Gửi bài:

Trăng lạnh (Phần cuối)

Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm u của nơi anh đã ở mấy ngày qua, gió lùa ù ù qua những cành lá um tùm tối đen, cái vùng đen tối đó phủ lên ngôi nhà như giấu kín những điều kì dị trong đó. Hai bóng người lặng lẽ đến gần cổng, nấp sau bụi cây dại nghe ngóng, trong nhà im lặng như tờ. Cường không dám thở mạnh, anh căng mắt quan sát nhưng chẳng thấy gì, cánh cửa vẫn đóng im lìm. Vẳng trên không trung có tiếng cú kêu càng tăng thêm phần hồi hộp cho anh, tim Cường đập dồn trong ngực. Nhìn sang, ông già khom lưng kề bên anh, ánh sáng của trăng làm anh thấy rõ khuôn mặt của ông, điều đó làm anh yên tâm phần nào.

***

trang-lanh-phan-cuoi

Đêm càng khuya, sương xuống đã ướt cả vai áo, Cường thấy sốt ruột, cái lạnh lẽo dần ngấm vào thịt. Anh nhủ:

- Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra cho cô ấy rồi sao?

Chợt ông già nắm chặt lấy vai anh. Cường giật mình, trong nhà chợt sáng lên, có ai vừa mới bật đèn, rồi có tiếng cửa mở, dáng áo trắng của cô gái chợt hiện ra bên cánh cửa mở hé. Cường đợm bước, ông già vẫn đứng yên một chổ, Cường quay lại định giục ông ta thì thấy ông già nhìn trừng trừng vào nhà với một vẻ kỳ lạ, nửa như kinh ngạc, lại như sợ hãi.

- Kìa ông...

Cường gọi, ông già vẩn giữ vẻ mặt đó, nói nhanh:

- Ừ, cậu vào trước đi, tôi vào ngay, cứ làm như tôi đã dặn.

Cường nhìn ông già rồi bước vào, trong lòng bán tín bán nghi: "Hay là ông ta sợ?"

Cô gái vừa nhìn thấy anh đã vào nhà thì vội khép cữa lại ngay. Chẳng để anh kịp hỏi gì cô đã nói:

- Nhanh lên anh, kẻo không kịp mất.

- Bà ấy ngủ rồi à?

- Vâng, em đợi bà ngủ say rồi mới dám ra mở cửa, ta vào nhanh lên anh.

Cô gái nắm tay anh kéo vào phòng. Cường vội bước theo. Ngay lập tức, mắt anh như phủ một màn đêm đen kịt, căn phòng quá tối khiến anh chẳng thấy gì, anh giơ hai tay quơ xung quanh, chẳng có gì, vây quanh anh là cái dày đặc của bóng tối. Cường không dám gọi cô gái vì sợ làm bà già thức dậy. Chợt tay anh chạm vào một vật gì đó cứng, Cường mò mẫm trong bóng đêm, dường như đó là một cái bàn, trong một chốc, Cường cảm thấy như tà áo của cô gái vừa phớt qua tay anh. Rồi một cánh cữa sổ mở ra, ánh trăng chỉ chờ thế tràn vào qua khoảng hở nhỏ đủ cho anh nhìn thấy được, cô gái đứng cạnh khung cửa nhìn anh. Cường giơ tay ra hiệu để cô gái chỉ cho anh chổ dán lá bùa quái ác kia. Cô gái đưa tay chỉ về phía anh, dường như cô ta sợ điều gì đó nên không dám đến gần. Nhìn theo hướng cô gái chỉ, anh chợt nhận ra, anh đang đứng ngay đấy, tay đang đặt lên một cái hòm gỗ, không, Cường trợn mắt, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng, anh nhìn thấy một cái quan tài, ngay đầu quan tài có dán một mảnh giấy, đó chính là lá bùa. Cường giật mình, cái quan tài này đã có từ lúc nào? Anh nhìn cô gái, cô ta lẳng lặng gật đầu nhìn anh bằng ánh mắt van lơn.

Cường đưa tay run run chạm vào lá bùa, tim anh chợt nảy lên đập thình thịch. Một cơn gió từ cửa lùa vào lạnh buốt. Vừa lúc đó, một tiếng thét dữ tợn vang lên...Cường giật bắn người, anh đang cầm lá bùa trong tay. Trước mắt anh, bà già từ đâu xuất hiện, mắt long sòng sọc giận dữ, bà ta lao về phía anh, Cường hoảng hốt lùi lại, anh quay ra sau tìm cô gái, cô ta vẫn đứng yên đó, Cường nắm tay cô kéo chạy. Bà ta nhào đến nắm lấy vai Cường, không ngờ bà già ốm yếu lại có sức mạnh hơn cả một trai tráng như anh, suýt nữa anh bị bà ta kéo ngã, nhưng sự sợ hãi làm cho Cường mạnh mẽ hơn, dùng hết sức bình sinh anh đẩy một cái thật mạnh, bà già ngã chúi xuống, Cường kéo cô gái chạy ra cữa sau, nơi ông già Năm đang chờ. Cữa sau đã được ông già mở toang, ngoài sân trăng sáng như ban ngày. Cường nhắm mắt cắm đầu chạy, tiếng bà già gào thét phía sau. Đến cữa, vừa nhìn thấy ông Năm, Cường lại nắm chặt tay cô gái chạy tiếp. Bên tai dường như nghe ông ta kêu lên gì đó, nhưng mong muốn ra khỏi ngôi nhà khiến anh cứ chạy. Phần còn lại là nhờ bùa phép của ông già, mong sẽ cản lại được con quỷ đáng sợ kia. Đó là kế hoạch mà Cường với ông Năm đã bàn lúc ở túp lều. Tiếng gào thét điên dại kia nhờ gió bạt qua tai Cường chỉ còn tiếng ù ù, một lúc sau Cường nhận ra mình và cô gái đã chạy ra khỏi những hàng cây, những bụi rậm um tùm tăm tối, xung quanh anh chỉ còn tràn ngập ánh sáng trong vắt của trăng. Cường thở hổn hển ra cả bằng tai, anh phải tìm đường cùng cô gái chạy về họp mặt ở túp lều của ông già Năm. Nghĩ đến ông già, anh chợt đâm ra lo lắng, không biết một mình ông ta có chống lại nổi không? Đáng lẽ ra anh nên ở lại giúp ông ta, hy vọng ông già sẽ không sao. Chợt...Cường dừng lại. Một đám mây lướt qua che khuất ánh trăng, mọi thứ xung quanh tối mờ mờ. Sao anh không nghe thấy gì khác ngoài tiếng thở của anh. Cô gái từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng chạy theo anh như một cái bóng, một cái bóng kỳ dị. Bàn tay cô anh vẫn nắm chặt, nhưng sao nó lại mềm và lạnh đến thế kia, anh như đang nắm một mớ thịt lùng nhùng, nhầy nhụa. Một sự lạnh lẽo từ từ chạy dọc sống lưng Cường. Có một điều gì đó lướt qua tâm trí khiến anh rùng rợn. Ánh trăng dần trở lại, không gian tĩnh mịch lặng như tờ, rồi Cường kinh hãi nhận ra nơi anh đang đứng. Không phải là con đường nhỏ dẫn đến túp lều, trước mắt anh là ngôi nhà cũ hoang tàn đó, Cường sững sờ...

Anh dường như không còn tin vào mắt mình. " Không, không thể nào..." Cường rên lên...Dưới sự lạnh lùng của trăng, không gian lặng gió oi nồng, anh đang đứng trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất của anh, nơi căn nhà giờ là hoang tàn, đổ nát được phủ lên dòng sáng của ánh trăng, lúc này chỉ càng làm sự u tối rõ thêm lên đầy ghê sợ như dự báo một chuyện kinh hoàng sắp đến...

Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, anh nhận ra mình đã không còn nắm tay cô gái nữa, nhưng anh biết cô ta vẩn đứng phía sau anh, vẩn im lặng như thế từ lúc anh tháo lá bùa. Cái điều anh vẩn hoài nghi chợt chạy qua suy nghĩ, rồi lần lượt, từng việc làm, từng lời nói, từng chuyện một xảy ra từ khi anh đến ngôi nhà này lướt nhanh qua đầu anh. Chuyện gì đã xảy ra? Không có lẽ...

Anh định quay đầu lại, anh muốn...nhưng anh sợ hãi...Phía sau anh là một cặp mắt đỏ ngầu, khát máu chăng?

Có tiếng động, Cường giật mình, anh vẩn đứng yên, những gì anh nghĩ, những suy nghĩ thoáng trong đầu anh từ nãy đến giờ nhanh lắm, chỉ vài khoảnh khắc thôi. Vậy mà Cường tưởng như dài dằng dặc. Bây giờ anh phải làm gì đây, cô ta đang tiến lại gần? Bàn tay cô ta đưa ra sắp chạm lấy anh. Cường thu hết sức quay người lại, thì...

...phía sau anh chỉ là khoảng không trống rỗng. Cô gái đã biến mất.

Cường căng mắt ra nhìn, sau bao nhiêu việc anh hoài nghi chính cả những giác quan của anh, dường như mọi thứ đều không có thật, cả cô gái, cả bà già và ngôi nhà kia nữa. Anh đã nhiều lần cầu mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Cô ta biến mất được sao? Anh mới buông tay cô ta được một lúc thôi. Anh đưa bàn tay lên, và nhìn thấy, lòng bàn tay anh dính một lớp mỏng thứ gì đó đen đen bốc mùi hôi tanh khủng khiếp, anh gỡ từng lớp ra, nhầy nhụa như da người bị bong từng lớp. Cái gì thế này? Cường ghê sợ cố gỡ sạch thứ gớm guốc đó...

Chợt, có tiếng người la hét dữ dội. "Rầm". Cường quay ngoắt lại thì thấy ông Năm đang ôm ngực nằm sóng soài trên nền đất đầy gạch ngói, ông quằn quại kêu la, Cường vội chạy đến đỡ ông ta, ông già rên lên mấy cái rồi ngồi dậy, đưa tay chỉ vào nhà, trên tay ông vẫn còn cầm chặt một lá bùa.

- Bà ta đang ở trong đó, nhưng không phải bà ấy...

Nói chưa dứt câu, ông Năm lại ôm ngực đau đớn. Cường dìu ông ta đứng dậy.

- Ông đã trị được bà già đó chưa, ông ếm con quỷ ấy rồi à? Cường sốt ruột hỏi dồn, anh lo sợ nhìn quanh.

- Không, không...ta nhầm rồi...con quỷ ấy...

Một tiếng gào khủng khiếp cắt ngang lời ông ta, bà già xuất hiện, mắt bà ta long lên sòng sọc, sự giận dữ cùng cực khiến gương mặt bà ta trở nên dị dạng. Lưng bà ta cong oằn xuống vì sức nặng của cái vật mà bà ta đang kéo lê trên mặt đất, dưới ánh sáng lờ mờ, Cường nhận ra, đó là cái hòm bị ếm bùa. Tiếng gỗ kéo trên nền đất sồn sột, sồn sột vang lên trong sự im lặng của màn đêm, thời gian như dừng lại, cô đọng trong nỗi hãi hùng.

Cường hoảng hốt lùi lại, nhưng không kịp, bà già như con thú dữ lao vào anh cào cấu, bà ta gào lên:

- Mày trả con gái lại cho tao, không tao giết mày ngay, tao giết mày...con tao đâu?

Cường tối tăm mặt mũi cố chống trả, mặt anh bị một vết cào rớm máu, bà già càng như con thú say mồi gầm gừ.

- Tao sẽ giết mày như tao giết thằng ăn cướp kia, tao sẽ cắt cổ mày...Tao chôn sống mày, cho mày chết từ từ, mày sẽ thấy da thịt mày dần thối rữa.

Cường kinh sợ nhớ lại những cơn ác mộng, anh gào lên nhưng không cách nào thoát khỏi bà ta, bàn tay gân guốc xương xẩu đó như những rể cây thít chặt lấy cuống họng anh, làm anh nghẹt thở, anh ngất đi.

Tiếng rào rào dội bên tai, Cường khẽ cựa người, anh bật ho sặc sụa, mở mắt, anh hốt hoảng nhận ra người mình phủ đầy đất và từng lớp, từng lớp đất vẩn cứ dội lên người anh, chôn cả nữa người, Cường cố mở mắt nhìn lên, anh thấy bà già đang đứng trên thành huyệt sâu, cuốc đất đổ xuống. Bà ta định chôn sống anh thật sao? Cường vùng vẫy dưới lớp bùn đất, miệng cố há ra hớp lấy không khí, rồi anh tê dại đi khi bên cạnh anh là một xác người cứng đờ, nằm dưới huyệt như đã từ lâu lắm rồi. Người này cũng bị bà ta chôn sống, số phận anh rồi sẽ cũng như thế. Đuối sức, anh xuôi tay, nhìn khoảng không phía trên càng lúc càng đen tối lại.

Bỗng, có tiếng gọi, rồi một bàn tay nắm lấy anh kéo lên, anh lại hít thở được. Cường hé mắt nhìn, lờ mờ trước mắt anh là mái tóc dài và màu áo trắng. Là cô ta, khuôn mặt cô gái nhạt nhòa nhìn không rõ, dường như chỉ là một hình bóng chập chờn.

Một cú lắc mạnh người làm Cường ú ớ mở mắt, người anh lạnh toát, ướt đẫm, anh thấy mình đang ngồi bên thành huyệt, nhìn xung quanh, những nấm mồ lạnh lẽo, âm u. Nghĩa địa hoang tàn dưới trăng. Giọng ông Năm vang bên tai:

- Cậu không sao chứ, tôi cứ lo không cứu kịp cậu, tôi phải đợi bà ta bỏ đi mới dám ra...

Cường vội nhìn xung quanh, bên cạnh anh chỉ có ông Năm, anh vội vàng hỏi:

- Cô ta đâu rồi, cô ấy mới ở đây mà, cô ta vừa kéo tôi lên...

- Ai? Cô gái à? Là tôi kéo cậu lên chứ ai, lúc tôi đến đã thấy tay cậu bám trên mép huyệt nên vội kéo cậu lên đây, chứ tôi đâu thấy ai nữa.

- Ông thật không thấy cô ta à?

Cường như không tin, anh lại nhìn xung quanh, xem cô ta có nấp đâu đó giữa những nấp mồ nhấp nhô trong nghĩa địa không, nhưng không, anh không thấy màu áo trắng của cô, chỉ có những bụi rậm nhỏ không che hết một người.

Ông Năm cất giọng, hơi run run:

- Mà...cậu nghe tôi nói này...cái cô gái mà cậu nói với tôi ấy,...từ đầu hôm đến giờ tôi...tôi... chẳng nhìn thấy cô ta.

Cường nghe mà bàng hoàng, anh nhìn ông già chằm chằm, ngỡ ông ta nói đùa.

- Sao? Rõ ràng cô ta ở ngay đấy, lúc cô ta mang đèn ra mở cữa cho tôi vào, ông cũng thấy mà, cả lúc tôi cùng cô ta chạy ra cữa sau ngang qua mặt ông nữa, cô ta là cô gái mặt áo trắng, tóc dài...

Ông Năm ngắt lời:

- Tôi thật chẳng thấy cô gái nào hết, lúc cậu bước vào tôi chỉ thấy bỗng dưng cữa mở, trong nhà tối om, chẳng thấy đèn đuốc chi hết, tôi cố nhìn, ánh trăng sáng thế mà tôi vẫn chẳng thấy ai, lúc đó tôi cứ nghĩ mắt mình nhìn không rõ, rồi lúc cậu chạy ra cữa sau tôi cũng chẳng thấy cậu dẩn theo ai, chỉ thấy cậu bỏ chạy thục mạng. Lúc đó, tôi định đuổi theo hỏi cậu có cứu được cô gái không thì... đã bị bà già kia lao ra bóp cổ rồi. Suýt tý thì chết.

Cường thần người ra, đã có chuyện gì? Ông Năm xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay ông là một lá bùa nhàu nát.

- Cậu xem này, đây là lá bùa mà cậu đã gỡ trên nắp chiếc hòm đó. Tôi xem thì thấy, đây đúng là bùa chú, nhưng...không phải là bùa chú giữ người, mà... ông Năm hạ giọng thì thào, mà đây là...bùa giữ ma.

Cường giật mình, ông Năm nói tiếp:

- Tôi biết loại bùa này, tuy chưa từng dùng, vì loại bùa này rất độc địa, dùng để giữ cho xác người đã chết không bị thối rữa, do vậy nên linh hồn người chết sẽ không được siêu thoát, mà cứ lởn vởn bên xác, lâu dần sẽ thành hồn ma bóng quế vất vưởng.

- Vậy...Cường lắp bắp...cô ta đã nói dối, cô ta bảo tôi gỡ lá bùa để...Cường lạnh người, những gì cô gái nói, những cử chỉ kỳ lạ của cô ta hiện lên trong óc. Cái mùi hôi thối mà anh thường ngữi thấy và cặp mắt đen thỉnh thoảng vằn lên những tia đỏ.

- Cô gái đó, tôi nói cậu đừng sợ, có lẽ...cô ta chính là...

- Còn bà già thì sao?

- Bà ta là người thường, điều đó tôi dám chắc, tôi đã vật lộn với bà ta một lúc mà.

Cường ngừng lại một lúc rồi ngập ngừng:

- Nếu...nếu...thật sự cô ta lừa tôi, cô ta là... tôi đã gỡ cái lá bùa thì chuyện gì sẽ xảy ra?

- Cái xác sẽ thối rữa, và...và... cô ta sẽ không bị nhốt trong ngôi nhà đó.

Một tiếng gào khủng khiếp vang lên, cả hai người quay nhìn về hướng ngôi nhà. Cường bật dậy nắm tay ông Năm. Ông ta kêu lên:

- Cậu định làm gì?

- Quay lại ngôi nhà.

- Cậu điên à? Quay lại đó là chết đấy, tôi không quay lại đó đâu.

- Tôi muốn xem cho rõ, tôi không tin những chuyện ma quỷ này, Chính ông cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra ở ngôi nhà đó. Lúc thì ông nói là bà già, lúc thì ông nói là cô gái, tôi phải tận mắt nhìn thấy mọi thứ.

- Nhưng nếu sự thật là ở đó có một con quỷ thì quay lại đó rất nguy hiểm.

- Dù sao họ vẩn chưa hại gì tôi, và...có lẽ, Cường trầm giọng, tôi đã chết ngoài đường nếu bà già không mang tôi vào nhà. Nếu ông không muốn đi thì tôi sẽ đi một mình.

Cường quay lại ngôi nhà, anh dường như không còn tin vào mắt mình, căn nhà không còn như lúc anh mới đến, bây giờ nó chỉ là một đống đổ nát hoang tàn, khung cữa gổ nơi anh nhìn thấy cô gái lần đầu tiên nằm chỏng chơ dưới đất, vài mảnh dây leo quấn lấy cây cột đen ngòm như vốn dĩ nó đã ở đó rất lâu. Trong đám đổ nát đó, Cường nhìn thấy cái quan tài, anh bước đến, run run mở nắp...

Nắp quan tài vừa bật lên, anh nhìn vào, chẳng có gì trong đó. Ông Năm đoán nhầm chăng?

Tiếng khóc than của bà già vang lên sau lưng anh, anh quay lại, bà ta rũ rượi ôm lấy một xác người áo trắng, bà ta lả người đi, nằm thêm thiếp, chắc là vì quá mệt mỏi. Cường bước đến gần, anh muốn nhìn cho rõ người mà bà ta ôm trong lòng, anh đến cúi xuống nhìn, bỗng...đầu người đó bật ra nhìn trừng trừng vào mặt anh. Cường hoảng kinh, trời ơi! Anh kêu thầm trong bụng, là cô gái, khuôn mặt đó, vết sẹo bên má, dưới trăng anh nhận thấy cô ta chỉ còn là một cái xác xanh xám, mềm nhũn, từng mảng da mặt đã bong lên, bốc mùi hôi tanh, đúng là cô ta đã chết từ lâu. Bà già đã vừa mang cô ta từ trong quan tài ra.

- Cậu đã tin tôi chưa? Giọng ông Năm phía sau. Lúc mới đến đây tôi đã nghe kể về chuyện ở ngôi nhà này, dân trong vùng này thường nhắc một chuyện đã xảy ra chưa lâu. Trước đây có một gia đình ba người sống ở đây, hai vợ chồng và một đứa con trai. Cuộc sống họ rất giàu có do người vợ vốn là một thầy bùa ngãi, có rất nhiều người tìm đến nhờ bà ta nuôi ngãi, ếm bùa dù là bà lấy giá rất cao. Sau, họ nhận nuôi thêm một cô con gái nhỏ mồ côi, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau đã đem lòng yêu nhau. Khi nhận ra hai đứa con mình yêu thương nhau thì họ đã tổ chức đám cưới, cô con gái trở thành con dâu. Họ sống rất hạnh phúc. Vì nuôi đứa con gái từ nhỏ nên bà mẹ chồng thương nàng dâu như con ruột, quấn quýt lấy nhau. Nhưng chuyện bất hạnh xảy ra cho gia đình này, hai người đàn ông trong một chuyến xe về quê đã bị tai nạn, họ chết, để lại hai người đàn bà đau khổ, nương tựa nhau, họ càng yêu thương gắn bó nhau hơn. Dân trong vùng cũng thương, nên thường xuyên giúp đở hai người đàn bà bất hạnh. Rồi bỗng một đêm, họ nghe có tiếng gào thét trong nhà, mọi người vội chạy đến thì thấy cữa mở toang, bà già mắt long lên sòng sọc, cầm dao quơ tứ tung, gặp ai cũng đòi giết, nhìn trên sàn thì họ thấy cô gái nằm trên vũng máu, đã chết. Qua những lời điên loạn của bà già thì họ cũng dần hiểu, có một tên cướp đã vào nhà tìm của, cô con gái chống cự và đã bị hắn ta giết. Mọi người tìm cách khuyên giải, nhưng bà ta chẳng chịu cho ai đến gần cô gái, mọi người mang hòm đến, thuyết phục bà ta chôn cất con nhưng bà ta bảo là cứ để bà ta tự lo việc đó. Thuyết phục mãi không được nên đành thôi. Họ đành để bà ở một mình. Từ đó, bà ta trở nên điên loạn, không tiếp xúc với ai. Ai hỏi bà ta cũng đáp lại bằng ánh mắt hằn học. Dân làng còn nhận thấy một điều lạ là, sau chuyện đó bà ta luôn đóng cữa nhà im ỉm và tất cả đàn ông, ai đi qua cữa nhà bà ta lúc về sẽ đổ bệnh nặng, gà vịt trong làng cứ bị mất một cách kỳ lạ, có lần người ta thấy chính bà già lén vào chuồng gà bắt đi. Từ đó người ở đây đâm sợ, họ không dám đến gần ngôi nhà này nữa, tụi trẻ con thỉnh thoảng vẩn bảo là thấy bóng một người con gái tóc dài lướt qua sau những song cữa...

Cường lặng người nghe ông Năm nói, vậy cô ta đúng là...

Chợt bà lão hé mắt mỏi mệt, bà rên rỉ:

- Thu ơi!...sao con bỏ mẹ mà đi...

- Tôi đoán là bà ta đã không chôn cất cô gái, tình thương quá lớn với cô ta nên bà ấy đã dùng hạ sách là giữ lại xác, khiến cô ta trở thành một hồn ma vất vưởng, chỉ để giữ cô gái bên cạnh mình. Hằng đêm bà ấy dùng máu tươi để giữ xác cô ta còn nguyên vẹn cho đến giờ.

- Thu ơi!...

Bà ta gào lên, một tay vẫn ôm sốc cái xác giờ đã bị hủy hoại, một tay đưa ra phía trước, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến Cường và ông Năm nỗi gai ốc. Cường từ từ quay lại thì nhìn thấy cô ta đã đứng ở sau lưng tự lúc nào.

Nhìn cô lúc này mỏng manh như một làn khói, cô nhìn bà già buồn bã.

- Con...con về với mẹ! Bà ta mừng rỡ.

- Không, cô lắc đầu, con phải đi mẹ ạ, con đáng lẽ phải đi lâu lắm rồi, mẹ đừng giữ con. Mẹ hiểu điều đó mà.

- Mẹ không hiểu, tại sao con không muốn ở lại với mẹ, mẹ sẽ làm cho con sống lại.

- Không, con biết mẹ thương con, nhưng con không muốn như thế này nữa, con phải đi, tất cả điều là nghiệp chướng, con và mẹ điều phải trả.

- Nghiệp chướng gì chứ? Bà ta gào lên.

- Bằng bùa ngãi, mẹ đã làm hại bao nhiêu người, cha con và cả chồng con, họ chết vì phải trả cái nghiệp mà mẹ đã mắc, giờ đến con phải trả, mẹ còn muốn con vất vưởng thế này mãi sao? Hằng đêm, mẹ phải dùng máu để nuôi con. Giờ mẹ trong mắt mọi người trong làng cũng đã không còn là con người nữa. Giọng cô buồn thảm. Giờ con xin mẹ, mẹ cho con đi, con đi gặp cha con, chồng con...

- Con ơi...con đừng bỏ mẹ...mẹ sống với ai...

Bà già gào lên, rũ rượi...cố vươn tay nắm bắt cái bóng hình kia...cô gái nhìn bà buồn bã, ánh mắt như dùng dằng không nở dứt, cô lướt đến, lúc cô ta lướt qua giữa Cường và ông Năm, Cường khẽ rùng mình vì cô ta tựa như một làn hơi lạnh buốt. Cô ta đến gần bà già, ngồi xuống nhìn bà rồi đưa tay lên khuôn mặt nhăn nheo đang đầy nước mắt. Trong khoảnh khắc đầu người con gái gục vào lòng bà. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:

- Mẹ thương con, mẹ cho con đi mẹ nhé!

Rồi cô từ từ đứng dậy, ánh mắt thê lương nhìn mẹ mình, hai dòng nước mắt đen ngòm chợt chảy xuống từ mắt cái xác bà già đang ôm. Bà già cố níu lấy tay con, nhưng cô gái giờ chỉ là một bóng hình, bà ta cứ như nắm lấy một ảo ảnh, một ảo ảnh dần tan. Cô khẽ khàng, nức nở:

- Con... chào... mẹ!

- Cô Thu! Cường chợt bật tiếng gọi, cô gái quay nhìn anh, ánh mắt tha thiết trong một thoáng ánh trăng đổ xuống như tấm màn trong suốt xuyên qua bóng hình đó mờ ảo rồi dần nhạt nhòa mất hẳn. Cường thẩn thờ, trong lòng thấy vương vất một ánh mắt dịu dàng của một đêm trăng hôm nọ.

- Con ơi! Bà già gào khóc, bà ta giờ chỉ ôm siết cái xác mà hôn hít. Rồi bà ta điên lên lảm nhảm...Con phải ở với mẹ, mẹ sẽ làm con sống lại, lá bùa, mẹ sẽ tìm cách viết một lá bùa khác, ai động đến con mẹ sẽ giết hết, như mẹ giết cái thằng dám giết con, mẹ chôn sống nó, cho thịt nó thối rữa.

Rồi bà ta ôm nâng niu xác cô gái trong tay, ôm vào căn nhà hoang tàn, vừa đi vừa cười khóc. Cường toan ngăn bà ta lại thì ông Năm giữ chặt lấy anh, ông lắc đầu. Cường chựng lại, nhớ câu nói của Thu: - Tất cả điều là nghiệp chướng. Anh ngẫn lên nhìn trăng khi bước xa khỏi ngôi nhà, trăng vẫn sáng lạnh lùng, đêm nay là một đêm dài mà suốt đời anh sẽ không quên được.

Khi hai người vừa đến túp lều của ông Năm thì nghe có tiếng náo động dội ra từ căn nhà. Ngoái lại nhìn, từng cuộn khói bốc lên, mọi người quanh đó tỉnh giấc vội chạy đến, Cường với ông Năm quay lại xem, len lỏi giữa đám đông đang đứng xôn xao, mọi người cố dập lữa, nhưng quái lạ, ngôi nhà hoang tàn tưởng chừng chẳng có gì lại cháy dữ dội đến vậy, trong màn lữa đỏ ngòm, nghe có tiếng gọi con của bà già. Mọi người ai cũng lấy làm xót thương cho một gia đình bất hạnh. Ông Năm buông một câu, giọng bùi ngùi:

- Mọi chuyện rồi cũng kết thúc.

Hôm sau, Cường từ biệt ông Năm về quê.

- Cậu về quê mạnh giỏi nhé! Ông nói

- Dạ! Ông cũng giữ sức khỏe.

- Ừ, ông Năm buông giọng rồi tần ngần nói:

- Tôi cũng định bỏ nghề thầy bùa luôn cậu à. Sau chuyện này, tôi thấy mình không theo cái nghiệp này được nữa, tôi cũng từng làm không ít chuyện sai trái, giờ nghĩ lại, tôi thấy sợ. Ông thở dài. Mong là kịp lúc.

Đi một đoạn, Cường quay nhìn lại, thấy dáng ông già vẫn đứng lặng ngắt, nhìn đâu đó vào khoảng không xa xăm, trông ông ta khắc khổ, già sọp đi hẳn. Nghiệp báo, liệu có ứng với ông ta?

***

Một thời gian sau, cuộc sống nông dân yên ả dưới quê khiến Cường dần quên đi chuyện cũ. Chỉ thi thoảng anh lại nằm mơ thấy đôi mắt của Thu nhìn anh, mơ thấy anh ngồi dưới trăng trò chuyện với cô.

Buổi chiều hôm nay, sau khi mệt nhoài với công việc ngoài đồng, Cường khoan khoái bước vào nhà, trong nhà đang có khách, vợ chồng người hàng xóm ẳm đứa con trai mới sinh sang chơi. Họ còn dẫn theo một cô bé gái nhỏ trông rất xinh xắn đang chơi cùng thằng con trai lớn của anh. Vợ anh mất đã lâu, thằng bé thường ngày rất ít nói, nhưng hôm nay trông nó hoạt bát hẳn. Hai vợ chồng hàng xóm đùa:

- Tôi mang con dâu sang cho bác đấy, coi bộ thằng An thích con bé rồi. Chúng ta làm sui gia đi.

- Tôi nhớ anh chị mới có cháu bé này thôi, vậy còn con bé này...Cường ngạc nhiên.

- Vợ tôi vừa nhận nuôi ở trại mồ côi đấy, cô ấy đi làm từ thiện, vừa nhìn đã thấy có cảm tình với con bé nên mang về nuôi, con bé ngoan lắm, đã phụ mẹ chăm em được rồi. Người chồng vui vẻ kể.

- Con đến đây chào bác đi này Thu ơi! Giọng người mẹ ngọt ngào.

Cái tên khiến Cường nhìn chăm chú vào đứa bé đang ngoan ngoãn chạy đến cúi đầu chào anh rất lễ phép, khi con bé ngẫn đầu lên, Cường thoáng giật mình, dưới mái tóc dài, một vết bớt đỏ ẩn hiện chạy dài bên gò má./.

TG: Trang Bảo DN

 

Ngày đăng: 24/06/2015
Người đăng: Trang Bảo DN
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Tiền không mua được hạnh phúc
 

Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng phải mất bao nhiêu tiền người ta mới nhận ra điều đó?

Thiên thần sa ngã - Tào Đình

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage