Gửi bài:

Trăng lạnh (Phần 2)

Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về những người bị quỷ nhập, rất giống với bà ta. Đến một lúc nào đó con quỷ sẽ không còn ăn thịt và uống máu gà vịt nữa, nó sẽ uống đến máu người. - Cường thì thào.

***

Giọng cô cất lên nghe như từ một nơi nào thâm u vọng lại, như trách móc, như nức nở.

- Anh...

Cường chưa nói dứt lời thì...cô ta quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước, màu áo trắng làm vẻ mong manh của cô thêm phần mờ ảo, lúc này trông cô chỉ như một làn sương khói.

- Anh... - Cường bối rối, chợt thấy mình như người có lỗi, anh dứng dậy, bước đến định nắm lấy bàn tay cô an ủi. Sao anh có thể mang lòng nghi ngờ, sợ hãi một cô gái yếu đuối như thế này?

trang-lanh-phan-2

Bàn tay Cường vừa chạm đến tay cô thì đã bị nắm chặt lấy, bàn tay cô gái cứng và lạnh như đá bấu chặt lấy tay anh, những móng tay sắc nhọn cắm phập vào da thịt khiến Cường đau đớn, anh vùng vẫy cố giằng ra nhưng chỉ làm bàn tay cô ta xiết chặt hơn. Anh hoảng sợ không tin rằng cô gái bé nhỏ lại có sức mạnh đến vậy. Đưa tay còn lại nắm lấy vai cô ta, thì kinh hãi thay, khi cô gái quay lại, dưới ánh trăng là khuôn mặt biến dạng gớm ghiếc, không còn là của con người, Cường thét lên....

Một cảm giác dịu dàng vuốt ve trên má, đó giống như cảm giác của con mèo nhỏ anh nuôi lúc trước thường đến cọ vào tay anh. Anh lờ mờ hé mắt, đưa tay lên vuốt con mèo, anh cầm nó đưa lên thì nhận ra đó là một bàn tay người, nỗi kinh hoàng trong giấc mơ như lại trỗi dậy, Cường bật người lùi lại...

- Anh tỉnh rồi!

Cô ta tiến sát lại gần anh, Cường gào lên:

- Đừng! Cô đừng đến gần tôi,...buông tôi ra...

Cô ta vẩn tiến đến, đưa tay ra, Cường gạt phắt tay cô ta. Anh quơ tay loạn xạ, xô ngã cô gái xuống sàn. Anh đứng bật dậy chạy ra cửa, anh phải chạy, chạy ra khỏi nơi đáng sợ này. Anh cứ cắm đầu chạy, không ngoái lại, phía sau lưng, có một cặp mắt đỏ ngầu, hằn học nhìn anh.

Cánh cửa kia rồi, chỉ cần qua cánh cửa đó là anh đã ở bên ngoài, anh sắp... "Rầm...rầm..." cửa khóa chặt, anh dùng hết sức bình sinh cố đẩy nhưng cánh cửa không hề suy suyển. Chợt, anh lạnh hết sống lưng vì nghe một giọng lạnh lẽo vang lên:

- Anh không thoát được đâu!

Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt, Cường từ từ quay lưng lại, dựa sát vào cửa, cô ta đang đứng đó, giữa nhà...rồi từ từ bước đến, khi cô ta đến gần anh nhìn thấy, trên mặt cô ta có một vết sẹo dài, nơi gò má, vết sẹo rất sâu và bị che khuất dưới mái tóc để xõa.

- Cô định làm gì?

Cường run run hỏi, cô ta nhìn anh rồi chỉ cho anh xem cái khóa bên ngoài.

- Mẹ tôi khóa rồi, anh không mở được đâu.

Cường nhìn ra, đúng là cửa được khóa kín. Lúc này anh đã dần bình tĩnh trở lại, liếc nhìn sang cô gái, cô ta vẩn hướng ánh mắt ra ngoài, thờ ơ hỏi anh:

- Anh sợ em sao?

Giọng cô lại dịu dàng.

- Anh không phải sợ. Em là người đã cứu anh mà!

Cường nghe nói vậy thì ngạc nhiên, nhìn cô.

- Hôm trước, anh ngất đi trước cửa nhà em. Cô gái chỉ tay ra đường. Em nhìn thấy nên mang anh vào nhà. Mẹ không cho, ngăn em lại, nhưng em vẩn mang anh vào. Lúc đó anh sốt cao lắm, cứ để anh nằm ngoài đấy thế nào anh cũng chết.

Cô gái nói từ "chết" một cách bình thản, nhẹ nhàng rồi quay sang nhìn Cường không chớp. Cường chợt thấy mình như người vô ơn. Cô gái này là ân nhân đã cứu anh mà. Anh lúng túng:

- Tôi...Anh...xin lổi...

- Không sao, anh biết là được rồi. Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

- Chuyện lúc tối...là thế nào vậy? Cường ngập ngừng.

- À, lúc tối em định bảo anh qua phòng em nói chuyện, nhưng...bị mẹ em phát hiện ra nên...

Cường đưa tay lên đầu, vết đánh vẫn còn sưng to, đau nhức.

- Dường như mẹ em, bà ta...có cái gì đó không bình thường...anh xin lỗi vì nói như vậy...nhưng...

Cô gái cúi đầu.

- Vâng! Mẹ em bị điên!

Đáp lại cái nhìn kinh ngạc của Cường, cô gái nói tiếp:

- Từ lúc chồng em qua đời, bà càng ngày càng thay đổi, trở nên cộc cằn và không thích tiếp xúc với người khác, trừ những lúc cần thiết phải ra ngoài thì lúc nào bà cũng nhốt mình trong nhà, nhốt cả em, anh thấy đấy, bà khóa trái cửa lại thế kia.

- Chồng em? Vậy em là?

- Em là con dâu của bà. Cô cúi mặt buồn buồn. Cũng là con nuôi. Em mồ côi cha mẹ từ bé, lúc mười tuổi thì được gia đình chồng nhận nuôi. Rồi mười bảy tuổi, em thành con dâu nhà này.

- Chồng em mất lâu chưa?

- Lâu rồi anh à!

Cường nhìn cô gái đầy thương cảm. Cô còn trẻ quá mà phải chịu cảnh góa bụa, lại sống cùng với người mẹ chồng quái dị đến vậy.

- Sao em không ra ngoài sống?

Cô gái thở dài:

- Em cũng muốn, nhưng cách đây không lâu bà bị bệnh nặng, cứ tưởng không qua khỏi. Em săn sóc mãi mà bệnh cứ ngày một nặng. Có lúc em cứ ngỡ bà chết mất thôi. Vậy mà cuối cùng bà vẩn khỏe lại, thấy vậy em thương bà cô đơn nên không nỡ đi. Không ngờ sau khi khỏe lại, mẹ em bắt nhốt em luôn trong nhà, đi ra ngoài là bị bà bắt lại, có hôm còn đánh em.

- Bà ta đánh em? Sao em không nhờ người xung quanh giúp? Cường bực tức nói.

- Không được đâu anh. Xung quanh đây ai cũng sợ bà ấy hết. Cô gái cúi mặt, bật khóc.

Cường nói to:

- Ở đâu lại có người độc ác đến vậy chứ. Để anh nói với bà ta, bà ta không được làm thế. Em còn trẻ, đâu thể nào cứ chịu cảnh như thế này, cứ như là bị tù tội vậy.

Cô gái nức nở:

- Lúc đầu em nghĩ là bà thương em, không muốn sống một mình nên giữ em lại, nhưng càng ngày bà càng kỳ lạ, đáng sợ lắm...nói đến đó cô gái rùng mình co người lại.

- Kỳ lạ, kỳ lạ thế nào?

- Bà ấy càng lúc càng ít đi ra ngoài, nếu đi thì chỉ đi ban đêm, có hôm nọ, giữa khuya em nghe thấy có tiếng động bên ngoài, sợ có trộm nên em dậy xem thì em thấy mẹ em...giọng cô run run...bà ta... cắt cổ một con gà, lấy máu tươi cho vào bát rồi đưa lên miệng uống.

- Sao? Cường kinh hãi. Uống máu tươi à?

- Vâng, em nhìn thấy miệng bà ta đầy máu, sợ quá chạy về phòng đóng cửa lại, cả đêm chẳng dám ra ngoài.

Cường nổi gai ốc, anh lờ mờ nhớ lại những câu chuyện ma quái mà lúc ở quê anh thường nghe người làng kể lại. Anh đứng bật dậy:

- Chúng ta phải ra khỏi đây thôi. Em cũng vậy, nếu ở đây lâu là nguy đấy. Em đi theo anh, em còn bà con hay người than để nhờ cậy không?

Cô gái lắc đầu:

- Em là trẻ mồ côi, chỉ còn có một mình.

Cường suy nghĩ một thoáng:

- Em cứ đi theo anh, ta phải mau mau ra khỏi đây thôi. Em vào thu xếp tạm vài thứ rồi đi nhanh.

Cô gái nhìn anh thảng thốt, rồi chợt ngồi sụp xuống.

- E không đi được đâu anh.

- Sao vậy? Em không ở lại được nữa đâu? Ngần ngại một lúc, Cường nói: Anh ngờ là bà ta không phải bị điên đâu, mà là...anh ngập ngừng...Mà em phải đi thôi. Bà ta sẽ làm hại em đấy.

Cô lại khóc:

- Em thử bỏ đi mấy lần rồi anh. Nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bà ta biết em đi đâu.

- Làm sao mà biết được?

- Em không biết. Anh thấy vết sẹo này không? Cô vén tóc cho Cường nhìn. Lần trước lúc em trốn đi bà ấy đánh em đấy. Bà còn nói, nếu em bỏ đi lần nữa bà sẽ bẻ cổ rồi ăn tươi nuốt sống em.

Cường lại rùng mình.

- Lúc tối bà ấy lao đến siết cổ anh, em sợ anh chết, nên quỳ lạy van xin mãi bà ấy mới tha. Cô ngẩn lên nhìn:

- Thôi thì anh đi đi, em ở lại, dù sao cũng là mẹ con, bà không làm gì em đâu.

Cường chần chừ, anh rất muốn đi thật nhanh khỏi đây, linh tính cho anh cảm giác chẳng lành, về một chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng anh không thể bỏ lại cô gái tội nghiệp này. Chợt cô gái kêu lên:

- Em biết cách thoát rồi, nhưng anh phải giúp em. Em ngờ rằng bà ta có bùa phép chi đó nên mới biết được em đi đâu. Lâu nay em để ý thấy bà ta thường ngủ bên cạnh một cái hòm, trong hòm dường như bà ta đặt một con hình nhân ghi tên em, ở đầu hòm có dán một lá bùa, chỉ cần gỡ được lá bùa đó ra là em có thể đi. Em không tự tay gỡ lá bùa đó được, anh giúp em với.

Cô gái khẩn khoản van nài. Cường không kịp suy nghĩ, anh giục.

- Em dẩn anh vào phòng bà ta ngay đi.

Cô gái mừng rỡ toan dẩn anh vào thì chợt...cô dừng lại nghe ngóng...nét mặt bỗng trở nên tái xanh, hoảng hốt.

- Không kịp rồi, mẹ em bà ấy về sắp tới rồi, anh mau trốn đi, không bà ta giết anh đấy.

Cường lắng tai nghe xung quanh vẩn yên ắng.

- Anh có nghe thấy gì đâu?

- Không, bà ấy sắp về tới rồi, em nghe thấy mà, anh mau trốn đi.

- Còn em thì sao? Chẳng lẽ em không đi?

- Tối nay. Cô gái nhìn anh khẩn khoản nói. Bây giờ anh cứ trốn đâu đó xung quanh đây. Tối nay, đợi lúc mẹ em ngủ, anh vào nhà gỡ lá bùa. Anh đi đi, tối nay em sẽ ra cửa sổ ra hiệu cho anh vào, anh đi nhanh lên, phía sau có một góc hàng rào bị đổ anh trèo qua được đấy, đi đi anh, kẻo không kịp mất...

Nghe lời cô gái, Cường vội vã chạy ra phía sau, nhìn quanh quất, phía cuối vườn nơi um tùm dây leo quả là có một đoạn hàng rào bật gốc, những thanh tre đã mục gẫy, Cường đưa tay vẹt mớ dây tơ hồng uốn éo, vừa sắp trèo qua thì đã nghe tiếng bà già quát tháo trong nhà. Cường hoảng sợ lao nhanh qua, mặc kệ những đoạn tre lởm chởm chỉ chực cào vào da thịt.

Thoát khỏi ngôi nhà, Cường cắm đầu chạy một đoạn khá xa rồi từ từ dừng lại nghe ngóng, bóng chiều đổ xuống nền gạch đá loang lỗ của con đường nhỏ, từng vũng, từng vũng nước đục ngầu bốc mùi khăm khẳm của bùn đất quyện mùi rác rưởi vương vãi khắp nơi, phía sau đường chính là những căn nhà thưa thớt, lụp xụp và tối tăm tụt sâu trong những lùm cây um tùm. Cảnh chiều càng thêm ảm đạm bởi hoàng hôn sắp tắt, đỏ ối cả một vùng trời hắt cái ánh sáng hực đỏ như máu xuống mọi vật. Một cơn gió lạnh kéo qua, chợt...Cường lắng tai nghe, dường như phía sau anh có tiếng bước chân, tiếng chân ai đi thật nhanh, anh lạnh người, cắm đầu chạy thục mạng, càng chạy, anh càng thấy chân mình ríu lại, còn tiếng chân kia càng lúc càng gần. Anh nghe cả tiếng gió bạt hơi thở hổn hển của mình ù ù bên tai. Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt và cái miệng vương đầy máu tươi của bà già, cả đôi mắt long lên sòng sọc đầy thèm khát. Anh cứ chân trần mà giẫm lên bùn đất lổn nhổn đá găm.

- Cậu kia, đứng lại, đừng chạy nữa, đứng lại...

Đến lúc nghe tiếng gọi phía sau thì Cường mới như chợt tỉnh, đó là giọng của một người đàn ông, ông ta vừa chạy vừa gọi, giọng ngắt quãng trong tiếng thở. Anh từ từ dừng lại, ngoái đầu nhìn, anh nhận ra, đó là ông già anh gặp hôm trước ở hẻm, ông ta đang dứng thở dốc, mặt đỏ au vì cố chạy theo anh.

- Là ông, ông đuổi theo tôi làm gì?

- Tôi làm sao mà phải đuổi cậu. Tôi định hỏi cậu vài chuyện không ngờ cậu bỏ chạy nhanh quá. Tôi sợ cậu chạy mất nên phải đuổi theo gọi lại. Mà cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế kia?

Cường đã bình tĩnh trở lại, anh bước đến gần ông già:

- Thì đúng là tôi cứ sợ bị ma đuổi ông ạ. Rồi anh ngập ngừng. Không chừng... còn... đáng sợ hơn cả ma nữa.

Ông lão ngẩn lên nhìn anh bằng cặp mắt hoài nghi...rồi buông giọng:

- Nhà tôi cũng gần đây, cậu đến đó kể cho tôi nghe xem có chuyện gì nào.

Cường gật đầu, dù sao chốc nữa anh cũng phải quay lại gặp cô gái, dù thật ra trong lòng anh có phần sợ hãi khi nghĩ đến việc phải quay lại ngôi nhà đó. Rồi anh nhìn ông già, thoáng mừng khi nghĩ đến việc tìm được một người có thể giúp anh. Nghĩ vậy, anh bước nhanh theo ông, trời đã sụp tối hẳn.

Căn nhà nhỏ đến mức trông nó giống như một túp lều, cánh cửa xiêu vẹo trông như chỉ để lấp lại cái khung cửa. Qủa thật vậy, đó chỉ là một miếng ván mỏng, ông già chỉ đưa tay nhấc nó để qua một bên. Vừa nhấc ông vừa nói:

- Tôi tên Hưng, nhưng mọi người gọi tôi là thầy Năm, cậu đáng tuổi con tôi gọi tôi ông Năm được rồi.

Ông bật hộp quẹt, đốt cây đèn dầu, trong nhà chẳng có đèn điện. Ông đưa tay chỉ xuống tấm ván nhỏ kê trong góc.

- Cậu ngồi xuống đó đi, tôi đi pha trà uống cho ấm bụng.

Rồi ông để cây đèn dầu xuống trước mặt Cường rồi đi đến cái bàn nhỏ trong góc, ở đây cái gì cũng nhỏ xíu. Trong ánh đèn leo lét, chập choạng, Cường nhìn xung quanh, căn lều nhỏ chật chội, thoang thoảng hương trầm, xéo trước cửa ông già có treo một bó lá, nhìn kỹ là lá dâu tằm, loại lá dùng xua tà ma. Góc vách cạnh đó treo mấy lá bùa viết gì đó bằng mực tàu ngoằng ngoèo. Lá bùa. Cường chợt nghĩa đến cái lá bùa mà chốc nữa anh sẽ gỡ để giải thoát cô gái đáng thương. Ông già này, chắc ông cũng hiểu biết về bùa phép phần nào, liệu ông có thể giúp anh gỡ được lá bùa kia không? Đang suy nghĩ, thì ông Năm bưng ấm trà ngồi xuống.

- Chuyện ma quỷ của cậu nói thật ra là thế nào vậy?

- Cháu không dám chắc ông ạ! Cháu chỉ cảm thấy những chuyện cháu gặp đáng sợ quá!

Ông Năm thong thả rót trà vào tách, hương trà bốc lên thơm ngát.

- Đâu, cậu kể cho tôi nghe xem nào.

Cường nhấp một ngụm trà, hương Nhài thơm dịu cùng vị trà ngọt như mật ong khiến đầu óc anh dịu lại. Anh từ từ kể lại cho ông Năm nghe những chuyện kỳ dị anh gặp phải ở ngôi nhà.

***

Trăng đã lấp ló sau những rặng cây đen, trăng vọng nên tròn to và sáng rực. Ông Năm đưa mắt nhìn trăng, nhìn xa xăm.

- Cậu định thế nào?

- Cháu định quay lại ngôi nhà đó!

- Để làm gì? Để gỡ lá bùa đó sao? Tôi khuyên cậu không nên quay lại nơi đó làm gì.

- Nhưng cháu đã hẹn cô gái, cháu phải quay lại giúp cô ấy, không nên để cô ấy trong ngôi nhà đó thêm một ngày nào nữa.

Nói đến đây, Cường chợt nhớ ra là anh chưa biết tên của cô gái. Trong lúc vội vã hoảng sợ, anh chẳng có thời gian nhớ tới chuyện đó. Ông già lắc đầu:

- Tại sao cậu phải làm vậy?

- Vì...Cường ngập ngừng. Bà ta, bà già quái dị đó, cháu cảm thấy...

- Cậu nói là bà ta uống máu tươi và ăn thịt sống à? Ông già lên tiếng ngắt lời anh. Cậu còn thấy gì lạ nữa không?

- Trong ngôi nhà đó có một cảm giác rất đáng sợ.

- Đáng sợ như thế nào?

- Cháu...cháu không nói rõ được...thỉnh thoảng cháu thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cường rùng mình.

- Đồ vật trong nhà như thế nào?

- Ít lắm, một bộ bàn ghế, một cái tủ thờ...tất cả đều rất cũ, trông như những đồ vật ngày xưa,...

- Trong nhà có cái gương nào không?

- Gương à! Dường như là...không, cháu không biết trong phòng cô gái có không.

- Ngoài ra cậu còn nhận thấy gì nữa không? Ông già không trả lời, vẩn hỏi tiếp.

- Thật ra cháu bị sốt nên nằm li bì một chổ nhưng...cái mùi đó, rất khó chịu.

- Mùi gì?

- Nghe như mùi chuột chết, khăm khẳm.

Ông già lặng người nhìn Cường chăm chú, nhưng dường như ông đang suy nghĩ lung lắm, ánh mắt vô định không chớp, gương mặt ông sọp lại, già đi, hằn lên những nét khắc khổ của người dạn dày sương gió. Cường ngập ngừng...

- Cháu đang lo ông ạ!

- Cậu lo cái gì?

Cường ngập ngừng ba lần bốn lượt mới dám nói, giọng run run:

- Ông có nghe đến chuyện quỷ nhập tràng bao giờ chưa?

Ông lão giật phắt người.

- Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về những người bị quỷ nhập, rất giống với bà ta. Đến một lúc nào đó con quỷ sẽ không còn ăn thịt và uống máu gà vịt nữa, nó sẽ uống đến máu người. Cường thì thào.

- Cậu đã biết vậy sao còn muốn trở lại ngôi nhà đó?

- Cháu không biết, cháu chỉ muốn giúp cô gái đó, cháu e là bà ta sẽ không tha cho cô gái, sẽ hại cô...mặc dù...thật ra...cháu thú thật với ông là cháu rất sợ. Nên...

- Chốc nữa tôi sẽ đi với cậu.

- Sao? Thật ạ?

Cường mừng rỡ vô cùng, anh đang không biết làm cách nào để thuyết phục ông già.

- Nhưng...cậu phải nghe lời tôi bảo.

Cường nhìn ông già, ngoài kia, trăng đã lên cao, cả vùng chìm trong ánh trăng lạnh lẽo.

............. (còn nữa)

Trang Bảo DN

Ngày đăng: 19/06/2015
Người đăng: Trang Bảo DN
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage