Gửi bài:

Mẹ tôi

Đời dạy mẹ đủ thứ cay nghiệt, mẹ dạy tôi đủ thứ ngọt ngào.

***

Mẹ bỏ quê một mình lên thành phố làm công nhân vì ám ảnh từ cha dượng. Mẹ một mình như con thiêu thân giữa phố thành nhộn nhịp, giữa công trường có nhiều người tán tỉnh, nhưng mẹ không bằng lòng. Thế rồi, mẹ được một người đàn ông giàu có quan tâm, mẹ đã yêu người đàn ông ấy.

me-toi

Điều hiển nhiên đã đến, mẹ mang thai tôi. Người đàn ông mang cho mẹ nhiều tiền để mẹ xử lý. Người mẹ vĩ đại của tôi chạnh lòng quyết định bỏ công việc, bỏ đi. Phải thừa nhận mẹ đẹp, đôi mắt mẹ có hồn, mẹ mong manh khiến nhiều người muốn lấy. Trốn mãi trong khu nhà ổ chuột thuê gần chợ, mưa gió dột thốc trần, mưa nhỏ giọt vào giường lạnh co rúm, Mẹ bầu tôi gần 4 tháng, mẹ mặc áo sơ mi rộng nhìn vẫn không rõ bầu, có lẽ thế mà gã đê tiện chủ nhà qua đòi kiếm chuyện. Mẹ vì tự vệ, vừa bảo vệ tôi nên cầm ly đánh hắn vỡ đầu. Hắn kiện, cả nhà hắn dùng tiền che luật pháp, mẹ bị giam, tôi là người tù tội, tôi có mang tội từ khi chưa lọt lòng. Mẹ mang bầu nên được xử nhẹ, lặng lẽ sinh tôi ra, mẹ học nghề may, mang theo tôi khắp mọi chốn thị thành....

Năm đó tôi 10 tuổi, mẹ đưa tôi đi tìm Cha, tìm người đàn ông mẹ từng chạy trốn.

Cha cao lớn, bệ vệ, cha mặc áo vest đen và xuất hiện trước mắt tôi như một vị lãnh chúa, mặc dù trong lòng tôi lúc ấy, không mấy cảm xúc.

Xe đưa Mẹ và tôi về căn nhà lớn khuất ở hẻm cụt của Thành Phố. Vợ của Cha dắt 3 cô con gái ra đứng ở cửa, họ chào cha rồi quay mặt lườm tôi. Mặt bà lạnh tanh nhìn mẹ và tôi như thứ đồ thừa thãi ở đâu cha mới nhặt về. Khi Cha dặn họ chăm sóc chúng tôi, Bà cười nửa miệng....

- Tôi và mẹ chính thức được sống trong một căn nhà sang trọng, Trong khoảng đất rộng xây thêm 1 căn nhỏ khuất phía sau, Mẹ bảo tôi chúng ta ở đây, Cha sẽ bao bọc chúng ta suốt cuộc đời. Ánh mắt mẹ ánh lên nhiều hi vọng, tôi không hiểu sao đột nhiên mẹ đặt nhiều kỳ vọng tương lai vào người đàn ông kia đến thế.

Tối hôm đấy, cha xuống nhà ăn cơm với mẹ và tôi. Mẹ nấu nhiều món ngon từ thực phẩm sống người giúp đem tới. Cha nhìn mẹ hiền lành, gắp tôi miếng thức ăn, cha nhẹ giọng. Tuần sau cha sẽ cho đưa con đi học nhé.... Tôi không cười, trong mắt tôi, ông xa lạ. Tôi quay sang nhìn mẹ chờ một lời giải thích, nhưng mẹ chỉ lặng lẽ, lâu lâu mẹ cười dịu dàng nhìn tôi âu yếm.

....

Tôi được cha xin học chung lớp với chị út của mẹ cả. Hai đứa bằng tuổi, nghĩa là trong lúc mẹ cả mang thai thì Cha qua lại với mẹ tôi, và có tôi cùng lượt. Chắc cũng bởi lý do này mà họ ghét chúng tôi đến thế.

Phải thừa nhận 3 cô gái của Cha rất xinh, Cô út có làn da trắng muốt, Cô hai có lúm đồng tiền cực duyên, Cô chị cả có vóc dáng tựa những diễn viên nổi tiếng rất đẹp. Họ có chung một điểm là cực kỳ ghét tôi.

Một tuần, cha đi công tác xa,

Chiều hôm đấy tôi vừa bước vào cánh cửa, tìm mãi không thấy mẹ. Bình thường mẹ ngồi may quần áo, nghề chính mưu sinh như trước đây. Tôi đi lên nhà lớn, ngó qua cánh cửa. Hình ảnh mẹ đang quỳ giữa nền lạnh lẽo, Mẹ lớn chỉ tay vào người mẹ rồi đay nghiến. 2 hàm răng bả sít vào nhau chát chúa, Họ nói gì tôi nghe không rõ, chỉ thấy mẹ tôi co rúm người, chốc lát người đàn bà tàn độc dang tay tát mạnh mẹ tôi một cái, mẹ tôi té ngửa ra nhà. Tôi điên tiết, xông vào lôi tóc bà ta lê lết. miệng tôi hét lớn, ai cho phép bà đánh mẹ tôi, ,,, Mẹ tôi đau khổ lôi tôi ngồi xuống. Mẹ lại quỳ xin lỗi rối rít, miệng mẹ có 1 vết rách do móng tay mẹ lớn. Bởi vậy bà đuổi mẹ con tôi ra ngoài.

Tôi mới 10 tuổi, non nớt lạc giữa dòng đời đầy khó hiểu

Mẹ đưa tôi xuống nhà, khép cửa lại rồi ôm tôi xoa dịu. Tôi chỉ muốn mình nhanh lớn, để che chở và bảo vệ mẹ tôi suốt cuộc đời này.

Cha về, mẹ tôi im thít, mọi chuyện lại như chưa hề xảy ra, lại dành cho 2 mẹ con tôi 1 bữa cơm chiều, lại vén mái tóc của mẹ 1 lần và nhìn tôi thiết tha, Tôi biết nhưng không cảm nhận được, tôi không đáp trả.

Mẹ xin cha dành 1 hôm chở tôi đi dạo, cho tôi biết những niềm vui bên ngoài. Cha hứa tháng 10 sẽ cho hai mẹ con tôi chuyến dạo chơi Đà Lạt. Tôi không hào hứng, không cười. Sự thiếu thốn hình thành trong tôi từ quá sớm, nên khi vừa biết cảm nhận cuộc sống ngoài đời, tôi đã chỉ có mẹ mà thôi.

Mới đầu tháng 9 mà đã se lạnh, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi muốn đi tìm con mèo mướp hôm qua chui vào cửa sổ nhìn tôi. Hơn nữa tôi muốn qua ôm mẹ. Ngó qua khe cửa phòng ngủ, mẹ dậy tự bao giờ, mẹ ho sục sạo, thi thoảng lại lấy miếng khăn ra chấm miếng. Chắc mẹ mệt, tôi lặng lẽ quay về phòng đợi trời sáng hẳn.

Hôm nay cha chở tôi và chị bé đi ăn sáng. Nó tỏ vẻ không vui, nó ngồi né tôi ra chục mét, Tôi đi lấy ly nước cho 3 người, cha cầm ly ưng ý. Còn chị bé bực dọc, giật ly nước của tôi ném vào sọt rác. Tôi giật bắn người. Chắc cha sẽ có hình phạt riêng với chị bé lì lợm.

Chiều hôm đấy cha lại đi.

Buổi tối, mẹ mặc chiếc áo khoác mỏng manh, cơ thể của mẹ gầy xanh xao yếu ơt. Mẹ 28 tuổi, tuổi mơn mởn như các cô tôi vẫn thường hay gặp. Cùng độ tuổi ấy, sao mẹ của tôi lại trải đầy những chông gai xáo trộn, Tôi cảm tưởng tuổi đời mẹ tôi gấp đôi số thực vì chằng chịt những vết cắt trong cuộc đời.

Khuya đêm ấy mẹ mệt, mẹ ho nhiều khủng khiếp, tôi cảm giác như cổ họng mẹ sắp vỡ tung ra vì ho. Tôi chưa biết thế nào là bệnh tật, Tôi chạy thốc lên nhà lớn gõ cửa cầu cứu mẹ lớn và 3 cô chị con cha. Tôi đoán họ nghe, nhưng họ ghét chúng tôi, nên họ không ra mở cửa. Cô giúp việc cũng ngủ say tôi thét mãi mới tỉnh dậy. Cô ấy vụng về hơn tôi tưởng, tôi bảo gọi chiếc taxi đưa mẹ tôi đi Bệnh viện, thế mà cô bấm số lộn tới lộn lui. Tôi sợ mẹ chết, mẹ ho nhiều hơn lúc nãy, giọng mẹ thều thào. Tôi không nghĩ được gì ngoài mẹ. Tôi không nhớ đến cha, trong đầu tôi dường như cha không tồn tại những lúc hai mẹ con tôi gặp khó khăn, hoặc vì tôi còn quá nhỏ nên cảm nhận về cha của tôi quá mờ nhạt. Người đàn ông vĩ đại của mẹ không có mặt để dang rộng vòng tay che chở những lúc mẹ thật cần. Cái gì sợ nhất rồi cũng đến, Tôi đau khổ rời xa vòng tay mẹ. Ngày mẹ mất, đứa trẻ 10 tuổi ôm chầm lấy mẹ, tôi gào lên như đất trời sụp đổ. Ắt hẳn cha đang trên đường về, Tôi vuốt vào từng sợi tóc của người mẹ tôi hết mực yêu thương, Những người lớn kéo tôi về phía họ. Có ai đó ôm tôi vào lòng, đê tôi buông người đã khuất.

Tạm biệt mẹ yêu thương!

Tôi không còn chỗ bấu víu, không nơi nương tựa, mẹ mất, tôi được mẹ lớn đón lên nhà, bà thay đổi sắc thái, không hằn học ghét bỏ như trước đây. Hóa ra người lớn hận thù nhau chứ không hận thù những đứa trẻ. Họ cho tôi ăn học, vào đại học tôi xin đi làm thêm vừa học vừa kiếm tiền.

Thi thoảng tôi vẫn thèm được mẹ ôm vào lòng như ngày thơ bé.!

Hoàng Liên 06-08-2017!

Ngày đăng: 19/07/2018
Người đăng: Hoang Lien L
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Không thể quên em
 

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em chín trăm chín mươi bước còn lại”

Không Thể Quên Em - Hoa Thanh Thần

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage