Đáng sợ nhất!
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1")
Ma quỷ, phải chăng là đáng sợ nhất?
***
- Bố mẹ đâu rồi chị?
- Họ bỏ chúng ta đi rồi... Đi đến một nơi xa lắm.
- Chị đừng bỏ em nhé!
- Chị sẽ luôn ở bên và bảo vệ em.
Trong một căn nhà ven biển, từ nay chỉ còn lại một cô bé 16 tuổi với cậu e trai vừa lên 5 của mình.
- Hôm nay Gấu của chị đi học, em phải hứa học thật giỏi nha. Để cho chị em mình hết khổ.
- Em không muốn đi học. Không muốn xa chị đâu! Hu hu
- Gấu phải học giỏi thì chị mới thương. Mới chơi với gấu.
Thằng bé khóc nhưng vẫn bước vào lớp. Cô bé là người thân duy nhất của nó. Làm sao nó có thể không nghe lời cô.
- Chị ơi, ông Năm làm gì chị vậy? Sao chị lại la? Hai người đang chơi trò gì thế?
- Sao giờ này em lại ở đây? Mau quay lại lớp học cho chị.
- Chị không cần em nữa sao? Sao chị lại đuổi em. Sao chị lại đi với ông già độc ác đó?
Hai chị em ôm nhau khóc.
- Mình cần tiền em ạ. Em của chị phải học thật giỏi, thật giỏi để thoát khỏi kiếp nghèo này. E phải học thật giỏi! Thật giỏi!
***
Hai mươi lăm năm sau...
"Sự trở về của kiến trúc sư trẻ tài năng Cao Việt Hưng đang gây xôn xao dư luận. Đặc biệt là trong giới kiến trúc sư Sài Thành"
Cô gái năm xưa, nay đã là người phụ nữ trung niên, bước qua nửa bên kia cuộc đời. Khẽ mỉm cười.
- Giờ đây chị em mình có thể sung sướng đoàn tụ bên nhau rồi.
- Em sẽ sửa sang cho chị căn nhà này. Thành căn nhà độc nhất vô nhị! Ngôi nhà mơ ước của chị em mình.
Rồi cậu bé xưa kia, bắt tay vào thiết kế, đích thân chỉ từng viên gạch, xây dưng nên căn nhà mà hội đồng Kiến trúc Pháp cũng phải công nhận bởi những thiết kế tinh xảo của nó. Từ vị trí nhìn ra biển, hướng đón gió, đón mặt trời, đón hoàng hôn. Căn nhà như dung hòa được tất cả.
- Vợ chồng em sẽ chuyển về đây ở với chị chứ?
- Em xin lỗi, nhưng vì tính chất công việc em phải ở lại Sài Gòn. Nhưng em sẽ thường xuyên về thăm chị. Chị cứ thoải mái rủ bạn bè đến chơi. Tiền em cũng để sẵn trong két rồi. Chị lấy dùng thoải mái.
Rồi khi căn nhà vừa hoàn thành, người em lập tức ra đi với cuộc sống hào hoa, bận rộn của mình. Bao năm chỉ biết tất bật kiếm tiền từ sáng đến tối để nuôi người em đi học, học đại học, du học. Bà đâu có bạn bè nào. Bà lại lũi thủi sáng tối, nhưng giờ là lũi thủi ở một căn nhà rộng hơn, lạnh lẽo hơn.
- Hưng!
Đêm nào bà cũng như thấy bóng em trai mình về...
- Khi nào chú về? Chị nhớ chú.
Bà vẫn một mình. Rồi một hôm, ngồi trong phòng ngủ. Trời Vũng Tàu đang chuyển bão. Tiếng gió rít, tiếng đập cửa, tiếng kẽo kẹt. Bóng người xoay tròn...
Bà chạy khắp nhà gọi tên em trai mình.
Ầm...
Đó là một đêm Vũng Tàu đầy giông bão. Và từ đó, người ta cũng không thấy người em trai xuất hiện.
***
10 năm sau
- Tôi nói rồi, ở đây cô chẳng thể tìm được ngôi nhà nào có kiến trúc đẹp thế này đâu. Nó được xây dựng bởi một kiến trúc sư nổi tiếc thập niên 90. Hẳn cô đã nghe danh ông Cao Việt Hưng?
Cao Việt Hưng, cái tên này quả không lạ trong giới kiến trúc. Một tấm gương cho chúng tôi học tập về sự vươn lên khó khăn để đạt được thành công.
- Căn biệt thự này chính là món quà của ông Cao Việt Hưng dành cho người chị của mình để cảm ơn quá trình nuôi dưỡng của bà đối với ông. Bà đã hy sinh đời mình để ông có được những thành công rạng ngời. Thế nhưng...
Nhân viên nhà đất đang thao thao bất tuyệt bỗng sững lại. Có lẽ vì câu chuyện kể đã đến lúc buồn. Một giai điệu khẽ xen lấn vào dòng suy nghĩ. "Chị tôi..."
Nhưng mãi một câu hỏi của tôi vẫn không được nhân viên mua giới nhà đất lảng tránh, là tại sao ngôi nhà mà cả kiến trúc đẹp như thế này lại bị bỏ hoang. Nhưng dù sao tôi cũng quá thích nó rồi. Và đơn giản vì thích thôi, ta có thể bỏ qua hết tất cả.
Rồi tôi bắt đầu những ngày tháng vừa vui, vừa vất vả nhất cuộc đời. Quá trình thai nghén cho đứa con riêng của mình. Ban ngày giám sát đội ngũ thiết kế và thi công. Ban đêm xây dựng kế hoạch kinh doanh, chương trình quảng cáo, tìm đối tác... Dù là đã có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực này, nhưng bắt tay vô làm với cương vị làm chủ mới thấy mọi việc quả nhiên không dễ dàng và áp lực hơn hơn rất nhiều lần so với quãng thời gian làm công ăn lương.
Vì chỉ sơn sửa và trang trí lại, chỉnh sửa thiết kế đôi chút, nên đứa con của tôi nhanh chóng được hoàn thành. Một tuần trôi qua, tôi còn một tuần nữa để mở cửa, chạy demo chuẩn bị khai trương. Nhưng giờ tôi đã có thể về sống với đứa con của mình.
Tôi chọn tầng trệt là phòng tiếp khách và văn phòng, một không gian rộng lớn cho những nhà thiết kế trẻ của tôi thỏa sức sáng tạo và trưng bày những sản phẩm của họ.Tầng 1 là không gian của tôi- phòng ngủ, phòng đọc sách, một ban công rộng lớn hướng ra biển.
Nội thất hoàn chỉnh, tôi khệ nệ vận chuyển, sắp xếp kho tàng quần áo và những sách vở, những tác phẩm của mình sắp xếp và trưng bày khắp phòng. Mãi đến 8h tối thì công việc mới hoàn thành.
- Cô mới chuyển đến nhà ven biển à?
Ông chủ quán phở gần nhất mà tôi có thể tìm thấy cất tiếng hỏi.
- Dạ, bác cháu mình trở thành hàng xóm rồi. Cháu mới tới, có gì mong bác giúp đỡ nhiều ạ.
Ông nhìn tôi ánh mắt khó hiểu:
- Qua đêm nay được thì tốt.
Tôi chưng hửng, chẳng hiểu ý của ông cụ. Nói xong ông cụ thở dài đi ra chỗ khác. Tôi vì quá mệt nên chẳng hỏi thêm, lê bước xách tô phở về nhà.
***
10h sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa và ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt. Đêm qua tôi quá mệt nên có lẽ đã quên đóng cửa, dù nghe tiếng gió đập suốt đêm nhưng tôi chẳng thể nào nhấc mình dậy được. Uể ải bước xuống bếp, tìm pha một tách cafe.
Uỵch... Á....
Nếu không phải vì 3 năm theo học Vovinam thì có lẽ tôi đã bị gãy cổ rồi. Không hiểu sao tôi có thể bước hụt chân để té lộn nhào như vậy. Phải chăng tôi đã quá mệt? Vừa lẩm bẩm trong miệng, tôi vừa phát hiện ra mình đã bị trật mắt cá chân.
- Nó đang đỏ và sưng to lên đây. Tớ không thể đi đâu hết. Cậu có quen anh bác sĩ nào đẹp trai thì cho tớ một anh. Tớ sắp đau không chịu nổi rồi.
Trước sự than khóc của tôi, con bạn thân chỉ cười và cười. Loan, con bạn già của tôi trốn một đống trai rời Sài Gòn đến thành phố Vũng Tàu và đã bị một anh kỹ sư dầu khí bắt về làm vợ, đã có một công chúa và một hoàng tử. Nghĩ lại tại sao giờ mình vẫn một thân một mình.
- Cửa mở đấy, vào đi.
Loan bước vào cùng một cô gái trẻ, kém tôi chừng 5-6 tuổi. Ánh mắt này, khuôn mặt này, dáng người này... Bất giác một dòng điện chạy dọc sống lưng. Nhìn mặt tôi ngơ ngác, Loan cất tiếng
- Giới thiệu với cậu, đây là Thục, cháu chồng mình, là một bác sĩ đầy tài năng đó. Còn mình chẳng quen anh bác sĩ tài năng nào để mang tới cho đứa hấp như cậu cả. Nghĩ sao mới ngày đầu tiên ở nhà mới mà đã bị té què chân rồi. Haizz
Kĩ thuật của con bé này quả không tồi. Chân tôi được nắn bóp thì đã đợ sưng và dễ chịu hẳn. Nhưng cảm giác từ ánh mắt nó thì làm tôi khó chịu trăm lần. Ánh mắt như nhìn tôi thương hại, hay lo lắng cho tôi. Trời ơi, tôi chỉ què chân thôi mà. Không lẽ tôi chưa quên được anh và người con gái ấy, cũng 5,6 năm rồi. Mối tình 3 tháng có cần nhớ lâu vậy không. Thục, một sự trùng hợp khiến tôi khó chịu.
- Có điều này em không biết có nên nói với chị không?
Tiếng con bé cất lên trong không gian tĩnh lặng khi Loan đi mua đồ ăn bỏ lại hai con người xa lạ. Tiếng trống ngực đập thình thịch. Tôi chẳng phải yếu bóng vía nhưng lại rất hay giật mình.
- Em nghĩ chị không nên ở đây nữa. Căn nhà này có ma đó.
Rời người tôi yêu thương bởi Thục, rời căn nhà tôi yêu quý cũng bởi Thục sao? Tôi vốn chẳng phải người mê tín, và chắc điều đó cũng hiện trên khuôn mặt của mình. Nhìn thấy thái độ đó của tôi, cô bé do dự, nhưng vẫn tiếp tục.
- Em nói thật đấy, đã có rất nhiều người đến thuê căn nhà này. Nhưng đều phải ra đi, người ta nói, bà chủ đầu tiên của căn nhà, vì không muốn ai sở hữu món quà của người em trai tặng mình nên đã thành hồn ma ám nơi này. Những người đến đều bị đuổi cho bị thương, gãy chân, gãy cổ gì cũng có cả.
Loan về, cô bé cũng ngừng câu chuyện. Có lẽ cô cũng biết Loan là người không mê tín.
- Chúc mừng cậu nhé, cậu đang được sống trong ngôi nhà nhà nổi tiếng nhất thành phố này đó. Cậu biết căn nhà này của ai không?
- Của kiến trúc sư Cao Việt Hưng đích thân thiết kế và xây dựng để dành tặng chị gái của mình.
Tôi uể oải kết thúc câu trả lời trước ánh mắt mong chờ câu chuyện tiếp tục của hai cô cháu. Rồi không khí bắt đầu lạnh dần, trời đang về chiều, hay câu chuyện buồn của hai người về bà Mai Phương chị của kiến trúc sư.
- ...Bà Mai Phương chết trong cô đơn. Người ta nói bà chết không nhắm mắt, bà trách người em trai của mình vong ân, bội nghĩa, bỏ rơi bà một mình. Nên vẫn về ám ngôi nhà này, không ai có thể yên ổn ở đây.
- Nay cậu cũng tin vào những chuyện này nữa hả Loan?
Tôi chưng hửng hỏi lại, nhưng cô bạn già vẫn không từ bỏ mà tiếp tục
- Cậu là người thứ bao nhiêu trong 10 năm qua đến thuê căn nhà này mà bị què chẳng ai đếm được đâu. Người nhẹ thì như cậu giờ rời đi, người nặng thì...
Mặt trời khuẩt dần vào ranh giới giữa trời và biển, cơn gió khẽ lùa mang luồn khí lạnh. Ba người khẽ rùng mình.
Nhưng vẫn ngoan cố rằng tối qua ở đây nhưng không thấy gì. Tôi tiễn cô cháu Loan về. Trong lòng không khỏi chút băn khoăn. Lặng nhìn biển đêm, tôi cảm thấy sợ, không phải sợ con ma kia, mà sợ cảm giác cô đơn này. Tôi nhớ anh...
Chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, muốn gọi cho anh... Đã lâu quá rồi, giờ anh ra sao, bên người thế nào?
? is calling
Dấu chấm hỏi tôi đã lưu mà chưa bao giờ nói chuyện. Hai cuộc gọi nhỡ trong đêm Noel năm năm về trước khi tôi chạy về từ nhà anh. Tôi không khẳng định là số anh, đã bao lần muốn gọi nhưng chưa bao giờ nhấn nút CALL.
- Alo
- Em đang ở đâu vậy.
- Vũng Tàu
- À sướng vậy, thôi em đi chơi với bạn em đi.
- Anh gọi em có gì không?
- À không có gì, e đi chơi với bạn e đi. Khi nào lên Sài Gòn anh gọi em sau.
...
Em đang có một con ma làm bạn đây nè. Anh có biết không hả? Sao lại tìm em đúng lúc e đi Vũng Tàu cơ chứ, bao lâu nay ở Sài Gòn sao anh không gọi?
"Đến khi chợt anh muốn có một người kề bên
Biết đâu sẽ không bao giờ tìm được em
Chẳng phải sẽ ra đi, chẳng phải là vì oán trách
Chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau."
Nước mắt khẽ rơi, gió ở đây quá lạnh.
Nửa đêm rồi...
Không gian lạnh lẽo với tiếng rít của gió biển, tiếng cọt kẹt của cửa, và âm thanh gì đó rất kì lạ...
Chẳng lẽ...
Tôi nín khóc, mà không... nín thở.
Những hình ảnh của The Haunting of Hill House hiện lên trong tâm trí tôi. " You may not believe in ghost but you can not deny the terro" Hồi nhỏ, lúc xem những bộ phim kinh dị, tôi cũng rất sợ. Nhưng nỗi sợ của tôi luôn được dấu kín. Tôi vẫn là đứa tiên phong đi ra ngoài đi vệ sinh, vì tôi luôn lẩm bẩm có đồng bọn ở sau...hay chỉ cần có ánh sáng là ma sẽ không giám tới gần. Giờ đây tôi không có đồng bọn nào ở đây cả. Tôi chạy khắp nhà, bật sáng tất cả công tắc đèn.
Sáng như thế này chắc ma không làm gì được mình đâu. Từ nhỏ giờ tôi vẫn tin như thế. Ma nào giám ám tôi, tôi nặng vía lắm. Trên đời này làm gì có ma... Hàng lọat câu biện minh xuất hiện xua đi ý nghĩ sợ hãi trong tôi.
Tôi vào phòng khóa chặt cửa, nằm im. Vừa thấp thỏm mong cho màn đêm chóng qua, vừa muốn điều gì đó có thể xua tan đi sự u ám nơi này. Để ngày mai tôi có thể tự tin, vui vẻ sống trong căn nhà nơi đây chứ. Bao Chửng vẫn là bộ phim tôi thích nhất bởi sau tất cả ghê ghớm, kì dị, ma quái thì sự thật lúc nào cũng được tìm ra, và ngày mai lại tươi sáng. Trời lặng gió, và những âm thanh kì dị không còn nghe thấy nữa. Tôi ngồi dậy quấn chăn, quan sát xung quanh. Không gian yên bình đến kỳ lạ... Tôi thở phào nhẹ nhõm, đáng lẽ mình không nên tự ám mình như vậy.
- Hồi nãy anh gọi em có chuyện gì vậy?
Tôi gọi lại cho anh, có lẽ vì tôi thấy mình rất cô đơn. Và một cảm nhận gì đó, anh cũng vậy. Sau thời gian lâu như vậy anh lại tìm tôi. Anh có đang buồn về điều gì.
- Alo
Đầu dây bên kia cất lên giữa một không gian ồn ào, tiếng trai gái đang nói cười rộn rã. Vậy là chỉ có ta đơn độc và cô đơn.
- Hồi nãy anh gọi em có chuyện gì không?
- À không có chuyện gì đâu. E đang ở đâu vậy?
- Em về nhà và chuẩn bị ngủ.
- Vậy e nghỉ ngơi đi.
- ok, bye a, G9
Tôi dường như cảm nhận được cái lạnh thật sự, cái lạnh đầy cô đơn của bà Mai Phương. Một mình ở chốn này, liệu tôi có chịu được. Bỗng từ đâu...
Một bóng áo trắng lướt nhanh qua cửa sổ... qua ban công...
Tôi quấn chặt chăn, nheo mắt cho nước mắt chảy hết ra ngoài, tìm hình ảnh chân thật hơn của cái bóng vừa rồi.
Đồng hồ điểm 12h00
Kạch...
Tim tôi giờ không như ngừng đập nữa, mà như muốn bắn ra ngoài. Thình thịch, thình thịch...Tiếng trống ngực hòa nhịp với tiếng kọt kẹt, kạch kạch từ đâu vang lại.
Bóng trắng lại xuất hiện, lại lứơt qua cửa sổ... qua ban công... dường như nó không định tấn công tôi. Hoặc giả đang muốn dọa tôi sợ chết.
Một cô bé ngày nào từng là yếu tố tạo nên phim 4D trong rạp 2D khi xem phim kinh dị nay đang ngồi nhìn trân trân bóng ma lướt qua lứơt lại trước ban công. Có gì đó không đúng, không đáng sợ. Bóng ma nhịp nhàng đều đặn như một bản nhạc. Tôi điên mất rồi, chẳng nhẽ không sợ chết nữa sao.
Tháo chăn, bước xuống giường, cô xông thẳng ra mở cửa ban công. Rút cuộc bà muốn gì, một chút bình yên bà cũng ko thể cho tôi được hay sao?
Nhưng bỗng...
Im lặng đến lạ lùng, bóng trắng cũng không còn nữa...
Ma sợ mình, ma cũng bỏ mình mà đi?
Mắt tôi nheo lại, một luồng ánh sáng chiếu tới.
- Ánh sáng từ ngọn hải đăng!
Tôi đưa mắt quan sát. Tại sao ban công tôi yêu thích như vậy mà tôi không nhận ra. Những họa tiết hoa văn ở viền ban công, sát trần- hình người. Đây chính là lý do bóng người cứ lướt qua lướt lại qua cửa phòng ngủ.
Tôi thích thú với phát hiện mình tìm ra. Tiếp tục lần mò theo âm thanh khó chịu đang vang lên ở đâu đó.
Kạch kạch, kọt kẹt. Rõ ràng là toàn bộ cửa nẻo của nhà đều được tôi chỉnh sửa lại và đóng kín. Âm thanh này có thể từ đâu được chứ. Vớ tay choàng vào mình chiếc áo khoác, rồi lê đôi chân què của mình theo âm thanh phát ra.
Từ nhà vệ sinh, không phải sẽ có một con ma chui lên từ bồn cầu chứ. Tôi đùa đấy, khẽ cười vì cái tư tư tưởng dọa mình lại tiếp tục xuất hiện. Một cái cửa thông gió, hoàn toàn chắc chắn nhưng vẫn phát ra âm thanh kỳ lạ.
Đêm càng khuya, à không, trời đã gần sáng. Tôi đã một đêm không ngủ, chân què, lê lết khắp lối hành lang, xuống bậc thang.
Lại hụt...
Nhưng vì chân đang què, dò dẫm từng bước đi, bấu víu vào tường nên tôi không té. Bậc cầu thang này, nhỏ hơn hẳn những bậc còn lại. Đây là lý do vì sao tôi và rất nhiều người lại té ở chỗ này.
Ngôi nhà này, tất cả những thiết kế này... Chỉ có thể do tay một người tạo nên...
Và đó chính là điều đáng sợ nhất!
Hoài Thương