Tấm ảnh quay lưng
Đây là tấm ảnh được chụp vào Tết năm nào đó, có gia đình tôi, và cả nyc tôi nữa. Năm đó anh lên nhà ra mắt, mối quan hệ vẫn còn rất khăng khít và chúng tôi đã tính đến chuyện cưới xin. Trong tấm ảnh, cả nhà tôi ai cũng vui, ai cũng cười rạng rỡ vì nghĩ nhà sắp có thêm một thành viên mới, tôi và anh có lẽ là người hạnh phúc nhất.
Tấm ảnh đã từng được bố tôi treo ở ví trí trang trọng nhất trong nhà. Sau khi chúng tôi chia tay, bố tôi tự động mang giấu đi. Tôi đã từng điên cuồng tìm bức ảnh để đi vứt nhưng tìm hoài chẳng thấy. Hôm nay về nhà trong một lúc dọn dẹp, bỗng thấy nó xuất hiện, nhưng phần hình đã bị áp vào tường.
Và tôi khóc!
***
Tôi vẫn luôn thầm cảm ơn bố, người đàn ông luôn thầm lặng yêu thương tôi mà không bao giờ nói ra. Người đàn ông luôn biết tôi buồn và tổn thương thế nào sau một cuộc tình tan vỡ. Người đàn ông luôn nhắc khéo mọi ng đừng ai hỏi tôi về chuyện chồng con. Và luôn nói với cả nhà tôi "em nó có cáu gắt hay bực bội thì cũng đừng nói gì, nghĩ khổ thân vì ai cũng hỏi".
Ngày nyc nói lời chia tay vì lý do gia đình anh kiên quyết phản đối, bố tôi cứ ngồi nghe tôi khóc, sau đấy đợi tôi nín và nói rằng: "Con hãy thông cảm cho nó. Thằng đàn ông trong cuộc đời có 3 trách nhiệm làm con, làm chồng, làm cha. Không phải ai cũng làm tròn được cả 3 thứ. Nó chấp nhận có hiểu với bố mẹ thì tất nhiên sẽ phải làm khổ mình. Nó tốt nhưng nó không có chính kiến, nhà người ta tốt nhưng suy nghĩ không phù hợp với nhà mình. Con cứ nghĩ vậy đi cho thanh thản."
Ngày tôi biết nyc có nym chỉ sau 1 tháng, tôi lại khóc như mưa, cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ. Bố tôi nghe chuyện rồi lại im lặng đợi tôi nín và nói rằng: "Con hãy thông cảm cho nó. Hai đứa yêu xa dễ xa mặt cách lòng. Mình chẳng ở gần, nó thay đổi cũng là chuyện dễ hiểu." Nghe xong tôi cáu, vì bao nhiêu chuyện, cho đến cuối cùng bố vẫn không bênh tôi một câu, tôi chẳng thông cảm được cho ai khi lòng đã quá nhiều vết xước. Ngay cả khi tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn bị nhà người ta nghĩ không tốt, bố vẫn luôn đứng giữa, công bằng, suy nghĩ và thông cảm cho con họ. Nghĩ mà buồn cười.
Giờ nghĩ lại, mới thấy bố như vậy mới là người lớn, đó mới là suy nghĩ của một người đàn ông trưởng thành đi qua nhiều sóng gió cuộc đời. Người lớn, là bao dung, là tha thứ chứ không phải chăm chăm vào vài lỗi lầm nhỏ để đánh giá cả một con người. Nhờ những câu nói của bố, mà giờ nghĩ về quá khứ, tôi đã quên đi, sống thanh thản và vui vẻ từng ngày một dù những gì ai đó làm với tôi, tôi không bao giờ tha thứ.
Như hôm nay, khi tôi hỏi sao bố không vứt bức ảnh đi. Bố nói không vứt vì đó là ảnh của nhà mình, và khi ấy, tình cảm của nyc với tôi, với gia đình tôi là thật. Mọi mối quan hệ có thể xấu đi, tồi tệ đi hay chấm dứt vào một ngày nào đó, nhưng những điều đẹp đẽ, chân thật thì vẫn ở đó, không thể phủ nhận được đâu con. Bố chỉ cất đi để con không nhìn thấy lại buồn. Nhưng con cũng đừng buồn hay tự trách mình, bố không bênh ai, nhưng bố thấy con đã yêu thương người ta, gia đình người ta hết lòng. Còn việc người ta không hiểu hay thấy như thế vẫn là không đủ, đó là việc của họ.
Một ngày nào đó, khi mọi chuyện đã qua đi, nhìn lại khuôn mặt từng người trong bức ảnh, con không còn cảm thấy tủi thân hay phiền hà gì nữa. Một ngày nào đó sẽ có ai đó yêu con, thay Đ, đứng cạnh con trong những bức ảnh của gia đình mình.
Một bức ảnh được treo quay lưng. Và tôi biết bố thương tôi như thế nào. Lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Vào một ngày trời mưa.
"Em sẽ không bao giờ hối hận hay nuối tiếc gì cả, vì trong những tháng năm bên nhau, dù em ko hoàn hảo, em không kiếm được nhiều tiền, nhưng em đã yêu anh và gia đình anh bằng một tình yêu chân thật nhất.
Và em biết. Mọi thứ vẫn ở đó, trong trẻo như những ngày đầu tiên..."
-chuyện của chị tôi-