Gửi bài:

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi quay sang Hữu trổ một tràng dài cơn giận dữ mà nó cố nén lại từ đầu tiết đến giờ:

- Trời ơi là trời! Thầy gì mà kì cục, cái đề kiểm tra thì một câu trong tập cũng không có mà cứ đi lên đi xuống, khỏi làm ăn gì được hết trơn!

***

Hữu gãi gãi đầu ngạc nhiên: 

- Sao zị? Tao thấy mày làm được quá chừng luôn mà?

Linh đưa  tay vuốt ngực như cố đè cơn giận xuống sâu thêm :

- Được cái gì mà được! Ổng như chiếc xe cơ động chạy lên chạy xuống, hồi nãyy ổng còn ngồi ở đây nữa nè!!! 

Hữu nhăn nhó chẳng biết hạ hỏa bạn mình thế nào. 

sửng sốt

Linh đứng dậy:

- Thôi mệt! Forget chuyện đó đi, tiết sau môn gì mậy?

- Lý. 

Linh cuối xuống lục lọi cái cặp lấy cuốn tập lý rồi bỏ xuồng căng tin...

Hữu lắc đầu, quả thật nó cũng ngán thầy Đức lắm. Bài học thì thầy giảng dễ hiểu thiệt, nhưng mà bài tập thì nó cũng...bó tay luôn.

***

Lần kiểm tra sau.

Linh thì thầm:

- Hữu này, trong tập có một câu, bạn canh thầy Đức, tôi lật nhé!

- Ờ ờ, canh thì canh.

Được một lúc, Hữu bỗng nhiên đạp vào chân Linh liên tục, Linh bực mình :

- Nè, còn một chút nữa à, để tui ghi nốt.

Không thấy Hữu trả lời, tưởng là nó đồng ý. Ai dè, thầy Đức đứng sát bên. Linh giật mình ngước lên. Tưởng đâu chết chắc, hổng ngờ thầy chỉ đứng nhìn nó, không nói gì!

Linh bỗng thấy mình trở thành một tội đồ, thà thầy la, phạt hay bắt nó viết tờ tự kiểm thì Linh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Và từ đó đến hết  tiết thầy Đức vẫn im lặng như vậy.

Hết tiết, khác với lần trước, Linh không quẳng cuốn sách Hóa xuống đất nữa mà lại ngồi buồn hiu, nỗi buồn mà trước đây Linh chưa từng có bao giờ...

Mấy tiết Hóa sau đó không thấy thầy Đức đâu, lại nghe tụi bạn nói: "Thầy Đức giận mày nên đổi sang lớp khác dạy rồi", nó không nói gì nhưng mà Hữu biết là nó rất buồn.

***

20-11. Thấy Linh lấp ló, Hữu kéo nó vào, nhìn gói quà trên tay Linh, Hữu hỏi :

- Tặng ai vậy ? 

Linh lắc đầu không nói rồi bỏ đi .

Lễ vừa xong, Linh chạy vòng vòng khắp sân trường tìm...thầy Đức, à thầy kia rồi. Linh chạy đến:

- Thầy ơi! Em...ơ...em tặng thầy cái này, chúc thầy ngày nhà giáo vui vẻ ạ!   

Thầy Đức nhìn Linh thoáng ngạc nhiên:

- Ừ! Cám ơn em! 

Như thấy Linh còn muốn nói điều gì đó, thầy Đức hỏi:

- Em có chuyện gì muốn nói à?

Linh gật đầu:

- Chuyện hôm bữa, thầy đừng giận em nghe thầy, thầy cũng đừng có đổi qua lớp khác dạy nghe thầy!

Thầy Đức ngạc nhiên nhìn Linh:

- Thầy đâu có giận em, khờ quá, mấy bữa nay thầy nghỉ dạy vì thầy bệnh chứ thầy có đỗi qua lớp khác dạy đâu!

- Dạ...Em cảm ơn thầy!!!

Nói rồi Linh vụt chạy đi, thầy Đức vẫn đứng đó, lắc đầu thầy cười :

- Cái con nhỏ này, lớp 10 rồi mà cứ như con nít lớp một, chắc mai mốt tốt nghiệp rồi nó vẫn vậy quá. 

Thầy không biết trong hộp là chiếc đồng hồ cát, Linh đã nghĩ mãi trước khi tặng thầy, Linh muốn hứa với thầy bắt đầu học lại mọi thứ như chiếc đồng hồ cát khi dốc ngược lại sẽ trở lại thời gian ban đầu vậy....

Có những lúc, bạn cũng phạm những sai lầm trong quá khứ, bạn đừng vội buông xuôi, thời gian trôi qua không thể níu lại nhưng ta có thề bắt đầu bằng cách sữa chữa nó từ bây giờ, có thể trễ nhưng câu xin lỗi không bao giờ là muộn!

 

Ngày đăng: 11/06/2013
Người đăng: Quyen Trinh Nguyen Huynh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
no matter how hard
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage