Gửi bài:

Mảnh vỡ

Tôi không phải một phóng viên hiện trường hàng ngày xách laptop chạy lung tung săn tin, bởi thế tôi không viết truyện thường xuyên như những người khác. Có những câu chuyện để lại cho tôi những cảm xúc, những ấn tượng và tôi quyết định ghi lại nó. Đôi khi đó chẳng phải là câu chuyện có cốt truyện hấp dẫn, nhưng nó có ý nghĩa đối với tôi. Hôm nay tôi viết về chị, để tưởng nhớ...

***

manh-vo

Chị và anh lấy nhau đã được 2 năm. 2 năm với một đôi vợ chồng mới cưới thì chẳng phải là dài. Họ cũng từng trải qua quãng thời gian ba năm yêu đương lý tưởng để tiến tới hôn nhân. Cuộc hôn nhân diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả, bạn bè, gia đình và người thân. Cuộc hôn nhân giữa một trưởng phòng thiết kế và một cô giáo mầm non ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Ngày đó, chị 25 còn anh tròn 29 tuổi. Chị bảo với tôi rằng chị rất hạnh phúc khi được là vợ anh. Anh không hay nhậu nhẹt, lại chăm sóc vợ cực kỳ chu đáo. Tôi vẫn hay thấy mỗi tối cuối tuần, anh lại chở chị đi chơi như ngày họ mới yêu. Cứ nhắc đến anh, bao giờ mắt chị cũng long lanh hạnh phúc.

Sáng nay chị qua nhà, khoe với tôi bộ váy màu kem rất đẹp. Chị bảo:

- Anh xã tặng chị đấy. Kỉ niệm hai năm ngày cưới. Em thấy đẹp không?

Tôi thành thực- Nhất chị rồi nhé! quá xá đẹp luôn.

Rồi chị tíu tít kể về cuộc sống hôn nhân của chị. Lúc đó tôi cảm thấy mừng thay cho chị và ao ước, giá mà mình cũng có được một người chồng như thế. Cuối năm đó, chị có tin vui, một sinh linh bé nhỏ lớn dần trong bụng chị. Tôi qua thăm chị nhiều hơn, và đôi lần thấy anh ở trong bếp nấu cho chị những bữa cơm thật nóng. Chị bảo:

- Hôm nào về sớm là anh xã lại vào bếp đấy. Chăm chị lắm, mà nấu ngon cực nhé!

Chị cười hạnh phúc, tôi cũng vui lây. Con người ta không phải ai sinh ra cũng hạnh phúc, và điều khiến một người phụ nữ hạnh phúc chính là chọn được đúng người đàn ông của đời mình. Có lẽ chị đã chọn được hạnh phúc của đời mình giữa trăm ngàn hạnh phúc ngoài kia.

...

Ngày chị sinh, tôi bận không đến được. Anh thông báo với tôi qua điện thoại rằng chị sinh được một bé trai. Tôi vui thay cho chị. Điều hạnh phúc thiêng liêng đã đến với người phụ nữ ấy một cách trọn vẹn nhất. Đứa bé ngày một lớn lên đồng nghĩa với việc cần nhiều khoản chi hơn cho sinh linh bé nhỏ. Chị bảo anh thường tăng ca, có hôm về rất khuya. Tôi qua với chị thường hơn để chị đỡ cô đơn trong những ngày ở cữ. Chị vẫn kể về anh, về con. Chị bảo

- Bé Long giống bố ý đúc. Em có thấy vậy không?

Ngay lúc đó và mãi những ngày tháng sau, tôi nghĩ rằng hạnh phúc đã ghé lại và ở mãi bên gia đình nhỏ ấy. Và hạnh phúc sẽ đọng lại nụ cười mãi mãi trên khóe môi của chị, trên khóe mắt của bé Long, và trong tim của cả ba người. Thế nhưng, người ta bảo cái mong manh nhất không phải mạng sống của một người mà cái mong manh nhất chính là hạnh phúc. Rồi đến một lúc, hạnh phúc cũng sẽ bỏ ta đi dù ta có ra sức nắm chặt lấy nó. Như nắm cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt, càng trôi đi mất

Ngày bé Long được hai tuổi lần đầu tiên tôi thấy chị khóc. Và tôi hiểu tại sao chị khóc. Ở đời, cái không lường trước được là lòng người và thứ không nên tin tuyệt đối là đàn ông. Đàn ông càng thành đạt bao nhiêu lại càng dễ phạm lỗi bấy nhiêu. Chị càng khóc, tôi càng giận chị. Tại sao phải yếu đuối trước người đàn ông không đáng với những giọt nước mắt của mình.

- Chị biết bao lâu rồi?

- Cũng gần 3 tháng

- Rồi ổng biết chị biết không?

- Chị không muốn anh ấy biết em à. Anh ấy vẫn tốt với chị và con. Chị không thể tin anh ấy có người khác nếu chị không tận mắt chứng kiến. Chị không muốn bé Long thấy chị và anh cãi nhau.

- Chị ngốc lắm- Tôi nổi nóng- Ai đời để yên cho một thằng con trai cắm sừng mình như vậy. Sao chị không dứt khoát đi. Bằng không thì chị phải cho ổng thấy chị là vợ ổng, chị có quyền chứ. Im lặng mà chấp nhận mãi sao?

- Em đừng nói gì hết. Em không hiểu đâu. Có những cái chúng ta phải học cách chấp nhận. Em à

Ngay lúc đó tôi không thể hiểu được tại sao chị lại bảo phải nhịn trong khi rõ ràng người sai không phải chị. Sao lại để người khác có quyền làm tổn thương ta, sao lại không đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Tôi từng khuyên chị bỏ anh ta đi và tìm người khác có thể đem cho chị hạnh phúc. Chị chỉ cười...

Kể từ hôm đó, tôi thấy mắt chị đỏ suốt. Nhưng chỉ cần anh về nhà vẫn là những bữa cơm đợi sẵn, vẫn là những tiếng cười của chị. Tôi thấy chị giả tạo, tôi thấy họ giả tạo. Tại sao phải sống trong thứ hạnh phúc giả tạo do chính mình tạo ra như vậy. Tôi không thể hiểu, càng không muốn hiểu. Anh dẫn người đàn bà đó về nhà, giới thiệu với chị là bạn thân làm chung công ty. Họ cười nói vào ngày hôm đó, rồi hôm sau tôi lại im lặng ngồi nhìn những giọt nước mắt của chị. Không nhịn được, tôi gắt lên với chị

- Em không hiểu chị bị cái gì nữa

Chị cười buồn- Sau này lớn bằng chị em sẽ hiểu. Chị có thể bỏ anh ấy, có thể một mình nuôi con nhưng đó là sự ích kỷ của chị nếu chị làm thế. Bé Long cần có bố, và nếu là em, em có chấp nhận một người con trai khác làm bố mình. Một đứa trẻ thường nhìn thấy ba mẹ chúng cãi nhau chúng sẽ ưa bạo lực, nhìn thấy gia đình không hạnh phúc sẽ khiến chúng ám ảnh mãi sau này. Chị không muốn thế giới đầy màu hồng của bé Long bị vấy bẩn vì chị hay vì anh ấy. Chị nghĩ anh ấy cũng hiểu nên chưa bao giờ anh ấy ngừng quan tâm bé Long. Với chị bây giờ có lẽ chỉ cần như vậy em à.

- Chả lẽ chị cứ ở mãi bên một người không còn yêu chị, chị không sợ khổ ư?

- Em thấy chị có khổ không? Anh ấy vẫn chăm sóc cho mẹ con chị, chỉ là thời gian xẻ đôi, tình yêu cũng xẻ đôi. Có lẽ em đúng, có lẽ anh ấy không còn yêu chị, nhưng chị và anh ấy đã từng yêu, đã từng hạnh phúc. Và bây giờ người cần hạnh phúc là bé Long, không phải chị. Sẽ đến một lúc, ta phải quên đi hạnh phúc của bản thân mình vì hạnh phúc của người khác. Chị có chia tay anh ấy hay không thì chị cũng đã mang trong mình nỗi đau đó. Hà cớ gì bắt bé Long mang nỗi đau đó giống như chị.

Tôi im lặng, chị hi sinh nhiều quá. Chị chấp nhận san sẻ tình yêu của mình chỉ vì con trai chị. Tôi vừa thấy chị cao thượng, vừa thấy chị ngu ngốc làm sao. Ôi đàn bà! họ dành 1/3 cuộc đời cho ba mẹ, 1/3 cuộc đời cho chồng và 1/3 cuộc đời cho con. Họ không đủ sức xây nên căn nhà nhưng lại là người chống cho nó không sập xuống. Nhìn bóng chị nhẹ nhàng dắt tay bé Long ngoài hiên nắng, bắt giác tôi thấy đau lòng.

Một đêm, bé Long sốt cao, mình chị đưa bé đến viện. Anh không về, anh bảo anh đi công tác. Chị gầy đi nhiều, gục đầu lên vai tôi nức nở. Bé Long nằm viện một tuần. Suốt một tuần đó, anh chỉ ghé qua vào buổi trưa và không hề ở lại. Tôi túc trực ở bệnh viện với chị luôn. Chiều đó tôi về, thấy anh đang chở người đàn bà kia đi ăn phở. Tôi định bụng chặn đầu xe anh ta và khiến anh ta bẽ mặt, nhưng rồi lại thôi. Tôi có quyền gì khi chị là vợ anh, chị đã cam chịu như thế? Tôi có quyền gì khi tôi không suy nghĩ được nhiều như chị? Tôi có quyền gì cướp đi người cha đầy tự hào của bé Long? Tôi nhớ ánh mắt của chị những ngày đầu chị kể về anh, tôi nhớ bé Long bi bô ôm lấy cổ anh khi anh đi làm về, tôi nhớ gia đình nhỏ của chị cười nói trong những bữa cơm chiều đầy hạnh phúc. Phải, tuy đó là thứ hạnh phúc giả tạo, nhưng nó mang cho bé Long cuộc sống thật, cuộc sống có cả ba và mẹ... đủ đầy...

Rồi tôi lên thành phố học, ít gặp chị hơn, nhưng tôi biết anh còn qua lại với người đàn bà đó. Bởi, những lá thư chị gửi cho tôi bao giờ cũng có đôi chỗ nhòe đi vì nước mắt. Chị không thích gửi email, chị bảo thế. Nhiều lúc tôi cười chị vì chị cổ kính quá, nhưng giờ đây tôi nghĩ, nếu không nhờ những lá thư tay sao tôi thấy được những giọt nước mắt của chị. Bẵng đi một tháng, tôi không nhận được thư, tôi cảm thấy bất an kinh khủng. Đang tính gọi về cho chị thì chị gọi cho tôi

- Anh ấy quay lại với chị và con rồi em ơi

Và cứ thế chị kể mãi, kể mãi với tôi một cách đầy vui sướng. Tôi chúc mừng chị, nhưng thật tâm tôi không biết có nên mừng cho chị hay không. Có lẽ, chị đã chờ rất lâu để có được khoảnh khắc này, chờ rất lâu để gia đình bé nhỏ của chị lại hạnh phúc. Nhưng tôi lại thấy nó có gì không trọn vẹn, không công bằng cho chị. Người đàn ông chán cơm họ đi tìm phở. Họ ăn phở chán chê thì về nhà vẫn có những bữa cơm thật nóng đợi mình. Bởi thế mà họ không bao giờ trân trọng, không bao giờ biết đủ. Tôi nhớ ngày anh ốm, người túc trực lo cho anh ấy là chị, người đút cho anh từng thìa cháo vẫn là chị, nào có là người đán bà kia. Vậy mà ốm dậy, người anh tìm lại không là chị. Trớ trêu quá chăng khi chị chỉ mãi vun vén cho một hạnh phúc là anh, còn anh không bao giờ coi chị là hạnh phúc duy nhất. Biết đâu chừng rồi đây lại có người đàn bà khác làm anh quên mất chị, quên cả bé Long. Biết đâu chừng, hạnh phúc quay về lại một lần nữa tuột khỏi tay. Số phận rất biết trêu ngươi, và mỗi người chỉ là món đồ chơi của thượng đế. Chơi chán rồi, thượng đế quăng họ đi như quăng một món đồ bỏ. Và chính thượng đế tàn nhẫn đã chọn cách quăng chị đi...

Tôi nghe tin chị bị tai nạn giao thông vào tối ngày hôm đó. Chị đi siêu thị mua đồ về nấu bữa cơm thật nóng cho anh, mừng anh quay lại với gia đình nhỏ. Ngày hôm đó là ngày hạnh phúc quay lại với chị, nhưng thượng đế không cho hạnh phúc quay lại với anh khi cướp đi mạng sống của chị. Tôi bắt xe về ngay trong đêm để rồi đau lòng nhìn khung cảnh trước mắt. Chị nằm đó, máu me ướt đẫm. Một góc bệnh viện, bé Long ngơ ngác lay lay tay anh hỏi dồn

- Mẹ sao vậy ba? sao mẹ không tỉnh dậy?

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn đầy ậc nước. Tôi chỉ muốn thét lên hỏi anh rằng "anh có hối hận không? có hối hận không khi một phút vui thú của anh trả bằng cả mạng sống của chị?". Giờ đây khi anh nhận ra chỉ có chị mới cho anh hạnh phúc thì liệu anh có còn hưởng được hạnh phúc ấy không?

Hôm nay đứng bên mộ chị, tôi không biết nên cười hay nên khóc. Chị chịu đựng bao nhiêu để bé Long có hạnh phúc đủ đầy, nhưng cái ngày bé Long có ba thì lại mất đi người mẹ. Có công bằng không hả chị?

- Chị có hạnh phúc không? Anh ấy quay về rồi đấy. Anh ấy chăm sóc bé Long rất tốt và anh ấy hứa với em sẽ ở vậy mãi để nuôi bé Long nên người. Em thấy không đáng chị ạ. Bởi lúc cần anh ấy chăm sóc cho bé Long, chăm sóc cho chị, sao anh ấy không làm như thế. Nhưng có lẽ anh ấy hối hận nhiều lắm, chị an lòng chị nhé.

Phải mất bao lâu để một người nhận ra và trân trọng những thứ ở bên mình, mất bao lâu để ta kiếm tìm hạnh phúc. Không ai mãi mãi có được thứ gì khi không biết trân trọng nó, và không phải lỗi lầm nào cũng có chỗ cho sự sửa sai. Khi tôi viết những dòng này, bé Long đã vào cấp một, đã thôi thắc mắc mẹ đi đâu mãi chưa thấy về. Nhưng đâu đó trong gia đình nhỏ ấy, luôn có một khoảng trống không thể lấp đầy, và đâu đó trong lòng tôi vẫn tồn tại một câu hỏi "nếu ngày đó chị không đợi hạnh phúc quay lại, liệu chị có phải đánh đổi nó bằng cả mạng sống của mình không?". Nhưng ở đời vốn không tồn tại chữ "nếu", và bởi thế tôi vẫn từng ngày nhìn bé Long lớn lên như nhìn hạnh phúc mà chị cố giữ lớn lên từng ngày. Tôi tin, ở nơi xa đó, chị vẫn mỉm cười hạnh phúc như cái ngày chị kể về anh, kể vể con, kể về tổ ấm của chính mình...

...

 

 

Ngày đăng: 27/05/2017
Người đăng: Duyên Phương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
darkest
 

Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời tối nhất....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage