Người ban tặng hạnh phúc
"Tại sao bà chịu đựng được như vậy, trong khi nó về nhà chẳng làm được việc gì, cưới dâu về chả khác nào cục nợ. Thông gia coi bà không ra gì xúc phạm đủ điều".
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Thời kì tăm tối nhất trong cuộc đời tôi đã qua như một giấc mơ, nhưng nó vẫn còn ám ảnh mãi đến bây giờ. Cái cảm giác bị chính mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, tôi đau đớn đến tột cùng, suy nghĩ duy nhất trong đầu chỉ có cái chết, nhưng lúc ấy có một bàn tay dang ra ôm lấy, khuyên nhủ sẵn sàng che chở tôi.
Bản thân tôi cũng từng lầm lỗi, tôi không trách người mẹ đã ruồng bỏ mình. Mẹ đem đến đầy đủ vật chất, bất cứ thứ gì tôi muốn mẹ đều đáp ứng. Nhưng đối với tôi những thứ ấy hoàn toàn vô nghĩa, cái tôi cần là tình thương. Tôi muốn có bữa cơm gia đình, lời hỏi thăm về việc học, thứ đơn giản như vậy tôi cũng không có được. Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn tâm sự với mẹ nhưng mẹ lại không quan tâm. Tôi muốn mẹ định hướng cho tương lai sau này nhưng rồi mẹ lại quá bận với công việc, tôi lại cho qua. Tôi bơ vơ, lạc lõng không biết đi về đâu.Chính lúc ấy, anh Luân-chồng tôi hiện tại, người đã đem hạnh phúc đến.
Tôi và anh đã yêu nhau, tôi không quan tâm hoàn cảnh của anh như thế nào, chỉ biết rằng người mà tôi có thể trải lòng lúc ấy duy nhất là anh. Thế rồi tình yêu của chúng tôi kéo dài độ nửa năm, anh thường xuyên đưa đón tôi đi học, nhưng chỉ dám đứng từ xa. Trong khoảng thời gian ấy, hàng xóm bắt gặp chúng tôi thường xuyên đi cùng nhau, đâm ra bàn tán. Chuyện đến tai mẹ tôi, bà đã theo dõi và biết được hoàn cảnh gia đình anh.
Sáng hôm đó mẹ đã gọi tôi vào và nói rằng:
"Trưa nay dẫn thằng đó về nhà, mẹ có chuyện muốn nói".
Tôi giật bắn người:
"Tại sao...mẹ biết".
"Thì trưa dẫn về đây hẵng hay".
Lúc ấy, tôi mừng thầm trong lòng, tôi nghĩ mẹ đã chấp thuận chuyện tình yêu của tôi. Nhưng rồi tôi đã sai lầm khi nghĩ vậy, mẹ có những lời lẽ vô cùng nặng nề đối với anh. Mẹ nói:
"Mầy nghĩ bản thân đã đủ tư cách để thương con gái tao chưa? Hãy nhìn lại cái nhà tranh lụp xụp của mầy, không bằng một góc của gia đình tao. Từ nay tao cấm qua lại hay có bất kì mối quan hệ nào. Mầy mà không nghe lời thì đừng có trách".
Bị mắng thậm tệ như vậy, anh rất buồn, nhưng vì thương tôi anh cố gắng chịu đựng. Từ hôm ấy trở đi, tôi bắt đầu có thành kiến với mẹ, tôi cho rằng bà đã can thiệp quá sâu vào chuyện đời tư của mình. Có lần anh chở tôi đi đám cưới một người bạn, mẹ phát hiện và đến tận nơi la mắng đánh đập tôi, nói những lời xúc phạm anh trước mặt mọi người. Sau lần đó, anh đã quyết định chia tay, tôi biết rằng anh muốn giữ thể diện và không muốn làm tôi phải khóc, thực sự anh vẫn còn rất yêu tôi. Lúc ấy, tôi thất vọng tột cùng, nghĩ cuộc đời mình đã chấm dứt, bản thân mất tất cả, gia đình không quan tâm, người yêu cũng bỏ mặc tôi mà đi. Tôi khóc gần như cạn nước mắt, từ phút suy nghĩ nông cạn, tôi tìm đến cái chết, tôi uống hết một chai thuốc ngủ. Nhưng ông trời lại không để tôi ra đi, mẹ đã phát hiện và đưa tôi vào bệnh viện. Khi tôi tỉnh dậy, bà không ngừng la mắng, dọa nạt. Tôi chỉ khóc và không nói gì, mẹ cho tôi hai sự lựa chọn. Mẹ bảo:
"Thứ nhất, nếu con chịu bỏ thằng Luân mẹ sẽ cho con bất cứ thứ gì con muốn. Thứ hai, nếu con vẫn kiên quyết qua lại với nó thì từ nay đừng bao giờ bước chân về nhà".
Tôi đã đưa ra quyết định nhanh chóng, vì tôi biết những thứ đơn giản mà tôi cần mẹ chưa bao giờ đáp ứng được. Mẹ bỏ tôi một mình ở bệnh viện và ra về, tôi cô đơn, không ai chăm sóc. Nhưng rồi lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh đã đến ở bên và động viên tôi. Khi ra viện, anh không muốn tôi bị đòn roi từ mẹ, anh đưa tôi về nhà. Tôi ngập ngừng không dám vào, vì nghĩ mẹ anh sẽ đánh giá tôi là đứa không ra gì, nhưng rồi khi nghe tiếng nói từ nhà vọng ra:
"Vào nhà đi con, ở ngoài nắng lắm, không khéo lại đổ bệnh".
Thì ra anh đã kể hết chuyện về tôi cho mẹ nghe. Mẹ anh khác xa với mẹ tôi:
"Cháu đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, không phải chết là giải quyết được hết tất cả. Mình còn trẻ, biết bao nhiêu chuyện phải làm, chết như vậy không đáng. Cháu hãy ở lại đây vài ngày, khi nào mẹ hết giận hẳn về, mẹ nào mà không thương con, về nhà lựa lời xin lỗi mẹ sẽ hiểu và tha thứ thôi".
Tôi xúc động không kiềm chế được bản thân, òa khóc như một đứa trẻ. Vài ngày sau tôi quyết định về nhà nói rõ hết mọi chuyện, nhưng mẹ đã nhốt tôi trong phòng, không cho ra ngoài. Tôi van xin, mẹ hầu như không quan tâm:
"Khi nào con chịu bỏ thằng cố rách áo ôm đó mẹ sẽ thả ra, còn không thì ở luôn trong đó".
Nhiều ngày trôi qua, tôi gần như ngộp thở, không còn cách nào tôi đành nói dối với mẹ, tôi đã có thai với anh. Lần thứ hai mẹ đuổi tôi ra đường và cũng là lần thứ hai mẹ anh là người cưu mang tôi. Mẹ bảo:
"Bay đã thương nhau thì mẹ cũng chẳng làm gì được, âu cũng là duyên số cả rồi, thôi thì ở lại đây, khi nào chọn được ngày tốt mẹ đem trầu cau sang hỏi cưới".
Sự chân thành, bao dung của mẹ không những không được đáp trả mà mẹ tôi còn thẳng tay vứt bỏ. Bà ném hết sính lễ mà mẹ đã cất công chuẩn bị, không chỉ vậy bà còn có lời lẽ cay độc:
"Chị nghĩ mình là ai mà đòi làm thông gia với gia đình tôi. Tôi chỉ kết thân với những gia đình xứng tầm, môn đăng hộ đối. Tôi sẽ bắt nó đi phá cái thai, nếu một mực không nghe lời thì từ nay trở đi tôi không có đứa con hư hỏng như nó".
"Chị đừng như vậy, âu cũng là con, tụi nó trót dại, có la mắng thì chuyện cũng đã rồi. Mình là cha mẹ, nên tác hợp cho chúng nó, sau này khổ sướng là ở chúng. Nhà tôi tuy nghèo, nhưng tôi sẽ cố gắng chăm lo cho chúng, đứa bé không có tội, chị không có quyền cướp đi cuộc sống của nó".
Sống với mẹ, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng tôi luôn cảm nhận được sự quan tâm từ mẹ dành cho mình. Tôi và anh trở thành vợ chồng sau bao nhiêu sóng gió, đến lúc tôi mang thai mẹ chăm sóc tôi hết mực, không cho đụng đến bất cứ việc lớn nhỏ, cái gì mẹ cũng giành làm. Mẹ vất vả là vậy, nhưng chưa bao giờ mẹ la mắng tôi điều gì, cũng không than vãn. Nhiều người hỏi:
"Tại sao bà chịu đựng được như vậy, trong khi nó về nhà chẳng làm được việc gì, cưới dâu về chả khác nào cục nợ. Thông gia coi bà không ra gì xúc phạm đủ điều".
Vẫn giọng nói ấm áp đầy tình thương ấy, mẹ trả lời:
"Con bé bị mẹ ruột vứt bỏ, nếu mình nhẫn tâm bỏ một lần nữa, cuộc đời con bé sẽ đi về đâu. Ông trời muốn nó ở với mình, thôi thì thuận theo. Bây giờ bụng mang dạ chửa, mai mốt sinh xong tự khắc kiếm việc để làm. Mình sống đúng với lương tâm, để lại cái đức cho con cháu sau này".
Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, mẹ chăm lo cho tôi hết mực. Đến khi tôi sinh con, vừa phải chăm tôi, vừa lo cho cháu, khổ càng thêm khổ nhưng mẹ vẫn vui vẻ. Mẹ là vậy, chẳng bao giờ tính toán, mẹ sống thật đơn giản, mẹ hạnh phúc với những gì đang có. Tôi kính trọng và yêu thương mẹ bằng cả trái tim, nhờ vòng tay của mẹ đã cứu tôi từ cõi chết trở về. Mẹ mang đến cuộc đời mới, rẽ cho tôi hướng đi mới, một con đường đầy hy vọng và niềm tin.
Con cảm ơn mẹ-người lấp đầy hạnh phúc trong con.
Nguyễn Thị Cẩm Tiên