Truyện ma bên bản Tà Cuông
Bên ngoài trời mưa phùn gió rét căm căm, trong nhà ông Tú lúc này có bốn người ngồi thở dài.
Không khí trầm lắng bao trùm một mảng u ám, ông Tú nhất thời cất giọng khàn khàn:
"Chuyện lần này thằng Vương chết không liên quan đến chú Hưng. Để rồi mai anh qua Huyện trình báo với công an, mọi tội danh anh sẽ nhận hết chứ chú không phải lo gì cả! Thằng Vương chết là do nó ác đức, tội nghiệt quá nặng, trời phạt chứ chẳng phải ai làm!"
Ông Tú nói đến đây khuôn mặt hằm hằm tức giận, trong bụng một đống chửi rủa nhưng còn không tiện nói ra miệng.
Trong góc nhà, người đàn ông tên Hưng lúc này mới sợ sệt lên tiếng:
"Thằng... thằng Vương chết rồi, công an đến nhất định biết cả, anh Tú ơi cứu em!"
Người đàn ông tên hưng vừa nói vừa la, rên lên hoảng hốt.
"Tôi còn không sợ chú sợ cái gì!"
Ông Tú chợt quát lên nói.
***
Trong nhà bốn người nhìn nhau, hai người còn lại muốn nói nhưng lại không lên tiếng.
Bất giác ông Tú lại phải khơi mào:
"Chú Sinh với Thằng Vũ có gì muốn nói cứ nói?"
Người thanh niên tên Vũ trầm mặc một lúc, rồi mới nhìn cả mấy người mà cất giọng quả quyết:
"Chuyện lần này bác Tú, cháu nghĩ vẫn không nên báo ti công an!"
Thấy Vũ lên tiếng, người đàn ông trung niên tên Sinh cũng vội gật đầu nói:
"Báo cho ti công an chưa hẳn đã êm chuyện, nhà thằng Vương có quyền có thế lắm! Bố nó làm chủ tịch Huyện, con gái cả cái bản này có đứa nào nó chưa từng mó qua, cả bản kêu ầm lên nhưng có thấy thằng công an nào đến giải quyết đâu? Anh Tú bây giờ mà lên báo công an trình báo là chết với cả nhà nó ngay!"
Vũ thấy ông Sinh nói như vậy cũng gật đầu phụ họa:
"Chú Sinh nói đúng đấy bác Tú ạ, mà cháu thiết nghĩ..."
Nói đến đây trên mặt Vũ có lộ chút lạnh lùng nhưng dừng lại.
Ông Tú thấy Vũ nói nửa chừng lại thôi, liền gắt:
"Nghĩ gì thì nói, chuyện đến nước này rồi mày còn ấp úng làm cái gì!"
Thấy Ông tú thúc giục, Vũ cũng lập tức vỗ bàn lạnh lùng nói:
"Theo cháu nghĩ... Chôn nó!"
Cả bốn người lập tức nhìn nhau không nói gì, Vũ lại vội nói thêm như khẳng định câu nói của mình:
"Đằng nào nó cũng chết rồi! Cả bản này có ai không biết là nó ác đức, mấy lần trai bản muốn đánh chết nó nhưng mà cháu cản. Bây giờ nó chết, cả bản có biết là nó chết dưới tay mình cũng không có ai nói, cả bản ghét nó, ai biết đâu mà sợ!"
Người đàn ông tên Hưng trong góc nhà vẫn còn đang bần thần, liếc quanh khắp nhà ai cũng một mảnh trầm mặc im lặng, không khí trong nhà lại u ám trở lại.
Ông Tú nhất thời nhắm mắt lim dim nghĩ lại.
Kể từ khi ông lớn lên tới lúc theo đảng chống lại giặc Pháp, không khí cách mạng hồ hởi, chống địa chủ phong kiến, chống bóc lột cường hào. Cánh lý trưởng đội lính ở làng cũ ngày xưa ông ở, cũng đều do một tay ông giết hết chúng nó cả.
Vậy mà sau thằng Pháp lại đến thằng Mỹ, gia đình ông một phen lại lận đận, chính quyền Mỹ Ngụy thẳng tay đàn áp dã man, đảng cho quân Nam tiến muốn thống nhất Miền Nam. Ông Tú lại xa vợ xa con đi vào chiến trường, rồi bao nhiêu năm chiến đấu, cuối cùng thằng Mỹ cút, ông được vui vầy với vợ con.
Tưởng đâu được như vậy mãi, dân chúng được thoát khỏi cảnh khốn cùng đầm ấm vui tươi. Ấy vậy mà ông Tú lại bị chọn là những người đưa lên đây khai hoang đầu tiên. Mới đầu ông còn thấy uất ức lắm, nhưng sau quen dần với cuộc sống trên này, vợ con xa cách lâu ngày cũng đều được đưa lên đây cả, ông lại thấy phấn khởi trở lại.
Ông Tú lại thành một trong những người tham gia vận động bà con dân tộc nhiệt tình nhất. Tưởng đâu cuộc đời ông vốn long đong lận đận sẽ được một phen đổi thay.
Nhưng lại vẫn chưa hết, thằng Pháp thằng Mỹ đi hết cả rồi, bây giờ đến Trung Quốc cũng nhòm ngó. Tưởng Giới Thạch cho quân sang đàn áp chính quyền, đòi nắm ghế trong Quốc Hội. Đến cả cái chức Chủ Tịch huyện ở Lai Châu này nó cũng không tha, bản Tà Cuông từ lúc có thằng Trạch Hấn Đông lên làm Chủ Tịch huyện, nó ác không khác gì thằng Pháp thằng Mỹ.
Con trai Trạch Hấn Đông là Trạch Tạ Vương cũng cùng một máu với bố nó, mới lên làm Chủ Tịch huyện được vài tháng, vậy mà Trạch Tạ Vương đã dựa hơi bố hà hiếp khôn cùng.
Gái bản hễ đứa nào xinh xắn trắng trẻo thì kể cả có là giữa lúc nửa đêm, nó cũng mò vào nhà quyết có cho bằng được.
Vì vậy, không ít gái bản vì nó mà phải ăn lá ngón, phải nhảy thác ấm ức mà chết. Trai bản phẫn nộ lắm, ông Tú phụ trách công tác dân vận ở đây thì chỉ biết trấn an dân, cốt không để cho nổi loạn mà thiệt thân dân xứ này. Một đội ngũ công an của đảng, bởi thế cũng đều bị thay thế bởi bố con Trạch Hấn Đông, trơ mắt nhìn Trạch Hấn Đông làm càn. Công an là lực lượng thực thi pháp luật, bây giờ công an cũng bị che mắt, thì còn lấy ai ra mà bảo vệ cái lẽ công lý chu toàn.
Còn Trạch Tạ Vương, thì lại thuê bọn cường hào ác bá Lỵ Chủ trước đây, đi quản dân phu đãi vàng. Cả một triền sông bị chúng nó đãi vàng cho đục ngầu, thủy ngân đổ bừa bãi. Dân bản uống vào chết nhiều vô kể, lúc ấy chỉ còn biết đi uống nước thác nước suối.
Bố con Trạch Hấn Đông, Trạch Tạ Vương ác đức là thế, nhưng mà dân bản thân cô thế cô, chỉ đành trơ mắt mà bị hà hiếp.
Rồi đến hôm qua ông Hưng có qua nhà bác Lưa hỏi mượn cái nỏ, thấy trong góc nhà có tiếng kêu la thảm thiết. Ông Hưng tưởng là trộm, bình sinh ông Hưng ghét cay ghét đắng quân trộm cắp, đã là trộm cắp thì xưa nay cái bản này vốn không nương tay, đều đánh chết hết rồi ném xuống sông, rồi cũng chẳng ai biết đấy là đâu.
Ông Hưng cứ ngỡ vậy, trong góc chòi gần đấy có cái cuốc nương, ông Hưng liền vớ lấy, nghiến răng, hùng hổ lao tới, bổ xuống một cái giữa đầu thằng trộm. Thằng trộm chết ngay, ông Hưng lật nó ra thấy mặt thì mới giật mình sợ hãi. Thằng trộm mà ông ngỡ tưởng, không ai khác, là thằng Vương, con trai cái thằng quỷ đội nốt người Trạch Hấn Đông, mà cả bản Tà Cuông này ghét cay ghét đắng.
Chuyện cũng đã rồi, ông Hưng bần thần cả người, cái quốc nương trong tay cũng rơi xuống đất cầm không chắc tay.
Trong góc nhà có một thân người con gái, xác thịt mềm nhũn buông thõng đã chết. Người con gái ấy chính là Linh con gái ông Lưa, chính cái lúc ông Hưng bước vào nghe thấy tiếng la hét thất thanh. Là lúc thằng Vương làm xong chuyện đồi bại, lại đang tâm bóp chết con Linh ngay tại chỗ. Ông Hưng đánh chết thằng Vương nhưng cũng không kịp, con Linh đã vừa mới đi mất rồi.
Nếu tỉnh táo lý trí ra một chút, ông Hưng vẫn còn có thể kịp hô hấp nhân tạo mà cứu con Linh. Nhưng không, bây giờ ông Hưng đã bị sợ hãi bao chùm, lý trí cũng chẳng còn. Giết thằng Vương, xem như cái mạng của ông cũng đã xong. Ông Hưng bần thần như vậy, mà cuối cùng lại để con Linh, vô tình cứ thế chết đi trong tức tưởi oán than.
Mãi tận khi hửng sáng, ông Tú không thấy em về mới đi kiếm khắp bản, rồi thì phát hiện ra sự việc, ông Tú cũng bần thần không kém.
Tuy nhiên, ông Tú lại nổi tiếng gan dạ và có ý chí hơn người em trai, mặc dù sợ hãi. Nhưng ông Tú vẫn cẩn thận mai táng con Linh gọn gàng chu đáo. Còn xác thằng Vương thì từ bấy không ai dám động vào, rồi cho đến tối cả bốn người mới tụ lại cả nhà ông Tú như lúc này.
Ông Tú nghĩ lại mọi chuyện, giật mình tỉnh táo lại đôi chút, trong sự việc diễn ra quá nhanh, nhưng ông Tú cũng đã giải quyết một cách chắc chắn và kín đáo.
Bây giờ Vũ đề cập đến chuyện chôn thằng Vương đi, ông Tú trong lòng cũng cho là phải. Nhưng lại nghĩ đến một khi nếu mọi chuyện vỡ lở, tai họa ngập đầu. Đến lúc đó không chỉ mạng của ông Tú, mà mạng của bốn người ở đây Trạch Hấn Đông nhất định sẽ không tha cho người nào.
Thấy ông Tú có đôi chút lưỡng lự, Vũ lại lên tiếng thuyết phục:
"Bác Tú lo cho mọi người cháu biết, nhưng hậu quả của chuyện này bác không tưởng nổi! Trạch Hấn Đông chỉ có một thằng con trai, bây giờ chú Hưng lỡ tay đập chết nó! Nếu bác có ra nhận tội thay, nó cũng không hả hết giận nếu lấy riêng mạng bác đâu. Nó lại chả không lôi cả nhà, cả họ nhà mình ra mà vu cáo chứ đùa!"
Thấy Vũ kiên quyết thuyết phục, ông Tú cũng bấm bụng làm liều.
...
Đêm ấy.
Bốn người đàn ông hì hục nhễ nhại mồ hôi sau góc nhà, tận đến khi quăng cái xác thằng Vương mắt đang trợn trừng xuống hố huyệt, rồi lấp đất, cả bốn người mới được một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau hôm ấy, cả bốn người nhà ông Tú tản mạn đi mỗi người một phương. Vũ thì ra Tỉnh lỵ theo chú Hầu ở xã đi chở gạch thuê, đến cuối tuần mới về bản một lần.
Ông Tú thì theo ông Hưng đem cả vợ con, trốn biệt đi Miền Nam làm công không về nữa. Chỉ có ông Sinh là ở nhà trông coi đất đai, cả một vùng đồi nương khai khẩn bao nhiêu lâu mà bỏ thì cũng không nỡ.
Trạch Hấn Đông sau khi con trai mất tích, cho nhiều người đi tìm nhưng không thấy. Công an điều tra được tung ra, cuối cùng phát hiện ra ông Tú có mờ ám, từ khi sự việc xảy ra chỉ có ông Tú và ông Hưng là lại tự nhiên bỏ đi, cả họ nhà ông Tú bây giờ chỉ còn ông Sinh là ở lại.
Lập tức Trạch Hấn Đông khép ông Sinh vào tội giết người rồi cho đem đi bắn chết. Thằng Vũ may mắn hôm ấy không về, trên Tỉnh Lỵ lão Hầu bỗng dưng ốm, như có người mách.
Vũ trong lòng như có lửa đốt, nhưng ông Hầu nhất quyết không cho về, ông bảo:
"Tao cứ thấy bồn chồn trong lòng làm sao ấy, như có người mách tao không cho mày về, mày cứ ra đến ngoài cửa là tao lại thấy không yên!"
Bị ông Hầu sống chết giữ, Vũ đành buồn bực cố ở lại cho hết đêm.
Sáng ra, có người từ huyện thành lên báo tin, Vũ mới biết ông Sinh vừa bị bắn chết đêm qua, nếu không phải lão Hầu cố sống cố chết giữ Vũ ở lại, có lẽ giờ này Vũ cũng nằm giữa pháp trường mà phơi thây.
"Trạch Hấn Đông quá ác độc!"
Vũ căm phẫn mà nói.
Tay đập xuống bàn, mắt căng đầy tơ máu oán hận. Lão Hầu ngồi bên cạnh vội an ủi;
"Thôi, cũng may cho cái số của mày, nếu đêm qua không phải là tao cản, hôm nay mày làm gì còn nói được! Thảo nào tao lại cứ thấy như có người mách, chắc là chú Sinh mày về báo cho tao biết đấy!'
Ông Hầu trầm ngâm một lúc, Vũ cũng nói theo:
"Chú Sinh chết oan ức nên về báo mộng cho tôi đấy, tôi phải giết quân ác ôn ấy để trả thù cho chú ấy!"
Nói rồi Vũ hùng hổ đứng dậy, lão Hầu định cản nhưng không được, vừa mới ốm dậy nên lão Hầu cũng chẳng có mấy sức lực. Chỉ đành trơ mắt đứng nhìn Vũ dần khuất bóng sau cánh cửa.
Vũ đi khỏi Tỉnh Lỵ, ngay trong đêm đã về đến bản Tà Cuông.
Chẳng quản đêm đông rét mướt, trời gió âm u. Vũ cứ lao phăng phăng mà chạy thẳng hướng rừng ma. Trời vừa tối vừa lạnh, Vũ chẳng nhìn thấy đường, chỉ nhìn thấy đốm lửa lập lòe lúc ẩn lúc hiện, đốm lửa như đang nhảy múa trò chuyện với Vũ.
Được một chốc, hơi lạnh càng ngày càng dày, đường phía trước một mảng sương mù âm u đến rợn người, tiếng quạ kêu quang quang giữa mảnh rừng ma, xung quanh toàn là những căn nhà của người Thái làm cho Ma ở.
Nơi này âm u toàn âm khí, bình thường nếu cũng không phải ngày giỗ hoặc lễ thì cũng có ít người lui tới. Càng vào sâu bên trong thì lại chẳng bao giờ có người bén mảng đến làm gì. Thông thường người mới chết thì đều chôn ở phía ngoài rừng ma, trừ phi những trường hợp bất khả kháng như chết đuối hay tự tử thắt cổ, mới chôn sâu vào trong rừng ma hơn. Bởi vì những trường hợp như vậy, người ta thường cho rằng chết có oan khuất, vong thường rất nặng, phải chôn càng sâu để tránh hồn ma quấy nhiễu người sống.
Phía bên trong rừng ma quanh năm có sương mù, càng chôn nhiều người ra thì sương mù càng lan rộng. Người ta bảo là sau rừng ma này là cõi âm, đi qua cái mảnh sương mù kia vào trong thì nhất định sẽ gặp được người thân đã khuất.
Nói là như vậy, nhưng làm gì có ai có gan đi vào sâu trong rừng ma, đến ông Tú ngày xưa nổi tiếng cả bản là người gan dạ, ấy vậy mà chỉ đến cạnh mép sương mù đã không khỏi cảm thấy lạnh người, chạy vội không dám vào.
Còn nữa, nhà nào có cho con thả bò, thả trâu gần đấy ăn cỏ mà mất tích, cũng chỉ dám tìm đến mép sương mù rồi thôi, chứ cấm có dám đi vào sâu. Bởi vì người ta cho rằng, đi vào sâu hơn nữa là đất của người cõi chết, trừ khi chết rồi mới được tiến vào. Nhược bằng cố tình vẫn muốn đi vào, thì đều mất tích không thấy bóng dáng, đến lối về cũng chẳng thấy.
Từ xưa đến nay, hễ cứ có ai tiến vào sâu trong rừng ma, là đều chưa từng thấy trở ra, người ta cho rằng những người tiến vào rừng ma, đều được coi là đã chết.
Duy chỉ có mụ Cờ 'Rư, lúc bé chừng mười tuổi chăn bò, lạc vào bãi sương mù không thấy về. Đến lúc mười tám tuổi lại thấy từ rừng ma đi ra, chỉ có trường hợp duy nhất của mụ Cờ'Rư là đã từng vào sâu trong rừng ma mà còn có thể trở về, có người bảo là mụ được thần rừng thương xót nên mới không cho chết.
Mà mụ Cờ 'Rư ra khỏi rừng ma từ lúc ấy lúc nào cũng điên khùng, bình thường không bao giờ nói bất cứ chuyện gì, nhưng hễ cứ mở miệng là lại khiến người ta sợ hãi.
Chuyện là mụ Cờ 'Rư ra khỏi rừng ma lúc mười tám tuổi, lúc ấy bố mẹ mụ liền vội kiếm chồng cho ngay. Mụ ở với chồng rất thuận, sinh được một người con trai, sau đó được chừng khoảng hai mươi năm. Vốn người ta cho rằng mụ Cờ 'Rư đã bị câm điếc thì một hôm mụ lại lên tiếng, hôm ấy có cả con trai mụ là thằng Lường cũng có mặt.
Lúc ấy, mụ trợn mắt lên dữ tợn nhìn chồng, miệng sùi bọt mép như ác quỷ, gằn giọng mà nói:
"Mày sắp chết rồi, thần đến đón mày rồi đấy!"
Chồng mụ vốn tính tình hiền lành, chỉ tội uống rượu vào là lại đánh đập mụ thậm tệ, chửi mụ là người câm. Thấy mụ tự dưng nói được thì chồng mụ cũng thấy mừng, nhưng lời mụ nói thì chẳng mấy để ý, bởi bình thường mụ cũng chẳng bao giờ được tỉnh táo mà toàn điên loạn. Sau hôm ấy, rồi thì cái điều bất hạnh cũng đến, chồng mụ Cờ 'Rư bỗng lăn ra chết, chết rất thương tâm, quanh mình đầy ruồi bọ bâu vào, chết trong hố phân trâu. Không ai biết vì sao lại chết, lúc ấy người trong bản cho rằng là mụ Cờ 'Rư nguyền rủa chồng mình, cho rằng mụ Cờ 'Rư từ sau khi trở về từ rừng ma thì đã đại diện cho người cõi âm. Dân bản cũng dần nhìn mụ với ánh mắt dè chừng, nhìn mụ với con mắt như nhìn một mụ thầy mo mọi rợ, đại diện cho những con ma rừng chui lủi hại người. Mọi người dần xa lánh mụ, rồi cũng không còn thấy ai giao du qua lại gì với nhà mụ nữa.
Từ đấy, cứ đôi lần mụ lại nói chuyện, mỗi lần mụ nói chuyện là cả bản lại một phen lao đao. Có hôm mụ đi quốc nương, thấy nương bên cạnh có người ngồi nghỉ một chặng, bỗng mụ chạy như điên tới gần người nọ, hai mắt trợn trừng đỏ tươi máu chỉ vào mặt người nọ mà rít:
"Mày, mày!!"
Chỉ hai tiếng như vậy, nhưng mà người kia không ngờ tắc thở chết ngay.
Ai nấy đều sợ mụ Cờ 'Rư như sợ quỷ, gặp mụ là phải tránh xa kẻo vạ vào thân, vô số lời xì xào bàn tán đay nghiến, cả bản chỉ rêu rao chuyện mụ mo già Cờ 'Rư đã thành yêu tinh hại người, thằng Lường cũng không bao giờ dám cho mẹ ra khỏi nhà nữa, vì sợ dân bản nhỡ may nổi giận lại đánh chết mụ giữa đường giữa chợ.
Thằng Lường vốn chơi thân với Vũ, là bạn cùng một lứa. Nó thường hay kể cho Vũ nghe lắm thứ của cõi vô hình, nó bảo bình thường với người ngoài thì mẹ nó lầm lì như vậy thôi, chứ chỉ riêng hai mẹ con thì mẹ nó vui vẻ mà hay nói lắm, tính mẹ nó hiền dịu chứ đâu có ác như người ta nghĩ. Nó kể là mẹ nó bảo mẹ nó hồi trẻ đạp trúng ngải, cho nên không được nói chuyện với người đời, ngay cả chồng cũng không được, chỉ có cốt nhục do mình sinh ra, tựa như một phần thân thể mới không bị ngải hạn chế.
Thằng Lường lại kể trong rừng ma có những thứ gì, có những loại ngải gì. Tại sao người ta đi vào lại không thể trở ra, tất cả đều qua những buổi trò chuyện với thằng Lường. Vũ ban đầu là người lạc quan, vốn không tin mấy chuyện bùa ngải. Thế nhưng hôm nay ông Sinh chết, trong lòng Vũ tràn ngập bi thương phẫn hận.
Theo câu chuyện bùa ngãi, Vũ chạy vào rừng ma với hy vọng hạ được Trớ Chú ngải, muốn cho Trạch Hấn Đông phải ôm hận mà chết, phải cho Trạch Hấn Đông chết trong tức tưởi, chết vì bị hồn ma oán khí bố con nó tạo nghiệt.
Chạy phăng phăng trong rừng ma, càng vào sâu Vũ càng cảm thấy lạnh, sương mù giăng kín trước mặt, căn bản là không nhìn thấy đường đi.
Hồi lâu Vũ đã cảm thấy thấm mệt, thế nhưng Vũ vẫn cố sức lê bước về phía trước. Khát nước, lại vừa mệt vừa đói, Vũ cứ thế đi, cho đến khi thấy ánh đèn le lói phía xa, Vũ mừng rỡ.
Chẳng suy nghĩ gì cả, Vũ lao như điên về phía ánh đèn leo lắt, chừng khoảng một nốt nhạc, đầu Vũ bỗng đập vào một thứ gì cứng rắn, Vũ lăn ra bất tỉnh.
Hồi lâu, hai mắt Vũ mơ màng khép mở, thấy mình đang nằm trên một cái giường bằng chõng tre, bên cạnh có ấm trà cổ kính vẫn còn nghi ngút bốc khói tỏa ra. Chén trà vẫn còn có nước trà xanh cạn quá nửa, hẳn là có người vừa uống cách đây chưa lâu.
Cách cái chõng tre không xa có hai cái hình nhân lớn bằng cỏ, ngoài được mặc quần áo y như người. Vũ đang ở trong một cái hang đất lớn, sâu vào trong lòng đất, nhìn ra xa phía cửa động có thể dễ dàng nhận thấy sương mù tỏa kín.
Hang đất này rất lớn, được phân làm mấy gian liền, gian mà vũ nằm được tính là gian ngoài cùng. Hai gian trong tối om om không có ánh đèn, nhưng lại có mùi cỏ đốt cháy khét lẹt.
Vũ thoáng lau mồ hôi trên trán, tiện có ấm trà chén nước. Vũ làm một mạch hết cả nước trong ấm, đến khi giải cơn khát như xé cổ, Vũ lại thấy đói cồn cào.
Vũ nhìn ra cửa hang, thấy từ lúc nào đã có đống lửa với hai xiên thịt thơm phức trên đấy. Chẳng suy nghĩ nhiều, Vũ lao đến làm một nhoắng hết cả hai xiên thịt. Chừng như đã xong bữa, hai mắt Vũ lim dim khép hờ, lại muốn ngủ. Thì bỗng có giọng nói trầm thấp khe khé thoang thoảng vang lên bên tai:
"Mày tỉnh rồi đấy à? Ngon không, thịt tao cho mày ăn đấy!"
"Khặc khặc!"
Tiếng cười như xé ruột xé gan, nghe lạnh buốt.
Vũ giật mình nhìn quanh, nhưng lại không thấy gì, nhìn ra phía cửa hang, vẫn một mảnh sương mù trắng xóa, bên trong mấy gian hang, vẫn một mảnh bóng tối, im lìm không một tiếng động.
Vũ lắc đầu thở dài, cho là ảo giác, chỉ có thể là chặng đường Vũ đi quá dài, tâm trạng cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu, bây giờ mới tích tụ sinh ra ảo giác như thế. Vũ lại nằm xuống chõng tre, hai mắt tiếp tục khép hờ, muốn dùng giấc ngủ xua tan đầu óc.
"Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm!"
Bỗng cái chõng tre Vũ nằm rung lắc giữ dội.
Vũ giật mình hoảng hốt, gân tay gân chân nổi phồng, hai mắt Vũ lúc này muốn mở to ra để xem, rốt cuộc là có thứ gì đang đung đưa chõng tre. Thế nhưng lại như có một thế lực vô hinh kìm nén Vũ, Vũ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cảm nhận được thân thể, nhưng lại không cảm nhận được chi giác. Mắt Vũ nặng trĩu không thể mở, mi mắt nặng trịch như có thứ keo bám chặt.
Lồng ngực Vũ như có thứ gì đó nặng trĩu đè lên, cảm giác khao khát muốn thở dồn nén từ phía cổ họng, một cảm giác bóp nghẹt bức bách vô cùng khó chịu, Vũ run lẩy bẩy, thần hồn đảo điên.
Trước nay Vũ chưa từng biết gặp Ma là gì, Vũ cũng không tin là có Ma, ngay cả chuyện bùa Ngải, Vũ cũng chỉ muốn coi nó là thứ may mắn sẽ giúp mình trả thù Trạch Hấn Đông. Vũ không tin vào những gì mà chính mình đang gặp phải, hắn thật sự đã gặp thứ hắn không tin.
Miệng Vũ ngớp ngáp như con cá bị mắc cạn, hai tay có cảm giác nhưng không thể vùng vẫy.
Cứ như vậy, cho đến khi Vũ cảm giác muốn dần buông xuôi, thì một hơi khí lạnh phả vào, xộc vào trong thân khiến cho phổi Vũ như đang muốn xẹp lép lại căng phông.
Hai tay Vũ giãn ra, cảm giác tứ chi lại trở về, Vũ vùng vẫy bật dậy, sợ hãi choàng tỉnh mở to hai mắt bao quát xung quanh.
Lập tức, Vũ lại thốt lên tiếng cả kinh, cổ họng như bị tắc nghẹn khí. Gân mặt gân tay chớp nổi, Vũ không tin vào mắt mình.
Cái hang, giờ đã không còn.
Trước mắt Vũ khung cảnh đã hoàn toàn biến đổi, đập vào mắt Vũ không phải là hình ảnh cái chõng tre đang nằm, mà lúc này Vũ đang nằm dưới một cái hố huyệt toàn nước, bên cạnh có một cỗ áo quan bằng gỗ hoa văn cổ xưa chạm trổ.
Áo quan bị vỡ một mảng lớn, dưới ánh sáng lờ mờ, Vũ có thể nhìn thấy sau lớp áo quan mơ hồ có một thân người bầy nhầy xác thịt đã thối rữa. Vũ nín hơi không dám thở mạnh, vẫn một cảnh sương mù âm u bao quanh.
Vũ không dám chắc đâu là thật đâu là giả, hình ảnh cái hang kia là thật, hay hình ảnh mình đang nằm cạnh cái hố huyệt này là thật. Chỉ có điều Vũ rất chắc chắn, là bụng Vũ giờ này đã căng tròn, hiển nhiên trước đó Vũ đã ăn một thứ gì đó thật sự no nê.
Vũ bần thần ngây ngốc hồi lâu, trong miệng có một cảm giác tanh tưởi ợ lên đến tận cổ họng. Vũ cảm giác như muốn nôn, quay lại nhìn thấy cái thân người mờ mờ sau cỗ áo quan bầy nhầy. Vũ không kìm được trực tiếp nôn ọe một trận, nôn xong hết cả ruột gan, Vũ mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Vũ muốn thả lỏng, nhưng nhìn vào bãi nôn, Vũ lại kinh hãi giật thót.
Trong cái bãi mà Vũ vừa nôn ra là một thứ đen ngòm như đất, lại bầy nhầy máu thịt như thối giữa, Vũ quay đầu nhìn lại cái lỗ trong áo quan, rồi lại trợn chừng mắt sợ hãi.
Phải rồi, nhất định là không sai, thứ Vũ ăn khiến đến no nê, không phải là xiên thịt trên bếp lửa, cũng chẳng phải là nước trong ấm trà nghi ngút thơm ngon.
Thứ mà Vũ nhai nuốt ngấu nghiến, không nghi ngờ gì, chính là cái thứ thịt thối giữa tởm lợm của cái thân người mờ mờ trong cỗ áo quan kia. Còn thứ nước mà Vũ uống lại là thứ nước đen ngòm dưới hố huyệt này.
Nghĩ đến, Vũ lại một trận kinh hãi tởm lợm nôn thốc nôn tháo.
Trong cỗ áo quan, thi thoảng lại có mùi hôi thối nồng nặc bốc ra. Vũ run rẩy toàn thân, nhưng vẫn còn biết cố kìm nén sợ hãi chạy khỏi chỗ này.
Rất nhanh, Vũ lại lao vào một màn sương mù không thấy rõ đường đi, đôi lúc cây gai chằng chịt. Vũ luôn có cảm giác bất an, dường như mọi chuyện vẫn chưa hết, thứ ở mộ huyệt kia, là một thứ gì đó đang cố bám đuổi theo Vũ.
Vũ càng chạy càng cảm thấy hoảng hốt, xung quanh im lìm không tiếng động, trong cái thứ ánh sáng lờ mò và dày đặc sương mù. Vũ chỉ có thể nhìn thấy đường đi trước chừng vài mét, đôi lúc chân lại đạp phải một thứ gì đó mềm mềm, rồi lại một thứ gì đó như bám víu. Vũ hoảng hốt chẳng dám nhìn, chỉ cố sống cố chết chạy như bay như biến.
Bỗng dưới chân Vũ hẫng một mảnh, Vũ trực tiếp ngã xuống một cách đau điếng, Vũ hoảng sợ tột cùng, Vũ lại rơi vào một cái hố.
Một lúc sau trong mảnh sương mù, Vũ kêu thét lên kinh hãi:
"KHÔNG!"
Đập vào trong mắt Vũ lại là quang cảnh lúc trước, rõ ràng Vũ đã chạy rất xa chạy không biết mỏi mệt, nhưng cuối cùng quang cảnh đập vào mắt Vũ vẫn là cái hố huyệt lúc trước, Vũ còn nhớ rõ ràng, đây không phải là cái hố huyệt khác, trong hố huyệt vẫn y nguyên một cỗ áo quan. Trong áo quan đích xác có một thân mình mờ ảo máu thịt bầy nhầy, dưới hố huyệt vẫn còn vũng nước huyệt. lúc trước còn lưu lại vài vết chân của Vũ, còn cái bãi nôn của Vũ thì không sai vào đâu được.
Một cỗ bất lực sợ hãi bao chùm, hai tay Vũ buông thả vô lực, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, xung quanh vẫn cứ như vậy im lìm một cách vô cùng đáng sợ.
Hồi lâu, Vũ gằn giọng lấy lại bình tĩnh:
"Ma quỷ, không có, nhất định là ảo giác!"
Như được tiếp thêm sức lực, lúc này Vũ bình tĩnh lại suy nghĩ, sương mù dày đặc cứ chạy không phải là cách, phải có cách tìm ra đường đi.
Nhưng đường đi ở đâu, cứ tìm thì chỉ thấy vô vọng. Bất giác Vũ nheo mắt nhìn lại cỗ áo quan, cỗ áo quan này được đặt ở đây hẳn là có nguyên do. Trước đó, Vũ chạy cố sống cố chết đi khỏi, nhưng cuối cùng lại quay trở về đây, chắc hẳn trong cỗ áo quan này có thứ gì ẩn giấu nên mới không muốn cho hắn đi. Vũ lạnh mặt tỏ vẻ chắc chắn, sợ hãi trong lòng dần xua đi chút ít. Vũ can đảm đứng dậy nhìn chòng chọc vào cỗ áo quan, hít thở một hơi thật sâu lấy hết sức lực. Vũ cậy bật tung nắp cỗ quan tài, trong đó mọi thứ dần hiển hiện rõ ràng. Lộ ra dưới ánh sáng lờ mờ, là một thân người có máu thịt nhễu xuống, mặt mũi đã bị biến dạng, chỉ lộ ra từng chi tiến khúc xương, căn bản là trông vô cùng tởm lợm.
Mùi thối rữa bốc ra đến cả chục mét mà vẫn ngửi thấy, thân người trong cỗ áo quan mặc một bộ trang phục thổ cẩm kiểu dân tộc, nhưng không phải là loại thổ cẩm của người dân tộc bình thường, mà là loại dành cho các bậc quyền quý của người dân tộc mặc, những tù trưởng một bộ lạc, hay là tộc trưởng của những người dân tộc mới có thể mặc. Bộ trang phục nói lên tất cả, nhưng điểm làm Vũ thấy kì quái, là xưa nay người dân tộc hình như không có thói quen mai táng vào áo quan như vậy, hơn nữa cỗ áo quan này so với áo quan của người Kinh thì được tính là trang trọng cao quý.
Vũ bẻ một ít vụn gỗ áo quan đưa lên mũi ngửi, lập tức thấy mùi trầm ngào ngạt khiến Vũ như bừng tỉnh. Mùi hôi thối xác thịt trong quan tài vẫn bốc lên, Vũ nheo mắt khó chịu, lập tức Vũ xé một mảnh vạt áo, vo lấy một ít mùn gỗ áo quan rắc vào vạt áo, Vũ buộc mảnh vạt áo làm khẩu trang để che bớt đi mùi hôi thối xác thịt nồng nặc.
Vũ tiếp tục nhìn chòng chọc vào cái thân thể thối rữa như tìm kiếm điều gì. Bất giác, Vũ thấy một thứ gì đó khiến hai mắt mở to nhìn vào.
Trên đầu cái xác thịt thối rữa, có một mảng thịt đã bị lấy đi mất, lộ ra một cái lỗ nhỏ có chút ánh sáng mờ nhạt. Vũ nheo mắt kinh tởm, nghĩ đến chỗ mảng thịt đã bị lấy mất kia không khỏi làm cho Vũ muốn buồn nôn nữa. Mảng thịt bị mất trên đỉnh đầu thân người, hẳn là chỗ thịt trước đấy Vũ đã ăn vào và nôn ra không lâu.
Hít vài hơi lại một chút, Vũ cố lấy lại bình tĩnh, bắt đầy thò tay vào đống thịt bầy nhầy thối rữa. Tay Vũ nhanh chóng bốc những đống thịt thối rữa vứt ra một bên, vang lên nhưng tiếng 'nhoẹt nhoẹt' tởm lợm. Xong việc, Vũ khẽ đẩy cái đầu lâu ra, một cái miệng cửa hầm lộ rõ dưới đáy cỗ áo quan, thông qua một cái lỗ nhỏ Vũ có thể thấy thứ ánh sáng lờ mờ.
Miệng cửa hầm được bịt bằng một tấm ván vuông vắn. Vũ dùng tay cậy nắp tấm ván vuông vắn lên, từng tiếng 'kẽo kẹt' vang. Bụi mốc mù mịt khẽ phả ra từ cửa hầm, theo thứ ánh sáng đèn mờ mờ. Vũ có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng phía dưới. Phía dưới hầm là một lối đi được lát bằng đá, Vũ không chần chừ liền nhảy xuống. Chân vũ va chạm xuống mặt đất dần phát ra tiếng động 'bộp!' 'lạch cạch', kèm theo cả tiếng đá vụn ở bên dưới bị Vũ khua khoắng.
Đến lúc này thì Vũ có thể nhìn rõ ràng quang cảnh trong hầm.
Cái hầm này là một cái hầm bằng đá, bên trên phía dưới, xung quanh, tất cả đều là đá. Cứ như hiển nhiên nó là một cái hầm được người ta đào cuốc xẻng tỉ mỉ xuyên đi trong núi đá. Nhưng Vũ chắc chắn không phải vậy, bởi vì trên mép tường và nền đất, có những khe rãnh nhỏ, chứng tỏ đường hầm này được tạo nên là những khối đá ghép thành, chứ không phải là được người ta tỉ mỉ công phu đào ra, hơn nữa, cũng không có ai có thể đào được như vậy.
Vũ tiếp tục bước những bước chầm chậm, trong mắt dần thích ứng với thứ ánh sáng nhỏ nhoi bên dưới, khiến cho đường đi càng rõ ràng hơn. Càng đi Vũ càng chú tâm vào những bức tường bên cạnh trong đường hầm, những bức tường này không ngờ lại được khắc họa những hoa văn, bên trên những hoa văn, cộng thêm quá trình Vũ dần bước đi, dần dần hoa văn kia kéo dài thêu dệt nên thành một bức tranh, có thể nhìn rõ quang cảnh trong đó.
Trong bức tranh có khắc họa một chi tiết làm Vũ nhíu mày và vô cùng sốt sắng, hoạc tiết cổ xưa. Nó đang miêu tả một hình thức tế lễ kì lạ, một người đàn ông trong bức họa đang giơ bàn tay phải ấn đầu một người đàn ông mặc trang phục thổ cẩm trạng trọng. Người đàn ông mặc thổ cẩm trang trọng kia rõ ràng bị bức ép nằm trong một cỗ quan tài, chân tay bị buộc chặt.
Đến lúc này thì Vũ lại hơi nhíu mày, hình ảnh họa tiết hoa văn người đàn ông mặc thổ cẩm bị trói chân trói tay kia, hình như hơi giống hoa văn thổ cẩm của cái xác thịt bầy nhầy phía trên kia.
Vũ lại tiếp tục đi theo hành lang đường hầm, ánh sáng nhỏ ngày càng sáng hơn, làm cho chi tiết bức họa càng thêm rõ nét. Bức họa tiếp tục diễn tả, người đàn ông ấn đầu người đàn ông bị trói chân tay kia xuống, sau đó lấy một cái búa lớn gõ vào đầu người đàn ông bị trói chân tay. Người đàn ông bị trói chân tay kia sau đó không chống cự nữa, im lặng nằm xuống cỗ quan tài, sau đó cỗ quan tài được đóng lại.
Cả bức họa đang liên tục diễn thuyết như một thước phim, còn Vũ thì chăm chú nhìn vào theo dõi.
Tiếp theo quan áo quan kia được diễn tả là đưa đến một chân núi, sau đó cỗ áo quan được chôn xuống. Hàng trăm người bị trói chân tay được xếp thành một vòng tròn quanh chỗ cỗ áo quan được chôn, Người đàn ông mặc thổ cẩm hình như ra lệnh, hàng trăm người kia đồng loạt đều bị cắt cụt đầu, máu chảy lênh láng hình như đều chảy về cỗ quan tài trước đó. Hình thành một cái vòng tròn, tượng trưng cho trăm sông đổ về một bể.
Tiếp đó, xung quanh cỗ quan tài dần trở nên mờ ảo, hình ảnh người đàn ông mặc thổ cẩm không còn xuất hiện, thay vào đó là một cảnh tượng mịt mù, đôi lúc lại có một vài người đến gần chỗ cỗ quan tài được chôn, sau đó tự cắt cổ tự vẫn để cho máu lại chảy về hướng cỗ quan tài, hình như là để bổ sung theo thời gian.
Bức họa lại tiếp tục diễn thuyết một quang cảnh vô cùng mới lạ, bên dưới quan tài có một lối đi thông đến một đầm lầy trong lòng đất, theo đó, máu huyết liên tục từ cỗ quan tài chảy đến tẩm bổ đầm lầy trong lòng đất.
Vũ chợt lại nhìn vào hang động, một thứ hiện ra trước mắt Vũ, trước mắt Vũ là một ngọn nến, rõ ràng đúng là một ngọn nến, không ngờ trong này lại có nến cháy, chứng tỏ đã từng có người ở đây không lâu. Tiếp tục nhìn lên bức họa, bức họa diễn tả những chi tiết cuối cùng. Giữa đầm lầy có một bông hoa dần nổi lên, bông hoa hấp dẫn rất nhiều sinh vật hung dữ dưới đầm lầy vây quanh, có rất nhiều sinh vật kì lạ Vũ không biết nên gọi nó là cái gì, chỉ thấy bông hoa kia ngày càng to lớn, cuối cùng hóa thành một người con gái xinh đẹp. Đến đây bức họa đã hết, Vũ đã bước đến sát chân ngọn nến. Khuôn mặt Vũ dần hiện lên vẻ kì quái, rồi bắt đầu hiện lên sự sáng tỏ trong đôi mắt.
Vũ thầm hít một hơi sợ hãi phân tích:
"Hiểu rồi, thì ra đây là lý do rừng ma luôn luôn có sương mù bao phủ, hẳn là do hình thức tế lễ kì quái này!"
Theo Vũ suy nghĩ, bản Tà Cuông xưa nay có rừng ma huyền bí, rồi còn những vụ người bị mất tích hẳn là do cái nghi lễ tế cổ xưa này. Theo đó, những người vô tình tiến vào rừng ma, sẽ trở thành vật hiến tế cho nghi lễ, bổ sung thêm máu chảy về phía cỗ quan tài phía trên, theo đó, máu sẽ dần dần nuôi dưỡng đầm lầy phía dưỡi. Dẫu không biết tại sao, nhưng Vũ luôn có cảm giác mọi thứ lễ tế này làm đều là để cho cuối cùng người con gái xinh đẹp kia xuất hiện. Làm tất cả những thứ này cuối cùng để làm gì, Vũ băn khoăn tự hỏi, rồi nhìn vào ngọn nến.
Men theo tình tiết trên bức họa, cuối cùng Vũ suy nghĩ và lựa chọn sẽ đi tìm đến tận gốc rễ vấn đề. Nhìn vào những góc cạnh của hang động, Vũ có thể nhìn thấy những vệt màu nâu nâu sẫm, đây hẳn là những vệt máu mà lễ tế tạo thành.
Theo những đường vệ máu, cuối cùng vệt máu lại đều hội tụ đến dưới chân ngọn nến.
Ngọn nến này cao khoảng nửa mét, rộng chừng hai mươi xen ti. Có thể nói đây là một ngọn nến khổng lồ khiến Vũ hơi bất ngờ, dưới ngọn nến có những lỗ nhỏ xíu để những vệt nâu kia kia qua, hẳn là những cái lỗ đó để máu mỗi lần bổ sung đều chảy đến đấy.
Quanh ngọn nến có một khoanh đá vuông vắn, lộ rõ lên hai cái tay vịn bằng đá. Vũ hơi kinh ngạc trong chốc lát, hồi lâu, Vũ liền dùng sức nhấc khối đá lên. Khối đá khá nặng, lại còn có cả ngọn nến to ở phía trên nên Vũ cũng phải khá cẩn thận nếu không muốn lửa nến xém vào mặt, nhưng xem ra thời gian phụ lão Hầu trở gạch thuê ở Tỉnh Lỵ cũng không phải là để bỏ đi, sức khỏe Vũ nhờ đó mà được tôi luyện hơn nhiều mới có thể nhấc được khối đá này.
Gồng hết sức cơ bắp, gân tay nổi lên, cuối cùng Vũ cũng có thể vần được khối đá kêu 'kình kịch' bỏ sang một bên.
Theo ánh nến, Vũ nhìn thấy bên dưới rất rõ ràng, bên dưới lại lộ ra thêm một cái hang động nữa, hang động này không hề lát đá, chỉ được đào trong lòng đất. Nhưng mà Vũ để ý lại thấy, đất này không ngờ rất cứng, cứng hơn tất cả các loại đất mà trước đây Vũ từng thấy. Thậm chí nếu so sánh nó còn có thể cứng ngang với đá trên này.
Vũ ngập ngừng bấy lâu, rồi cuối cùng cũng quyết định nhảy xuống hang động đất.
"Lịch kịch!"
Ở dưới này hang động tối om om, chân Vũ chạm đất, Vũ dừng lại một chút lắc đầu ngao ngán vì suy nghĩ thiếu chu đáo, vỗ vỗ đầu vài cái như tự trách, Vũ lại phải trèo trở lên hang động đá để lấy cây nến. Bởi vì nếu không có cây nến, cuối cùng Vũ cũng không thể nhìn thấy đường mà đi phía dưới.
Vũ cẩn thận cậy cây nến một cách tỉ mỉ, vẫn không muốn cho nó bị dập tắt.
Bất chợt cây nến phừng phừng như giận dữ muốn phun ra lửa, nhưng Vũ vẫn mặc kệ.
Cậy xong cây nến, để cây nên sang một bên, Vũ tiếp tục định trở lại xuống động đất, nhưng đập vào mặt Vũ lại là một bức họa được vẽ trên miếng đã trước đó mà cây nến đã cắm vào, bức họa hình như tiếp nối bức họa trên vách tường hang đá. Bức họa diễn tả hình ảnh người con gái xinh đẹp kia sau khi xuất hiện, lại hóa thành hình một người khác, khi thì hóa thành lão già, bà già, khi thì thành trẻ con, rồi thành thiếu phụ, rồi bắt đầu hành động. Nhưng tất cả những lần biến hóa, chỉ có một hành động tiếp theo xảy ra. Những người mà người con gái kia hóa thành, lần lượt đều hiện ra những chiếc răng nanh, tiếp tục ẩn hiện làm người thân của mỗi người trong nhà nào đó, lần lượt ra tay uống máu những người trong nhà, cuối cùng chẳng hề có người nào phát hiện ra, cho đến khi tất cả chết hết sạch.
Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lại không thể phân tích thêm được gì nữa.
Vũ lắc đầu, lại cầm cây nến tiếp tục nhảy xuống hang đất, bên cạnh cây nến cháy rất nóng vì nến cháy rất to
Thế nhưng lúc này bất giác Vũ lại cảm thấy rùng mình lạnh lẽo.
Bên trên hang động bằng đá, kể từ khi Vũ nhảy vào hàng đất, ánh sáng trong hang đất tỏa ra, hang động bằng đá lại tối đen. Bỗng có bóng người trong hang đá xuất hiện, bóng người thở dài như tiếc nuối.
Bên dưới hang đất, ánh nến bất chợt phụt tắt, cả hang đất chìm trong bóng tối đen. Chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Vũ vang lên:
"KHÔNG!"
Tiếng thét vang vọng như ai oán, cả rừng ma sương mù lại phun đặc lên, trong mảnh không gian im lìm đáng sợ tiếp tục không một tiếng động.
...
Đâu đó tại bản Tà Cuông, trong một căn nhà, có một người phụ nữ da nhăn nheo khoảng gần sáu mươi tuổi, lúc này bỗng nở nụ cười lạnh lẽo rồi cười lên dữ tợn. Người phụ nữ dần biến hóa thành trẻ đẹp, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại thành căng mịn khác thường, hai hàm răng sáng loáng nhô ra hai cái răng nhọn hoắt dài nửa phân.
Bên ngoài căn nhà, thằng Lường hôm nay đi rẫy về muộn, thấy phòng mẹ vẫn còn sáng đèn liền mở cửa đẩy vào. Trên khuôn mặt hưng phấn muốn khoe những chiến tích của mình với mẹ hôm nay. Rồi từ khuôn mặt hưng phấn, thằng Lường trợn chừng con mắt chuyển thành không muốn tin. Khuôn mặt Lường kinh hãi khó tả, từ cổ thằng Lường hai dòng máu nóng chảy xuống nhuộm đỏ cả cái áo bên dưới, bản Tà Cuông lại có tiếng kêu thảm vang lên:
"KHÔNG!"
Và bóng đêm lại cứ thế bao chùm, một khoảng không gian im ỉm không tiếng động cứ thế trôi theo thời gian.