Gửi bài:

Bố và tuổi thơ

Hai mươi bốn mùa hè, con đã từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con.

***

bo-va-tuoi-tho

Tuổi thơ con trôi qua bình lặng như những hạt nắng vàng rắc xuống trên những hàng lau bên đường, như mưa đầu mùa rụng xuống trên những chùm hoa bông giấy. Những con đường làng đầy dâm bụt in hằn bước chân, những nẻo xóm thân thương ngoằn ngoèo trong kí ức hay âm thanh của tiếng động hàng ngày vọng mãi trong tâm hồn. Là tiếng cưa của bố vào ban trưa, là tiếng xoẹt của cành mây khi mẹ ngồi đan gióng, tiếng cọt cẹt của chiếc xe đạp cũ kĩ khi đứa em trai quay bánh tròn, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chuông leng keng của người bán kem, tiếng gọi nhau ơi ới trong những con hẻm, tiếng mua bán xôn xao khi đi qua cửa chợ, vẻ im ắng thơ mộng của một con đường vắng sau cơn mưa...

Trong mắt tuổi thơ con là một thế giới đầy màu sắc với những hình ảnh quen thuộc. Là cánh hoa bèo màu tím, là chú chuồn chuồn ớt màu đỏ, là những viên bi tròn long lanh, là đôi mắt đen óng ánh của mẹ, là màu xám cháy rạm trên khuôn mặt bố - màu của tuổi thơ con.

Những ngày mùa gặt, bố còn nhớ không, vất vả thế mà có lần bố còn đút trong túi áo cái tổ chim đem về nhà mang tận cho con, hay những con cua đồng bố bẻ càng cột dây vào góc tường cho chúng bò lang thang trước thềm nhà để con đùa nghịch. Tiếng cười trẻ thơ con đổi lấy bằng những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt bố. Bao nhiêu nụ cười là bấy nhiêu nước mắt. Tưởng chừng điều nhỏ bé ấy không có gì để nhớ thế mà bây giờ khi lớn khôn mới biết vì lòng yêu thương mà bố sẵn sàng hy sinh mình để con được sống trọn vẹn.

Hai mươi bốn mùa hè, con đã từng đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được bố nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con. Những tháng ngày bập bõm, ngã lên ngã xuống trên cánh đồng theo bố mùa gặt, mặc kệ cho trời nắng vỡ đầu vẫn hào hứng chạy tít tận đâ rồi bố lắc đầu nhìn con ngán ngẩm : - Lần sau không được đi nữa nhé!

Thế giới nghịch ngợm khi còn tấm bé ai cũng đã từng đi qua – đi qua miền kí ức khi vé tuổi thơ chẳng bao giờ khứ hồi.

Thế đấy, tuổi thơ con lớn lên giản đơn cùng với cây cỏ dại bên đường, với năm tháng tuổi thanh xuân của bố. Tất cả đều bình dị và giản đơn.

Rồi một ngày, khi con biết những cọng tóc xanh lớn lên, trưởng thành, trắng đi và rụng xuống trên đầu bố là ngày bụi thời gian đã trải dài lên cả miền kí ức trong con. Bố già đi theo năm tháng để đổi lấy sự trưởng thành của con. Những lúc đó con chẳng muốn đề cập điều gì vượt ra tâm trí, chỉ là lúc này con đang ở đây, nơi mảnh đất cách xa quê hương bảy trăm cây số, chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ để có thể về nhà đứng trước bố chào và nói: - Con đã về!

Nhưng điều đó con chẳng làm được bởi "Chỉ có bố là người hiểu con nhất".

Ngày tháng trôi qua, có những lúc con chỉ muốn trốn chạy tất cả mọi thứ. Con đã từng trốn mình trong suy nghĩ cô đơn, là ở đây con chẳng có bố để mỗi lần vấp ngã không ai nâng bước chân con. Con muốn vượt ra khỏi thời gian hữu hạn của con người để đi đến cái hư không, bất tận, muốn bố trẻ mãi không già. Nhưng điều đó là không thể phải không bố?

Con vẫn còn rất nhớ những điều bố đã dặn, rằng "Không ai có thể cho con Không điều gì, chỉ có bố mẹ mới cho con Không". Cái Không đầu tiên là không một ai ngoài chính bản thân con, cái Không thứ hai cần phải có điều kiện người ta mới cho con và hơn nữa Không thứ ba là chỉ bố mẹ mới cho con mà không cần điều kiện. Con hãy nhớ điều ấy. Là đàn ông đừng để đôi tay mềm dễ làm khổ người ta. Bởi con biết rằng đôi tay bố quá cứng để dọn sạch lối con đi.

Ngày đăng: 13/08/2016
Người đăng: Tiến Hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Future
 

Hãy để quá khứ trôi qua, tận hưởng hiện tại và đối mặt với tương lai

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage