Gửi bài:

Hồn Hoa

Cuộc sống này, đối với tôi cũng chưa là dài, nhưng cái thú đi đây đi đó, rong chơi tự tại đã cho tôi gặp rất nhiều người, nghe nhiều chuyện. Có những chuyện đời bình dị, cũng có những chuyện nhuốm màu sắc hoang đường, kỳ lạ. Và dù bán tín bán nghi trong thâm tâm tôi luôn muốn chính mình là nhân vật trong những câu chuyện đó. Cuộc đời luôn có những người đi tìm mộng tưởng, để rồi sống giữa thực và hư.

***

hon-hoa

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Một trưa tháng sáu, mùa hè nở đầy trên những cành phượng đỏ ven đường, tiếng ve như hòa cùng cái nóng bức râm ran khắp nẻo. Tôi ngồi bên khung cửa sổ mở toang, thỉnh thoảng trời mới hây hẩy một làn gió nhẹ chỉ khẽ làm run run trang sách đang đọc. Tôi ngả người nhìn lên, giữa những tàng cây dày, thấp thoáng mảng trời xanh thẳm, và từ những khoảng trong sáng đó từng luồng ánh sáng trong suốt chiếu rọi xuống sân vườn đầy cỏ và hoa. Chợt một cánh bướm vàng chấp chới từ ngoài bay vào, quấn quýt quanh vai áo, loài côn trùng cánh mỏng manh xuất hiện giữa không gian cô tịch này bỗng vẽ nên trong lòng tôi một điều lãng mạn, tôi chợt có cảm hứng muốn đi dạo quanh vườn.

Ở nơi phố xá phồn hoa, thì nơi lẩn trốn những náo động và bận rộn vội vã chỉ là vùng ngoại ô còn nhốm màu đồng nội. Có thể nói việc tôi tìm được căn biệt thự rộng rãi, yên tĩnh như thế này là một sự tình cờ, một sự tình cờ khá lạ lùng. Một trong những người yêu thích thơ văn của tôi, một độc giả hâm mộ rất giàu có một hôm đến thăm. Câu chuyện vẫn dây dưa đến lúc tôi tỏ ý đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để hoàn thành tác phẩm tiểu thuyết đang viết dở. Và người đàn ông hào phóng liền ngỏ ý mời tôi về khu biệt thự vùng ngoại ô, mà theo lời ông ta là rất phù hợp. Vừa đến tôi đã ưng ý ngay, cảnh tịch mịch nơi đây như tô điểm thêm màu bí mật trong bóng những cây cối hoang dại. Hôm đến xem, người gác ở đây tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng. Trong câu chuyện qua lại, thật tình tôi thoáng thấy một vài điều mơ hồ bí ẩn về vẻ hoang phế nơi này. " Biệt thự bỏ không vì không hợp với gia chủ...". Nhưng tôi không hỏi kỹ thêm vì điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này là có một chỗ yên lặng để làm việc, tôi say mê và khoái trá khi nghĩ đến tâm huyết đã sắp hoàn thành.

Ngôi biệt thự xây theo kiểu cũ trên nền đá, rất rộng. Con đường lớn từ cổng ngoài đã đổ nát đi vào, có đoạn còn thấy dấu gạch lát, nhưng gạch đã bị vỡ gần hết. Nhìn sang bên có một cái ao lớn, bèo xanh lè kín mặt nước, bên bờ ao một rặng liễu già rũ lá xuống tận nước xen lẫn mấy khóm tre trúc béo mập. Một ít cây ngọc lan, hoàng lan và một cội mai già um tùm lá xanh, ẩn khuất trong những cây đẹp và quý ấy là một góc biệt thự tôi đang ở.

Phải mất cả nữa ngày bảo quét tước sửa chửa, sắp đặt lại thì mọi thứ mới tạm gọi là tươm tất. Trong lúc quét dọn tôi tìm được một cái bảng đồng khắc chữ mờ mờ: "Biệt thự Hoàng Mai". Cái tên mỹ miều này đúng là khá hợp với nơi đây, nơi cỏ cây u tịch rất nhiều hình sắc ẩn hiện nhốm vẻ mờ ảo liêu trai trong những trang sách cổ. Thằng Thân tôi thuê giúp việc từ lâu ít mồm miệng cũng nói:

- Anh Phong à! Chổ này trông như có ma ấy.

Nó ngạc nhiên và sợ hãi khi tôi bảo:

- Có ma thì đã sao?

Trước sự lo ngại của thằng Thân, tôi phải tìm lời an ủi nó ngay vì anh chàng cứ muốn quay về nhà. Tôi chẳng muốn bận tâm đến những điều huyền hoặc. Vả lại, dù có ma đi nữa thì đã sao?

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Tôi có thói quen làm việc ban đêm để tránh sự ồn ào. Và ban đêm ở đây có một sự yên lặng lạ thường, chỉ có gió cây rì rào và tiếng giun dế dưới chân hoa cỏ, lại còn thoang thoảng hương hoa.

Một tối thượng tuần trăng, tôi ngồi ngắm cãnh ngoài hiên đến lúc trăng khuất hẳn. Hàng liễu trước nhà là hình ảnh đẹp mắt vẽ lên trong màn đêm những đường nét mảnh dẻ, mềm mại. Những hình ảnh tưởng tượng nhè nhẹ cử động lả lướt, chập chờn...gợi cảm giác rất mong manh, phảng phất qua tựa như những tà áo mờ ảo...

Tôi ngồi trên bàn viết, ánh đèn hắt xuống vòng quanh. Tiếng gió đang reo ngoài cửa đột nhiên ngừng lại. Một luồng nhẹ mát thoáng ùa qua cửa sổ như mang vào một phần đêm bên ngoài. Đột nhiên tôi có một cảm giác lạ, rờn rợn nơi sống lưng một cách đột ngột. Tại sao vậy? Không có gì khác thường. Mắt tôi vẫn đang nhìn trên tờ giấy viết dở chừng. Tôi thầm nghĩ:

- Gì vậy? Vô lý quá!

Nhưng tôi vẫn cảm thấy nó, một vật gì, một cái gì...đang nhìn tôi, chú ý đến tôi. Ở rất gần tôi, ở trước mắt kia, ngay trên cái khung tối đen ngòm mà tôi không nhìn thấy. Mà chỉ cần ngẩng lên nhìn là tôi sẽ biết, sẽ trông thấy...Lấy hết can đảm tôi nhìn lên.

Cửa sổ, cái huyệt đen ngòm sâu thẳm không có gì.

Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ và nhanh của thứ gì đó bên ngoài, đang đứng ngay bên ngoài tường. Tôi cảm thấy, tôi nhận thấy, không thể nhầm được, rõ ràng có nó ở đó...Tôi phải làm sao? Gọi thằng Thân dậy? Tôi sẽ cùng thằng Thân chạy ra cữa, sẽ đuổi theo? Tôi nhẹ nhàng tìm cây đèn bấm trong ngăn kéo, lia lên nhìn, và kinh ngạc.

Ngay đó, giữa khung cữa sổ, một khuôn mặt đàn bà trẻ lặng lẽ, trắng một cách kỳ lạ và đẹp, một vẻ tuyệt mỹ, đẹp đến lạnh mình...

Hiện lên như ở đó từ bao giờ và thoáng biến ngay, như không bao giờ có...

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Suốt cả ngày hôm nay, tôi cứ như thẩn thờ. Thói quen phân tích của một nhà văn khiến tôi không tin đó là ảo tưởng. Tôi cố ý đợi đến đêm, đợi sự kỳ dị đó đến. Và, cái bóng đàn bà hôm qua hiện lên giống như lần đầu, lúc tôi đang làm việc mải mê. Cái cảm giác trờn trợn như có người đang chú ý, nhìn chằm chằm vào tôi. Ngẩng đầu lên, trong khung cửa sổ, một người rất đẹp đang nhìn tôi, lẳng lặng mỉm cười. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì người ấy đã lui ngay. Tôi điên lên, cầm đèn ra soi khắp hiên, khắp các phòng, nhưng vô ích, không một dấu vết. Người đẹp như tan vào trong đêm.

Không! Không thể là một ảo tưởng. Tôi không thể tin đó chỉ là một hình ảnh hư ảo, tuy chỉ hiện ra trong thoáng mắt. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ khuông mặt tuyệt mỹ với nước da rất trắng và từng nét môi, từng vòng mi, nhất là đôi mắt đen láy, long lanh sáng và yên lặng một vẻ dị thường. Sự tưởng tượng của tôi không thể thật và rõ ràng đến thế. Đó là một người thật, nhưng một người đàn bà có nhan sắc yêu kiều đến thế ở cái nơi hoang dại vắng vẻ này làm gì, lại đến giữa những lúc đêm tối ghê rợn? Và sự biến mất quái lạ khiến cho tôi không biết đường nào mà suy nghĩ.

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Sáng hôm sau tôi cố tình đi lòng vòng xung quanh, hỏi chuyên những người ở lân cận, cho tìm cả người trông coi ngôi biệt thự đến, nhưng không ai biết người đàn bà nào như tôi đã gặp. Thậm chí họ còn làm tôi bối rối hơn khi chỉ bàn thêm những câu chuyện mơ hồ, ma quái xảy ra trước khi tôi đến ở. Tôi thật lòng không muốn tin những chuyện đó tuy trong lòng vẫn băn khoăn. Tôi liền không hỏi thêm, và tự xem như đó là một bí mật chưa khám phá được. Tôi có lúc hoài nghi rằng tôi bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện liêu trai hay vì vẻ um tùm cổ kính nơi này và tưởng tượng ra mọi vật.

Nhưng mà...

Bóng chiều đổ mau, tôi thong thả đi thăm những cây đa cổ kính, lắng nghe mỗi thếng reo động xung quanh. Gió thổi rì rào trên đầu cây, trong cành lá, những âm thanh như tự xa về, và hơi lạnh bao vây khiến tôi khẽ rùng mình. Bỗng thấy mình đi gấp bước. Bóng âm u ngã xuống nhanh chóng quá, đen tối cả một vùng Tôi chợt cảm thấy bực mình vì không cưỡng nổi sự lo ngại ngày càng tăng. Không ngờ ngôi nhà về tối lại có vẻ hoang tịch đến thế. Nổi khó chịu chỉ khẽ dịu lại khi tôi bước vào nhà, đứng dưới ánh đèn.

Tối nay tôi không thấy muốn làm việc như thường ngày. Tâm trí tôi đi vào những sự huyền bí ngòai kia. Tôi nhớ lại những câu chuyện kỳ dị hoang đường được nghe. Và tôi biết, mỗi lúc một rõ, đêm nay, nó sẽ lại hiện về. Nhưng trong lòng còn giữ một chút nghi hoặc mơ hồ, thậm chí, cả một nổi sợ. Tôi muốn đánh thức thằng Thân dậy để đi rình bên ngoài xem sao. Tôi đi dạo hai ba lượt ngoài hiên. Càng lúc tôi càng không thấy vững lòng. Tôi cố gắng đi quanh nhà một vòng nữa, cảm thấy ghê rợn với chính bước chân của tôi. Tôi trở vào bàn, không muốn bước ra ngoài nữa. Tôi nghĩ thầm:

- Thế mà một cô gái lại dám đến đây

Rồi tôi lại lẩm bẩm

- ...Nếu không phải là người.

Tôi chợt bật cười thành tiếng, tự chế nhạo mình, rồi cố nghĩ sang chuyện khác, tôi giỡ sách ra đọc. Thi thoảng để ý tiếng động ở xa và quanh thềm. Và kỳ lạ thay, tôi lại nghĩ thầm:

- Khi nào cô ta hiện lên nhỉ?

Tôi đoán lúc đó đã khuya lắm, khoảng mười hai giờ, là khoảng thời gian cô ta thường hiện đến. Nhìn lên, cửa sổ đen ngòm dẩn vào chút gió. Và, tự dưng tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi tự an ủi mình bằng cách nói một câu cứng cỏi vẫn thường nói:

- Ừ! Thì là người, là ma, thế đã sao?

Nhưng... sự hồi hộp chiếm lấy cả tâm trí, tôi lại cảm nhận thấy sự lạnh lùng nặng nề, và ghê rợn...Tôi chợt sinh bực tức, như bị giễu cợt, trêu ghẹo. Tôi nắm tay lại, nhìn phắt lên: ngoài cửa sổ chẳng thấy gì. Trống ngực tôi đập dồn, hơi thở trở nên vội vàng, hỗn loạn vì tôi cảm thấy có điều gì đó khác thường đang xảy ra, ngay bên cạnh. Tôi quay lại đằng sau, và kinh ngạc. Chưa bao giờ, tôi kinh ngạc đến thế.

Cô ta đang ngồi ngay đây, trong chiếc ghế giữa nhà, bình lặng và tự nhiên như người trong nhà, mái tóc vấn cao, mặc áo lụa xanh phơn phớt. Lần này tôi mới nhìn rõ nhan sắc của cô ta. Và tôi biết thế nào là sự rùng rợn.

Đồng hồ vẫn gõ những tiếng vội vã đều đặn. Giun dế quanh nhà vẫn râm ran, từ xa xa, tiếng chó sủa đáp nhau trên những cánh đồng...Tâm trí tôi vẫn rất tỉnh táo, tôi nhìn quanh. Trên mặt bàn, ngay dưới tay tôi vẫn còn nguyên tập bản thảo, mấy quyển sách đang lật dở. Tôi nhìn kỹ lại một lần nữa, cô gái đó, là sự thực và ở đó như từ lúc nào rồi.

Ngay trước mắt tôi, không phải là mơ.

Tôi nhìn cô gái, khuôn mặt thanh tú với những đường nét mỹ lệ. Nước da trên mặt trắng nuột – một màu trắng đẹp lạ thường. Bàn tay nhỏ nhắn, cũng trắng nuột đang nhẹ nhàng vuốt tóc. Tất cả người cô ta đều có một vẻ đẹp khác thường toát ra từ dáng ngồi, đường thân, màu tóc, nếp áo. Một vẻ đẹp tưởng chừng như không thể nào có được. Tôi rợn cả người, nhưng mắt không thể nào rời khỏi nàng được, và tôi cứ nhìn như thế mãi, chẳng còn khái niệm về thời gian. Sự kinh ngạc khiến tôi tưởng chừng như style="text-align: justify;">mọi sự đều ngừng lại, và người đẹp cũng sẽ ngồi đó mãi.

Nàng rất thản nhiên, ngồi lặng yên trước tôi, không hề có chút gì bối rối. Tôi chợt thấy ngượng ngùng như chính mình không phải là chủ nhân. Sự yên lặng kéo dài khiến tôi khó chịu nhưng không biết xử trí như thế nào. Tôi muốn làm một việc gì đó, nói một câu gì đó. Sao tôi lại rụt rè thế? Lại có một sự ước mong rằng cô gái kia sẽ biến đi? Tôi nuốt nước bọt rồi nhận ra cổ họng mình khô.

- Tôi muốn hỏi...

Lời nói vang lên trong sự hoảng hốt của tôi, tôi cảm thấy mình trơ trẽn, sỗ sàng quá.

Nhưng, cô gái ngẩng lên rất dịu dàng, miệng thoáng cười. Tôi thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen, sáng long lanh những tia lửa lạnh. Rồi tôi nghe một giọng nói thanh nhẹ như đưa lại từ một nơi xa:

- Vâng, anh hỏi gì em?

Giọng cô ta thân mật khiến tôi ngạc nhiên, một chút êm ái lướt qua tâm hồn tôi. Và tôi nghe lời mình đáp lại rất mơ hồ:

- Dường như...tôi...tôi chưa được quen biết cô.....

Nàng ngồi đó khẽ cười, đong đưa thân hình trả lời giọng lả lơi đùa cợt:

- Anh không quen biết em, nhưng em quen biết anh, thế là cũng đủ.

Ngừng một thoáng, cô tiếp lời:

- Vả lại chẳng hề chi chuyện anh với em có biết nhau hay không. Vì khi anh đã nhìn thấy em, là chúng ta có thể trở thành bạn nhau được rồi.

Thật lạ là lúc này tôi lại cảm thấy những lời nói mơ hồ kia, chẳng có gì là kỳ dị. Cô gái lạ lùng kia, và những tiếng xưng hô "anh", "em" ngọt ngào nói ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia, gây nên một mối liên hệ êm đềm. Tôi đã dần lấy lại bình tĩnh. Tôi nhìn người khách kỳ lạ của mình, nhận ra nhan sắc này xưa nay chưa từng thấy. Một thứ nhan sắc đài các cao quý như chỉ có từ các bức tranh vẽ thuở xưa. Tôi chợt thấy lòng bâng khuâng như lạc vào cõi mộng, lại thoáng âm thầm lo lắng như đang có được một vật báu...

Người đẹp nhìn tôi bằng một vẻ đắm đuối. Nàng thong thả lại gần, bước nhẹ và nhịp nhàng, uyển chuyển trong làn áo và tỏa ra một làn hương mong manh. Nàng đặt tay lên vai tôi, cười một tiếng khẽ. Tôi gợn người từ chân tóc đến gót chân. Tôi thấy tay mình đã nắm tay nàng, những ngón tay nhỏ dịu dàng, làn da mát mịn như nhung. Một tay tôi ôm quanh tấm lưng thon. Tôi nhìn thấy bên cạnh tôi lúc này là một giai nhân nồng nàn.

Tôi quên hết những lo ngại, tôi không còn biết nàng vì sao ở đây. Chỉ cần cảm thấy từng rung động trong cơ thể nàng truyền qua tay mình. Một thoáng hương nhẹ thoảng qua, tôi nhắm mắt, tâm hồn ngan ngát trong một phong vị đầy thơ. Tôi hỏi, giọng vô tình hoa mỹ như một áng văn:

- Em là ai? Em ở đâu đến mà lạ kỳ đến vậy, mà ẩn hiện như một giấc mơ thế này?

Nàng đáp ngay:

- Có lẽ em là người trong mộng của anh đấy mà. Người trong mộng thành sự thực, thành người thực đến đây với anh.

Tôi mỉm cười:

- Anh không ngờ lại có một giấc mơ đẹp như thế này. Nhưng...anh muốn biết...anh muốn em nói cho anh biết rõ hơn.

- Biết rõ mà làm gì? Mà anh muốn biết rõ những gì? Em yêu anh, em tìm đến anh, thế không đủ sao?...

Câu chuyện cứ thế dây dưa, tôi cố hỏi thì nàng chỉ cười. Nàng cố tình lãng đi, sự cố ý đó càng làm tôi muốn hiểu rõ về nàng hơn.

Tôi tìm cách hỏi khéo:

- Em xinh đẹp như thế này, chắc tên em cũng vậy? Anh muốn biết tên của em, để gọi em.

Tôi nói hết sức thật thà, chân thành. Nàng lại nhìn tôi rồi đủng đỉnh nói:

- Em thì lại nghĩ anh không biết có lẽ tốt hơn...nhưng nếu anh nhất quyết muốn biết như vậy thì em không dám giấu.

Tôi mừng rỡ:

- Vậy em nói đi. Nói cho anh biết tên em đi.

Ánh mắt nàng thoáng buồn, rồi lại tươi cười ngay:

- Anh thử đoán xem. Tên em là tên một loài hoa!

- Lan? Huệ? Liên?...

Nàng lắc đầu, rồi nói:

- Không, tên em là Mai, Hoàng Mai.

Tôi đùa:

- E là hoa mai chăng?

- Có lẽ.

Rồi nàng thở dài. Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi tiếp:

- Nhà em chắc gần đây, ngôi nhà nào của em?

- Nhà em ở gần bên hồ nước, kế bên một hàng liễu xanh, và một khóm trúc vàng. Trừ khi em đưa anh đến nơi, chứ anh không tìm ra đâu.

Nàng ngả đầu lên vai tôi. Tôi chợt nhớ đến những áng văn chương lãng mạn tôi từng đọc, thoáng một giây, tôi tưởng mình đang ở một thế giới xa xôi nơi quá khứ. Tôi đánh bạo ôm lấy nàng:

- Hoàng Mai, tên em mới đẹp và cao quý làm sao? Nhưng sao anh lại không thể tìm được nhà em?

- Vì chỉ khi nào em dẫn đường thì anh mới đến được.

- Vậy em có dẫn anh đến không?

- Có thể có, mà cũng có thể không. Điều đó còn tùy vào tình anh, và ở duyên chúng ta...

Nói xong nàng thở dài. Tôi định hỏi thêm, thì Hoàng Mai lắc đầu, rồi thong thả bước ra cữa.

- Kìa, em đi đâu đấy?

- Em phải đi rồi.

- Hoàng Mai, sao em không ở chơi, nói chuyện với anh thêm lát nữa?

Nàng ngoảnh lại:

- Có lẽ...đêm mai em sẽ trở lại. Từ nay em đã không phải ở ngoài nữa, đêm đêm em sẽ đến với anh...Nhưng em xin anh đừng tìm em.

Nàng mở cửa bước ra. Tôi sững sờ trân trân nhìn cánh cửa khép lại tiếc nuối. Chợt tôi vùng dậy, lấy cây đèn bấm chạy ra ngoài. Vô ích, ngoài kia là màn đêm đầy gió, tôi lạnh người nghĩ:

- Có lẽ nào...đây là...

Tôi bần thần bước vào nhà.

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Đêm qua, sau khi cô gái ấy rời đi tôi đã ngồi lặng hàng giờ, rồi tôi lấy giấy viết ra ghi lại hết những điều mới xảy đến, tôi cần phải ghi lại, tất cả những lời nói, cử chỉ, và ý nghĩ của tôi, Những điều đó đã xảy ra, vì tôi cứ mơ màng giữa hư và thực. Tôi đang mơ chăng?

Nhưng có một sự thực kỳ quái mà tôi không lý giải được. Nàng ta biến nhanh như một cái bóng, tôi đã cố công kiếm tìm, nhưng hoài công, như mấy lần xuất hiện trước. Nàng ta đã đi đâu? Trong đêm, khu vườn um tùm như một mê cung, nhiều con đường nhỏ phủ đầy bóng cây tối tăm. Tôi nghĩ rằng nàng đã trốn tôi chăng, nhưng sao tôi vẫn còn hoài nghi. " Trốn như thế nào mà nhanh thế? Mà nếu biến mất được thì hóa ra là..."

Tôi lại tức giận mà nghĩ rằng có cô gái nào ở gần đây đang trêu ghẹo tôi chăng? Những điều cô ta nói chưa hẳn là thật, ngay cả cái tên cũng chỉ là giả. Hoàng Mai, chẳng phải là tên của ngôi biệt thự tôi đang ở sao? Nàng ta chỉ là một người sống ở gần đây, biết rõ đường đi lối lại của nơi này, biết tôi chỉ ở một mình nên tìm đến trêu nhằm tìm một thú vui ở nơi buồn tẻ này. Tôi nhắm mắt lại và dường như còn ngửi thấy mùi hương phảng phất bên cạnh. Cánh tay tôi còn cảm nhận sức nặng của cái thân hình mềm mại trong khoảnh khắc gần gũi. Tôi càng nghĩ càng bối rối.

Suốt ngày hôm nay, tôi tha thẩn trên các đường lối quanh vườn. Đứng lặng nhìn từ bụi cây, góc vườn. Ban ngày, ánh sáng mặt trời làm tâm trí tôi minh mẫn hơn, tôi tìm đến cả những nơi tôi chưa để ý tới, những mong tìm thấy câu trả lời. Những xóm làng vùng ngoại ô này thưa thớt người ở, một con đường rộng dẫn đến đồng lúa xanh quang đãng. Tôi chẳng mong hỏi thăm được gì những người quanh đây, khi tôi đến hỏi người trông coi biệt thự thì anh ta có vẻ dè đặt khi nhắc đến những chuyện kỳ lạ xung quanh nơi này. Tôi biết là anh ta sợ tôi tìm cớ để không ở đây nữa.

Tôi đành để lòng hồi hộp mà chờ đợi...

Nhưng đêm nay, người đẹp không đến.

Tôi ngồi yên nghe tiếng gió lướt qua cây cối, lòng thầm mong mỏi một tiếng động, một âm thanh báo hiệu. Nhưng không, sự chờ đợi mòn mỏi khiến tôi suy nghĩ vu vơ. Không lẽ nàng ta biết việc hôm nay tôi đi tìm kiếm, nàng ta nhìn thấy? Tôi bật cười, nhưng không tìm ra lý do để cắt nghĩa sự vắng mặt của nàng.

Chợt tôi nghe tiếng động mạnh ngoài hiên, tiếng thân người đổ " rầm" một cái cùng tiếng kêu:

- Anh..Phong...ơi..! Cứu...cứu....em...!

Tôi vội vàng chạy ra xem thì nhìn thấy thằng Thân đang nằm sóng soài trên sàn nhà, cửa chính mở toang, gió thổi mạnh làm những tấm rèm cửa cứ giũ lên phần phật và lá cây ngoài vườn cùng bụi đất cứ theo nhau ùa vào nhà. Tôi tối tăm mặt mũi nhưng vẫn cố nhắm mắt lao đến xốc thằng bé dậy, mặt nó tái nhợt cắt không còn chút máu, mắt mở trừng trừng nhìn ra ngoài màn đêm đen với một vẻ kinh hoàng tột độ.

- Thân, Thân...mày bị làm sao thế này?

Nó ú ớ không thành tiếng, tôi ghé sát tai vào miệng nó thì nghe những tiếng ghê sợ:

- Ma...có...m...a...!

Cánh tay nó đưa lên chỉ ra ngoài sân, rồi ngất lịm, tôi nhìn theo, mắt vẫn cay xè vì bụi, ngoài sân chỉ có gió bụi mịt mùng, những cành lá quất vào nhau điên dại và tiếng gió thì rít lên ma quái, ánh trăng đã biến mất sau những đám mây, một ánh chớp lóe lên xé toạc bầu trời.

Tôi vội đến đóng cửa, cánh cửa gỗ to nặng cứ chợt bung ra dưới sức mạnh của gió, từng cái bản lề kêu ken két. Tôi mang thằng bé vào phòng, đặt nó nằm ngay ngắn, hơi thở nó đã điều hòa trở lại, tôi đứng nhìn nó nằm thiêm thiếp. Nó đã gặp thứ gì mà khiến nó kinh sợ đến thế? Thằng Thân vốn không phải là đứa nhát gan, theo tôi bấy lâu nay, tôi chưa từng nhìn thấy nó sợ đến thế này. Có thứ gì đáng sợ ngoài kia chăng? Mà nó đi đâu lúc nữa đêm thế này? Không khéo chính nó khiến Hoàng Mai sợ mà không đến? Nghĩ đến Hoàng Mai chợt tôi nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ nơi bàn viết, mưa to quá mà ùa vào thì hỏng hết cả sách vở, tôi vội chạy sang thì bỗng...

Thoáng qua trước mắt tôi là bóng nàng ta, là Hoàng Mai vừa lướt qua cửa dường như là nàng từ phòng khách đi vào. Tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không, đích thị là Hoàng Mai, màu áo đó, dáng người đó, tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi không thể nhầm được. Tôi vội bám theo, lòng thầm nhủ: " Qúai nhỉ, nàng ta vào trong nhà lúc nào? Cửa chỉ mở một lúc, là lúc thằng Thân chạy vào thôi mà?" Bước chân tôi trở nên gấp gáp theo cái bóng áo trắng kia. Hoàng Mai đi rất nhanh, tôi định gọi thì đột nhiên, nàng ta biến mất.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh, tôi đang đứng trước cánh cửa đóng kín. Cánh cửa này là dẩn tới khu nhà phía sau, cánh cửa tôi dùng để tách biệt với khu tôi đang ở, vì đằng sau ngôi nhà bây giờ chỉ là nơi chứa những đồ vật cũ không dùng đến của gia chủ. Tôi thấy không nhất thiết phải dùng đến nên đã bảo thằng Thân khóa lại. Tôi nhìn, ổ khóa vẫn còn đó, cửa vẫn đóng kín. Vậy Hoàng Mai đâu? Đáp lại câu hỏi của tôi vẫn là tiếng gió gào thét và ánh đèn vàng chao nghiêng trên đầu.

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Cả đêm tôi không ngủ, phần vì thằng Thân lên cơn sốt cao mê sảng ú ớ cả đêm, phần trong lòng tôi cứ ngỗn ngang những câu hỏi mà tôi chẳng biết giải thích ra sao. Hoàng Mai thực ra là ai? Cô ta có mối quan hệ gì với ngôi nhà này? Bí mật xung quanh cô gái xinh đẹp đó giống như một màn sương dày che phủ. Mưa ngoài kia dần lặng, tôi chìm trong miên mang suy tưởng chợt...thằng Thân lại nói mê:

- Ma...ma...cứu tôi ....

Hai tay nó cứ hết đập xuống giường rồi lại chắp trước ngực xoa xoa vào nhau như người đang cầu xin.

- Tôi lạy cô... đừng ....tôi không dám...

Tôi lấy khăn lau, người nó ướt đẫm mồ hôi.

- Chẳng lẽ nó gặp ma thật?

Tôi nhìn nó rồi tự lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó tôi vội vàng không nghĩ đến nữa, những chuyện mê tín này, chỉ hù dọa được những kẻ yếu bóng vía hay những người dân quê mùa đầu óc còn đơn giản.

Tôi trải qua một đêm dài...mưa gió tưởng chừng không dứt.

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Đêm nay, tôi lại thức để chờ...nhưng không thấy gì hết...

Lúc sáng, tôi gọi thằng Thân dậy, nó đã tỉnh táo lên nhiều. Tôi phải nhờ một người đàn bà trong xóm đến lo chuyện cơm nước và chăm sóc nó. Nhưng vừa sập tối bà ta đã vội vã xin về, tôi lờ mờ nhận thấy nỗi sợ hãi của bà ta, có điều gì đó ở ngôi biệt thự này khiến mọi người xung quanh đây đều kiêng dè tránh né.

Sáng nay, lúc tôi gọi ra hỏi chuyện lúc khuya thằng Thân nhìn tôi buồn rầu ái ngại. Rồi nó chợt định nói gì đó rồi lại im lặng, băn khoăn. Từ trước đến giờ, tính nó rất kín đáo, không hay hỏi chuyện bao giờ. Thấy tôi nhìn lại, nó vờ cúi xuống. Tôi gặng hỏi, nó chỉ trả lời bâng quơ mãi...Đến khi tôi nổi giận nó mới ngập ngừng sợ hãi:

- Anh Phong à, ở đây có ma thật đấy!

Rồi nó kể, bấy lâu nay nó vẫn biết tôi hay thức gặp một người con gái thường hay hiện đến. Nhưng vốn tính ít lời, lại nể tôi nên nó không dám nói. Đêm đêm ngủ phía sau nhà, nó vẫn thường nghe tiếng gió thổi mạnh trong kinh hoàng. Nó vẫn thấy một hình bóng không trông rõ mặt, mặt toàn đồ trắng, xõa tóc chập chờn. Nó sợ quá bèn sang nhà một người gần đó ngủ cùng, sau đó lần lựa dò hỏi về căn biệt thự này thì biết, đã có những lời đồn quanh quất về việc biệt thự có ma hiện lên lúc mập mờ, lúc rõ ràng, nhưng chưa làm hại ai. Từ đó, hể nhắm mắt lại là nó thấy người xõa tóc. Nó càng sợ, đã mấy hôm nó trốn qua nhà người bạn đó ngủ nhờ. Nhưng hôm nay, thấy tôi trông xanh xao gầy mòn, nó lo lắng cho tôi nên lại ngủ ở nhà. Đêm qua, nó giật mình thức dậy, thấy trờn trợn rồi nghe có tiếng loạt xoạt gần bên tường nhà. Nó vùng dậy, chạy ra xem, thì thấy nhành liễu bên bờ ao còn phe phất, nó sấn đến xem thì lại không thấy gì. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi ào đến, lá cây rơi bay cả vào mắt. Nó vội đưa tay lên dụi, lúc mở mắt ra thì thấy trước mắt có một bóng trắng lướt qua cuối hàng cây. Nó sợ cứng cả người, rồi sợ quá đâm ra bạo gan, nó theo cái bóng đến sát gốc mai cuối vườn thì lại mất. Đang ngơ ngác thì nó nghe có tiếng gì đó rất khẽ đằng sau, tóc nó dựng lên vì một linh cảm đáng sợ, vừa quay người lại thì...

Kể đến đây thằng Thân ngừng lại, thở hổn hển, gương mặt nó còn lưu lại vẻ kinh hãi. Tôi giục mãi nó mới run run kể tiếp:

Đằng sau nó là một người đàn bà, xõa tóc, mặc áo trắng, chính là người mà nó thường thấy đi vào nhà giữa đêm, nhưng đáng sợ nhất là cô ta như lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất, mặt cô ta rất gần, và nó nhìn thấy đó là một khuôn mặt trắng bệch, khuất sau mớ tóc dài, chỉ lộ ra hai lổ mắt sâu hoắm, đen ngòm. Nó sợ quá rú lên một tiếng rồi bỏ chạy, chân cứ ríu lại với nhau, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, nó cứ cắm đầu cắm cổ chạy vào nhà không dám quay đầu lại, lúc nào cũng nghe sau lưng có tiếng cành cây gãy, tiếng loạt xoạt lướt trên cỏ như tiếng cô ta đang đuổi theo. Có mấy lần nó tưởng rằng sắp chết đến nơi rồi.

Thằng Thân kể xong mệt quá, một phần cũng do còn quá sợ hãi nên nằm xuống thở dốc. Tôi ngồi nghe chăm chú câu chuyện

Tôi chợt hỏi:

- Mày thường ra ngoài ngủ rồi quay về lúc nào?

- Dạ, lúc gần sáng, em về đến gần cổng thì thường thấy có bóng người lướt nhẹ đi ra...

- Người thế nào?

- Dạ...ở trong đi ra, mặc áo trắng

- Sao lại áo trắng, áo xanh chứ?

- Dạ...em sợ quá, không nhìn rõ, vì cái bóng kia đi nhẹ nhàng kỳ dị quá. Em chỉ kịp thấy nó lướt đến gần cuối vườn rồi biến mất. Nên tối qua e mới đi theo.

- Biến mất? Biến ở đâu?

- Ở gần cuối rặng liễu kia. Thân chỉ tay ra vườn:

Tôi đi ra xem, sau những đám lá xum xuê, lá rụng phủ dầy mặt đất, từ mặt ao, từng làn hơi nước mờ ảo tràn lên tạo thành lớp sương mỏng vương gấu quần tôi ẩm ướt. Chợt tôi ngẩng lên. Tôi đã đến cuối rặng liễu, nơi có gốc mai cổ thụ vươn cao, những cành nhánh cong mềm dày lá, che tối cả một khoảng trời và như ôm gọn một góc phía sau biệt thự là nơi tôi thấy Hoàng Mai biến mất. Tôi đứng nhìn một lát rồi lặng lẽ trở vào lòng thầm nghĩ: " Phải chăng Hoàng Mai là thế chăng?". Câu chuyện gặp ma ghê rợn của thằng Thân làm tôi có phần suy nghĩ, dù tôi không tin chuyện ma nhưng lời của thằng Thân kể lại trong sự sợ hãi rất thực. Nhưng chuyện đó càng làm tôi muốn biết rõ thực hư về Hoàng Mai.

Đã ba đêm, tôi mong đợi người con gái đó xuất hiện. Đêm nào tôi cũng nhủ: " Chắc đêm nay nàng đến". Tôi càng ngày càng thất vọng, tôi thấy mình đợi chờ trong vô ích. Và, cái khung cửa sổ đen đã dần xuất hiện ánh trăng, đang ngày một tròn hơn. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ hàng giờ liền, yên lặng trước bàn viết, tôi không muốn làm việc, không còn tâm trí đọc sách, và tai cứ lắng nghe từng tiếng động bên ngoài. Có đôi lúc tôi ngủ thiếp đi, được một lúc rồi choàng dậy ngơ ngác nhìn quanh. Đêm ngày càng khuya, và người tôi mỗi lúc thêm mệt mỏi bơ phờ. Tiếng gió xào xạc bên ngoài như vọng ra từ một giấc mơ chập chờn, mong manh. Người đẹp của tôi, Hoàng Mai, cái tên tôi thầm nhắc nhủ lòng mình bằng tất cả sự âu yếm. Dù nàng là ai, tôi cũng mong nàng đến. Tôi như thoáng thấy một làn phấn hoa bay quanh, từng làn hương thoảng đưa vào. Hình như nàng đã đến.

Tôi không dám nhìn lên cữa sổ. Tôi lo sợ nổi thất vọng, tôi muốn ru mình vào mộng tưởng, để hình ảnh của Hoàng Mai ngày một rõ hơn.

Là nàng, đang len vào, dìu dặt trong giấc mơ, tôi mơ màng nhìn thấy một dáng người dịu dàng trước mặt.

Một tiếng động vang lên khẽ khàng trên bàn, tôi hé mắt, nhìn thấy đôi bàn tay quen, những ngón trắng muốt thon dài, rồi cả màu áo xanh phơn phớt. Hoàng Mai, Hoàng Mai đến rồi chăng? Tôi mơ hồ nghe thấy giọng mình:

- Hoàng Mai đấy phải không?

- Vâng!

Tôi tỉnh hẳn dậy. Nàng đang ở đó, đang mỉm cười với tôi. Nàng nhìn tôi không chớp. Tôi bàng hoàng lo sợ đây chỉ là hư ảo, vội bước đến nắm chặt tay nàng.

- Không phải là mơ chứ?

Hoàng Mai lắc đầu, ngoan ngoãn để tôi dìu ngồi xuống. Sự vui mừng choáng hết cả tâm trí tôi. Lúc này tôi mới nhận ra tay nàng đang cầm tập thơ tôi đang viết dở.

- Em đến lúc nào thế? Em đã đến lâu chưa?

- Thưa anh, chưa lâu lắm, nhưng đủ để đọc được vài bài thơ.

- Thơ này sao?

Nàng gật đầu mỉm cười dịu dàng:

- Vâng! Em vốn ham thích văn chương, thi phú...Em mà đọc được một áng văn thơ hay thì lòng vui sướng lắm!

Giọng nàng nhẹ và trong, gợn trong đó chút buồn nhẹ nhàng trong từng lời nói khoan thai kiểu cách. Chợt nàng thở dài đặt tập thơ xuống bàn. Tôi vội vàng gọi:

- Em!...Hoàng Mai, em...em...có ở lại với anh không?

Nàng ngẩng lên cười, đôi mắt chứa chan tình ý làm tôi xốn xang trong lòng.

- Em đến đây là để được gặp anh, nói chuyện với anh mà.

- Nhưng anh rất sợ, em đến với anh rồi ra đi nhanh quá, bất ngờ quá, như trong một giấc mơ. Anh sợ em sẽ lại biến mất.

- Không, em không biến vội đi đâu, em sẽ ở lại lâu hơn, nói chuyện bầu bạn với anh lâu hơn...Và nếu anh hiểu cho em...

Nàng ngập ngừng rồi khe khẽ thở dài:

- Chỉ cần anh hiểu cho thân phận mong manh của em, em sẽ ở bên cạnh anh lâu hơn...

Tôi vội vàng nói:

- Không, dù em là ai...chúng ta cũng sẽ là bạn của nhau mãi mãi...

Cảnh tượng lúc đó, có một sự văn chương kiểu cách, mang đến tâm hồn tôi một cảm giác cổ kính như những nhân vật ở một quá khứ rất xa. Tôi như người còn sót lại từ thế giới u linh, âm vang những hình ảnh huyền hoặc...Và Hoàng Mai, nàng là hiện thân của loài hoa, là thảo mộc...

Một thoáng lo sợ lại vẩn trong lòng. Tự dưng tôi lại chợt nhớ câu chuyện gặp ma của thằng Thân hôm trước. Tôi chợ nhủ thầm: " Nếu cô ta là..."Tôi nghiêng mắt nhìn người thiếu nữ, không, nàng chẳng có gì đáng sợ, càng ngắm tôi càng thầm khen nét mày thanh tú và hàng mi cong dài làm dịu dàng hơn ánh nhìn trong sáng.

- Hoàng Mai, em đang nghĩ gì thế?

Nàng nhìn lên, đôi mắt đen quá đỗi nồng nàn làm tôi ngây ngất. Tôi muốn nói với nàng tất cả tâm tình yêu mến với nàng. Bàn tay nàng nắm chặt lấy tôi, tấm thân nhỏ bé mỏng manh dựa sát vào lòng. Bao nhiêu cử chỉ ấy nàng thay cho lời ân ái thốt ra.

Đồng hồ lách cách gõ đều từng tiếng trong đêm. Tôi đang ôm bên mình một người đẹp nồng nàn. Lòng trai trẻ trào lên những bồng bột. Lòng tôi run rẩy:

- Hoàng Mai ơi! Em là ai....?

Nàng ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bước theo tôi...xa ánh đèn nơi bàn viết.

Sáng hôm sau tôi thức dậy ngơ ngác như vừa qua một giấc mơ dài. Phảng phất trong gối chăn còn vương chút hương, nhưng không còn chút dấu vết nào của Hoàng Mai. Tôi bàng hoàng ngồi dậy. Rơi xuống từ ngực tôi một vài cánh mai vàng...

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Tôi vẫn còn giữ nguyên một sự bàng hoàng. Không! Không thể là mơ. Tôi còn nhớ rõ hơi thở ấm áp của nàng. Cái nhan sắc mà tôi ôm giữ trong tay kia, khiến tôi mừng rỡ. Dư vị nồng nàn còn sâu sắc trong xác thịt tôi. Hoàng Mai, nàng mang đến cho tôi bao nhiêu ái ân dữ dội. Tôi nhớ những ngón tay bấu chặt lấy da thịt...và đôi mắt, đôi mắt lạ lùng chìm trong sóng tóc đen thỉnh thoảng mở nhìn một cách lặng lẽ, tôi như thấy những tia lửa lạnh giấu trong đó. Đôi mắt đó ám ảnh tôi ngay cả lúc ban ngày. Lúc này tôi cấm thằng Thân không được nói là tôi gặp ma nữa. Đến tối là tôi lại cho nó về phòng ngủ sớm. Chiều hôm nay, nó đi đâu về, mang theo một bó nhang đèn, vàng hoa và cả một chai rượu nhỏ rồi mang bàn ra gốc cây mai bày biện. Tôi hỏi thì nó bảo:

- Em đi xem bói trong làng. Thầy dặn là anh gặp vía âm, phải cúng ngay mới giải được hạn.

Tôi nghe nó nói, nghĩ thầm: "Thì ra nó cho rằng tôi đang bị ma ám". Tôi định bảo nó mang đi cất nhưng nhìn vẻ mặt thành thực của nó, và cũng muốn nó yên tâm hơn tôi dành để cho nó tiếp tục, định quay lưng đi thì tôi nghĩ rằng mình cũng nên thắp một nén nhang cho yên đất. Hương nhang tỏa ngan ngát, vương vất lên những cành lá, tôi cắm mấy nén nhang cháy trên bát gạo sống.

Tối hôm ấy, lúc gần nhau tôi muốn hỏi, tôi cố tình hỏi rõ hơn về nàng nhưng...đáp lại những câu hỏi của tôi chỉ là chỉ là những câu nói lững lờ...

- Em là Hoàng Mai...Em là người yêu của anh....

Nàng nói bằng một giọng đùa cợt, rồi chặn lời tôi bằng những môi hôn. Đến khi tôi căn vặn thì nàng buồn rầu quay đi:

- Có lẽ em không xứng đáng để anh yêu em...

Tôi vội dỗ dành thì nàng lại vui vẻ ngay. Rồi ngủ yên trong tay tôi như một đứa trẻ. Vậy mà, Hoàng Mai đã lẻn đi ngay tự lúc nào, bỏ dở những lời ước hẹn...Và, tôi lại đợi. Đóa hoa mai mỗi sáng vẫn nằm yên mỏng manh trong lòng tay tôi như một dư vị nồng nàn...

Buổi chiều, tôi rắp tâm "rình" nàng, tôi mang ghế ra ngồi khuất ngoài hàng hiên và...tôi đợi đến gần sáng. Nhưng vô ích, nàng không đến.

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Hoàng Mai chỉ đến khi tôi chẳng đoán trước, khi tôi ngồi yên trong nhà. Lần nào nàng cũng hiện ra bí mật và bất ngờ, đôi khi ngoảnh lại đã thấy nàng đứng bên cạnh. Đêm nào nàng đến đối với tôi cũng nồng nàn và âu yếm. Và, không đêm nào tôi nhìn thấy nàng rời đi, chỉ còn vương những cánh hoa mai quyện hương trên gối. Như một sự trêu đùa. Nàng lững lờ trước những câu hỏi, khi tôi tỏ vẻ giận thì nàng khóc, tôi lại quên hết mà dổ dành. Lúc đó tôi nghĩ: Hay cứ mặc kệ nàng là ai. Nhưng trong tâm tưởng, lòng tôi đã thấy một tình yêu mỗi lúc càng nhiều hơn. Hoàng Mai vẫn thường hay nói:

- Em không bỏ anh đâu, chừng nào anh còn yêu em là em còn đến với anh...

- Vậy sao có những hôm em không đến với anh?

- Em đã dặn anh đừng tìm em mà. Nàng trả lời nhẹ nhàng

Nhưng nổi lo sợ ngày càng khiến tôi không thể yên lặng, tôi có lúc chỉ đợi nàng ngủ là ngồi bật dậy, bật hết đèn sáng trưng lên. Hoàng Mai hỏi, tôi chỉ im lặng. Nàng cười rất lạ lùng rồi đi tắt hết đèn. Một hôm, nàng chợt hỏi tôi:

- Nếu em không phải người thường thì sao?

Tôi nhìn nàng trân trân. Không phải người thường. Nàng nói thế nghĩa là gì? Rồi có một đêm, tôi tỉnh dậy, cứ tưởng Hoàng Mai không còn ở đó. Nhưng không, nàng đang ngồi trên ghế, đầu cúi xuống ngực, như người ngủ gục. Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, chỉ có ánh trăng phía ngoài hắt vào tôi không nhìn rõ nàng đang ngủ hay ngồi làm gì bèn bước đến. Kinh ngạc nhận ra nàng đang ngồi khóc, tiếng khóc nghe sao thê lương ai oán, nàng đang úp mặt vào tay, đôi vai run lên từng hồi. Tôi đặt tay lên vai nàng. Hoàng Mai từ từ quay người lại... trước mắt tôi không còn là một người đàn bà xinh đẹp mà là một khuôn mặt teo tóp da dính sát vào lộ ra hai hốc mắt sâu hoắm đen ngòm giống như thằng Thân đã kể. Từ đó chảy ra một dòng nước mắt. Ánh trăng chợt soi sáng làm tôi nhận ra đó là máu. Tôi kinh hãi, nhảy lùi lại, rồi té ngửa ra sau bàn tay tôi vừa đặt lên vai nàng nhơm nhớp một thứ chất lỏng nhầy nhụa, tôi nhận ra, "máu", sàn nhà đọng từng vũng máu lớn bốc mùi hôi tanh. Tôi hét lên điên dại.

Tôi mở choàng mắt, nhận ra tôi đang mơ, một giấc mơ khủng khiếp.Tôi nhận ra Hoàng Mai, nàng đang ở bên cạnh, cúi nhìn, tôi thở dồn dập, cố trấn tĩnh nhìn kỹ. Nàng vẫn xinh đẹp. Đúng là tôi chỉ mơ thôi. Tôi âu yếm mỉm cười nhưng chợt ngừng lại ngay. Nàng, nhìn tôi chăm chú một cách kỳ dị. Và đôi mắt, tôi rợn người, đôi mắt ấy sáng một cách ma quái.

- Hoàng Mai!

Tôi cố lấy hết sức bình sinh gọi, nhưng quái lạ, nàng không trả lời, vẫn cứ cúi nhìn tôi chăm chú mãi

- Hoàng Mai! Em!

Nàng ta im lặng, bất động. Tôi chợt thấy nổi lo sợ trào lên. Đêm yên lặng và lạnh lẽo dị thường, không một tiếng động. Tôi đưa mắt xung quanh, nhà vắng tanh.

Cảnh tượng lúc nãy lại tiếp tục hiện lên trong đầu tôi.

Hai con mắt đen nhìn tôi soi mói.

Tôi vùng lên định hét lớn...

Chợt Hoàng Mai bật khóc nức nở, nàng thổn thức:

- Anh nghi ngờ em. Thân em chỉ là thân cây cỏ. Không xứng với anh...

Tôi ôm nàng, nàng dịu dàng ngủ lại, cánh tay choàng qua người tôi. Tôi thao thức nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về nàng...trong lòng hối hận vì đã làm nàng buồn, đôi lần tôi còn nghe tiếng nấc nhẹ của Hoàng Mai. Đến gần sáng tôi lại ngủ quên...

Lúc tỉnh dậy, chợt lòng tôi trở nên lạnh lẽo mênh mang, bỗng dưng có một nỗi tiếc nuối tràn ngập tâm hồn. Liệu nàng có giận tôi chăng?

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Nàng giận tôi thật, đã năm hôm nàng không đến. Những hy vọng của tôi cứ trôi dần qua từng đêm vắng lặng, rồi cứ như một làn sương khói mong manh. Tôi không còn ham viết như trước, người mệt mỏi, chắc là do thao thức suốt mấy đêm liền. Tôi thường buông sách xuống nhìn thẫn thờ. Mùa thu vừa tới nơi, xao xác khắp vườn. Lá lìa cành bay vào tận bàn viết. Nỗi trống vắng lạnh lẽo phủ lấy tâm hồn tôi. Hoàng Mai đã biến mất hẳn...

Việc văn chương không còn làm tôi hứng thú. Tôi không còn lòng nào mà làm việc. Hương hoa nhè nhẹ ngoài vườn đưa vào, khiến tôi không kìm nổi nước mắt rưng rưng. Và, những tiếng thở dài qua mấy đêm dài dằn dặc. Tôi ăn không thấy ngon, bao đêm chờ đợi, thời giờ qua tôi đắp chìm trong những nặng nề. Thà rằng Hoàng Mai là một người tình đã chết. Tôi sẽ không còn trông chờ ám ảnh. Tôi chua xót nghĩ:

- Hoàng Mai ơi! Em là ai? Em ở đâu? Em để cho anh yêu em rồi em nỡ phụ lòng anh đến thế sao?

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Chiều muộn, tôi mang tập thơ ra gốc hoàng mai. Đây là tập thơ nàng từng đọc, tôi ôm tập thơ vào lòng như ôm một mối tình si. Bóng tối đã buông xuống đầy vườn, tôi nhìn những đóa mai vàng nở trái mùa lòng buồn rười rượi. Tôi như kẻ say rượu nói lẩm bẩm:

- Hoàng Mai ơi! em nỡ bỏ anh thật sao? Dù em là người hay là linh hồn cây cỏ, mọi vật đều hữu tình, sao em lại làm cho anh khổ? Nếu em hiểu lòng anh mong nhớ, hãy về gặp anh...

Tôi lần giở đọc lại những bài thơ. Một làn gió lướt qua tàn lá reo khẽ một điệu buồn, vài cánh mai se sẽ rơi...trên tập thơ tôi bỏ lại dưới gốc cây.

Đêm đến, lại là một đêm dài...tôi đứng nhìn khung cửa sổ trống không, chợt cất giọng ngâm một bài thơ, bài thơ buồn của lòng thi nhân đang mong nhớ người tình cũ...bỗng, có một tiếng cười khẽ vang lên đâu đó. Tôi ngoảnh sang, thì Hoàng Mai đã đứng kề bên.

Tôi mừng rỡ vô cùng. Nàng lại về!

Trên tay nàng cầm tập thơ, tập thơ mà tôi để lại gốc cây lúc ban chiều.

- Hoàng Mai...! Tôi kêu lên thảng thốt.

Nàng mỉm cười trước sự sung sướng của tôi.

- Hoàng Mai! Em có biết rằng anh mong chờ em lắm không?

Nàng đủng đỉnh nói qua nét cười:

- Em biết nên em lại về với anh.

Rồi nàng ngả đầu vào vai tôi, tiếng nói nghe gần mà như xa lắm:

- Em giận anh lắm. Anh cứ hoài nghi em, đòi tìm hiểu những điều không cần thiết. Nếu chẳng phải vì lòng anh quá mong nhớ em thì em đã chẳng về.

- Thế em còn giận anh nữa không?

Nàng nhìn khuôn mặt tôi:

- Anh nhớ em đến hốc hác, khổ sở đến thế này sao em giận được nữa chứ?

Tôi ôm nàng vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong, tôi muốn giữ mãi mãi lấy nàng trong vòng tay ràng buộc. Những ngón tay ngọc ngà của nàng bó lấy tôi, buông mình trong sự nồng say đắm đuối...

Tôi nhất định cố thức. Tâm trí tôi như có muôn vàn cánh bướm chập chờn bay tung và đóa hoàng mai khép cánh bên tôi dịu dàng, tôi choàng tỉnh...

Như những lần trước, Hoàng Mai không bên cạnh tôi nữa. Nhưng... tôi choàng dậy, vừa thoáng qua ngoài cửa bóng nàng. Tôi quyết theo nàng đến cùng, tôi muốn phá vỡ cái bí mật khó chịu kia. Cầm lấy cây đèn bấm, tôi bám theo, lúc đến phòng khách chợt tôi nhận ra nàng bước đi rất êm, chân như lướt trên mặt đất. Chợt có một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai, tôi giật nảy người quay phắt lại. Thì ra thằng Thân, nó đã dậy từ lúc nào, đang đứng run rẩy sau lưng tôi. Tôi ra hiệu cho nó im lặng cùng tôi bám theo. Cùng như lần trước, vừa đến cánh cửa gỗ phía sau thì Hoàng Mai biến mất. Tôi cùng thằng Thân soi đèn xung quanh cũng chẳng thấy ai. Tôi thì thào bảo:

- Mày đi lấy cho tao cái chìa khóa.

Thằng Thân vừa nói vừa run:

- Anh định làm gì?

- Mở khóa vào xem cô ta có trong đó không?

Nói xong, tôi tự thấy mình vô lý. Cửa khóa thì làm thế nào Hoàng Mai vào được. Thằng Thân đã líu ríu đi ra. Tôi tặc lưỡi: " Thì cứ vào xem thử thế nào". Tôi tra chìa, cánh cửa mở tung, tôi dặn thằng Thân đứng ngoài canh chừng rồi bước vào trong, tôi mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc, cây đèn bấm bé xíu chỉ chiếu sáng đươc một khoảng không gian nhỏ hẹp. Chân đang dò đường thì bổng: " M...a..o..eoo". Một tiếng mèo gào lên thảm thiết, tôi giật mình lia đèn lên, trên trần nhà một con mèo đen to hai mắt sáng rực lao vào tôi. Tối sầm mặt mũi tôi buông rơi cây đèn ngã sóng soài trên nền gạch. Tôi cố ngồi dậy thật nhanh thì đột nhiên bóng đèn lẹt xẹt rồi bật sáng...ánh sáng bất ngờ khiến tôi đưa tay che mắt ngay vì chói. Và tôi thấy cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, những mảng tường loang lổ máu, từng vệt còn ướt đẩm, ngay trên bàn, xác một người đàn ông bị chém đứt lìa tay chân còn đang co giật. Tôi kinh hãi quá, định hét lên thì đèn phụt tắt, bóng tối bao trùm, nổi kinh sợ đầu tiên chưa lắng xuống thì đèn lại bật sáng lẹt xẹt như sắp hỏng và lần này tôi lại thấy ngay dưới chân tôi đầu một người đàn bà vẫn còn bê bết máu. Tôi không còn chịu đựng nổi lao ra ngoài, vừa đến cửa lại nghe tiếng thét của thằng Thân. Nó đang đứng nhìn ra cửa sổ, gương mặt kinh hãi, tôi chạy đến, nó quay nhìn tôi, cơ mặt còn nguyên sự khiếp đảm. Nó lắp bắp:

- A..n..h...nh..ì..n... kì...a!

Tôi nhìn theo ra phía cửa, ô cửa hướng ra sau vườn nhìn đến gốc mai cổ thụ. Dưới ánh trăng xanh lạnh lẽo, xác một người con gái tóc dài treo cổ lủng lẳng trên cành cây. Là Hoàng Mai. Tôi như không còn biết sợ, vội lao ra...thằng Thân kêu gào níu tôi lại, nhưng tôi xô ngã nó rồi chạy ra chổ thây người đang đong đưa trước mặt đất. Tôi gào lên:

- Hoàng Mai!

Chợt trước mắt tôi phủ một màn đêm.

- Hoàng Mai!

Tôi cất tiếng gọi.

Nàng "dạ" một tiếng rất ngoan. Tôi nhìn đã thấy nàng chỉnh tề quần áo tự lúc nào, nàng bước lại gần tôi.

- Em đang làm gì vậy?

- Em phải đi...

Tiếng nàng nhỏ lại rồi nàng bật khóc. Tôi hốt hoảng:

- Không! Chẳng lẽ em bỏ anh đi lúc này sao? Anh yêu em biết dường nào, anh trao em cả tâm hồn anh rồi...Em mà ra đi...

Nàng vội ngắt lời tôi:

- Em khổ lắm...em không thể nào gần anh được nữa. Duyên ta ngắn ngủi, em chỉ gần anh được đêm nay nữa thôi.

- Sao? Chỉ còn đêm nay nữa thôi ư?

Nàng gật đầu.

- Nhưng em còn mãi mãi trong lòng anh, em mãi mãi là Hoàng Mai của anh. Phận em như cánh hoa, nhanh nở rồi cũng nhanh tàn. Nhờ anh, nhờ tình anh đã khiến em rung động, em không còn là một linh hồn vật vờ ẩn trong hoa cỏ nữa. Những mong nhớ của anh cho em thành bất tử, em sẽ là trăng, là gió, hay là đóa Hoàng Mai như anh suy tưởng. Em sẽ như những vần thơ này, còn mãi bên anh.

- Nhưng rồi em cũng bỏ anh...

Nàng thở dài:

- Em không gần anh được mãi. Nhưng em luôn ở đây.

Bao nhiêu van lơn của tôi nàng cũng không nói rõ thêm. Chỉ nồng nàn ôm lấy tôi rồi thì thầm vào tai tôi, nói với tôi những lời yêu thương say đắm.

....

Tôi thức dậy lúc trời sáng bạch, Hoàng Mai đã không còn. Tôi ân hận vì không cố thức lúc nàng đi, chẳng nói được một lời vĩnh biệt. Tôi chợt nhìn về nơi bàn viết, chổ tập thơ nàng để lại.

Trong làn gió, run run những cánh hoa mai vàng lẫn trong những cành khô. Tôi nhìn những cánh hoa bay tung theo gió như báo hiệu một cuộc phân ly....

- Anh Phong! Anh Phong!

Có tiếng gọi lớn, tôi mở mắt, nhìn thấy thằng Thân, rồi ngay lúc đó tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ. Tiếng thằng Thân mừng rở:

- May quá! Anh tỉnh lại rồi. Làm em lo quá. Anh bất tỉnh một tuần rồi đấy.

- Anh bị làm sao vậy?

- Bác sĩ bảo anh bị chấn thương mạnh ở đầu nên hôn mê, em cứ sợ anh không tỉnh lại. Sao bổng dưng nữa đêm anh lại đi ra vườn làm gì để ngã đến thế này?

Tôi nghe Thân hỏi, liền nhìn nó bực tức:

- Lúc đó mày có ở đó mà còn hỏi tao à? Chẳng phải do mày kéo lại nên...

- Ơ...! Thằng Thân ngơ ngác.

- Anh nói gì thế? Em có ở đâu lúc nào? Lúc gần sáng, em dậy không thấy anh nên đi tìm thì nhìn thấy anh ở ngoài vườn, đầu đầy máu, em hoảng quá, vội nhờ người đến giúp mà...

- Này cái thằng điên, mày sợ quá đâm ra ngớ ngẩn à? Tôi phát cáu, quát:

- Chẳng phải lúc nửa đêm mày đi theo tao đến chổ cánh cửa phía sau nhà hay sao? Mày còn lấy cho tao chìa khóa mở cửa cơ mà? Rồi sau đó...

Cơn đau buốt óc làm tôi ngừng lại. Giọng thằng Thân thảng thốt:

- Chìa khóa nào cơ? Anh nói gì em chẳng hiểu?

- Chìa khóa căn phòng lớn phía sau ấy!

- Ơ hay? Anh nói lạ chưa? Căn phòng ấy trước giờ làm gì có chìa khóa nào mà em đưa? Lúc mới đến em tìm mãi trong nhà không thấy chìa, em đã nói với anh rồi mà.

- Nhưng rõ ràng, tao cầm chìa khóa mày đưa mở vào xong rồi thì....tao....thấy...mà mày cũng thấy.Tôi ôm đầu.

Thằng Thân càng hoảng:

- Lúc sáng hôm anh bị ngã em đi ngang cánh cửa đó vẫn thấy nó khóa kín mà, ổ khóa còn nguyên, đã mở đâu anh? Mà anh bảo thấy gì cơ?

Tôi nằm vật xuống giường, mặc kệ thằng Thân cuống quýt gọi bác sĩ. Tôi chẳng còn biết thực hay hư. Tôi đã điên chăng?

Sài Gòn, ngày...tháng...năm...

Tôi rời biệt thự đi sau khi xuất viện. Rồi một hôm, tôi nhận được một bức thư, của người chủ biệt thự viết cho tôi trước khi xuất ngoại sang nước ngoài cùng con cháu. Trong thư ông ta có kể về những chuyện cũ của ngôi biệt thự. "Thời xưa, chủ trước của ngôi biệt thự là một vị quan làm cho Pháp, ông ta có một người con gái. Ông ta tự hào có dòng dõi quyền quý nên đã trồng một cây hoàng mai, vì đó là loài cây tượng trưng cho sự cao sang, ông ta cũng đặt tên con gái là Hoàng Mai, và cái tên biệt thự Hoàng Mai cũng có từ đó." Đến đây, tôi ngừng lại một lúc rồi bồi hồi đọc tiếp."Trong thời kỳ rối ren, loạn lạc ông quan bị ám sát, hai vợ chồng bị giết thảm ngay tại nhà, chính là ở căn phòng lớn phía sau luôn khóa kín. Tôi rùng mình nghĩ đến cảnh tượng tôi nhìn thấy đêm đó. Còn cô gái thì dường như đã bỏ chạy ra sau vườn nhưng không thoát được, cô bị bắt lại rồi bị treo cổ ngay dưới gốc Hoàng Mai. Lúc người ta đưa cô xuống thì cái xác đã khô trông không còn rõ mặt nữa, chỉ nhận diện được nhờ chiếc áo lụa xanh mà cô hay mặc. Ngôi biệt thự thế là bị bỏ hoang một thời gian dài vì cái oan khí của gia đình chủ nhân và những lời đồn đãi về những hình bóng dị kỳ lởn vởn, những tiếng khóc ai oán bi thương. Cho đến khi có người mua lại, chính là người đã viết bức thư này cho tôi. Trong thư ông còn có những suy đoán cho cái thắc mắc của tôi, mà theo ông là hợp lý. Có lẽ, gần đó quả thực có cô gái nào biết rõ về ngôi biệt thự, về cô Hoàng Mai và...nhìn thấy tôi, biết tôi là một nhà văn với những suy nghĩ lãng mạn, dễ chấp nhận những chuyện hoang đường. Cùng với không khí huyền ảo sẳn có nơi hoang tịch. Cô ta đã khéo léo dựng nên một chuyện Liêu Trai để thỏa lòng tinh quái của một người đàn bà. Cái tên Hoàng Mai cũng là do cô ta mượn tạm mà thôi chứ còn cô Hoàng Mai thật sự, đã chẳng còn sống đến lúc này rồi. Cuối cùng, ông ta bảo: Có lẽ vì tôi quá đa tình!".

Tôi buông lá thơ, có những điều bí mật tôi chưa kể cho ông chủ nhà nghe cũng như thằng Thân. Như chuyện đêm đó tôi nhìn thấy. Bí mật thì chỉ là bí mật, không thể nào tìm được cách phân giải. Tôi nhớ đến người con gái tôi ôm ấp trong tay, bóng hình kiều diểm đó, đàn bà trong đời tôi cũng đã nhiều nhưng Hoàng Mai là người khiến tôi...không đời nào quên được.Tôi lật cuối quyển thơ, cầm lên một bức hình, hình đen trắng ngày xưa đã hơi ố vàng, bức hình tôi tìm được trong ngăn kéo một chiếc bàn cũ, trong hình là một người thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt tươi cười, lật phía mặt sau có ghi một hàng chữ nhỏ: "Con gái Hoàng Mai của bố. Kỷ niệm sinh nhật thứ mười sáu". Tôi lặng nhìn, khuôn mặt đó, nụ cười đó, thân thuộc vô cùng. Hoàng Mai đối với tôi thì nàng mãi mãi là một loài hoa đài các.

Tôi ngả người trên ghế, nhắm mắt lại, Hoàng Mai mùa này có lẽ đang trổ hoa, những cánh hoa vàng mong manh rơi như những giọt lệ khóc cho một đời hoa mỏng manh, yểu mệnh./.

Trang Bảo DN

Lời tác giả: Tôi viết truyện này nhân cảm hứng khi vừa đọc truyện Trại Bồ Tùng Linh của Thế Lữ vừa nghe bài Những Mùa Hoa Bỏ Lại của Việt Anh. Do thế nên trong truyện có những điểm tương đồng, chỉ là tôi muốn viết một câu chuyện mộng thường trần gian...

Ngày đăng: 29/09/2015
Người đăng: Trang Bảo DN
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage