Bóng ma trên ngọn cây
Những người còn ở lại, tiếp tục đợt huấn luyện, trong đó có tôi thì sau đó đều cẩn thận hơn, đến chín giờ đêm. Khi tiếng còi chỉ huy vừa phát lên, là tuyệt nhiên không có một đứa nào dám ra ngoài.
***
Bấy giờ tôi đang là sinh viên năm nhất, còn nhiều thứ bỡ ngỡ lắm. Được trường cho đi quân sự một tháng trong doanh trại quân đội chính quy. Lòng mừng rỡ không thôi, vì cuối cùng tôi cũng được biết làm một người lính là như thế nào.
Tôi háo hức bước lên chuyến xe, cái chuyến xe mà tôi cho rằng đó là định mệnh của đời tôi. Chính cái chuyến xe ấy đã khiến tôi lâm vào cực cảnh, khiến tôi phải khổ cực bao năm tháng, mà cho đến bây giờ tôi đã là một con người thành đạt. Ngẫm lại những năm tháng ấy mà không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.
Một buổi đếm lạnh lẽo, tôi cùng lũ bạn lúc này sau một ngày huấn luyện mệt nhọc, đều chui rúc lên những chiếc giường đơn sơ thiếu thốn. Trên giường ngoài chăn mền và gối loại rất mỏng ra thì chẳng còn thứ gì. Cả lũ kháo nhau nghe kể chuyện ma của bác Nguyễn Ngọc Ngạn, trời đêm lạnh lẽo, tiếng ồn ào khiến chỉ huy ở bên dưới cảm thấy bực mình nên đã lên nhắc đến mấy lần. Cả lũ vừa lạnh, vừa nghe chuyện ma mà vừa sợ, mấy đứa khác để xua đi cái lạnh thì úp mì húp xùm sụp.
Lúc ấy mùa lạnh vừa mới qua đi, vẫn còn chưa tan hẳn. Tính tôi vốn xuề xòa, đi đâu cũng chỉ một chiếc ba lô bên mình, trong khi lũ bạn, nào quần áo nào chăn nào nước hoa móc áo...vv. Trời thì lạnh, tôi mang theo để đi tập huấn đợt quân sự này lại chẳng có gì ngoài quần áo, chăn không có, không khỏi cả người co ro môi tím ngắt mà rên lên hừ hừ.
Lũ bạn nghe chuyện ma, sợ hãi thì có thể trùm chăn, còn tôi thì làm gì có chăn mà trùm. Chỉ cánh cánh ánh mắt, mặc thêm một lớp quân phục cho đỡ lạnh, vừa nghe chuyện vừa run, cũng không biết là tôi run do cái lạnh, hay là run do những câu chuyện kia quá đáng sợ nữa.
Những âm thanh ghê rợn trong loa phát, cộng thêm khung cảnh bên ngoài đang vắng vẻ, gió rít ào ào qua khe cửa, khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Bất chợt, tôi thấy có một thư gì đó nhảy qua nhảy lại trên những ngọn cây bạch đàn phía xa. Chỗ tôi nằm là ở giường tầng hai, ở đó có một cái cửa sổ thông gió nhỏ, không kính, có thể nhìn ra bên ngoài dễ dàng. Những đứa nằm ở giường tầng hai thì vừa nghe chuyện vừa trùm chăn, bên ngoài gió rít khiến chúng nó không dám nhìn ra bên ngoài, duy chỉ có tôi là cố sống cố chết nhìn ra. Không ngờ lại chính là người duy nhất nhìn thấy màn này.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, đầu chỉ tự lắc vài cái tự nhủ, chắc là cành cây đung đưa, cộng thêm mắt mình trong đêm kém cỏi nên mới nhìn thấy như vậy mà thôi.
Tôi sau đó quyết tâm liền bịt chặt tai lại, cố mà đi sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Tôi nghe chúng bạn xì xào, đêm qua có một người vừa mới chết, không hiểu sao lại bị treo trên đúng ngọn cây bạch đàn. Giật mình, tôi đảo mắt nhìn lên cái cây mà chúng kể, trùng hợp làm sao, cái cây ấy lại chính là cái cây mà tối qua tôi trông thấy có bóng người đung đưa. Lưng tôi từ lúc nào đã toát mồ hôi chảy ướt đẫm, mặc dù lúc ấy lạnh lắm.
Chỉ huy ngay hôm ấy tuyên bố cho chúng tôi nghỉ một ngày để điều tra mọi chuyện. Người chết không ai khác mà lại chính là một trong số những sinh viên thực tập chúng tôi. Điều này khiến không ít đứa xanh mặt, có đứa còn bất chấp tất cả, quyết bỏ đợt quân sự lần này, về nhà cho bằng được.
Những người còn ở lại, tiếp tục đợt huấn luyện, trong đó có tôi thì sau đó đều cẩn thận hơn, đến chín giờ đêm. Khi tiếng còi chỉ huy vừa phát lên, là tuyệt nhiên không có một đứa nào dám ra ngoài.
Tôi vốn tính tò mò, mọi chuyện không làm sang tỏ thì lại càng không sao an tâm. Lũ bạn dù sợ lắm, nhưng vẫn không cai được cái tật nghe chuyện ma của bác Ngạn. Đếm hôm ấy tôi lại tiếp tục rình, canh đúng khoảng giờ hôm qua mà tôi nhìn thấy cái bóng lấp ló ấy mà banh mắt ra, không chớp, để xem cảnh tượng ấy có xuất hiện nữa hay không.
Gió vẫn rít, đêm vẫn cứ âm u lạnh lẽo như vậy, lâu dần tôi định buông tha, quay vào đi ngủ cho sớm trời. Đúng cái lúc tôi định bỏ lỡ, thì cái bóng giống lần trước lại xuất hiện, tôi trợn mắt căng cứng. Miệng lắp bắp không phát ra tiếng, cái bóng ấy hình như không phát hiện ra có người đang nhìn nó, chỉ lướt qua lướt lại. Lát sau biến mất không thấy đâu, chỉ thấy trên cây bạch đàn lại có một điểm đen như người.
Sáng hôm sau, như tôi nghĩ, quả nhiên lại có người chết, hình thức đều giống như lần trước, đều bị treo trên ngọn cây. Sự việc đã được chỉ huy báo lên trên, ngay hôm đó có không ít cán bộ cấp cao từ trên xuống, tiến hành điều tra, tuy nhiên có vẻ cũng không phát hiện được manh mối gì.
Cả đám sinh viên hoang mang sợ hãi, mấy đứa cố sống cố chết ở lại học thì bây giờ cũng bị dọa cho kinh hồn tang đảm, bỏ về quá nửa. Sự việc này cũng làm cho chỉ huy vô cùng hoang mang. Tối hôm đấy như đến lệ chín giờ tối, lại tuýt còi báo hiệu tất cả đi ngủ, lần này anh chỉ huy tự thân điểm danh kiểm kê các phòng, sau đó thấy đủ quân số mới khóa chặt cửa lại cho thật chắc chắn. Đảm bảo rằng không có sinh viên nào có thể lọt ra ngoài, để cho cái kẻ mà người ta nghi ngờ gây án mạng kia không thể làm gì.
Nếu đã làm đến mức như vậy, mà vẫn có người chết, thì hung thủ, không phải là người, mà là ma mất rồi.
Tôi sợ hãi, tôi im lặng, nhưng cũng không được lâu. Tôi đánh bạo gan kể cho hai thằng bạn trong lớp mà tôi cảm thấy thân thiết nhất, Hùng và Long.
Hai thằng nghe tôi kể lại đều trợn mắt run người, tối đó chúng tôi bàn nhau, ba thằng sẽ cùng nhìn ra khung cửa sổ mà không trùm chăn nữa, để xem liệu việc tôi nói có là thật.
Đúng giờ, tiếng radio kể chuyện vẫn vang đều, có ba cặp mắt đang chăm chú nhìn qua góc cửa sổ. Hùng và Long vốn nằm ở giường tầng một, nhưng lần này vì muốn kiểm chứng lời tôi nói nên cả hai đều nhảy lên giường tầng hai mà nằm.
Đêm đã khuya, khí trời thì càng lạnh hơn. Hùng và Long dõi nhìn đã lâu, không thấy gì, bèn ngán ngẩm, định bụng chắc mẩm là mắt tôi có vấn đề nên mới nhìn thấy hình ảnh linh tinh như vậy. Chúng định quay mình khỏi cửa sổ định đi ngủ, thì như lúc này trời không phụ lòng người, cái bóng kia mỗi lần khiến người ta cảm thấy thất vọng về nó nhất thì nó lại xuất hiện rõ ràng. Hùng trợn mắt kêu lên "A" một tiếng.
Lập tức cái bóng kia như phát hiện ra âm thanh, nó quay ngoắt một cái lại nhìn, mắt nó đỏ, khuôn mặt ghê rợn, chớp chớp nhìn qua cái khung cửa nhỏ. Hùng mặt mày xanh mét, cả phòng nghe tiếng thét của nó thì đều nháo nhào. Hùng vội vã trùm chăn kít mịt, tận đến lúc lũ bạn vây quanh mới thất thểu bỏ chăn ra mà run giọng. Thằng Long thì mặt mũi cũng đã cắt không còn giọt máu, bản thân tôi cũng cảm thấy bồi hồi, nhưng không còn cảm thấy sợ hãi như hôm đầu tiên.
Tôi đã cố dấu kín, nhưng miệng Hùng thì không thể làm như vậy. Nó kể lể cho thất cả mọi người, lôi thằng Long ra kiểm chứng và khẳng định, Long cũng gật đầu không nói gì. Riêng tôi thì cả hành động lẫn lời nói đều không biểu lộ.
Hôm sau, cả lớp tôi quyết định sẽ hủy đợt tập huấn lần này, quyết định sẽ lấy học phần khác bù vào, hoặc không thì đi tập quân sự ở chỗ khác chứ quyết không quay lại trốn này.
Hùng từ sau đợt ấy về nhà nói năng ít hẳn. Mấy năm sau thì nó không hiểu vì nguyên nhân gì mà ăn uống ngày càng ít đi, từ hơn bảy mươi cân cao to vạm vỡ, đến chỉ còn hơn bốn mươi cân gầy da bọc xương, cả nhà chạy chữa đủ cả nhưng vẫn không thể xoay chuyển, mấy tháng sau thì Hùng mất, tôi đến thắp hương cho nó mà lòng cảm thấy bồi hồi. Liệu tôi có phải là hung thủ gián tiếp hại chết Hùng hay không, nếu tôi không cho Hùng nhìn thấy cảnh tượng đó, liệu nó có phải bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh. Có phải vì Hùng đã nhìn thấy mặt mũi của cái bóng trên ngọn cây kia, khiến cho nó phải suy tư dẫn đến kết quả như bây giờ, tôi không biết được, mà lại càng không dám biết. Ngày hôm ấy chỉ có duy nhất nó nhìn thấy tường tận mọi chuyện, còn bây giờ thì nó đã về nơi chín suối đại ngàn.