Gửi bài:

Vong tiền kiếp

Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?

***

Sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, Kiên mở mắt bước ra sau nhà đánh răng rửa mặt mũi. Mùi rượu nồng nặc từ đêm qua vẫn còn ám ảnh anh về những trận rượu say lì bì cùng lũ bạn sát phạt trên bàn nhậu. Kiên đưa chiếc bàn chải đánh răng vào khoang miệng cọ nhè nhẹ, đôi mắt lơ đang nhìn xung quanh. Chợt Kiên nom thấy trước nhà, có bóng dáng một đứa trẻ đang nằm co ro rên hừ hừ vì lạnh. Kiên giật mình cảm thấy kỳ lạ, anh đánh răng vội qua một lượt, rồi súc miệng rửa mặt thật nhanh.

Kiên bước chậm tới dưới mái hiên, trước mắt anh là một đứa trẻ độ tầm ba đến bốn tuổi. Trông nó nhỏ bé mà kháu khỉnh, nó đang nằm dưới hiên nhà anh, ngủ tại đây từ bao giờ. Nhìn thấy sắc mặt đứa bé tiều tụy, Kiên bỗng động lòng trắc ẩn.

vong-tien-kiep

Anh thò tay chạm vào thân mình đứa trẻ lay nhè nhẹ:

- Này em!

Kiên lay động nhanh, khiến đứa trẻ hơi giật mình. Sắc mặt nó tiều tụy, mắt nó nóng rát khô ran mở ra, trông nó như không có sức lực, chắc hẳn nó phải đói lắm, nhìn nó như nhiều ngày nay chưa được thứ gì vào bụng.

Miệng nó mấp máy từng câu nhưng Kiên nghe không sao rõ nổi, nó muốn nói điều gì. Nhưng có lẽ phần vì quá mệt mỏi, phần vì mới thức dậy sau cơn ngủ say, nên nó chỉ đành thở nhẹ, trông nó như đang thoi thóp.

Động lòng chắc ẩn, Kiên vội bế đứa trẻ vào nhà. Anh dựng nó ngồi lên một cái góc ghế trong nhà, lúc này người nhà cũng đã dậy cả. Ông Hòa nhìn thấy Kiên bế một đứa trẻ vào nhà liền cất giọng hỏi:

- Đứa nào đây? Con rơi con vãi ngoài đường ngoài chợ của mày à?

Ông Hòa tính hay tếu táo, vẫn luôn thích đùa. Kiên chợt cắt ngang, giọng hơi gắt:

- Bố đừng có đùa, sớm rồi con dậy thấy nó nằm ở ngoài hiên nhà mình. Trông nó tiều tụy lắm, chắc bị người ta bỏ nên đem vào, cho nó ăn một ít đồ ăn rồi dán thông báo tìm người sau…

Kiên dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp:

- Nhà mình còn ít cơm nguội nào không bố?

Ông Hòa nhấp chén chè buổi sáng, thói quen này của ông đã bao nhiêu năm nay hình thành khó bỏ. Ông chép miệng nói:

- Mày có biết nó là ai đâu, sao mà cho nó ăn cơm được. Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?

Ông Hòa thường ngày rất mê tín, nên nói cái gì cũng phải động chạm đến kiêng kị một ít. Kiên còn trẻ nên không tin vào mấy thứ ấy cho lắm, nhưng vẫn để vừa lòng bố, anh quay sang đứa trẻ hỏi nhỏ:

- Em ăn mỳ tôm không?

Đứa trẻ lắc đầu. Kiên lại hỏi tiếp:

- Thế ăn bánh nhé?

Đứa trẻ lại tiếp tục lắc đầu, Kiên không còn sự lựa chọn nào khác, như một thói quen, anh lại hỏi cho quen miệng:

- Thế ăn cơm nhé!

Đứa trẻ kia chừng như chỉ chờ câu hỏi này, nó vội gật đầu ngay. Kiên bất đắc dĩ thở dài, ông Hòa nghe thấy thế thì liền gắt ngay:

- Tao đã nói rồi đấy, mày cứ không nghe tao thì liệu hồn!

Kiên cắt ngang:

- Sáng sớm ngày ra mà bố đã thế rồi, ăn cơm thì sao? Bố mê tín nó vừa thôi…

Kiên chẳng thèm đoái hoài đến ông Hòa, mặc cho ông lèm bèm tức giận ở nhà trên. Kiên vẫn xuống bếp lấy cho đứa bé một chén cơm nhỏ. Anh phát hiện ra trong nhà chẳng còn chút thức ăn nào, nhưng nghĩ bụng chắc nó đói thì cũng không cần nhiều. Kiên chỉ xới tạm một thìa cơm trắng, cầm một đôi đũa lên nhà trên.

Kiên đưa bát cơm trắng cùng đôi đũa cho đứa trẻ, chợt anh mới nhớ là đứa trẻ còn nhỏ quá, chắc gì đã biết cầm đũa. Anh định lấy lại đôi đũa rồi thay cho nó bằng một cái thìa. Nhưng trước mắt anh, đứa trẻ đã từ lúc này cầm đũa và cơm ngon lành như một người lớn, cái vẻ cầm đũa của nó nom sao mà có kinh nghiệm lạ.

Kiên chợt cười mỉm, nhìn đứa trẻ tiều tụy hốc hác và cơm. Chỉ là cơm trắng không thôi mà nó cũng ăn ngon lành đến thế.

Ông Hòa tức giận từ lúc bấy, lúc Kiên từ dưới bếp cầm bát cơm trắng lên, thì đã không thấy bóng dáng ông Hòa đâu cả.

Hôm nay vì có đứa bé này, nên Kiên tạm thời không ra đồng. Anh đan nốt chỗ nan còn sót lại trong góc bếp để làm cái lồng gà, rồi mới chạy vội ra xã để dán cái tờ thông báo tìm người thân cho đứa bé.

Anh nhìn đứa bé rồi cất giọng thân mật hỏi:

- Em tên là gì?

Đứa bé dương đôi mắt tròn lên nhìn Kiên, nhưng không trả lời. Kiên lại cố hỏi tiếp:

- Em phải cho anh biết tên thì anh mới biết đường mà làm thông báo tìm người nhà cho em chứ?

Đứa trẻ cúi đầu, nó hình như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cũng rặn ra được vài từ:

- Duy… Duy…

Kiên gật đầu nói:

- À, thì ra em tên Duy.

Rồi Kiên ghi nhanh vào tờ thông báo, anh chạy ra góc nhà vớ nhanh chiếc xe rồi nhảy lên.

Chợt anh thấy đứa bé tên Duy kia lẽo đẽo chạy theo mình, nó bám lấy cái vạt áo của anh không rời. Kiên quới tạm tay nó ra rồi nói:

- Anh đi lên xã dán thông báo tìm người cho em, em cứ ở nhà rồi lát anh về ngay.

Nhưng Duy vẫn lắc đầu, nó vẫn bám chặt lấy Kiên, mặc cho Kiên có dùng sức thế nào nhưng vẫn không lay nổi.

Bất giác Kiên đành cười trừ, bồng tạm đứa trẻ lên sau xe đạp rồi chạy xe nhanh lên xã dán tờ thông báo.

Từ hôm dán thông báo trên xã, Duy vẫn ở nhà Kiên chờ trực. Lạ thay đến bữa cơm, nó chỉ ăn duy nhất một bát cơm trắng mà không hề động đến thức ăn. Kể cả Kiên có gắp cho nó thức ăn vào bát, nhưng xong bữa thì cơm đã hết sạch, thức ăn thì vẫn còn nguyên.

Kiên thấy lạ thì hỏi:

- Sao em không ăn thức ăn?

Duy lắc đầu không nói, dường như nó rất kiệm lời so với những đứa trẻ cùng tuổi, mà suy nghĩ của nó, lại có mười phần lanh lợi khác thường.

Kiên đợi đã được dăm hôm mà không thấy tin tức gì, liền thưa chuyện với ông Hòa nói:

- Kỳ nghỉ hè lần này của con cũng hết rồi, nay mai con phải về thành phố. Thằng Duy nó cứ theo con mãi, thôi thì bố cứ để nó xuống thành phố với con, xong rồi đợt nào xã có tin thì bố điện cho con biết, con sẽ đem em nó về ngay.

Ông Hòa mấy đận nói mà Kiên không nghe, cũng không thèm để trong bụng, chỉ gật đầu cho có lệ, cái mặt ông lạnh tanh như tiền. Ông liếc nhìn Duy một cái với vẻ kiêng dè, rồi quay đầu đi tiếp tục uống chè như thường lệ.

Kiên xuống thành phố Hà Nội, vào ở tại khu trọ quen thuộc. Người trong khu trọ thấy Kiên dắt theo một đứa trẻ, nom thấy lạ thì ai cũng hỏi chuyện. Kiên bất giác chỉ cười, nói thác là em họ dắt xuống đây chơi.

Trong xóm trọ có một người hành nghề lên đồng, nom thấy Duy liền cất giọng nói:

- Sao tao thấy nó giống như vong ấy, người gì mà da trắng như bị bạch tạng!

Kiên cắt ngang:

- Có bà mới là vong thì có, một vừa hai phải thôi. Cùng xóm với nhau hà tất gì lừa gạt nhau như thế, bà như thế nào tôi lại không biết, lừa thiên hạ thì được chứ còn…

Thấy Kiên nói thế người phụ nữ liền nói ngay:

- Ơ hay cái thằng này, đấy là tao nói thế chứ có liên quan gì đâu nào. Mà mày cứ nói toáng lên thế thì chị mày mất hết khách chứ còn gì nữa, còn làm ăn cái gì nữa. Mày phải để cho chị kiếm miếng cơm chứ…

Kiên cười nói:

- Được rồi, ai chẳng biết bà bịp thiên hạ thế nào. Nhưng từ dày đừng có nói đùa kiểu ấy nữa, kẻo người ta lại hiểu lầm.

Người phụ nữ lầm bầm lầm bầm, rồi quay phắt lại vào phòng đóng cửa cái rầm.

Kiên lắc đầu cười trừ, dắt Duy vào trong nhà rồi đi nấu cơm. Từ ngày có Duy ở chung, Kiên thấy sao nó cứ lạ lạ. Nhiều lần Kiên bắt gặp thấy Duy đẫn đờ như một đứa mất hồn, mà lại thêm cái thói quen chỉ ăn cơm trắng của nó khiến Kiên càng phát khiếp hơn.

Xóm của Kiên chia làm chín phòng trọ, ở đầu phòng của Kiên có một cái bể nước rất lớn dùng chung. Hôm nay Kiên giặt quần áo ở gần bể nước, thấy người phụ nữ hành nghề thầy đồng ở cái phòng xa nhất xách đồ đạc bước ra, hình như bà ta đang chuẩn bị có một chuyến đi xa xôi thì phải.

Kiên liền cất giọng nói đùa:

- Bà chị lại đi làm lễ cho người ta đấy à?

Người phụ nữ thấy Kiên hỏi, liền quay đầu lại lườm nhẹ:

- Cái thằng này, chị còn ở với mày thì còn đến khổ. Không phải, lần này nhà chị ở quê có việc gấp, phải về nhà mấy hôm…

Nói rồi người phụ nữ lắc đầu, quay lưng xách đồ đi thẳng. Đối diện Kiên cũng có một nhà trọ, có người xách đồ bước ra. Người bước ra là một cặp mẹ con, người mẹ khoảng bốn mươi, người con khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đấy. Hai người nom thấy Kiên, liền gật đầu cúi chào nhè nhẹ.

Kiên giặt xong quần áo, đem vào nhà, thấy Duy đang ngửa cổ nhìn lên xà ngang với vẻ khác thường. Kiên liền hỏi:

- Em làm gì đấy?

Duy lắc đầu không nói gì, thấy vậy Kiên liền mượn luôn cơ hội nói chuyện:

- Hôm tới anh có việc phải đi mất một ngày, chắc phải để em ở nhà một mình.

Duy chợt quay sang nhìn Kiên với vẻ lạ thường. Kiên vừa nhìn đã biết ý định của bé Duy, liền nói:

- Không cho em theo được, việc lần này quan trọng với anh lắm.

Kiên nhìn Duy với vẻ chờ mong, dường như anh sợ là sẽ giống như những lần trước, bé Duy vẫn sẽ bám theo mình. Nhưng may sao, lần này Duy lại rất ngoan ngoãn gật đầu, hình như đối với chuyện này rất đồng ý.

Kiên thở phào nhẹ nhõm, làm một số việc, rồi đi nấu cơm, đến bữa lại xới một bát cơm trắng cho Duy như thường lệ. Trông Duy nhỏ thó mà ăn khỏe dễ sợ, bát cơm trắng Kiên xới ngày càng đầy, đến khi đầy bằng bát cơm cúng, mà Duy vẫn ăn hết, điều ấy khiến Kiên nể làm sao.

Kiên sắp xếp một số việc, rồi lên chuyến xe khách từ sớm.

Sau hôm Kiên đi, bé Duy ở lại một mình ở khu trọ, nồi cơm trắng Kiên đã chuẩn bị từ sớm, sẽ đủ cho Duy ăn cả ngày, rồi tối muộn Kiên về cũng chẳng lo.

Nhưng Kiên lại không biết rằng, ngay từ cái giây phút anh rời khỏi. Lại chính là lúc nỗi ác mộng kinh hoàng dành cho khu trọ ập đến.

Buổi sáng sớm, từ bên ngoài khu trọ, người ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ rầm trời, tiếng kêu gào hoảng loạn không ngớt. Vô số người muốn đập cửa cánh cổng của khu trọ để chui vào, nhưng lạ thay làm sao, cánh cổng sắt vốn mỏng manh thường ngày, hôm nay dùng búa tạ cũng đập không nổi. Trong xóm trọ có chín phòng, ngoài ba phòng đi trống hết không còn ai, sáu căn phòng còn lại vẫn đều có người, nhưng kỳ lạ là ngoài tiếng kêu gào hoảng loạn của người phía bên trong, vẫn không có người nào trong khu trọ mở cánh cổng ra để trợ giúp.

Bất chấp tiếng kêu gào hoảng loạn, ngày càng có nhiều người tụ tập hơn trước cổng khu trọ, công an tràn đến theo điện báo, phá cửa xông vào. Nhưng cánh cổng vẫn lại đóng cực kỳ vững chắc, khu trọ này được xây dựng kiên cố, ngoài việc đi vào bằng cổng chính thì không còn bất cứ con đường nào khác.

Hôm này Kiên xong việc sớm, liền mau chóng lên xe trở về khu trọ. Đến đầu ngõ, anh đã nghe thấy tiếng huyên náo, lại thấy người dân bu kín quanh thì liền hoảng sợ chạy tới. Đến nơi, Kiên thấy cánh cổng sắt của khu trọ mỏng manh vô cùng, mà những anh công an đang cố sức phá tan nhưng không nổi. Anh vội chạy đến trước mặt mấy người, cất giọng hỏi dồn:

- Có chuyện gì vậy mọi người, vì sao họ lại cố phá cửa như thế?

Mấy người xem xung quanh có người mau chuyện liền nói:

- Cậu không biết đấy à, sáng nay đã có người kêu cứu ở trong khu nhà ấy, người ta nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm rất gấp, nhưng không có ai ra mở cửa. Công an dùng búa tạ búa gỗ rồi máy khoan ổ sắt mà cái cửa bé tí kia nó không ăn nhằm gì, kể cũng lạ, cũng như là có ma ấy!

Kiên gạt vội đám người ra, chạy đến trước cổng khu trọ, hướng mấy đồng chí công an lớn giọng:

- Tôi có chìa khóa, tôi là người của khu trọ này…

Kiên giơ tay, rồi chạy vội đến tra chìa khóa mở cửa. Công an tránh sang một bên, thấy Kiên tự nhận là người của khu trọ nên cũng không ngăn cản.

Cảnh cổng được mở ra, Kiên là người đầu tiên xông vào, trước mắt Kiên là một quang cảnh hãi hùng đang đập vào mắt anh.

Duy đang bay lơ lửng trên không trung, nó chỉ có nửa người, đôi mắt đờ đẫn cùng làn môi nhợt nhạt. Nhìn thấy Kiên môi nó liền mấp máy lạ thường. Toàn bộ sáu căn phòng có người đều mở toang, Kiên có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong sáu căn phòng ấy đồ đạc đang bị bay tứ tung đập phá, người bên trong liêng tục kêu gào hoảng loạn.

Công an định tràn vào bên trong giải cứu người bị nạn, nhưng kỳ lạ thay bọn họ không sao bước qua nổi cánh cửa, mà cánh cửa ấy chỉ duy nhất Kiên bước qua là không xảy ra chuyện gì. 

Kiên bần thần sợ hãi, nhớ đến câu nói của ông Hòa: 

“Người lạ mới vào nhà mà mày cho hắn ăn cơm trắng là vong theo phải vạ đấy, liệu hồn!”.

Kiên thẫn người ngồi sụp xuống đất, Kiên thấy nét mặt của Duy ai oán, Kiên không nghĩ Duy lại là vong như lời bố mình nói.

Ngoài cửa, chợt có thêm ba bóng người nữa chạy tới, một người phụ nữ và đứa con trai của bà ta, một người phụ nữ làm nghề lên đồng. Và trùng hợp làm sao, họ cũng giống như Kiên, đều hoàn thành sớm công việc của mình và trở về đúng giờ. Chỉ có duy nhất bọn họ là những người có thể bước qua cánh công khu trọ bước vào trong. Người phụ nữ với đứa con vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng cũng ngất gục xuống. Duy chỉ có người phụ nữ làm nghề lên đồng là bình tĩnh hơn cả, bà ta nhanh chóng lấy một vốc muối ném xuống mặt đất.

Cái vong của Duy đang lơ lửng ở giữa khu trọ, trong cái ánh sáng nhá nhem của trời đông sắp tối hẳn, khuôn mặt của cái vong càng tợn.

Người phụ nữ làm nghề lên đồng ném xong nắm muối vẩy khắp quanh người, rồi mới nắm tay Kiên, cùng với người phụ nữ với đứa con trai cất giọng nói:

- Cái vong này theo mày từ lâu rồi Kiên ạ, từ ngày đầu nó đến đây là chị đã ngờ ngợ rồi. Trông nó lạ khác thường, mà nói ra thì sợ mày không tin chị, nhưng mà chị cũng không nghĩ là nó lại ra tay hại người. Hôm nay nó làm điều này, ắt hẳn là đã hoàn thành vong nghiệp kiếp trước, nó là cái vong theo mày từ kiếp trước rồi Kiên ạ. Vong này phải giải, mày phải tin chị, kiếp trước nó là anh trai của mày chứ không phải ai xa lạ…

Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, lại chỉ vào mấy vốc muối trước mặt nói tiếp:

- Chị rắc ít muối xung quanh thế này, cũng là để tránh nó làm hại mình, hơn nữa nó gặp muối sẽ sợ, tạm thời sẽ không làm hại người trong khu trọ. Bốn người chúng ta là những người có vận mệnh ngày hôm nay có thể giải được cái vong này, nên phải hợp sức với nhau thì mới được.

Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, liền nắm tay hai người, hối thúc bốn người nắm tay lẫn nhau kết thành một cái vòng tròn, rồi lại bảo cậu con trai trẻ tiểu một ít nước tiểu, rắc lên mặt.

Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói:

- Bây giờ thằng Kiên phải gọi cái vong xuống đây, cho nó chạm vào người mày để chị còn làm lễ nhập siêu.

Kiên nghe lời, liền nhanh chóng làm theo. Kiên vẫy vẫy cho vong của Duy từ trên không trung, cái vong ngoái cổ lại nhìn Kiên, cổ nó chợt dài ra đến mấy mét, trong cái ánh sáng lờ mờ của buổi tối nhá nhem. Gió lùa thôi qua lại càng lạnh, mấy hạt muối từ trên nền đất cũng dần bị phân tán. Người phụ nữ làm nghề lên đồng thấy Kiên chậm chạp liền lên tiếng hối thúc:

- Mày nhanh lên, không nước tiểu mà khô hết là chết cả lũ!

Người phụ nữ có đứa con trai liền cất giọng hỏi:

- Thế bây giờ chúng ta chạy khỏi khu trọ thì có thoát khỏi cái vong này không?

Người phụ nữ làm nghề lên đồng lắc đầu:

- Không được, vong nó đã ám lên người thì đi đâu nó cũng bám theo mà hại. Nếu không thì tại sao lại chỉ có bốn người chúng ta vào trong khu trọ này được.

Rồi người phụ nữ làm nghề lên đồng lại tiếp tục hối thúc Kiên, Kiên bất giác phải nghe theo, anh khẽ vẫy vẫy tay cho Duy như thường ngày.

Khuôn mặt giữ tợn của bé Duy lơ lửng trên không trung chợt hòa hoãn lại, hình ảnh nó như một đứa bé có thịt thối rữa đang rơi lả tả. Nó đờ đẫn như mất hồn, nó bay dần dần về phía Kiên, vô thức chạm vào tay Kiên.

Grao!

Rồi bất chợt nó gào rú lên một cách hoảng sợ, nó cảm thấy như mình đã bị lừa gạt một cách trơ trẽn. Kiên đã lừa nó, người phụ nữ lên đồng chớp lấy cơ hội vong của Duy không thoát ra nổi tay Kiên, liền nhanh chóng đọc lầm rầm những câu chú ngữ lẩm bẩm trong miệng.

Oán hồn của Duy gào rú bất định, tiếng thét thê lương gào giữa trời đêm khiến bất kì ai cũng đều phải nổi gai ốc rùng mình.

Qua mấy phút, cái bóng hồn của cái vong dần tan ra rồi biến mất. Mọi thứ đồ đạc trong nhà của sáu căn phòng có người đều hạ xuống, công an lúc này đã có thể vào nhà. Cỗ thế lực vô hình ngăn cản bọn họ dường như đã hoàn toàn biến mất.

Kiên thở phào nhẹ nhõm, đây sẽ  là một bài học đắt giá cho anh. Anh cảm thấy mình đã làm trái lời bố, thật là một chuyện đáng chê trách. Sau trận ấy, người trong khu trọ bị hoảng loạn, nhưng không ai xảy ra vấn đề gì, công an chỉ tra hỏi qua một lượt, rồi cũng bỏ ngỏ. Chuyện ấy làm xôn xao một thời, khiến cho bất cứ thằng sinh viên nào nghe kể đều cảm thấy rùng mình vì chuyện vong theo.

Sớm hôm sau Kiên ra rửa mặt, anh vốc một vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, nghĩ về những chuyện đã qua thầm thở phào vì mọi chuyện đã may mắn kết thúc theo chiều hướng tốt. Nhưng anh vừa đem vốc nước chạm vào mặt, đã lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi. Anh nghi ngờ có phải là có con gì chết trong bể nước hay không? Anh mở cánh cửa bể nước, điều đập vào mắt anh khiến anh kinh hãi thét lên ngay lập tức.

Trong bể nước là một cái xác người, xác người đó không ai khác, chính là xác người phụ nữ đã giết chết cái vong của Duy, bà ta đã chết, đôi mắt ai oán của bà ta ngước lên. Cứ như trước khi chết, bà ta đã gặp phải một chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.

Reng reng!

Điện thoại của Kiên lại vang lên, anh mau chóng nghe máy. Ở bên kia đầu dây, có tiếng khóc sụt sịt, Kiên nghe từng lời đổ vào tai bà thần người. Một tin tức như trời đánh rơi vào óc của Kiên, bố của anh, đã chết…

Cái chết của ông Hòa, là tại cái ao trước nhà, qua miêu tả, cũng cực kỳ giống với cách mà người phụ nữ làm nghề lên đồng chết ở đây. Sau hôm nay anh sẽ phải về quê, làm lễ tang cho bố. Kiên có một loại cảm giác, dường như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, câu chuyện vẫn chưa dừng lại…

Đọc tiếp phần 2: http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-kinh-di/42073-vong-tien-kiep-2.html

Ngày đăng: 04/08/2016
Người đăng: Hoang Dinh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Bà già trong bệnh viện Bà già trong bệnh viện Đây là một câu chuyện có thật trong đời mẹ tôi. *** Vào những năm tám sáu tám bảy của thế kỉ trước, mẹ tôi khi ấy có mang anh trai tôi. Bà...
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Ngốc thật sự - Quote
 

Trên thế giới này không có đứa ngốc thật sự, chỉ có người cam tâm tình nguyện bị coi là ngốc thôi

Sa lạp - Bùi Lễ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage