Ít nhất là đến cuối ngày, bạn vẫn còn có gia đình
"Bố mẹ luôn bên con. Chúng ta là một gia đình. Chúng ta sẽ không đi đầu cả. Trừ phi mày là thằng giết người hàng loạt hoặc đại loại như thế."
"Mẹ vẫn sẽ yêu con, Justy, mẹ chỉ cần biết tại sao con làm vậy mà thôi," mẹ chân thành nói lúc đã quay trở lại xe và hạ kính xuống.
***
Vài tháng trước khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc tôi cũng rời ngôi nhà của mình ở San Diego và chuyển đến Los Angeles. Ở trường đại học, tôi được đào tạo về điện ảnh và truyền hình, đặc biệt tập trung vào lĩnh vực viết lách, và tôi quyết định sẽ cố gắng theo đuổi nghề viết kịch bản.
"Nghe này, công việc này rất vất vả, và ban đầu mày sẽ phải chịu nhiều đắng cay đấy, nhưng chỉ cần qua được thì mày sẽ thành công," đó là lời khuyên bố tôi dành cho anh Evan trong bữa ăn tối vào tháng Chín, khi cả hai anh em chúng tôi tuyên bố về mục tiêu mới cho nghề nghiệp. Evan quyết định dấn thân vào sự nghiệp lặn biển.
"Sẵn sàng mà cầu nguyện mẹ nó đi," là lời khuyên bố dành cho tôi sau đó khoảng hai mươi giây, khi tôi chia sẻ về kế hoạch của mình.
Mặc dù vậy, bố tin tôi và hoàn toàn ủng hộ quyết định của tôi. Trên thực tế, ông ủng hộ tôi nhiều đến mức chủ động đề nghị trả tiền thuê nhà ba tháng đầu tiên cho tôi ở Los Angeles để giúp tôi tự lập.
"Bố nghĩ, có được cái quái gì đâu khi chết đi để tiền lại chẳng tiêu được? Có lẽ bây giờ bố sẽ đưa cho mày khi mày cần giúp đỡ. Hơn nữa, bố định phung phí phần lớn vào những thứ vớ vẩn khi về già," ông giải thích.
***
Tôi tìm thấy một căn hộ hai phòng ngủ ở một khu nhà nhỏ màu trắng có mười căn ở khu Tây Hollywood. Tôi ở chung với một người bạn học cùng đại học giờ cũng đang tìm cách chen chân vào lĩnh vực giải trí. Sơn trên tường bong hết cả ra, còn thảm thì đầy những vết ố đủ để làm một phẩn hoành tráng cho CSI
Khi mới đến, hầu như tôi không có một khái niệm gì về Los Angeles. Mặc dù lớn lên cách đó hai giờ đi đường về phía nam nhưng hiếm khi tôi đến đó. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng bố tôi hoàn toàn không phải vô căn cứ khi nói, "Los Angeles giống như bà chị của San Diego, đã già cả, xấu xí hơn lại còn bị bệnh mụn rộp."
Vì không có nhiều trải nghiệm với Los Angeles, tôi gặp một ít ngỡ ngàng - vụ thứ nhất diễn ra trong đêm đầu tiên của tôi ở căn nhà thuê.
Tôi biết phòng ngủ của mình chung tường với hàng xóm, khi vừa đặt lưng vào chiếc giường cũ rộng lớn thì tôi nghe thấy tiếng làm tình nồng nhiệt vang lên từ bên kia bức tường vữa mỏng manh.
Tôi chưa bao giờ gặp những người hàng xóm này, nhưng vì đã xem khá nhiều phim khiêu dâm nên ngay lập tức tôi hình dung ra một quả bom tóc vàng cùng bộ ngực vĩ đại đang mê tơi với một người đàn ông không rõ mặt. Cùng với âm thanh nền sống động, hình ảnh này khiến tôi bị kích thích đến mức sau vài phút lắng nghe, tôi nhét ngay chiếc đĩa DVD khiêu dâm duy nhất của mình vào chiếc máy tính Mac để bàn và sục cho ra rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau, tôi bước ra khỏi nhà đúng lúc những người hàng xóm nồng nhiệt cũng vừa bước ra.
"Chào cậu, tớ là Steven. Đây là bồ tớ, Lucas" anh hàng xóm nói với tôi, giới thiệu người bạn tình đực rựa còn to con hơn cả anh ta.
"Chào cậu, tớ là Justin, đêm qua tớ vừa quay tay lúc cậu và bạn trai cậu làm tình, nghĩ rằng cậu là dàn bà, và bây giờ tớ cảm thấy khá là bất ổn về giới tính của mình đây", tôi nghĩ.
Tôi bảo rằng rất vui được gặp họ.
Bạn cùng nhà với tôi là một người rất gợi cảm và chăm chỉ, trong vòng hai tuần chuyển đến Los Angeles, cô vừa thực tập vừa làm việc cả ngày tại một công ty sản xuất để kiếm tiền. Trước khi tôi dọn dẹp gọn gàng đồ đạc của mình; cô đang làm việc từ 90 đến 100 giờ mỗi tuần, và hiếm khi nào tôi thấy mặt cô.
Tôi dành nhiều ngày để gửi thư cho các công ty sản xuất, cố gắng xin một chân thực tập, đồng thời cũng xin việc ở gần như tất cả những nơi mà tôi có thể nghĩ tới.
Công việc duy nhất tôi có thể tìm được là đi phát tờ hướng dẫn về căn hộ cho các cửa hàng 7-Eleven trên địa bàn Los Angeles mênh mông. Buổi sáng, tôi có mặt tại một nhà kho rộng lớn, chất lên thùng xe tải những cuốn sách mỏng về nhà đất, sau đó vật lộn với các hướng trong suốt tám tiếng tiếp theo, cố gắng tìm ra chính xác địa chỉ cần phải thả xuống.
Công việc này giống chuyến tham quan tệ nhất ở Los Angeles mà người ta có thể hình dung được, hơn nữa lại chỉ mang tính thời vụ nên nó cũng chẳng hứa hẹn chút cơ hội nào để kiếm được nhiều tiền cả.
***
Ở Los Angeles, tôi chỉ có duy nhất một người bạn thực sự, đó là Patrick, người bạn viết đã cùng tôi làm đạo diễn cho bộ phim hồi sinh viên của tôi và viết kịch bản cho một bộ phim nhựa. Cả hai tác phẩm đều là những nỗ lực khá tội nghiệp, nhưng mà vui.
Chúng tôi học tập, và quan trọng nhất là làm việc với nhau rất tốt, và đều có óc hài hước giống nhau. Patrick ở Los Angeles lâu hơn tôi một chút nên hết sức tận tình chỉ bảo cho tôi, nhưng trừ cậu ta ra, người duy nhất tôi thường xuyên gặp là các cô điếm mặc đổ đàn ông đứng trước cửa khu nhà. Sau vài tuần thì một cô tiếp cận phòng tôi, và thực sự thì tôi cũng có phần thích thú khi nghĩ rằng được trò chuyện với một ai đó mới.
"Đây là xe cậu à?" cô ta vừa hỏi vừa chỉ chiếc Ford Ranger màu trắng của tôi.
"Vâng," tôi đáp.
"Đêm qua bạn gái tôi vô tình nôn lên xe cậu, nhưng tôi rửa sạch rồi. Chỉ muốn xin lỗi một câu thôi," cô ta nói rồi bỏ đi.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy nhớ nhà. "Cuộc sống ở đấy thế nào?" bố hỏi qua điện thoại lúc tôi gọi về nhà sau đó chừng một tháng để hỏi thăm.
"Ồ, bố biết đấy. Khá ổn," tôi đáp, không muốn ông biết tôi đang cảm thấy lạc lõng thế nào.
"Vớ vẩn, mày nói dối. Nghe giọng là tao biết."
"Cũng không được tốt đẹp cho lắm, bố ạ."
Tôi kể cho bố nghe mọi chuyện đang xảy ra, xả hết những cảm xúc đang chất chứa trong lòng bấy lâu.
"Từ giờ trở đi, khi bố hỏi chuyện, bố hoan nghênh việc mày cởi mở, nhưng đừng kể cho bố nghe những chuyện như là quay tay vì bọn hàng xóm đồng tính nữa nhé", bố vừa nói vừa cười. "Nghe này, mày mới chỉ ở đó có một tháng. Chuyện này cần phải có thời gian. Steven Spielberg không trở thành Steven Spielberg trong một tháng đâu. Tao nói thêm là có lẽ thằng cha đấy còn xấu trai hơn mày rất nhiều."
Bố trò chuyện với tôi thêm vài phút nữa về đội Padres và đội Chargers, về tình hình các anh tôi và mẹ tôi như thế nào, sau đó tôi thấy dễ chịu hơn.
Vì vậy tôi học hành chăm chỉ, và vài tháng sau tôi xin được chân phục vụ bàn tại Crocodile Café ở Phố cũ Pasadena. Về cơ bản, nó là một quán khá vắng của T.G.I. Friday's. Xin được việc là một thắng lợi nho nhỏ, nhưng bố tôi không nghĩ như thế.
"Nhố nhăng, mày làm tốt đấy. Xin việc bồi bàn ở Los Angeles đâu có dễ. Bọn diễn viên khốn kiếp, chúng nó nhận được đủ thứ việc. Mẹ mày và bố rất tự hào về mày. Bố mẹ phải đến đón mày đi ăn mừng mới được," bố nói.
"Không cần thiết đâu bố ơi."
"Vớ vẩn."
(Bố tôi thích dùng từ vớ vẩn và sử dụng nó theo nhiều biến điệu khác nhau. Lần này, câu của ông có nghĩa là, "đừng có mà cãi về chuyện này.")
Bố mẹ muốn tôi tự tin ở bản thân, và họ biết rằng tôi sẽ không thể nào thành công được nếu thiếu tự tin. Tôi không phải là Charles Bukowski, nỗi đau khổ này chẳng thể nào biến tôi thành thiên tài văn học và mang nhuận bút về cho tôi dược. Bố tôi kết thúc cú điện thoại bằng một câu dứt khoát.
"Bố sẽ đưa mày đi ăn Thịt bò Thượng hạng Lawry's!"
Lawry's nổi tiếng chủ yếu là nhờ muối gia vị, bạn có thể mua được ở hầu hết các cửa hàng tạp hóa lớn; nhưng họ còn có một cửa hàng bít tết nổi tiếng ở Los Angeles mà bố tôi rất thích, Nhà hàng Sườn Thượng hạng Lawry's.
Ngay sau cuộc điện thoại, bố bắt mẹ (mẹ đã đánh bại bố và kết nối Internet vào máy tính của mẹ ở nhà) tạo cho bố một địa chỉ email chỉ để gửi email cho tôi kèm đường link website của Lawry's. Tiêu đề là "Lawry's" còn nội dung chỉ vỏn vẹn, "Thịt bò ở đây ngon vãi xoài!" cùng đường link dẫn đến thực đơn của nhà hàng.
Thứ Sáu tuần sau đó, bố mẹ đón tôi trên chiếc Chevy Blazer của anh Evan bỏ lại ở nhà để đi Hawaii theo đuổi sự nghiệp lặn biển.
"Ai đã sẵn sàng thưởng thức món thịt bò thượng hạng nào?!" bố hỏi khi tôi bước chân vào xe.
Sau đó ông bắt đầu đặt cho tôi một đống câu hỏi về chuyện viết lách của tôi, cuộc sống ở Los Angeles, và gần như là mọi chủ đề ông nghĩ ra trên chuyến xe hai mươi phút đến nhà hàng, nằm tại chỗ giao nhau của đại lộ La Cienega và Wilshire.
Trước đó tôi đã mời Patrick, và cậu ta đón chúng tôi ở hành lang nhà hàng. Bốn chúng tôi ngồi xuống một bàn và ngay khi đổ uống được mang ra, bố tôi nâng ly chúc mừng tôi và Patrick.
"Chúc mừng các chàng trai. Vì đã kiên trì học nghể và vẫn tiếp tục theo đuổi nó. Và chúc mừng Justin vì đã tìm được công việc mới."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người lại chúc mừng nồng nhiệt đến thế với một công việc có mức lương tối thiểu, nhưng niềm tự hào của bố tôi hoàn toàn chân thật.
Cô phục vụ bàn chúng tôi hôm đấy có mái tóc vàng và đôi mắt to màu xanh nước biển. Dù đang mặc bộ đồng phục hầu bàn xoàng xĩnh nhưng trông cô vẫn hết sức hấp dẫn.
Như thường lệ, bố tôi giở hết bài tán tỉnh ra. Ông bắt đầu hỏi cô bất cứ câu hỏi nào có thể tưởng tượng ra về lịch sử của Lawry's, món thịt bò thượng hạng, sản phẩm muối gia vị, rồi sau đó chuyển sang những câu hỏi về đời tư của cô - sống ở đâu (Hollywood), làm gì (diễn viên) - vân vân. Khi mẹ tôi phạm sai lầm là thử gọi món hải sản duy nhất trong thực đơn, bố tôi nhân cơ hội này trêu đùa.
"Ôi, Joni, anh đến chết vì em. Chết vì em. Đây là Lawry's. Đây là thịt bò thượng hạng. Em đâu thể đến đây và gọi hải sản được," ông nói bằng giọng hơi hăng hái với mẹ tôi. "Đúng không, đúng không?" ông nói thêm, nhìn lên cô phục vụ.
Mặc dù bố tôi hay nói rằng ông chả tán tỉnh gì cả, nhưng cách ông đối xử với phụ nữ là đề tài trêu đùa của cả gia đình. Mỗi khi chúng tôi lôi đề tài này ra, ông lại đáp, "Ôi thôi nào, bố là người có vợ. Bố chả bao giờ phản bội mẹ mày cả, và nếu có thì mẹ mày sẽ thiến tao ngay, vì vậy chả có lý gì để mà phản bội cả. Mẹ mày là người Ý, bà ấy làm thật đấy."
Bố tôi lúc nào cũng thương những người phục vụ bàn. Ông nghĩ họ làm việc vất vả mà lại hay bị khách hàng đối xử bất công, vì vậy mỗi lần ăn ở nhà hàng ông lại thưởng ba mươi đến bốn mươi phần trăm, bất kể là ăn cái gì.
Tôi nhìn hóa đơn và thấy gần 220 đô, chắc chắn là bữa ăn đắt tiền nhất ông từng đưa tôi đi. Gần như chẳng bao giờ chúng tôi ăn uống hoang phí cả, vì vậy tôi hiểu rằng điều này rất có ý nghĩa đối với ông. Khi nhìn hóa đơn, tôi thấy ông viết 80 đô tiền thưởng.
Bây giờ, khi đã có thâm niên tám năm làm việc trong lĩnh vực nhà hàng - làm phục vụ bàn cho năm nơi - tôi có thể nói với các bạn rằng cách làm việc của chúng tôi y sì như các vũ công thoát y: Đưa tiền đây, chúng tôi sẽ giả vờ thích bạn.
Sau khi cô phục vụ nhìn tháy khoản tiền thưởng, cô ta dưỡn dẹo trở lại bàn và bắt đầu trò chuyện với chúng tôi nhiều hơn. Khi biết cô ta chưa có chồng, bố trỏ tôi và nói, ''Thằng này cũng chưa vợ đấy. Bây giờ nó đang sống ở đây. Hai đứa đến với nhau đi." Bởi vì nếu có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng hai người nên bắt đầu quan hệ tình dục với nhau thì đấy chính là vì họ sống trong cùng một thành phố.
Mười phút sau, rốt cuộc chúng tôi cũng rời bàn. Bố tôi cảm ơn từng nhân viên ông gặp trên đường đi ra như thể ông đang rời khỏi sân khấu sau khi giành giải Oscar. Sau đó ông nhặt lấy một cây tăm từ chiếc hộp trên bàn chiêu đãi, cắm vào miệng rồi bước ra cửa.
Chúng tôi chào Patrick, và khi người phục vụ đưa xe của chúng tôi ra, bố tôi nhảy vào ghế lái, mẹ ngổi bên cạnh, còn tôi ngồi ở ghế sau. Sau mấy giây im lặng, bố nhìn tôi qua gương chiếu hậu và nói, "Cô bé phục vụ, nó thích mày đấy. Nó trò chuyện với mày dễ phải đến mười phút."
"Không, bố thưởng cho cô ấy nhiều thì cô ấy tỏ ra dễ thương thôi. Bố bảo cô ấy mô tả chi tiết về việc chuẩn bị món thịt bò, phải mất đến tám trong số mười phút đó," tôi trả lời.
"Mày chả biết đếch gì cả. Tao biết lúc nào đàn bà thích người khác, và con bé đấy thích mày."
Cuộc tranh luận của chúng tôi dần leo thang, bố tôi cứ khăng khăng là cô ta thích tôi còn tôi thì không chịu tin điều đó, và cuối cùng bố tôi hét lên, "Được rồi, nó nghĩ mày là thằng đần! Mày đúng, tao sai!"
Không khí im lặng bao phủ trong xe khoảng mười lăm phút cho đến khi mẹ tôi quay lại, nhìn vào mắt tôi, mỉm cười và nói, "Mẹ nghĩ con đẹp trai đấy chứ!"
"Được lắm. Mẹ nghĩ mày đẹp trai. Hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với mày," bố tôi gào lên.
Chúng tôi gần như im lặng trên suốt chặng đường còn lại về nhà. Vài lần bố tôi chỉ vào những cột mốc mà ông nhận ra khi còn sống ở Los Angeles hổi những năm sáu mươi của thế kỷ trước. Chúng tôi về đến chỗ tôi ở, bố đậu xe trên con phố ngay trước khu nhà.
"Bố chỉ cần thả con xuống được rồi, không cần phải đỗ xe lại," tôi nói.
Cả bố mẹ tôi cùng ra khỏi xe, mẹ ôm tôi thật chặt và nói rằng mẹ rất yêu và tự hào vể tôi. Sau đó bố túm lấy tôi và bao lấy tôi bằng cái ôm kiểu gấu, trong đó có tiết mục siết cho tôi chết ngạt đồng thời dùng tay phải vỗ lên lưng tôi.
"Đừng nghĩ là không thể gọi cho bố mẹ khi không có việc gì quan trọng nhé. Đừng làm thế, bởi vì những cuộc gọi như vậy chỉ mất chút xíu thời gian thôi," ông nói.
"Con biết rồi ạ."
"Mày giả vờ. Mày nói cho xong chuyện. Việc này rất quan trọng đối với bố. Có thể mày không nghĩ việc mày làm là cứt, nhưng hãy nhớ rằng đối với bố nó là cứt, hiểu chưa?"
"Con biết rồi ạ."
"ừ, mày thì cái gì cũng biết. Đấy là lý do vì sao mày quay tay vì bọn hàng xóm đồng tính."
"Bố, chúng ta đang đứng ngay trước nhà họ đấy."
Ông bật cười, sau đó ôm tôi thêm cái nữa.
"Bố mẹ luôn bên con. Chúng ta là một gia đình. Chúng ta sẽ không đi đầu cả. Trừ phi mày là thằng giết người hàng loạt hoặc đại loại như thế."
"Mẹ vẫn sẽ yêu con, Justy, mẹ chỉ cần biết tại sao con làm vậy mà thôi," mẹ chân thành nói lúc đã quay trở lại xe và hạ kính xuống.
Bố tôi trở về ghế lái và trườn qua người mẹ tôi để nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhớ đấy. Gia đình," ông nói. "Còn nữa, làm thế nào để ra được Đường 5 nhỉ? Tao ghét cái thành phố bỏ mẹ này quá."
(Trích "Lời vàng của bố" - Justin Halpern)