Gửi bài:

Nhớ cha

Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn thấy ông. Nằm giữa rừng nửa đêm, anh gối đầu lên hòn đá, nước mắt chảy xuống như những giọt suối cạn trong vắt giữa rừng già. Phải về thôi, giờ tới sáng còn 4 tiếng nữa mới phải đi, anh tính rồi, anh vẫn thừa sức về đơn vị.

 ***

Băng qua rừng, qua cánh đồng, bơi qua một con sông nhỏ. Anh đã đứng trước cửa nhà. Đã 2 năm a ra đi, mẹ và em gái chết vì bom, chỉ còn người cha lủi thủi một mình trong túp lều tranh cô độc. Làng xóm tan hoang, rét cắt da, chân tay chầy xước vì băng rừng..nhưng không hề gì, anh không để ý đâu. Là người lính mục tiêu phải ở phía trước, và bây giờ, phía trước là cha anh, là cả cuộc đời còn lại của anh.

nho-cha

"Cha"....anh kêu lên, nhưng tiếng kêu rất nhỏ. Đủ để âm thanh ấy quay ngược trở lại rớt vào trong cổ họng cùng tiếng nấc cuộn trôi. Đã hơn 12 giờ đêm, cha vẫn ngồi một mình bên bếp lửa nghe caset xì xoẹt câu được câu mất. Trời ơi, anh muốn...anh muốn chạy vào ôm lấy cha và khóc. Khóc to. Khóc thật to. Như một đứa trẻ. Chiến tranh là gì. Người lính là gì cơ chứ. Cha ơi, cha già ơi ! 5, 10, phút trôi qua. Anh vẫn đứng nép mình bên cửa sổ nhìn ..lưng cha. Gió rét, tiếng caset và những tiếng nấc "cha ơi" vây lấy. Rồi bỗng một tiếng bụp khi hòn đá từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi trúng cái chậu đang hứng nước mưa phía sau lưng cha anh. Cha quay lại, nhìn vào chậu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt mờ ông không thể thấy gì được trong màn đêm, mặt ông vẫn đơ lại vì rét.

Nhưng ở bên ngoài cửa sổ kia, cách ông có 3 bước chân thôi. Ông có biết, ông có biết không, con trai ông đang chết trân vì sung sướng, vì nhìn được khuôn mặt của cha mình. Tay trái anh ta vị vào cửa sổ, tay phải dơ lên như muốn luồn vào sờ lên khuôn mặt cha. Mọi thứ như chết lặng. Con nhìn cha. Cha nhìn vào khoảng không mù mịt. Khoảng không của chiến tranh, của nỗi đau, của ngăn cách... Ông lại cửa sổ để nhìn ra ngoài xem có gì không. Không, mắt ông làm sao nhìn được nữa. Rồi ông lại đi vào ngồi chỗ cũ. Còn con trai ông thì cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng, khóc lớn giữa đại ngàn nít bặt đêm đen, và anh ấy cũng..không bao giờ trở về nữa. Biết không! Chiến tranh?

Cù Lú 

Sài Gòn, 27/7/2014. Đã 1 năm không còn làm về liệt sĩ. :(

Ngày đăng: 06/11/2016
Người đăng: Phu Tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Che Guevara - hanh phuc
 

Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi!

 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage