Gửi bài:

Ma

Ma....ma..................

Tiếng thằng Tuấn la thất thanh khi đi qua bụi duối trước cửa nhà cô Cụp. Tiếng la của nó như bị níu lại bởi màn đêm đen kịt, đặc quánh như keo dán bịt mắt nó lại. Vừa la Tuấn vừa ba chân bốn cẳng ù té chạy. Trống ngực nó đập thùm thụp như trống làng ngày vỡ đê. Đầu óc nó mụ mị đi. Tiếng chân ngày càng gấp gáp đuổi theo phía sau lưng nó. Huỵch! Cú ngã như trời giáng khiến nó lăn nhào xuống đường, cằm cày xuống mặt sỏi, đau điếng, rát như cào.

Cú ngã bất ngờ làm nó bừng tỉnh. Tuấn thở gấp! Chuyến này chắc chết mất. Nhỏm dậy, mắt thất thần nhìn bốn phía, vừa xoa xoa chiếc cằm sưng u, nó cắm đầu chạy tiếp. Tiếng chân vẫn đuổi gấp phía sau lưng.

***

ma

Như vết dầu loang, chuyện cô Cụp thắt cổ tự tử lan nhanh khắp làng. Người ta đổ xô đến. Ngôi nhà tranh nằm giữa làng bình thường vốn vắng vẻ là vậy mà hôm nay người ta chen nhau đứng vòng trong vòng ngoài. Tiếng khóc từ trong nhà vọng ra ai oán.

Thằng Tuấn cùng lũ bạn nó có mặt sớm nhất. Người nhà cô Cụt đang xúm lại hạ chiếc dây thừng thòng lọng cổ xuống. Khuôn mặt cô tím bầm, sưng to như cái mẹt bánh đúc. Hai mắt như lồi ra khỏi tròng, mắt hơi rỉ máu. Chiếc lưỡi thè ra khỏi miệng, dài ngoẵng làm Tuấn và lũ bạn chết khiếp.

Tíếng người râm ran.

- Ối em ơi mới sáng đi chợ còn dặn chị ở nhà tối về em mua trầu cau cho mà sao lại đến nông nõi này.

Tiếng bà chị gái cô khóc ngất lên. Cô không có chồng ở một mình cạnh nhà anh trai và chị gái. Mà bình thường cô rất hiền lành không bao giờ to tiếng với ai trong làng ngoài xóm. Ngày nắng cũng như ngày mưa cô đều có mặt ở chợ. Cái gánh hàng dép của cô lúc nào cũng đông khách.Thời buổi khó khăn nên mọi người chỉ có đi dép cao su. Thôi thì săm lốp ô tô cũ được các ông thợ khéo léo cắt thành những chiếc dép cao su đủ cỡ. Mà trông xấu xấu tý thôi nhưng được cái bền ra phết, khéo giữ gìn cũng phải đi được vài năm. Có chăng thì thi thoảng bị tuột quai, mà chuyện này thì đơn giản, chỉ việc đút hai mảnh tre vạt mỏng qua lỗ xỏ kẹp dây dép rồi mắm môi rút. Cô Cụt rút quai rất tài. Nghiêng ngó, cầm chiếc dép lật qua lật lại, chỉ nhoáy cái bàn tay cô đã luồn chiếc quai dép sang bên kia gọn gàng. Mà thường cô chỉ làm hộ mọi người không lấy tiền của ai bao giờ.

Vòng người vẫn vây chặt quanh chỗ cô Cụt đang nằm. người nọ nhìn người kia, ánh mắt dò hỏi:

- Không biết làm sao lại thắt cổ nhỉ?

- Hay có đứa nào lừa tiền không giả?

- Ui chao, mất tý tiền thì làm sao phải chết.

Người ta bàn tán xôn xao.

- Xin bà con giãn ra cho chính quyền vào lập biên bản

Hàng người dạt ra, một đồng chí cán bộ xã dẫn hai đồng chí công an huyện rẽ đám đông đi vào. Anh công an cao to thăm khám từng tý một vừa xem vừa đọc kết quả khám nghiệm tử thi cho đồng chí công an trẻ hơn ghi biên bản. Phải tới gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, người công an cao to hắng giọng:

- Người nhà đâu, vào nghe biên bản rồi ký xác nhận cho chúng tôi hoàn tất hồ sơ này. Rồi mà lo hậu sự cho bà ấy. Gớm, có gì mà phải chết tức tưởi, khổ sở thế làm gì...

- Em tôi bị sao thế ạ? Anh trai cô Cụt run run

- Bà ấy tự vẫn chết thôi. Những ngày gần đây, trong gia đình có chuyện gì mâu thuẫn không?

- Làm gì có chuyện gì đâu. Người chị gái mếu máo. CHúng tôi vẫn làm ăn bình thường, dì ấy cũng không thấy ca thán gì... Thế mà.. Khốn nạn em ơi!

Tuấn lắng tai nghe, cậu cũng không hiểu tại sao, người ta lại có thể dễ dàng tìm đến cái chết như thế

***

Tiếng kèn đám ma não nề vọng ra. Giờ thì cô Cụt đã nằm trong cái quan tài sơn đỏ, nắp đóng im ỉm. Cuộc đời cô đã gói lại trong cái khuôn gỗ kín như bưng ấy. Mọi lo toan trả lại hết cho đời. Cô Cụt chắc giờ đang phiêu diêu ở một nơi nào đó. Hay cô đang bay lượn trên đầu mọi người? Nhìn chiếc quan tài đỏ, nghĩ tới đó, Tuấn chợt rùng mình. Luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Ngay chiều hôm ấy gia đình, làng xóm đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng.

ma-1

Đám ma cô Cụp đông lắm, mọi người xót thương cô, một con người hiền lành chăm chỉ làm ăn vậy mà chết yểu. Tiếng bà chị gái cô nghẹn lại, vừa khóc vừa kể lể với mọi người:

- Giời cao đất dày ơi! Mới hôm nọ nghe dì ấy láo pháo ráo mất mấy chỉ vàng... Tôi với mọi người đã đông viên, thôi của đi thay người, nhưng dì ấy tiếc của nằm bẹp ở nhà tới một tuần. Cũng vừa mới nhúc nhắc dậy được mấy hôm thôi. đã bảo nghỉ vài bữa nữa cho khoẻ, cứ nhất mực đòi ra chợ để kiếm tiền gỡ lại... Ai dè... Ối em ơi là em ơi!

***

- Này Tuấn, hôm qua tao đi qua chỗ nhà cô Cụp thấy hình như có ma - Anh trai Tuấn ghé miệng nói nhỏ vào tai thằng em vốn có tiếng là cáy ngày trong nhà.

Thằng Tuấn mắt tròn mắt dẹt hỏi anh nó:

- Ma ai, sao lại có ma, hình thù ra làm sao?

- Tao cũng không rõ, nhưng đi qua đó tim tao đập thình thịch, tao chạy thì cũng nghe tiếng bước chân đuổi theo, chạy nhanh nó đuổi nhanh, chạy chậm nó đuổi chậm, mà dừng lại nó cũng dừng

- Eo ơi, thế thì đích thị là ma cô Cụp rồi. Phải mà cô Cụp không hả anh?

- Tao không biết, nhưng nhiều người bảo đêm thanh vắng đi qua ấy thường hay gặp hồn ma cô Cụp hiện về đòi tiền.

- Anh đừng doạ em, em yếu bóng vía đêm ngủ hay mơ. Mà mơ sợ quá hay dầm tè là u đánh em chết

- Tao dọa mày làm gì. Không tin mày hỏi u thì rõ

-Thật không?

- Thật đấy, chính u nhìn thấy ma khi đi tát nước mà. Năm ngoái u đi tát nước đêm ở cánh đồng khúc cùng thím Xuân.

Đêm ấy trăng thanh, gió thổi lành lạnh từ phía nghĩa trang làng về, đi được một đoạn nghe tiếng gầu sòng tát nước tì tụp, hai bà tưởng có người tát nước nên cứ vừa đi vừa vui vẻ kể chuyện. Bỗng dưng tiếng tát nước im bặt, cả hai nhìn quanh nhìn quẩn thì không thấy có ai, rõ ràng vừa nghe thấy tiếng tát nước rất gần sao lại im tịt thế này. Thím xuân chợt thấy một bóng gì trắng bay vù qua liền kêu ầm lên: Ma ... ma rồi hai bà quẳng cả gầu tát nước ù té chạy về làng.

- Hay thím Xuân nhìn gà hoá cuốc nên tưởng vậy?

- Mày không tin kệ mày! Mà không tin, hôm nào mày đi qua cổng nhà cô Cụt thì rõ. Mà nghe đâu có người ở mãi làng an thổ đi chợ nhặt được 5 chỉ vàng không biết của ai, người làng ấy đi chợ nghe chuyện ma cô Cụp thường xuất hiện đòi tiền đã mua lễ cùng 5 chỉ vàng lên làm lễ trả đấy. Mà người nhà cô ấy cũng không dám tiêu đem ngay ra mộ đào lỗ chôn xuống. Cầu khấn mấy ngày liền

- Ôi chao anh đừng kể nữa, em sợ chết khiếp đây này.

- Hi hi. Cho chết. Cáy ngày mà hôm cô ấy chết sao mày cũng xông vào tận nơi? Mà nhìn người thắt cổ chết là độc lắm đấy. Không khéo lưu hình vào mắt cô ấy thì... ối giời... tha hồ cô ấy ngắm!

- Ôi anh ơi đừng kể nữa... ma ma

Thằng Tuấn la lên thất thanh...

****

Bóng nắng nhập nhòa chiếu qua vòm lá nhảy múa trên giường. Thằng Tuấn chập chờn rồi thiếp đi lúc nào không hay biết. Chẳng là sáng nay nó đi tát cá cùng tui thằng Hòa và Vĩnh ở khu nghĩa trang của thôn. Cả ba đứa mãi mê tát nước, nắng mỗi lúc một gắt, bỗng bên cạnh chỗ chúng tát có tiếng gì đó kêu lục bục rất to, tiếng nổ to đến nỗi cả mấy đứa mặt xanh xám lại không hiểu có chuyện gì. Chúng nhìn quanh nhìn quẩn nghĩa trang vắng lặng. nhìn mấy con trâu nhởn nhơ gặm cỏ, hay là tiếng ợ của trâu nhỉ? thằng Vĩnh phá tan bầu không khí căng thẳng. Nhưng đâu mấy con trâu nó chỉ ợ thôi chứ làm gì phát ra tiếng nổ lục bục. Bỗng tiếng lổ lại phát ra, cả ba ngẩng mặt, đứa nào đứa ấy thất kinh, không hiểu tiếng nổ phát ra từ đâu. nhìn đi nhìn lại. chúng phát hiện ra rõ ràng nó ở dưới ngôi mộ của ông Bọ chết cách đây gần tuần, những bông hoa héo hơ héo hắt bởi phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt.

- Này tao nghe nói nhiều người chết chôn rồi sống lại...thằng Hòa bạn nó thì thào.

- Nhưng cụ Bọ chết gần tuần rồi. mà ở dưới ấy kín lắm có sống lại thì cũng không sao sống đến bây giờ được.

- Ừ tao cũng nghĩ thế. Tuấn hổn hển, mắt thất thần nhìn xung quanh

-Hay là cái xác lúc trước nằm ngửa, sau khi chôn sống lại lật úp xuống để bay giờ gặp nước ngập quan tài nó phình ra rồi lại lật lại nhỉ.

- Tao nghe người lớn kể khi chôn gặp nước cái xác trương phình ra vì ngấm nước, sau đó lòng mề phèo phổi căng phồng rồi vỡ hay đấy là tiếng vỡ ruột nhỉ?

- Thế cái tiếng nổ to như pháo lệnh là cái gì, Hòa hỏi

- Thì là tiếng dạ dầy, mà tao cũng không biết

Cả ba đứa trẻ mặt xám ngoét không còn hột máu, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, không hiểu có chuyện gì xảy ra ù té dắt trâu bò chạy về

- Con cho bò về sớm vậy Tuấn

- U ơi con sợ quá

Thằng Tuấn mắt tròn mắt dẹt kể với u nó cái chuyện tiếng nổ phát ra vừa rồi cho u nó nghe.

- Thôi lần sau các con không đem trâu ra đấy chăn nữa nha, không gặp ma xó ma lọ nó nhập vào thì chết. hôm rồi con nhà Quỵ ban ngày chăn thả ở nghĩa trang, bị ma nhập đêm nao cũng đi đâu mất, cả nhà túa ra đi tìm không thấy đâu sáng ra mới tìm thấy đang nằm ngáy pho pho trên mả một người đàn bà chết trẻ, gọi mãi mới tỉnh, hỏi nó nó kêu có một người đàn bà vào cho quà và quần áo đẹp mặc rồi chị ấy dẫn đi chơi, cả nhà nhìn xung quanh mộ thấy có mấy tà áo giấy của hàng mã. Mấy đêm liền cử người canh nhưng không hiểu sao thiếp đi lúc tảng sáng gà gáy giật mình tỉnh giấc thì không thấy thằng bé đâu, mọi người chạy ra nghĩa trang thì ôi thôi nó vẫn nằm ngáy ngon lành. Hôm rồi phải mời mấy thầy cúng cao tay về cúng bái. yểm bùa chú khắp nơi nên mới tạm giữ chân được nó hơn tuần nay.

- Nhưng ở đấy cỏ ngọt nhiều mà mọc tốt chứ chỗ khác nắng cháy hết làm gì còn cỏ mà chăn hả u.

- Thì u nhắc mày thế...

***

Thằng Tuấn trôi đi cùng những giấc mơ đẹp, nó mơ thấy nó đang cùng đám bạn chăn trâu trần như nhộng đang xoải mình nô đùa trên dòng sông đào trong vắt, đám bạn chúng lặn ngụp nô những trò tinh quái nhất. Bỗng hình như có ai thấp thoáng ngoài cửa sổ ngay chỗ nó nằm, nó nhìn kỹ xem ai, không phải thằng Hoà, thằng Vĩnh vậy ai nhỉ. Hình như một cô gái. Cô gái mặc một chiếc áo mầu trắng nhờ, mái tóc xõa ngang vai đen nhánh mềm mại phất phơ bay trong gió, tiếng cô thoảng bên tai, em thích ăn gì Tuấn?

Mà sao chị ấy lại biết tên mình nhỉ?

- Sao chị lại biết tên em?

- Chị không chỉ biết tên mà còn biết rõ là đằng khác, ngày nào các em chẳng đến nhà chị chơi

- Nhưng nhà chị ở đâu?

Cô gái tủm tỉm cười không trả lời. nhưng tại sao mình không biết chị ấy bao giờ nhỉ? có khi họ hàng nhiều nên không biết. Nhưng chị ấy đẹp thật, khuôn mặt trái xoan, lớp da trắng mịn màng, nhất là đôi mắt thì ôi thôi khỏi nói, hàng lông my cong vút như mảnh trăng non đầu tháng rớt xuống trần gian, hai con ngươi đen láy lấp lánh lấp lánh giống hai hạt na. nhưng mình nghĩ mãi mà không biết chị ấy là ai, mà nhà chị ấy ở đâu nhỉ.

Như đọc được suy nghĩ của Tuấn, người con gái cười hiền lành, em yên tâm chị không làm hại em đâu. Em có thích nghe sáo không? Tuấn gật đầu:

- Em thích lắm ngày trước đi chăn trâu nghe tiếng sáo diều cụ Tung thả vi vu mà thấy hay lắm, chị biết thổi sao

- Ừ.

Người con gái lấy ra cây sáo trúc bóng nhoáng, chị thổi những bản nhạc du dương lúc trầm lúc bổng, tiếng sáo như muôn vàn tiếng chim kêu nước chảy làm thằng Tuấn mơ màng như lạc chốn thần tiên, phảng phất đâu đây mùi trầm ngào ngạt, rồi tự dưng từ trên trời có hai con chim phượng xà xuống nhảy múa trong nắng ban mai, những đốm nắng cứ nhập nhòa xoay xoay trên mặt đất. Chợt tiếng sáo im bặt hai con chim cũng từ từ bay mất, người con gái mỉm cười bảo Tuấn, có lẽ chị phải đi rồi, tạm biệt em nhé, mai chị lại đến. Thằng tuấn chưa kịp chả lời thì người con gái cũng đã đi đâu mất, tự dưng nó thấy một vật gì đó rất nặng bay vù đè lên ngực, mắt thằng Tuấn tối sầm nó cố vẫy vùng nhưng không sao thoát ra nổi, nó ú ớ quẫy đạp kêu cứu, nhưng lạ quá xung quanh im lặng, rõ ràng nó nhìn thấy u nó đi qua mà sao ko cứu nó nhỉ, nó cố gào to lên

- U ơi cứu con...

**************************************

Hôm nay Tuấn yên tâm hơn khi Du anh trai nó làm việc ở bệnh viện tỉnh về ngủ cùng, biết nó sợ ma nên anh cũng ít kể cho nó nghe chuyện gì ở bệnh viện vì sợ thằng bé đêm ngủ hay nằm mơ rồi sợ quá lại tè dầm ra giường thì khổ. Nhưng kể cũng lạ người đã sợ nhưng lại hay muốn nghe chuyện ma, mà rồi nghe song thì lại sợ, càng sợ càng muốn nghe, cứ luẩn cà luẩn quẩn vậy thế mới chết chứ.

- Anh Du, anh ngủ chưa? thằng Tuấn thì thào bên tai anh nó. Du trả vờ nằm im, tiếng ngáy nhè nhẹ. Tuấn biết anh Du chưa ngủ. Vì ngủ gì mà nhanh thế. nó lại gại gại ngón chân vào gan bàn chân Du xem anh nó ngủ chưa. Du đang nằm thấy nhồn nhột , biết là cậu em cáy ngày lại muốn anh kể chuyện ma đây. Đúng là cái đồ đã sợ lại còn hay khiêu khích. Được cứ chờ lúc nữa thì tha hồ anh cho toát mồ hôi.

Tiếng Du vẫn ngáy đều đều, Tuấn không nín được lại thì thào

- Anh Du,anh Du anh trả vờ ngủ hả?

Du vẫn nằm im, cái thằng em trai này cũng lạ thật, trong nhà có mấy anh em, thì Tuấn là út, bố mẹ lớn tuổi mới sinh cố ra nó, nghe đâu u lúc mang thai được vài tháng mấy ông bà làm công tác sinh đẻ bạn bố cứ đến vận động u nnạo phá thai không ảnh hưởng đến uy tín của anh nhà. U nó thương con thương chồng nên không nỡ, nhưng nhà năm sáu miệng ăn mà nhà chỉ có vài sào ruộng cày cấy giỏi mà không mất mùa thì may ra còn có đủ thóc ăn dè. Chứ năm nào mà mưa gió bão bùng thì coi như mất trắng, được cái u khỏe mà lại chịu thương chịu khó xoay sở nên nhà cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Mà mấy cái lão bạn thầy dầy mặt thì cứ léo nha léo nhéo đến vận động làm mẹ du cũng thấy khó sử. May bà nội Du cũng là người cương quyết, cụ từng là lão thành cách mạng, từng tham gia vào các cuộc đấu tranh với Pháp nên cụ bảo

- Cám ơn các anh các chị đã quan tâm đến chơi, nhưng việc phá thai nghe chừng không hợp với đạo lý và thuần phong mỹ tục và lại thất đức , nên các anh các chị xơi nước rồi nếu không bận thì ở lại xơi cơm với già.

Biết bà cụ đuổi khéo nên mấy ông bà không biết làm thế nào, chị nhà có thể xuôi, nhưng còn mẹ chồng ai dám cưỡng. Thôi đành về chứ không cụ rắc muối trải đường thì khốn.

Việc thằng Tuấn ra đời ngoài dự kiến, nên cả nhà cũng thương nó lắm. thôi thì cấn cơm cấn sữa, được cái hình như nó cũng biết thân biết phận nó vất vả nên cũng ngoan ngoãn chịu thương chịu khó lắm. Việc nhà luôn chân luôn tay, chỉ tội là hay khóc nhè và sợ ma. Càng lớn du càng nhận ra em mình hơi khác các anh các chị, hắn thông minh, đĩnh ngộ không đen đủi giống các anh. Tuấn càng lớn càng đep trai, hắn cao dong dỏng, nước da trắng trẻo như da con gái, đôi chân cà kheo càng ngày càng dài ra. thương em thiệt thòi nên Du thường rất cưng thằng bé. Mà cái thằng biết anh ngủ rồi lại còn cứ vòi vĩnh,nhưng thôi nó sợ ma còn hơn khối kẻ trong cuộc sống toàn giở trò ma mãnh với mọi nguời. Đúng là con út nên hay nhõng nhẽo.

- Anh ơi. Vừa gọi thằng Tuấn vừa di di ngón chân vào gan bàn chân anh nó, mà lạ thật thường ngày anh Du có máu buồn sao hôm nay gại mãi mà anh không có phản ứng gì hay anh ấy ngủ thật, có lẽ hôm qua anh ấy trực mệt cũng nên, Thằng Tuấn cứ xoay ngang xoay ngửa, như con nhộng tằm làm Du không nhịn được cười, anh phì cười vì thằng em cáy ngày của mình, tiếng cười của Du làm thằng Tuấn mừng rơn, có thế chứ, cứ tưởng lừa được em hả.

- Em biết ngay là anh chưa ngủ mà, anh ơi dạo này bệnh viện có nhiều chuyện hay không anh

- Bệnh viện thì có chuyện gì hay được mà kể, toàn chuyện mổ xẻ, máu mủ chứ làm gì có gì hay đâu.

- Thế không có chuyện gì lạ hả anh. em thấy nhiều lắm mà, nào là người chết sống lại, rồi chuyện quỷ nhập tràng là thế nào hả anh??

Nghe thằng Tuấn líu díu Du cũng không nỡ không kể cho em nó nghe.

Nhưng mà anh nói trước nhé. Cậu mà tè dầm là anh cho cậu mấy roi đấy nhé, đồng ý không

- Nhưng em đâu biết là mình tè dầm mà chủ động,sáng ra mới biết vậy, em đâu có muốn, nghe bà nội bảo là em kém thận, nên nó vậy bà vẫn bắt nhện nướng cho em ăn, anh biết không ăn phát sợ nên đấy, không khéo trong ruột em bây giờ cũng đầy tơ nhện. liệu em có bị giăng tơ như con nhện không anh nhỉ.

- Linh tinh, em toàn giỏi tưởng tượng nào, thế có nghe chuyện không?

- Có anh kể nhanh đi.

***

Đêm mùng năm tháng chạp hôm ấy trăng non nhú sớm sau đồi, bóng trăng lành lạnh xõa sượi soi hình khỏa thân trên mặt nước, những cơn gió đông thổi nhẹ làm nước sông trong veo xao động. Hùng một chàng lính trẻ do phấn đấu tốt được thủ trưởng đơn vị cho về phép thăm mẹ. Anh gò lưng đạp xe. Được về nhà thăm mẹ là niềm mơ ước bấy lâu nay. Dù đã lớn, trở thành một chàng lính vạm vỡ đẹp trai nhất đơn vị lại được mọi người yêu quý vì đức tính tốt và hiền lành của anh, những đêm ở đơn vị nỗi nhớ nhà cứ cồn cào trong anh, anh ước gì được bay về với mẹ, được rúc vào ngực mẹ để hít hít cái hơi mồ hôi nồng nồng của mẹ cho đã đời. Hôm nay lại được về nhà anh vui lắm, vừa đi vừa huýt sáo, chiếc xe đạp phượng hoàng mà bố mua cho ngày anh nhập ngũ hàng ngày anh vẫn đem ra lau chùi nên vẫn mới lắm. Đơn vị cách nhà 150 km, anh bảo bố mẹ là để chiếc xe này ở nhà cho thằng em trai, nhưng bố mẹ bảo thôi con cứ đem lên để nhờ nhà chú Tập là chú ruột hùng cách đấy mấy cây số. Chiều nay Hùng chân sáo ra nhà chú lấy xe để về thăm bố mẹ, chú thím gói lỉnh kỉnh cho Hùng bao nhiêu là quà gửi về cho ông bà và bố mẹ. Hùng không sao từ chối được. anh vội vã đạp xe vì cũng còn tới hơn 20 km đường đồi mới tói nhà, quãng đường này đêm đến thường rất vắng vẻ. Kệ cứ được về nhà là vui rồi. Vừa đạp xe vừa nghĩ tý nữa không biết tý nữa bố mẹ sẽ bất ngờ và vui đến mức nào. Dốc quá, bao năm rồi nhưng cái dốc Voi Phục cấm mòn và thấp đi tý nào. Mà cũng đã 9giờ đêm rồi, cái dốc càng ngày càng vắng vẻ, những ngọn cây lù lù xõa sượi phủ bóng đen trên đường. Bống có bóng ai thấp thoáng vẫy xe. Mảnh vải lụa trắng trong tay cứ phất lên phất xuống như vẫy gọi. Đang véo von húy sáo Hùng bỗng ngừng bặt. Sao giữa vùng rừng núi vắng vẻ này lại có người vẫy xe muộn thế này. hay là kẻ cướp, Cái vùng này vẫn thường xuất hiện các băng cướp từ tỉnh ngoài trốn công an chạy đến đây. Tinh thần cảnh giác trong anh lính trẻ sau bao ngày thao luyện vất vả đang phát huy tác dụng. Hùng đạp xe chậm lại để nhìn cho rõ. Không phải đàn ông. hình như dáng một cô gái trẻ lắm. Kệ cứ cảnh giác không đi đâu mà thừa. anh cúi xuống lấy chiếc đèn pin đi rừng, dùng trong những đêm gác đơn vị cầm nhăm nhăm bên tay trái, đến gần anh lia chiếc đèn pin chiếu thẳng vào người vẫy xe bên đường, cô gái lấy tay che mắt, qua ánh đèn hùng nhận ra một cô gái mặc quần lụa đen và một chiếc áo cánh màu nâu bó sát eo. Cô gái trẻ lắm có lẽ còn kém Hùng tới vài tuổi ấy chứ. mái tóc nhung huyền dài chấm gót phất phơ bay trước gió. Cô gái có nước da trắng lắm. có lẽ Hùng chưa thấy ai trắng trẻo như vậy.

- Anh cho em đi nhờ một đoạn với.

- Cô đi đâu mà giữa rừng khuya khoắt thế này.

- Em tên Hà em về Hà Nội thăm dì chiều đi ô tô về nhưng xe không đi vào khu vực đèo này. Em đi bộ mấy chục cây số, cũng định ghé đâu đó ngủ nhờ mai về nhưng khu này xa làng xóm quá nên đành đi cố vậy, may quá gặp anh.
Hùng nhìn cô gái thấy cô không có vẻ gì là người không tử tế nên vui vẻ cho Hà đi nhờ. Hay thật đang buồn lại có bạn, mà lại là một cô gái xinh đẹp đến vậy. hai người vừa đi vừa vui vẻ kể chuyện. Hà kể cô vừa học song lớp 12 lại thi đõ vào trường cao đẳng sư phạm của tỉnh. Dạo này đang chờ nhập học nên về Hà Nội thăm cô. Nhà Hà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Hà trước đây là thanh niên xung phong, sau giải phóng đơn vị của mẹ cô ở lại để xây dựng nông trường trồng chè cấp quốc gia. Đơn vị toàn nữ lại nằm ở nơi rừng núi heo hút nên chẳng có người đàn ông nào lui tới. mẹ Hà là người sinh đẹp nhưng thời gian dù có bào mòn cũng không làm bà phai nhạt được xuân sắc, Rồi hạnh phúc cũng mỉm cười với bà. Một người đàn ông trong bản rất đẹp trai và tốt bụng đã đem lòng yêu mến. khi chiếc bụng lùm lùm bà nghe tin ông đi rừng rồi bị lũ cuốn trôi. Trái tim bà dường như quặn thắt, bà không thiết sống nữa, nước mắt bà đã cạn khô vì khóc ông, được cái chị em trong tổ cũng yêu mến nên thường qua lại động viên bà hãy sống vì đứa con kết quả của tình yêu đang từng ngày quẫy đạp trong bụng. Dần dà bà cũng nguôi ngoai. Thế rồi cái ngày khai hoa nở nhụy cũng đến bà sinh ra Hà. sự hiện diện của Cô bé trong nhà làm nỗi buồn của mẹ cô cũng vơi dần đi, cái nhà tranh cũng bớt cô quạnh bởi tiếng líu lo của Hà. bà nâng lưu cô từng ngày. Rồi thời gian trôi mau cái ngày cô phải xa mẹ cũng sắp đến rồi. Mẹ cô buồn khóc suốt, nhưng vì tương lai của con nên cũng đành cắn răng vậy. Bà thường xuyên thắp hương cầu ông về phù hộ độ trì cho cô gặp nhiều may mắn.

Quãng đường dường như ngắn lại. Thấp thoáng phía xa xa hình như có ánh đèn. Cô gái chợt bảo Hùng dừng xe lại.

- Em quên mất có việc phải ghé qua nhà con bạn ở gần đây. anh Hùng có thể đem hộ em chiếc túi này đến ngôi nhà ở gần dốc đưa cho mẹ em được không. em sợ sách đến nhà bạn gặp người xấu không an toàn.

Hùng vui vẻ nhận lời. Anh bịn rịn chia tay cô gái, mà nhà Hà gần đây rồi nên sau này nếu cô còn nhớ anh đã biết địa chỉ. Anh nhìn theo bóng hà khuất dần sau đồi. anh thở dài vì phải chia tay với Hà sớm quá. Giá mà...

Đây rồi, anh dừng lại trước ngôi nhà tranh mà Hà chỉ, anh nhẹ nhàng gõ cửa.

- Ai vậy?

- Dạ thưa cô cháu là Hùng bạn của Hà, Hà có nhờ cháu đem cho cô chiếc túi về cho cô.

Cánh cửa cót két rồi từ từ mở ra, một người đàn bà gầy gò ra mở cửa. qua ánh đèn dầu leo lét hùng thấy trên bàn thờ ánh áng lâp lòe của mấy nén nhang đang cháy dở. mùi hương trầm quện ngào ngạt. cùng mùi xôi nếp thơm lừng kích thích cái dạ dày đói meo đang cắn lá lách anh sồn sột, mới ngửi có vậy mà nước miếng anh tứa ra.

- Mời anh vào nhà.

- Vâng

Anh trao cho bà chiếc cặp của Hà. Bỗng anh ngẩn người. trời ơi tại sao trên bàn thờ lại treo hai chiếc ảnh. Một của một người đàn ông trẻ vạm vỡ. Hùng thất thần nhìn vào chiếc khung ảnh cô gái trẻ. Trời có phải Hà không, tại sao lại thế này. chẳng lẽ người con gái vừa đi nhờ xe anh là ai vậy

- Thưa cô. Con tên Hùng, hiện con là bộ đội hôm nay được về phép đi đến dốc voi phục con gặp Hà, cô ấy đi nhờ xe rồi nhờ con đưa chiếc túi này cho cô, dạ còn người trên bàn thờ là ai vậy cô.

Người đàn bà đưa tay nhận lấy chiếc túi xách của Hùng trao cho, đúng túi của con bà đây rồi, bà bật khóc Khóc. tiếng khóc của bà như nghẹn lại trong cổ họng, dáng bà như đổ xụp hẳn xuống. một lúc lâu bà ngẩng lên nhìn Hùng.

Cám ơn anh Hùng đã nhiệt tình mà qua thăm già này. Vâng trên bàn thờ là ảnh của ông ấy nhà tôi và con cái Hà đấy, nó mất cách đây hơn 6 năm rồi. Hôm nay đúng ngày giỗ của nó. Bà vừa nói vừa khóc.

- Số tôi chẳng ra gì, mãi mới tìm cho mình được người đàn ông làm điểm dựa thì đánh đùng cái ông ấy bị lũ cuốn phăng đi mất, tôi khóc hết nước mắt vì ông ấy, nhiều lần cũng muốn quyên sinh theo ông ấy nhưng chỉ vì giọt máu của ông ấy mà tôi cắn răng sống qua ngày đoạn tháng. Những tưởng linh hồn ông ấy ở trên cao kia luôn dõi theo phù hộ cho hai mẹ con, ai dè. Tôi là thứ đàn bà sát chồng hại con.

Người đàn bà khóc ngất lên, Hùng nói:

-Thưa cô con nghĩ đâu phải do cô , có lẽ mọi cái trời đều an bài rồi. duyên số của em Hà cũng là do trời định

- Nó ngoan lắm anh ạ, ngày ngày đi học xong là về ngay giúp mẹ, nó biết mẹ khó khăn nên chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì cao siêu. thế rồi no thi đỗ vào sư phạm. trước ngày nhập học nó xin phép tôi về thăm em gái tôi ở Hà Nội, Ở với gì vài ngày thì nhớ mẹ quá đòi về, trước khi về nó có đánh dây thép về bảo tôi là hôm ấy con về. ai dè về đến đèo voi phục trời tối gặp ngay lũ bất nhân, chúng hãm hiếp rồi giết chết con bé. Sau khi cướp của xong chúng quẳng con bé xuống dòng sông Lục. Tôi ở nhà chờ nó tê dại cả con mắt mà không thấy con về, có một đêm tôi nằm ngủ thấy nó về người ngợm xõa xượi ướt lướt thướt nó vừa khóc vừa kể cho tôi nghe nó bị một lũ bất nhân giết chêt, tôi không tin vào những điều nhảm nhí, nhưng sau đó ít hôm nghe tin công an thông báo về nông trường bộ là vớt được một người con gái bị hãm hiếp đến chết và thả trôi sông, tôi giật mình, thôi đúng con gái mình rồi, chi em đưa tôi đến nhận mặt, nhìn đứa con gái xinh đẹp mất cả hình dạng do cá rỉa, tôi chết ngất rồi hôn mê bất tỉnh mấy ngày không biết gì, tỉnh dậy thì nông trường đã làm ma cho con bé. sau này chắc hồn nó không siêu thoát nên cứ luẩn quẩn ở quãng dốc ấy. nó cũng về báo mộng cho tôi hình dáng cái bọn bất nhân, thế rồi trời cũng có mắt, tất cả 6 đứa chúng nó cũng bị công an phục tóm gọn. Hôm nay đúng ngày giỗ nó, không hiểu sao nó lại nhờ anh chuyển giúp cho tôi cái túi này, có lẽ đây cũng chính là kỷ vật cuối cùng của nó. bà vừa nói vừa khóc ngất lên. Hùng dỗ dành bà thôi đừng đau khổ. sau này anh sẽ qua lại thăm bà luôn. 12 giờ đêm hôm ấy anh xin phép bà lên xe về thăm bố mẹ không muộn, mẹ Hà lo lắng sợ bất trắc gì xảy ra. anh mỉm cười bảo bà yên tâm vì anh con nhà võ lại có Hà phù hộ anh còn sợ gì.

Rừng đêm lạnh giá Hùng gò lưng đạp xe, vừa đi anh vừa miên man nghĩ. không biết những gì diễn ra vừa qua là thực hay chỉ là một giấc mơ mà thôi...

Nguyễn Đình Vinh

 

Ngày đăng: 03/12/2014
Người đăng: Vinh Nguyễn Đình
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Thế giới không công bằng
 

Thế giới vốn không công bằng. Bạn biết điều này chứ? Dù bạn có nhận thấy sự bất công trong xã hội hay không thì cũng đừng hy vọng làm thay đổi được nó. Việc cần làm là hãy thích nghi với nó.

BillGates

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage