Gửi bài:

Dã quỷ Dạ Xoa - Phần 3

Chú Tư bắt đầu thuật lại, khi anh Quách kể xong câu chuyện bi thương về con ma nữ hại chết vợ con anh, ai nấy cũng sục sùi tiếc thương cho số phận của anh. riêng tôi (chú Tư nói khi đó tôi đã sỉn rồi) như một người anh em đồng cảm, tôi cầm chai rượu lên ực một hơi hết nửa bình rồi nói:

- Anh Quách, cạn với em chai này, không có gì phải buồn hết, em tin chị và cháu sớm sẽ đầu thai chuyển kiếp làm lại một người tốt.

Anh Quách nhìn tôi như cảm ơn, rồi nóc một hơi hết sạch, chú Tư sốt ruột nói:

- Bây uống ít thôi, chú thấy bây sỉn lắm rồi đó

Tôi nấc trong men say:

- Chú nói sao chứ cháu tỉnh queo mà chú.

- Rồi hai thằng bây làm hết sạch một bình, tao lấy gì tao uống bây?

- Chú khéo lo, dì Hai mang bình mới ra rồi kìa.

Lúc này nhang đã tàn, tôi lạng quạng chộp thêm ba cây nhang đốt lên, rồi cắm lại vào ghế. anh Quách nhìn tôi cười:

- Tới lượt mày đó Hạo?

Tôi mắt nhắm mắt mở quay sang hỏi anh Quách:

- Lượt gì anh?

- Thì tới lượt mày kể chuyện ma cho chú cháu tao nghe chứ gì nữa.

Tôi gật gà cái đầu một hồi rồi nói:

- À. . à.. chuyện ma chứ gì? Ok chú, ok anh Quách. đêm nay cháu sẽ cho mọi người biết một bí mật mà chẳng mấy người biết đâu. .....bắt đầu nghe nhá!

(bây giờ tôi sẽ đổi sang lời kể của tôi cho mọi người theo sát câu chuyện nhé, trước tiên tôi giới thiệu sơ lược về bản thân cái đã).

*****

da-quy-da-xoa-phan-3

Tên đầy đủ của tôi là Nguyễn Hạo, năm nay hai mươi ba tuổi là sinh viên năm cuối ngành sinh học mọi người trong nhà thường gọi tôi là thằng ngang, sở dĩ họ gọi tôi như vậy là vì trước giờ tôi chưa biết sợ bất cứ điều gì và cũng không tin vào chuyện quỷ ma thần phật khi ai đó nói đến việc gì mà tôi cảm thấy không thỏa đáng thì tôi sẽ tìm mọi cách chứng minh là họ sai cho bằng được mới thôi. ấy vậy mà gia đình tôi ai cũng tin vào số kiếp, vào luân hồi nhân quả, từ ông bà ngoại cho đến các cô dì, chú bác, ngay cả mẹ tôi cũng tin vào những thứ như vậy. .. nhiều lần thấy mẹ đứng trước bàn thờ khấn vái lầm bầm nên tôi buộc miệng nói " mẹ ơi, ông bà tổ tiên mất không biết mấy trăm năm rồi, mẹ khấn họ cũng có nghe được đâu" thế là tôi bị mắng một trận te tua. .tôi sống với cha mẹ và đứa em gái tám tuổi trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối con đường, cặp vách nhà tôi là ngôi nhà ba gian cổ kính của ông bà ngoại, mặc dù ngôi nhà đã khá cũ kĩ nhưng họ không bao giờ muốn thay đổi kiến trúc hay phá đi xây một ngôi nhà mới cả, nhiều lần thắc mắc không hiểu nguyên do tại sao ông bà lại thủ cựu bày tân như vậy thì được ông ngoại tôi trả lời là giữ như vậy sẽ tăng vận khí tài lộc cho con cháu sau này, ngôi nhà được tổ tiên gìn giữ lâu nay trải qua biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm mà vẫn nguyên vẹn nên vượng khí cũng tăng theo, đây được xem như là nhà tổ không thể phá được, lúc đó tôi mới hiểu tại sao ngày nào cũng thấy ông bà lau chùi từ bàn thờ tổ tiên đến bếp sau nhà trước một cách cẩn thận, nhang khói thì nghi ngút ngày này qua tháng nọ. bản tính tôi thì không tin những chuyện như vậy nhiều lần định khuyên ông bà xây một ngôi nhà mới để có cuộc sống an nhàn khỏi phải ngày nào cũng cực nhọc như vậy nhưng nghĩ lại ông bà chỉ có một niềm an ủi duy nhất là ngôi nhà tổ này nếu tHạo dở thì ông bà sẽ buồn đến ngã bệnh mất, vả lại trong nhà cũng có cậu mợ út phụ chăm sóc nên đỡ phần nào, nghĩ vậy nên tôi cũng không nỡ làm ông bà phải nhọc tâm lo lắng.

vài hôm nữa cũng là ngày dỗ của cóc ngoại nên sẵn tiện tôi rủ rê đám bạn xuống nhà tôi chơi vài hôm, nghe đi chơi nên đứa nào đứa nấy Hạo hức đồng ý cái rụp, vậy là chiều đến chúng tôi hẹn nhau chạy xe từ tỉnh về quê tôi, trên đường đi thằng long lúc nào cũng huyên thuyên không ngớt miệng, nó hết hỏi chuyện trên trời dưới đất ngay cả con gà nhà tôi đẻ mấy trứng nó cũng hỏi, tuy phiền vậy nhưng anh chàng này rất tốt bụng, ngồi phía sau xe thằng long là phượng một cô gái khá hung dữ và chỉ cô nàng này mới trị nổi thằng long, có thể nói họ là khắc tinh của nhau, hai đứa mà gặp nhau là đấu khẩu vang trời vang đất, nhiều lúc thằng long mếu máo nói vui "trời sinh long sao còn sinh phượng", ấy coi vậy mà hai đứa không thể tách rời ra được, hễ thiếu đứa này thì đứa kia lại đứng ngồi không yên, tựa như kiểu "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" vậy. chạy xe trước tôi là tùng dương, anh chàng ít nói nhất nhóm lúc nào cũng đưa tay đẩy đẩy cái kính tròn kiểu pháp xề xệ trên mũi lên tỏ vẻ như một nhà thông thái lỗi lạc, mà đúng thật vậy cậu bạn này của tôi đúng thật là một cổ máy "nhai" sách chính hiệu, cậu ta có thể học thuộc tất cả 3254 câu truyện kiều chỉ trong vòng một đêm, sách đề cương chính trị cậu ta thuộc lào dễ như ăn cHạo, anh bạn này có thể nhớ bất cứ thứ gì khi chỉ đọc qua một lần, có thể vì thế đầu óc lúc nào cũng tưng tửng trên mây là vậy. cuối cùng là người ngồi sau xe tôi, gia hân, cô gái thông minh, xinh đẹp, hiền lành,giỏi giang,hiểu chuyện. .. nói vậy chắc mọi người cũng biết tôi thích cô gái này như thế nào rồi, nhưng thật ra chỉ là thích trong ý nghĩ thôi, bốn năm học chung như vậy mà tôi chưa bao giờ để hân biết tôi thích cô ấy, thằng long cũng biết chuyện tôi thích hân nên tôi đã dặn nó đừng cho ai biết chuyện này,nó chửi tôi tan nát mấy ngày liền, nó lên giọng dạy đời tôi "mày thích người ta mà để trong lòng không chịu nói ra thì ai mà biết, mày định ủ cho lên men à, mày có phải đàn ông không. .." nó nói gì kệ nó tôi chỉ bỏ ngoài tai vì bản thân tôi biết rõ mình đang làm gì. lần này về quê tôi. ..bạn trai hân không có đi cùng.

Xe chúng tôi bắt đầu rẽ vào khúc quanh hướng con đường về nhà tôi thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, càng vào sâu con đường càng ngoằn ngèo khó chạy nên thằng dương vượt lên chạy trước vì đèn xe nó sáng nhất, tiếp đến là thằng long còn tôi thì chạy sau cùng, đêm nay gió lớn nên mấy rặng dừa ven đường thay nhau khua lá xào xạt, tiếng gió rít nghe như tiếng người nói chuyện thì tHạo trong đêm tối vậy, đoạn hồi thằng long cảm thấy lạnh gáy, liền chậm lại nói với tôi:

– Ê, Hạo. ..đường vô nhà mày ớn quá vậy mậy, có khi nào mình gặp thứ đó không!

Nói xong nó rùng mình,con phượng tán vào đầu nó một cái rõ đau:

– Ông biết tôi sợ ma định nhát ma tôi hả?

Thấy vậy tôi và hân phì cười rồi chấn an nó:

– mày nói chuyện tào lao gì vậy long,con đường này tao đi mua đồ ban đêm không biết bao nhiêu lần mà đếm có thấy gì đâu, với lại trên đời này không có những thứ như mày nghĩ đâu.

nghe vậy nó gảy gảy đầu rồi nói:

– mong là vậy, nhưng tao vẫn thấy ớn ớn sao đó. ủa, mà thằng dương chạy đâu mất rồi?

– chắc là nó chạy trước rồi, thôi đuổi theo nó mau, kẻo nó lạc đường đấy

Nói xong tôi giục long đuổi theo thằng dương, cuối cùng chúng tôi cũng đuổi kịp,nhưng vẫn còn cách xa nó khoảng trăm mét, lúc này tự nhiên thằng long mặt mài tái xanh, miệng lắp ba lắp bắp:

– Ê. .. hình như. ....hình như. ..phía sau xe thằng dương có một...một người mặc áo trắng đang ngồi phải không vậy?

Nghe vậy tôi, hân và phượng cố căng mắt ra nhìn xem có phải không, vì trời tối quá hai bên đường cây cối lại mọc um tùm với lại đèn xe chúng tôi mờ quá không kịp thấy gì thì xe thằng dương đã quẹo vào khúc cua mất dạng, tôi chưa kịp gọi nó lại vì đường đó đâu phải vào nhà tôi mà đó là đường vào khu nghĩa địa của xóm. chúng tôi quẹo theo vào thì thấy thằng dương nằm quắt quẻo trên một ngôi mộ cũ bạc vôi gần đó, xe thì quăng xa một đoạn tiếng máy vẫn còn nổ lụp bụp giòn giã, xung quanh toàn mộ và mộ không một bóng người. chúng tôi vội chạy đến đỡ thằng dương ngồi dậy, hân nhanh tay lấy ngón cái ấn vào dưới mũi nó, hồi sau nó dần tỉnh lại.

– Mày có sao không? mày bị gì vậy, tự nhiên chạy vào đây làm gì thế hả?

– Tao chỉ bị xay sát nhẹ thôi, lúc nãy chạy xe tự nhiên tao thấy hơi mệt, đầu óc choáng váng, tao cũng không biết tại sao mình lại chạy xe vào đây nữa!

Nói xong,nó xoa xoa đầu, thằng long lại hỏi tiếp:

– ban nãy mày chở ai phía sao vậy?

– tao có chở ai đâu!

– mày chắc chắn là không có cho ai đi nhờ hả?

– không!

– quỷ thần thiên địa ơi, không lẽ gặp thứ đó sao trời.

thằng long run lên bần bật, làm cho phượng cũng hoảng theo,ôm lấy tay thằng long xiết mạnh:

– ông đừng có nhát tôi nữa mà, nơi này ghê quá mình mau về thôi mấy bạn ơi!

tôi lại phải chấn an hai đứa nhát cáy tụi nó:

– bà đừng có nghe thằng long nói vớ vẩn, chắc tại lúc nãy nó hoa mắt nhìn nhầm thôi, khi nãy tôi có nhìn thấy ai đâu, trên đời này làm gì có ma, vớ vẩn thật!

hân tiếp lời tôi:

– Hạo nói phải đó, mình cũng không thấy.

– tôi thấy thật mà, tin tôi đi.

thằng long mếu máo, phượng lại giục chúng tôi:

– tóm lại là chúng mình ra khỏi đây đi, mình không muốn ở đây thêm chút nào nữa.

– ừ, vậy về thôi, mày còn chạy xe được không dương

tôi quay sang đỡ nó

– ok, tao ổn

rồi tôi lại nhìn sang thằng long, lúc này tự nhiên nó đứng cứng đơ một chổ, không nhút nhích gì hết, miệng há hốc nói ú ớ gì đó, không hiểu nó định nói gì,tôi lại giục:

– sương xuống rồi đó, về thôi mậy, định đứng đây tới sáng hả?

đột nhiên nó lôi tay phượng phóng lên chạy một mạch không thèm ngoái đầu nhìn lại, chúng tôi cũng vội chạy theo bỏ lại phía sau lưng nghĩa địa âm u, tĩnh mịch dần khuất xa cùng tiếng ếch nhái râm ran trong mấy bụi cỏ đất,tôi ngoái đầu lại nhìn thì chỉ còn thấy những điểm trắng mờ mở của mộ vôi từ phía xa hắt lại mà thôi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng về đến nhà, cha mẹ tôi cũng đứng chờ ngoài sân gần cây liễu, nghe tiếng xe ông bà ngoại cũng chạy ra đón tôi, bà ngoại tóc bạc trắng đầu nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm, bà xoa đầu tôi rồi vỡ:

– cái thằng, làm gì về trễ quá vậy bây, làm ông bà già này lo sốt cả ruột

tôi cười rồi ôm bà nói:

– không phải cháu bà bình an vô sự về đến nhà rồi đây sao.

– Bà đã dặn đi dặn lại biết bao nhiêu lần rồi, không được đi về khuya quá, nhất là ở những con đường vắng người như ở xóm này, dễ gặp phải những thứ dơ bẩn lắm biết không.

– Ngoại à, con nói biết bao nhiêu lần rồi, thế giới này làm gì nhiều ma như mình nghĩ vậy, khoa học chứng minh thật ra ma quỷ là do con người tự tưởng tượng ra thôi.

– Bà không biết nếu con không nghe lời bà dặn thì bà không nhìn mặt con nữa.

– Con biết rồi, con sẽ nghe lời mà

– À, mà lá bùa bà đưa con có mang trên người không

Tôi trĩu môi rồi lôi trong cổ áo ra sợi dây màu đỏ có gắn lá bùa trên đó cho bà xem,bà ngoại thấy tôi vẫn luôn mang theo sợi bùa bà đưa 10 năm trước bà liền gật gù:

– xem ra con vẫn còn nghe lời bà già này, đó là bùa bình an đấy, phải nhớ luôn mang theo bên mình để trừ tà ma nghe không

– bà à, chẳng phải con vẫn bình an sao, nhưng mà. ..bạn con thì không bình an lắm, vừa nãy bạn con bị ngã xe ở khu nghĩa địa, cũng may là chỉ trầy xước nhẹ thôi

Nghe vậy, ông ngoại tôi liền lên tiếng:

– trời đất, bà định ở ngoài sân trách cháu bà hoài không cho mấy cháu nó vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi à.

Nói xong, ông đi đến chổ thằng dương đang đứng:

– cháu đưa tay đây ông xem

nó vội đưa tay bị thương lên, ông ngoại tôi lật bàn tay nó xem đi xem lại thì phát hiện thấy có thứ gì đấy màu trắng đục quanh vết thương, suy nghĩ vài giây ông thở dài:

– thôi các cháu vào nhà đi, ông có chuyện muốn hỏi.

nghe vậy chúng tôi liền vào nhà, vừa vào thằng long không nói gì đã nhảy phóc lên bộ ván ngựa rồi kéo chiếc chăn đắp kín người, tôi thấy nó có vẻ sợ hãi lắm, mọi người đều ngồi xuống quây quần bên chiếc bàn đặt ngay giữa gian nhà chính, cha tôi giục mẹ đi pha một ấm trà nóng, dưới ánh đèn tròn mờ mờ trên trần, ông tôi vẻ trầm ngâm kéo một hơi thuốc rê đỏ tàn, rồi từ từ tiến về phía bàn thờ tổ tiên đốt một bó nhang lớn, ông quay sang chúng tôi rồi nói:

– mấy đứa lại đây thắp nhang đi.

chúng tôi thắp xong mấy nén nhang, ông lại biểu ngồi xuống, giọng trầm đi:

– lúc các cháu trên đường về đã gặp phải chuyện gì?

chúng tôi đem toàn bộ câu chuyện kể lại đầu đuôi cho ông nghe, nghe xong vẻ mặt ông càng thêm suy tư, ông nói:

– thật ra các cháu có biết mình đã mắc phải thứ gì không?

gia hân nhanh miệng:

– thứ gì vậy ông?

– duyên âm!

nghe đến đây mọi người đều trừng mắt há hốc mồm nhìn nhau lo lắng, thằng long lúc này cũng tung chiếc chăn phóng xuống chen vào giữa mọi người, nó nói gấp:

– ông ơi, con đã nói rồi mà tụi nó có tin đâu ông, thật sự con đã thấy nó mà.

tôi nhìn thằng long rồi cười phá lên:

– mày hoang tưởng nặng quá rồi đó, đúng là thằng chết nhát.

– mày muốn nói sao cũng được, tao vẫn tin là mình nhìn thấy nó, rõ đến hai lần mà.

– hai lần, hân nhớ long chỉ nói là thấy bóng người áo trắng ngồi sau xe dương thôi mà? -hân thắc mắc

– lần tiếp theo là ở trong nghĩa địa, lúc chúng ta định lên xe về, long đưa mắt nhìn sang hướng cây me đất to đùng mọc giữa những ngôi mộ lổm chổm thì thấy rõ ràng. .....bóng một cô gái mặc áo trắng tóc xõa phủ hết gương mặt đưa tay về hướng chúng ta vẫy vẫy, lúc đó thật sự tôi sợ đến nỗi muốn tè ra cả quần đấy.

nói xong nó cầm tách trà nóng uống một hơi hết sạch. tôi biết tính thằng long nó là chuyên gia phá phách, chắc là lần này lại làm trò bịa chuyện dọa mọi người đấy mà,tôi vỗ vai nó vài cái rồi nói:

– mày vào trong tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng có hù ma nhát quỷ người khác nữa, trong nhóm chẳng có ai thấy thứ gì, chỉ có mình mày tự biên tự diễn thôi,dở tệ.

– tức thật, tao đã nói là tao không có bịa chuyện mà

ông tôi xen vào:

– ông không nghĩ cháu long nói dối đâu. Các cháu nhìn thứ bột màu trắng trên tay cháu dương có biết là thứ gì không?

phượng lấy ngón tay vệt một ít lên vò vò rồi bảo:

– chắc là bột vôi trên ngôi mộ dính lại khi dương ngã xe đó mà!

ông tôi lắc đầu:

– không đâu, đó là tro cốt đấy!

nghe thấy thế phượng hét toáng lên, vội lấy nước trà rửa sạch thứ dính trên tay

– lúc các cháu vừa về nhìn sắc mặt cháu dương, khí sắc nhợt nhạt,ấn đường có một vệt đen ông đã biết là có chuyện chẳng lành.

ông càng nói làm tôi cảm thấy khó tin, dù biết trước nay ông luôn tin tưởng vào chuyện quỷ thần, nhưng tôi quyết phản bát lại:

– ông ơi, rõ ràng đây là vôi bột trên mộ ông lại nói là tro cốt, ông hù như vậy bạn bè con sau này sao dám về đây chơi nữa

– ông chỉ dựa vào sự thật mà nói thôi, đây thật sự là tro cốt, những người mắc phải duyên âm thường có hiện tượng này xảy ra, đầu tiên vong âm đó sẽ dẫn người mắc duyên âm đến thăm "nhà", "nhà" ở đây có thể là nơi họ chết hoặc là mồ mả nơi chôn cất họ, lúc đó họ sẽ để lại một ít tro cốt của mình lên người không may được chọn để người này dù có đi đến đâu cũng không thoát khỏi họ được, tiếp đến vong âm đó sẽ tìm cách đưa người này xuống sống chung cùng họ, thường đa số những vong hồn này không kịp hoặc không muốn luân hồi chuyển kiếp nên trở thành hồn ma dất dưỡng trốn nhân gian vô cùng hung hãn âm khí, oán khí rất nặng, nếu những người bị mắc duyên âm không phát hiện kịp thời có thể mất mạng đấy

gia hân có vẻ bồn chồn:

– vậy có nghĩa là dương đã mắc phải duyên âm và cô gái mà long thấy là hồn ma đã theo dương vậy cũng có nghĩa là ngôi mộ mà dương đâm xe vào là nhà của cô gái đó

– có thể là vậy – ông tôi nhẹ giọng – giờ các cháu có thể cho ông biết ngôi mộ đó nằm ở đâu trong nghĩa địa không?
gia hân suy nghĩ một hồi rồi nói:

– bỏ vài ngôi mộ đất phía đường vào là đến ngôi mộ quét vôi cũ kĩ đó, phía trước mộ hình như có trồng hai cây gì đó, tối quá nên cháu nhìn không rõ, đặc biệt là ngôi mộ không có đề tên tuổi gì cả

– hân nói đúng đó – phượng cũng đồng tình.

nghe đến đây thằng dương quay sang nhìn hân, đưa tay đẩy chiếc kính trên mũi lên vẻ khó hiểu rồi nói:

– các bạn nói sao vậy, rõ ràng ngôi mộ đó có đề tên tuổi đàng hoàng mà, trên mộ ghi là hoàng thị yến, sinh năm 1950 mất ngày 30/07/1967 mà.

nghe thằng dương nói thế chúng tôi tròn xoe mắt nhìn nhau, rõ ràng ai cũng thấy trên bia mộ không hề có một chữ nào cả, chí ít chỉ là vài miếng vôi bong chóc mà thôi,đoạn đến đây tự nhiên ngoài trời đêm lùa vào một cơn gió lạnh buốt làm cho ai cũng phải rùng mình. ông ngoại tôi dường như nhớ ra điều gì, ông lại nói:

– thì ra là người này, theo ông biết thì cô gái mà các cháu gặp là người mấy mươi năm về trước bị một nhóm côn đồ cưỡng hiếp cho đến chết, không những vậy bọn chúng còn cắt cổ cô gái này khi chỉ còn là một cái xác, lúc đó cô ta chỉ mới mười bảy tuổi. có vẻ như chỉ người có duyên âm mới nhìn thấy được điều không nên thấy.

thằng long lại xen ngang:

– nói như vậy cháu cũng nhìn thấy ma nữ, có nghĩa là cháu cũng mắc duyên âm hả ông?

– cũng không hẳn là như vậy, vì thân thể con người chia ra làm ba hồn và bảy vía, tượng trưng cho âm dương khí thể, nếu ba hồn nặng hơn bảy vía thì thì người đó sẽ dễ gặp những âm hồn hơn người bình thường.

– vậy cháu cũng yên tâm hơn rồi!

– các cháu cũng không nên quá lơ là, tốt nhất mấy ngày này không nên đi chơi khuya đâu đấy.

ai nấy cũng gật gù đồng ý, ông tôi từ tốn lấy trong túi áo ra gói thuốc rê, quấn lên rồi châm một điếu, phà xong hơi thuốc đầu ông đứng lên biểu thằng dương xoắn tay áo lên, ông bước lại chỗ bàn thờ khấn vài câu gì đó rồi hốt một nắm tàn nhang trong lư hương, xong quay lại chỗ thằng dương, ông ngoại tôi dùng nắm tro đó chà sát lên chỗ vết thương dính phải tro cốt, nét mặt thằng dương có vẻ đau đớn lắm, ông vỗ vai nó rồi nói:

– cháu có thể yên tâm rồi, ta đã dùng tro nhang tổ tiên để lắp đi phần tro cốt của nó, tạm thời nó không tìm ra cháu đâu, đợi đến khi qua ngày giỗ ông sẽ tìm cách giúp cháu tai qua nạn khỏi, nhưng cháu phải nhớ không được đi vào nghĩa địa đó nữa đâu đấy.

– cháu biết rồi ông,nhưng lúc nãy ông nói chỉ tạm thời là sao vậy ông?

– thật ra ông chỉ nhờ sức tổ tiên che mắt vong âm này thôi, vì oán khí của nó quá nặng nên ông cũng lực bất tòng tâm, nhưng yên tâm ông sẽ cố gắng tìm người giúp cháu.

– cháu cảm ơn ông

– không có gì đâu, cháu là bạn thằng ngang, thì cũng là cháu ông mà

nói xong ông cười to, thằng long lại không ngớt miệng quay sang hỏi:

– sao ông rành những chuyện này như vậy, ông là thầy pháp hả ông?

– các cháu hiểu lầm rồi, thật ra tất cả những điều vừa nói ta chỉ học lóm của một ông bạn thân thôi
– nói vậy người bạn của ông mới là pháp sư?

– Đúng vậy, ông ta là một pháp sư rất giỏi nhưng tính tình rất kì quặc, ai cũng gọi ông ta là thầy Năm!

– Vậy là tốt rồi, nếu ông ta là bạn ông thì dương được cứu rồi

– Phải nói là cháu dương rất may mắn mới đúng.

– Ý ông là sao cháu không hiểu lắm? – phượng suýt xoa

– Câu chuyện này phải kể từ mười năm về trước,,cũng vào đúng ngày dỗ cóc ngoại của thằng ngang,lúc đó thằng ngang chỉ mới mười ba tuổi, hôm đó trời âm u kì lạ trời không mưa mà sấm chớp liên hồi, mâm cổ vừa dọn lên độ khoảng chừng ba giờ chiều, lúc đang khấn vái tổ tiên, thì ông thấy có một lão kì lạ đứng ngoài hàng dâm bụt trước sân nhìn vào nhà ông rất lâu không hiểu vì lí do gì, lão này mặc một áo đạo bào kiểu những nhà đạo sĩ thời xưa,đầu cột búi tóc, tay cầm một túi vải màu vàng nâu, không biết tuổi tác bao nhiêu nhưng râu lão ta dài gần chạm ngực,thần thái rất khác người,ông thắc mắc định đi ra hỏi xem lão tìm ai, thì lão ta mặt mài lầm lì xăm xăm đi thẳng vào nhà, ra thẳng sau bếp, rồi lão chộp tay thằng ngang, lật lòng bàn tay lên xem chăm chú, hết xem tay lão lại chuyển sang xem mặt, lúc đó ông không hiểu chuyện gì xảy ra cũng không kịp phản ứng, lão ta lại quay ra nhà trước uống một ngụm trà rồi quay sang ông nói với vẻ mặt dường như không thần sắc:

– Cháu ông à

– Đúng vậy

– Tướng phúc tinh, nhưng vận mạng kém quá, e rằng không sống qua nổi mười lăm tuổi.

Lúc nghe lão nói, ông rất tức giận, không biết ở đâu ra một tên vào nhà mình, rồi nói cháu mình yểu mạng, ông liền mắng:

– ông là ai mà lại vào nhà tôi nói nhăng cuội vậy

Lão ta vẫn điềm tĩnh:

– có phải một năm vừa qua cháu ông liên tục bệnh tật, tai nạn ập đến không ngừng đúng không?

Lúc đó ông ngẫm nghĩ lại thì thấy quả đúng là vậy, năm qua thằng ngang liên tiếp bệnh tật, có lần bị xe tông xém mất mạng, rồi thêm gần đây nó đi tắm sông cùng lũ trẻ trong xóm cũng xém chết đuối may là có người cứu kịp lúc. nghĩ đến đây ông cũng bán tính bán nghi, nhưng lại hỏi tiếp:

– sao ông biết?

Lão ta cũng không màng trả lời câu hỏi của ông, rồi nói tiếp:

– có phải nó sinh vào lúc 9 giờ sáng ngày 9 tháng 9 không?

– chuyện này ông cũng biết à?

đến đây ông mới thật sự tin lão nói thật và việc này cũng đồng nghĩa với cháu ông thật sự đang gặp hạn thiệt thân, ông liền hạ giọng:

– xin hỏi thầy là pháp sư phải không?

– cứ gọi tôi là năm nhàn được rồi, cháu ông cung mạng rất hiếm thấy, nó là khắc tinh của ma quỷ, chính vì lẽ đó mà bọn âm hồn khắp nơi đều muốn hại nó.

– vậy mong thầy Năm tìm cách cứu cháu nó, tôi sẽ đội ơn thầy nhiều lắm.

– cứu nó cũng được nhưng tôi có một điều kiện và điều kiện đó cũng là cách duy nhất cứu nó

– điều kiện gì cũng được xin thầy cứ nói.

– đó là ông phải cho nó làm đệ tử tôi.

– được thầy nhận làm đệ tử thì phúc nó mấy đời, tôi đồng ý

– Này, khoan đã ông hãy suy nghĩ kĩ cái đã rồi hãy trả lời tôi, vì một khi làm đệ tử tôi thì nó sẽ không được lấy vợ, đó là đạo qui xưa nay

– Thầy nói sao, không được lấy vợ. ..

– Đúng vậy

Ông đã bàng hoàng khi nghe thầy Năm nói vậy, cha mẹ nó chỉ có mình nó là con trai nếu không lấy vợ thì lấy đâu ra người nối dõi, lúc đó ông đã bàn bạc với cha mẹ thằng ngang, cuối cùng thì đã quyết định đồng ý với điều kiện của thầy Năm đưa ra vì không còn cách nào khác nữa. sau đó ông ta lại nói:

– hiện giờ nó vẫn còn nhỏ chưa đủ sức để học đạo, tôi sẽ cho nó một lá bùa bình an, lá bùa này có thể giúp nó khử trừ tà ma trong mười năm, nó có thể ở lại phụng dưỡng cha mẹ, mười năm sau đúng vào ngày này hãy cho nó đến gặp tôi. nhưng nên nhớ lá bùa này phải luôn mang theo bên mình nếu không nạn kiếp khó qua.

– Nhưng mười năm nữa chúng tôi biết tìm thầy Năm ở đâu?

– Chuyện này ông yên tâm, lúc đó tôi sẽ cho người đến báo tin nơi tôi ở, giờ tôi phải đi trừ tà cho người khác rồi.

Nói rồi ông ta bỏ đi, nhưng ông ta vẫn ở lại cái xóm này thêm một năm nữa để trừ tà ma cho nhiều người, rồi từ đó biệt vô âm tính, cho đến mấy ngày trước ông ta mới cho người đến thông báo nơi ông ta ở, ngày mai là ngày hẹn mười năm thằng ngang phải đến nhận thầy Năm làm sư phụ, lúc đó cháu dương hãy đi cùng nó để nhờ giúp đỡ.

Nghe xong câu chuyện mọi người mới hiểu ra cớ sự, nhưng riêng tôi lại thấy thật vô nghĩa chỉ vì một lời nói của một tên giả thần giả quỷ mà bà ngoại bắt tôi đeo lá bùa này suốt mười năm, giờ lại phải nhận tên này làm sư phụ đi lừa gạt khắp nơi, đáng hận nhất là bắt mình không được cưới vợ nữa chứ, đúng thật là quá đáng mà. ..tôi nghĩ thầm trong bụng khi gặp ông ta tôi sẽ nện cho ông ta một trận chừa thói lừa gạt người khác.

Tối hôm đó, sau khi dùng cơm mọi người đều đã đi ngủ, tôi thì không thể chợp mắt được, nên ngồi dậy khoác hờ chiếc áo khoác mỏng định ra trước sân ngồi ngắm sao trời hít thở không khí, vừa bước ra khỏi cửa tôi đã nhìn thấy gia hân đang ngồi cúi mặt khóc một mình, chắc có lẽ cô ấy vừa cãi nhau với bạn trai, tôi bước đến và ngồi xuống cạnh hân, tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy khóc, tiết trời se lạnh tôi vội cởi chiếc áo khoác của mình và choàng qua vai hân. .. chúng tôi vẫn không nói gì, cô ấy vẫn tiếp tục khóc, tôi thấy bầu trời hôm nay trống trải quá.

Ngày hôm sau, đám dỗ diễn ra đến chiều hôm mới kết thúc, sau khi dọn dẹp xong, ông gọi tôi lại dặn dò:

– cháu cùng mấy bạn mau chuẩn bị đi, trời sắp tối rồi mau đi cho kịp,thầy Năm hẹn gặp cháu ở cánh rừng bên kia đầm bông súng, qua đến đó đi thẳng theo đường mòn là tới nơi. nhớ cẩn thận đó.

mặc dù không muốn đi chút nào, nhưng vì lời ông không cãi được nên đành im lặng làm theo mà trong lòng vô cùng ấm ức, mặc dù vậy tôi đã có sẵn kế hoạch trong đầu, khi nào gặp ông ta tôi sẽ bốc mẻ ông ta trước mặt mọi người. ..
thế là chúng tôi men theo con đường đất hướng về phía đầm bông súng, đến đầm thì trời sập tối, chúng tôi leo lên chiếc xuồng ba lá của cậu tám neo gần đấy, rồi bắt đầu chống xuồng đi, tối nay cũng gần đến ngày rằm nên trăng nhú lờ mờ sau mấy rặng dừa nước, ánh trăng len lõi qua mấy kẽ lá in lên mặt đầm lăn tăn khi mái dầm khua nước, đầm bông súng ngày xưa là nơi giao tranh ác liệt của quân dân ta và lính mỹ vì vậy mà nơi này đã vùi lấp rất nhiều sinh mạng, người dân trong xóm tôi rỉ tai nhau bảo rằng cứ mỗi tối là trong đầm lại nghe thấy tiếng nói cười khúc khích của rất nhiều người mặc dù không ai lai vãn ở nơi này cả, nếu không có chiếc xuồng của chúng tôi chắc hẳn mặt nước sẽ im phăng phắt, nhờ chuyến đi này tôi mới phát hiện ra thằng long nhát gan hơn cả con gái, suốt cả buổi tối nó cứ khư khư ôm lấy tay của phượng, làm tôi không thể nhịn cười được. .xuồng chúng tôi tiếp tục lướt qua mấy con gạch, mặt nước trong xanh nên hân đưa tay nghịch khuấy nước. bỗng nhiên. .. hân hét toáng lên rồi ngã người về phía mạn xuồng bên đây, suýt nữa thì làm xuồng bị lật, tôi ngừng chống lấy đèn pin soi vào mặt hân, mặt cô ấy thất thần xanh như tàu lá, tôi bước đến gần hân rồi hỏi:

– hân bị sao vậy?

cô ấy lắp bắp:

– có...ai...ai đó vừa kéo tay hân dưới nước.

nghe xong tôi liền soi đèn pin xuống nước, soi quanh thì thấy một bẹ dừa nước đang trôi gần đó, tôi thở pHạo:

– hân xem kìa, chỉ là bẹ dừa nước thôi, không sao đâu

– rõ ràng có một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay hân mà

– thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa chúng ta đi tiếp thôi

tôi lai tiếp tục chống xuồng băng đi, hân cũng không còn dám nghịch nước nữa. cuối cùng xuồng cũng cập bến, chúng tôi lại phải đi bộ men theo con đường mòn, hai bên đường cây cối đan xen nhau như một mê cung, lâu lâu lại nghe tiếng thú rừng chạy sột soạt làm mọi người giật mình, cánh rừng vẫn còn giữ nguyên nét nguyên thủy hòa cùng không khí ẩm mốc của những tàn cây mục nát.chúng tôi đi được một đoạn thì cây đèn pin tự nhiên phụt tắt làm không gian xung quanh tối đen như mực, bản tính sợ ma của thằng long và con phượng lại trỗi dậy,hai đứa nó xiết chặt tôi đến không thở nổi, phượng nhanh miệng đưa ra ý kiến là tất cả nắm tay nhau đi để khỏi lạc, ai cũng đồng tình nên mọi người làm theo, chúng tôi đi rất lâu một hồi sau mới thấy ánh trăng ló dạng, chúng tôi ngừng lại nghỉ mệt, phượng quay sang hân hỏi:

– lúc nãy hân sợ lắm hả làm gì mà xiết tay mình chặt dữ vậy, đau mún chết đây nè, mà hân có sao không vậy lúc nãy tay hân lạnh lắm đó.

hân ngớ người ngạc nhiên:

– từ đầu đến giờ hân đều đi bên đây mà.

nghe vậy phượng không đứng nổi nữa đã ngã xuống đất khóc sướt mướt không thể nói nên lời, lúc này, tự nhiên cây đèn pin lại sáng trở lại, tôi cũng không nghĩ nhiều liền quay đèn sang cánh tay của phượng thì thấy những vết bầm hình ngón tay in rất rõ trên da của cô ấy,hân vội chạy đến đỡ phượng dậy, lúc này tôi cũng hơi bàng hoàng ai lại có thể gây ra vết bầm lớn như vậy được, suy nghĩ quẩn quanh, tôi sực nhớ ra chỉ có lão già đó mới giở trò này, chắc chắn là lão ta muốn hù chúng tôi để chúng tôi tin vào lão, càng nghĩ tôi càng muốn nhanh chóng gặp ông ta để nện ông ta một trận, nộ khí xung thiên tôi quay sang giục mọi người, rồi phóng nhanh về phía trước, mọi người cũng vội chạy theo. . tôi băng băng trong đêm mặc kệ tiếng gọi của mọi người, hồi lâu tôi cũng thấy ánh đèn loe loét hắt ra từ một ngôi nhà gỗ ở phía trước, ngôi nhà này chắc cũng đã xây dựng rất lâu vách gỗ đã sờn, mái lá cũng mục nát, sân trước có một cây rừa rất to khoảng mấy giang tay mới ôm hết được, cạnh gốc cây tôi nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ, tôi tò mò từ từ tiến lại gần để xem, tôi khom người ngó vào ngôi miếu thì thấy có rất nhiều tượng đất bể nát và một vài hòn đá đen bóng kì lạ, hai cây đèn cầy lúc nào cũng chập chờn sáng tối trên gương mặt những tượng đất làm chúng càng trở nên đáng sợ.

– đó là những vị thần tài, thổ địa bị gia chủ vứt đi đó, tôi đã thỉnh họ về đây ở chung với tôi

một giọng thì tHạo vang phía sau tôi làm tôi giật nảy người, tôi vội quay sang thì thấy một người đàn ông lớn tuổi,gương mặt mộc hốc hác,nhưng đôi mắt rất có thần, trên tay ông ta cầm một mâm cơm canh, một bó nhang nhỏ và vài tờ giấy bạc đại màu vàng óng ánh, tôi đoán trong đầu chắc đây là lão thầy Năm mà ông ngoại đã nhắc đến. ông ta nhìn tôi một cái rồi ngồi xuống đặt những thứ trong mâm vào miếu, đốt một bó nhang cấm vào lư hương rồi đốt tiếp mấy tờ bạc đại – mời các vị về ăn – ông ta lẩm bẩm. xong ông ta ngồi dậy, phủi phủi mấy hạt các trên đạo bào rồi nói:
– nếu cậu đối tốt với họ, họ sẽ không bao giờ quên ơn cậu đâu. nhưng gia chủ bất lương gặp phải những xui xẻo thì đỗ tội cho những vị này rồi vứt họ ra đường không thương tiếc mà không biết chính những vị này đã âm thầm giúp chúng rất nhiều lần, ác lai ắt gặp ác báo, đó là nhân quả.

– ông là thầy Năm hả?

vừa hỏi xong thì đám bạn tôi cũng vừa đến, thằng long hằn hộc:

– mày làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?

tôi chưa kịp trả lời thì ông ta cười nhạt nhắc nhở thằng long:

– đêm khuya đừng nhắc chúng, chúng sẽ tìm cậu đó.

thằng long vội đưa tay lên bịch miệng lại nhìn dáo dác xung quanh, gia hân nhanh trí hiểu ra:

– thầy đây chắc là thầy Năm phải không ạ?

– tôi đợi mọi người lâu lắm rồi đó, vào nhà đi rồi nói chuyện.

ông ta đi vào nhà, chúng tôi cũng nối bước theo sau.. nhà ông ta chỉ có hai cây đèn ống khói đặt trên chiếc kệ cây đóng dính trên cột nhà và dăm ba cây đèn cầy đặt trên một chiếc bàn gỗ phía góc tường mà tôi nghĩ đó đó chính là bàn tổ của ông ta, trên bàn có một lư đồng rất lớn nhang còn cháy nghi ngút, phía trên nữa là rất nhiều hủ sành đủ loại nhỏ to khác nhau phía trên miệng đều được bịch lại bằng giấy đỏ có viết những chữ ngoằn ngèo kệch cỡm, trên mỗi hủ cũng có lót một sấp giấy vàng mã theo hình tròn, bậc tiếp theo nữa là một tượng lớn mặt mày đỏ tươi bậm trợn, có hàm râu quai nón như kiểu trương phi trong tam quốc chí vậy, hai bên tượng lớn là hai tượng nhỏ cũng khá oai nghiêm,tôi nghĩ chắc là hộ pháp, trên trần nhà thì vải xanh vải đỏ chằn chịt y như gánh hát, phía trước bàn thì có hai con kì lân sống động như thật,trên bàn còn bày thêm bảy ngọn đèn dầu hình cánh sen rất đẹp cùng một số vật phẩm cúng tế bày biện khá tươm tất, vách tường thì treo đầy những thứ linh tinh như gương bát quái, bùa chú,kiếm gỗ. ..phía bên sạp còn có những tượng đồng tư thế đều khác nhau nhỏ bằng khoảng nắm tay,không gian có phần quái lạ giống như luôn có ai đó đứng sau lưng mình vậy, nơi này ngoài tiếng ếch nhái râm ran thì chỉ còn nghe được tiếng hơi thở của mọi người.

ông ta mời chúng tôi ngồi, rồi từ tốn nói:

– sao các cô cậu đến trễ vậy?

thằng long định giải thích mọi việc nhưng chưa kịp mở lời thì tôi gắt rỗng:

– ông ngoại biểu tôi đến đây gặp ông nên tôi buộc lòng phải đến, giờ thì gặp rồi nên tôi về đây. .. chuyện làm đệ tử gì đó thì xin lỗi tôi không đáp ứng được, chúng tôi về đây mong ông sau này đừng đến tìm ông tôi nữa, tạm biệt!
nói xong tôi quay lưng đi thì ông ta liền nói:

– bây giờ sắp qua 12h khuya rồi, lá bùa của tôi cho cậu 10 năm trước đúng 12h khuya hôm nay sẽ không còn hiệu lực nữa, nếu cậu bước ra khỏi đây tôi không chắc chuyện xấu gì sẽ xảy ra với cậu đâu, tin tôi đi.

– ông không cần quan tâm chuyện của tôi, điều tôi cần là ông đừng làm phiền gia đình tôi nữa, mọi người chúng ta đi thôi.

Phượng thấy vậy liền nhíu mày khuyên tôi:

– khoan đã Hạo, chuyện này thà tin là thật đừng tin là giả, trên đường đi chẳng phải chúng ta đã gặp những thứ như vậy sao?

– tôi cũng thấy phượng nói đúng đó – thằng long bè theo

– những trò hù trẻ con vậy mà mọi người cũng tin cho được, rõ ràng là ông ta giở trò, nếu mọi người muốn ở lại thì cứ việc tôi về đây.

tôi quay phắt đi một mạch ra cửa rồi mất hút trong bóng đêm, mọi người vẫn còn lóng ngóng không biết xử lý thế nào thì thầy Năm thở dài:

– có lẽ ý trời đã định, tôi không có duyên thầy trò với thằng nhóc này rồi.
gia hân sốt ruột, liền hỏi:

– thầy ơi, ý thầy là sao ạ?

– thật ra ta định nhận nó làm đệ tử một phần vì cốt tướng của nó nếu đi theo con đường trừ ma diệt quỷ thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một pháp sư rất giỏi và đó cũng là cách giúp nó giải trừ nạn sát thân, nhưng e là. ...

– Thầy ơi, nếu thật vậy thì mong thầy ra tay giúp Hạo với, tuy cứng đầu vậy nhưng Hạo là một người tốt.

– Chẳng phải cháu cũng thấy nó một mực không tin ta sao, còn cách nào khác. ..

– Nếu cậu ấy không tin thì ông hãy làm cho cậu ấy tin, chẳng phải làm pháp sư cũng để giúp người sao. ..

Nghe gia hân nói một hồi thầy Năm đuối lý, đành đồng ý ra tay giúp:

– thôi được rồi ta chịu thua cháu vậy, cũng gần qua 12h rồi để ta viết một lá bùa rồi các cháu đuổi theo đưa cho nó.

thầy Năm nhanh tay thắp ba cây nhang lên bàn tổ, rồi nhanh như cắt chộp lấy cây bút lông thỏ cạnh bên chấm mực rồi viết như múa kiếm, miệng đọc chú gì đó không rõ, thoáng cái đã viết xong tấm bùa, ông đưa cho hân rồi dặn dò:
– cháu hãy cầm lá bùa này đi tìm nó, nếu gặp thì hãy đưa nó về đây còn không gặp thì coi như số mạng đã định, ta cũng không còn cách nào khác.

– cháu biết rồi – gia hân nhìn long rồi nói – long đi với mình còn phượng và dương ở lại kể cho thầy Năm nghe chuyện xảy ra với dương ở nghĩa địa nhờ thầy giải trừ dùm, đi thôi long

– sao lại là mình – long mếu máo

– nhanh đi nếu không là không kịp đó.

– thôi được rồi, đi thôi

vậy là long và hân phóng nhanh trong đêm để tìm tôi, họ chạy ra đến bờ sông thì thấy chiếc xuồng vẫn còn đấy, thì nghĩ ngay là tôi vẫn còn ở lại đâu đấy trong rừng – chúng ta quay lại tìm thôi, mong là Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì trước khi chúng ta tìm được cậu ấy – hân lo lắng rồi nhanh chân cùng long trở ngược vào rừng tìm, họ đi sâu vào rừng, vừa đi họ vừa gọi to tên tôi. họ lùng xục từng gốc cây, bụi rậm nhưng vẫn không tìm thấy tôi, khoảng một tiếng tìm kiếm trong bóng đêm lạnh lẽo mọi thứ gần như tuyệt vọng, thì thằng long trong lúc ngồi thở hổn hểnh nhìn thấy một bóng đen to đùng lờ mờ ẩn hiện phía gốc cây vong đằng trước, cậu ta cố gắn căng mắt ra nhìn thì đúng là có một bóng đen thật nhưng vì ánh trăng đã trôi vào mây nên không nhìn rõ được, cậu ta nuốt nước bọt trấn an bản thân rồi đưa tay lay lay gia hân:

– hình như thằng Hạo ngồi một đống ở gốc cây đằng trước đúng không?

hân quay qua nhìn theo hướng chỉ tay của thằng long:

– hân có thấy bóng ai đâu à?

câu nói đó của hân càng làm thằng long thêm bất an:

– trời ơi nó ngồi thù lù một cục đen thui vậy mà không thấy hả?

– thật tình là hân có thấy ai đâu.

– đưa long lá bùa – nói chưa dứt câu nó giật lá bùa trên tay hân đưa về phía trước rồi từ từ tiến về hướng cây vong, chậm rãi từng bước một lại gần gốc cây, đến lúc chỉ còn vài bước thì bóng đen đó vụt nhanh lên đọt cây đu đưa quay lại mấy cái rồi biến mất trong bóng đêm, lúc này thằng té nHạo ra đất vì sợ, nó kêu lên thất thanh:

– ma. .. ma. ..ma kìa

– long, bình tĩnh lại đây là Hạo mà

nghe thế nó liền nhìn về hướng hân đang đứng dưới gốc cây thì thấy hân đang đỡ lấy tôi, bản thân tôi thì nằm bất động, thằng long hét lớn:

– lúc nãy hân không nhìn thấy gì sao, nó đu lên ngọn cây rồi biến mất.

– long bị gì vậy, lúc nãy đúng là có một cơn gió thổi ngang nhưng có thấy ai ngoài hạnh nằm dưới đất đâu, thôi đừng nói nhiều nữa mau lại đây phụ hân một tay coi
thằng long chạy đến đỡ tôi:

– hân ơi, thằng Hạo ngừng thở rồi, khoan đã hình như trong miệng nó có thứ gì? – nói xong nó đưa tay vào miệng tôi móc ra rất nhiều đất bùn có mùi hôi thối, sau khi bùn được lấy ra hết thì tôi sặc mấy cái rồi ói ra thêm rất nhìu bùn nữa, bây giờ tôi mới thở lại được bình thường, thằng long tán nhẹ vào mặt tôi mấy cái cho tôi tỉnh lại hẳn, đầu tôi vẫn còn rất đau, nó liền hỏi:

– có chuyện gì xảy ra với mày vậy, sao mày nằm đây mà trong miệng toàn bùn đất vậy?

tôi nhíu mài cố gắn nhớ lại chuyện đã xảy ra khi tôi bước ra khỏi nhà thầy Năm:

– khi tao ra khỏi nhà thì đi thẳng theo đường mòn trong lòng cảm thấy bực tức định ra xuồng rồi về thẳng nhà, đi được một đoạn tự nhiên phía trước xuất hiện sương mù dày đặt, thấy lạ nhưng tao vẫn tiến thẳng về trước xuyên qua đám sương thì thấy hân đứng dưới gốc cây đưa tay vẫy vẫy tao lại – lúc này mặt hân và long ngớ ra khó hiểu, tôi lại kể tiếp – thấy vậy tao mới tiến lại, rồi hân đưa cho tao rất nhiều bánh bao thơm ngon nóng hổi, tao ăn liên tục mà không cảm thấy no, sau đó tao không còn nhớ gì nữa, mở mắt ra thì thấy hai người ở đây.

– mày nhìn đi, bánh bao mà mày ăn nè

thằng long đưa tay chỉ về đống bùn dưới đất, nhìn thấy chúng tôi lại mún ói thêm lần nữa, nó lại nói tiếp:

– nếu tao và hân không tới kịp thì con ma đó đã đưa mày về chầu ông bà ông dãi rồi.

– ma? – tôi cảm thấy khó hiểu về lời thằng long nói

– thôi về chỗ thầy Năm đi rồi tao kể mày nghe đầu đuôi, nơi này không nên ở lâu nữa đâu.

nói xong nó và hân kè tôi quay về hướng nhà thầy Năm.

Quay lại chuyện của thằng dương, sau khi hân và long đi tìm tôi thì ở nhà dương và phượng đem toàn bộ câu chuyện ở nghĩa trang kể lại cho thầy Năm nghe, ông hiểu ra cớ sự bèn nói:

– thật ra, 10 năm trước con quỷ này phá làng phá xóm ta đã tìm cách thu phục nó nhưng do sơ xuất đã để nó chạy thoát, từ đó về sau không thấy nó xuất hiện nữa, không ngờ giờ đây nó lại trở lại hại người. ..lần này coi như là dịp tốt để ta thu phục nó nếu không e là xóm đó không ngày được yên.

– ý ông nói "quỷ" là sao ạ? – dương thắc mắc

– những kẻ chết do bệnh tật, tai nạn. ..nói chung là tới số phải chết đó nếu chịu chuyển kiếp luân hồi thì không nói gì còn nếu ở lại dương gian không chịu đầu thai thì trở thành hồn ma, loại này chuyên phá làng phá xóm hại người vì âm khí không mạnh nên dễ bắt. còn loại chết vì bị hãm hại hay tự tử, chết oan thì oán khí khá nặng, cũng như loại kia nếu chịu đầu thai thì quá tốt rồi nhưng đa phần là sẽ ở lại dương gian để trả thù, chúng có oán hận nặng nề nên trở thành quỷ, càng sống lâu năm trên dương gian thì chúng càng mạnh, loại này phải thu phục sớm nếu không sẽ có nhiều người chết vì chúng.

– vậy cái con ở nghĩa địa là quỷ hả ông?

– đúng vậy! lần trước gặp nó cháu không chết là coi như may mắn rồi.

– làm sao bắt được nó hả ông?

– vậy thì phải nhờ cháu giúp một tay rồi.

– cháu hả? cháu giúp thế nào đây.

– con quỷ này coi ra muốn bắt cháu xuống dưới với nó, vậy lần này ta sẽ tương kế tựu kế, dùng cháu làm mồi nhử để dụ nó ra sau đó ông sẽ thu phục nó.

– trời đất, như vậy có mạo hiểm quá không ông? cháu vẫn chưa có bạn gái đó ông ơi.

– nếu không làm vậy thì nó sẽ không lộ diện đâu, với lại cháu cứ yên tâm có ôngnăm ở đây nó sẽ động được một sợi tóc của cháu đâu.

– vậy thôi được, đành liều một phen vậy, vậy cháu phải làm thế nào đây ông?

– chuyện này đợi mọi người về đầy đủ chúng ta sẽ bàn sau.

ít phút sau chúng tôi cũng về tới, thấy tôi vẫn còn sống ông năm gật gù:

– coi ra mạng cậu cũng lớn thật.

– ông muốn tôi chết lắm để chứng minh ông đúng chứ gì, tôi vẫn không tin ông – tôi trả treo ông ta, nhưng thật ra trong lòng tôi đã có chút hoài nghi, liệu rằng ma có thật không.

thấy tôi trả treo ông ta nổi nóng nhìn mọi người rồi nói:

– đấy, đấy các cháu thấy chưa, ta cố giúp nó mà nó còn ương bướng nữa, cứng đầu cứng cổ như thằng nhóc này muốn làm đệ tử ta ta cũng không nhận.

– ai muốn làm đệ tử ông chứ, giả ma giả quỷ gạt người thì hay ho gì.

– mọi người thấy chưa đến giờ nó vẫn không tin ma là có thật, ta thật hết cách.

thằng long tiếp lời:

– tao đã nhìn thấy nó ba lần rồi không giả được đâu.

tôi lại cãi:

– tao thì chưa thấy lần nào nên tao không tin

tôi lại quay sang ông năm:

– được rồi, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, trường của tôi mấy ngày trước có một sinh viên vừa mới chết vì tai nạn giao thông thằng đó cũng là bạn của tôi, nếu ông gọi hồn nó về đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ tin là trên đời này có ma và lúc tôi sẽ ba quỳ chín lại bái ông làm sư phụ

nghe vậy thôi ông ta đã giận đỏ mặt tía tay, hằn giọng:

– cái thằng nhóc con này khẩu khí lớn thật, được,thầy sẽ đợi ba quỳ chín lại của con.

– làm được hẳn nói cũng chưa muộn – tôi vênh váo – vậy chừng nào cho tôi thấy "khả năng" của ông đây?

– ngay bây giờ, nhưng trước tiên cậu phải cho tôi biết tên họ, ngày sinh tháng đẻ của người chết tôi mới có thể gọi hồn được.

thế là tôi cho ông ta biết tên họ và ngày sinh của thằng bạn tôi, lúc này ông ta bảo chúng tôi phụ ông ta lập một bàn khấn ngoài sân trước gồm đủ thứ lỉnh khỉnh trông rất ra vẻ thầy pháp, lúc này tôi vẫn còn cười thầm trong bụng để xem ông ta giở trò gì. chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ông ta kêu tất cả mọi người vào nhà đóng kín cửa lại chỉ còn mình tôi và ông ta ở lại vì sợ dương khí quá nhiều hồn ma sẽ không xuất hiện, sau đó ông ta bắt tôi ngồi lên chiếc ghế đặt trước bàn khấn, đối diện tôi là một cái ghế trống khác, bên cạnh là một máng cát phẳng lì, phía trên máng cát có một que cây treo thẳng xuống chạm mặt cát, tôi thắc mắc trong đầu không biết vật đó dùng để làm gì, vậy là ông ta bắt đầu đốt nhang chấp tay đánh ấn, miệng lầm bầm niệm chú, đoạn hồi lại nhảy múa xung quanh bàn khấn,rồi đốt vài lá bùa vàng đã chuẩn bị trước đó, ông ta ngậm một ngụm rượu lớn rồi phun vào viên đá nhỏ trên bàn, bất chợt gió lớn từ đâu ầm ầm thổi đến làm bụi cát bay đầy trời, ông ta lại đứng yên khấn mắt trợn ngược vả cả mồ hôi trán sau đó hét lớn:

– quỷ thần nghe lệnh. ..âm binh dẫn đường.... triệu hồi vong hồn về gặp mặt. ...

Từ đầu tới cuối tôi chỉ để ý ông ta khấn vái, đến lúc quay sang chiếc ghế đối diện thì tôi không còn nói được lời nào và cũng không còn sức lực để đứng lên bỏ chạy nữa, tôi chỉ còn biết há hốc mồm ú ớ vì ngay trước mắt tôi là hình ảnh mập mờ của thằng bạn vừa mới chết cách đây vài ngày đang ngồi trên ghế đối diện tôi, phân nửa đầu của nó bị mất vì tai nạn vẫn còn rỉ máu, gương mặt tái ngắt, hốc mắt thâm quần, tóc nó vẫn còn ướt vì hôm xảy ra tai nạn là lúc trời đổ mưa, ánh mắt vô hồn của nó nhìn thẳng vào tôi làm xương sống tôi lạnh toát, thật sự tôi muốn bỏ chạy ngay lúc đó nhưng tôi không còn sức nữa, bỗng tôi nghe tiếng sột soạt phát ra từ phía máng cát, tôi từ từ liếc mắt nhìn sang thì thấy chiếc que tự động di chuyển viết chữ trên mặt cát, mặc dù rất sợ nhưng tôi gáng nhìn và đọc hết dòng chữ đó, nó ghi là " mày tìm tao có việc gì, mày xuống dưới với tao đi". Đọc xong tôi không còn ngồi vững trên ghế nữa, tôi té nHạo xuống đất lếch lếch ra xa khỏi chiếc ghế,dưới đất nhìn lên tôi vẫn còn nhìn thấy que cây vẫn còn di chuyển nhưng tôi không còn đủ can đảm đứng lên đọc nữa, bất thình lình thằng bạn tôi đứng bật khỏi ghế vẻ mặt giận dữ nhìn tôi lăm lăm sau đó nó bay thẳng về hướng tôi, sợ quá tôi đưa cánh tay lên che mặt. ..hồi sau không thấy động tĩnh gì tôi từ từ bỏ tay xuống thì không thấy gì nữa,gió cũng ngừng thổi.

thầy Năm tiến đến phía tôi cười to rồi bảo:

– thế nào, cậu đã tin rồi chứ?

tôi đứng lên phủi mớ cát dính trên người, không nói lời nào mặt hầm hầm bỏ đi vào nhà, ông ta lại cười to rồi bước theo tôi vào nhà, lúc này tôi cảm thấy rất mất mặt vì đã cho ông ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi lúc nãy, cũng may là lũ bạn tôi không có chứng kiến cảnh đó, nếu không chắc tôi chui xuống lỗ vì xấu hổ mất. thấy tôi tức giận bước vào nhà long liền hỏi:

– chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?

tôi không buồn trả lời nó, ông thầy Năm lại mỉm cười rồi nói:

– lần này cậu thua tôi rồi vậy thì mau làm lễ bái sư đi.

mặc dù trong lòng đã tin là thế giới này có ma thật, nhưng vì bị mất mặt như vậy không nuốt nổi tức giận, tôi vẫn tỏ ra cứng miệng:

– được thôi, tôi sẽ nhận ông làm sư phụ với một điều kiện, nếu ông không chấp nhận thì có chết tôi cũng không đồng ý làm đệ tử ông.

– điều kiện gì nói ra nghe xem

– đó là, ông phải bỏ ngay qui tắc đệ tử nhập đạo không được lấy vợ

– chuyện này tuyệt đối không được, đạo qui được tổ sư nhiều đời truyền lại không thể vì một câu của cậu mà nói đổi là đổi

ông năm có vẻ không hài lòng khi nghe ý kiến của tôi

– vậy ông giải thích xem tại sao lại đặt ra đạo qui kì cục như vậy hả?

– chuyện này. ....thật ra ta cũng không rõ, nhưng tổ sư truyền lại thì bổn phận đệ tử phải nghe theo.

– tôi không có ý xúc phạm. ..nhưng lỡ như tổ sư ông vì lí do co cá nhân nào đó chẳng hạn như hận phụ nữ mà đặt ra đạo qui như vậy mà bắt người đời sau tuân theo chẳng phải quá đáng lắm sao?

– cậu dám nhục mạ tổ sư.

– tôi chỉ nói suy nghĩ của bản thân thôi, đạo qui là do con người đặt ra vậy con người sửa đổi cũng là hợp tình hợp lý, mỗi thời mỗi khác ông cứ bảo thủ như vậy thì sao phát triển đạo môn được, đến giờ tôi hiểu tại sao ông không có nổi đến một tên đệ tử rồi. .

– ăn nói bậy bạ, ta chỉ không muốn nhận thôi chứ nhận thì thiếu gì kẻ muốn làm đệ tử ta, nói tóm lại thay đổi đạo qui là không được

– nếu vậy thì hết cách rồi. .. về thôi mọi người.

tôi vừa định bước ra cửa thì:

– khoan đã

hân gọi tôi, rồi lại chạy đến chỗ thầy Năm:

– thầy ơi, thầy suy nghĩ lại đi, Hạo nói đúng đó đạo qui là do con người đặt ra thay đổi một vài điều thì cũng có sao, chẳng phải thầy từng nói bổn mạng của hạnh thuần dương nếu chịu nhập đạo thì sau này sẽ trở thành một pháp sư rất giỏi giúp được nhiều người, trừ ma diệt quỷ. .. nếu tổ sư trên trời biết được thầy thay đổi đạo qui để có được một đệ tử giỏi thì tổ sư ắt hẳn sẽ không trách thầy đâu.

nghe hân nói có vẻ chí phải, ông ta liền trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, xong ông ta tiến lại gần bàn tổ thắp ba nén nhang rồi lầm bầm một mình gì đấy, đoạn hồi quay lại phía tôi nói:

– được rồi, hôm nay ta sẽ phá lệ làm trái đạo qui đồng ý yêu cầu của cậu, mong là tổ sư hiểu được mà không trách tội. nhưng cậu đừng nghĩ được nước rồi làm tới, sau này nhập đạo rồi cậu phải nghe lời tôi chỉ bảo không được làm càng.

– chỉ cần chấp nhận điều kiện của tôi thì mọi việc sẽ nghe theo ông.

– được, vậy hai ngày nữa là ngày rằm ta sẽ làm lễ bái sư cho con.

giờ mọi người chở nên vui vẻ vì mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết thỏa đáng. tuy nhiên vẫn còn một việc cần bàn lại, lúc này thầy Năm vuốt vuốt chòm râu suy tư rồi nói:

– điều ta cảm thấy lo lắng hiện giờ là chuyện của cháu dương, nếu không ra tay bắt con quỷ đang muốn hại cháu ấy để đến qua ngày rằm tháng này nó sẽ mạnh lên rất nhiều, lúc đó muốn bắt nó e rằng không dễ. .

– vậy chúng ta phải làm sao hả thầy Năm – phượng hỏi

– giờ trời cũng đã khuya, các cháu không nên về nhà vì giờ này ma da ở đầm bông súng đang tụ tập rất nhiều nếu về sẽ rất nguy hiểm hãy nghỉ lại nhà ông,sáng sớm ngày mai chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị một vài thứ cần thiết để giúp cháu dương.

Nói xong thầy Năm đưa chúng tôi vào nhà trong, tôi nhìn thấy thằng dương có vẻ u sầu lo lắng, nhưng tôi tự nhủ sẽ quyết không để bạn bè mình xảy ra thêm bất cứ chuyện gì không hay nữa.

 

Ngày đăng: 26/05/2019
Người đăng: Phùng Lộc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Napoleon Bonaparte Một cuộc đời
 

Châu Âu là một cái hang chuột, chưa bao giờ ở châu âu có những đế quốc vĩ đại và những cuộc cách mạng vĩ đại như ở phương đông

Napoleon Bonaparte – Một cuộc đời

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage