Tìm phòng trọ
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện kinh dị số 1)
Ngoài trời mưa dữ dội. Tôi lao ra sân. Cánh cổng sắt khóa chặt. Trong nhà những tiếng u u phát ra ngày một lớn...
***
Gần cuối kì một năm 3, tôi phải chuyển phòng trọ vì khu trọ đó lên giá quá cao. Tôi dự tính trong đầu sẽ tìm một phòng cách xa trung tâm một chút như thế giá phòng trọ và sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn nhiều. Lịch cho các môn thi đã đến gần nên tôi phải gấp rút ổn định chỗ ở. Chiều chủ nhật mưa to. Thật là không may mắn nhưng tôi vẫn phải lên đường tìm phòng.
Chiếc xe buýt ngày mưa nên đi rù rả rù rì. Nó lừ lừ chậm rãi đi qua các dãy phố dài và rộng. Bỏ lại sau lưng những tòa nhà đồ sộ, nó tiến vào một con đường nhỏ hơn chỉ có hai làn đường. xe chạy khoảng một giờ thì tôi đến chỗ cần tìm. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: 4:30pm. Xuống xe và bật cái ô nhỏ lên tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh. Không biết tại thời tiết hay do ở đây quá heo hút nên người qua lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cách trạm xe buýt khoảng 100 mét tôi đi vào một con đường nhỏ. Phía bên phải là cánh đồng mờ mờ ảo ảo do bị nước mưa che phủ. Bên tay trái tôi là những bức tường nhà chằng chịt các hình vẽ quái dị.
Đang chúi mặt xuống ngăn cho nước mưa không phả vào mặt tôi va phải một người đàn ông và ngã chúi xuống đất. Người đàn ông đó nắm lấy cổ tay và kéo tôi dậy. Đột nhiên cả người tôi lạnh toát, cổ tay cứng đờ. Tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đó. Cái áo mưa trùm che khuất gần như cả khuôn mặt và chỉ để lộ đôi mắt nhưng mà...lạy chúa tôi. Đôi mắt xanh biếc và cứng đơ như mắt mèo nhìn tôi chằm chằm, vô cảm. Tôi có cảm giác nó đang sắp rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi rồi. Lấy hết sức tôi hét một tiếng thật to. Người đàn ông kia vội vã kéo cái mũ áo mưa xuống.
- Thời tiết tệ thật. Nó cũng thật là tệ với tôi. Tôi mới dùng nó ngày hôm qua nhưng có lẽ nó không vừa nữa.
Ông ta cho tay vào mắt trái lấy ra một bên cái kính áp tròng. Tôi thở phào nhẹ nhõm cúi chào rồi đi tiếp. Đi được mấy bước tôi thấy cổ tay mình đau nhỏi như có ai bóp chặt. Tôi nhìn xuống và sợ hãi khi phát hiện những hình ngón tay đen sì còn in dấu trên cổ tay mình. Tôi quay lại sau lưng chỉ thấy những làn mưa tạt ngang con đường nhỏ vắng tanh, không một bóng người. phải chăng tôi đã gặp ma?
Ý nghĩ đó làm tôi một lần nữa lạnh toát người. không đủ can đảm để đi ngược lại con đường. Tôi sợ sẽ vấp phải ông ta lần nữa. Có lẽ chỗ đó là nơi ông ta phải từ biệt thế gian chăng?
Tôi bước thật nhanh mong sao sẽ gặp một đoàn người nào đó hoặc một cái cổng nhà. Thật may cho tôi ý nghĩ vừa xuất hiện thì một cái cổng sắt đen sì cũ kĩ hiện ra trước mắt. Trước cổng còn dán giấy cho thuê phòng trọ nữa. Đúng là trời cứu tôi.
Vừa đưa tay lên định bấm chuông thì cánh cổng sắt mở ra kêu két két khiến tôi giật bắn mình. Một người phụ nữ cầm cái ô đứng trước mặt như đã đợi tôi từ lâu lắm. Vì cái ô che hết gần nửa khuôn mặt nên tôi chưa đoán được bà ta tầm bao nhiêu tuổi.
- Cô tìm phòng trọ hả? - Tiếng bà ta nhẹ tới mức tôi tưởng là nó được phát ra từ tiếng vỡ của bong bóng mưa.
- Dạ vâng. Cháu đang tìm phòng trọ.
- Vào nhà đi. - Bà ta quay người đi vào trước, tôi lưỡng lự vài giây nhìn vào căn nhà hai tầng đã bám màu thời gian rồi nhanh chóng theo chân vào nhà. Tôi cụp ô treo lên dây phơi ngoài hiên. Bước vào trong nhà tôi mới có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt người phụ nữ kia. Bà ta chừng 50 tuổi, khuôn mặt phúc hậu, mái tóc xoăn được làm rất hợp mốt thời thượng của các quý bà. Tôi đảo mắt nhìn phòng khách mọt lượt. Trái với vẻ u ám bên ngoài, phòng khách sạch sẽ và ấm cúng. Bàn ghế nhỏ gọn được bày trí theo kiểu nho nhã làm tôi rất thích.
- Cô ngồi đi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện với chủ nhân. Bà ta đang pha một ấm trà nóng. Chà, đúng là một người phụ nữ tâm lý và chu đáo. Sau một chặng đường khá xa và những gì vừa xảy ra trong ngày mưa này, một cốc trà nóng với tôi thật là hữu ích. Nó sẽ giúp tôi lấy lại bình tĩnh.
- Lúc đi vào trong đây cô có gặp ai không?
Tôi giật mình khi nghe câu hỏi của bà ta. Nhớ lại chuyện vừa nãy tôi giơ tay lên kiểm tra cố tay. Nhưng thật kì lạ, những vết đen đã biến mất tự lúc nào. Tôi cũng chẳng đủ cam đảm để nhắc lại chuyện đó vả lại tôi không thích có một ấn tượng không tốt với người có thể sẽ làm chủ nhà của tôi nên lắc đầu.
- Dạ, cháu không thấy.
Bà ta mỉm cười. nụ cười bí hiểm làm tôi thấy ái ngại cứ như bà ta muốn nói: "Đừng giấu tôi cô bé. Tôi đọc được tất cả trong mắt cô đấy".
- Uống trà đi cô. - Bà ta đẩy tách trà về phía tôi. Tôi lễ phép nhận lấy và nhấp một ngụm. Vị đăng đắng thơm dịu ở đầu lưỡi dần chuyển sang vị ngọt đậm đà ở vòm họng. Đúng là trà hảo hạng.
- Dạ, cháu xin hỏi là nhà bác cho thuê phòng ở nơi khác ạ? - Tôi vào vấn đề chính.
- Ồ không. Tôi cho thuê ở nhà này luôn.
- Cháu tưởng đây là nhà ở nên không cho thuê ạ? - Tôi thắc mắc.
- À, là như thế này cô ạ. Ông nhà tôi mất cũng đã lâu rồi, thằng con trai thì đi du học tít bên trời Tây xa xôi. Chắc cô cũng thấy đó, với điều kiện gia đình tôi thì chẳng phải cho thuê phòng làm gì vẫn dư sức cho tôi an dưỡng tuổi già. Nhưng mà ở một mình tôi cũng thấy buồn. Kiếm cớ cho thuê phòng nhưng thực ra tôi muốn có một cô bé ngoan ngoãn ra ra vào vào cho nhà đỡ vắng vẻ. Tiền trọ không thành vấn đề. Gặp cô lần đầu là tôi đã ưng ý lắm rồi.
Tôi suýt há hốc mồm vì sự tốt bụng của chủ nhân. Chưa kịp ý kiến gì thì bà ta đã kéo tôi lên lầu hai.
- Đây, cô đi theo tôi! Tôi chỉ phòng cho cô.
Tôi đứng dậy theo chân bà ta lên lầu. Thẳng bậc cầu thang đi lên có một căn phòng đóng kín. Bà ta dừng lại trước cánh cửa đó làm tôi cứ nghĩ đây là phòng dành cho tôi nhưng không, sau mấy giây im lặng bà ta dẫn tôi sang phòng bên cạnh. Tầng hai nhà này hơi tối khiến tôi có cảm giác lành lạnh. Bóng đèn nhỏ chắc đã lâu không được thây nên chỉ chiếu mờ mờ ảo ảo. nhìn từ đằng sau bộ tóc xoăn của chủ nhà cứ như cái đầu zombie. Chăm chú quá mức khiến tôi thấy hình như có cái gì đó trên bộ tóc đó. Tôi lấy hết can đảm đi sát lại gần. Lại một lần nữa tim tôi sắp rụng ra. Một đôi mắt xanh lơ, vô cảm đang trừng trừng xoáy thẳng vào tôi. Đột nhiên đôi mắt ấy bị hất tung về phía sau, khuôn mặt bà chủ nhà hiện ra khiên tôi chỉ kịp ớ lên một tiếng.
- Phòng cô đây rồi.
Tôi thở phào nhìn vào trong căn phòng. Đúng là tuyệt cú mèo. Căn phòng đẹp như trong mơ vậy. Nó khá rộng, có một cái giường đệm và một cái tủ màu vàng. Sơn tường màu hồng cứ như chủ nhà đoán được ý nghĩ và sở thích của tôi vậy.
- Cô thích chứ?
- Dạ, hơn cả tưởng tượng nữa. Cháu vui quá.
Bà chủ nhà hoàn toàn mãn nguyện với câu trả lời của tôi.
- Thế tại sao cô không ở đây luôn hôm nay?
Bà ta đưa ra lời đề nghị đột ngột. nhưng tôi chưa chuyển đồ đạc qua. Đoán được sự chần chừ này bà ta nói
- Đồ đạc mai chuyển cũng được, đằng nào bây giờ cũng khá là muộn trời lại đang mưa to nữa. Vả lại nhỡ trên đường cô gặp phải chuyện gì thì sao. Ví dụ như là gặp phải người mình không muốn gặp.
Lời cảnh báo của bà ta có hiệu lực với tôi ngay lập tức với lại tôi cũng không muốn làm phật ý người chủ nhà tốt bụng này. Tối hôm đó tôi được thưởng thức một bữa tối cực ngon với các món ăn lạ và hấp dẫn mà tôi chưa bao giờ biết tới. Bà chủ nhà hứa sẽ dậy tôi dần dần nếu tôi chịu ở đây lâu.
8 giờ tối tôi thấy hơi nhức đầu và xin phép bà chủ về phòng. Bà chủ nhà cười hiền từ và đồng ý không quên dặn tôi lối đi ra phòng vệ sinh. Trước khi tôi đóng cửa phòng bà ta còn nhắc tôi không được phép vào phòng bên cạnh dù bất cứ lý do gì.
Cửa phòng vừa khép tôi lao lên giường ôm chiếc gối vào lòng. Cảm giác thật ấm áp. Có lẽ những chuyện xảy ra hôm nay chẳng qua do tôi quá sợ hãi nên tưởng tượng ra. Trên đời này làm gì có ma cơ chứ. Mệt quá tôi tắt đèn lớn và bật đèn ngủ. Màu xanh dịu nhẹ của bóng đèn ru tôi nhẹ nhàng vào giấc ngủ.
Tạch...tạch...tach... tôi choàng tỉnh giấc vì có tiếng mở cửa. Đưa tay dụi mắt nhìn cửa phòng tôi vẫn khép kín. Tôi kéo chăn định bụng ngủ tiếp nhưng hình như vẫn có gì đó là lạ. ngồi nhổm dậy một lần nữa tôi cẩn thận đưa mắt ra soát căn phòng. Chẳng có gì thay đổi cả ngoại trừ...
Sát vách tường ngay chỗ tôi nằm có một kẽ hở thông sang phòng bên cạnh. Một tia sáng từ phòng đó lọt qua kẽ hở. Hình như có tiếng người thì thầm lúc ở rất gần ngay bên tai tôi khi thì lại như ở một nơi xa xăm nào đó.
Đoán là phòng bên có người đang nói chuyện tôi quỳ gồi và nhổm cao đầu nhìn qua kẽ hở.Tôi nắm chặt thành giường để ngăn cho mình không ngã ngửa về đằng sau. Chính giữa căn phòng kế bên, hai bàn thờ một nam, một nữ, một trên cao, một dưới thấp đập vào mắt tôi. Điều tệ ại hơn nữa là bàn thờ trên cao đó treo hình của người bà chủ căn nhà này. Còn bàn thờ còn lại treo ảnh một người đàn ông có đôi mắt xanh như mắt mèo và cứng đơ. Đột nhiên hai khung ảnh lao bật về phía tôi như đã phát hiện ra bị theo dõi. Tôi hét thất thanh và ngồi sụp xuống đưa hai tay ôm mặt. Khoảng một phút sau tôi nhìn lên, vách tường kín mít không có bất cứ kẽ hở nào. Mồ hôi rơi từng giọt xuống gối loang thành một vết ố rộng. Tôi lấy tay lau trán ngồi xoay người lại nhưng...
Chân tôi co rụt lại khi phát hiện ra khổi đen sì cuối giường. Một người đàn ông mặc bộ đồ mưa, khuôn mặt bị bóng tối che phủ duy chỉ có đôi mắt xanh là tôi vẫn thấy rõ mốn một. Nó lao thẳng về phía tôi cùng một giọng nói ma ám, chết chóc.
- Ta...đến...đây...u..u..u..u..u..
Tôi choàng tỉnh dậy và thở dốc. tất cả chỉ là mơ thôi. Nằm xuống khi đã trấn tĩnh tôi thấy đầu mình đang đặt trên một vật gì đó rất cứng. Đưa tay lên sờ soạng tôi cảm giác như chúng là hai quyển sách vậy. Tôi kéo cuốn thứ nhất lên soi trước mặt và chết cứng. Khung ảnh người đàn ông ma quỷ. Tấm ảnh thứ hai điều khiển cánh tay còn lại của tôi giơ lên. Máu từ trong hốc mắt người đàn bà trong khung ảnh nhỏ giọt xuống cổ, xuống cằm, xuống miệng tôi ngày một nhanh và một nhiều hơn. Đồng tử của tôi giãn to, bất lực. Tôi sắp chết...
Đột nhiên không gian trắng xóa, thơm ngào ngạt. rồi một cánh đồng cỏ hiện ra. Mẹ tôi đứng giữa tay cầm bông huệ trắng:
- Lại đây nào bé yêu. Tôi thấy một đứa trẻ con đang ôm một con sóc trắng. Nó mải mê nô đùa với con sóc mà quên mất mẹ tôi đang gọi nó. Đứa trẻ đó chính là tôi. Đột nhiên mẹ tôi hét to.
- Vứt nó đi con. Nhưng không kịp con sóc cắn vào tay đứa trẻ. Nó gào khóc giãy giũa nhưng con sóc không chịu buông. Mẹ tôi vẫy tay.
- Chạy đi con! Chạy nhanh lên con!
Ảo giác tan biến tôi choàng tỉnh. Lấy hết ý chỉ tôi đập mạnh khung hình xuống đất chạy như lao ra phía cửa. Tôi chạy xuống nhà dưới. Không thấy bà chủ đâu chỉ thấy một bộ tóc xoăn giả trên chiếc ghế dài.
Ngoài trời mưa dữ dội. Tôi lao ra sân. Cánh cổng sắt khóa chặt. Trong nhà những tiếng u u phát ra ngày một lớn. Tôi leo lên cổng trườn ra ngoài. Một miếng sắt trên cổng đâm vào chân tôi đau nhỏi. tôi rơi bịch ra ngoài. Tôi cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi hết sức. Quay nhìn vào ngôi nhà lần nữa tôi thấy hai cái bóng lao theo mình. Tôi vùng chạy. Nước mưa xối mạnh vào người vào vết thương làm tôi đau buốt. Mụ chủ nhà và tên aó mưa vẫn bám theo sau. Kiệt sức tôi ngã xuống. Cái chết đang đến dần. Đông cứng các mạch máu tôi. Hai con ma trườn lên người và giằng xé cơ thể tôi. Tôi ôm lấy ngực và cố với lấy ánh sáng đang hiện ra gần trạm xe buýt.
- Mẹ...ơi...cứu...c...o...n...
Một bàn tay kéo thật mạnh tôi dậy. Tôi đang đứng ở trạm xe buýt. Trời đã hết mưa. Dòng người qua lại đông đúc. Tôi nhìn về phía trước, có một con đường nhỏ cách đó khoảng 100 mét. Đồng hồ trên tay tôi kêu tít 4:30pm.
Bảo Lan