Gửi bài:

Khi xương rồng nở hoa

Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn chậu xương rồng đặt trên bệ, nhớ lại cách đây hai ngày mẹ tôi có nói.

"Con hãy chăm sóc để chúng ra hoa."

Tôi mắt tròn mắt dẹt. "Mẹ không đùa đấy chứ, xương rồng thì làm sao mà nở hoa?"

"Nhưng mà mẹ nghĩ là chúng sẽ nở được đấy." Mẹ tôi cười bí hiểm. Tôi ghét nụ cười ấy, ghét vô cùng.

***

khi-xuong-rong-no-hoa

Trong gia đình tôi là thành viên út. Đáng lý ra con út thì phải được nâng niu, chiều chuộng hết mực nhưng tôi hoàn toàn ngược lại. Mẹ luôn bắt tôi làm những chuyện trên trời dưới đất, luôn quát mắng tôi bất cứ việc gì tôi làm dù không biết rằng việc đó là đúng hay sai. Tôi - cứ như là khắc tinh của bà vậy. Hễ gặp mặt là mẹ tôi lại hoạch họe này nọ. Mẹ cưng anh Khánh nhất, những gì tốt đẹp mẹ đều dành cho anh ấy còn bắt tôi phải noi gương anh.

"Giá mà con được bằng một phần tư thằng Khánh thì đỡ biết mấy."

"Tháng này lại tụt hạng nữa sao, con thật làm mẹ mất mặt. Con xem anh Khánh của con có bao giờ đứng thứ nhì đâu."

"Anh Khánh con là con trai mà còn biết tự giặt đồ, con nhìn lại mình đi. Thật vô dụng."

"Nếu không muốn tiếp tục nghe những lời này thì hãy cố mà bằng được như anh Khánh của con ấy."

Tôi phát điên lên vì những câu nói càm ràm của mẹ suốt cả ngày. Mỗi lần nhắc nhở, dặn dò mẹ đều đem anh Khánh bỏ vào trong từng câu nói để mà răn đe. Nhiều lúc tôi nghĩ tôi thật đáng thương, có cảm giác như mình được nhặt về nuôi vậy chẳng có chung dòng máu. Nếu là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra thì tại sao anh Khánh có tất cả nhan sắc, trí tuệ, tài năng còn tôi thì chẳng có gì ngoài nước da ngăm đen của mình. Ngay cả việc đan len, một việc làm của con gái mà tôi còn không biết làm. Ông trời thật quá bất công.

Tôi và anh Khánh học cùng trường nên việc tôi bị bạn bè hay thầy cô đem ra so sánh với anh là điều không thể tránh khỏi. Nếu như anh tôi được xướng tên lên trong giờ chào cờ đầu tuần trước toàn trường vì thành tích học tập xuất sắc bao nhiêu thì tôi (tất nhiên) cũng được đọc tên lên về tội bùng học, vô lễ với giáo viên, gây mất trật tự, đánh nhau... bấy nhiêu.

Một lần tình cờ tôi nghe bạn bè anh Khánh nói xấu tôi sau lưng.

"Hạ Đoan thật sự là em gái cậu chứ?"

"Thật mà."

"Anh em gì mà không giống nhau một chút nào hết."

"Cậu học giỏi bao nhiêu thì em gái cậu lại học dốt bấy nhiêu."

Chữ 'dốt' được thốt ra từ miệng của cô gái mà anh Khánh bảo sẽ là chị dâu của tôi trong tương lai khiến não tôi như muốn nổ tung. Chị ta có quyền gì mà phán xét tôi như thế. Chị ta chưa bước chân vào nhà tôi mà đã giở giọng hách dịch đến khi chị trở thành con dâu chính thức của mẹ tôi thì không biết tai họa gì sẽ xảy ra. Nhưng một điều tôi biết chắc chắn dù cho tôi có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có một ai đứng về phe tôi.

***

Mẹ tôi có uy nhất nhà đến cả ba và bà nội tôi cũng phải nể mẹ mấy phần. Mẹ vừa lo việc sổ sách ở cơ quan vừa quán xuyến việc nhà, đầu tắt mặt tối thế mà mẹ vẫn làm tốt cả hai. Tôi cứ nghĩ rằng vì mẹ quá bận rộn cho nên có đôi chút bực bội, bảo thủ nhưng tôi không chịu đựng được khi mẹ áp đặt luôn cả cuộc sống của tôi khiến tôi mất quyền tự do. Đi đâu, làm gì tôi cũng đều trình báo với mẹ.

"Đó là sự quan tâm mẹ dành cho em đấy, em gái ngốc à!" Anh Khánh xoa mái tóc rối xù của tôi.

Tôi hất tay anh ấy ra, gắt gỏng. "Quan tâm gì chứ, là giám sát thì có."

"Sao em lại nói với mẹ bằng giọng điệu đó?" Anh Khánh trừng mắt nhìn tôi.

Anh Khánh vốn dĩ là người hiền lành, luôn biết 'kính trên nhường dưới', 'tôn sư trọng đạo'. Từ nhỏ anh đã là một người mẫu mực như vậy rồi. Nay bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ấy tôi không khỏi rùng mình.

Tôi quay người định đi nhưng sực nhớ ra có vài chuyện cần làm bèn xoay lưng lại, xòe tay ra. "Anh có tiền không? Cho em mượn đi."

"Chi vậy?"

"Nhỏ bạn em tổ chức sinh nhật, nó mời em. Phải có tiền thì mới được chứ." Tôi nhe răng cười. Hy vọng anh sẽ không nghĩ rằng đó là nụ cười giả tạo chỉ vì muốn vòi vĩnh tiền.

"Sao em không xin mẹ? Anh làm gì có tiền chứ."

"Anh nghĩ mẹ sẽ cho em sao?"

"Nếu vậy thì em ở nhà đi, anh dám cá chắc là mẹ sẽ không cho em đi đâu." Anh Khánh nhún vai.

"Nói nhiều, anh có cho không? Con trai gì mà keo kiệt."

Anh liền móc hầu bao dúi vào tay tôi mấy tờ tiền mới toanh. Tôi vỗ vai anh. "Em sẽ trả lại anh sau." Rồi bỏ ra ngoài phòng anh Khánh.

Dùng số tiền ấy, tôi mua một chiếc áo hàng hiệu, định bụng sẽ mặc vào hôm sinh nhật của bạn tôi. Ý định không thành. Tối đó, mẹ đón tôi ở phòng khách khi tôi từ lầu bước xuống.

'Đi đâu đấy?"

"Con đi dự sinh nhật bạn." Tôi đáp không chút dè dặt.

Mẹ tôi cười khảy. "Học hành thì đứng hạng bét vậy mà sao trong mấy chuyện tiệc tùng con sốt sắng dữ vậy?"

Tôi cứng họng, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Dù là tôi học yếu đi chăng nữa nhưng có cần phải mỉa mai như vậy không.

"Không có đi đâu hết, lên phòng học bài cho mẹ."

"Mẹ..."

"Mẹ nói con không nghe sao?"

Tôi quay sang cầu cứu ba. Lúc đầu ba mấp máy môi định nói gì đó nhưng gặp ánh nhìn sắc lạnh như dao của mẹ, ba khoát tay.

"Mẹ con nói đúng đó, lên phòng học bài đi, đừng để mẹ con giận."

Tôi giậm chân bình bịch rồi chạy tót lên lầu, trong lòng tức vô cùng. Chiếc áo mới mua chẳng có dịp để khoe khoang. Điện thoại đổ chuông, tôi với lấy ném mạnh vào tường. Anh Khánh chạy vô phòng vì tưởng tôi có chuyện gì. Không nói không rằng tôi trả lại cho anh số tiền còn lại trừ tiền mua cái áo sơ mi loại xịn. Ôi, cuộc đời sao mà tối tăm với tôi.

***

Cuối học kỳ một, giáo viên chủ nhiệm phát giấy mời họp phụ huynh. Tôi và anh Khánh cùng để giấy mời trên bàn nhưng mẹ chỉ lấy mỗi giấy mời của anh, không thèm ngó ngàng gì đến giấy mời của tôi dù chỉ là một cái liếc mắt.

"Còn con thì sao?"

"Kêu ba đi đi, đi họp cho con ngoại trừ việc bị cô giáo mắng vốn ra thì còn có việc gì nữa."

Tôi tủi thân đem giấy mời họp phụ huynh lên phòng ba.

Buổi sáng hôm ấy, tôi như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng nhị vị phụ huynh cũng đi họp về. Nét mặt mẹ vui mừng, hớn hở. Nét mặt ba hậm hực, đau khổ. Ba ném quyển sổ liên lạc vào mặt tôi, tức giận không nói.

Mẹ tôi cầm quyển sổ liên lạc của tôi, đọc lướt qua. Mắt người lóe lên.

"Lại xuống hạng, lại đánh nhau. Đến bao giờ con mới trưởng thành được đây hả? Một ngày con không gây chuyện thì con ăn không ngon, ngủ không yên có phải vậy không?"

"..."

"Ôi trời, mẹ điên lên mất vì con."

"..."

"Bắt đầu từ ngày mai con hãy đến lớp học thêm cho mẹ."

Yêu cầu của mẹ đồng nghĩa với việc từ nay tôi phải giã từ truyện tranh manga, shopping, cà phê, tạp chí thời trang... cùng những công viêc yêu thích khác.

Tôi ngáp ngắn ngáp dài, đầu gật lên gật xuống. Lời thầy giảng sượt qua tai. Mọi ngày vào giờ này tôi thường cuộn tròn mình trong chăn và lướt web. Từ khi mẹ ra 'chỉ thị', giờ giấc học hành của tôi bị mẹ quản giáo nghiêm ngặt hơn. Tôi vẫn ôm tập đến lớp học thêm vì không muốn làm trái lời mẹ nhưng thực chất bên trong quyển vở không có lấy một chữ. Tôi toản vẽ rồng vẽ rắn để giết thời gian.

Mùi thơm từ đâu bay xộc vào mũi tôi. Tôi hít lấy vài cái, đó là mùi bánh giò, món ăn khoái khẩu của tôi. Bụng đói cồn cào, tôi nhổm đít ngóng mắt về phía cổng. Thầy giáo vừa cho cả lớp tan học, tôi ùa ra cổng ngay. Người bán bánh giò ngồi bên vỉa hè. Tôi không kiềm được, nuốt nước bọt đánh ực chợt nhận ra trước lúc đi học tôi chỉ ăn qua loa. Dạ dày càng hoạt động dữ dội nhưng tôi lại không thể bước tới mua vì tôi không có tiền. Mẹ biết tôi xài tiền phung phí nên đã cắt giảm khoản chi tiêu của tôi.

Chiếc xe máy đỗ xịch ngay cạnh tôi. Anh Khánh chìa ra chiếc mũ bảo hiểm.

"Em có thể đi bộ về được mà."

"Trễ rồi."

"Anh sợ em gặp chuyện gì bất trắc à?" Tôi nén cười.

Nào ngờ anh Khánh tỉnh bơ. "Không, anh tội cho mấy thằng lưu manh gặp em thế nào cũng bị em đánh tơi bời."

Tôi liếc mắt về phía anh, dứ dứ nắm tay.

Anh tránh ánh nhìn của tôi, nói cộc lốc. "Thôi, lên đi."

Tôi ngồi lên yên sau xe anh, sau đó mới nói. "Em muốn ăn bánh giò."

Anh Khánh suy nghĩ trong giây lát rồi gạt chân chống, mua cho tôi hai cặp bánh giò.

Tôi khoái chí, vừa ăn vừa hỏi anh. "Sao hôm nay anh tử tế vậy?"

Qua gương chiếu hậu tôi thấy anh mím môi cười. Nụ cười đó càng làm tôi nghi ngờ hơn.

***

Gần hết tiết học, trời đổ mưa. Sân trường ngập trong màn mưa bong bóng. Bầu trời đen kịt, có dấu hiệu sẽ rất lâu mới tạnh.

Tôi đứng ở hành lang với tâm trạng bồn chồn vì không mang theo áo mưa. Từng tốp học sinh lần lượt ra về. Anh Khánh chở bạn gái của anh ấy về từ lâu. Thế đấy có người yêu rồi quên luôn cả em út.

Mưa tuôn xối xả không ngừng.

Gió quật mạnh khiến cây cối như sắp đổ.

Tôi bước xuống, xuyên qua làn mưa, mặc cho mưa tạt vào mặt rát buốt.

Tối đó, tôi cảm thấy đầu đau nhức, trán nóng rực. Tôi nằm mê man trên giường. Nửa đêm, tôi có cảm giác có một bàn tay ấm áp nào đó đặt lên trán tôi cùng với một ánh mắt hiền từ...

Sáng dậy, tôi hạ sốt. Anh Khánh đem vào phòng tô cháo nghi ngút khói.

"Đỡ chưa?"

Tôi không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại, là câu hỏi mà tôi mong muốn được biết đáp án.

"Mẹ đâu anh?"

"Ở cơ quan, dạo này mẹ bận lắm, họp hành triền miền."

Lòng tôi chùng xuống, gần như là thất vọng. Tôi cứ nghĩ khi tôi ốm, mẹ phải là người lo lắng cho tôi mới đúng.

"Ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi, anh sẽ sang lớp em xin phép cho."

Tôi cầm tô cháo, ăn từng muỗng. Nước mắt tôi nhỏ xuống tô cháo, tôi ăn luôn cả giọt nước mắt ấy. Cảm thấy miệng đắng ngắt, có điều gì đó nghẹn cứng nơi cổ họng. Ngay cả cháo cũng nuốt không trôi.

Buổi tối chủ nhật, sau một ngày tôi hết bệnh, mẹ đột nhiên gõ cửa phòng tôi.

"Con khỏe chưa?"

"Khỏe ạ!"

Tôi rất muốn hỏi mẹ tại sao lúc con ốm mẹ lại không chăm sóc cho con, mẹ lúc nào cũng chỉ có công việc, mẹ có bao giờ nghĩ đến con đâu nhưng cổ họng tôi khô rát khiến lời nói không thành câu.

Mẹ liếc về phía chậu xương rồng, hỏi tôi. "Con vẫn tưới chúng mỗi ngày chứ?"

Tôi ấm ức. "Mẹ thật vô lý, xương rồng vốn dĩ không thể ra hoa được."

"Ai bảo con thế?"

"Trong sách báo nói như thế."

Mẹ tôi vẫn điềm nhiên, thậm chí tôi còn nhìn thấy trong đáy mắt người lóe lên tia cười. "Sao con không kiên nhẫn một chút? Chăm sóc một cái cây cũng giống như giải một bài toán khó, phải nhẫn nại làm từng bước một thì con mới thành công. Con nên học cách kiên nhẫn đi."

Ngừng một lát mẹ nói tiếp hay nói đúng hơn là ra điều kiện. "Thôi được, mẹ sẽ cho con cơ hội cuối cùng, nếu tháng này con lọt vào Top 100 của trường thì mẹ sẽ trả quyền tự do cho con. Còn nếu con không làm được thì đừng bao giờ nghĩ đến việc lấy lại cái laptop nhé!"

Tôi đập đầu vô gối, chỉ muốn đi đâu đó thật xa. Cuộc sống chỉ có mỗi việc học thì thật là nhàm chán. Bảo tôi hái sao trên trời còn dễ hơn là bắt tôi phải học để lọt vào Top 100. Với một học sinh đứng hạng bét toàn trường như tôi thì đó là vấn đề vô cùng nan giải.

Bỗng tôi ngồi thẳng người lên, nhớ lại điều kiện của mẹ khi nãy, chỉ cần nằm trong Top 100 thôi tôi sẽ được tự do thoải mái chơi bời. Cứ nghĩ đến việc hơn hai tháng nay không được vào facebook, tôi lại tiếc đứt ruột cho cái laptop bị mẹ tịch thu. Muốn được tự do chẳng còn cách nào khác là tôi phải thực hiện đúng như lời mẹ nói.

Tôi học ngày đêm đến nỗi hai mắt thâm quầng. Do tôi bị mất căn bản khá nhiều môn nên việc cố gắng của tôi rất thảm hại. Trên lớp tôi chẳng tiếp thu được bài giảng nào ngay cả các công thức toán học đơn giản. Từ lâu tôi có thèm ngó ngàng gì tới sách vở đâu. Tôi nằm ườn ra bàn, thở dài não nuột. Liếc nhìn đồng hồ, tivi đang phát phim hoạt hình tôi thích. Tôi chắc lưỡi, lại bỏ mất một tập.

Có tiếng mở cửa phòng, anh Khánh đặt xuống bàn học tôi ly sữa còn nóng hổi.

"Vất vả quá nhỉ?" Anh cầm lấy một quyển vở của tôi lật qua lật lại.

"Sữa này..."

"Là anh pha đấy."

Thực sự tôi không muốn tin cho lắm. Lần trước bỏ tiền túi ra mua bánh giò cho tôi, lần này lại tự nguyện pha sữa cho tôi. Cảm thấy thật đáng nghi.

Anh Khánh lấy vở đánh nhẹ vào đầu tôi. "Làm bài đi, ngẩn ngơ gì nữa, đừng phụ lòng tốt của mẹ đấy."

"Mẹ chẳng thương em một chút nào hết, biết em học yếu mà cũng chẳng mời gia sư đến dạy kèm." Tôi uất ức nói toẹt ra hết.

"Em..."Anh Khánh nhìn tôi trừng trừng. "Em thật là ấu trĩ, rồi sau này em sẽ hiểu mẹ đã vì em như thế nào."

Trước khi quay đi anh còn nói với tôi có bài nào không hiểu thì cứ tìm anh. Tôi thà tự mày mò, nghiên cứu còn hơn là nhờ anh Khánh giảng giải. Anh ấy mà giảng thì dù tôi có mười cái đầu thông thái cũng chẳng hiểu nữa là.

***

Giờ ra chơi, tôi chạy vù ra bảng thông báo xem kết quả thi cuối kỳ. Mắt tôi tròn xoe khi nhìn thấy tên mình nằm ở vị trí 120. Tuy không lọt vào trong Top 100 nhưng từ mức 200 tôi đã vọt lên đứng thứ 120, tăng những 80 hạng. Đối với tôi – một học sinh kém thì con số 80 đó là quá lớn. Tôi hí hửng về khoe mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui cho mà xem.

Cũng trong thời gian này, anh Khánh tôi bị tụt hạng từ thứ nhất xuống còn thứ năm. Một thiên tài như anh Khánh mà tuột dốc, điều này khiến ai nấy đều sững sờ, kinh ngạc. Giống như lần trước mẹ không hề xem qua giấy tăng hạng của tôi mà chỉ lo quát mắng anh Khánh. Biết anh tụt hạng, mẹ rất giận dữ. Tối đó mẹ không nấu cơm khiến cho ba bố con tôi phải tự nấu mà ăn. Cơm canh nhạt nhẽo. Thế mới biết tầm quan trọng của mẹ.

Trong bữa ăn, tôi cau mày nhìn anh Khánh. "Tại anh mà mẹ không xem bảng điểm của em. Mà anh xuống hạng, lạ thật đấy."

Anh Khánh không nói gì, khuôn mặt ủ rũ, lặng lẽ nhai cơm. Được một lúc anh bỏ lên phòng, chén cơm còn dở, hình như chưa động đũa vào.

Sáng sớm hôm sau, tôi thấy tờ giấy bảng xếp hạng của mình nằm ở dưới gầm bàn. Không biết gió thổi hay có bàn tay nào đó quăng chúng xuống dưới đó. Tôi khom người nhặt lên cùng lúc mẹ từ nhà bếp đi ra. Bao nhiêu tủi hờn, tôi xổ ra hết.

"Mẹ thật quá đáng, mẹ chỉ xem bảng điểm của anh Khánh còn con tăng những 80 hạng mẹ lại không hề khen dù chỉ một câu."

"Sao? Con tăng tới 80 hạng lận à?" Ba tôi xen vào. Giọng ông phấn khích nhưng tôi chẳng quan tâm. Điều tôi muốn là một lời khen từ mẹ cơ.

"Phải ạ!" Tôi đáp ỉu xìu.

Gương mặt mẹ phừng phừng lửa giận. "Mẹ bảo con phải nằm trong Top 100 kia mà. Con làm không được mà còn muốn mẹ khen là sao? 80 hạng, lớn lắm đúng không? Nếu con giỏi và kiêu ngạo như vậy thì sao không giành vị trí đầu Top luôn đi. Mẹ đã dạy con thế nào, tự cao tự đại là giết chết chính mình đấy. Con có hiểu không?"

Mẹ vẫn còn giận anh Khánh nên giận lây sang tôi. Nhưng những gì mẹ nói cũng không phải là vô lý. Tôi đứng ở vị trí thứ 120, ngoài tôi ra thì không có ai sẻ chia niềm vui này với tôi cả. Tự dưng tôi muốn xé rách tờ kết quả học tập của mình nhưng tôi lại không làm thế. Xé nó có khác gì tự coi thường bản thân đã cố gắng, nổ lực như thế nào suốt thời gian vừa qua chứ.

Trước đó ít phút tôi cứ nghĩ mẹ 'giận cá chém thớt' là vì anh Khánh, vì kết quả học tập của anh ấy sa sút nên mẹ mới mắng luôn sang tôi nhưng giờ thì tôi hiểu ra vấn đề: không nên vì một chút thành công mà tự mãn, khoe khoang. Có thể ngày hôm nay tôi đứng ở thứ 120 nhưng ngày mai biết đâu tôi lại ở vị trí cũ thì sao.

Cuộc đời lúc gian nan lúc bằng phẳng không ai đoán trước, chỉ cần bản thân vững lòng tin thì chuyện gì cũng có thể sẵn sàng làm được.

***

Một sáng thức dậy nhìn qua ô cửa thấy cây cối trơ trụi lá, mùa lạnh giá đã về. Tôi mang chậu xương rồng ra ngoài ban công.

Nắng hôm nay rất nhạt.

Chút lành lạnh sáng sớm mơn man khắp da thịt khiến tôi bất chợt rùng mình.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu ý đồ của mẹ khi bảo tôi chăm sóc chậu hoa xương rồng để chúng có thể nở hoa.

Đột nhiên sau lưng tôi vang lên giọng nói. "Xương rồng không nở hoa nhưng hạnh phúc thì có thể nở hoa.

Tôi sững người nhìn chằm chằm vào anh Khánh.

Anh Khánh nhảy phóc lên ban công ngồi đung đưa hai chân. "Thật ra thời gian vừa qua mẹ đã làm mọi thứ cho em chỉ là em không nhận ra lại giận dỗi với mẹ. Em có biết mình đã làm gì không?"

"Sao cơ?" Tôi cảm thấy mù mịt.

Anh Khánh giải thích. "Lúc em ốm chính mẹ đã thức suốt đêm ngồi cạnh giường để chăm sóc cho em, những lần em đi học thêm cũng mẹ đã bảo anh phải tới đón em cả những khi em học bài tới tận khuya cũng chính mẹ pha sữa rồi kêu anh mang vào phòng cho em. Bộ em nghĩ rằng anh tử tế lắm sao?"

Tôi thẩn thờ cả người.

Anh Khánh cầm chậu xương rồng lên. "Mẹ của chúng ta cũng giống như loài hoa này. Tuy bề ngoài mẹ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng trái tim mẹ lại vô cùng ấm áp, lúc nào cũng nghĩ tới chồng con. Mẹ bận rộn suốt ngày vừa lo việc ở công ty vừa quản việc bếp núc nhưng anh chưa khi nào thấy mẹ than phiền dù chỉ một câu."

Mắt tôi mờ đi.

Anh Khánh nói tiếp. "Tháng này em tăng những 80 hạng, điều này khiến mẹ rất vui. Mẹ không khen em, không chúc mừng em là vì mẹ không muốn em vì một chút thành công nhỏ nhoi này mà cao ngạo, cần phải cố gắng và cố gắng hơn nữa. Chỉ cần em kiên trì và nổ lực thì anh tin có một ngày xương rồng sẽ nở hoa thôi."

Anh Khánh vỗ vỗ vai tôi. "Này, biết được sự thật rồi em có còn giận mẹ nữa không?"

Tôi ra sức lắc đầu, cổ họng nghèn nghẹn làm tôi chẳng nói được gì.

"Cố gắng học đi nhé, đừng làm mẹ thất vọng. Mẹ luôn dõi theo em đấy."

Tôi ngước mắt đỏ hoe nhìn anh, cố nở một nụ cười. "Anh cũng vậy, tháng này anh tụt hạng mẹ cũng buồn nhiều lắm."

"Anh biết rồi. Vị trí số một sẽ thuộc về anh mà." Anh cười rồi quay đi.

Như sực nhớ ra điều gì đó, anh quay lại. "Yêu thương lặng lẽ là yêu thương chân thành nhất, em gái ngốc à!"

Nắng rực rỡ nhảy nhót lên cây xương rồng. Loài cây này tuy có gai và xù xì nhưng bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh khiêm nhường.

Tôi biết tôi có nợ mẹ một lời xin lỗi.

Ngày đăng: 18/03/2016
Người đăng: Quách Thái Di
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Henry Ford - the difficulty quote
 

Khó khăn, trở ngại là điều đáng sợ nhất khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu của chính mình

By Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage