Gửi bài:

Đừng mở cửa...!

- Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, Thạc sĩ – Bác sĩ Trần Văn Thành trưởng khoa điều trị chuyên sâu nhóm bệnh nhân tâm thần phân liệt tại bệnh viện trung ương. Thực hiện đề án "Cử cán bộ chuyên môn luân phiên từ bệnh viện tuyến trên về hỗ trợ bệnh viện tuyến dưới", hôm nay khoa chúng ta vinh dự được chào đón Bác sĩ Thành về đây cộng tác, chỉ đạo và hướng dẫn chuyên môn. Tôi hi vọng sau ba tháng làm việc tại Bệnh viện đa khoa huyện nói chung và khoa điều trị bệnh nhân tâm thần nói riêng, cán bộ công nhân viên chúng ta sẽ được học hỏi những kinh nghiệm quý báu về chuyên môn, cũng như bác sĩ Thành sẽ có những kỉ niệm đẹp về một tỉnh miền núi Tây Bắc, tuy còn khó khăn về vật chất nhưng giàu về tinh thần. Xin nhiệt liệt chào đón Bác sĩ Thành!...

***

Những tràng pháo tay giòn giã vang lên sau lời giới thiệu của ông Sáng, giám đốc bệnh viện. Mọi người trong khán phòng không ai bảo ai, tất cả đều đứng dậy khi Bác sĩ Thành xuất hiện.

Nhận thấy sự chào đón nồng nhiệt cũng như tình cảm chân thành của mọi người, Bác sĩ Thành không giấu được sự cảm kích, anh đặt tay trái lên ngực, người hơi cúi xuống bày tỏ sự biết ơn, giọng nói đầy xúc động:

- Tôi đã đi nhiều nơi trên thế giới và đã được ngắm nhìn những cảnh quan của nước họ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tới một vùng đất tuyệt vời thế này! Ngồi trên xe, cứ đi được một đoạn tôi phải bảo cậu tài xế dừng lại để ngắm nhìn, có lúc tôi phải tự trầm trồ thành tiếng trước sự hùng vĩ của núi rừng, những thửa ruộng bậc thang, những cánh rừng hoa mơ, những vách đá cheo leo bạt ngàn sương mù, những con đường trải đầy hoa dại hai bên...nhiều và rất nhiều điều nữa tôi không thể nói hết! Đẹp! vô cùng đẹp!

dung-mo-cua

Tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên sau mỗi câu nói của bác sĩ Thành, niềm vui xen lẫn sự tự hào được thể hiện qua ánh mắt, nụ cười của những người ngồi trong khán phòng.

Bác sĩ Thành tiếp tục:

- Thời gian công tác của tôi tại khoa chúng ta là ba tháng. Sẽ còn nhiều dịp để tôi thăm quan, khám phá những cảnh đẹp của mảnh đất cũng như con người nơi đây và tôi sẽ nói về nó nhiều hơn. Xin trân trọng cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của ban giám đốc, cán bộ công nhân viên bệnh viện. Còn bây giờ, tôi xin phép được quay lại vấn đề chính...

Sau mỗi câu nói, Thành nhận thấy có một cô gái ngồi hàng ghế đầu cứ nhìn mình chăm chú, điều đặc biệt là cô gái này chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của anh như thăm dò điều gì đó, trái ngược với khuôn mặt hiền lành, cô ta có ánh mắt khá sắc lạnh... Điều đó làm Thành lúng túng, anh bước xuống khỏi bục phát biểu và đi tới giữa khán phòng, vừa tránh ánh mắt của cô gái, vừa tạo cảm giác gần gũi với mọi người xung quanh:

- Như các anh, chị đã biết, những bệnh nhân tâm thần được chữa trị bằng cách sử dụng thuốc thần kinh, tâm lý trị liệu và nhiều kỹ thuật khác, tùy vào mức độ của bệnh nhân sẽ có phác đồ điều trị riêng. Tuy nhiên, nhiệm vụ của những người y bác sĩ như chúng ta còn bao gồm các công tác nghiên cứu, thăm khám, chẩn đoán, điều trị và phòng ngừa các rối loạn tâm thần - Là những bất thường mang tính cảm xúc, hành vi, nhận thức và tri giác...Các bệnh lý thường gặp của bệnh tâm thần như: rối loạn tâm thần, Alzheimer, Pick, tâm thần phân liệt, động kinh, rối loạn cảm xúc, stress, rối loạn tâm thần liên quan đến các chất gây nghiện, rối loạn nhân cách, rối loạn lưỡng cực, loạn tâm thần thực thể, trầm cảm...

Một cánh tay giơ lên, Thành tiến tới gần người đó và mời anh ta phát biểu.

- Thưa Bác sĩ Thành! Những bệnh nhân tới khoa chúng ta đa số họ có biểu hiện như rối loạn hành vi, nhận thức, thậm chí rơi vào trạng thái hoang tưởng. Với kinh nghiệm của mình, bác sĩ xếp loại bệnh nhân trên vào nhóm bệnh nào của tâm thần và nếu có phác đồ điều trị riêng thì kết quả liệu có khả quan?

Thành trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

- Đây là một câu hỏi hay và khó! Chúng ta cần thời gian để thăm khám và chẩn đoán mới đưa ra được kết luận chính xác. Tuy nhiên với những biểu hiện của bệnh nhân như vậy, tôi xếp vào nhóm Tâm thần phân liệt. Một chứng bệnh đang có nguy cơ gia tăng trong thập niên gần đây, những bệnh nhân này bị chứng rối loạn não nghiêm trọng. Một trong những biểu hiện thường gặp là ảo giác mà họ nghĩ rằng ma, quỷ hoặc một thế lực thần bí nào đó đang tồn tại và hiện hữu xung quanh họ...

Một người bỗng đứng dậy ngắt ngang lời nói của Thành:

- Vâng, thưa bác sĩ! Nói về vấn đề tâm linh, chúng tôi đều sống và làm việc tại vùng miền núi này, nơi mà đã từ lâu đời vẫn tồn tại nhiều điều huyền bí mà chính khoa học cũng chưa thể giải thích và trả lời thỏa đáng như bùa ngải, ma rừng, tà thuật...Đa số người dân họ cho rằng người thân của mình phát điên là do bị bỏ bùa, bị ma quỷ ám và họ đều tìm đến những thầy cúng để chạy chữa, thật khó hiểu là cũng có rất nhiều trường hợp đã được chữa khỏi theo cách này mà không cần đến bệnh viện. Bác sĩ nhận định thế nào?

Thành gật gù với câu hỏi đó rồi quan sát xung quanh hội trường, thấy tất cả mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, Thành thở dài rồi nói tiếp:

- Xin phép cho tôi được nói thẳng, huyện chúng ta là một huyện vùng cao, với nhiều sắc tộc khác nhau sinh sống khá hẻo lánh, điều kiện còn nhiều khó khăn nên ít được tiếp xúc với nền y học văn minh, công nghệ hiện đại. Việc người dân họ chưa tin vào y học tiên tiến, tin vào bác sĩ cũng là một trong những lý do gây khó khăn cho việc điều trị bệnh nhân của chúng ta và làm mất đi cơ hội được chữa bệnh của họ. Công tác tuyên truyền giúp người dân cũng như việc bài trừ mê tín dị đoan cần phải được chính quyền quan tâm nhiều hơn, có như vậy người bệnh cũng như người nhà bệnh nhân mới hiểu và hợp tác cùng y bác sĩ để điều trị...

Nói rồi Thành quay người lại bước nhanh tới bục phát biểu, cầm một quyển tài liệu rồi giơ lên cho mọi người xem:

- Đây là công trình nghiên cứu khoa học của tôi về đề tài "Nghiên cứu và điều trị nhóm bệnh nhân tâm thần theo hướng dùng thuốc kết hợp phương pháp tâm lý", tôi đã bảo vệ thành công đề tài này tại Pháp. Thời gian công tác tại đây, tôi sẽ phổ biến cũng như hướng dẫn các anh, chị thực hiện điều trị theo phương pháp này. Còn trường hợp như ý kiến vừa rồi nói rằng một số bệnh nhân tâm thần đã được các thầy cúng chữa khỏi là do chứng bệnh đó không có dấu hiệu tổn thương não hoặc không phải một dạng bệnh lý, chỉ là do rối loạn tâm thần tạm thời do sợ hãi trước niềm tin mù quáng vào thế lực ma quỷ. Lợi dụng điều đó các thầy cúng đánh trúng tâm lý của người bệnh và trấn an họ bằng thứ gọi là bùa phép gì đó rồi vô tình làm bệnh tự khỏi, đó chỉ là vấn đề tâm lý. Còn với những bệnh nhân mang bệnh lý thật thì không thể chữa khỏi bởi thầy cúng, nếu không bệnh sẽ càng nặng thêm. Trường hợp này cần phải được nhanh chóng đưa đến bệnh viện chuyên môn, nếu được phát hiện sớm và có phác đồ điều trị hợp lý, bệnh nhân sẽ giảm bớt được tình trạng nguy hiểm và tránh thiệt hại cho bản thân cũng như những người xung quanh...Rất nhiều trường hợp bệnh nhân do tôi theo dõi và được điều trị đã xuất viện và sinh hoạt trở lại bình thường.

Tiếng vỗ tay lại đồng loạt vang lên, tiếng xì xào với tiếng cười đùa làm không khí khán phòng trở lên nhộn nhịp. Nhận thấy buổi nói chuyện ra mắt đầu tiên của Bác sĩ Thành đã khá lâu, sau một chuyến đi xa sợ Bác sĩ mệt và cần nghỉ ngơi, ông Sáng - Giám đốc bệnh viện đứng dậy giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tự rồi nói:

- Cảm ơn mọi người! tôi nghĩ buổi gặp mặt hôm nay đến đây có thể kết thúc được rồi, chúng ta sẽ còn nhiều dịp trò chuyện cùng Bác sĩ Thành. Bác sĩ cũng cần phải về phòng nghỉ ngơi đã, đúng không mọi người?

Tất cả mọi người hưởng ứng, đứng dậy và bắt tay Thành rồi ra về. Nét mặt ai cũng vui mừng và trong lòng đều đặt niềm tin rất lớn vào Bác sĩ Thành trong chuyến công tác này.

Đang lúi húi cất tập tài liệu vào cặp, Thành thấy ông Sáng tươi cười tiến tới phía mình:

- Vất vả cho bác sĩ quá rồi!

Thành cười đáp lại:

- Không có gì đâu anh! Em cũng hay đi công tác tuyến dưới lắm, tuy nhiên chẳng mấy khi được đến làm việc ở một nơi đặc biệt như thế này. Vùng đất này khiến em có nhiều sự tò mò và muốn khám phá lắm!

Ông Sáng đưa tay vẫy một người đang đứng ngoài cửa rồi vui vẻ nói:

- Trong thời gian công tác tại đây, cô y tá Nhung sẽ trợ giúp anh về vấn đề cấp phát dụng cụ chuyên môn cũng như sinh hoạt ăn, ở. Hai người làm quen với nhau đi!

Thành dừng tay lại và ngước mắt lên nhìn người đó, chính là cô gái cứ nhìn Thành trong suốt buổi nói chuyện vừa rồi. Lúc này Thành mới có dịp quan sát kỹ, người cô gái đó cao, thân hình mảnh khảnh, không xinh lắm nhưng có nụ cười khá duyên và đặc biệt là ánh mắt của cô có điều gì đó bí ẩn, lạnh lùng và tất nhiên, không hề thân thiện!

Thành đưa tay ra làm quen:

- Chào Nhung! Rất hân hạnh được biết cô, hi vọng cô sẽ giúp tôi làm quen với mọi thứ ở đây. Tôi cảm ơn trước nhé!

Nhung lại nhìn chằm chằm vào mắt Thành thăm dò, một lúc sau mới giơ tay đáp lại anh, cô nói:

- Vâng! Tôi không dám nhận lời cảm ơn, đó là công việc thôi. Tôi nghĩ anh sẽ sớm quen được với cuộc sống nơi đây, nó chắc sẽ khác hẳn với thành phố và khoa học hiện đại của anh đấy!

Ông Sáng bật cười:

- Thế là tốt rồi! hai người cứ tiếp tục làm quen, tôi phải về phòng làm việc đã. Cô Nhung dẫn Bác sĩ Thành về cất đồ đạc và nghỉ ngơi nhé, sáng mai chúng ta sẽ trò chuyện thêm!

Thành đi cùng ông Sáng một đoạn, trước khi chia tay, ông Sáng nhìn Thành rồi ngập ngừng:

- À...Bác sĩ Thành này! Nói thật là chúng tôi cũng rất quý những người có chuyên môn cao như bác sĩ về công tác và hướng dẫn bệnh viện chúng tôi nâng cao trình độ...Vì nơi này thật sự còn rất nhiều khó khăn, nhất là về cơ sở vật chất nên hi vọng...

Thành thắc mắc:

- Ý anh là sao? Có gì anh cứ nói thẳng để em hiểu, anh đừng ngại...

Ông Sáng nhìn Nhung tỏ vẻ ái ngại, Nhung hiểu ý nên vội nói:

- Giám đốc và Bác sĩ cứ nói chuyện, tôi xuống trước chờ dưới cổng.

Nhìn theo Nhung, ông Sáng thở dài:

- Thật ra mấy tháng trước cũng có một cán bộ tuyến trên về đây công tác, tuổi cũng trẻ như bác sĩ. Nhưng có lẽ không chịu được cuộc sống khó khăn hoặc có thể không quen với mảnh đất này nên đã bỏ về...

Thành bật cười:

- Ôi em tưởng chuyện gì! Trước khi về công tác em cũng đã tìm hiểu và xác định trước những khó khăn sẽ gặp phải. Anh đừng lo! Việc quan trọng hơn tất cả là hướng dẫn về chuyên môn cho các y bác sĩ tại đây cũng như công tác điều trị cho bệnh nhân, đó mới là điều em quan tâm. Những việc khác không thành vấn đề!

Nghe Thành nói vậy, ông Sáng vui mừng ra mặt, ông bắt tay Thành rối rít cảm ơn rồi nói:

- Vậy thì còn gì bằng! chúng tôi sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất có thể để bác sĩ yên tâm công tác. Cô Nhung là y tá khoa này và cũng là cháu họ của tôi, bác sĩ cứ chỉ bảo và cần thiết gì cứ gặp cô ấy nhé. Có điều gì đó không hài lòng thì Bác sĩ cứ gặp trực tiếp tôi!

Thành trả lời ông Sáng mà như tự nói với mình:

- Cô Nhung này có vẻ...khó hiểu, khó... gần!

Ông Sáng cười buồn rồi từ tốn giải thích:

- Có gì không phải mong bác sĩ đừng để bụng! Chả giấu gì anh...Mấy tháng trước nó và bác sĩ Tuấn có tình cảm với nhau trong thời gian công tác...

Thành ngạc nhiên:

- Bác sĩ Tuấn? có phải người đã bỏ về như anh vừa nói...

Ông Sáng khẽ gật đầu rồi tiếp tục kể:

- Đúng vậy...Hai người có tình cảm với nhau, tôi và mọi người ở bệnh viện cứ nghĩ là họ sắp làm đám cưới. Chả hiểu lý do làm sao, anh ta bỗng chán nản công việc ở đây rồi còn tiếp xúc với thầy bùa nữa, không biết bị họ thuyết phục thế nào lại còn có vẻ tin vào ma quỷ, sau đó thì bỏ về thành phố, không còn liên lạc gì nữa...Từ đấy cái Nhung nó như người mất hồn vì cú sốc tình cảm đó, đầu óc thì nhớ nhớ quên quên, chả tiếp xúc với ai, suốt ngày lủi thủi một mình, công việc chuyên môn cũng chả làm được nữa, mà tôi cũng không dám cho nó làm công việc của y tá...Nhỡ xảy ra chuyện gì nhầm lẫn ảnh hưởng đến bệnh nhân thì...

Ông bỗng ngừng lại một lúc rồi thở dài:

- Dù sao cũng là người nhà, tôi điều chuyển nó xuống làm công tác hành chính, lo cho đời sống cán bộ nhân viên. Thật ra nó ngoan ngoãn, hiền lành lắm, trước khi xảy ra chuyện với bác sĩ Tuấn, nó còn là một y tá giỏi đấy, giờ thì...

Nghe ông Sáng kể chuyện, Thành đã hiểu ra và thông cảm cho thái độ khó hiểu của Nhung. Anh cười:

- Vâng...giờ em biết rồi, anh cứ yên tâm nhé. Kể ra cô ấy cũng thật đáng thương, hi vọng cô ấy sẽ sớm lấy lại cân bằng. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi...

***

Tay phải Thành kéo chiếc va-li chứa quần áo và tài liệu, tay trái xách cặp, anh vội bước nhanh về phía Nhung như sợ cô phải chờ lâu. Vừa nhìn thấy Thành, Nhung từ từ tiến lại:

- Bác sĩ để tôi xách bớt đồ cho!

Thành ngăn tay của Nhung lại rồi cười:

- Không sao! Ai lại để một cô gái yếu đuối xách đồ cho mình được chứ, tôi tự mang được, không dám phiền cô.

Thấy Nhung có vẻ không hài lòng, tay cô vẫn giơ ra như muốn cầm hộ, Thành nhìn chiếc cặp đựng tài liệu của mình rồi ngập ngừng:

- Vậy cô cầm hộ tôi cái cặp này, được chứ!

Lúc này Nhung đón lấy chiếc cặp xách từ tay Thành rồi nói:

- Bác sĩ về công tác dài ngày mà mang ít đồ vậy? Ở đây thiếu thốn nhiều thứ lắm!

Thành cười:

- Tôi cũng sống đơn giản lắm! chỉ mang vài bộ quần áo, còn lại toàn tài liệu y khoa thôi...

Bất chợt Nhung lại nhìn vào mắt của Thành, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Thành như nhận ra điều đó, anh nói:

- Hình như... cô có điều gì muốn hỏi?

Nhung hơi cúi mặt xuống:

- Không, không có gì!

Nói rồi cô lảng sang chuyện khác, tay vừa chỉ về phía trước vừa nói:

- Kia là dãy nhà tập thể dành cho cán bộ nhân viên của bệnh viện.

Thành nhìn theo rồi hỏi:

- Mọi người đều sống ở đó à?

Nhung khẽ gật đầu:

- Đa số mọi người sống ở đấy vì đường đi lại cũng xa xôi, cuối tuần mọi người mới về nhà mình. Bác sĩ sẽ có một phòng đặc biệt ở đó, phòng dành cho cán bộ về công tác!

Thành gật gù:

- Thế cô cũng sống ở đó?

- Vâng, tôi làm công việc hành chính nên ở đây để tiện cho việc hậu cần.

Đang định nói cảm ơn Nhung, Thành bất chợt nhìn thấy một loài hoa màu cánh cam có pha sắc tím rất đẹp mọc ven đường đi. Thành dừng lại định chạm tay vào thì Nhung vội vàng kéo người Thành lại, giọng cô như quát lên:

- Không được chạm vào đó!

Thành ngơ ngác:

- Sao vậy?

Nhung lạnh lùng:

- Đây là loài hoa độc, chạm vào hoặc ngửi sẽ bị ngộ độc dị ứng, để nhựa của nó dính vào vết thương còn nhiễm trùng mà chết đó!

Thành trợn tròn mắt ngạc nhiên nhưng cũng từ từ lùi lại vài bước. Anh vội lấy điện thoại trong túi ra và chụp vài kiểu. Thành vừa bấm máy vừa nói:

- Lạ nhỉ! đúng là không phải người dân ở đây thì không thể biết được, nguy hiểm quá!

Giọng của Nhung đầy bí ẩn:

- Rồi dần dần sẽ quen thôi! ở đây còn nhiều điều khó hiểu lắm, nói ra có khi bác sĩ cũng không tin đâu...

Thành cười:

- Tin chứ! Những loại cây cỏ độc ở vùng rừng núi tôi cũng đọc và được nghe kể nhiều, chỉ có ma quỷ hay bùa ngải gì đó thì không tin thôi...

Nhung lại nhìn Thành lạnh lùng:

- Biết đâu sau này bác sĩ lại tin...

Hai người dừng lại trước một dãy nhà cấp bốn đã cũ kỹ, những bức tường đã ngả màu vàng nhạt, đôi chỗ còn bong tróc lớp xi-măng để lộ ra những hàng gạch hoen ố.

Thấy Thành đang đứng giữa sân mải quan sát khung cảnh xung quanh, Nhung chỉ tay vào một gian phòng nhỏ bên phải chỗ hai người đang đứng rồi nói:

- Bác sĩ ở phòng này, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Mời bác sĩ vào cất đồ đạc và nghỉ ngơi!

Khẽ cúi đầu cảm ơn, tay cầm chiếc chìa khóa nhưng vẫn tần ngần chưa muốn vào phòng, Thành ngửa mặt hít một hơi thật sâu căng lồng ngừng rồi gật gù, tâm đắc:

- Không khí ở đây trong lành thật! lâu rồi tôi mới có cảm giác thoải mái thế này, khác hẳn với sự ồn ào, bụi bặm của thành phố.

Nhung không đáp lại câu nói của Thành, cô dặn dò thêm:

- Tối ở đây sương xuống độc lắm đấy! Bác sĩ nên vào phòng nghỉ cho đỡ mệt. Bữa tối sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ tại nhà ăn tập thể. Cần gì thì bác sĩ cứ gọi, tôi ở phòng đối diện.

- Cảm ơn cô Nhung!

Thành lững thững tiến về phía giếng nước, dù đã hiểu về chuyện của cô y tá này qua lời kể của ông Sáng, nhưng cảm nhận của Thành về cô vẫn có gì đó không ổn lắm ...Thành thò hai tay xuống gầu nước vừa được kéo lên từ giếng, làn nước mát lạnh như ngâm đá làm Thành tỉnh táo hơn và cố gạt bỏ suy nghĩ băn khoăn về cô y tá kia...

***

Đêm hôm đó dù đã khá mệt sau một chuyến đi xa nhưng Thành vẫn trằn trọc không ngủ được, anh ngồi dậy lấy tập tài liệu đặt lên một chiếc bàn làm việc được kê gần cửa sổ. Xa xa vọng lại tiếng sáo du dương, da diết gọi bạn tình của những chàng trai người dân tộc Thái làm Thành ngẩn ngơ.

Ngoài trời sương mù dày đặc, lất phất mưa bụi càng làm không gian trở nên vắng vẻ, heo hút, mịt mù...

Thành khẽ thở dài nghĩ đến những khó khăn mà mình sẽ gặp phải, nhất là tình trạng những bệnh nhân tại đây mà Thành đã xem qua hồ sơ bệnh án.

Đang tập trung vào trang tài liệu trước mặt, Thành khẽ rùng mình bởi một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.

"Lạnh thật!"

Anh lẩm bẩm rồi quay lại lấy chiếc áo treo trên mắc rồi khoác vào người. Tay Thành liên tục đánh dấu những điểm cần lưu ý trong sách để sáng mai sẽ giảng dạy cho các y bác sĩ.

Bỗng nhiên có một cái bóng lướt nhanh qua cửa sổ làm Thành phải dừng bút, anh ngẩng đầu lên nhìn rồi nhổm hẳn người dậy và ngó ra cửa sổ, nhưng xung quanh chỉ một màn sương mù xám xịt và lạnh buốt.

Suy nghĩ một lúc, Thành quyết định đóng cửa sổ lại. Chiếc cửa sổ làm bằng gỗ thông đã cũ, không có then cài mà được buộc với song sắt bằng những sợi dây ni – lông được bện lại, kích thước bằng chiếc đũa nhỏ. Thành vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại tiếp tục công việc của mình. Giáo án đã chuẩn bị sẵn sàng và cẩn thận, Thành mỉm cười tâm đắc.

Màn đêm tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ tiếng đồng hồ trên tường kêu từng tiếng nặng nhọc

"Tích – Tắc"

"Tích – Tắc"

Anh ngó lại sau lưng nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya.

Khi quay đầu lại Thành bỗng có cảm giác bất an, hình như có ai đó đang nhìn mình. Trước mặt chỉ là cánh cửa sổ bằng gỗ đã được buộc chặt. Thành đưa bàn tay xoa nhè nhẹ vào hai thái dương cho đỡ căng thẳng.

Mười lăm phút đã trôi qua nhưng cảm giác bất an đó vẫn còn, Thành đứng dậy quan sát lại một lần nữa xung quanh căn phòng của mình, dù lúc chiều khi vào đây anh đã làm quen với nó, đồ đạc chỉ có chiếc tủ nhỏ, một chiếc giường sắt y tế quen thuộc của bác sĩ, một kệ sách treo trên tường, chiếc bàn làm việc đã cũ và vài thứ đồ lặt vặt không đáng kể...

Thành thở dài rồi từ từ ngồi xuống ghế, vừa ngước mặt lên, Thành đã giật bắn mình khi nhìn thấy một con mắt trợn trừng đang nhìn chằm chằm vào anh qua một lỗ thủng nhỏ của cánh cửa sổ.

Thành vội đứng phắt dậy và nhìn thẳng vào cánh cửa sổ nhưng không thấy con mắt đó đâu nữa.

Anh nói lớn:

- Ai đó?

Không thấy tiếng trả lời. Chả cần suy nghĩ gì thêm, tay Thành thoăn thoắt tháo sợi dây ni-lông để mở cửa sổ...Ngoài trời vẫn một màu đen tĩnh mịch và tất nhiên không một bóng người.

Thành ngồi xuống ghế và khoanh tay nhìn ra ngoài như chờ đợi điều gì đó.

"Hay là cô Nhung nhỉ?! nhưng giờ này còn tìm mình làm gì? Phòng cô ta ở đối diện phòng này..."

Như chợt nhớ ra, Thành nhổm người dậy nhìn sang phòng cô y tá Nhung, dãy nhà đó đối diện nhưng cách một cái sân rộng, tất cả những gì Thành nhìn thấy vẫn chỉ là một màu đen, sương mù và gió lạnh.

"Nếu cô ta còn thức thì phòng phải có ánh đèn sáng chứ! Chắc cô ta ngủ rồi..."

Suy nghĩ một lúc, Thành tặc lưỡi rồi thò hai tay ra ngoài với cánh cửa sổ đóng lại, không quên buộc thật chặt sợi dây ni-lông của cánh cửa vào song sắt.

Cảm thấy người cũng đã mệt, anh cởi áo khoác định lên giường ngủ thì cánh cửa sổ bỗng rung lên bần bật như có ai đó bên ngoài đang muốn kéo ra...

Thành quay người lại rồi quát lớn:

- Ai đó? Có việc gì thế?

Vẫn không thấy tiếng trả lời, cánh cửa sổ bằng gỗ cứ rung lên bần bật, Thành tiến tới cửa phòng định mở cửa chạy ra ngoài xem người đó là ai thì bất chợt một giọng nói vang lên đầy ma mị, lạnh xương sống...

"Đừnggg...Mở...Cửa..."

Thành khựng người lại, mắt mở to quan sát xung quanh phòng nhưng không thấy ai. Anh vừa nói vừa thở gấp:

- Ai đấy? Ai...đấy?

Vẫn không thấy tiếng trả lời, cánh cửa sổ lại tiếp tục rung lên mỗi lúc một mạnh hơn.

Thành bắt đầu thấy hoang mang, tâm trạng có chút lo lắng nhưng vẫn quyết định tiến về phía cửa phòng. Bàn tay vừa đặt lên then cửa chưa kịp nhấc lên thì giọng nói ma mị đó lại vang vọng trong tâm trí:

"Đừnggggg...Mở...Cửa..."

"Đừnggggg...Mở...Cửa..."

Như có điều gì thôi thúc, Thành vội rụt tay lại rồi bước lùi về phía sau, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.

- Ai? Ai... ngoài đó? Có...có việc gì...không?

Tất cả bỗng chốc im bặt, cánh cửa sổ không còn rung lên nữa, căn phòng chỉ còn lại tiếng "Tích-Tắc" của chiếc đồng hồ treo trên tường.

Thành đứng im một lúc nghe ngóng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ để lấy bình tĩnh, anh chậm rãi bước từng bước về phía bàn làm việc, tay nhẹ nhàng kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống...

Thấy tất cả đã trở lại bình thường, Thành vội xếp lại đống tài liệu trên bàn, chưa kịp cho vào cặp thì cánh cửa sổ lại tiếp tục rung lên nhẹ nhè kèm theo những âm thanh kinh sợ, như có bàn tay của ai đó đang cào cấu vào cánh cửa...

Lúc này trên trán của Thành đã lấm tấm vài giọt mồ hôi vì cảm thấy hơi sợ, tay vô tình làm rớt tập tài liệu xuống bàn, mắt nhìn chằm chằm về phía trước mặt.

Cánh cửa sổ rung mỗi lúc một mạnh hơn kèm theo những tiếng gió như gào lên liên tục từng hồi. Tiếng móng tay cào vào cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn.

Rồi bỗng nhiên như bị ai đó bên ngoài giật mạnh, hai cánh cửa bất ngờ bật tung ra đập vào tường nghe nhói tai.

Gió lạnh và khói sương lùa vào ào ạt cùng những âm thanh quái đản như rít lên từng hồi làm đống tài liệu trên bàn bay tung tóe vương vãi khắp phòng.

Thành vội đứng dậy giơ hai tay che mặt, người đã nổi hết gai ốc, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh chỉ kịp cảm thấy có bóng người nào đó đứng bên ngoài cửa sổ đang nhìn trừng trừng vào mình, rồi cất lên tiếng cười lanh lảnh, ma quái nghe buốt đến tận óc. Thành thấy khung cảnh xung quanh bỗng quay cuồng làm anh từ từ khuỵu xuống...

***

Sáng hôm sau, Thành mơ màng tỉnh dậy vì tiếng nói của mấy người xung quanh, người vẫn còn uể oải, mệt mỏi...

- Bác sĩ tỉnh rồi! làm tôi lo quá...

Ông Sáng vừa đỡ anh ngồi dậy vừa nói. Thành bỗng nhớ lại chuyện đêm qua rồi vội vàng nhìn về phía cửa sổ, tất cả vẫn nguyên vẹn như chưa có điều gì xảy ra, tập tài liệu đã được xếp gọn gàng trên bàn.

Thành nhìn ông Sáng rồi hỏi:

- Anh đến từ bao giờ? Có...có thấy chuyện gì không?

Ông Sáng ngơ ngác trước thái độ của Thành rồi từ tốn nói:

- Sáng tôi dậy sớm sang đây, thấy bác sĩ ngủ gục trên bàn làm việc mà lo quá! Tài liệu thì rải rác khắp phòng. Cô Nhung đã dọn dẹp lại cẩn thận rồi. Chắc đêm qua bác sĩ bị cảm lạnh đấy...

Thành bật dậy chạy ra ngoài, tay lật đi lật lại cánh cửa sổ như tìm kiếm điều gì đó.

Ông Sáng đứng đằng sau cười:

- Đêm qua có trận giông mạnh quá! Bật tung cả cửa sổ, lát tôi cho người sửa lại. Bác sĩ thấy trong người thế nào?

Thành không nghe thấy câu hỏi của ông Sáng, anh đang mải nhớ lại chuyện kỳ lạ xảy ra đêm qua. Bất chợt Thành hốt hoảng nhìn vào cánh cửa sổ:

- Cái ...cái lỗ thủng đâu? ở đây có một lỗ thủng...

Ông Sáng tiến lại gần, tay ông vỗ nhè nhẹ vào hai cánh cửa rồi nói:

- Làm gì có lỗ thủng nào? Cánh cửa này tuy cũ nhưng không bị thủng đâu bác sĩ ạ!

Thành cũng nhìn đi nhìn lại, đúng là không có lỗ thủng nào cả. Anh đứng tần ngần vì không hiểu chuyện xảy ra đêm qua là mơ hay thực.

Ông Sáng vỗ vai Thành an ủi rồi nhẹ nhàng kéo anh vào trong phòng:

- Ở đây sương gió độc thế đấy bác sĩ! Không như dưới xuôi. Bác sĩ đi một quãng đường xa lại chưa quen với thời tiết ở đây nên chắc mơ sảng rồi...

Thành ngồi xuống ghế, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một sáng bình minh trong lành và mát mẻ, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười đùa của mấy người ngoài sân làm Thành thấy nhẹ nhàng, anh bật cười thành tiếng:

- Lạ thật! đúng là một giấc mơ đặc biệt lại trùng hợp với trận giông đêm qua...Cứ tưởng có chuyện gì!

Trong lòng Thành hơi có chút xấu hổ nhưng không dám kể lại với ông Sáng, anh nói:

- Đêm qua làm việc muộn quá nên em...Anh cho em gửi lời xin lỗi tới mọi người. Đầu giờ chiều nay sẽ chính thức lên lớp giảng và trực tiếp thăm khám cho bệnh nhân. Thật phiền mọi người quá!

Ông Thành xua tay:

- Ấy chết! không làm sao là tốt rồi, bác sĩ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai vào khoa cũng được, không có vấn đề gì đâu! Quan trọng nhất là sức khỏe của bác sĩ.

Thành vừa cầm tập tài liệu vừa nói:

- Em không sao, đúng là hôm qua mệt quá thôi. Em cũng đang nóng lòng muốn làm việc rồi...Anh cứ thông báo là chiều nay chúng ta bắt đầu.

Ông Sáng vui mừng:

- Vậy thì tốt quá! Bác sĩ ăn sáng thôi, món cháo này giải cảm tốt lắm đấy, ăn luôn cho nóng. Cô Nhung nấu riêng cho anh đấy!

Thành mở nắp hộp thấy một mùi thơm cay nồng bốc lên làm anh cảm thấy khoan khoái, Thành mời ông Sáng ăn cùng rồi xúc một thìa nhỏ.

Miệng lẩm bẩm:

- Phiền cô Nhung quá!

Ông Sáng giới thiệu:

- Bác sĩ cứ ăn tự nhiên! Đây là món cháo mắc nhung, đặc sản của Tây Bắc. Có một chút thịt hun khói bếp, một ít gừng xả, một ít ớt nướng và đặc biệt là quả mắc nhung. Chắc ở dưới xuôi chắc bác sĩ chưa được thưởng thức món này đâu...

Thành vừa ăn vừa gật gù:

- Ngon! Theo đông y thì đó cũng là những vị thuốc rất tốt cho sức khỏe.

Ông Sáng vui vẻ rồi khẽ nhìn đồng hồ:

- Tối nay anh em ta sẽ dùng bữa bằng món cá nướng, măng đắng, thịt trâu hun khói và không thể không uống một chút rượu Sâu chít. Được không bác sĩ?!

Thành nhún vai khoái chí:

- Còn gì bằng nữa anh!

Ông Sáng vỗ nhẹ vào vai Thành rồi xin phép:

- Bác sĩ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi quay vào bệnh viện họp giao ban với anh chị em đã. Chiều nay gặp nhau sau!

Nhìn theo bóng dáng ông Sáng đến khi khuất dạng, Thành vẫn tủm tỉm cười vì nhớ lại chuyện đêm qua.

"Đi khắp nơi trên thế giới chả sao, về đây thì lại bị thần hồn nát thần tính!"

Anh lẩm bẩm.

***

- Đây là bệnh nhân Lò Văn Muôn, 38 tuổi, người Tày Khao. Nhập viện đã 10 ngày với biểu hiện tâm thần, thường xuyên đập phá, gào thét rồi tự nhận mình là thần Pu Then...

Thành nhìn qua bệnh án, tay cầm ống nghe khám cho bệnh nhân rồi vừa viết vào y bạ vừa dặn dò y tá:

- Cô cho bệnh nhân dùng Phenytoin, ngày 3 lần, không quá 400mg/ngày. Kết hợp các loại thuốc khác theo đơn này, liều dùng 7 ngày để kìm chế cơn động kinh. Sau đó tôi sẽ đưa ra phác đồ điều trị riêng.

Nhóm bác sĩ đi bên cạnh thi nhau ghi chép và học hỏi cách thăm khám cũng như chỉ định thuốc của bác sĩ Thành.

- Thưa bác sĩ, còn đây là bệnh nhân Lương Văn Niêng, 68 tuổi người dân tộc Mường. Bệnh nhân này có triệu chứng hoang tưởng và luôn cho rằng mình bị bùa ngải hại...

Thành tiến tới gần hơn, định đưa ống nghe khám thì bất ngờ ông Niêng tóm chặt lấy tay Thành, giọng nói như khẩn khoản cầu cứu:

- Cứu...cứu...tôi!

Thành từ tốn ngồi xuống cạnh bệnh nhân:

- Ông cứ bình tĩnh! Y bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ông, nhưng ông phải hợp tác thì bệnh tình mới mau khỏi được...Bình tĩnh, bình tĩnh nào...

Ánh mắt của ông ta vẫn không rời khỏi Thành dù tay đã chịu buông lỏng hơn sau câu nói của Thành, anh tiếp tục thăm khám:

- Ông tên Niêng đúng không?

Vừa nghe câu hỏi của Thành, người đàn ông lại bấu chặt vào tay anh rồi lắc đầu lia lịa, mắt long lanh như sắp khóc:

- Khôngggg! Khôngggg...Cứu...Bùa...bùa

Thấy hành động của bệnh nhân có vẻ mất bình tĩnh, mấy y bác sĩ bên cạnh vội tiến vào rồi gỡ tay ra vì sợ làm đau bác sĩ Thành.

Thành đứng dậy rồi nhìn vào bệnh án của người này, anh đăm chiêu một lúc rồi lấy bút đánh dấu vài biểu hiện của bệnh nhân. Thành lấy ống nghe đặt lên ngực ông ta khám rồi kiểm tra mắt và miệng:

- Bệnh nhân không có biểu hiện xấu về sức khỏe thể chất, tuy nhiên thần kinh bị kích động quá mạnh, cơ hàm có vẻ bị căng cứng, miệng méo nên không nói được nhiều. Có thể bị xuất huyết não nhẹ dẫn đến việc nói khó khăn.

Thành ghi chép vào bệnh án rồi lại hỏi bệnh nhân:

- Ông vẫn nghe rõ những câu tôi hỏi phải không?

Bệnh nhân gật đầu liên tục, mắt vẫn nhìn Thành cầu cứu.

- Tốt! vậy ông có phải tên là Niêng không? Người dân tộc Mường?

Bệnh nhân lao vút dậy tóm lấy tay làm Thành giật mình, đầu ông lắc lia liạ:

- Bùaaaa...Ngải...Cứuuuu!!!

Các y bác sĩ vội giữ chặt lấy người bệnh nhân kéo lại giường. Thành trầm ngâm quan sát bệnh nhân rồi thở dài:

- Bệnh nhân này có biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt và tai biến mạch máu não nhẹ. Trường hợp này tôi sẽ lưu ý, lát tôi sẽ họp cùng các anh chị để đưa ra phương án. Với chứng bệnh này cần rất nhiều thời gian điều trị và nên đưa vào phòng bệnh đặc biệt, tuyệt đối tránh bị kích động...

Thành tiến tới vỗ nhẹ vào vai bệnh nhân và trấn an tinh thần:

- Ông cứ yên tâm, tôi hứa sẽ có cách điều trị tốt nhất cho ông. Nhưng ông đừng suy nghĩ nhiều, không có ma quỷ hay bùa ngải gì cả! Ở đây chỉ có y bác sĩ thôi, tất cả đều sẽ giúp ông sớm hồi phục.

Vừa nghe bác sĩ nói xong, bệnh nhân Niêng giãy giụa gào thét, mắt trợn trừng nhìn Thành, người bắt đầu có biểu hiện co giật, Thành vội chỉ định y tá tiêm một liều thuốc an thần để bệnh nhân nằm ngủ.

Thấy tình hình ông Niêng đã tạm ổn, Thành quay lại phòng họp cùng các y bác sĩ khác.

- Theo nhận định của tôi, trường hợp bệnh nhân Niêng đã khá nặng rồi. Có ai biết qua về hoàn cảnh sống của ông ta không?

Bác sĩ Loan giơ tay rồi nói:

- Tôi là người trực tiếp điều trị cho bệnh nhân này trước khi bác sĩ về nhận công tác và cũng biết qua về hoàn cảnh của ông Niêng, ông làm nghề Thầy Mo, chuyên cúng bái và làm bùa. Ông ta không lấy vợ, nhưng có nhận nuôi một đứa con gái, đến năm 13 tuổi thì không hiểu có chuyện gì mà sau lần vào rừng hái thuốc, nó bỏ đi biệt tích. Ông ta bảo nó bị ma rừng bắt, sau đó một năm thì ông Niêng cũng hóa điên như thế này, dân làng bảo ông ta bị bùa ngải phản nên hành ông như thế. Chúng tôi phải vận động mãi em trai của ông ta mới đồng ý đưa ông Niêng vào đây điều trị...

Thành vừa nghe vừa liên tục ghi chép vào bệnh án:

- Tôi hiểu rồi, sáng ngày mai trước khi cho thuốc theo phác đồ của tôi, bác sĩ Loan đưa người bệnh thực hiện các xét nghiệm cận lâm sàng như công thức máu, điện tâm đồ, ion đồ, glucose máu, chức năng gan, thận và tuyến giáp. Trường hợp bệnh nhân không hợp tác hoặc từ chối làm xét nghiệm thì cho thuốc chống loạn thần trước khi làm xét nghiệm.

Thành nhận chén trà từ tay cô y tá uống một ngụm nhỏ rồi trầm ngâm nói:

- Tôi cũng ngạc nhiên vì niềm tin vào bùa ngải nó tồn tại trong mỗi người bệnh ở đây lại nhiều đến thế. Ngay cả việc mất tích thậm chí chết người họ cũng đều phụ thuộc vào thế giới tâm linh mà không nhờ đến sự can thiệp của pháp luật...

Bác sĩ Loan cười buồn:

- Cũng thật là khó! Đó cũng là một nét văn hóa riêng của những dân tộc thiểu số. Đặc thù của một số dân tộc là di canh di cư, họ thường ở sâu trong rừng hoặc dưới chân núi, hết mùa màng họ lại đi nơi khác nên việc quản lý cũng bị khó khăn. Số người bị chết trong rừng sâu do thú dữ, rắn rết cắn hoặc đi hái thuốc rồi ngã từ trên núi xuống cũng nhiều, thậm chí họ đã chết một thời gian dài rồi người nhà mới phát hiện...

***

Tối hôm đó sau bữa tối cùng các y bác sĩ tại nhà ăn tập thể, Thành lững thững bước về phòng, đầu hơi có chút chếnh choáng bởi hơi men của rượu. Chưa kịp mở cửa phòng thì Thành chợt nhớ ra cánh cửa sổ, anh tiến lại nhìn ngắm xem có lỗ thủng nào như đêm qua không...Thành tủm tỉm cười rồi vỗ nhè nhẹ vào trán mình.

Bỗng nhớ ra phòng của Nhung, Thành quay người lại rồi bước qua khoảng sân rộng để tới phòng của cô hỏi thăm.

Thành giơ tay gõ cửa nhưng kịp phát hiện ra cửa đã khóa ngoài, Thành đứng tần ngần một lúc rồi quay về, vừa ngoảnh lại, Thành bỗng giật bắn mình vì Nhung đã đứng đằng sau anh từ bao giờ, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn anh...

Thành lúng túng:

- Cô...cô về rồi à? tôi định sang hỏi thăm.

Vừa nói Thành chợt nhìn thấy tay trái của Nhung đang xách một cái túi đen trông có vẻ đựng đồ gì đó hơi nặng, dù trời tối nhưng Thành cũng nhận ra ngay loại túi đó là loại túi đựng chất thải y tế. Thấy Thành chú ý, Nhung đưa tay giấu chiếc túi đó ra đằng sau rồi nói:

- Tôi vừa đi có chút việc...Có việc gì không?

Thành hơi ngạc nhiên, mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn thái độ của Nhung:

- À...Tối qua...tối qua cô có sang...phòng tìm tôi không?

Chuyện cánh cửa sổ và bóng người đêm hôm qua, dù Thành không biết là tỉnh hay mê nhưng anh vẫn muốn gặp Nhung để xác định lại một lần nữa.

Nhung tiến tới gần cửa phòng mình nhưng không mở khóa, có vẻ như không muốn cho Thành vào trong, cô đứng trước cửa rồi nói:

- Không! Chắc anh nhầm, tối qua tôi ngủ sớm. Chắc đêm qua gió đập cửa nên anh nghĩ là có người gọi?!

Thành khẽ gật đầu:

- À...chắc vậy, tôi tưởng có ai tìm mình nên hỏi lại cho yên tâm. Từ chiều đến giờ bận quá nên giờ mới gặp cô. Thôi không dám phiền cô nữa, tôi về phòng đây!

Nhung bỗng nói:

- Quần áo anh thay ra thì cho vào thùng gỗ trước cửa phòng, hàng ngày tôi sẽ cho người lấy và mang đi giặt. Những buổi sáng khi vào khoa khám cho bệnh nhân, anh cứ để cửa phòng để tôi cho người vào dọn dẹp. Còn hôm nào anh muốn đi thăm quan cuộc sống của người dân quanh đây thì bảo tôi.

Thành thấy vui hơn sau câu nói của Nhung:

- Cảm ơn, Cô chu đáo quá. Tôi sẽ xem công việc thế nào rồi phiền cô sau.

Vừa đi về phòng Thành vừa huýt sáo, tay cài then cửa bên trong rồi tiến về phía cửa sổ. Sợi dây ni-lông bị đứt đêm qua đã được thay bằng cái móc sắt chắc chắn. Thành tủm tỉm cười tay đặt lên cánh cửa sổ rồi lẩm bẩm:

"Thế quái nào hôm qua lại ngủ mơ là nó có lỗ thủng ở đây?!"

Thành tặc lưỡi rồi tắt đèn, đã leo lên giường nằm thì nhớ ra quên chưa đóng cửa sổ, sợ đêm lại có gió giật như hôm qua, anh lại lục đục ngồi dậy. Vừa thò hai tay ra với cánh cửa sổ thì Thành bất ngờ thấy phòng của Nhung vẫn để đèn sáng, cô ta đang đứng trước cửa phòng, đầu ngó nghiêng nhìn xung quanh. Cảm thấy hành động của cô gái này có gì đó mờ ám nên Thành tò mò theo dõi.

Khoảng mười phút sau cô ta quay ra trước cửa, qua ánh đèn điện tại phòng, Thành nhận thấy cô ta đã thay quần áo khác, điều đáng ngạc nhiên là bộ trang phục Nhung đang mặc là của người dân tộc Tày Đăm, tóc cô búi cao trên đỉnh đầu. Có vẻ lén lút, cô ta quay vào phòng và cầm chiếc túi đen lúc nãy rồi đi nhanh ra ngoài cổng khu tập thể.

Thành ngó theo nhìn nhưng phạm vi quan sát từ cửa sổ không đủ rộng để nhìn ra được phía cổng nên anh không biết cô ta đi với ai và làm gì với cái túi đen đó.

Suy nghĩ thắc mắc về hành động khó hiểu của cô gái tên Nhung này một lúc, Thành thở dài rồi đóng cửa sổ lại.

"Mình tò mò vào việc riêng của người ta quá rồi, dù sao cũng không liên quan đến mình"

Thành lẩm bẩm rồi leo lên giường, men rượu tối nay làm anh buồn ngủ sớm, dù mới hơn 10 giờ tối nhưng hai mí mắt đã nặng trĩu. Thành gạt bỏ những suy nghĩ đang vương vấn trong đầu rồi ngủ một giấc ngon lành...

***

Đã gần ba tháng trôi qua. Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường, công việc của Thành cũng khá thuận lợi. Những bệnh nhân được Thành điều trị đã có những tiến triển rõ rệt. Ngoài ra anh cùng các y bác sĩ khác cũng xuống tận bản làng khám và vận động bà con đưa người nhà vào bệnh viện chữa trị, mỗi bệnh nhân được Thành điều trị đều có dấu hiệu hồi phục tốt...

Đang thảo luận với các bác sĩ trong phòng thì một nhóm khoảng 7, 8 người nét mặt tươi cười nhưng có vẻ ngập ngừng bước vào phòng.

- Thưa bác sĩ Thành, đây là những bệnh nhân và người nhà của họ, hôm nay được bác sĩ chỉ định cho xuất viện nên họ muốn vào chào và cảm ơn ạ!

Thành khẽ gật đầu đáp lại sau câu nói của cô y tá.

Tiếng một người phụ nữ nói tiếng kinh chưa sõi, nhìn Thành đầy phấn khởi:

- Gia đình có chút măng rừng biếu cán bộ...!

Thấy thái độ của họ thật thà và nhiệt tình, Thành vui mừng đón lấy túi quà của rồi dặn dò:

- Hôm nay khoa chúng ta có 4 bệnh nhân được xuất viện. Tình trạng có thể gọi là ổn định, tuy nhiên vẫn cần gia đình phải theo dõi thêm và tiếp tục dùng thuốc theo chỉ định nhé. Nên cố gắng giữ tinh thần thoải mái, tránh xúc động mạnh và tuyệt đối không được tìm đến các thầy cúng để chữa, nếu không bệnh tình ngày càng nặng thêm. Các anh, chị cũng cố gắng tuyên truyền cho bà con được biết và khuyên họ nên tìm đến y bác sĩ chúng tôi để kịp thời điều trị.

Đội ngũ y bác sĩ ai nấy đều hài lòng và vui mừng trước sự tiến triển trong công tác điều trị bệnh nhân tại khoa, người nhà cũng như người bệnh đã đặt nhiều niềm tin vào bác sĩ hơn từ khi có Thành về công tác.

Thành giở hồ sơ bệnh án đọc tên từng bệnh nhân rồi nói:

- Những bệnh nhân này khoảng 7 ngày nữa có thể cho họ về nhà tự theo dõi được rồi. Tránh tình trạng quá tải giường bệnh, về nhà uống thuốc theo chỉ định sẽ làm tinh thần họ thoải mái và bình phục nhanh hơn. Thời gian công tác của tôi tại đây cũng sắp hết, những phác đồ điều trị riêng cho từng nhóm bệnh nhân tôi cũng đã truyền đạt và bàn giao cụ thể cho bác sĩ Loan, hi vọng các anh chị tiếp tục áp dụng và phát triển nó tốt hơn...

Mọi người đang hoan hỉ vỗ tay thì cô y tá chạy vào nói:

- Thưa bác sĩ, người nhà của bệnh nhân Lương Văn Niêng đòi đưa bệnh nhân về nhà ạ. Chúng tôi đã khuyên răn nhưng không được, họ đã dọn đồ ra đến cổng rồi...

Thành vội vàng bỏ giấy bút xuống chạy theo...

Ông Niêng ngồi trên xe ngựa, vừa nhìn thấy Thành, ông vội quay người lại, mắt ông vẫn nhìn anh tuyệt vọng như muốn nói điều gì đó. Thành gọi to nhưng họ không dừng xe lại...

Ông Sáng thở dài tiến tới an ủi Thành:

- Họ không đồng ý phối hợp với chúng ta điều trị nữa thì mình không làm gì được đâu bác sĩ ạ. Người dân ở đây họ như thế đấy, giữ lại họ còn đập phá hoặc có những hành động nguy hiểm hơn...

Thành cười buồn:

- Hôm nay cũng có một bệnh nhân giống tình trạng của ông Niêng đã ra viện về nhà tự điều trị theo thuốc, cùng thể trạng bệnh mà một người thì thuyên giảm, một người thì không...

Ông Sáng khoác vai Thành từ từ đi vào khoa:

- Có thể trước đây ông Niêng là thầy cúng, ông ta chuyên dùng bùa ngải nên sau khi phát điên, niềm tin vào y học hiện đại lại không có nên bệnh tình càng nặng thêm. Giờ đến người nhà, anh em mà ông ta còn không nhận ra, cứ liên tục cho rằng mình bị dính bùa ngải...Thôi bác sĩ đừng buồn, bác sĩ tận tâm với nghề thế nào thì ai cũng hiểu mà.

Thành khẽ gật đầu cảm ơn ông Sáng nhưng trong lòng vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của ông Niêng, nó như có ẩn chứa nhiều điều muốn nói mà không thể thốt ra thành lời được với anh...

Dù thời gian công tác ở đây không lâu nhưng với nhóm bệnh nhân này Thành đã điều trị và có nhiều kết quả rất khả quan, coi như đó cũng là niềm an ủi cho anh được phần nào...

Thành lững thững bước chậm dọc con đường quen thuộc nơi mà anh đã gần bó với nó gần 3 tháng qua. Khung cảnh miền núi rừng nơi đây đã dần trở nên thân thuộc với tự lúc nào, mấy ngày nữa kết thúc chuyến công tác, anh sẽ trở về lại thành phố ồn ào, tấp nập. Thành ngồi xuống một bãi cỏ dại ven đường, trong lòng có chút vương vấn khi sắp phải xa nơi đây...

- Bác sĩ Thành! Tôi vào khoa tìm bác sĩ nhưng không thấy...

Nhìn thấy Nhung đã bước tới gần mình, Thành vội đứng dậy:

- Có chuyện gì vậy? tôi đi dạo một lúc cho đỡ căng thẳng...

Nhung ngập ngừng:

- Tôi...tôi muốn nhờ bác sĩ chút việc có được không?

Lần này không thấy Nhung nhìn thẳng vào mắt mình như mọi khi. Thành khẽ gật đầu rồi đáp:

- Nếu khả năng tôi giúp được, tôi sẽ làm ngay. Việc gì vậy cô?

Nhung lúng túng như có vẻ chưa biết bắt đầu từ đâu, cô nói nhỏ:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được chứ?

Thành gật đầu. Hai người chậm rãi từng bước hướng về phía ngọn đồi trước mặt.

Đi được một đoạn đường, Nhung mới nói:

- Tôi muốn nhờ bác sĩ đến khám cho một người bệnh được không? Chỉ cần bác sĩ đừng hỏi tôi và họ quan hệ thế nào và cũng đừng nói cho ai biết tôi nhờ bác sĩ đến khám cho cậu trai đó là được...

Thành ngạc nhiên:

- Sao cô không bảo họ đưa bệnh nhân đến bệnh viện chúng ta, như vậy sẽ tiện hơn cho việc khám và điều trị chứ.

Nhung có vẻ bối rối:

- Trường hợp này đặc biệt...

Thấy nét mặt Thành vẫn ngạc nhiên, Nhung từ từ giải thích nhưng mắt cô không nhìn về phía Thành:

- Cậu trai này 27 tuổi, người Tày Đăm, một lần đi hái thuốc lạc vào vùng cấm trên núi nên bị thần rắn cắn...

Vừa nghe Nhung nói, Thành chợt nghĩ đến bộ quần áo dân tộc mà Nhung đã mặc và lén lút xách cái túi đen vào đêm lần trước. Thành đang định hỏi thì nhớ ra Nhung đã dặn là đừng hỏi mối quan hệ của họ...

Thành bật cười:

- Nghe cách cô nói thì cô cũng có vẻ tin vào những chuyện ma quỷ nhỉ?

Nhung chợt quay lại nhìn Thành, mắt cô mở to:

- Tin chứ! À...đó cũng là nét văn hóa của... nơi đây...

Thấy thái độ của cô ta, Thành không dám nhắc đến chuyện mê tín dị đoan, anh hỏi:

- Cô biết loại rắn gì cắn không?

- Thần Hổ mang...

Thành sửng sốt:

- Vậy phải đưa ngay vào bệnh viện cấp cứu! nếu không thì có thể nguy hiểm đến tính mạng...

Nhung vẫn bình thản:

- Đã 5 tháng rồi...

Thành ngạc nhiên:

- 5 tháng? Vậy thì...

Thành lẩm bẩm tính toán gì đó rồi nói tiếp:

- Theo suy luận của tôi, sau khi bị rắn độc cắn người bệnh sẽ bị tê liệt toàn thân, rối loạn đông máu, thậm chí xuất huyết não rồi...rồi chết.

Nhung lạnh lùng:

- Đúng vậy, đã có rất nhiều người dân bị thần rắn cắn rồi chết nhưng người đó... vẫn sống. Đã được chữa bằng thuốc nam và bùa ngải. Chỉ có điều cậu ta đã bị liệt nửa thân dưới.

Thành thở dài:

- Nếu như trường hợp này mà được đưa ngay vào bệnh viện thì cơ hội chữa khỏi hoàn toàn là rất cao. Để lâu quá rồi...Tin vào bùa ngải chỉ làm cậu ta mất cơ hội được cứu chữa thôi...Vậy cô muốn tôi phải làm gì?

Giọng nói của Nhung uể oải:

- Sau khi bị thần rắn cắn, cậu ta bị hoang tưởng, không nhận ra ai cả, thường xuyên sợ hãi. Tôi muốn bác sĩ đến thăm khám và điều trị, biết đâu cậu ta sẽ tỉnh táo trở lại, vậy cũng tốt rồi...

Thành gật gù:

- Ngày kia tôi về dưới xuôi, vậy chỉ còn chiều tối mai thôi. Tuy nhiên phương pháp điều trị cho nhóm bệnh nhân này tôi đã truyền đạt lại cho khoa. Họ sẽ tiếp tục thay tôi thực hiện và phát triển nó tốt hơn. Tôi chỉ lo rằng người nhà bệnh nhân không đồng ý đưa con em mình tới bệnh viện để theo dõi, như vậy sẽ rất khó...

Nhung trấn an:

- Thời gian bác sĩ về đây, ai ai cũng biết tiếng, họ đã tin tưởng nhiều hơn rồi. Chỉ cần bác sĩ đến tận nơi thăm khám là được, tôi nghĩ họ sẽ nghe lời...Bác sĩ đồng ý chứ?

Thành lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, anh giơ ngón tay lên lẩm bẩm tính toán:

- Được! chiều tối nay anh Sáng tổ chức liên hoan chia tay mọi người ở bệnh viện, sáng mai tôi thăm khám và kiểm tra lại tình trạng của bệnh nhân, chiều mai bàn giao sổ sách và xem mọi người có cần hỏi gì không, sau đó tôi sẽ cùng cô đến đó thăm bệnh nhân đó. Coi như đây là bệnh nhân cuối cùng tôi khám trước khi về xuôi.

Nhung vui mừng ra mặt:

- Cảm ơn bác sĩ! Chiều tối mai chúng ta sẽ đi xe ngựa xuống bản của họ...

Thành quan sát Nhung rồi thắc mắc:

- Xin lỗi...Cô có phải người Tày Đăm không?

Sở dĩ Thành hỏi vậy vì bộ trang phục dân tộc Nhung mặc rồi xách theo cái túi đen đêm hôm đó làm anh khó hiểu, thậm chí thấy có gì đó mờ ám...

Nhung bỗng ấp úng trước câu hỏi của Thành, giọng cô bối rối:

- À...ừmm! không, không... Tôi cũng là người dưới xuôi, theo gia đình lên đây công tác... rồi định cư, làm việc thôi...

Thành còn định hỏi thăm về bác sĩ Tuấn, người về đây công tác trước anh về những thắc mắc lý do tại sao bác sĩ Tuấn lại hoảng sợ bỏ về và không liên lạc gì nữa, nhưng thấy thái độ của cô gái có vẻ lúng túng nên lại thôi, Thành vội nói:

- Thôi chúng ta quay lại khoa thôi, tôi làm nốt chút việc rồi chuẩn bị chiều liên hoan chia tay cùng mọi người...

***

Chiều tối hôm đó, Bệnh viện tổ chức một buổi liên hoan đặc biệt để chia tay bác sĩ Thành ở ngay chính sân của Bệnh viện. Ngoài những món ăn đặc sản của núi rừng Tây Bắc, Thành còn được chứng kiến những làn điệu múa khèn, múa sạp, múa xòe quanh đống lửa, rượu cần của đội ngũ y bác sĩ tại đây.

Chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt nên Thành tỏ ra vô cùng thích thú.

Thấy vậy, ông Sáng khoác vai Thành thân tình rồi giới thiệu:

- Đây là điệu múa xòe đặc trưng của người Tây Bắc, ngày xưa có tới tận 32 điệu múa xòe cơ đấy, nhưng giờ mai một dần lên chỉ còn vài điệu thôi. Bác sĩ đang xem là điệu xòe nón, rất đẹp và duyên dáng phải không?

Thành nhấp rượu cần rồi gật gù tán thưởng:

- Phải nói các y bác sĩ của chúng ta tài năng đấy chứ, múa đẹp quá! Họ có phải người dân tộc Thái không anh, hay chỉ múa góp vui?

Ông Sáng cười rồi chỉ trỏ:

- Đa số các cô trong nhóm múa này là người Thái, đang làm công tác tại bệnh viện!

Dù chưa thấy Thành hỏi nhưng ông Sáng cũng kể thêm về những đặc trưng riêng của người dân tộc này để Thành hiểu...

- Anh để ý nhé! Cô nào búi tóc cao trên đỉnh đầu thế kia hay còn gọi là Tằng Cẩu thì nghĩa là cô đó đã có chồng rồi. Đó là cách dễ nhất để nhận biết đấy, như kiểu người xuôi chúng ta, ai có chồng thì hay đeo nhẫn cưới ở ngón trỏ vậy.

Đang trò chuyện vui vẻ, Thành bất chợt nhìn thấy ngoài cổng có một người đàn bà lớn tuổi, tay cầm cây gậy đang lấp ló nhìn vào.

Thành hỏi ông Sáng:

- Hình như có người vào bệnh viện?!

Ông Sáng cũng nhìn ra rồi cười:

- Bà Quế! Vợ của ông Kiểu thầy cúng đấy, bà này hung dữ lắm. Người dân thấy là họ tránh xa. Bà ta toàn tiếp tay cho chồng bắt những con thú về lấy máu tươi để luyện bùa ngải gì đó. Cứ kệ bà ta!

Thành thắc mắc:

- Nhưng chắc bà ta phải quen ai ở đây thì mới...

Ông Sáng kéo Thành quay lại rồi giải thích:

- Có quen ai đâu, hay đúng hơn là chẳng ai dám quen! Mấy tháng trước hai mẹ con bà ta vào rừng tìm ngải, con trai bà bị rắn độc cắn, biết chuyện chúng tôi cũng nhờ người dân gần đó khuyên nên đưa vào bệnh viện để chữa, nhưng hai vợ chồng không nghe, cứ chữa bằng thuốc tự chế với cúng bái, giờ cậu đó nằm liệt một chỗ rồi. Kể cũng tội nhưng chẳng biết làm cách nào khác...

Thành giật mình khi nghe ông Sáng kể chuyện, hóa ra việc Nhung nhờ Thành chiều nay lại liên quan đến bà già này.

Thấy Thành gật đầu liên tục, ông Sáng hỏi:

- Sao thế bác sĩ? Chẳng lẽ bác sĩ quen người này?

Nhớ đến lời Nhung dặn là không được cho ai biết, Thành ấp úng:

- À...không! Quen sao được chứ...

Vừa nói Thành vừa quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bà già đó đâu nữa.

Thành ngập ngừng rồi hỏi:

- Anh có tin vào chuyện bùa ngải không?

Ông Sáng thở dài:

- Nói thật là khó giải thích lắm! Như trường hợp của ông Kiểu làm bùa này cũng thế, rất nhiều người khắp mọi nơi về tìm ông ta xin bùa. Gần đây còn có nhiều dân kinh doanh lớn về nữa...

Thành thắc mắc:

- Để làm gì?

Ông Sáng trầm ngâm:

- Có nhiều người cho rằng bị ngải hãm hại làm cho đau ốm bệnh tật, công việc làm ăn không thuận lợi. Họ đến nhờ ông Kiểu giải cho, nghe kể thì nhiều điều huyền bí lắm, nào là cầm mấy quả trứng gà lăn xung quanh người bị ngải ám rồi khi bóc trứng ra trong đó toàn tóc với lưỡi câu, dao lam gì đó...

Thành trợn tròn mắt:

- Vậy những người đó có khỏi bệnh không?

Ông Sáng gật gù:

- Tất nhiên là khỏi chứ! Rồi người này giới thiệu cho người kia nên tìm đến ông ta đông lắm. Thậm chí có cả những quan chức cũng tìm đến ông Kiểu xin bùa nữa đấy. Tôi thì không hẳn không tin nhưng cũng tránh tiếp xúc với những người đó...Cẩn thận vẫn hơn!

Thành cười:

- Mệt nhỉ! em nghĩ là mỗi người họ kể một chuyện và thêm bớt vào cho ly kì, ma mị hơn thôi...

Không biết có phải trình độ chuyên môn của Thành cao và luôn nhiệt tình hướng dẫn mọi người ở đây nên được yêu quý, hay do bản tính của người dân vùng này là mến khách hay không mà ai cũng lưu luyến đến chào hỏi, tặng quà và tỏ ra bịn rịn khi biết Thành phải quay về dưới xuôi.

Đáp lại tình cảm đó, Thành uống hơi nhiều rượu, dù rượu cần không gây cảm giác chóng mặt và khi say cũng không bị khó chịu trong người như những loại rượu khác nhưng người Thành đã có cảm giác lâng lâng, bay bổng.

Thành xin phép mọi người về phòng nghỉ trước vì đã thấy buồn ngủ. Anh loạng choạng bước về dãy nhà tập thể, mùi hương đặc trưng của núi rừng làm anh có nhiều cảm xúc hỗn độn khó tả. Về đến cửa phòng, bàn tay run run phải một lúc mới mở được ổ khóa.

Chả hiểu Thành suy nghĩ thế nào lại nhớ đến chuyện chiều mai xuống bản đi khám cho bệnh nhân cùng Nhung, anh chưa vội vào phòng mà quay lại đi sang phòng cô.

Thấy một bóng người đang lúi húi trước cửa phòng của Nhung, Thành nói lớn:

- Làm gì đó?

Một người đàn bà khoảng ngoài 60 tuổi, mái tóc dài đã pha sương, nét mặt hung dữ, tay đang cầm một thanh nứa bằng cổ tay như muốn cậy cửa phòng của Nhung. Chính là bà Quế mà Thành vừa nghe kể chuyện từ ông Sáng.

Nghe tiếng nói của Thành, người đàn bà đó quay lại mắt trợn trừng nhìn anh, miệng lắp bắp:

- Bác...bác...sĩ!

Thành tiến lại gần hơn:

- Vâng! Tôi là bác sĩ Thành, bà làm gì ở đây? Có phải bà muốn tìm cô Nhung?

Vừa nghe câu nói của Thành, bà ta vội tiến lại, khuôn mặt hung dữ, tay giơ cây gậy có vẻ như muốn dọa nạt. Miệng giật giật có vẻ muốn nói gì đó nhưng rất khó khăn.

Thành ngạc nhiên trước thái độ khó hiểu của bà già, nhưng qua quan sát bà ta tuy có tuổi nhưng thân hình vẫn khá khỏe mạnh, chỉ duy nhất cơ miệng có vẻ bị cứng không nói được tự nhiên.

Thành từ tốn:

- Bà có cần tôi giúp gì không? Thật ra tôi biết chuyện con trai bà rồi, chiều mai tôi và cô Nhung sẽ đến khám cho cậu ta.

Bà Quế hốt hoảng, mắt trợn trừng dữ tợn, tay cầm gậy như muốn xua đuổi Thành:

- Không...không...cần. Cút...cút...

Thành lùi lại vài bước rồi bình tĩnh giải thích:

- Bà đừng lo! Tôi sẽ có cách chữa trị cho cậu ta...

Bà Quế vung gậy về phía Thành giọng như muốn hét lên, làm anh phải né người tránh:

- Khônggg! Khônggg!

Thành lắc đầu chán nản rồi nói lớn:

- Nếu như bà cứ tiếp tục mù quáng tin vào bùa ngải thì con bà không bao giờ khỏi được, tại sao đến bây giờ mà bà vẫn không chịu hiểu...

Bà Quế vừa lắc đầu liên tục rồi lùi dần về phía cổng, Thành đứng nhìn theo thở dài cho đến khi cái bóng liêu xiêu của bà đã khuất hẳn...

***

Thành buồn rầu quay trở lại phòng của mình, anh cài then cửa rồi thay quần áo lên giường nằm. Bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu làm Thành trằn trọc không thể ngủ được, anh lại từ từ ngồi dậy rồi tiến tới bàn làm việc, bật chiếc đèn bàn lên, Thành chậm rãi mở từng trang tài liệu...

Trong lòng anh phân vân, đắn đó không biết chiều mai có nên đến khám bệnh cho cậu con trai bà Quế này không. Thái độ hung dữ cũng như những chuyện Thành nghe qua ông Sáng kể về bà làm anh không có thiện cảm lắm.

"Đã trót nhận lời với cô Nhung nên thay đổi cũng khó, dù sao mấy tháng ở đây Nhung cũng đã giúp đỡ và chăm sóc nhiệt tình. Nhưng người nhà họ lại không muốn hợp tác rồi xua đuổi như vậy thì..."

Thành lẩm bẩm một mình, lương tâm nghề nghiệp làm Thành quyết tâm hơn. Anh lại lấy bút đánh dấu vào từng dòng thuốc hướng thần và lên phương án điều trị. Dù đầu óc vẫn còn lâng lâng vì bình rượu cần tối nay nhưng Thành vẫn cố gắng để tâm lý mình ổn định không ảnh hưởng đến công việc.

Đang tập trung ghi chép, Thành bỗng dừng lại khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ...

Âm thanh đó mỗi lúc một lớn hơn, chính là tiếng móng tay của ai đó đang cào vào cánh cửa sổ rồi phát ra những tiếng động nghe rờn rợn giữa đêm vắng. Thành từ từ cầm chiếc đèn bàn và chiếu nó về phía cửa sổ, ánh đèn vừa rọi vào đó, Thành chợt rùng mình khi nhìn thấy trên cánh cửa sổ lại xuất hiện một lỗ thủng...

Quá bất ngờ, Thành đánh rơi chiếc đèn xuống bàn rồi đứng bật dậy, người hơi lùi về phía sau, mắt vẫn hoảng hốt nhìn vào lỗ thủng đó.

Như vẫn không tin vào mắt mình, Thành lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo hơn, sau khi đã giụi mắt, cái lỗ thủng vẫn còn trên đó trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn bàn bị đổ.

Tiếng cào cửa càng lúc càng nhanh hơn khiến Thành cảm thấy người lạnh toát.

"Ta đang tỉnh hay đang mơ..."

Hai môi của Thành đã bắt đầu rung lên nhè nhẹ.

"Không thể là ma được! không thể..."

- Ai đó? – Anh quát lên.

Sau câu nói của Thành, âm thanh ghê rợn đó bỗng nhiên im bặt...Thành lấy hết can đảm tiến nhanh về phía cửa sổ như không để cho mình kịp suy nghĩ nhiều, anh gạt cái chốt cửa sổ rồi mở tung ra...

- Ai ngoài đó?

Không thấy tiếng trả lời, lúc này Thành mới thở nhẹ nhõm hơn...Ngoài trời vẫn như mọi đêm khác, chỉ có sương mù và gió lạnh...Thấy tâm trạng đã bình tĩnh hơn, Thành thò tay ra với cánh cửa để đóng lại thì bất ngờ một bàn tay lạnh ngắt tóm chặt lấy tay anh lôi ra...Quá bất ngờ và hoảng hốt, Thành dùng hết sức vùng vẫy để giằng lại. Anh cảm nhận được bàn tay kia khô cứng và lạnh như đá với những cái móng sắc nhọn đang bấm chặt vào cánh tay mình...

- Buông raaa...Buông raaaaaa!

Thành cố hét lên, khi kéo được tay vào thì anh đã ngã ngửa xuống dưới đất, những vết móng sắc nhọn cào rách cánh tay trái làm Thành rớm máu, đau nhói...Thành loạng choạng đứng dậy lao về phía cửa định mở chốt thì một giọng nói văng vẳng lạnh sống lưng lại vang lên trong đầu, y hệt như đêm đầu tiên ở đây:

"Đừnggg...mở...cửaaa"

"Đừnggg...mở...cửaaa"

Thành thở dốc nghe rõ từng tiếng, anh đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu để thoát khỏi giọng nói ma mị kia rồi lật chốt cửa lao vút ra ngoài...

Ngoài trời vẫn không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng các loài thú dữ săn mồi đêm vọng lại từ cánh rừng gần đó. Thành ôm cánh tay rớm máu chạy hẳn ra ngoài sân rồi quan sát xung quanh, nhưng chỉ có một mình anh đứng đó mà thôi...

Cảm thấy người đã lạnh buốt vì đứng dưới sương đêm dày đặc, Thành từ từ bước vào phòng rồi vội vàng cài then cửa...

Vừa quay người lại Thành đã giật bắn mình rồi hét lên kinh sợ khi nhìn thấy một người con gái không có đầu đang đứng ngay trước mặt mình, cô ta mặc trang phục của người dân tộc Tày Đăm, cái cổ vẫn đang ứa ra những tia máu tươi chảy xuống người từng dòng, từng dòng...

Quá khiếp sợ trước những gì mình đang nhìn thấy, hai hàm răng của Thành rung lên va vào nhau nghe lộp cộp. Miệng lắp bắp không nói được câu nào, mặt đã tái mét, tâm thần hoảng loạn tột cùng, đôi chân muốn bỏ chạy nhưng cứ trùng xuống, nặng trĩu. Bất ngờ cô gái đó giơ hai tay tiến về phía Thành như muốn bóp cổ, Thành ngã khuỵu xuống, người lết dần về phía sau, miệng ú ớ không thành tiếng. Tay quờ ra cánh cửa đằng sau tìm lật then cửa rồi chạy giật lùi ra ngoài cho đến khi đầu đập xuống đất...

***

- Tối qua anh em nhiệt tình mời rượu quá làm nên làm bác sĩ say. Rượu dân tộc đặc biệt thế đấy, nhiều khi uống xong đến lúc về thì mới ngấm vào người...

Khuôn mặt Thành vẫn chưa hết đăm chiêu vì những chuyện xảy ra đêm qua, chưa bao giờ anh gặp phải những điều quái dị như thế, nhất là hai lần đều giống nhau như vậy nên trong lòng vừa thắc mắc vừa lo âu, một người luôn phản bác chuyện ma quỷ như anh đến bây giờ bỗng có chút hoài nghi về sự tồn tại của thế giới tâm linh...

Thành không đáp lời ông Sáng mà thở dài:

- Lúc anh vào thấy em đang nằm ở đâu?

Câu hỏi của Thành cũng chỉ muốn xác định lại xem chuyện xảy ra đêm qua là giấc mơ hay sự thật mà thôi.

Ông Sáng trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười:

- Ủa? vậy bác sĩ say quá thật rồi nên không nhớ gì hết đấy. Sáng tôi vào thấy cửa phòng và cửa sổ vẫn mở toang. Tưởng bác sĩ đã thức dậy đi đâu sớm, ngó vào thì thấy đang nằm trên giường, miệng ú ớ nói gì đó nên tôi mới gọi dậy. Đêm miền núi tiết trời rất lạnh, nói theo quan điểm dân gian thì sương gió ở đây rất độc. Từ hồi tôi lên đây sinh sống và công tác đã gần 20 năm mà giờ vẫn còn sợ nó đấy...

Thành khẽ liếc về phía cửa sổ lẩm bẩm điều gì đó, sự việc xảy ra lần này khiến trong lòng anh đã bán tin bán nghi.

Người mệt mỏi, miệng vẫn còn đắng ngắt nên Thành chưa muốn ăn sáng.

Một nhóm người khệ nệ bê rất nhiều túi, hộp, trái cây, rượu...toàn những món đặc sản của vùng cao vào phòng của Thành.

- Đây là chút quà của cá nhân tôi cũng như anh chị em trong khoa điều trị. Cô Nhung đã gói ghém cẩn thận vào túi rồi, sáng mai 7 giờ xe ô tô sẽ có mặt ở đây đưa bác sĩ về xuôi. Anh em buồn và nhớ bác sĩ lắm đấy...

Thấy giọng của ông Sáng có chút lưu luyến, Thành đứng dậy bắt tay cảm ơn:

- Cảm ơn anh! Chiều nay em vào thăm khoa một lần nữa rồi đi có chút việc dưới bản. Có gì em sẽ liên lạc và chắc chắn có dịp em sẽ về lại đây công tác, anh cứ yên tâm. Gắn bó ở đây có ba tháng mà nhiều kỉ niệm đẹp về vùng đất này quá...

Ông Sáng thắc mắc:

- Bác sĩ đi đâu vậy? có cần tôi đi cùng không?

Thành cười buồn:

- Em đi thăm mấy người bệnh dưới bản thôi, có người đến đón. Tối xong việc em sẽ về sớm!

Tiễn ông Sáng ra tận cổng khu tập thể, Thành chậm rãi từng bước quay lại phòng, trong tâm trí vẫn không thoát khỏi những chuyện xảy ra đêm qua. Anh thẫn thờ ngồi xuống giường, hai tay xoa nhè nhẹ vào thái dương.

Bất chợt Thành hốt hoảng khi nhìn thấy trên cánh tay của mình vẫn còn nguyên 5 vết móng tay cào xước đã thâm đen lại.

Thành đứng bật dậy chạy ra ngoài cửa phòng cho sáng rồi nhìn kỹ lại vết thương trên cánh tay.

"Như vậy chuyện đêm qua là giấc mơ hay là sự thật?! tại sao lại thế này...?"

Anh vội quay lại mở va-li lấy thuốc sát trùng và bông gạc băng lại cẳng tay, dù vết cào xước đó đã không còn cảm thấy đau rát như đêm qua nhưng ám ảnh mãi trong suy nghĩ khiến tâm trạng Thành lo âu, hoang mang giữa thực và ảo...

***

Thành nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ 5 giờ chiều, đến giờ hẹn với Nhung xuống dưới bản thăm bệnh, dù đã chuẩn bị sẵn tài liệu cũng như túi thuốc điều trị nhưng anh vẫn còn chút lưỡng lự khi biết mình sắp đến nhà điều trị cho một gia đình đặc biệt. Ông Kiểu, một thầy mo chuyên cúng bái và làm bùa ngải. Bà Quế, một người đàn bà dữ tợn và con trai của họ, người bị liệt nửa người và có dấu hiệu tâm thần phân liệt...

Vừa suy nghĩ, Thành vừa lẩm bẩm:

"Mối quan hệ của Nhung với cậu con trai gia đình này thế nào, tại sao lại muốn mình phải giấu kín không cho ai biết...?"

Thành chép miệng rồi nhìn đống đồ đạc đã được gói ghém cẩn thận và sẵn sàng để sáng sớm mai anh sẽ quay về thành phố.

Nghe tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng, Thành lại liếc đồng hồ rồi gật mạnh đầu để thêm quyết tâm.

"Thôi nốt hôm nay là xong rồi..."

Thành xách theo túi đồ rồi tiến về phía cửa phòng, tay vừa đặt lên then cửa định mở thì giọng nói kỳ lạ lại vang lên...

"Đừng...Mở...Cửa..."

Thành rùng mình quay đầu lại nhìn xung quanh căn phòng...Tất nhiên là không có ai ngoài chính anh cả.

- Đầu óc làm sao thế này?

Thành thở dài nặng trĩu, tay tiếp tục lật then cửa gỗ...

"Đừnggg...mở...cửaaa"

"Đừnggg...mở...cửaaa"

Giọng nói ma mị đầy bí ẩn đó vang lên mỗi khi cánh cửa chuẩn bị được Thành mở ra.

"Mới có hơn 5 giờ chiều mà! Chẳng lẽ ta lại bị ảo giác..."

Đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên lớn hơn làm Thành khẽ giật mình, anh bình tĩnh mở nhẹ cánh cửa.

- Chuẩn bị xong chưa bác sĩ? Xe đang chờ ngoài cổng rồi...

Nhung đứng trước cửa, vẫn ánh mắt nhìn sắc lạnh nhìn xoáy vào Thành nhưng miệng vẫn nở nụ cười hỏi anh.

Thành khẽ gật đầu rồi chậm rãi đi theo Nhung...

Xe ngựa chạy qua một cánh đồng lúa lớn rồi theo những con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo đưa Thành xuống tới bản. Người dân ở đây nhìn thấy Thành ai cũng thắc mắc, chỉ trỏ rồi mừng rỡ cười chào làm anh cũng cảm thấy vui hơn.

Những ngôi nhà sàn làm Thành chú ý nhìn ngắm, anh liên tục đưa điện thoại lên chụp ảnh khi thấy đám trẻ con người dân tộc đang nô đùa dưới gầm của nhà sàn, khói bếp bốc lên nghi ngút của những ngôi nhà quyện lẫn với làn sương mờ ảo làm khung cảnh thêm thơ mộng, đầm ấm...

Mải ngắm cảnh làm tâm trạng của Thành cũng quên hẳn những chuyện khó hiểu vừa xảy ra đêm qua, anh quay sang hỏi Nhung:

- Cô Nhung năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Nhung đang nghĩ điều gì đó, nghe Thành hỏi, cô bỗng ấp úng:

- Tôi...tôi 22 tuổi. Còn bác sĩ?

Thành cười đáp lại:

- Trẻ nhỉ! kém tôi hơn 10 tuổi đấy.

Tự nhiên Nhung vui vẻ ra mặt, cô ngắm nhìn Thành từ trên xuống dưới rồi nói:

- Bác sĩ còn trẻ mà giỏi quá...

Nhận thấy trời đã sẩm tối, Thành thắc mắc:

- Sắp đến chưa cô? Đi cũng phải hơn một tiếng rồi đấy nhỉ?

Nhung chỉ tay về phía trước:

- Nhà ở dưới chân núi trước mặt rồi bác sĩ!

Xe dừng lại dưới chân núi, Thành nhìn thấy một ngôi nhà sản nhỏ khá cũ kỹ trước mặt. Thấy Nhung đang nói chuyện gì đó với người lái xe ngựa, Thành lững thững đứng quan sát xung quanh.

"Ngôi nhà sàn này có vẻ nằm tách biệt ở một nơi hoang vu thế này thì đúng là nơi ở của thầy mo rồi!"

Thành vừa nhìn vừa lẩm bẩm.

Gầm của nhà sàn này cao khoảng 2 mét. Mái nhà hình mai rùa và trên nóc có vật gì đó giống như cái sừng dùng để trang trí nhưng vì trời tối quá nên anh không nhìn rõ. Nguyên liệu chủ yếu của nhà là gỗ và các loại thân tre...

- Bác sĩ lên nhà đi!

Nhung chỉ tay vào cầu thang bằng gỗ trước mặt Thành và nói. Anh khẽ gật đầu cảm ơn rồi lùi người lại để mời Nhung lên trước nhưng cô không nói gì mà đi sang bên kia và leo lên một cầu thang khác đối diện với Thành.

Cảm giác khi vào ngôi nhà này của Thành là sự huyền bí đến khó tả. Vừa bước vào trong, bà Quế nhìn thấy Thành đã hét lên rồi cầm cây gậy nứa chạy về phía một người đang nằm dưới góc phải của sàn nhà. Ánh sáng lờ mờ của bếp lửa càng làm cảnh vật của ngôi nhà thêm âm u, đáng sợ.

Thành từ từ tiến tới chỗ cậu trai đang nằm ...

Bà Quế bỗng đỡ cậu ta ngồi dậy, một tay chỉ về phía Thành nói điều gì đó.

Thành ngồi xuống cạnh cậu trai, giở túi xách lấy ống nghe ra khám thì bất ngờ bà Quế cầm cái gậy lên, nét mặt dữ tợn, mắt bà gườm gườm như đề phòng...

- Đây chính là bệnh nhân mà tôi đã kể cho bác sĩ nghe...

Nhung đứng đằng sau từ bao giờ và giới thiệu. Thấy thái độ của bà Quế có vẻ mất bình tĩnh, Thành trấn an:

- Bà đừng lo! Chúng tôi không làm điều gì hại cho cậu ta cả, tôi chỉ đến đây khám và phát thuốc thôi...bà cứ bĩnh tĩnh...

Cậu thanh niên nhìn Thành chằm chằm với ánh mắt hoảng hốt. Anh thăm khám sơ qua rồi lắc đầu buồn bã...

"Tại sao nhiều người bị chứng bệnh này thế nhỉ" – anh lẩm bẩm.

Thành kiểm tra mắt và miệng của bệnh nhân rồi hỏi:

- Cậu vẫn nghe và hiểu tôi nói phải không?

Một người thanh niên khá trẻ, nước da trắng tái, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt thất thần nhìn Thành không chớp mắt...

Thấy cậu con trai khẽ gật đầu, anh hỏi tiếp:

- Cậu có nhớ mình là ai không? Tên gì? Và bao nhiêu tuổi?

Cậu ta bỗng run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, bấu chặt lấy tay Thành:

- Khôngggg! Bùaaaaa.

Bà Quế ôm chặt lấy cậu rồi cũng gật đầu lia lịa, tay chỉ về phía gian thờ ...

Thành suy nghĩ một lúc rồi gật gù:

- Cậu cứ bình tĩnh! Tôi hiểu rồi...

Nói rồi Thành từ từ đứng dậy tiến về phía gian thờ đang nghi ngút khói hương, một cái bát to được đậy lên một chiếc đĩa, một ít lá bùa được vẽ những hình thù quái dị rải xung quanh. Ở giữa là một vật gì đó hình tròn được phủ bởi một tấm vải đỏ.

Cảm thấy có gì đó huyền bí, Thành lùi lại vài bước về tiến về bếp lửa phía Nhung ngồi. Cô rót một bát nước rồi đưa cho Thành:

- Bác sĩ uống nước đi...

Thành đưa cho Nhung một tờ giấy ghi tên các loại thuốc đặc trị và nói:

- Cô cho bệnh nhân uống thuốc theo đơn này khoảng một tuần. Cố gắng đưa đến khoa điều trị là tốt nhất...

Thành uống một hơi hết bát nước vì khát, nó có vị đắng và hơi chát. Anh nhìn xung quanh rồi bất chợt nhìn thấy một cái túi đen đựng rác thải y tế được vo tròn vứt cạnh bếp lửa...Lúc này Thành chợt nhớ ra cái túi Nhung lén lút xách vào buổi đêm hôm đó...

Tự nhiên người cảm thấy hơi rờn rợn, Thành hỏi:

- Nước gì vậy mà mùi vị lạ vậy?

Cô ta cười bí hiểm:

- Nước được nấu từ các loại lá cây thôi...

- Nhà này... còn ông Kiểu nữa?

Nhung ngạc nhiên:

- Sao biết?

- Tôi có nghe kể qua, ông Kiểu là thầy cúng, chuyên dùng bùa ngải?

Nhung khẽ gật đầu rồi nhìn anh chằm chằm:

- Đúng...đằng nào rồi anh cũng sẽ biết hết. Chờ tôi một lát...

Nói rồi cô đứng dậy bỏ ra ngoài.

Thành đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng kêu của bà Quế và tiếng hét của cậu thanh niên.

Anh vội chạy lại phía họ. Thấy cậu thanh niên có triệu chứng co giật, Thành nhanh tay mở túi đồ rồi lấy ra ít thuốc, anh bóp miệng cậu thanh niên cho mấy viên thuốc vào mặc cho cậu ta chống cự...

- Cậu bình tĩnh nào, đừng gầm gừ như thế!

Thành nhìn bà Quế rồi nói lớn:

- Giữ chặt miệng, cẩn thận kẻo cắn phải lưỡi thì nguy hiểm lắm...

Thấy cậu thanh niên không chịu nuốt thuốc, Thành ngó xung quanh nhà tìm nước, anh lại chạy về phía bếp lửa, tay cầm cái ấm rót nước vào bát nhưng đã hết.

Nhìn thấy cái nồi to đang đun trên bếp lửa, anh thò tay vào nắp vung từ từ mở ra...

Bỗng Thành hét lên kinh hãi rồi ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một cái đầu người con gái đang được đun trong đó, mắt vẫn đang trợn trừng trừng...

Mặt Thành đã không còn hột máu vì quá sợ hãi. Anh cứ bò lùi về phía sau, miệng muốn hét lên nhưng không thể cất lên lời, những âm thanh đó cứ thành tiếng "Khặc Khừ" trong cổ họng kèm với tiếng thở dốc liên tục...

Bà Quế hét lên nhìn Thành rồi chỉ tay về phía cửa:

- Chạy...Chạyyy...điiiiiii

Thành từ từ bò tới cánh cửa, nhưng khi vừa định vịn vào cánh cửa để đứng lên, anh bất ngờ thấy Nhung đứng đó ngăn lại, cô ta nhìn Thành với ánh mắt ma quái rồi cười lớn...

- Muộn rồiiii...Muộn rồiiiii

Cánh cửa đóng chặt lại trước khuôn mặt tuyệt vọng của Thành. Mắt anh dần dần mờ đi, cổ họng bắt đầu nóng ran như có lửa đốt. Người chìm dần, chìm dần rồi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê...

Mùi hương nghi ngút bốc vào mặt khiến Thành từ từ mở mắt ra, người cứng đờ không cử động được. Lúc này anh mới nhận ra mình đang ngồi dựa vào cái cột giữa nhà sàn, nhưng tay chân không thể cử động được, miệng vẫn lắp bắp nhưng không đủ sức để nói...

Một người đàn ông khoảng 70 tuổi, tóc bạc trắng, ăn mặc quái dị, đang dùng 3 cây nhang viết gì đó lên một lá bùa. Miệng lẩm bẩm đọc những câu thần chú bằng tiếng dân tộc...

Nhung đã đứng trước mặt anh với bộ quần áo của người Tày Đăm. Thành trợn trừng mắt nhìn cô ta nhưng có vẻ Nhung không để ý. Cô lấy một con dao sắc, cầm tay trái của anh lên rồi cắt một vệt dài, Thành nhăn mặt vì đau đớn, máu ứa ra khỏi cổ tay chảy dòng dòng vào cái bát to mà lúc nãy Thành nhìn thấy trên gian thờ.

Ông Kiểu cũng tiến tới, cầm con dao của Nhung rồi tự rạch vào tay mình, ông ta cũng để cho máu chảy vào cái bát. Máu của hai người đàn ông hòa quện vào thành một màu đỏ sẫm, đặc sánh.

Người Thành run lên bần bật vì sợ hãi, mắt vẫn trợn trừng quan sát những hành động ma quái của ông già và cô gái kia.

Nhung đứng dậy cầm vật hình tròn được phủ bằng lớp vải đỏ xuống, cô ta quỳ xuống, kính cẩn dùng hai tay dâng lên cao. Ông Kiểu lại cầm 3 nén hương với một lá bùa, tay khua khua xung quanh, miệng liên tục khấn vái bằng tiếng dân tộc. Bất ngờ ông dùng tay lật tấm vải đỏ ra...

Thành hoảng hốt, khuôn mặt thất thần khi nhìn thấy đó là cái sọ người xám xịt, hai hốc mắt sâu hoắm, nhưng hàm răng thì vẫn còn nhìn rất ghê rợn.

Ông già quỳ hẳn người xuống, cúi người lạy 3 lần rồi đặt bát máu trước cái sọ người. Đáng kinh sợ hơn, sau mỗi câu khấn vái của ông, cái sọ người từ từ hút hết bát máu tươi đó, hai hốc mắt của nó bỗng rực sáng lên...

Thành muốn bỏ chạy nhưng tay chân bị tê liệt hoàn toàn, anh cứ nhìn xung quanh cầu cứu nhưng vô ích. Bà Quế và cậu thanh niên ngồi ở cuối nhà cũng đang run lên, nét mặt ai cũng đang hoảng loạn...

Ông già tiến lại trước mặt Thành rồi giơ sát chiếc sọ người vào mặt anh. Thành nhắm nghiền mắt lại để không phải thấy cảnh tượng hãi hùng đó.

Anh không biết họ đang làm gì mình...nhưng Thành cũng kịp suy nghĩ và hiểu rằng những chuyện ma quái mình gặp mấy lần trước là sự thật chứ không phải giấc mộng...

Tiếng khấn vái mỗi lúc một lớn hơn...

Thành cảm nhận có một con vật gì đó đang cào móng sắc xuống dưới sàn gỗ, miệng gầm gừ.

Rồi bỗng có tiếng mèo kêu ré lên nghe nhói buốt tận óc,

"Meooooooooooooooooooooo"

Nó nhảy vút qua người, làm Thành bừng tỉnh.

Anh thấy người mình nhẹ bẫng, cảm giác như đang lơ lửng trên không trung, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ màng lẫn với những câu thần chú quái đản, ma mị vang lên, hư hư thực thực, rồi Thành lịm đi không biết gì nữa...

***

- Tỉnh dậy đi...!

Nghe tiếng quát lớn, Thành từ từ mở mắt ra...Lúc này anh cảm thấy cơ thể mình như mang thêm một vật gì đó rất nặng, tay uể oải đưa lên giụi mắt.

Miệng anh lắp bắp:

- Nhung! Cô...tại sao đêm qua... Không phải đến đây để... chữa bệnh...

Nhung cười ma quái:

- Đúng! Tôi đã nói rồi, có nhiều thứ có nói anh cũng không tin đâu...

Thành đang không hiểu câu nói của Nhung thì anh bỗng há hốc mồm hoảng sợ khi thấy một người giống hệt mình đang đứng trước mặt. Thành hốt hoảng nhìn xung quanh, rồi bất chợt nhìn thấy hai cánh tay mình già nua, nhăn nheo...

Thành vội chạy từng bước khó khăn xung quanh nhà và dừng lại chiếc một tấm gương nhỏ...

Khi nhìn thấy khuôn mặt mình, Thành chỉ biết hét lên kinh hãi, khuôn mặt và dáng người của anh bây giờ chính là của ông già 70 tuổi ...Thành quỳ sụp người xuống, mồm há hốc vì vẫn không tin vào chuyện này...

Nhung tiến tới cầm bát nước trên tay cùng người đàn ông kia giữ chặt lấy người Thành rồi đổ bát nước vào miệng bắt anh phải uống...

Mặc Thành đang giẫy giụa gào thét, hai người kia ra ngoài...

Thành vội bò lại chỗ bà Quế vào cậu trai bị liệt, dường như đã hiểu mọi chuyện. Thành nhìn bà Quế rồi nói từng hơi khó khăn...

- Bà mới...là...Nhung?

Bà Quế gật đầu lia lịa, nước mắt giàn giụa, bà vòng tay ôm lấy cậu thanh niên cũng đang ú ớ, hoảng hốt rồi nghẹn ngào khóc...

Thành cũng đã hiểu cậu thanh niên kia thực sự là ai rồi...

***

- Thưa bác sĩ! Đây chính là bệnh nhân Kiểu, 71 tuổi, người Tày Đăm. Bệnh nhân thường xuyên la hét, hoảng loạn, sống trong hoang tưởng và cho rằng mình bị bùa ngải... Trước đây ông ta làm nghề thầy cúng chuyên làm bùa ngải nên người ta đồn ông bị ngải quay lại hại, làm ông hóa điên thế này.

Bác sĩ Loan tiến tới rồi nói:

- Ông đừng lo, bác sĩ Thành đã có phương án điều trị riêng cho nhóm bệnh này, chúng tôi sẽ khám và kê thuốc uống, ông sẽ sớm hồi phục thôi, nhưng quan trọng là ông phải hợp tác với chúng tôi thì mới hiệu quả được...

Đặt ống nghe lên ngực ông Kiểu, bác sĩ Loan hỏi thêm:

- Ông có nhớ tên mình là gì không? Đúng ông tên là Kiểu, người dân tộc Tày Đăm?

Ông Kiểu tóm chặt lấy tay bác sĩ Loan, ánh mắt ông như cầu cứu van xin, ông muốn nói nhưng cổ họng cứng lại, nóng ran. Cố gắng lắm ông mới lắp bắp nói được một ít...

- Khônggggg...cứu...cứu...Bùaaaaaaa.!!!

Tất cả những ánh mắt thương hại của mọi người xung quanh dồn về phía mình, ông Kiểu ứa nước mắt tuyệt vọng rồi quay về phía cửa sổ. Trước mắt ông hiện ra cảnh núi rừng hùng vĩ với những làn sương khói mờ ảo bao quanh những vách núi đá cheo leo và chứa đựng nhiều điều huyền bí, đáng sợ...

Kim Tam Long - 2017

Ngày đăng: 06/04/2017
Người đăng: Dung Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Sam Sam đến đây ăn nè
 

Trong mỗi câu chuyện về cô bé lọ lem thời hiện đại đều cần có một vị CEO

" ...Con hổ nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: ” Thì ra cậu thích tớ.” Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: “Làm sao mà cậu biết?”

Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi.” 

Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim. =))

[Sam Sam]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage