Ba đợi con đến bao giờ?
Nhiều lúc gã ước gì mình có thể chưa từng sinh nó ra trên đời để gã không phải khổ đau như bây giờ.
***
Tay vắt ngang trán, mắt gã hướng về trần nhà, trằn trọc không ngủ được, vợ gã bên cạnh vẫn ngáy đều từng phút một, nhẹ nhàng, nhịp nhàng. Nhẹ xoay người về phía bờ tường, gã nghĩ mình nên nhắm mắt một vài phút để chuẩn bị đi sáng nếu không gã sẽ bị xay se vì mệt. Mắt vừa nhắm, gã bỗng giật mình lấy đồng hồ để ở đầu giường, qua ánh đèn phòng ngủ gã thoáng thấy mới chỉ 1h sáng.
Từng giọt nước rỉ ra từ khóe mắt của gã, len lỏi qua nếp nhăn vùng mắt rồi từ từ từng giọt một lăn dài xuống chiếu. Gã khóc, khóc trong im lặng, gã không dám rấm rức vì gã sợ vợ biết gã yếu đuối và thương thằng con trai gã như thế nào. Nhiều lúc gã ước gì mình có thể chưa từng sinh nó ra trên đời để gã không phải khổ đau như bây giờ.
Gã giật mình, trong vô thức, tay gã loay hoay về phía sau gối vớ lấy cái đồng hồ rồi chồm dậy.
- Chết thật, đã 4h sáng. Bà nó ơi, dậy, dậy, 4h rồi nhanh kẻo trễ xe mất.
Vợ gã giật mình tỉnh dậy bởi tiếng kêu của chồng, mụ lọ mọ đi về phía bếp miệng ngáp ngủ.
- Đây, mớ cá khô thằng Tâm dặn tôi mua với ít lạp xưởng. Ông nói nó lần sau có muốn ăn gì thì để tôi mua.
- Bà khéo vẽ, trong đấy có ăn gì ngon được. Ngay cả cá khô cũng phải mua loại cá rẻ với tanh nhất để đỡ bị giành thì còn gì mà ngon cho được. Có mua đồ ngon thì con mình cũng có được ăn miếng nào cho nên thân.
- Ừ, kể cũng phải. Đúng là không gì khổ bằng tù tội.
Vợ gã ngáp liên tục vài cái, tay quyệt vệt nước nơi khóe mắt rồi ngồi xuống bên thành giường:
- À, mấy cô chú có gửi ít tiền. Được 1 triệu, ông đưa nó để có muốn ăn gì thì mua. Dặn nó cất tiền cho kĩ vào không lại mất như những lần trước.
- Biết rồi.
Gã cầm tiền, cuốn thành một 1 cọ rồi từ từ lần vào trong túi áo. Tay vớ bộ quần áo, gã bước vào nhà tắm.
- Đừng bật đèn lớn, để con bé ngủ, tối qua nó thức khuya. Tiền xe tôi để trên bàn, tới giờ thì ông đi đi. Tôi ngủ đã để còn dậy cho đàn lợn ăn.
Mụ vừa nói xong liền chui lại vào giường kéo mền rồi tiếp tục ngủ.Gã loay hoay đi trong bóng đèn mập mờ xuống bếp. Bóng gã đổ dài xuống trên những nền nhà, xiêu vẹo.
....Tin, tin tin
Tiếng còi xe ngoài cổng inh ỏi, đàn chó nhà bà Hiên sủa ầm ĩ cả khu. Gã chạy vội từ nhà dưới lên, xắn 2 bên tay áo rồi xỏ đôi dép da tay xách cái giỏ nhựa và lật đật chạy ra ngoài ngõ.
- Lu, im cho hàng xóm ngủ.
Gã hét vội đàn chó rồi chạy về phía xe du lịch đang đợi ở đầu cổng.
- Nhanh lên chú ơi, trễ giờ đón khách rồi.
Gã lên xe, đặt giỏ nhựa vào dưới chân, tay móc tiền ra đưa cho anh lơ xe trẻ. Mắt ra bên ngoài cửa kính, mới 5h, hãy còn sớm. Đường vắng, vài bóng người chở hàng chợ chạy qua.Gã cố nhắm mắt bởi gã biết còn cả ngày dài phía trước đợi gã nhưng hình bóng thằng Tâm cứ thế hiện lên từng thước phim trong đầu. Gã mệt mỏi dựa đầu vào thành xe và nhìn về phía cửa kính. Từng chiếc một chạy vụt qua, bóng xe đổ dài, đổ dài vàng vọt theo những ánh đèn đường.
- Chú, chú, tới rồi, dậy đi.
Gã mơ hồ nhìn bên cạnh, anh lơ xe đang lay vai gã. Gã mở mắt, đầu gật gật rồi loay hoay cúi xuống gầm cầm giỏ nhựa rồi từ từ khum người ra khỏi xe. Cái lạnh ùa vào qua lớp áo gió mỏng đến lớp da của gã. Gã thoáng rùng mình nhẹ.
Vài ba người xuống xe cùng gã, mặt ai cũng phờ phạc nhìn về phía bên kia đường. Bên đó, nơi những bức tường vàng đầy kẽm gai của trại giam dần hiện ra. Gã băng qua đường rồi đi bộ vào cổng trại. Sau khi xuất trình giấy tờ, gã được đưa vào phòng chờ. Gã liếc nhìn đồng hồ nơi cuối dãy, chỉ mới 8h, còn khá sớm.
Gã cố nhắm mắt thêm một chút nữa, gã muốn hình dung con gã sẽ ra sao sau vài tháng xa cách. Không biết thằng Tâm có ốm đi không, không biết nó có bị bạn tù bắt nạt, không biết nó có được ăn được không.... Cả ngàn câu hỏi ập vào trong não gã cùng với hình ảnh của đứa con mà gã được gặp cách đó 5 tháng.
- Mời người thân anh Trần Tâm.
Gã giật mình, mở mắt ra, tay cầm giỏ đồ ăn bước vội theo anh chiến sĩ. 4 bước tường vàng, loang lỗ, khung cửa sắt và những cơn gió ùa vào khiến cảm giác lạnh lẽo như muốn ăn vào xương gã. Ghế của gã vẫn còn nóng, dưới chân ghế vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Chắc họ buồn lắm, gã nghĩ vậy. Gã co ro trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Thằng Tâm bước vào, nó mặc một chiếc áo tù đã cũ, tóc rối và mặt đầy mệt mỏi. Nó ốm quá, hai bên hàm trơ xương, nó đen nữa, tay chân có vẻ khỏe hơn nhưng sao nhiều sẹo quá. Có vẻ nó đã đỡ hơn so với lần trước, chắc vợ gã mừng lắm, gã nghĩ bụng.
- Sao ba vào thăm con hoài vậy, để tiền đó lo cho mấy đứa. Với đi xa vậy cực lắm.
Nó không nhìn gã, mắt nó hướng về phía khung cửa sổ đầy gió.
- Mẹ mày có gửi ít cá khô với lạp xưởng. Mày ráng ăn, ráng làm với ráng cải tạo cho tốt để được về nghe không. Nhà nhiều việc cần mày về làm.
- Trước giờ đâu có con cũng có sao!
Nó vừa dứt lời, gã nhìn nó trân trân. 2 con người ấy đối diện nhau, im lặng chỉ còn tiếng gió rì rào qua khung cửa. Gã khóc, từng giọt nước mắt chảy dài trên má gã len lỏi qua những nếp nhăn dưới mắt rồi từ từ từng giọt một rơi xuống đất vỡ tan.
- Mày nói vậy mà nghe được hả Tâm. Tao nuôi mày biết bao nhiêu năm, giờ mày nói không có mày cũng có sao, vậy tao đẻ mày ra để làm gì.
Gã bật dậy, gã đập bàn. Các anh công an lại bên trấn an và giữ gã ngồi xuống.
- Tao nuôi mày 18 năm ăn học. Gã đưa tay lau nước mắt rồi nói. 18 năm trời sáng chiều tao chở mày đi, tao sợ mày hư, mày thành kẻ bụi đời, tao sợ mày nghiện điện tử.
- 18 năm trời tao mong mày thành người tốt. Mày không đậu đại học, tao cũng ừ, mày nói mày muốn đi lính, tao cũng ừ. 20 năm qua tao chờ đợi mày, đợi mày trưởng thành, rồi có thể tự nuôi sống mình bằng những đồng tiền trong sạch.
Mặt gã giật mạnh liên hồi, từng mảng gân xanh dần hiện lên dưới lớp da nâu rám nắng. Hai bàn tay gã nắm chặt nhau.
- Sau 20 năm chờ đợi, tao lại phải đợi mày thêm 3 năm nữa chỉ vì mày đi yêu đương với con bé còn đi học rồi để nhà người ta kiện mày. Mày thấy vui chưa, nhục chưa. Con ơi là con.
- Ba phải đợi con đến bao giờ hả Tâm, ba đợi con trưởng thành, đợi con lớn, đợi con học làm người, đợi con ra tù rồi đến bao giờ hả Tâm. Con ơi là con!
Hai bố con gã im lặng, cả căn phòng im lặng, hết giờ thăm. Gã đứng dậy lủi thủi bước đi từng bước một, lưng gã khòng xuống. Gã giáng từng bước, từng bước nặng chịch xuống nền nhà, cái bóng của gã liêu xiêu bước qua chỗ thằng Tâm đang ngồi. Nó vội nắm lấy vạt áo của gã, quì xuống lạy lia lịa. Nó khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem khắp mặt, một tay nắm lấy vạt áo, một tay nó ôm chặt chân gã. Những người có mặt đều im lặng, chỉ còn tiếng sụt sùi của thằng Tâm, của gã và tiếng gió rít nhẹ qua khung cửa sắt. Gã vỗ nhẹ tay nó rồi bước ra. Sau lưng gã, thằng Tâm vẫn đang nằm nhoài người dưới nền xi măng lạnh ngắt. Nó khóc như chưa từng được khóc, mắt nó đỏ hoe nhìn về phía thân hình gầy gò của ba nó trong lớp áo sơ mi rộng rinh.
Nắng lên cao qua đỉnh đầu, gã đi vài bước rồi quay lại. Cánh cổng vẫn im lìm, lạnh lẽo. Bóng gã đổ dài trên lớp đất đỏ, xiêu vẹo đi về phía con đường xa vắng.