Gửi bài:

Vệt máu

- Tại sao lại có vệt máu khô ở đây? – Trúc buột miệng.

- Mẹ ơi...

Vai con gái run lên, bé áp mặt vào lưng mẹ nấc lên. Nàng lo lắng dựng xe, bế con, ôm vào lòng.

***

Đồng hồ chạy nhanh như ai thò tay vào vặn: 6h45p. Nàng quơ vội cái túi, xỏ chân vào đôi giày cao gót, bế con gái lên xe và dắt ra cổng. Hấp tấp, vấp, đôi giày giây tuột quai. Nàng cúi xuống sửa lại. Giật thót. Dưới chân nàng sẫm màu máu khô. Một vệt lớn loang dài gần bằng miệng chiếc nón lá. Tại sao lại có vệt máu ngay trước cánh cửa nhà nàng? Một vụ tai nạn? Ẩu đả có vũ khí? Một người vô ý vướng đá, té, mảnh thủy tinh cứa vào chân? Chết tiệt! Đám máu khô đồng lõa với đầu óc tưởng tượng của nàng.

mẹ con

- Mẹ, trễ giờ học con. Mẹ cài quai giày lâu thế? – Con gái nàng thỏ thẻ nhắc mẹ.

- Xong ngay đây con gái.

Chết tiệt! Thật vớ vẩn. Chỉ là một đám máu khô thôi mà!Nàng lắc đầu không nghĩ nữa, chiếc Spasy lướt nhẹ trên đường. Nàng mua xôi cho con, thả con trước cổng trường. Con bé mắt trong veo, môi nũng nịu như cánh hoa hồng, níu tay mẹ

- Mẹ ơi, đêm qua mẹ về trễ nên không biết...

- Mẹ xin lỗi con gái nhé! Chiều nay mẹ sẽ đón con sớm.

- Không mẹ ơi, chiều qua... – Con bé ngập ngừng, mắt ươn ướt chực khóc

Bảy giờ, còn ba mươi phút nữa, nếu không đi nhanh sẽ mắc vào những đoạn đường tắc. Nàng cúi xuống hôn con.

- Chiều qua mẹ đã để bà Vú đón con nhưng chiều nay mẹ sẽ...

- Không mẹ ơi... - Con bé chưa chịu rời mẹ

- Mẹ hứa với con gái rồi mà. Vào lớp đi con. Mẹ đi làm, sắp trễ giờ rồi...

Nàng quay xe, không kịp nhìn thấy con gái đưa ống tay áo quyệt mắt. Nó lủi thủi tay cầm hộp xôi bước vào trường. Cái cặp đeo to gấp rưỡi tấm lưng con bé khiến nó giống như một chú rùa con.

Bảy giờ hai mươi, nàng đến cơ quan. Chọn một góc khuất, nàng phớt nhẹ cọ lên má, dặm phấn trắng, phấn hồng, mascara vuốt mi, lướt hai nét son lên môi, mái tóc dài quá vai hất nhẹ một bên. 5 phút đánh bật dáng vẻ người đàn bà bận rộn, nàng trở thành người phụ nữ 100% hoàn hảo. Nàng xoay nhẹ người, chiếc váy bung xòe, phun nước hoa ngược gió, nàng bước nhanh qua đám sương vừa tạo, ướp hương vào thân thể bằng cách đó. Nàng gõ guốc trên hành lang từ tốn, êm ái và quyến rũ.

- Ôi, Trúc xinh đi đứng một mình cũng xinh – Nam, phòng chất thải rắn tán tỉnh.

Nàng mỉm cười, liếc nhẹ, đuôi mắt nàng khiến Nam chút nữa lảo đảo.

- Chị Trúc, chiếc váy màu hoàng yến hợp với chị quá! - Lan, phòng quản lý môi trường trầm trồ.

- Mỗi ngày chị ấy một trang phục, bộ nào chẳng hợp. – Minh, cùng phòng tán dương

Người phụ nữ 100% hoàn hảo giữ nguyên nụ cười mãn nguyện. Không ai nhận ra người đàn bà đơn thân tất bật trước bảy giờ sáng. Các cô gái trẻ ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng. Những gã đàn ông hoặc tán dương, hoặc ngầm so sánh với vợ mình rồi thở dài tiếc nuối. Ba mươi tuổi, nàng rất nữ tính, quyến rũ và kiêu hãnh. Đôi khi nàng thấy mình như Mi Mi, còn mèo cái nhà nàng. Bốn chân kiêu kì như đi trên một nét kẻ và ngoe nguẩy cái đuôi chẳng khác gì một ả đỏm dáng ra đi với sự bất cần, để lại con tam thể La La nhà hàng xóm ngoài cánh cổng, ngẩn ngơ như một quý ông bị "cắm sừng" trông thật thảm thương! Nàng từng đi hai chân trên một đường thẳng, ngớ ngẩn đặt thêm sách lên đầu và vụng về để sách rơi nhiều lần xuống sàn. Giờ thì nàng đã thuần thục, uyển chuyển như tấm lụa phơi.

Thật ra, chính nàng cũng không chú mục vào chúng nhiều lắm, những con mèo. Chỉ vì những con mèo cái đã tồn tại trong gia đình nàng từ rất lâu. Đó là một sự hiện diện đặc biệt theo kiểu kế thừa. Nàng thích nhìn chúng vì chúng khó hiểu như nàng. Không ai có thể đoán chúng đang nghĩ gì, thậm chí nhìn cả vào ánh mắt! Nàng đánh giá mọi người khác nhau, và cư xử với họ cũng theo cách khác nhau. Những người nàng cho là mạnh mẽ, khả kính, nàng sẽ có thiện cảm, còn những kẻ yếu kém, nàng không để mắt tới.

Mở cửa phòng kế hoạch, nàng luôn đúng giờ như cân tiểu ly. Nhấm nháp chút café lon lấy ngoài máy, nàng làm việc một cách mẫn cán.

chăm chỉ làm việc

***

Mười một giờ ba mươi ăn trưa. Nàng chọn canh rau má nấu tôm, sườn kho mặn. Bưng khay đến bàn của Minh, Lan, Nam và chị Liên, nàng quen ngồi cố định chung với một số bạn. Bữa trưa vui vẻ kết thúc vào lúc mười một giờ năm mươi lăm. Năm người café trưa. Nam bắt đầu thao thao bất tuyệt "điệp vụ hoa hồng" với một cô tên Yến ở Ngân Hàng, kế hoạch trong tuần tới sẽ để đôi môi Nam đáp xuống đóa hàm tiếu chúm chím môi Yến. Chị Liên phì cười bảo Nam hãy bảo vệ bộ răng kẻo hôn bậy, con gái người ta nheo nhẻo đâu có chịu, tặng vài bạt tai, san bằng răng cọ thì tội.

Lan, Minh quan tâm đến trang phục của Trúc. Các cô suýt xoa khen dáng nàng đẹp mặc chi cũng đẹp. Những bộ đồ sành điệu hợp dáng lại càng tôn nét kiêu kì. Mùi nước hoa của nàng đang sử dụng cũng rất lạ. Hương cam bergamot, cây đại hoàng, hoa cúc bạch, hoa huệ, hoa hồng, hoắc hương, gỗ đàn hương. Cũng là nước hoa Ricci Ricci là biểu tượng mới của nhãn hiệu nước hoa Nina Ricci nhưng Lan và Minh không có được làn hương toát ra phảng phất sau mỗi bước chân như nàng.

Nàng nháy mắt trêu hai cô gái trẻ rằng nước hoa phân biệt rất rõ các chặng đời của chị em phụ nữ. Hai cô gái trẻ hương nồng nàn hơn. Còn nàng, tuổi cũng chặng giữa cuộc đời thì "hương bay đi ít nhiều" nên mới thoang thoảng phảng phất. Chị Liên lại chép miệng than thở rằng chị thua thiệt bởi chỉ dùng một loại hương duy nhất là hương của cha mấy đứa trẻ nhà chị. Nàng chợt chạnh lòng, cả đời nàng chỉ khao khát loại hương mà chị Liên đang dùng...

- Chị Trúc có chuyện gì hay kể đi – Nam lên tiếng

- À, không có gì. Chỉ là một đám máu khô trước cổng – Nàng buột miệng. Chợt giật mình, không hiểu vì sao nàng lại nhắc đến vệt máu trước cổng trong khi đã không còn nhớ nó sau bảy giờ sáng.

Mọi người sửng sốt, dồn hỏi. Nàng bối rối:

- Mình không biết vì sao lại có đám máu khô ấy. Nó loang ra cả một mảng lớn.

Lan dự đoán chắc có một vụ tai nạn đã xảy ra. Thời gian gần đây thành phố cứ năm phút lại có một vụ. Minh thì cho rằng hẳn có một người nào đó đeo trang sức nhiều đi ngang đó và lúc khuya khoắt.

- Phập!

Con dao cán vàng cắm ngập trái táo đỏ. Cả bốn người giật thót mình khi Minh diễn tả hành động của tên hung thủ cô đang tưởng tượng.

- Cũng có thể còn ly kì hơn – Nam chậm rãi nói – Mùi hôi của thứ thịt người phân hủy, ngôi nhà hoang, những bí mật...

- Thật khủng khiếp – Trúc nhăn mặt thốt lên!

Không gian trầm lắng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng từ vệt máu khô trước cổng nhà Trúc. Nàng rùng mình. Đám máu khô có chân đi theo bám vào nàng để bây giờ cảm giác rõ nhất là sự hoang mang.

- Trời ạ – Chị Liên phá vỡ bầu không khí đặc quánh đó – Các cô cậu giàu trí tưởng bở quá nhỉ? Phức tạp! Biết đâu có tay chủ quán nhậu đi mua huyết heo về làm món tiết canh trứ danh của quán. Y vấp té, bịch huyết bể, đổ ra trước cửa nhà Trúc và giờ thì nó khô.

Năm người cùng bật cười bởi phát hiện rất hay ho của chị Liên. Trúc thở phào nhẹ nhõm như chính nàng trút đi một gánh nặng.

Mười ba giờ làm việc. Nàng lên kế hoạch về chương trình công tác trọng điểm của thị trường bất động sản thành phố. Sếp phó nhờ nàng đặt phòng khách sạn cho chuyến công tác tuần tới ở Nha Trang. Nàng chuyển email địa chỉ khách sạn, số phòng, năm phút sau, sếp phó vào phòng Kế Hoạch.

- Cô Trúc chọn cho tôi khách sạn có cái tên khủng khiếp nhất Việt Nam. Cô ám chỉ điều gì? – Sếp phó dẵn từng tiếng.

Phòng Kế Hoạch tịnh không một âm thanh. Tất cả đang theo dõi nét mặt của sếp phó. Nàng ngơ ngác:

- Evason Hideaway là khách sạn năm sao được xếp hạng trong danh sách 101 khách sạn tốt nhất thế giới không lẽ chưa vừa ý anh?

- Nếu cô chu đáo như thế tôi không phải mất công sang đây! Cô mở mail kiểm tra ngay cho tôi – Sếp phó nện gót giầy nặng trịch quay ra. Âm thanh lạnh tanh, nghiến lại.

- Sao vậy chị ? – Minh sang bàn Trúc lo lắng hỏi

- Không sao đâu cô bé! Em làm việc đi.

Trúc mở email. Khách sạn Vệt Máu Loang... Trúc nhìn trân trân vào màn hình. Sao lại có chuyện như thế này... Rõ ràng nàng đã gọi điện thoại book phòng khách sạn Evason Hideaway ở Nha Trang rồi kia mà? Tại sao nàng lại chuyển thông tin quái quỉ này cho sếp... Vệt máu loang không buông tha cho nàng.

Thời gian lệt bệt trôi.

Mười bảy giờ nàng rời khỏi Sở. Chiều nay nàng sẽ đón con gái sớm. Tối sẽ không hẹn với bất kì ai ngoài con bé... Con bé thấy mẹ đến đón, vui sướng nhảy chân sáo, líu lo kể chuyện có một bạn chung lớp dưới quê chuyển lên. Bạn học rất giỏi, xung phong trả lời câu nào cũng đúng được cô giáo khen. Nàng mỉm cười, không khoảnh khắc nào bình yên hơn như khi ở bên con.

Nàng dừng lại trước cánh cổng, bấm chuông. Bất giác Trúc nhìn xuống chân mình, vệt máu khô sậm đen, bụi lấp đi những vết loang quái dị, chỉ còn lại một đám nhỏ.

- Tại sao lại có vệt máu khô ở đây? – Trúc buột miệng.

- Mẹ ơi...

Vai con gái run lên, bé áp mặt vào lưng mẹ nấc lên. Nàng lo lắng dựng xe, bế con, ôm vào lòng.

- Con gái của mẹ tủi thân đấy ư? Đêm nay mẹ sẽ ở nhà, kể chuyện và ru con ngủ. Lát nữa hai mẹ con ta sẽ đi ăn những món con thích.

- Không, mẹ ơi... Vệt máu khô ấy là của con Mi Mi nhà mình. Nó đã chạy ra đón con khi bà Vú mở cửa, một chiếc xe máy giống chiếc xe của mẹ đã cán qua Mi Mi. Con đã khóc rất nhiều... rất nhiều... Mỗi ngày con đều gặp Mi Mi nhiều hơn mẹ, con yêu nó. Con đã đợi mẹ cả đêm qua... Đợi mẹ cứu Mi Mi...Nhưng nó đã chết, ngay chỗ này, dưới chân mẹ...

Ngày đăng: 05/06/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Ốc sên chạy - quote
 

Ốc sên vác trên mình chiếc vỏ nặng nề, lê từng bước, từng bước về phía trước. Dù gian khổ thế nào nó cũng không muốn từ bỏ, bởi chiếc vỏ ấy đã gắn chặt với cuộc đời nó. Cũng như mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời

Ốc sên chạy - Điệp Chi Linh

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage