Gửi bài:

Mẹ

Mẹ vẫn thường nói: "Đàn ông trên cuộc đời này chẳng mấy ai đáng tin hết"

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Bố mẹ tôi li hôn từ khi tôi mới lên 5 tuổi. Ở cái thời điểm đó một đứa con nít ranh như tôi nào có hiểu được thế nào gọi là "li hôn" đâu. Tôi chỉ nhớ ngày đó tôi khóc lóc không ngừng bám lấy anh trai, còn bà nội nước mắt lưng tròng kéo anh trai về bên cạnh bố. Cuộc sống đã cơ cực nay lại càng khó khăn hơn khi mẹ phải gánh vác trên vai một lúc hai trách nhiệm: vừa làm cha, vừa làm mẹ. Tôi thương mẹ cực nhọc, hàng ngày tan học liền quanh quẩn ở nhà làm phụ mẹ mấy việc lặt vặt.

me

Mẹ vẫn thường nói: "Đàn ông trên cuộc đời này chẳng mấy ai đáng tin hết"

Mẹ cũng hay nói xấu bố. Ban đầu tôi không hề thích điều đó chút nào. Ngày tôi còn nhỏ, bố thường xuyên dành nhiều thời gian quan tâm đến anh em chúng tôi. Nhưng dần dần tôi cũng hiểu được lí do tại sao mẹ không muốn sống chung với bố nữa: bố có người phụ nữ khác. Cái này là do tôi nghe lén được các bác hàng xóm nói chuyện với nhau. Hoá ra bố cũng giống như chú Mạnh bên xóm trọ, cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Vợ chú Mạnh cũng bỏ đi, không còn sống với chú Mạnh nữa.

Các bác gần nhà tôi vẫn lén so sánh bố tôi với chú Mạnh. Những lúc đó tôi chỉ biết gào to: "Bố cháu không phải người như vậy"

Nghe đến đây các bác ấy lại càng cười lớn hơn.

"Mày không thấy tại bố mày lăng nhăng với con khác nên mẹ mày mới đem mày ra ngoài sống à?"

"Con nít ranh biết cái gì mà lớn giọng với bọn tao?"

"Trẻ con ra chỗ khác chơi. Ở đây đâu đến lượt mày lên tiếng?"

"Các bác nói láo. Bố cháu không phải là người như vậy. Các bác không được nói xấu bố cháu"

Biết chuyện tôi to tiếng với mấy bác ấy, đêm đó mẹ tôi đã đánh cho tôi một trận.

"Tao đã nói với mày biết bao nhiêu lần rồi? Tao kêu mày không được nhắc đến tên đàn ông kia cơ mà? Mày còn đi cãi nhau với các bác ấy. Tao dạy mày láo như vậy từ bao giờ thế Trang?"

"Bố là bố. Không phải là tên đàn ông này tên đàn ông kia. Con chỉ nói sự thật thôi" Tôi nức nở gào lớn, dưới chân không ngừng bị đánh.

"Giờ mày còn cãi cả tao nữa à? Lần sau tao còn nghe mày nhắc đến tên đàn ông đó thì mày chết với tao" Mẹ tôi vứt cái roi xuống đất, đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi lết đôi chân đau đến tê dại, cố gắng leo lên giường nằm. Đêm đó, mẹ vừa nén tiếng khóc vừa lặng lẽ bôi thuốc cho tôi. Tôi cũng cắn chặt gối để mẹ không biết tôi đã tỉnh.

Đứa trẻ nào mà không muốn có cả bố và mẹ bên cạnh chứ? Tôi nhớ bố. Thế là nhân lúc mẹ ngủ trưa, tôi lén lút chạy qua chỗ bố chơi đùa cùng với anh trai một lát rồi lại về nhà với mẹ. Cứ như vậy trong một thời gian dài tôi đi đi về về không ai phát hiện ra. Cho đến một ngày mẹ tôi tìm thấy mấy món quà bố mua cho tôi dưới mấy lớp quần áo trong tủ.

"Trang. Đây là cái gì?"

"Gấu bông ạ" Tôi dán mắt vào cuốn sách, không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

"Mấy thứ này con lấy ở đâu ra?" Mẹ tôi cầm đống gấu bông vứt xuống trước mặt tôi.

"Con... Con..."

"Nói mau. Đống gấu bông này mày lấy ở đâu ra?" Mẹ trở lại phòng với cái roi quen thuộc trong tay.

"Con... Bố mua...." Tôi lí nhí đáp.

"Mày muốn làm tao tức chết đúng không? Mày mau biến đi. Tao không có đứa con gái như mày"

"Đừng mà mẹ. Con xin mẹ đấy" Tôi quỳ dưới đất khóc lóc nắm chặt lấy gấu áo của mẹ, ngăn không cho mẹ động tới đồ đạc của tôi. Đống đồ đó là quà mà bố mua cho tôi từ khi tôi còn nhỏ, và cả mấy con gấu bông kia nữa. Để có thể làm yên lòng mẹ, tôi nuốt nước mắt đem hết quà mà trước giờ được bố tặng đốt không còn một món nào hết, đồng thời cũng phải làm cam kết nếu còn lén lút qua chỗ bố sẽ phải khăn gói rời nhà mà đi.

Mẹ tôi ngoài mặt cứng rắn là vậy, nhưng tôi biết hàng đêm mẹ vẫn nắm chặt tấm ảnh cưới mà khóc. Tôi không biết mẹ khóc bởi mẹ đau lòng khi bị phản bội, hay bởi mẹ vẫn luôn luôn yếu đuối như vậy, chỉ một chút tổn thương cũng có thể khiến mẹ rơi lệ. Mẹ thường lẩn tránh không cho tôi thấy đôi mắt sưng đỏ của mẹ, và tôi cũng không muốn hỏi. Tôi sợ sẽ chạm tới vết thương trong lòng mẹ.

Sau lần đó, tôi bắt đầu tập trung vào việc học hành. Cứ rảnh tôi lại tìm công việc khác để kiếm thêm thu nhập. Giao báo, gia sư, bán vé số, rửa bát thuê,... việc gì cũng đã từng thử qua. Tôi tranh thủ từng giây từng phút để kiếm tiền lo việc xạ trị cho mẹ. Nhìn mẹ bị căn bệnh ung thư gan hành hạ tôi thực sự đau lòng vô cùng. Ngoài việc điên cuồng kiếm tiền chữa trị ra tôi phải tranh thủ từng giây từng phút bên cạnh mẹ trò chuyện cho mẹ bớt cô đơn. Tôi cũng tìm cách liên lạc với bố nhưng không thành công. Ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp đại học cũng là lúc mẹ tôi qua đời.

............

"Cô nghĩ xong chưa? Nghĩ xong rồi thì kí vào đơn li hôn đi"

Nhìn tờ đơn đã có sẵn chữ kí trên bàn, lại đưa mắt nhìn người đàn ông tôi đã từng dành trọn tình yêu của mình cho anh ta, mảng kí ức quen thuộc lại hiện lên trong đầu tôi.

"Anh... Hay là... Chúng ta đừng li hôn nữa được không? Anh có thể có người phụ nữ bên ngoài. Anh có thể làm mọi thứ anh muốn. Nhưng em xin anh... Đừng li hôn được không?"

"Đây không phải là điều mà cô muốn nhất sao? Giờ tôi đã giúp cô toại nguyện rồi đấy. Còn không mau kí đi. Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh" Anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt vô cùng.

"Em hứa em sẽ không để ý bất kì điều gì liên quan đến cuộc sống bên ngoài của anh. Anh có thể thoải mái bên cạnh cô ấy và con của hai người. Anh có thể mua nhà, mua xe cho hai mẹ con họ em cũng không ý kiến gì hết. Anh muốn nghĩ em là người thế nào cũng được. Em chỉ xin anh một điều thôi. Đừng li hôn, mỗi ngày về nhà chơi đùa cùng con trước khi con ngủ. Còn việc sau đó em sẽ không quản anh nữa. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em cầu xin anh. Anh nghe em một lần này thôi được không?" Tôi nắm lấy tia hi vọng cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cô...Hừ. Tuỳ cô"

Nhìn theo bóng lưng chồng rời đi, tôi ngồi khuỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt, mắt thẫn thờ nhìn tờ giấy li hôn trên bàn. Nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ của con, tôi khép chặt cửa sổ, chỉnh lại chăn. Nhìn con gái đang ngủ ngon lành, tôi đột nhiên nhớ tới tôi của nhiều năm trước đây cũng được mẹ chỉnh chăn giúp như vậy. Đau lòng vỗ về cho con gái, nước mắt tôi lại không ngừng rơi.

"Mẹ xin lỗi, con gái. Điều mẹ làm được cho con chỉ có vậy. Bố con có thể nói mẹ ích kỉ, nói mẹ tham lam luôn nhòm ngó đến số tài sản của bố con. Mẹ chấp nhận. Mẹ không muốn con trở thành mẹ-thứ-hai. May mắn thay điều mẹ lo sợ nhất cuối cùng đã không thành hiện thực. Con xứng đáng được sống một cuộc sống tươi đẹp hơn cuộc sống của mẹ trước kia. Ngủ ngon con yêu của mẹ"

Dịch Lam

Ngày đăng: 26/04/2019
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage