một con mèo. Trong khi các cô gái xinh tươi lúc nào cũng bàn chuyện yêu đương lại phớt lờ việc sống chết của người bạn cùng lớp. Guồng quay của thế giới này thật điên rồ.
Một lúc sau, tôi nhận ra mình đang đứng trước phòng bệnh của Jake. Tôi không hiểu tại sao mình lại như vậy. Tôi hoàn toàn không có nghĩa vụ phải đứng đây. Tôi không ưa hắn và càng không phải bạn hắn. Vài giây sau, tôi gõ cửa, rồi gương mặt mệt mỏi hằn vết quầng thăm của chú Josh hiện ra trong thứ ánh sáng mờ căm. Chú mỉm cười với tôi, có chút ngạc nhiên, rồi ân cần mời tôi vào phòng.
Hình ảnh trưng ra trước mắt tôi thật kì lạ. Jake – người hiếm khi thua trong các trận ẩu đả ở trường - yếu ớt nằm đó, lọt thỏm giữa một rừng máy móc và dây nhợ. Đầu hắn được băng lại cẩn thận, le hoe vài lọn tóc cam chực chờ bung ra. Tay trái cũng được bó bột trắng phau. Ống thở chụp lên nửa gương mặt hắn, gương mặt giờ đây trắng bệch, trông thật hiền lành và thanh thản. Ngự cạnh Jake, là chiếc máy đo điện tâm đồ hiện lên đường chạy nhấp nhô yếu ớt. Tôi liếc quanh phòng, không một bó hoa, không quà thăm bệnh; và hiểu ra rằng: tôi là vị khách đầu tiên lẫn duy nhất của căn phòng này. Chú Josh ngồi xuống chiếc ghế gỗ, trông ông già hơn ngày hôm qua rất nhiều. Tôi sẽ sống thế nào nếu nằm đó là người thân của mình, và hằng giờ phải dán mắt vào màn hình điện tâm đồ; cầu nguyện đến tha thiết rằng đường chạy lên xuống kia đừng bao giờ biến thành đường thẳng.
- Cháu có thể ở lại với Jake – tôi ngập ngừng – cháu biết chú còn nhà hàng, và chú cũng cần phải nghỉ ngơi.
- Chú ổn mà, Anna.
- Cháu nghĩ cháu cần một cặp sandwich cá ngừ – tôi vờ sờ bụng – vừa tan học cháu đã chạy vội sang đây rồi.
Gương mặt mệt mỏi của chú Josh bỗng nở ra một nụ cười, ông nhìn tôi trìu mến.
- Jake thật may mắn khi có người bạn như cháu.
"Hắn không phải bạn cháu". Tôi vừa định thốt nên câu nói ấy thì nhớ lại việc mình là người duy nhất đến đây. Tôi im lặng, nhún vai và cười gượng với chú ấy. Khi chú Josh đã đi, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại cho mẹ, bảo hôm nay tôi sẽ về trễ.
Quay vào phòng, tôi ngồi đó với Jake, ngắm hắn và từng mảng ký ức trở lại trong tâm trí tôi. Đa số là những kỷ niệm dễ chịu, có lẽ vì hắn bây giờ trở nên đáng thương và vô hại. Tôi nhớ hắn là người bỏ phiếu cuối cùng để tôi làm lớp trưởng, rồi những ngày đầu mới quen, tôi cố kết nối hắn với lớp bằng cách hay bắt chuyện và khuyên hắn nên tham gia các câu lạc bộ của trường. Nhưng Jake chẳng thiết tha gì ngoài chiếc điện thoại luôn gắn dây phone màu trắng của hắn. Hắn có vẻ thích âm nhạc. Tôi vẫn nhớ hoài buổi sáng thứ bảy hôm đó, khi tôi đến ngồi cạnh Jake ở phiến ghế đá màu đỏ lựu, ánh nắng lung linh khẽ xuyên qua kẽ lá; khảm lên gương mặt chúng tôi hai mảng tối và sáng. Tôi hỏi hắn đang nghe gì, rồi sau hồi im lặng, hắn dán đầu phone vào tai tôi. "Tears in Heaven của Eric Clapton? Ôi trời, tớ thích bài này lắm", tôi đã thốt lên như vậy, và hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hiền hòa nhất từ khi tôi quen biết hắn. Tuy nhiên, tâm tính bất ổn của Jake khiến chúng tôi khó có thể trở thành bạn; cộng với việc từng thấy hắn nạt nộ hỗn hào với chú Josh trước cửa phòng giáo viên, tôi dần dà cũng ít nói chuyện với hắn.
- Cậu đúng là tên gàn dở - tôi thở dài - cậu có một cha dượng tuyệt vời thế mà còn làm mình làm mẩy. Thứ cậu đang không trân trọng lại là thứ tôi luôn khao khát, biết không?
Phóng tầm mắt qua khung cửa sổ, tôi nghĩ ngợi khá lâu rồi gục xuống ngủ cạnh tay Jake lúc nào không hay.
Bần thần, tôi thấy mình đang ở một nơi tối tăm mù mịt, và đâu đó vẳng lại tiếng nhạc não nề. Một giây sau, trước mặt tôi dần nhòe ra một luồng sáng...
----------------o0o---------------
- Anna. Cháu mệt lắm sao?
Tôi tỉnh giấc, nhận ra chú Josh đứng cạnh tôi với vẻ lo lắng. Chú mang đến một phần sandwich cá ngừ, một lon Coca và một quyển sách.
- Cháu không sao – tôi dụi mắt, tâm trí còn hoang mang về giấc mơ vừa rồi.
Chú ngần ngừ một lúc, rồi chìa cho tôi quyển sách.
- Tặng cháu, xem như đây là lời cám ơn của chú.
- Làm sao chú biết cháu thích đọc sách? – tôi ngạc nhiên hỏi.
- Chú nhìn người rất hay mà.
Tôi cười toe toét, tay nâng niu ngắm nghía quyển tiểu thuyết Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ của tác giả người Afghanistan - Khaled Hosseini - nói về thân phận nghiệt ngã của phụ nữ Trung Đông thời xưa.
- Khaled Hosseini viết Người Đua Diều rất tuyệt vời – tôi hồ hởi nói - cuốn tiểu thuyết giàu cảm xúc đến mức những gì cháu đọc sau đó đều khá nhạt nhẽo.
Chú Josh vừa ân cần kéo chăn cho Jake, vừa vui vẻ đáp:
- Chú chưa có dịp đọc. Nội dung như thế nào?
- Cuốn sách nói về tình bạn giữa một cậu ấm và cậu bé giúp việc, nhưng xen lẫn đó cũng có tình cha con và tình yêu quê hương đất nước. Tóm lại, cháu không biết nói gì hơn, đấy là tuyệt tác nồng nàn về cuộc sống, danh dự, tình yêu và sự chuộc lỗi.
- Nghe tuyệt đấy, dường như là một tác phẩm lớn. Chắc chắn chú sẽ tìm đọc.
Chú có vẻ thật lòng quan tâm đến quyển sách, hay vì tôi đã thốt nên từ "tình cha con"? Tôi đặt nhẹ quyển sách lên bàn, chộp lấy cặp sandwich rồi ngấu nghiến chúng.
- Mẹ cậu ấy vẫn chưa thể đến sao chú?
- Bà ấy đang quay phim ở nước ngoài. Di động thì không liên lạc được – ông thở dài.
Sau hồi mím môi cân nhắc, tôi cũng quyết định hỏi:
- Hình như Jake có mối quan hệ không tốt với mẹ phải không chú?
- Ừ... - ông trầm ngâm - ... bà ấy khá hời hợt, trong khi thằng bé sau khi mất cha lại cần bà ấy hơn gấp hai lần. Jake là một đứa trẻ đáng thương.
- Chẳng lẽ chú không hờn trách gì cậu ta sao?
Josh nhìn tôi vẻ khó hiểu. Tôi vội giải thích:
- Ý cháu là, cậu ta không được lễ phép với chú cho lắm...
- Ồ... – ông huơ huơ tay – chú biết nó là đứa trẻ ngoan. Chú không trách nó được. Cỡ tuổi nó, nếu ai lăm le hòng cướp vị trí bố chú thì chú cũng sẽ khó có thể yêu thương người đó.
- Chú đừng bênh vực Jake mãi nữa.
Chú Josh bật lên nụ cười giòn tan. Tôi không hiểu tại sao Jake lại có thể đối xử tệ một người dễ mến như ông. Ngồi trò chuyện với ông hồi lâu, tôi chào ông ra về.
- Cám ơn chú. Ngoài bố cháu thì chú là người đầu tiên tặng sách cho cháu.
Ông mỉm cười và đứng lên ôm tôi, đồng thời vỗ vỗ lên vai tôi. Sâu thẳm trong tôi lúc ấy, quãng thời gian cô độc từ năm mười tuổi trở đi bỗng chốc trở nên nguôi ngoai.
-------------o0o------------
Đêm đó tôi lại viết, rồi xóa, rồi thở dài, và tắt máy. Vì sao tôi lại thấy đường hầm có ánh sáng? Kelsey từng nói gì nhỉ, ý thức không còn, nhưng não hắn còn hoạt động. Lẽ nào Jake đang nằm mơ? Tôi xoay ghế nhìn ra cửa sổ, biển trời đen ngòm tĩnh lặng không một vì sao, và nơi cửa sổ kia cũng im lìm đóng kín. Tôi thấy trống vắng khôn tả. Chẳng biết khi nào nó sẽ sáng trở lại. Hy vọng sẽ sớm thôi.
---------------o0o--------------
Mãi đến hai tuần sau đó, Jake vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh. Tôi và chú Josh thay phiên nhau chăm sóc hắn, kéo chăn cho hắn, lật người hắn mỗi giờ một lần để tránh lở loét và đại loại những chuyện như thế. Ông biết Jake thần tượng Micheal Jackson, nên mấy ngày liên tiếp tôi mở cửa và thấy ông đang ngồi khắc một pho tượng nhỏ bằng gỗ mộc. "Hy vọng sẽ trông giống...gì nhỉ, à MJ!", ông nhún vai chán nản chìa khúc gỗ xù xì vô diện cho tôi xem. Chú nghĩ mình đang phí thời gian, nhưng vẫn khá hơn việc tôi cứ ngẩn ngơ dán mắt vào màn hình điện tâm đồ. Sang ngày đầu của tuần thứ ba, tôi đến và thấy chú Josh đang nói chuyện vẻ rất gay gắt với ai đó ngoài hành lang, ngay sát phòng bệnh. Khi dợm bước đến, tôi nghe chú quát:
- Thằng bé là con của cô đấy! Tôi thật không hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa!
Ông hậm hực cúp máy, lấy tay day day mí mắt, rồi nhận ra tôi đang chầm chậm tiến về phía ông. Chú Josh hôm nay lại là người đàn ông ngày đầu tôi gặp trong phòng bệnh: già cỗi và xơ xác. Có thể ông giấu, nhưng độ lạc quan của ông đang giảm dần theo từng ngày, còn bức tượng điêu khắc cũng đã trơ lì trên bàn ba hôm rồi. Tôi dìu ông vào phòng và rót cho ông ly nước. Tôi không cần hỏi gì nhiều, vì tôi biết ai là người bên kia đầu dây điện thoại ban nãy. Khá lâu sau, chú Josh tuông ra tràng thở dài chán nản, rồi nói:
- Thật ra mẹ Jake không phải là người vợ đầu tiên của chú. Người vợ trước sống với chú ba năm mà mãi không có mụn con... - chú chớp chớp đôi mắt trĩu nặng - bà ấy đã lấy chồng khác, nghe nói bây giờ thì sắp được làm bà ngoại.
- Cháu rất tiếc... - tôi ước gì mình có thể nghĩ ra được điều gì để nói tiếp.
- Có thể mẹ Jake, một ngươi xinh đẹp như bà ấy, chịu lấy chú là vì biết chú không thể có con. Bà ấy như một con chim thích tự do vậy. Có lần chú hỏi vì sao lại đồng ý tái hôn với chú, bà ấy bảo bất cứ người phụ nữ nào cũng cần có một người đàn ông của riêng mình. Nhưng chú biết bà ấy vẫn giữ ảnh của bố Jake, trong ngăn tủ trang điểm, chú biết. Chú không lấy làm muộn phiền về điều đó. Đôi khi hơi ghen tỵ, nhưng chú tôn trọng quá khứ của mỗi người. Chú luôn muốn nói cho Jake nghe nhiều điều về mẹ nó, về những điều nó chưa từng được biết ,vậy mà khi thằng bé chưa kịp mở lòng với chú đã xảy ra chuyện thế này. Nó là một đứa trẻ tội nghiệp, yêu âm nhạc và thích cuộc sống yên bình. Nó không có lỗi gì hết – ông thổn thức, cài hai tay chặt vào nhau - đã hơn hai tuần rồi, chẳng hiểu sao Jake vẫn chưa tỉnh lại. Chú mệt mỏi vì giả vờ lạc quan rồi, Anna. Chú không biết liệu phép màu thật sự tồn tại hay khô...ng...
Giọng ông nghẹn đặc, vỡ ra trong tiếng khóc. Trên chiếc bàn thiếc, pho tượng Micheal Jackson dở dang mới chỉ nên hình người dường như cũng run rẩy theo ông. Hơn lúc nào hết, tôi muốn Jake tỉnh lại, mở mắt ra để thấy hình ảnh đang bóp nghẹt trái tim tôi ngay lúc này. Làm sao để hắn có thể nghe được lời tôi? Hôn mê sâu không còn ý thức. Vậy ý thức hắn ở đâu?
Đường hầm và luồng sáng.
Giấc mơ.
Phép màu. Đó chính là phép màu.!
---------------o0o--------------
Chương 3: Ký ức xa xưa
Như mọi buổi trưa khác, tôi đến phòng bệnh của Jake sau giờ tan học. Khi chú Josh đã về tranh thủ quản lý tiệm ăn, tôi thấy nhịp tim mình biểu tình sôi nổi trong lồng ngực. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, e dè vuốt nhẹ mu bàn tay lạnh ngắt của Jake, rồi giữ yên đấy. Đoạn, tôi gục xuống gần mép giường, nhắm tịt mắt và cố ngủ. "Khỉ gió, cố nghĩ đến chuyện gì vui vẻ để ngủ đi Anna!", tôi tự nhủ và nhớ về buổi sáng yên ả hôm ấy, khi tôi cùng Jake ngồi dưới tán cây xanh rì và nghe nhạc, ánh nắng ban mai phớt qua gương mặt hắn; ánh lên thứ gì đó gần như nụ cười...
Một khoảng không tối om, đen như mực hiện ra trước mắt tôi. Tôi quờ quạng khắp nơi để tìm lối đi nhưng không chạm vào được thứ gì. Tôi bắt đầu sợ. Và rồi, phía bên trái khẽ ngân vang tiếng đàn vĩ cầm, tôi liền quay sang thì nhận thấy một tia sáng nhỏ hơn đồng xu đang dần nhòe ra, nó lớn dần, lớn dần cho đến khi ánh sáng phủ khắp cơ thể tôi. Tôi thở mạnh. Lần này tôi không cần chờ nó hút tôi vào giấc mơ kia nữa. Tôi bước đi, và chạy.
Xuyên qua luồng sáng, tôi đặt chân lên bãi cỏ xanh mướt, tựa một tấm thảm nhung vĩ đại trải dài đến tận chân trời. Gió từ phương bắc tràn đến, mang theo hương hoa đồng nội, mùi đất ẩm lẫn hương vị thanh mát của sông nước. Phía xa nổi lên dãy núi nhấp nhô, lổm chổm tắm mình trong ánh hoàng hôn ảm đạm, một ánh hoàng hôn huyễn hoặc viền quanh những vầng mây một màu cam nhàn nhạt, và đâu đó vọng lại tiếng chim hót véo von, âm thanh trong vắt như ai đó gõ gõ vào chiếc tách pha lê. Cuộc sống bon chen, đầy khói bụi ở thành phố khiến tôi cảm thấy mình bị chốn thôn dã này mê hoặc. Tôi lê bước trên thảm cỏ, tay vén mái tóc vừa bị gió thổi tung và hít thở làn không khí tươi mát đến căng tràn phổi. Tôi sẽ nói cho Jake biết tình cảm của chú Josh, giải thích cho hắn hiểu rằng hắn đang có một cha dượng thật lòng yêu thương hắn, tôi tin nếu ý thức hắn nghe được, hắn sẽ có sức mạnh để tỉnh lại. Bỗng, một âm thanh lảng vảng bên tai tôi. Tôi đứng khựng lại, quay đầu sang bên trái, và chạy theo hướng vừa vang lên tiếng nhạc.
Dưới chân đồi hình bát úp lác đác hoa dại, là một thằng bé đang say mê nhìn người đàn ông kéo đàn vĩ cầm trên vai. Tôi không sành về nhạc giao hưởng nên không thể biết tên bản nhạc ấy, có thể là một khúc Sonata Ánh Trăng hay Bản giao hưởng số 9 của Beethoven, nhưng ông ta chơi rất hay, rất tình cảm.
- Này!
Tôi giật mình quay phắt người lại, để rồi lòng tràn ngập niềm hân hoan lẫn cảm giác kì lạ khi Jake đứng đó, lành lặn, khỏe mạnh trong bộ đồng phục nam sinh không vấy máu. Tôi nhận ra ba tuần không gặp hắn thật dài đến khó tin. Jake không nói gì, chỉ ném cho tôi ánh mắt rất dè chừng, rồi hắn hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
Tôi tìm cách chống chế. Bạn hiểu mà, hắn sẽ nghĩ tôi điên nếu tôi nói mình thâm nhập vào cơn mơ của hắn. Và cách hay nhất trong mọi cách: đặt câu hỏi ngược lại.
- Vậy còn cậu? Sao cậu lại ở đây?
Hắn nhướn mày.
- Đây là giấc mơ của tôi.
- Vậy sao? Vậy cứ cho như cậu nằm mơ thấy tôi đi.
- Không hẳn là mơ - hắn nhìn tôi càng lúc càng nghi ngờ - đây là ký ức của tôi.
Tôi lỏ mắt nhìn hắn, rồi ngay lập tức hiểu ra chuyện, tôi liền phóng ánh mắt tìm kiếm thằng bé khi nãy. Nó vẫn ngồi đó, chìm đắm trong thứ âm nhạc mê hoặc của người đàn ông, và những đường nét trên gương mặt kia toát lên điều gì đó rất quen thuộc...
- Là cậu hồi bé sao?
Jake gật đầu. Ngay lúc ấy, người đàn ông kết thúc bản giao hưởng, ông xoay người cẩn thận đặt cây vĩ cầm vào hộp. Khuôn mặt ông phản chiếu trong đôi mắt tôi, như một phiên bản hoàn hảo của Jake khi về già.
- Bố cậu là nghệ sĩ à? – tôi hỏi sau hồi lặng thinh.
- Ông là nhạc công – Jake khoát tay, vẻ khó hiểu - nhưng, làm thế nào mà tôi lại mơ thấy cậu nhỉ?!
Tôi nháy mắt trêu hắn.
- Có thể do cậu nghĩ về tôi nhiều quá.
Jake lườm tôi, ẩn ý tôi nói năng vớ vẩn, nhưng lại xen lẫn chút dò xét. Lũ gió bất chợt tràn đến khuấy động thảm cỏ khiến chúng lăn tăn gợn sóng, và đợt gió khác hung hãn hơn cuốn những chiếc lá héo úa tạt mạnh vào chúng tôi. Hắn vuốt lại mái tóc cam, nhìn tôi, tay khẽ đưa lên nhưng rồi lại thu về. Hắn xoay mặt hướng khác và nói:
- Tóc cậu dính lá cây đấy.
Trong khi tôi loay hoay sửa lại mái tóc, Jake chẳng nói chẳng rằng mà rời đi theo người bố và tuổi thơ của hắn, không khác gì nối gót một chiếc bóng. Tôi kiên trì chạy theo sau hắn.
- Cậu muốn gì? – hắn vừa đi vừa hỏi.
- Nói chuyện với cậu.
- Tôi không có tâm trạng.
- Đây là quê của cậu hả? Đẹp tuyệt vời. Giới thiệu vài cảnh đẹp khác cho tôi đi, dù sao tôi cũng là khách mà.
Hắn dừng lại, ghim chặt đôi mắt vào tôi, vẫn là cánh cửa sổ trống hơ trống hoác đó.
- Anna, tôi nghiêm túc đấy.
- Tôi nghiêm túc hơn cậu.
- Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì? – hắn thở dài.
- Chuyện về chú Josh.
Mặt Jake ngay lập tức đanh lại, khóe môi hắn giật giật. Hắn nói trước khi tiếp tục bỏ đi:
- Đừng bao giờ nhắc đến ông ta trước mặt tôi.
- Jake! – tôi lì lợm bám theo – mọi chuyện không phải như cậu nghĩ, chú ấy thật lòng yêu thương cậu. Chết tiệt, đồ tai lừa, cậu nên học cách lắng nghe người khác biết không hả?!
- "Chuyện về chú Josh!" – Jake phì cười – nghe như cậu với ông ta thân thiết lắm. Cậu đã hiểu về người đó được bao nhiêu?
- Không nhiều nhưng chắc chắn nhiều hơn cậu – tôi quyết đoán nói mà quên mất rằng Jake không biết gì về những điều chú Josh đang làm ngoài kia vì hắn, một thế giới thực nơi nhiều người chỉ có thể mưu cầu hạnh phúc trong giấc mơ.
- Vậy cậu hiểu về tôi bao nhiêu?
Tôi muốn trả lời là không ít, tuy nhiên, điều gì đó bỗng níu giữ tôi lại khiến tôi chần chừ. Liệu những gì tôi đang thấy chỉ là ba phần nổi của tảng băng trôi? Tôi chọn cách im lặng và chờ nghe những gì hắn sắp nói. Dưới tán cây cổ thụ xum xuê, Jake với tay bứt một chiếc lá sắp héo úa, nhìn nó trầm ngâm rồi thả chiếc lá trôi theo làn gió nhẹ.
- Thời gian qua, không rõ là bao lâu, tôi chỉ nhớ mình lao theo con mèo, rồi rất nhiều tiếng la hét, cảm giác đau đớn đến tê liệt, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, và nhiều hình ảnh mờ nhạt đan xen... mà hình ảnh cuối cùng là đôi mắt kinh hãi của cậu – Jake nhíu mày, ngưng một lúc lâu – tôi cứ nghĩ mình đã chết, nhưng rồi tôi lại thấy mình ở đây; đi lại giữa những mảng ký ức thơ bé của tuổi mười một khi cùng bố đến nghỉ hè ở vùng quê xa xôi này, khoảng thời gian mà tôi đã dành suốt nhiều năm để hồi tưởng sau cái chết của ông. Mọi thứ, mọi đường nét, mọi âm thanh mà tôi cố ghi nhớ giờ lại phơi ra trước mắt tôi, như một cuốn phim vậy. Tôi thật sự...
- Cậu chưa chết đâu – tôi vịn hờ cánh tay hắn.
- Nếu tôi chưa chết và đây là giấc mơ, thì tôi muốn vĩnh viễn được ở lại đây.
- Nhưng, Jake...! Đây không phải là cuộc sống, đây là mơ, là ảo mộng, là phi thực tế! Cậu sẽ chết thật nếu cứ ôm khư khư cái suy nghĩ đó.
Sấm chớp bất thình lình rền vang trên nền trời đã xám xịt tự bao giờ. Từng hạt mưa đầu tiên buông mình, rồi dần dần mưa tuông như thác đổ; khiến tôi không còn nhìn thấy gương mặt Jake rõ ràng nữa. Đoạn, hắn kéo tay tôi chạy thật nhanh dưới màn mưa lạnh ngắt.
- Cậu có thích âm nhạc không? - hắn gào lên qua âm vang ầm ầm của mưa.
- Có!!
- Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt. Nhưng phải hứa với tôi một điều!
- Nói đi.
- Đừng bao giờ lặp lại câu nói ban nãy.
Chúng tôi tấp vào quán cafe được lấy cảm hứng từ thập niên 90 với bảng hiệu Betty&Patty. Quán sực lên hương cafe thơm nồng quyện vào mùi cỏ, đất và gỗ ẩm. Đứng dưới mái hiên, tôi và hắn, nhìn bộ dạng ướt như chuột lột và co rúm lại của nhau rồi bật cười. Cái lạnh khủng khiếp đến mức tôi không còn tin đây là giấc mơ. Hắn kéo tôi vào trong, và quán cafe mở ra trước mắt tôi khung cảnh rất ấm áp: không gian khá tối, nhiều bóng đèn hình oval phả màu vàng cam được dán rải rác khắp tường, các bàn đều chật kín chỗ khiến hương cafe, mùi mồ hôi lẫn mùi thức ăn đều đồng loạt nực nồng trước chóp mũi tôi. Đâu đó hướng mười giờ, lơ lửng những làn khói thuốc trắng đục cuộn vào nhau, rồi tan biến; lộ ra từng gương mặt bóng dầu của vài người đàn ông sau ngày làm việc mệt mỏi, đa số mọi người đều mặt trang phục rất giản dị với những tiếng cười và tiếng trò chuyện thân tình. Tiếng thùm thụp, như ai đập tay vào micro, vang lên khiến họ đều im lặng, chăm chú nhìn lên sân khấu có điểm xuyến những chùm đèn đa màu sắc ti li. Tôi thấy một nữ ca sĩ nhạc đồng quê cùng một người đàn ông đang ôm chiếc đàn guitar. Ông khẽ hất mái tóc màu nâu và mỉm cười. Tôi nhận ra người đang chơi đàn là bố Jake.
- Bố cậu cũng biết chơi guitar sao?
- Cả saxophone khi chơi jazz, trống khi chơi rock, piano thì ông không xuất sắc như guitar hay vĩ cầm, nhưng đủ để chơi một bản ballad khiến cậu mất ngủ.
Jake hồ hởi nói bằng tất cả tình yêu và lòng ngưỡng mộ mà tôi có thể cảm nhận trong ánh mắt hắn. Bất giác nghĩ đến chú Josh, tôi cảm thấy mình đang thua cuộc.
Vì không còn chỗ ngồi, chúng tôi phải đứng ở góc quán cùng với vài người khác cũng ướt như chuột lột. Ẩn hiện trong làn ánh sáng yếu ớt trên sân khấu, ngài Barker say mê đệm đàn cho ca sĩ nữ tóc vàng, và cách ông nhịp chân cho thấy ông đang sống trong từng giai điệu mình gẩy từ chiếc guitar, âm thanh tiếng đàn chính là nhịp tim, là tình yêu của ông. Khi bài hát Crazier kết thúc, cô ấy vui vẻ giới thiệu bố Jake sẽ phục vụ bài hát tiếp theo. Jake bé đang ngồi ở chiếc bàn cạnh sân khấu vỗ tay nhiệt liệt, ông Barker nháy mắt với nó khi kéo ghế ra giữa sân khấu. Tôi liếc sang Jake, và nhận ra đôi mắt hắn long lanh, chất chứa cùng lúc niềm vui và nỗi buồn.
- Cậu có biết những nhạc công vô danh như ông nếu trình diễn ở một quán bar ở thành phố sẽ bị đối xử như thế nào không?
- Có gì khác ở đây ư?
Jake nói, giọng không giấu được sự tức giận:
- Những kẻ đó họ hoàn toàn không quan tâm đến nhạc công chơi gì hay làm trò trống gì trên sân khấu. Họ bảo tiếng đàn của bố tôi như bò rống, rồi nói với quản lý thà mua một con bò về hát cho họ nghe còn hay hơn. Thế mà mấy ả tóc vàng hoe lên múa may, hát như rên thì họ lại coi đó là tuyệt phẩm. Đôi khi tôi nghĩ, nghệ thuật chân chính không phải được quyết định bởi tài năng mà là qua thị hiếu ngu xuẩn của khán giả.
Nghe hắn thì thầm bên tai, tôi nhìn quanh và hiểu vì sao Jake mang nặng tình cảm với nơi này đến mức bị nó đeo bám vào cả giấc mơ: hầu hết mọi người đều chăm chú lắng nghe ông Barker.
- Tôi thật lòng thấy bố cậu chơi đàn rất hay.
Một khoảng lặng len lỏi giữa chúng tôi.
- Cám ơn.
Tiếng đàn dạo đầu của bố Jake ngân lên, mượt mà, dịu dàng và tràn đầy tình cảm. Không khó để tôi nhận ra bản tình ca Tears in Heaven. Hắn và tôi thả lỏng người, đứng cạnh nhau và cùng đón lấy những giai điệu êm ái vào tai. Bấy giờ tôi mới để ý, ông Barker trông thật lãng tử với mái tóc dài tới ót, bồng bềnh cùng hàng ria mép được tỉa gọn gàng.
"Would you know my name
If I saw you in heaven?
Would it be the same
If I saw you in heaven?
I must be strong and carry on
'Cause I know I don't belong here in heaven"
Quán cafe dường như cũng đung đưa nhịp nhàng theo giọng hát trầm, khàn của ông. Bố Jake hay thả hơi ở mỗi chữ cuối, khiến chúng nghe không còn rõ âm, nhưng theo cách nào đó lại tạo nét riêng biệt cho ông. Tôi cho rằng ông chơi đàn xuất hơn ca hát, dù vậy, người đàn ông này biết cách hát bằng trái tim mình.
Khi ông Barker ngân câu hát cuối cùng, cả "khán phòng" đều tràn ngập tiếng vỗ tay, có người còn huýt sáo và đề nghị ông hát tiếp thêm một bài. Sau vài cái gật đầu cảm tạ tứ phía, ông lại đặt môi kề micro:
- Hôm nay là ngày rất tuyệt vời đối với tôi, dù mưa tầm tã khiến vài người bị ướt, tôi hứa sẽ khao các bạn bữa tối cực kỳ ấm cúng nhé – ông vui vẻ chỉ tay về hướng chúng tôi – giờ thì tôi muốn chia sẻ với mọi người một niềm hạnh phúc nho nhỏ trong lòng tôi lúc này.
Ông đằng hắng trước khi nói tiếp.
- Rất nhiều năm về trước, tôi luôn nghĩ mình chả làm được trò trống gì, thậm chí từng bỏ chơi nhạc, vì sao thì các bạn biết đấy, thị hiếu của thính giả. Tôi đã làm việc ở trạm xăng suốt nửa năm trời, và ngạc nhiên khi mỗi ngày mở mắt ra, thấy cuộc sống vẫn tiếp diễn như một trò đùa, thật ngớ ngẩn. Nhưng...chà, tôi không giỏi giải thích lắm...,đã ai xem bộ phim Hugo Cabret chưa nhỉ? Tôi nhớ một câu đại loại như thế này: "Mọi linh kiện trong cỗ máy đều có nhiệm vụ của riêng chúng, không một bộ phận nào dư thừa hay vô dụng. Nếu thế giới này chính là một cỗ máy, tôi tin mình tồn tại vì một lý do nào đó, và bạn cũng vậy, sự tồn tại của bạn không bao giờ là vô nghĩa"– ông mỉm cười, tràn đầy hãnh diện và hạnh phúc - ngày đứa bé ấy chào đời, nhìn nó nhỏ xíu và bình an trong vòng tay tôi, nhìn bàn tay tí hon cố nắm vào ngón tay tôi, tôi nhận ra lý do mình tồn tại trên cõi đời này.
Đoạn, ông ngưng lại, rồi hướng ánh mắt sang con trai mình, ý tôi là đứa bé Jake đang ngồi ở gần sân khấu.
- Chúc mừng sinh nhật con, Jake của bố.
Ông chìa tay về phía cậu bé, và cậu nhảy phốc lên sân khấu ùa vào vòng tay bố. Ông ôm nó thật chặt, rồi hai người cùng hát và ngả nghiêng theo nhịp bài Happy Birthday. Mọi người bên dưới cũng hát theo, có người còn ném đóa hoa lên sân khấu. Jake đứng cạnh tôi, một Jake đã cao lớn nhưng chiếc bóng sao quá nhỏ bé. Hãy thử tưởng tượng: nếu một ngày nào đó bạn lâm vào cảnh khốn cùng, mất tất cả mọi thứ quý giá trong đời, và bị quãng thời gian hạnh phúc trong quá khứ ghì chặt trong nỗi tiếc nuối; khiến bạn bàng hoàng nhận ra rằng đó là những khoảnh khắc mà bạn sẽ không bao giờ có lại được nữa. Tôi tin, khi ấy bạn chỉ muốn chết đi cho xong. Bạn hiểu tôi đang muốn diễn đạt điều gì, đúng không?
Jake đứng bất động, hơi thở nhẹ đến mức tôi tưởng hắn đã ngưng thở. Đột nhiên, hắn ngồi xụp xuống, và thật kì lạ, mọi thứ xung quanh đồng loạt nhoà đi, quấn vào nhau rồi chảy xuống như sáp nến.
Tôi hoảng loạn.
Tôi không thể tỉnh lại ngay lúc này.
Tôi không thể bỏ hắn lại một mình.
Và rồi, tôi thấy mình đứng cạnh một con sông, nước trong vắt đến mức tôi có thể trông thấy từng chú cá đang bì bõm bên dưới. Jake vẫn ngồi cạnh tôi với ánh mắt xa xăm, vô định.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao chúng ta lại ở đây? – tôi ngồi xuống cạnh hắn.
- Tôi không biết. Mỗi khi tôi bị kích động mạnh là cảnh vật chuyển tứ tung như vậy - Jake chán nản đáp.
Ở phía đối diện dòng sông, cách chúng tôi chừng mười lăm mét, là ông Barker cùng con trai đang ngồi câu cá. Họ trò chuyện gì đó mà nét mặt Jake bé trông e dè, còn người bố lại khá nghiêm nghị. Tôi hỏi, và Jake tường thuật lại cuộc trò chuyện cho tôi nghe, hắn bảo ông hỏi hắn về chuyện trường lớp, và ông cằn nhằn khi Jake nói hắn vẫn còn đi chung với Nic - thằng nhóc ngổ ngáo hay quậy phá của trường. Tôi ngồi cạnh Jake, vừa nghe hắn kể chuyện vừa ngắm nhìn bố con nhà Barker; và rồi, cái lỗ hổng sâu hun hút trong tôi bỗng mở bung toang toác. Tôi nhớ lần bố tặng cho tôi quyển sách Người Đua Diều, xoa đầu mỗi khi tôi ngoan ngoãn nghe lời, rồi những hôm mòn mỏi đợi chờ ông về nhà ăn tối, tôi luôn có cảm giác rằng ông đã bỏ rơi mẹ con tôi mãi mãi. Cuối cùng, dù rất trễ, ông cũng về, nhưng nhìn vào gương mặt ông, tôi biết ông vẫn chưa về. Và trong tôi chợt hiện lên gương mặt ả đàn bà môi đỏ, tấm lưng ông sừng sững trước ngưỡng cửa, rồi nước mắt của mẹ lăn dài trên má. Một nỗi sầu tràn đến chiếm đóng lấy tâm trí tôi, vì thế trong một lúc lâu tôi đã không nói gì ngoài việc lắng nghe chữ mất chữ còn của Jake.
Chừng mười phút sau, Jake bé dường như đã mất hết kiên nhẫn, nó buông cần rồi lao xuống sông tóm lấy tóm để chú cá lì lợm.
- Jake!! con phạm luật rồi nha!
Ông Barker quát lớn; tuy nhiên, liền sau đó cũng lao xuống sông cùng con trai. Hai cha con bắt cá tệ như nhau. Ông Barker nói đúng, có lẽ ông chỉ giỏi trong việc chơi nhạc và làm cha. Sau nhiều lần bắt hụt, họ quên đi mấy chú cá và quay sang té nước nhau, vật nhau xuống nước, và mãi cho đến bây giờ, tiếng cười lanh lảnh, trong sáng của Jake tuổi mười một vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.
- Tuổi thơ của cậu thật...đáng ngưỡng mộ - tôi mỉm cười nhìn hắn.
Jake bỗng thoát khỏi cơn mơ màng, và như tôi dự đoán, hắn hỏi về bố tôi.
- Ông bỏ đi hồi tôi mười tuổi.
- Ồ...
Hắn thốt nên âm thanh trộn lẫn giữa bất ngờ và tiếc nuối, giống như hắn vừa gây lỗi với tôi. Hắn hỏi sau hồi lặng thinh:
- Cậu có biết lý do không?
- Biết.
Jake im lặng, nhìn tôi, và tôi hiểu hắn chờ đợi tôi nói tiếp. Lần đầu tiên, tôi thấy hắn biết lắng nghe người khác, có lẽ vì thế tôi đã không ngần ngại mà kể cho hắn nghe rằng bố tôi bỏ mẹ để đi theo người đàn bà khác. Tôi nói ra, mà cảm tưởng mỗi lời kể của mình là một mũi dao cứa sâu vào lưỡi tôi, vào môi tôi.
- Ngày còn bé, tôi thích ăn ngọt lắm. Tôi hay giấu bố gói kẹo Sugus dưới gối, dù ông thường bế tôi lên lòng và bảo "Nếu răng con sâu và rụng hết thì xấu lắm, con gái mà xấu xí thì không ai yêu". Mà cậu biết đấy, trẻ con thì càng cấm càng thích làm – tôi cúi mặt xuống, kê cằm lên mu bàn tay - rồi khi ông bỏ đi, tôi đã không dám ăn kẹo nữa, tôi đợi ông trở về để xin lỗi ông. Tôi nghĩ ông giận tôi vì tôi đã nói dối ông. Nhưng khi tôi đủ hiểu chuyện, tôi...lại ăn rất nhiều kẹo vào đêm khuya để mong ông về nhà và mắng tôi, rằng con gái xấu xí sẽ không có ai yêu..."
Tôi không nhận ra mình khóc cho đến khi thấy một giọt nước rơi trên mu bàn tay. Gió khẽ nổi lên, Jake bất ngờ choàng tay qua vai tôi, siết nhẹ tỏ ý an ủi. Chúng tôi ngồi bên nhau trong lặng lẽ khá lâu, không cảm thấy khó chịu vì phải cố nghĩ ra điều để nói. Phía bên kia, Jake bé và bố đã chịu lên bờ, hai cha con lau khô người rồi cùng xách vật dụng câu cá đi về hướng Mặt trời.
- Chuyện gì đã xảy ra sau đó với tôi? – hắn bất ngờ cất tiếng.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu hắn đang hỏi về vụ tai nạn.
- Cậu đang nằm viện.
- Ai là người chăm sóc cho tôi?
- Chú Josh...
Jake không có vẻ bất ngờ, ngược lại hắn biết rõ nên đâm ra ghét câu trả lời của tôi. Tôi biết đây là thời khắc hoàn hảo nhất để kể về chú Josh cho hắn nghe. Nhưng sao phần lớn sự tự tin trước đó trong tôi bỗng dưng phai nhạt.
- Sau cái chết của bố - hắn thì thào - tôi cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn với tôi, mọi thứ dường như đồng loạt chống lại tôi. Tôi căm hận tất cả, căm ghét mọi người, đặc biệt là chính bản thân mình.
- Bố cậu là một người tuyệt vời. Nhưng... - tôi cắn môi, đắn đo và cuối cùng cũng nói ra - vẫn còn người thật lòng yêu thương cậu.
- Cậu không hiểu đâu, Anna. Vì chú Josh quá tốt với tôi, với một đứa...giết cha như tôi, nên tôi mới ghét chú ấy.
Tôi thấy tim mình rụng rời.
- Chuyện...gì đã xảy ra với bố cậu?
- Thà chú ấy khinh bỉ và ghét bỏ tôi.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Jake?
- Cám ơn cậu đã ở bên tôi, nhưng đừng bắt tôi nhớ lại chuyện đó.
- Cậu đang trách mình điều gì sao?
Cánh tay hắn rời khỏi vai tôi, và khung cảnh xung quanh bắt đầu quay cuồng như bong vụ, nó khiến tôi chóng mặt đến mức phải ôm chặt lấy đầu. Tôi nhắm mắt lại, rồi khi hé đôi mắt ra, tôi thấy mình đang đứng ở một con phố hỗn loạn, gần giống con phố mà Jake đã gặp tai nạn. Tôi tưởng hắn nhớ lại ngày hắn lao theo con mèo, nhưng khi để ý từng vị trí cảnh vật, tôi nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ. Rồi, Jake đứng trước mặt tôi, sát đến mức tôi có thể thấy những vết nứt nhỏ trên môi hắn, ánh mắt hắn nghiêm trọng như muốn nhắc nhở tôi hãy chuẩn bị tinh thần.
Chương 4: Sống
Qua vai hắn, hay qua quá khứ của hắn, tôi thấy một toà chung cư đang ngập trong biển lửa. Một nửa tòa nhà trông chẳng khác gì bộ xương chết cháy, điêu tàn và xiêu vẹo với những nhánh thép đen xì, bốc khói thò ra như ngón tay phù thủy đang làm phép. Hai xe cứu hoả ngự uy hùng với quả đèn chớp đỏ liên hồi, cư dân bên dưới mặt đất la hét, ôm lấy nhau với nỗi khiếp đảm tột cùng, một cặp vợ chồng khóc lóc thảm thiết níu áo một lính cứu hỏa và hét lên câu gì đó "con tôi con tôi". Tất cả mọi thứ làm hai bên thái dương tôi giần giật, chết lặng người. Những người bị thương được đưa lên băng ca chuyển nhanh vào xe cứu thương, số khác - kém may mắn hơn - tử nạn vẫn còn nằm trên nền đất lạnh. Vài xác người bị lửa táp đến cháy xém và biến dạng. Khung cảnh đầy khiếp sợ khiến bụng tôi cuộn lên thứ gì đó và tôi phải cố dằn nó xuống.
Jake nhìn sâu vào mắt tôi, như thể hắn đang theo dõi mọi việc qua chúng.
- Chuyện...gì vậy...?
- Lời nói dối của cậu thì có bỏ bèn gì với lời nói dối của tôi.
Hắn nói trong tiếng cười nhạo đời đầy sự bệnh hoạn. Tôi không thấy buồn cười. Hoàn toàn không. Bỗng, một cậu bé chạy đến bên xác một người đàn ông, gào thét điên dại, ôm thân thể tàn úa trong tay mà khóc nức nở. Gương mặt người đàn ông kia cháy xém như nhúng vào chảo lửa, tóc cũng chỉ còn le que vài lọn cong queo, tay chân phồng rộp và tấy máu, còn quần áo thì nhàu nát, đen nhẻm. Không rõ con người đáng thương ấy đã ở trong biển lửa bao lâu. Tôi mất một lúc mới nhận ra thằng nhóc kia là Jake bé, nhưng trông nó lớn hơn, tầm mười ba hoặc mười bốn tuổi. Dĩ nhiên, tôi không thể nhìn ra cái xác bất động là ai cho đến khi nghe rõ từng từ của Jake bé gọi:
- Bố ơi, Bố ơi!!!
Một cảm giác kinh hoàng, ngỡ ngàng ngay lập tức nuốt chửng lấy tôi. Mồ hôi tôi vã ra lỗ chân lông khiến da thịt nhói buốt. Hốc mắt tôi bắt đầu cay xè, và khung cảnh trước mắt dần nhạt nhoà. Jake hơi cử động, cả người hắn run bần bật và tôi hiểu vì sao hắn đứng xoay lưng, đối diện với tôi. Tôi nắm tay hắn, nép sát vào vai hắn để cả hai đừng nhìn thấy mắt nhau nữa. Tôi lại nghe hắn thì thầm vào tai:
- Đêm đó, tôi nói với ông tôi sang nhà Colins học nhóm. Nhà nó ở kia, tầng bốn của tòa chung cư. Tôi đã nói dối. Tôi đi với thằng Nic đến câu lạc bộ đêm...rồi khi tôi đang uống vodka cùng lũ bạn của Nic, thì tôi được báo rằng ông...đã....
Lửa vẫn cháy phừng trong đôi mắt tôi, ánh lên những tàn tro mà chúng đã hủy diệt.
- Mọi người kể ông cứ đòi vào đó tìm tôi. Và mãi mãi không trở ra.
Jake bé gào thét dữ dội khi nhân viên bệnh viện đưa ông Barker lên cáng. Chừng nào còn sống, tôi sẽ không bao giờ quên tiếng thét đó.
- Đưa tụi mình đến chỗ khác đi - tôi báu chặt cánh tay hắn, gần như nài nỉ.
- Làm sao tôi có thể sống tiếp hả Anna...?
Không gian tiếp tục chuyển đổi, nhưng lần này nó tắt phụt và để lại một màn đêm rỗng toác. Tôi vẫn nắm tay Jake nhưng không còn trông thấy mặt hắn. Rồi, gương mặt u sầu của Jake hiện ra, mái tóc cam lấp lóa dưới ánh trăng sáng rực rỡ. Tôi dõi mắt xung quanh, nhận ra đây là vùng đồi nơi tôi lần đầu gặp Jake trong mơ, dù khung cảnh ban đêm khiến nó hơi lạ lẫm. Tôi ngẩng lên, bị hớp hồn bởi một biển trời chi chít sao sáng chói như thể mười ngàn cung thủ thành Troy đồng loạt bắn tên xuyên thủng bầu trời đen ngòm. Đây là một bầu trời bạn sẽ hiếm khi bắt gặp ở nơi phố thị xa hoa.
Tôi ngại ngùng buông tay Jake, muốn an ủi hắn nhưng không biết phải nói gì. Nỗi bàng hoàng lẫn đau xót trong tôi còn chưa dứt, tôi vẫn chưa thể tin thân xác tàn tạ vô diện ấy lại là ông Barker. Một nốt nhạc câm lặng chắn ngang chúng tôi, và cảm giác lần này sao thật khó chịu.
- Cậu...đừng tự trách...
- Không – Jake chen ngang - đừng an ủi tôi bằng câu nói giả tạo đó, Anna. Mẹ tôi cũng vậy, "không phải lỗi của con", ấy mà bà xa cách tôi hơn những gì trước đó đã từng xa cách. Tôi không thể tự lừa dối mình rằng tôi không có lỗi. Tôi là tên khốn giết bố mình. Tôi không thể tha thứ cho chính tôi được. Nếu là cậu, liệu cậu có làm được không?!
- Nhưng lúc đó cậu chỉ là một đứa trẻ! Lời nói dối của cậu không có mục đích phương hại ai. Vận mệnh là thứ chẳng thể tránh được, cậu có hiểu không? Bố cậu sẽ không đời nào muốn nghe thấy những lời cậu vừa nói đâu.
- Đủ rồi! Tôi muốn được yên tĩnh!
- JAKE!!!
Một giọng nói vang lên. Không phải của tôi.
Nơi phía hàng cây thông ẩn mình trong bóng tối, ông Barker trong chiếc áo thun trắng mỏng và chiếc quần jean xanh đậm đang vác đàn guitar tiến bước về chúng tôi. Ông chính là ngài Barker lãng tử tôi đã trông thấy ở quán café Betty&Patty, không bất động, không phồng rộp và nguyên vẹn. Tôi nghĩ mình quáng gà, nhưng khi ông bước đến gần, đặt hai tay lên vai Jake xoa xoa, tôi mới chấp nhận đó chính là ông bằng xương bằng thịt. Jake như thể vừa bị hóa đá, mắt hắn mở to hết cỡ cùng đôi mày rậm nhíu lại. Bằng một linh cảm nào đó, tôi nghĩ ông Barker đã biết Jake đi theo ông từ lâu, chỉ có mình hắn nghĩ ông không trông thấy hắn mà thôi.
- Con bây giờ đã lớn thế này rồi. Nhưng mái tóc đó là sao?
Rồi ông nhìn qua tôi.
- Bạn gái con à? Dễ thương đấy.
Ông nhướn mày, tỏ ý trêu Jake nhưng cả hai chúng tôi đều không phản ứng được gì. Sau một hồi lúng búng, tôi mới đến chào ông. Nhìn gần, đôi môi của ông khô nứt y hệt cặp môi của Jake.
- Cháu là Anna. Anna McFall.
- James Barker – ông bắt tay tôi, mỉm cười thân tình – cháu với Jake là...?
- Chúng cháu chỉ là bạn học.
- Ồ, Jake ở trường có ngoan không?
- Vâng, cậu ấy cũng tàm tạm...
Ông nheo mắt nhìn tôi kiểm chứng, tôi vờ liếc đi nơi khác.
- Thật ra cậu ấy rất giỏi môn thể dục.
- Tức là các môn lý thuyết không ra gì? Bác biết ngay mà.
Tôi mím môi để cố không phụt ra tràng cười. Ông Barker nháy mắt với tôi.
- Bác hiểu rồi. Rất vui được gặp cháu.
Rồi ông quay sang Jake, vui vẻ hỏi:
- Lâu không gặp bố, con không có gì để nói với bố sao?
- Con...xin lỗi – hắn cúi gầm, thều thào.
Bất chợt, gương mặt ông đanh lại vẻ vô cùng nghiêm trọng. Chẳng nói một lời, ông vung tay đánh thẳng vào mặt Jake. Hắn ngỡ ngàng đến mức giữ nguyên khuôn mặt bị đánh, dù sức lực ấy, dĩ nhiên, không đủ làm hắn đau về thể xác.
- Con trai của ta mà yếu đuối như vậy đấy hả?! – ông giận dữ quát lên.
- Tại sao không ai buộc tội con? - hắn gào lại – tại sao ai cũng trưng cái mặt giả tạo ra rồi nói con cứ sống vui vẻ?! Đâu có ai hiểu được mấy năm qua con đã bị ám ảnh tới mức nào!
- Con muốn ta buộc tội con chứ gì?! Đúng. Tất cả là lỗi của con hết, thằng bé ngu dốt!
Jake câm bặt, môi run run và tôi cảm thấy chiếc mặt nạ hắn vác bao lâu nay dần nứt ra, rơi loảng xoảng xuống thảm cỏ lúc nhúc. Ông Barker thở dài, như để thổi hết cơn giận theo làn gió, ông bước đến gần Jake, vịn chặt hai tay lên vai hắn. Nụ cười hiền hòa trở lại trên môi ông.
- Nhưng bố không giận con. Bố tha thứ cho con. Luôn luôn là như vậy.
Trong vòng tay của ông, dẫu đã cao hơn bố mình, hắn như trở lại là Jake tuổi mười một. Ông nhìn sâu vào mắt hắn.
- Jake, con không phải là một linh kiện dư thừa và sẽ không bao giờ là như thế. Sẽ có người sống trên đời này vì con, và con cũng sẽ sống vì họ, ngay cả khi bố không còn nữa. Con là những gì còn sót lại của bố, con không được coi thường hay lãng phí chính bản thân mình. Con phải luôn nhớ rằng bố chỉ hạnh phúc khi thấy con sống vui vẻ, trưởng thành, cưới vợ, sinh con, già đi, và sau cái tuổi già ấy, chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Nhưng hiện tại thì bố luôn luôn ở bên con, ngay đây này – ông chỉ vào trán và ngực Jake – con trai của James Barker nhất định phải là người đàn ông mạnh mẽ.
Jake rơi nước mắt. Và tôi cũng vậy.
Hắn ôm ông, hai người thì thầm gì đó mà tôi không nghe rõ. Rồi, ông buông hắn, cử chỉ như muốn nói rằng đã đến lúc ông phải đi. Khi ông nhìn sang định chào tôi, tôi liền cất tiếng:
- Bác...bác có thể đàn lần cuối cho chúng cháu nghe không?
Ngài Barker hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu. Jake chìa tay bảo tôi đến gần hắn, nhìn vào nét mặt của Jake, cảm giác thật yên bình giống như chúng tôi vừa trải qua một trận chiến khốc liệt và giờ đây đã đoàn tụ trong hòa bình. Ông bưng chiếc guitar lên, thử dây, rồi những nốt nhạc đầu tiên vút bay từ chiếc đàn.
"Would you know my name
If I saw you in heaven?
Would it be the same
If I saw you in heaven?"
Ông hát và nhìn xuống dây đàn, trông đôi mắt ông như nhắm lại. Khi bài hát kết thúc, một ngọn gió lùa qua, rồi ông mờ đi, tan biến như làn sương mỏng manh. Ông mỉm cười thanh thản, vẫy tay chào chúng tôi. Tôi biết hình ảnh cuối cùng ấy sẽ in đậm vào trí nhớ Jake và tôi vĩnh viễn.
Đột nhiên, Jake ngồi cạnh tôi cũng trở nên mờ nhạt, gần như một ảo ảnh, và tôi có thể trông thấy tán cây bạch dương qua bả vai hắn.
- Anna...Tôi không biết mình còn đủ sức hay không.
- Cậu đang nói gì vậy. Đừng làm tôi sợ.
Tôi đưa tay sờ lên vai Jake, và hụt mất. Hắn không di chuyển. Nhưng tôi vừa xuyên qua người hắn. Gáy tôi bất chợt lạnh buốt, rồi như có ai lôi tụt tôi về phía sau, tôi thấy hắn xa dần, xa dần, đôi mắt hắn vẫn ghim chặt vào tôi...
----------------o0o-------------
Tôi giật mình tỉnh giấc, nhận ra chú Josh đang ngủ gật với cuốn Người Đua Diều trên chiếc bụng tròn của ông. Tôi tháo xuống chiếc áo khoác xanh đen ông phủ lên vai tôi, rồi ngồi thừ người trên ghế. Tôi ôm lấy trán, cố xâu chuỗi lại mọi sự việc, cảm thấy hoang mang về những gì tôi vừa trải qua. Thật kỳ lạ, như thể tôi đã đi suốt chặng đường của một đời người, chiêm ngưỡng những cảnh vật trời phú và học được nhiều điều quý giá. Tôi hướng mắt sang Jake, một Jake yếu ớt vô hại giữa rừng máy móc và dây nhợ. Tuy nhiên, cảm giác ngắm hắn bây giờ thật khác, tựa như bạn đến một nơi đã từng ghé qua, nhưng nơi ấy giờ đây đã được dọn dẹp và trang hoàng hoàn toàn khác xưa. Tôi nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi biết mình ngủ miên man tận sáu tiếng đồng hồ.
Tôi liếc mắt qua màn hình máy theo dõi nhịp tim. Đường chạy nhấp nhô bỗng yếu dần. Máu trong người tôi đồng loạt tụt xuống. Ai đó đang cố nện từng phát vào ngực tôi. Tôi nghĩ đến hắn, câu nói của hắn, thân thể trong suốt của hắn.
- Chú Josh!!!! - tôi hoảng hốt hét lên.
Đội ngũ bác sĩ chạy đến. Màn hình điện tâm đồ đang là một đường thẳng.
------------------o0o-----------------
Ba tuần sau.
- Anna McFall! Em có nghe tôi hỏi gì không?!
Tôi giật thót, nhận ra cô Sarah đang chau mày nhìn tôi, còn cả lớp thì đổ dồn mọi ánh mắt tò mò vào tôi – một lớp trưởng kém gương mẫu không chăm chú lắng nghe bài giảng.
- Em xin lỗi...
- Ngôn ngữ phần lớn của người dân Trung Đông, như Iran hoặc Pakistan là gì?
- Farsi(1), thưa cô – tôi đáp nhanh.
- Thủ đô của Afghanistan?
- Kabul.
- Taliban là gì?
- Phong trào chính thống Hồi giáo Sunni Pashtun(2) cực đoan và là dân tộc thống trị phần lớn Afghanistan từ năm 1995 đến năm 2001.
- Chào mừng trở lại, quý cô McFall – cô Sarah nói vẻ hài lòng rồi tiếp tục giảng bài.
Bạn thấy đấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù mọi thứ xung quanh tôi hơi khác một tý, nếu không muốn nói là đảo lộn. Chiếc ghế trống cuối lớp trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi suốt nhiều tuần nay. Những giờ trên giảng đường trôi qua sao thật chán chường, thời gian trôi chậm đến mức tôi tin mình bị nó lừa gạt. Mỗi khi căng thẳng đầu óc vì phải suy nghĩ cách giải bài toán ánh sáng cùng hàng loạt lý thuyết về thấu kính hội tụ và thấu kính phân kỳ, tôi thường hướng ánh mắt lên bầu trời. Tôi thoáng thấy nụ cười của ai đó rồi đáp trả người ấy bằng nụ cười tươi trên môi.
Tan học, sau khi ghé tiệm hoa, tôi cuốc bộ đến khu nghĩa trang cách trường không xa lắm: chỉ băng qua hai ngã tư, rẽ trái, đi thêm ba mét bạn sẽ bắt gặp cánh cổng sắt đen uy nghiêm, xen lẫn chút ma mị. Tôi mở cổng, cảm giác như lạc vào một thế giới khác, trang nghiêm và tĩnh lặng đến rợn da gà. Những bia mộ xám tro khắc chữ đen nằm dọc lối đi, nhiều ngôi mộ sạch sẽ đầy hoa tươi, nhưng cũng có vài ngôi mộ lúc nhúc cỏ dại, đóng bụi phảng phất dư vị cô độc. Yên nghỉ dưới lòng đất, là những người đã để lại thế giới thực những kỷ niệm trường tồn. Con người sao phải chịu xa cách như vậy?
Tôi dừng lại trước một bia mộ có khắc tên "James Barker". Đặt bó hoa tulip trắng xuống nơi an nghỉ của ông, tôi lướt mắt lên tấm ảnh của một Ngài Barker lãng tử in trên bia mộ. Ông thật đẹp.
- Sau tuổi già, tất cả chúng ta đều sẽ được gặp lại nhau. Đúng không bác?
-------------o0o------------
Khi vừa rời khỏi nghĩa trang, tôi bắt gặp Jake đang đứng tựa vào thành tường. Hắn đội mũ lưỡi trai, áo phông rộng và quần jean lửng. Tôi đến gần hắn, không giấu được nỗi ngạc nhiên.
- Cậu đã xuất viện rồi sao?
- Tôi khỏe như vâm rồi.
Nhìn Jake khỏe mạnh đứng đây, tôi không thể tin hắn từng chết lâm sàng. Tim hắn đã ngưng đập ba mươi ba phút mười hai giây. Sau nhiều lần sốc điện, trải qua hy vọng rồi tuyệt vọng, các ngón tay Jake khẽ cử động, rồi đôi mắt mệt nhọc hé mở. Hắn nhìn vào gương mặt lo lắng khôn cùng của chú Josh, và đó chính là ánh mắt hắn từng gửi cho tôi khi cả hai ngồi ở phiến ghế đá màu đỏ lựu. Kelsey nói trường hợp của Jake là một phép màu, trên thế giới cũng từng có nhiều người chết đi sống lại như vậy. Tim của một thai phụ người Mỹ đã ngừng đập tận bốn mươi lăm phút, rồi khi tỉnh dậy cô kể cô đã mơ thấy người thân của mình(3). Nhưng, tôi chưa biết Jake có thật sự nhớ những gì tôi và hắn đã trải qua hay không. Từ lúc hắn tỉnh lại trên giường bệnh, tôi không thể đến thăm hắn thường xuyên vì nhóm kịch tôi đăng ký tham gia hồi đầu học kì đã bắt đầu tập dợt, còn những hôm đến thăm hắn thì chúng tôi cũng chỉ hỏi han nhau vài câu. Không phải kiểu trò chuyện. Có thể hắn không còn nhớ gì nữa. Như thế cũng tốt. Tôi không cần phải giải thích những điều vô lý với hắn.
- Cậu theo dõi tôi đấy à? – tôi nheo mắt nghi ngờ.
- Cậu vào viếng mộ ai vậy?
- À...một người bạn.
Hắn chớp chớp mắt, môi mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi. Chợt, da thịt tôi lạnh ngắt, rồi một trận mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống. Chẳng nói chẳng rằng, Jake kéo tay tôi chạy dưới màn mưa lạnh tê tái, hành động này khiến tôi cảm giác hắn và tôi vừa xuyên qua ranh giới giữa thực và ảo. Chúng tôi đứng trú mưa dưới mái hiên hiệu sách cũ có tên Another World. Jake ném cho tôi ánh mắt dò xét, và đôi môi nhợt nhạt vì tê cóng của hắn từ từ giãn ra khi bắt gặp cũng cái nhìn đó ở tôi. Một nụ cười đồng loã nở ra trên môi hắn. Tôi biết hắn không quên.
- Tối nay rảnh chứ? - hắn vừa ôm người, run lập cập vừa nói
- Tôi phải tập kịch rồi.
Jake nhún vai, thất vọng.
- Thế tối mai thì sao? – tôi vui vẻ cất lời.
- Tối mai tôi... - hắn ngập ngừng - hẹn xem hoà nhạc với chú Josh.
Tôi thốt lên âm thanh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
- Cậu có muốn đi cùng không?
- Ồ, không đâu. Cậu và chú ấy cứ đi đi. Chúng ta...còn nhiều thời gian mà.
- Vậy cuối tuần nhé?
Tôi móc tay dấu OK. Hắn gãi gãi lông mày và nhoẽn miệng cười. Mưa đã vơi bớt. Sau màn mưa lâm râm, tôi nhận ra nhà hàng Pháp cỡ trung ngự đối diện vỉa hè. Đó là nhà hàng của chú Josh. Thân hình tròn trỉnh của chú ẩn hiện sau cánh cửa kính lớn, dường như đang chào hỏi khách quen và xếp bàn cho họ. Rồi, ông nhìn thấy bọn tôi. Gương mặt ông bừng sáng. Ông vội bước nhanh ra cửa và vẫy tay chào.
- Tôi phải đi đây. Tôi có hẹn ăn trưa với ông ấy.
- Nhớ gửi lời chào của tôi đến chú.
Jake mở nón ra, đóng khung gương mặt hắn hiện tại là mái tóc ngắn hơn, màu nâu sẫm đang nhiễu nước lỏn tỏn. Hắn hôn lên trán tôi, rồi đội lên mái đầu đã ướt nhẹp của tôi chiếc mũ lưỡi trai màu xanh da trời.
- Ngày mai tôi sẽ đến lớp sớm.
Dứt câu, Jake rời đi, xuyên làn mưa lâm râm. Dù bóng hắn đã khuất sau cánh cửa nhà hàng, nhưng suốt trên đoạn đường trở về trường hôm đó, tôi cảm giác mãnh liệt rằng hắn vẫn ở bên cạnh tôi.
------------------o0o-----------------
Sau khi tập kịch về, dù thân thể rã rời và mệt lả nhưng tôi vẫn bật laptop lên. Trong khi chờ đợi máy khởi động, tôi mở tung cửa sổ và lòng tràn ngập niềm hân hoan khi thấy khung cửa sổ đối diện đã tỏa sáng ánh đèn màu vàng nhạt. Tôi mở file word đang viết dở dang, bật nhạc tìm kiếm cảm xúc, nghĩ suy một hồi rồi nhẹ nhàng gõ lên bàn phím. Những ý nghĩ và cảm xúc tuông ra không ngừng. Tôi viết say mê như cả đời tôi chưa bao giờ được viết hay được biết đến con chữ. Tôi hiểu, mỗi con chữ là mỗi viên ngọc và khi chúng ghép lại với nhau sẽ là một chuỗi ngọc trai quý báu, hay cả kho tàng vô giá.
Tôi đã tìm ra được nội dung cho truyện ngắn của tôi. Bạn hiểu tôi đang nói đến điều gì, đúng không?
-----------
Chú thích:
1. Terry Wallis – một người đàn ông Mỹ đã thức dậy sau gần 20 năm trong tình trạng hôn mê. Anh bị tai nạn xe hơi vào năm 1984 và đã tỉnh dậy vào tháng 6 năm 2003.
1. 2. Farsi có nghĩa là tiếng Ba Tư, hơn 55% dân số Trung Đông sử dụng loại ngôn ngữ này.
2. 3. Tộc người Afghan, được xem như quý tộc ở đất nước này và họ kỳ thị tộc Hazara (Dân Afghan thà xảy ra cuộc chiến nội địa còn hơn để kẻ khác cai trị nước họ)
3. 4. Ruby Graupera-Cassimi 40 tuổi, một thai phụ sống tại bang bang Florida, Mỹ đã sống lại một cách kỳ diệu sau 45 phút tim ngừng đập.