Đổ vỡ
Phải chăng người đàn ông sau khi đã chiếm được trọn vẹn tình yêu của người phụ nữ và sau những ngày tháng mặn nồng giờ trong mắt họ những người phụ nữ chỉ tồn tại như một vật sở hữu giống như bao thứ tài sản khác của họ mà thôi?!
***
Thạch An 28 tuổi, cô kết hôn năm 22 tuổi khi vừa tốt nghiệp đại học. Chồng cô là Mậu Tài Thiên hơn cô 2 tuổi. Công việc của cô là kỹ sư giám sát công trình nên thường phải đi công tác dài ngày tại nhiều nơi mà công ty của cô có công trình thi công, ngược lại Mậu Tài Thiên là kỹ sư thiết kế, làm việc tự do, ai thuê thì anh làm nên công việc tĩnh tại ít phải đi lại như Thạch An. Họ lấy nhau tính đến nay đã được 6 năm nhưng hai người đã thỏa thuận là khi nào kiểm đủ tiền mua nhà riêng mới sinh con. Cuộc sống của họ cứ như vậy êm đềm và lặng lẽ trôi qua.
Thạch An là cô gái xinh xắn, cá tính mạnh mẽ và cô có tính tự lập cao. Ngày vào Đại học, cô tự đeo ba lô, bắt xe ca về Hà Nội nhập học mà không cần bố mẹ đưa đi. Đức tính ấy được rèn rũa trong suốt những năm Thạch An học Đại học. Cô luôn là chỗ dựa tin cậy cho các bạn trong lớp. Ngày ra trường với tấm bằng loại giỏi, cô tự tin mang đi xin việc và chẳng phải mất nhiều thời gian cô đã được Tổng công ty xây dựng PK nhận ngay vào làm việc tại phòng giám sát thi công công trình của tổng công ty. Năng nổ, mạnh mẽ và chuyên môn vững vàng nên chỉ sau một thời gian ngắn làm việc Thạch An đã được bổ nhiệm phó phòng rồi trưởng phòng nghiệp vụ giám sát thi công của tổng công ty và được bạn bè cũng như lãnh đạo công ty rất mực quý mến.
Lên chức đồng nghĩa với việc Thạch An thường xuyên phải thực hiện những chuyến đi công tác khắp nơi trong nước, thậm trí cả những chuyến tháp tùng các vị chánh phó tổng giám đốc đi công tác nước ngoài. Công việc tại cơ quan luôn bận rộn nhưng Thạch An vẫn luôn làm tốt nghĩa vụ của một người vợ. Sáng sáng cô thường dậy sớm nấu ăn cho chồng, lo giặt rũ, lau dọn phòng trọ sạch sẽ, tươm tất rồi mới đi làm.
Có lẽ sự chu đáo của Thạch An đã làm cho chồng cô – Mậu Tài Thiên trở nên lười biếng, những ngày không có việc anh thường ngủ nướng tới 8 - 9 giờ trưa mới dậy, sau khi ăn lót dạ đồ ăn vợ đã nấu anh lại lao ngay sang phòng và cắm đầu vào bàn phím với những trò chơi phiêu lưu trên mạng... để rồi buổi trưa hơn 11 giờ vợ về, chị lại vội vã lao vào nấu nướng trong khi anh vẫn thản nhiên ngồi gõ bàn phím. Chỉ đến lúc Thạch An chạy vào kéo tay anh ra để ăn cơm anh mới tạm chịu buông bàn phím. Ăn uống xong anh hỏi vợ vài câu qua loa mang tính chiếu lệ đại khái như: Hôm nay em không phải đi công tác à? Đi đường có bị tắc không?...vv. Rồi sau khi cầm cốc nước tu vội anh lại lao vào bàn máy tính, để mặc cho vợ một mình dọn dẹp bát đũa.
Với đồng lương của hai vợ chồng hàng tháng họ cũng thuộc diện thu nhập khá. Tuy kiếm được nhiều tiền hơn chồng nhưng Thạch An vẫn chi tiêu rất tằn tiệm, cô thường vẫn chọn đi xe buýt thay vì đi tắc - xi để giảm thiểu chi phí, tăng nguồn tích lũy cho vợ chồng. Mặc cho bạn bè nhiều khi chê trách. Sau mỗi chuyến đi công tác về Thạch An dành nhiều thời gian chăm sóc cho chồng, từ nấu ăn, giặt rũ, dọn dẹp nhà cửa và dẫn anh đi mua sắm áo quần... Chị coi thế là niềm vui, niềm hạnh phúc của mình. Trái lại, Mậu Tài Thiên lại quá vô tư nếu không muốn nói là vô tâm. Anh thường không quan tâm gì đến công việc của vợ, tất cả công việc trong gia đình anh đều phó mặc cho vợ và coi đó như là một bổn phận bắt buộc mà người vợ nào cũng phải làm. Lâu lâu kiếm được mối làm ăn anh đem về đưa cho vợ bọc tiền lớn cất đi và cho đó là mình đã hoàn thành "sứ mệnh cao cả" của người chồng! Họ sống vậy lâu dần thành quen. Chị không hề đòi hỏi gì và anh cũng không cần để ý gì đến mọi sự khác nữa...
Trên chuyến bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội. Ngồi cạnh Thạch An là một cô gái trẻ, qua trò chuyện Thạch An được biết cô gái tên là Tiểu Nhã, cô đi công tác vào Cần Thơ 12 ngày, nay bay ra. Câu chuyện giữa hai người làm cho chuyến bay như ngắn lại, chả mấy chốc máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, lúc này đã là 9 giờ tối. Thạch An và Tiểu Nhã nhận hành lý và kéo va li ra phía cổng, Tiểu Nhã gương mặt hớn hở hỏi Thạch An:
- Chị có người nhà đón không?
- Không, mình tự về thôi!
- Sao chị không gọi anh ra đón, trời tối, lại còn đồ đạc lỉnh kỉnh thế kia chị mang thế nào được hết? – Tiểu Nhã ngần ngại nhìn cô.
Vừa lúc đó từ phía cổng một chàng trai tay giơ cao bó hoa miệng gọi lớn:
- Tiểu Nhã ! Anh đây!
Chưa dứt lời chàng trai đã lao đến ôm chầm lấy Tiểu Nhã, Tiểu Nhã chỉ kịp buôn quai va ly và đu người bám lấy cổ chàng trai, để mặc cho anh bế bổng cô lên và quay tít mấy vòng trên không. Khi chàng trai đặt Tiểu Nhã xuống đưa cho cô bó hoa và không để cho cô kịp nói gì anh dồn dập hỏi :
- Em vào trong đó có vất vả không? Công việc thuận lợi không? Có vướng mắc gì không? Giời ơi ! Anh thấy hình như em đen đi nhiều đấy! Ở nhà anh nhớ em quá! Anh đi đón em từ lúc 8 giờ đấy! Chờ mãi.
Đôi trai gái xoắn xít bên nhau họ quên đi sự có mặt của mọi người tại sân ga lúc bấy giờ. Chứng kiến cảnh đó tự nhiên Thạch An thấy chạnh lòng. Cô bỗng thấy tim mình thổn thức, có gì đó khiến khóe mắt cô cay sè. Đôi trai gái ríu rít dắt nhau lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh để lại tiếng cười trong trẻo của họ lan tỏa mãi trong sân ga! Bất giác Thạch An rút điện thoại, cô bấm số gọi cho chồng. Sau một hồi tút dài phía bên kia đầu máy tiếng của Mậu Tài Thiên uể oải:
- Chào em yêu! Em đã về rồi à?... Ối giời vẽ ... Sao hôm nay em dở chứng ra vậy ! Đi đón ?... em biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn bắt anh đi đón? ... Thôi em tự bắt tắc xi về đi. Anh đang bận... sắp qua cửa rồi... không được !
Đến đây máy tắt! Thạch An bỏ máy vào túi, cô hình dung ra cảnh chồng đang dán mắt vào màn hình vì anh còn đang bận "giải cứu thế giới" khỏi thảm họa hủy diệt ! Anh không hề quan tâm đến cô hiện đang một mình tay sách, nách mang ngoài sân bay. Không lúc nào cô cảm thấy lòng trống trải và buồn tủi như lúc này. Cô thấy mình bị tổn thương... Lễ mễ mở cửa chuyển đồ đạc vào nhà lúc này đã 11 giờ khuya. Từ trong phòng Mậu Tài Thiên lên tiếng:
- Em yêu về rồi à? Có sao không? – Miệng nói vậy nhưng mắt vẫn không rời màn hình, tiếng bàn phím lách cách vọng vang trong căn phòng nhỏ.
Thạch An lặng lẽ bước về phòng mà không hề nói một câu, cô tắm rửa và khóa cửa phòng rồi leo lên giường nằm, cô úp mặt vào gối tức tưởi khóc. Chợt có tiếng gõ cửa của chồng, cô nhổm lên nói vọng ra:
- Em rất mệt cần yên tĩnh, anh ngủ phòng ngoài đi!
- Em sao thế? Tự dưng lại dở chứng ra vậy ?!
Tiếng dép của Mậu Tài Thiên lẹt xẹt xen lẫn tiếng lầu bầu của anh xa dần.
Thạch An không tài nào ngủ được. Cô nhớ lại những ngày hai người mới yêu nhau, anh cũng ga lăng, cũng lãng mạn, dịp 8/3, hay sinh nhật của cô, chẳng bao giờ anh quên tặng quà cho cô, dù đó chỉ là những món quà nhỏ bé thường chả mấy giá trị về mặt vật chất nhưng gửi gắm trong đó là cả niềm tin yêu, trân trọng, anh dành cho cô. Vì thế cô yêu và chấp nhận lấy anh...Hình ảnh cặp đôi Tiểu Nhã ôm nhau quay tròn cứ ám ảnh trong cô. Trăm ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Mình sống như thế này để làm gì? Sao những cặp đôi khác họ sống với nhau tình cảm vậy? Mình có nên cứ kéo dài cuộc sống như thế này nữa không? Có lẽ sự nồng ấm đã hết! Vì sao tình yêu của mình lại không được anh đền đáp? Phải chăng người đàn ông sau khi đã chiếm được trọn vẹn tình yêu của người phụ nữ và sau những ngày tháng mặn nồng giờ trong mắt họ những người phụ nữ chỉ tồn tại như một vật sở hữu giống như bao thứ tài sản khác của họ mà thôi?! Thạch An cảm thấy thật bẽ bàng, nước mắt cô chảy giàn dụa trên gối!
Ngoài kia những cơn gió lạnh cuốn theo những hạt mưa lắc rắc rơi tý tách bên khuôn cửa sổ. Ánh đèn đường hắt bóng hằn những vệt nước loang lổ trên khuôn kính tựa như những vết nứt vỡ! Trong tâm hồn Thạch An có sự đổ vỡ to lớn, cô biết sự đổ vỡ này sẽ không thể nào hàn gắn nổi...
Chiều mưa 17/3/2017
Bùi Nhật Lai