Hãy cứ để lá rơi
Sự phản bội nào cũng có lý do và lý do nào cũng được người ta sử dụng để biện minh cho hành động của mình.
***
- Chị ơi! chồng em...Minh Phong bị làm sao ý, em gọi xe cấp cứu rồi, chị đến ngay với em, em sợ lắm!
Nghe giọng em gái qua điện thoại khóc lóc hoảng loạn, Lan Anh biết chuyện chẳng lành đã xảy ra với em rể:
- Vợ chồng chị đến ngay đây! Lan Nhi, em phải hết sức bình tĩnh trước khi xe cấp cứu đến, bà giúp việc đâu rồi...
Giọng em gái vẫn hoảng loạn:
- Bà giúp việc về quê hai hôm nay rồi, chị cứu chồng em với...Chị đến ngay đi!
Trước cửa phòng cấp cứu, Lan Anh ra sức dỗ dành em gái:
- Em đừng khóc nữa, bây giờ xem tình hình thế nào đã! Sao tự nhiên lại như vậy chứ, hôm trước chị đến thăm vẫn thấy Minh Phong bình thường mà...
Lan Nhi nói trong nước mắt:
- Em cho anh ý uống thuốc như mọi hôm rồi nằm nghỉ, tưởng không có chuyện gì mới đến cơ quan giải quyết chút việc, vừa về đã thấy anh ý nằm dưới sàn nhà...Anh ý có làm sao thì em ân hận suốt đời...Giá như em không để anh ý ở nhà một mình thì...
Vừa nhìn thấy bác sĩ đi ra, hai chị em vội vàng chạy tới hỏi dồn dập về tình trạng sức khỏe của Minh Phong nhưng tiếc là mọi chuyện đã quá muộn, chồng của Lan Nhi đã không thể sống lại được nữa. Vừa nghe tin dữ, Lan Anh hốt hoảng giữ em gái lại vì biết rằng Lan Nhi sẽ không chịu nổi cú sốc quá lớn này, nàng đã ngất đi trong nước mắt! Nỗi đau của người phụ nữ trẻ khi chồng mất thì còn gì đau xót và tiếc nuối hơn nữa!
***
Sau đám tang của Minh Phong, những lúc rảnh rỗi Lan Anh vẫn qua lại an ủi động viên em gái. Mấy tháng đầu trôi qua tưởng như nỗi đau đã vợi bớt, vậy mà càng về sau Lan Nhi lại càng khiến cho nàng lo lắng hơn hồi Minh Phong mới mất!
- Thôi đừng buồn nữa em! chuyện cũng qua rồi, vẫn biết đời người đàn bà mất đi chỗ dựa của đời mình thì không có gì là đau khổ hơn nhưng phải cố gắng lên! Cuộc đời còn dài lắm, em cứ sống mãi thế này sao được! Mới có gần một năm mà thấy em suy sụp quá rồi, thật sự chị không yên tâm!
Lan Anh nặng trĩu nỗi buồn nhìn em gái mình khuôn mặt nhợt nhạt vì mệt mỏi, thỉnh thoảng lại khóc nấc lên từng tiếng. Chồng của Lan Nhi đã mất gần một năm, nỗi buồn tưởng sẽ vơi đi được phần nào, ai ngờ càng ngày lại càng làm cho Lan Nhi đau khổ và héo mòn hơn.
Đặt nhẹ bàn tay của em gái xuống, Lan Anh đứng dậy định đi ra phòng khách thì thấy Lan Nhi ngồi bật dậy giữ chặt áo mình lại, giọng nói hốt hoảng:
- Chị đi đâu đấy, chị đừng đi...Đêm nào em cũng thấy anh ý hiện về, đôi mắt nhìn em lạnh lùng lắm! Từ ngày anh mất, chưa một đêm nào em ngủ được yên, bây giờ em phải làm sao hả chị! Cứ thế này em sẽ chết mất!
Lan Anh vội cầm tay em gái an ủi:
- Tại em suy nghĩ nhiều quá nên bị ảo giác đấy! Không có chuyện gì đâu! Em uống thuốc rồi ngủ đi một lát, chị ra phòng khách dặn anh Hoàng Tú về sớm cho con ngủ đã, chị quay lại ngay!
Cánh cửa phòng khép lại, Lan Nhi ôm chặt lấy cái gối cho bớt trống trải, quạnh hiu. Dung nhan mặn mà của nàng ngày nào giờ đây đã xuống sắc rõ rệt, khuôn mặt ủ rũ, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ làm cho nàng già đi trông thấy. Bố mẹ, họ hàng đến thăm ai cũng xót xa, thương cho con gái mình mới về nhà chồng chưa được bao lâu đã chịu cảnh góa bụa.
- Anh về bà ngoại đón con thì nhớ ghé qua cửa hàng mua cháo cho con rồi dỗ con đi ngủ sớm nhé, chắc em phải ở đây với nó thêm một thời gian nữa. Để nó một mình thế này em lo lắm, càng ngày nó càng trở nên trầm cảm! - Lan Anh thở dài rồi đưa chìa khóa xe cho chồng.
Hoàng Tú cũng đứng dậy tần ngần:
- Dì Lan Nhi vẫn yếu lắm à? Em cứ yên tâm ở đây chăm sóc, có việc gì thì gọi điện cho anh! Em cũng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nay anh cũng thấy em mệt mỏi lắm! Anh quen ngủ có em bên cạnh rồi...
Lan Anh vòng tay ôm lấy chồng an ủi:
- Anh đừng buồn nhé! Tự nhiên những chuyện không may xảy đến với nó, có mỗi hai chị em, em không thể để nó sống một mình như vậy! Hy vọng mọi chuyện sẽ sớm qua để nó còn tìm hạnh phúc mới! Đời người chẳng ai nói trước được điều gì, không ngờ Lan Nhi lại khổ như vậy...
Nhìn theo bóng chồng đi khuất khỏi con ngõ tối, Lan Anh thở dài khóa cửa lại rồi đi nhanh vào phòng với em gái...
Lan Nhi ngồi một mình suy tư, dường như trong tâm trí của nàng lúc nào cũng nhớ thương đến người chồng đã khuất. Bất chợt nàng vùng dậy mở ngăn kéo bàn phấn lấy tấm ảnh cưới của hai vợ chồng ngày nào, cầm trên tay mà nước mắt lại rưng rưng! Yêu nhau từ thủa học cùng trường đại học, Lan Nhi và Minh Phong là một đôi lý tưởng của lớp, cả hai đến với nhau chân thành, trọn vẹn. Minh Phong có trình độ, con nhà giàu! Bố mẹ Minh Phong cùng gia đình đã định cư bên Mỹ, vì quá yêu Lan Nhi nên chàng quyết định ở lại Việt Nam làm việc để được bên cạnh người mình yêu.
Nếu như các đôi khác của lớp đã tan rã sau khi ra trường thì Lan Nhi và Minh Phong lại có một đám cưới thật đẹp sau 2 năm ổn định công việc. Hạnh phúc tưởng như đã mỉm cưới với cả hai thì sau một năm, Minh Phong phát hiện ra mình bị bệnh tim mạch, sức khỏe ngày càng yếu. Tiền bạc không là nỗi lo nhưng sau những đợt điều trị chàng không đủ sức khỏe để đi làm nữa, thân hình khỏe mạnh của chàng giờ đây đã trở nên xanh xao, gầy guộc. Không có gia đình chồng bên cạnh, một mình Lan Nhi chăm sóc cho chồng từ bữa cơm đến giấc ngủ hàng ngày...
- Thôi đừng xem lại những bức ảnh này nữa! Càng xem sẽ càng buồn hơn, để chị cất đi...
Đang mơ màng nhớ lại những kỷ niệm thì Lan Nhi giật mình nghe tiếng chị gái, nàng bỗng thốt lên:
- Em có lỗi với Minh Phong lắm...không biết anh ý có trách gì em không! Giá như hôm đó em không để anh ý ở nhà một mình thì...
Nghe thấy em gái nói vậy, Lan Anh quát để trấn an em gái:
- Em bị điên à! Nói linh tinh gì thế, bệnh tật thì có ai muốn như vậy đâu, em đã cố gắng hết sức rồi. Trời gọi đến ai thì người đó dạ! Cũng là số phận thôi em ạ...có ai muốn mình rơi vào hoàn cảnh thế này đâu. Cả gia đình nội ngoại đều thương em, ngoan ngoãn hiền lành...Đúng là tạo hóa trêu đùa người ta mà...Chị tin rằng rồi em sẽ sớm tìm được hạnh phúc!
Lan Nhi ngậm ngùi, nhìn về phía tấm ảnh của Minh Phong:
- Chắc em không lấy ai nữa đâu! Số em là vậy rồi...Em sẽ nguyện cả đời sống một mình để lo hương khói cho anh ý!
Đưa cho em gái ly trà gừng, Lan Anh nhẹ nhàng:
- Nghe chị đây này! Tương lai ở phía trước, không ai cứ sống mãi bằng quá khứ cả! Lúc còn sống Minh Phong rất yêu thương em, nếu dưới suối vàng Minh Phong mà biết chắc sẽ buồn lắm đấy! Chẳng ai muốn nhìn thấy người thân yêu của mình đau khổ cả. Sắp tới chị sẽ kiếm người giúp việc khác cho em để yên tâm...
Im lặng một lúc rồi Lan Anh ngập ngừng nhìn vào mắt em gái:
- Em biết đấy, chị sang đây ở với em cũng một tháng rồi... chị cũng còn chồng con nữa. Nếu chị cứ sống với em thế này...thằng bé con ở nhà, rồi Hoàng Tú nữa...Thật sự chị rất bối rối...Em hiểu không?
Lan Nhi gật đầu thông cảm:
- Cái đó em hiểu chứ! Chị ở đây với em đến hết tuần thôi, em cũng áy náy với anh Hoàng Tú và cháu nữa... Có người giúp việc mới ở cùng thì em cũng đỡ cảm thấy lạnh lẽo hơn...
Lan Anh thở dài nhẹ nhõm:
- Ừ, vậy là chị yên tâm rồi! Chẳng ai sống mãi bằng quá khứ được đâu...Cả đồ đạc cá nhân của Minh Phong ngày trước nữa, đã có thời gian em cất đi rồi, giờ lại bày ra làm gì...những thứ đó chỉ gợi lại những kỷ niệm rồi làm mình buồn hơn mà thôi, để mai chị cất đi! Chị biết em là người sống nội tâm tình cảm, nhưng chung tình quá đôi khi cũng khổ em ạ...
Lan Nhi khẽ gật đầu rồi cầm tay chị gái:
- Thấy chị có gia đình hạnh phúc em cũng mừng, anh Hoàng Tú vừa đẹp trai lại tốt nữa, ước gì em được làm lại từ đầu thì tốt biết mấy...
Lan Anh cười buồn:
- Thật ra người ngoài nhìn vào thì đúng là như vậy đấy, chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết được thôi! Thời gian vừa rồi gia đình cũng trục trặc, tưởng đã tan vỡ rồi...
Nghe chị gái nói vậy, Lan Nhi giật mình ngạc nhiên:
- Chị nói sao, em có thấy chị nói gì đâu! Làm gì mà đến mức tan vỡ vậy, chả lẽ hai người không hợp nhau?
Lan Anh hơi cúi mặt xuống, giọng nói chợt nhỏ lại buồn rầu:
- Hoàng Tú có...có người khác em ạ...
Nhìn em gái trợn tròn mắt, Lan Anh tiếp tục:
- Em ngạc nhiên lắm phải không, chính chị cũng vậy đấy...nghe người ta đồn thổi chị cũng không tin, đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi! Chị cũng không muốn làm ầm ĩ lên. Có làm sao thì chỉ khổ mình với con mình. Đàn ông là vậy, không phải họ hết yêu thương mình mà chỉ đơn giản là vì những cảm giác mới lạ khác làm họ thích chinh phục hơn! Vợ chồng ăn ở với nhau lâu ngày cũng thành ra nhàm chán...Tìm được người đàn ông không có bồ bây giờ hiếm lắm...Có những sự thật dù không muốn vẫn phải chấp nhận!
Lan Nhi nhìn chị gái đầy thông cảm:
- Chị đã tha thứ cho anh ý...
Lan Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Nói là tha thứ thì cũng không phải...nhưng chị muốn giữ cho con một gia đình đầy đủ bố mẹ, rồi còn gia đình hai bên, cơ quan, bạn bè nhìn vào nữa chứ...Nỗi đau đành giữ trong lòng thôi! Người ngoài thì ai cũng nghĩ là mình đang hạnh phúc...Chồng chị không được như Minh Phong ngày trước đâu...Tuy có một thời gian ngắn ngủi bên nhau nhưng vợ chồng em đã có những ngày tháng thật hạnh phúc, giờ đây Minh Phong mất đi, em đau buồn như vậy chị cũng hiểu và thông cảm...
Nghe nhắc đến tên chồng, Lan Nhi đặt tay lên miệng kìm lại tiếng khóc sắp bật ra...Thấy em gái xúc động, Lan Anh ôm em gái tựa vào vai rồi khẽ kéo nàng nằm xuống để cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
***
Trong giấc mơ chập chờn nửa tình nửa mê, Lan Nhi mơ màng nhớ lại quãng thời gian khi Minh Phong còn sống...
- Lát nữa nếu anh thấy khó thở thì uống viên thuốc này vào, em đến cơ quan có chút việc! – Nói xong Lan Nhi cầm túi xách, định bước ra ngoài cửa
Minh Phong gượng dậy nhìn vợ, khuôn mặt đầy nét ưu tư:
- Hôm nay là ngày nghỉ mà em cũng đi làm à...
Lan Nhi nét mặt không vui:
- Dạo này em nhiều việc, được ngày nghỉ người ta đi đây đi đó, mình cứ ở nhà mãi cũng chán...thôi anh ngủ đi, lát em về!
Nói xong nàng bước vội ra ngoài bỏ Minh Phong ở lại với căn phòng ngủ của hai vợ chồng, chàng gắng sức đứng dậy nhìn qua cửa sổ. Vẫn dáng người quen thuộc ngày nào của nàng vậy mà từ khi Minh Phong bị bệnh, sức khỏe yếu đi đã có một khoảng cách vô hình nào đó không rõ ràng, không nói thành lời và càng ngày càng xa giữa hai người...Vẫn là cái cách quan tâm chồng như vậy, nhưng đã dần biến thành trách nhiệm, không có hồn, không chứa đựng tình yêu...Hơn ai hết, chàng đã nhận ra điều đó nhưng mỗi lần nhắc đến thì Lan Nhi lại gạt đi, nàng không muốn nói nhiều đến chuyện tình cảm giữa hai người! Những kỷ niệm của một thời yêu nhau say đắm giờ đây đã không còn quan trọng với nàng nữa...
- Em chỉ muốn mãi như thế này trong vòng tay của anh, thật ấm áp, mạnh mẽ! anh làm cho em có cảm giác yêu và được yêu – Lan Nhi thủ thỉ vào tai Tuấn Anh
Nghe người yêu nói vậy Tuấn Anh ôm nàng chặt hơn:
- Nhiều lúc anh ước gì mình biết nhau sớm hơn thì giờ đây hạnh phúc biết bao, cả anh và em đều không phải sống trong đau khổ nhung nhớ! Trời cho mình gặp nhau dù đã muộn màng nhưng đối với anh, em là tất cả tình yêu, là người phụ nữ mà cả đời này anh tìm kiếm!
Lan Nhi gục đầu vào ngực người yêu:
- Bên anh, em thấy hạnh phúc lắm, nếu chúng mình là vợ chồng thì chắc là sẽ vui biết bao...Anh có biết là quãng thời gian vừa qua em sống trong đau khổ, chán nản thế nào không? Có chồng cũng như không, đi làm đã mệt mỏi, về nhà lại lo việc nhà việc cửa, chăm sóc cho chồng...không có nổi một chút thời gian dành cho chính mình...Em không có lấy một ngày hạnh phúc!
Lan Nhi chợt nhìn vào mắt người yêu:
- Anh có yêu em không?
Tuấn Anh ngạc nhiên, hôn nhẹ lên má nàng:
- Em hỏi gì lạ vậy, những gì anh vừa nói chẳng lẽ em không hiểu sao...anh hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của em nên càng yêu em hơn, đáng lẽ người như em phải có cuộc sống hạnh phúc hơn thế này nhiều...chứ không phải sống trong chịu đựng như vậy. Chúng mình như hai kẻ cô đơn tìm đến nhau, bù đắp cho nhau những thiếu thốn về tình cảm! Anh tuy có gia đình nhưng cũng chỉ là trách nhiệm, tình yêu không có thì hạnh phúc không có, anh sống trong sự cô đơn lạnh lẽo cho đến khi gặp được em...
Lan Nhi xúc động, mắt rưng rưng lệ, bất chợt nàng ngồi dậy cầm tay người yêu:
- Hay là chúng mình từ bỏ tất cả để đến với nhau, không phải lén lút như thế này nữa. Nếu anh không có tình yêu với vợ thì sao không tự giải thoát đi, sống như vậy đến bao giờ!
Tuấn Anh hơi bất ngờ trước đề nghị của người yêu, chàng nắm chặt lấy tay của nàng an ủi:
- Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu em ạ, bỏ thì dễ lắm nhưng còn con của anh, nó sẽ thế nào...Anh chấp nhận một cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc để giữ cho con anh một mái nhà trọn vẹn! Mình phải có trách nhiệm với cả những người xung quanh nữa...Giữa chúng ta sẽ mãi là một đôi tình nhân em hiểu không, một đôi tình nhân không bao giờ cưới và không bao giờ có sự chia ly! Như vậy em không thích hơn sao?
Lan Nhi thoáng chút lo lắng:
- Em cũng hiểu anh là người sống có trách nhiệm, chấp nhận thiệt thòi cho bản thân mình nhưng liệu vậy có xứng đáng không anh! Rồi cơ quan mình nữa, em chỉ sợ chuyện chúng mình lộ ra thì tai tiếng lắm, đã nhiều đôi bị phát hiện rồi...
Tuấn Anh trầm ngâm một chút rồi dặn dò:
- Chỉ cần em tuyệt đối không tâm sự hay chia sẻ với bất kể ai cùng cơ quan là được, chỉ cần một người biết chuyện chúng mình thì sẽ cả cơ quan biết đấy. Mình gặp nhau ở cơ quan thì cứ coi như anh em đồng nghiệp bình thường, chắc không ai phát hiện ra đâu. Quan trọng là em phải kín đáo và phải cẩn thận kẻo chồng em biết, ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ấy!
Lan Nhi và Tuấn Anh làm cùng cơ quan. Khi mới quen, nàng đã có ấn tượng tốt với ngoại hình cũng như sự hài hước dí dỏm của Tuấn Anh. Hàng ngày ra vào chạm mặt nhau nên tình cảm cứ dần dần nảy sinh, những lần hẹn hò ăn trưa, uống cafe đã làm hai người hiểu về cuộc sống của nhau hơn. Tuấn Anh có cuộc sống hôn nhân không như ý muốn, một người vợ mà chàng không thể chia sẻ được những buồn vui. Còn nàng thì cũng mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân hiện tại, không có hạnh phúc, hàng ngày về nhà chỉ là sự mệt mỏi với những công việc không tên lặp đi lặp lại đến nhàm chán...
Sự so sánh chồng với người tình ngày càng lớn, nếu Tuấn Anh đến cơ quan hào nhoáng trong bộ quần áo thời trang, lãng mạn với những tin nhắn hỏi thăm sức khỏe gửi cho nàng, những tấm hình hoa hồng với những vẫn thơ bay bổng gửi vào mail dành cho nàng mỗi ngày. Còn chồng nàng thì chỉ biết đến công việc, cách ăn mặc cũng giản dị, tuy không để nàng thiếu thốn thứ gì nhưng nàng cảm thấy vẫn không đủ về tình cảm. Những đêm khuya thấy chồng vẫn cặm cụi làm việc nàng lại thở dài buồn rầu...Những mơ ước về một cuộc sống lãng mạn, màu hồng như hồi mới yêu nhau đã không trở thành hiện thực, cuộc sống hôn nhân hoàn toàn khác với những gì nàng nghĩ về nó khi còn là tình nhân!
Từ khi Minh Phong bị bệnh tim, sức khỏe của chàng lại càng kém, chuyện quan hệ vợ chồng cũng không có. Những khát khao thầm kín của thân xác cứ âm thầm nhưng mãnh liệt, nằm bên cạnh chồng nhưng nàng luôn nghĩ về Tuấn Anh. Nàng chỉ muốn đêm trôi qua thật nhanh để đến cơ quan gặp người yêu, để lại nhận được sự quan tâm ân cần, để rồi những giờ tan sở lại được ân ái trong vòng tay của chàng.
Sự phản bội nào cũng có lý do và lý do nào cũng được người ta sử dụng để biện minh cho hành động của mình. Nếu ngày trước khi chưa đến với Tuấn Anh, thấy những đôi tình nhân khác ở cơ quan lén lút cặp kè, nàng cũng tỏ thái độ khinh thường và coi đó là hành động trái với lương tâm. Nhưng giờ lại chính mình cũng như vậy, thì nàng lại nghĩ rằng đó là do cuộc sống! "Do cả hai đều không có hạnh phúc gia đình và yêu thương nhau thật lòng thì đến với nhau, cái đó đâu thể gọi là tội lỗi" – nàng tự nhủ mình như vậy!
Người đàn bà luôn chung thủy cho đến khi gặp được tình nhân của mình! Tuấn Anh và Lan Nhi cũng vậy, họ đã không thể sống được nếu thiếu nhau, họ cần nhau như lẽ tự nhiên chỉ là hơi muộn màng mà thôi...
- Em phải về nhà rồi ! đi lâu quá sợ bị nghi ngờ anh ạ! – Lan Nhi với lấy cái áo định mặc vào người
Cầm tay của Lan Nhi, đẩy nhẹ nàng nằm xuống, Tuấn Anh nằm đè lên nàng vừa hôn vừa thủ thỉ:
- Cho anh thêm một lúc nữa đã! Cả tuần rồi mình mới được bên nhau thế này...
Thân xác hai người quấn lấy nhau mãnh liệt, những giây phút thăng hoa của thể xác làm cả hai vơi đi nỗi nhớ thương trước khi ai về nhà nấy, để lại sống với cái trách nhiệm của mình với gia đình...
Vừa về đến nhà, bước vào phòng ngủ Lan Nhi thấy ngổn ngang đồ đạc bị đổ vỡ, hốt hoảng nhìn thấy chồng đang nằm dưới đất, khuôn mặt tím tái, mắt nhìn vợ cầu cứu...Lan Nhi lùi người lại vì sợ, theo thói quen nàng rút điện thoại định gọi xe cấp cứu...Bỗng có một điều gì đó khiến nàng dừng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu như một cơ hội giải thoát. Mặc cho chồng quằn quại dưới đất, Lan Nhi cứ lùi lại phía ngoài bất chợt nàng đóng cửa phòng lại bỏ mặc cho chồng ở bên trong.
"Phải giải thoát, chẳng lẽ cứ phải sống như thế này mãi sao, mình phải tìm hạnh phúc cho riêng mình..." – Nàng đặt tay lên ngực tự an ủi mình như vậy.
Thật ra đã có những lúc Lan Nhi muốn Minh Phong chết, nàng đã có Tuấn Anh bên cạnh và Tuấn Anh mới là tình yêu đích thực của nàng. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu rồi lại thôi, vì lương tâm của con người khiến nàng vội cảm thấy có lỗi với người chồng của mình. Bây giờ cơ hội đã đến, nếu gọi xe cấp cứu thì sẽ lại tiếp tục chịu đựng những tháng ngày buồn bã...Mà nếu Minh Phong có khỏe mạnh trở lại như ngày trước thì tình yêu của cũng đâu còn, Tuấn Anh mới là người đàn ông mà nàng tìm kiếm...
Những mong muốn thầm kín bấy lâu, những khát khao dục vọng, nhưng giây phút lãng mạn bên Tuấn Anh đã làm cho nàng cảm thấy mình như con chim đang bị nhốt trong lồng, luôn ước mơ được bay ra ngoài bầu trời xanh rộng lớn kia.
Tất cả những lý do đó giờ đây hoàn toàn thuyết phục được nàng, giá trị đạo đức và tình người đã không còn hiện diện được với những lý do chính đáng kia...Nàng như ngồi trên đống lửa bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, mọi suy nghĩ cứ giằng xé trong đầu. Không thấy tiếng động, Lan Nhi run run mở hé cánh cửa bất chợt nàng hét lên kinh hãi khi thấy Minh Phong đã nằm im cạnh cánh cửa, bàn tay vẫn giơ về phía trước như để cầu cứu...nhưng rất tiếc cánh cửa đã không được mở.
***
- Em chưa ngủ sao? Đã 6 giờ sáng rồi đấy!
Nghe tiếng nói của chị gái, Lan Nhi giật bắn mình, nàng vội nằm xuống nhắm mắt lại. Những bí mật khủng khiếp cứ dày vò nàng, hình ảnh người chồng nằm dưới đất giơ tay cầu cứu cứ hiện lên với khuôn mặt tím tái, đôi mắt vô hồn hàng đêm vẫn hiện về ám ảnh...Một bí mật nàng sẽ mãi chôn giấu trong lòng....
Lan Anh lấy khăn lau mồ hôi trên khuôn mặt của em gái.
- Em lại nhớ Minh Phong à? Khổ thân em! Theo triết lý của đạo Phật, nếu như mình cứ nhớ thương, than khóc đến người đã mất thì hồn của họ sẽ càng vương vấn trần gian, như vậy sẽ rất khó để siêu thoát. Nếu em yêu chồng thì phải cố gắng vượt qua, hãy để cho Minh Phong được yên nghỉ thanh thản em ạ!
Thấy em gái đã chìm dần vào giấc ngủ, Lan Anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Tiếng vòi nước chảy như gột rửa đi những mệt mỏi, ưu tư trong cuộc sống và cả những điều bí ẩn luôn nằm trong góc khuất tối tăm của mỗi con người...
***
- Em tắm lâu thế ! Nhanh lên anh sốt ruột quá rồi – Tuấn Anh đứng ngoài cửa phòng tắm giục
- Làm gì mà vội thế, mình còn cả đêm nay nữa mà! Chỉ sợ anh không đủ sức thôi, thua là em phạt đấy!
Vừa mở cửa phòng tắm, Lan Nhi ôm lấy người yêu nũng nịu. Tuấn Anh bế nàng lên giường, mặt úp vào ngực nàng đầy khao khát:
- Khó khăn lắm anh mới lấy lý do đi công tác hai ngày cuối tuần để đến với em đấy! Không biết là anh nhớ em thế nào đâu!
Lan Nhi vòng tay xoa mái tóc của người yêu:
- Thì bây giờ em đền đây, chẳng lẽ hai ngày bên nhau chưa đủ để chúng mình thoải mái sao. Anh tham lam quá đấy!
Tuấn Anh bẹo má người yêu rồi hai người ôm nhau lăn lộn trên giường, cười đùa vui vẻ, bất chợt chàng nói:
- Bây giờ em là người tự do rồi, thiếu gì người tranh thủ đến với em, lúc đấy đừng phản bội anh nhé...dạo này ít chiều anh hơn trước rồi đấy!
Lan Nhi đặt ngón trỏ lên miệng người yêu:
- Ăn nói vô duyên, trước người ta đã là của mình thì sau này cũng vậy. Cứ làm như người ta lăng nhăng lắm không bằng...Minh Phong mới mất được mấy tháng, mình không thể thường xuyên quan hệ thế này được. Em không muốn người ta đánh giá về em!
Chồng qua đời, Lan Nhi trở nên thoải mái tự do, nàng đưa người yêu về nhà thoải mái tự nhiên mà không phải lén lút như ngày trước. Quả thật cái cảm giác tự do vui vẻ với người tình luôn làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc, khác hẳn với những ngày phải bí mật hò hẹn vì sợ bị người ta phát hiện.
Tiếc là sự thật nào rồi cũng bị phơi bày, giống như câu nói : "Người đang say và người đang yêu thì không thể che giấu được mọi người", những cử chỉ âu yếm mà Lan Nhi dành cho Tuấn Anh ở cơ quan đã không thoát khỏi ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, rồi những lúc nàng ghen ra mặt khi nhìn Tuấn Anh trêu đùa những cô gái khác...Tất cả đã tạo ra những lời đồn thổi xung quanh quan hệ của hai người. Đôi tình nhân vẫn không hề hay biết điều đó, vì người trong cuộc không bao giờ nhìn được những điều mà người ngoài nhìn thấy.
Một lần Lan Nhi đang đứng trước gương, ngắm lại cái váy ngủ rất sexy mà nàng mặc dành tặng cho cuộc hẹn với Tuấn Anh thì nghe tiếng chuông cửa reo, chạy vội ra đón người yêu thì nàng bỗng khựng người lại.
- Mày có biết tao là ai không? – Một giọng nói lạnh lùng nhìn về phía nàng
Lan Nhi ấp úng, bối rối:
- Dạ, em biết chị là Cẩm Thu - vợ của anh Tuấn Anh, đồng nghiệp cùng cơ quan của em...Có việc gì vậy chị?
Cẩm Thu chỉ tay vào mặt nàng:
- Tao nói cho mày biết, chuyện mày cặp với chồng tao đừng tưởng qua mắt được tao. Đáng lẽ tao phải rạch nát mặt mày cho hả giận, nhưng hôm nay tao đến đây nói chuyện với tư cách của hai con đàn bà với nhau...Vì suy cho cùng mày cũng chẳng là cái gì để tao phải làm như vậy, mày chỉ là cái loại gái lăng loàn mất nết!
Lan Nhi tái mặt, xua tay:
- Bọn em không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là anh em quý mến nhau cùng cơ quan thôi, chị đừng hiểu lầm!
Không chấp nhận trước lời giải thích của Lan Nhi, Cẩm Thu cười nhếch mép, vứt cái điện thoại của Tuấn Anh vào người Lan Nhi:
- Mày có cần bằng chứng không tao cho mày xem!
Lan Nhi không nói được câu nào, chân nàng như muốn khụy xuống đất vì sợ. Cứ lùi dần vào trong nhà...
Cẩm Thu tiếp tục:
- Mày yên tâm, tao không đánh mày đâu! Chồng tao nó có ngủ với mày thì cũng coi như trò giải trí không mất tiền mà thôi, còn hơn đi chơi gái ở ngoài rồi mang bệnh về nhà!
Cầm Thu vừa nói vừa tiến về phía Lan Nhi thì bất ngờ Tuấn Anh xuất hiện:
- Em làm cái gì đấy, ầm ĩ lên thì mặt mũi nào mà nhìn ai nữa...
Cẩm Thu cười lạnh lùng:
- Ầm ĩ thì cũng ầm ĩ rồi, chẳng có gì mà phải ngại cả. Nhưng tôi đến đây để cho con bồ của anh nó biết mặt tôi thôi, giờ thì hai người tự giải quyết với nhau đi. Để tôi xem anh còn tình nghĩa gì với tôi không!
Tuấn Anh nhìn sang Lan Nhi thấy mặt nàng đã tái mét vì sợ, Tuấn Anh nghiêm giọng lại:
- Bồ bịch gì cái loại này, em là vợ anh chẳng lẽ lại thua nó à, nó cần tình thì cho nó tình thôi. Giờ đi về đi, đứng đây rồi nhỡ ai biết thì mang tiếng ra...
Lan Nhi nghe người yêu nói vậy thì gục xuống vì bất ngờ, nàng òa khóc rồi chỉ tay vào mặt Tuấn Anh:
- Anh là thằng tồi, thằng sở khanh, bây giờ đã lộ bản chất khốn nạn của mình rồi
Tuấn Anh cười đểu:
- Chả biết đứa nào khốn nạn hơn đứa nào đâu, cô có dám quỳ xuống trước bàn thờ chồng cô mà nhận mình là người tử tế không?
Cẩm Thu cười nhạt không thành tiếng rồi tiến về phía xe cách hai người một đoạn...còn Lan Nhi vẫn ngỡ ngàng trước bộ mặt thật của người yêu, người mà Lan Nhi coi là tình yêu mà đời cô tìm kiếm:
- Thằng sở khanh, đạo đức giả! Cái gia đình mà anh nói là không hạnh phúc là đây sao, để anh trở mặt với tôi như vậy! Tôi đã mất quá nhiều vì anh để giờ đây mới nhận ra được con người của anh...
Tuấn Anh quay lại nhìn vợ vẫn đang khoanh tay đứng xem, gã chỉ tay vào mặt Lan Nhi:
- Không có những con đàn bà lăng loàn như mày thì đàn ông bọn tao sở khanh với ai, khốn nạn như nhau cả thôi! Đàn ông bọn tao có thể ngủ với nhiều con, nhưng vợ thì chỉ có một mà thôi, còn loại đàn bà chúng mày khi đã lên giường với thằng khác thì cũng có nghĩa là cạn tình cạn nghĩa. Nếu tính kỹ ra thì chưa biết ai khốn nạn hơn ai đâu, biết điều thì câm mồm vào, làm to chuyện lên thì nhục cho bản thân mày mà thôi!
Rồi gã chợt cúi xuống nói nhỏ:
- Chúc tìm được hạnh phúc mới nhé!
Mặc cho Lan Nhi ôm mặt khóc nức nở, Tuấn Anh chạy ra cầm tay vợ xin lỗi, gã giải thích điều gì đó rồi hai người đi khỏi trước sự ngỡ ngàng của Lan Nhi...
***
Giọt nước mắt cay đắng, nghẹn ngào, những tâm sự không thể chia sẻ cùng ai cứ vỡ òa trong người nàng. Cái gì dễ dàng có được thì người ta cũng dễ dàng coi thường, sẵn sàng vứt bỏ không nuối tiếc, những gì đã qua không thể nào quay lại được! Và sai lầm này cũng đã làm nàng mất đi tất cả để nhận cho mình một bài học về hạnh phúc. Khi mọi thứ mất đi, thì cái còn lại chỉ là những kỷ niệm, những gì đơn sơ mộc mạc đã có với Minh Phong giờ đây bỗng trở nên thiêng liêng, ý nghĩa hơn bao giờ hết...
- Ngày yêu nhau, Minh Phong hay dẫn em ra đứng ở đây lắm! Anh ý hay bảo em là mùa thu buồn nhưng đẹp, ngày đó bọn em hay cầm tay nhau đi trên con đường này, đúng chỗ này đây chị!
Thấy em gái cúi xuống nhặt những chiếc lá xếp thành chữ P-N, nhưng những cơn gió mùa thu lại thổi những chiếc lá bay đi, Lan Anh không kìm được nước mắt:
- Thôi mình ra mộ cậu ấy đi em, muộn rồi đấy! Gió thế này em xếp lá làm sao được !
Lan Nhi bùi ngùi:
- Ngày trước Minh Phong xếp được mà, không bị gió thổi như này đâu...anh ý xếp lá đẹp lắm!
Lan Anh phân vân nhìn em gái rồi nói:
- Đống giấy tờ này của Minh Phong, giờ những thứ không cần thiết thì mình mang ra mộ rồi đốt đi, cũng là để em không buồn khi vô tình nhìn thấy...
Lan Nhi nhìn túi đồ và chợt giật mình khi nhìn thấy một tờ giấy được Minh Phong viết bằng tay, có đôi chỗ chữ đã nhòe vì nước mắt...
Em đừng nhặt lá vàng rơi nữa nhé
Chẳng được gì đâu vì lá đã rụng rồi
Hãy chăm sóc khi lá còn chưa úa
Giờ nhặt làm gì có gắn được nữa đâu...
Cả cuộc đời mải đi tìm hạnh phúc
Đâu ngờ rằng hạnh phúc ở ngay bên
Hạnh phúc! Đôi khi chẳng có tên
Giản dị quá! để mất rồi mới thấy...
Em đừng nhặt lá vàng rơi nữa nhé
Nhặt làm gì hãy cứ để lá rơi...
Lan Nhi như người mất hồn cầm tờ giấy đặt lên ngực, làn gió mùa thu se lạnh thổi tung đám lá vàng rơi dưới đất. Bỗng nàng quỳ xuống rồi òa khóc nức nở:
- Minh Phong! Em đã sai rồi...
---------------------
Kim Tam Long | 2013