Nhàn
Gần 1 giờ sáng. Tiếng cãi vã từ ngôi nhà sát vách làm tôi tỉnh giấc. Gọi là cãi vã nhưng hầu như tôi chỉ nghe thấy tiếng ông chồng. Còn chị Nhàn, tôi biết chị luôn luôn im lặng trước những cơn thịnh nộ của chồng.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Chẳng biết bữa nay thế nào, anh ném một câu hờn trách đay nghiến chẳng khác gì gáo nước sôi vào mặt chị: "Cô là người vợ ngu ngốc nhất trên đời này, đến sinh cho tôi một đứa con cô cũng không biết". Tiếng đập phá đồ đạc loạn xạ, tiếng bước chân. Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh người chồng kẹp chai rượu vào nách rồi bước những bước xiêu vẹo ra cửa-hình ảnh khá quen thuộc ở cái ngôi làng nhỏ này từ khi anh biết tin chị vĩnh viễn mất đi "thiên chức" của một người phụ nữ. Tiếng đóng cửa đánh rầm. Lại một đêm nữa chị bị bỏ mặc trong căn nhà tối om om với nỗi đau tiếp tục trào dâng trong lòng chị. Chẳng biết kiếp trước chị mắc phải tội lỗi gì mà kiếp này đến một đứa con mà ông trời cũng khắt khe với chị. Tôi âu yếm nhìn đứa con trai đang say ngủ của mình, đắp lại chăn cho nó tôi mới cảm nhận sâu sắc những nỗi đau của chị lúc này, nỗi đau mà chắc cả đời này tôi cũng không thể hiểu hết được.
Từ ngày chị về sống ở làng này, hình như chị chưa làm buồn lòng bất kỳ ai, chị coi mọi người như người nhà để khỏa lấp cho chính chị cũng như cho chồng chị nỗi mặc cảm mồ côi quạnh quẽ. Chị sống đời là thế, nhưng chẳng hiểu sao dân làng vẫn mang cái tội: "Cây độc không trái, gái độc không con" đổ lên đầu chị, dày vò tâm hồn chị. Đến chồng chị- một người hiền lành chất phác cũng bị những ám ảnh của lời nói vô tình trở thành một con người hoàn toàn khác, hoàn toàn tiêu cực.
Hình như cũng từ đêm hôm ấy, chị trở nên lầm lầm lũi lũi, chị thu mình trong căn nhà của mình, thi thoảng chị cũng đi ra vườn rau nhỏ nhỏ sau nhà. Thấy tôi, chị cũng chỉ mỉm cười, nhưng tôi nhận ra trong nụ cười của chị là nỗi buồn sâu thăm thẳm, nỗi buồn mà chị biết chị có nói ra cũng không thể làm lòng chị nguôi ngoai đi phần nào. Cô đơn dường như trở thành món nợ đeo bám chị suốt từ khi chị sinh ra cho đến tận bây giờ. Cả cuộc đời chị luôn lấy niềm tin vào ngày mai để mà hy vọng, để mà vui cười, để mà sống cho ra cuộc sống. Nhưng từ nay, liệu chị biết bám víu vào đâu để tiếp tục bước trên quãng đời dài đăng đẳng còn lại. Chị cười khẩy vào cái tên của mình- cái tên chị tự đặt cho mình chứ chị nào có biết mình từ đâu mà có đâu. Cái tên cũng là niềm mơ ước tưởng chừng thật nhỏ nhoi của chị, một cuộc sống an nhàn...Vậy mà, với chị bây giờ là một cái gì đó thật xa vời.
Một mái ấm mà chị cố gắng hết sức để vun vén cũng chỉ kéo dài được vài năm, lúc ấy ai cũng dễ dàng nhận ra niềm hạnh phúc long lanh trong ánh mắt của chị. Sáng sáng, chị đi chợ từ sớm để kịp chuẩn bị bữa sáng cho chồng đi làm, rồi chị dọn lại nhà cửa, trồng rau, nuôi gà vịt,... Ngôi nhà tràn ngập tiếng cười mỗi khi anh đi làm về với dăm ba củ khoai lang trên tay làm quà cho vợ. Tôi nhớ lúc đó chị hay hỏi thăm tôi về cách nuôi dạy con cái, về những kinh nghiệm làm mẹ...
Bẵng đi một thời gian, ai cũng trở về với công việc của mình, chẳng mấy ai còn bàn tán về câu chuyện của chị. Chỉ có điều từ đêm hôm ấy, tôi chẳng còn thấy chồng chị đâu nữa, chị cũng chẳng biết, chị đã mấy lần đi tìm anh, nhưng đi rồi lại về, vô vọng...
Rồi chị cũng được làm mẹ. Đứa bé cũng giống như chị mấy chục năm về trước. Không cha, không mẹ, không biết từ đâu tới. Đứa bé khóc oe oe trước cửa nhà chị, người nó tím lịm, đôi môi khô khát sữa, tiếng khóc của nó gần như là tiếng nức nở. Chị ẵm nó trên tay, mớm cho nó từng muỗng sữa nhỏ, chị ôm nó vào lòng như ôm một báu vật. Mà kể cũng đúng, biết đâu nó lại là món quà bất ngờ mà thượng đế dành cho chị. Nó nằm yên trong lòng chị, ngủ ngon lành, chị cũng có thầm nghĩ qua: "Ước gì nó là đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra". Nhưng chị không bận tâm đến điều đó nữa, từ nay nó sẽ là đứa con của chị, chỉ của riêng chị thôi, nhất định là như thế. Chị đang được ôm nó trong vòng tay cô quạnh của chị, thân hình nó bé nhỏ lắm nhưng đủ khỏa lấp tất cả nỗi buồn trong lòng chị. Chị sẽ không để nó tự lớn lên như chị ngày xưa, chị sẽ là một người mẹ thật tốt, chị sẽ dạy cho nó mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Tôi nghe thấy tiếng chị hát à ơi, bài hát mà chị đã tập từ lâu lắm rồi. Đôi môi nhóc con bất giác mỉm cười, chắc nó đã nhận ra niềm hạnh phúc le lói trong cuộc đời nó, cũng như cả bầu trời trong lời ru của chị. Cuộc sống của chị sẽ lại có niềm vui, chị sẽ lại có niềm tin vào cuộc sống, lại thấy yêu ánh bình minh mỗi sáng, yêu luôn cả những tia nắng cuối chiều. Một ngày trọn vẹn đầy ắp tiếng cười trẻ con. Rồi một ngày nào đó, chồng chị sẽ trở về, sẽ là cha đứa trẻ, sẽ cùng chị chăm sóc cho bé con nên người.
Rồi nhất định cuộc sống của chị sẽ "Nhàn" như chính cái tên của chị vậy./.
Vũ Ngọc Thiên Kiều