Số phận an bài
Có lẽ ai sinh ra cũng có một số phận an bài mà muốn thay đổi cũng còn phải phụ thuộc vào may mắn. Xung quanh tôi, tôi cảm giác là mỗi một con người đều có một nỗi khổ riêng mà có thể họ không muốn nói ra họ chọn giải pháp im lặng chấp nhận, cho qua, quên đi để cuộc sống bớt đau khổ.
***
Với chúng ta rất nhiều người muốn quên đi cuộc sống hiện tại và trở về tuổi thơ. Vì tuổi thơ là sự hồn nhiên vô tư mà không phải suy nghĩ lo toan, tính toán, hay trách nhiệm với gia đình. Nhưng với tôi tuổi thơ là những kỷ niệm buồn.
Một gia đình sóng gió, dù là con út trong nhà, hơn nữa có mình tôi là con gái cưng của cả nhà nhưng tôi chỉ được nhận những kỷ niệm vui đó của thời mẫu giáo thôi. Rồi đến khi tôi 7 tuổi tôi đã phải chịu cảnh bố mẹ chia tay. Thời gian đó tôi rất hợp bố, và bố cũng rất thương tôi nhưng khoảng thời gian nhận được sự yêu thương đó quá ít đối với tôi khiến tôi cũng quên dần đi nó, thay vào đó là những ký ức buồn và những lần bố mẹ cãi nhau, bố đánh mẹ, bố đánh anh trai, bố say rượu. Có lẽ bên người phụ nữ khác nên bố hết tình cảm với mẹ với các con, bố cứ bỏ đi một thời gian dài không về mặc kệ tôi ốm nhớ bố khóc hỏi mẹ. Bố cứ đi, mặc kệ cuộc sống của một đàn con. Mặc kệ cho những đứa con trai đang tuổi mới lớn sa ngã. Tất cả chỉ hai chữ "mặc kệ".
Tôi có 4 người anh trai và khi bố tôi đi các anh đều đang trong độ tuổi cần sự quan tâm và giáo dục của gia đình nhất, cần một người trụ cột dạy bảo uốn nắn. Nhưng bố bỏ mặc các anh tự bươn trải với đời và coi như đó là số phận. Bố tôi như vậy ai cũng sốc, các anh cũng vậy vì thấy gia đình bị chia cách không còn hạnh phúc, anh thì sa ngã uống bia rượu, anh thì bỏ học tụ tập bạn bè dính vào tệ nạn. Có lẽ chỉ có mẹ nếm cay đắng. Tôi chỉ nhớ rất nhiều lần trong đêm tôi phải đi theo mẹ tìm khắp các quán rượu ở phố tìm anh trai về vì sợ anh say quá. Trên người của anh cho đến giờ toàn sẹo ngã xe, hay đánh nhau vì say rượu. Mẹ tôi bất lực chỉ biết bắt tôi đi gọi bố về giải quyết sau mỗi lần như thế. Có lần 12h đêm tôi mới 10 tuổi thôi nhưng một mình tôi phải đứng chờ bố cả tiếng trong ngõ tối nơi bố ở để gọi bố về. Sau một thời gian vào thương lượng với cô bồ của bố, bố ra trả lời ''bố không về đâu, con về đi ". Nước mắt rơi, cứ lặng lẽ đi về vì ở nhà anh còn đang say rượu quậy phá. Trong đêm tối, tôi sợ lặng lẽ đi về thật nhanh. Tôi còn chưa biết giận bố mà chỉ biết khóc đi về.
Rồi thời gian cứ trôi đi gia đình tôi cũng quên đi bố và không cần bố về giải quyết nữa. Các anh cũng lớn và đều lập gia đình, tất nhiên là bố cũng ở trong những cuộc vui đó.
Hai năm trôi qua êm ả, bố dẫn về một đứa bé gái là con riêng của bố. Tôi mất đi vị trí số 1 là con gái cưng. Mẹ cũng khuyên anh em tôi coi nó là em gái vì nó không có tội gì lỗi ở người lớn. Cứ thế gia đình tôi chấp nhận nó về gia đình những ngày lễ tết, và tôi cũng không còn sự yêu thương từ bố mà dành hết cho em,.rồi cũng qua thôi...
Một năm nữa trôi qua bố tôi bị tai biến phải đưa đi viện cấp cứu, cô bồ của bố cho người về gọi gia đình tôi. Cả nhà lại lên thăm bố và tất nhiên tôi lại ở lại chăm sóc bố mà người phụ nữ của bố cũng mặc kệ. Sau khi ốm bố về nhà điều trị với gia đình để mẹ chăm sóc. Một thời gian bố khỏi bệnh bố lại quay về bên người phụ nữ kia. Hồi đó mẹ vui lắm tưởng bố sẽ ở nhà mãi mãi nhưng......
Bố lại sống cùng người ta như thế. Cho đến lần tai biến thứ 2 bố lại về nhà điều trị. Lần này bố ở nhà lâu hơn. Bố uống rượu say nhiều hơn. Mỗi buổi đi học về tôi chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của bố, bố chửi mẹ chửi tôi trong mâm cơm mà không biết vì lý do gì. Ngày nào cũng vậy đi học về là nhìn thấy người bố say rượu quát mắng hết lời toàn những lời nói cay nhiệt, chỉ có mẹ và tôi nghe vì các anh đi làm hết, bố nói giống như một cái đài cát xéc nói mãi mà không nghỉ, nói thâu trưa đến chiều mệt tỉnh rượu thì thôi.
Cuộc sống cứ trôi qua như thế vài năm. Tôi cũng đã lớn học lớp 12 và đã biết giận bố, tôi không nói chuyện với bố vì càng lớn tôi càng hiểu nỗi khổ của mẹ phải chịu. Nhiều khi tôi còn phải trốn một góc lấy bông bịt tai vì bố nói nhiều làm tôi không chịu được. Bạn bè tôi đến nhìn thấy bố quát mắng đều đi về hết, không ai dám đến nhà tôi chơi.
Sau một thời gian bố lại đi lên ở cùng người phụ nữ đó. Bố lên nấu cơm rửa bát làm tất việc nhà, những việc mà tôi chưa bao giờ thấy bố làm ở nhà tôi. Ở nhà tôi chỉ thấy cảnh bố quát, mẹ im lặng. Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao mẹ phải sống và chịu như thế. Mẹ nói vì mẹ sợ bố ly hôn, chia tài sản các anh sẽ không có đất nhà ở. Cứ nhịn như thế rồi bố cũng bán đi nửa mảnh đất giả nợ và tiêu.
Gia đình tôi được đền bù một mảnh đất do quy hoạch vào, mảnh đất được đền bù ấy bố mẹ bán đi và mua cho mỗi anh tôi một mảnh đất ở riêng.
Thế là thời gian cứ trôi qua, tôi đi học xa nhà và chỉ gọi điện về hỏi thăm gia đình. Hôm đó tôi gọi điện bố nghe máy, tôi định cúp máy nhưng lại hỏi mẹ đâu và hỏi một số câu về gia đình... Tôi không ngờ đấy cũng là lần cuối tôi nói chuyện với bố. Ba ngày sau, tôi về nhà để đến nhà nội tôi. Hôm đó là ngày bốc mộ của ông nội tôi. Bà nội và mọi người ghét bố, vì đi bố cặp bồ nên cũng không quý anh em tôi chính vì thế tôi cũng không xuống nhà bà vì tủi thân không ai quan tâm đến mình. Tôi cũng không biết tại sao bà và cô chú lại như vậy, không quan tâm tới các cháu nội mà bỏ mặc vì ghét bố ghét cả con. Anh em tôi đâu có lỗi trong việc bố mẹ xa nhau đáng lẽ phải được quan tâm đùm bọc hơn mới đúng. Nói đến chuyện làm mộ, tôi thấy bố khác với mọi ngày bố vui vẻ hơn, rồi cứ ngồi nói chuyện với mấy người bạn, nhìn tôi và nói vui vẻ. Tôi là con gái bố. Tôi có lẽ vẫn lạnh nhạt với những lời nói ấy vì vẫn giận bố. Tôi cũng không nghĩ đó là lần cuối gặp bố. Nếu thời gian quay lại tôi sẽ không như thế nữa. Hồi nhỏ khi nhìn thấy bố đứa bạn thân của tôi đánh nó vì đi chơi tôi cũng thầm ước giá như bố cũng quan tâm dạy bảo tôi như thế. Giá mà bố mẹ cũng hạnh phúc và tôi cũng được quan tâm như thế thì bị đánh đau cũng cố chịu.
Đêm hôm đó bố cùng mọi người ra bốc mộ tôi vì bị ngã xe đau chân nên ở nhà. Bố bị cảm nên mọi người đưa về. Bố về vẫn còn nói linh tinh. Tôi lúc đó cũng không nghĩ được nhiều mà ghĩ bố say rượu như mọi khi nên cũng kệ không xuống dưới nhà, mà chỉ gọi điện cho anh tôi về. Bố nói nhiều rồi bỗng nhiên không nói được. Mọi người đưa bố đi cấp cứu, tôi cũng ra theo sau. Tôi trông bố từ sáng tới chiều bố cứ ở trạng thái hôn mê không tỉnh. Khi cô giường bên cạnh cũng chăm con bị như bố hỏi tôi về bố, tôi cũng trả lời một số câu. Tôi thấy bố rớt nước mắt trong trạng thái không biết gì. Tôi lau nước mắt cho bố rồi thấy ngón tay bố cử động có lẽ bố muốn nói gì nhưng không nói được, tôi nắm lấy, chưa bao giờ tôi có cảm giác run tay như thế. Tôi bỗng thấy sợ tim đập nhanh như sợ cái cảm giác đó. Chỉ có mình tôi trong phòng trông bố.
16H tôi thấy máy tim đập nhanh liền chạy sang phòng gọi bác sĩ. Bác sĩ nói tôi gọi người nhà đến, tôi ra ngoài gọi các anh đến. BS nói không qua khỏi. Tôi chỉ biết sững sờ đứng im lặng và không có cảm giác gì nữa. Tôi đứng không vững chân run, Tôi khóc oà lên, rồi mọi người đưa bố ra xe về nhà. Về đến nhà mọi người mới lấy máy thở của bố ra. Bố nằm trên giường, tôi cứ ôm mặt bố mà khóc. Tất cả những nỗi giận bố tôi đã quên hết mà tôi chỉ còn cái cảm giác hối tiếc, giá như mình đừng lạnh nhạt với bố như thế. Ứớc gì gia đình tôi được như hồi tôi 5,6 tuổi cả nhà quây quần bên nhau xem world cup rồi hô to, nhận đội vô địch. Tất cả chỉ còn trong giấc mơ .............
Khi sống nếu chúng ta không chân trọng những kỷ niệm thì khi mất đi chỉ còn sự hối tiếc. Tôi không tin vào những điều mê tín nhưng tôi cũng tin vào tâm linh. Khi bố tôi mất đi nhưng hồn vẫn dõi theo tôi . Vì sau khi bố mất đi trong khoảng thời gian 3 tháng đầu hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy bố dù không ở nhà mà ở trường, tôi mơ thấy bố cười với tôi.Có lẽ như mọi người nói do tôi khóc để rớt nước mắt vào người bố nên lúc nào tôi cũng nhớ lại chuyện về bố. Tôi có cảm giác bố hối tiếc những chuyện bố đã làm với gia đình nhưng có lẽ giờ đã quá muộn.
Ai sinh ra, rồi cũng sẽ mất đi theo tạo hoá an bài. Nhưng có lẽ mình nên cố gắng sống để không phải hối tiếc. Tôi cũng muốn nhắn nhủ tới các cặp vợ chồng rằng nếu vẫn còn một chút tình cảm với nhau, vẫn còn một chút trách nhiệm hay sự quan tâm với gia đình hãy cố gắng nghĩ đến những đứa con mà duy trì hạnh phúc đừng để khi lớn lên mà những đứa trẻ ấy cứ phải cố gắng mơ về một hạnh phúc gia đình, tình yêu thương đầy đủ của bố mẹ, mà khéo cả cuộc đời không có được. Cái cảm giác ấy không dễ chấp nhận một chút nào. Tôi đã trải qua rồi tôi biết, dù biết rằng mất đi rồi người ta sẽ tha thứ cho nhau nhưng chỉ còn là sự hối tiếc.
Dù biết rất nhiều đứa trẻ bây giờ có cách nghĩ thoáng bố mẹ không hợp thì chia tay. Nhưng dù có thoáng trong cách nghĩ đến đâu thì phải rơi vào hoàn cảnh đó mới hiểu được những nỗi cô đơn, tủi thân mà không nói ra được. Vì tôi cũng không nói cái cảm giác ấy mà cũng không muốn nói với bố mẹ tôi.Con người đâu phải sống với nhau vì tình cảm riêng mình mà còn vì trách nhiệm với người thân của mình. Nếu chỉ sống vì hạnh phúc của mình, sống chỉ mình cảm nhận hạnh phúc thì rất dễ. Mà chúng ta còn phải sống vì người khác vì sự gắn kết với nhau, vì sự hi sinh cho người thân, cho gia đình...