Gửi bài:

Anh trai

Có anh trai là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong cuộc đời này. Nếu ba mẹ là cây đại thụ to lớn che chở tôi, bảo vệ tôi. Thì anh trai sẽ là người để tôi thủ thỉ tâm sự những chuyện vặt vãnh, những điều khó nói. Là người bay cùng tôi trên cánh diều, đi cùng tôi giữa cánh đồng, ngồi cùng tôi trong câu chuyện cổ tích.

***

anh-trai

Nhặt một mảnh ký ức trong tháng ngày bé dại.

Tôi thấy hình ảnh tôi đang lẽo đẽo theo chân anh, đó là lúc tôi đang học mẫu giáo. Hồi bé tôi thường làm cái đuôi bám riết lấy anh, vậy nên dù là con gái nhưng vẫn thích chơi ném ảnh, bắn bi...Anh tôi nghịch lắm, toàn chơi những trò mạo hiểm. Khi chặt tre làm kiếm đánh nhau, khi tháo hết đồ nghề của ba để lắp ráp rô bốt. Có lúc mẹ phát hiện, mắng cho một trận thì đâm giận, ấm ức sao hai anh em cùng chơi mà chỉ riêng anh bị mắng. Nhưng chỉ cần tôi lại làm cái đuôi bám riết, cơn giận ấy cũng theo gió mà bay đi.

Ống nhòm, bình thí nghiệm, hộp cất giữ được làm từ giấy. Anh và tôi cùng làm nhà thám hiểm. Vạt đất sau nhà là khu rừng đang chờ hai anh em khám phá. Anh có nhiệm vụ bắt bướm, chuồn chuồn, dế, châu chấu,..còn tôi quan sát ghi chép vào một cuốn sổ tay nhỏ. Nét chữ nguệch ngoạc, hình vẽ cẩu thả, giờ nhìn lại sao thấy giá trị đến thế. Phải chăng vì nó chất chứa cả một ước mơ to lớn lúc lên năm?

Nhặt một mảnh ký ức trong bộ đồng phục quần xanh áo trắng.

Có một giọng nói trầm ấm thân thương "vào lớp một nhớ học giỏi, đừng khóc nhè nghe", đó là lời dặn dò của anh trước ngày tôi chuẩn bị lên lớp một. Lo lắng cho tôi đến mức lấy con chim nhồi bông nhét vào trong cặp, bảo giờ ra chơi đem ngắm cho đỡ buồn. Thế là trong ngày đầu tiên bước vào thế giới của những trang sách, bạn bè, thầy cô,... tôi ôm con chim nhồi bông và thấy lòng bình yên lạ.

Chút vị mằn mặn nóng hổi lăn dài trên gò má, là nước mắt. Lên cấp hai tôi bắt đầu nếm vị đời và nhận ra không phải lúc nào nó cũng ngọt như mình nghĩ. Có vị chát của sự ganh ghét, vị chua của lời nói xấu, vị nghẹn của sự phản bội. Tôi khóc lóc tâm sự với anh, tức sao có những đứa xấu tính đến thế. Anh luôn lắng nghe và an ủi tôi. Năm lớp bốn hễ đứa nào chọc tôi anh đều lên tận trường mắng nó, lúc đó anh còn nhỏ tôi còn nhỏ. Giờ lớn rồi anh dùng lời nói động viên, là liều thuốc quý chữa mọi vết thương lòng cho tôi

Mưa đời cứ đến, anh tôi sẽ làm chiếc dù cho tôi. Nắng đời cứ đến, anh tôi sẽ làm chiếc mũ cho tôi. Và gió đời cứ đến, anh tôi sẽ làm bức tường che chở cho tôi.

Nhặt một mảnh ký ức trong đề thi văn, sử, địa

Thoáng cái anh tôi đã là học sinh lớp mười hai và phải ôn thi đại học. Thời gian ấy tưởng chừng ánh đèn trong phòng anh chưa bao giờ tắt, anh vùi đầu vào học, học từ sáng đến tối từ tối đến khuya. Sau một chuỗi thời gian "dùi mài kinh sử" cuối cùng anh cũng đậu trường sư phạm sử và bước tới thời sinh viên. Trước khi đi vẫn không quên nói với tôi "không có anh ở nhà, liệu đó mà tự chăm sóc mình nghe chưa", tôi cười bảo "làm như em còn nhỏ lắm không bằng". Thế mà lúc hình bóng anh khuất dần sau màn sương trắng, tự dưng mắt cay cay.

Rồi thoáng cái năm nay đã là năm cuối của anh rồi, gần hai mốt tuổi rồi còn gì. Ngắm nhìn từng kỷ niệm mới nhận ra anh tôi là tuyệt nhất. Miệng cười mà nước mắt rơi, thời gian sao mà trôi nhanh quá, cứ thoáng cái...thoáng cái...là hết cái này, hết cái kia. Tự dưng sợ cái kim đồng hồ, nó cứ chạy vù vù, ích kỷ có chờ ai đâu. Sợ anh tôi lớn, sợ anh đi lập nghiệp xa, rồi hai anh em không thể quay trở về cái thời thả diều chơi bóng nước. Nhưng sợ cũng chỉ vu vơ, bởi tôi biết rõ dù ở trong thời gian nào độ tuổi nào. Anh tôi vẫn sẽ là người bay cùng tôi trên cánh diều, đi cùng tôi giữa cánh đồng, ngồi cùng tôi trong câu chuyện cổ tích.

Ngày đăng: 22/06/2017
Người đăng: Mắt Hím
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Andersen
 

Xé một cuốn sách như vậy thật đáng tiếc. Bác là con người khôn ngoan và thực tế, nhưng đối với thơ ca, bác cũng chỉ hiểu biết đại khái như cái sọt này mà thôi!

Nói như thế cũng khá vô lễ, nhất là đối với cái sọt..

Con quỷ sứ của ông hàng tạp hóa - truyện cổ Andersen

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage