Gặp mẹ trong mơ
Một chiều êm ả, ếch nhái văng vẳng tiếng kêu rang ngoài đồng theo gió nhẹ đưa vào cái chòi chăn vịt giữa đồng. Tiếng cười khanh khách, tóc đen óng mượt xõa ngang vai, chỉ tiếc thay mẹ bị điên, cơn điên của di chứng bại não mà Ngoại không kịp cứu chữa.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")
***
Một chiều êm ả, ếch nhái văng vẳng tiếng kêu rang ngoài đồng theo gió nhẹ đưa vào cái chòi chăn vịt giữa đồng. Tiếng cười khanh khách, tóc đen óng mượt xõa ngang vai, chỉ tiếc thay mẹ bị điên, cơn điên của di chứng bại não mà Ngoại không kịp cứu chữa. Thế là mẹ được chị Hai và anh rể đưa hẳn ra ở chòi vịt với tội phá phách. Thôi đời mẹ quanh quẩn với mấy con vịt cũng vui, nhìn chúng ăn ngoài đồng, mẹ cười thật hạnh phúc. Tối về, muỗi bắt đầu vo ve, cả bầu trời yên tĩnh, đôi mắt đen huyền, bờ vai non nõn giữa bóng tối ngập tràn, hắn nhìn mẹ trong cơn say sướt mướt, nửa thân người ướt sũng, hắn quật con điên giữa đồng lúa rào rạc tức tối, hắn hùng hổ như con một con thú đói mòi, hắn vừa ngấu nghiến, vừa đánh, thở hồng hộc, tiếng hét của người đàn bà điên có ai nào nghe thấy, máu gớm cả người, cả thân thể đau rát. Mẹ mang thai tôi và bị đuổi đi khỏi xóm. Và rồi, tôi ra đời sau những ngày lưu lạc rày đây mai đó của người điên.
Tôi lớn lên bên gánh ve chay của khu nhà ổ chuột , tôi vẫn hay nắm bàn tay mẹ đi nhặt ve chay để bán kiếm tiền, bữa cơm nghèo bên người mẹ điên, ngủ bên đóng rác mùi hôi, mùi mốc, mùi thối và mùi hạnh phúc vì tôi vẫn còn có mẹ bên cạnh, mẹ điên dại nhưng tôi thích đôi bàn tay mẹ ôm tôi vào lòng, thích mẹ nhìn tôi và đôi khi mẹ cũng biết hôn tôi.
- Lỡ ơi, bụng mẹ nó kêu réo nè.
Tôi biết rõ tiếng kêu của cái bụng đói, sôi ùng ục, nuốt nước bọt cho đỡ đói, tôi để mẹ bên những cái ve chai tôi nhặt được, tôi chạy thật nhanh để mua cho mẹ được ổ bánh mì ăn đỡ đói.
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, có ai gặp mẹ của con hông.
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu những ngày xa mẹ, mặc cho mưa hai nắng, đứa trẻ mười hai tuổi như tôi vẫn tìm mẹ ngày đêm, tôi không biết giờ ai cho mẹ ăn, nước đâu mẹ uống, ai sẽ chải tóc cho mẹ, ai sẽ bới tóc cho mẹ, hay giờ mẹ đang sợ hãi khi người đàn ông cầm chay rượu bước đến gần mẹ. Giờ đây, mọi thứ xung quanh tôi, từ nhành cây, cái chai, ổ bánh mì,...đều có hình ảnh mẹ. Tôi nhớ mẹ, nỗi nhớ day dứt và cay khóe mắt.
- Lỡ à, con ăn uống gì chưa? Con vẫn chưa tìm được mẹ hở con?
Tôi ôm bà Bảy khóc sướt mướt, từ nhỏ tôi sinh ra được cũng nhờ ông bà Bảy cưu mang, nhờ hàng xóm giúp đỡ.
- Lỡ ơi, ông bà Bảy thương con lắm, nhưng hoàn cảnh ông bà con thấy đấy, chỉ có mỗi gánh hủ tiếu gõ hằng đêm kiếm tiền lo thân già, giờ con cũng không còn mẹ, thôi cứ về ở với ông bà, có bữa nào hay bữa đấy, bà nghẹn ngào quệt nước mắt.
Vậy là cuộc sống của tôi bước sang một trang mới, hằng đêm tôi đẩy xe hủ tiếu phụ ông bà, vừa bán vừa tìm mẹ. Ai lại quán tôi cũng hỏi về mẹ, nhưng mẹ đã đi thật rồi. Tôi đã trưởng thành theo thời gian, ông bà nay đã già nhiều, nếp nhăn chiếm cả gương mặt. Đã hai mươi mấy tuổi đầu nhưng tôi vẫn thèm lắm tiếng gọi MẸ ơi và tiếng ru à ơi trong cơn điên dạy của mẹ.
- Ông bà ơi, con đã tốt nghiệp Trung cấp rồi ạ, giờ con có thể đi xin việc làm để phụ ông bà rồi.
- Ông bà mừng rơi nước mắt, xoa đầu tôi, cháu bà giỏi lắm. Ông im lặng, tay run run cầm lấy tay tôi, con hãy thu xếp đồ và lên Tỉnh lập nghiệp nha con.
- Ông ơi, con có sai chỗ nào không ông, sao ông đuổi con đi.
- Ông bà cười, cháu ngoan lắm, nhưng nay trưởng thành rồi, ông bà chỉ lo cho cháu đến đây thôi, cháu còn tương lai và còn tìm lại mẹ, ông bà không thể giữ con lại mãi bên cạnh được.
Tôi biết sau nhiều năm gắn bó bên căn nhà xiu quẹo, gánh hủ tiếu gõ cũng cũ dần theo thời gian, bao nhiêu tiền ông bà đã cố cho tôi đến trường, để tốt nghiệp được Trung cấp nghề đã quá sức tưởng tượng đối với đứa trẻ con rơi. Từ khi rời ông bà, tôi đã cố gắng thật nhiều cho tương lai, tôi đã làm việc thật chăm chỉ và cố gắng học lên Đại học, mỗi bước chân tôi đều tìm hình ảnh của mẹ. Hằng đêm tôi vẫn mơ về mẹ, vẫn nụ cười hiền lành điên dại nhưng ấm áp lắm mẹ ơi.
Và giờ đây, sau bao năm xa quê, tôi trở lại mọi thứ vẫn không thay đổi, tôi lần theo địa chỉ người ta cho tôi tìm về căn chòi ngày xưa, nơi người điên bị cưỡng hiếp, và tôi được người ta giới thiệu hình ảnh người phụ nữ uy nghiêm trên bàn thờ là ngoại, còn người đàn ông trạc ngoài năm mươi, cao lớn, thô kệch là ai khi ông không dám đối mặt với tôi, bà vợ ngồi đấy có vẻ mặt hơi giống mẹ, mà ban đầu tôi tôi suýt ôm lấy bà và gọi mẹ cho thỏa nỗi nhớ nhung. Đã bao lần, tôi ước thời gian quay lại, tôi sẽ chẳng buông cánh tay ấy dù chỉ một lần. Tôi không oán trách một ai trong gia đình ấy, tôi bỏ đi để lại cuộc nói chuyện của lương tâm giữa hai người phụ nữ và một tên đàn ông đồi bại.
Chiếc chòi ngày nào tôi sửa lại ngôi nhà khang trang, tôi rước ông bà về quê hưởng cuộc sống tuổi già. Tấm bằng kỹ sư tôi phải thật sự làm người có ích cho xã hội để đáp lại công ơn sinh dưỡng của mẹ và ông bà.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những con đom đóm bay là là giữa cánh đồng tạo thành vệt sáng thân mật và mẹ lại về, ôm tôi vào lòng...Tôi hưởng trọn tình mẫu tử dù mẹ tôi điên như bị xã hội chê cười, nhưng với tôi mẹ thật nhân hậu, mẹ đã rất dũng cảm để sinh ra tôi và dạy tôi làm người có ích cho xã hội.
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ có biết không mẹ?
Trúc Ly