Gửi bài:

Trong nắng trưa

Nếu những đứa trẻ được lớn lên trong cảnh ông bà của nó luôn thương yêu nhau như thế thì không phải tốt biết chừng nào hay sao.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

trong-nang-trua

Lúc tôi còn nhỏ, anh thì đi làm xa, chị thì đã đi lấy chồng, thành ra ở nhà chỉ còn hai mẹ con. Nên tôi ngủ với mẹ. Mẹ không cho tôi ngủ một mình.

Tôi nghĩ, mãi mãi về sau, tôi cũng không thể nào quên được hơi ấm của mẹ. Giờ khi hai mẹ con ngồi nói chuyện, mẹ hay kể lại, lúc tôi đã bắt đầu biết nói, vào lúc đêm khuya, mỗi lần tôi mắc đái là tôi hay lay mẹ thức dậy và nói "ái, ái", có nghĩa là đái. Tôi thì nói với mẹ, có khi tôi ngủ ngon quá và đái từ trong giấc mơ đái ra luôn. Làm sao quên được cái cảm giác âm ấm thấm vào da thịt. Làm cho mẹ phải thức dậy để lau bộ dạt. Tôi thì mắt nhắm mắt mở, chỉ cần đi thay quần xong là ngủ ngay.

Tôi không thể quên được cánh tay của mẹ. Những ngày nóng bức thì dịu mát, còn những ngày lạnh, nhất là khi có gió đông về thì cánh tay mẹ ấm. Nên khi còn bé, tôi cứ thích măng cánh tay mẹ. Đâu chỉ có riêng tôi, những đứa trẻ trong xóm cũng thích như thế. Còn có chuyện hay măng vú mẹ trong khi ngủ nữa. Nên nhiều lúc khi các mẹ nói ra mấy chuyện đó thì lũ trẻ cảm thấy rất xấu hổ, nên lén lén chạy ra chỗ khác chơi để không bị các bạn trêu chọc. Mặc dầu vậy, trẻ con lúc nào cũng nhõng nhẽo và ôm lấy cánh tay mẹ.

Nhiều lúc trời nóng quá, tôi lăn qua lăn lại, không sao ngủ được. Mẹ liền quạt cho tôi ngủ. Làn gió nhè nhẹ lướt lên gương mặt và người tôi, làm tôi thấy thật dễ chịu và từ từ đi vào giấc ngủ. Mẹ còn dùng bàn tay gãi gãi lên lưng tôi. Vừa gãi, mẹ vừa bảo "con phải ráng học nhe, và sau này lớn lên, không có nhìn ổng nghe chưa". Những lời của mẹ cũng tan vào trong bóng tối của làng quê.

Năm 2000, ngoại tôi mất. Lúc đó ngoại đã được 79 tuổi. Tôi thì được 8 tuổi. Nếu ngoại không té ngã khi leo thang để mé các nhánh cây thì ngoại có thể đã sống lâu hơn. Ngoại mất, mẹ tôi rất đau buồn. Vì lúc mẹ trở về quê, tôi thì còn trong bụng mẹ và mẹ chỉ có hai bàn tay trắng. Ngoại đã cho mẹ một mảnh đất để cất nhà, để có chỗ ăn chỗ ở, rồi làm việc để nuôi 3 đứa con. Ngoại rất thương mẹ tôi, từ lúc mẹ còn con gái cho đến giờ. Lúc mẹ chưa lấy chồng, mẹ còn được học may, học thêu nữa. Chính vì ngoại thương mẹ như thế, nên đã dẫn đến một số mâu thuẫn giữa mẹ và các anh, em. Nhưng mọi chuyện giờ đã qua rồi. Có người đã mất, có người thì nằm một chỗ vì bệnh tật, có người phải gặp nhiều đau khổ vì chuyện con cái. Một đời người rồi cũng trôi qua nhanh quá. Giờ khi thấy mẹ và các chị em của mẹ nói chuyện với nhau, cười với nhau, nhiều lúc xúc động muốn rơi nước mắt. Nhiều lần họ còn kể về chuyện con cháu và họ khóc. Nếu những đứa trẻ được lớn lên trong cảnh ông bà của nó luôn thương yêu nhau như thế thì không phải tốt biết chừng nào hay sao.

Tôi còn nhớ, có lần tôi đã gặp bà ngoại trong giấc mơ. Tôi thấy ngoại bước vào nhà và đứng bên giường của hai mẹ con tôi. Tôi thấy ngoại cười trong ánh vàng sáng lên mờ ảo. Tôi bỗng lặng người và nép sát vào người mẹ. Sau đó, tôi không còn nhớ tiếp theo là gì nữa. Không biết trong khoảnh khắc ấy, mẹ có mơ thấy bà ngoại không.

Bây giờ, khi đi lại trên những nơi mà hồi nhỏ tôi hay chơi, hay chạy nhảy quanh nhà tôi và của cậu tôi, những bóng cây ngày xưa lại hiện về. Nơi đó đã từng có cây me tạo bóng mát cho ngoại gội đầu. Tôi đi chơi đâu đó về và thấy bà ngoại đang cúi đầu, xõa tóc trên thau nước tro. Nơi đó, ngày xưa ngoại hay ngồi lấy chiếc lược bí chải tóc. Còn nơi đó, là nơi cha tôi trở về thăm tôi trong một buổi trưa đầy nắng.

Lệ Trần

Ngày đăng: 08/12/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Henry Ford - the difficulty quote
 

Khó khăn, trở ngại là điều đáng sợ nhất khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu của chính mình

By Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage