Gửi bài:

Những đứa trẻ đá bóng

Có 1 ông già sống cô đơn một mình, ngay bên cạnh nhà ông là một khoảng sân rất rộng. Lũ trẻ trong vùng rất hay tụ tập đá bóng ở khoảng sân này. Cứ chiều chiều là chúng hò hét, hô hào đá bóng, và rất nhiều lần sút bóng vào tường, vào cửa sổ nhà của ông.

***

Người già cần sự ưa yên tĩnh tất nhiên không thnuích điều đó, ông thậm chí còn phải bỏ tiền ra sửa cửa sổ nữa cơ đấy. Rất nhiều lần ông ra quát tháo, cầm gậy ra xua đuổi, lũ trẻ chạy biến mất và ... hôm sau chúng lại quay lại. Cuối cùng ông già nghĩ ra 1 phương pháp.

sân vườn

Ngày hôm ấy, lũ trẻ lại đá bóng, nhưng thay vì mọi lần vừa đá vừa phải canh chừng xem ông già có đuổi mình không, lũ trẻ rất ngạc nhiên vì ông già ra xem chúng nó đá, còn hô hào cổ vũ nữa. Khi một đứa ghi bàn, ông gọi cả lũ vào và nói rằng: "Các cháu đá hay lắm, ông sẽ thưởng cho mỗi bàn thắng 10 đồng, các cháu nhớ ghi thật nhiều bàn thắng nhé".

Không có gì có thể diễn tả được niềm vui của lũ trẻ lúc đó, bình thường đá bóng thì bị đuổi, bây giờ được đá thỏa thích, thậm chí còn được tiền nữa. Lũ trẻ đá rất hăng, ghi bàn rất nhiều. Ông già giữ lời hứa, cứ mỗi bàn thắng lũ trẻ nhận được 10 đồng.

Ngày hôm sau, lũ trẻ lại đến đá bóng, và trước khi đá, ông già gọi lũ trẻ ra và nói: "Các cháu đá hay quá, xuất sắc quá, nhưng mà ông không còn nhiều tiền, nên hôm nay ông chỉ cho các cháu 7 đồng mỗi bàn thắng thôi". Lũ trẻ chưng hửng vì được cho ít tiền hơn, nhưng mà không sao, vẫn được 7 đồng mà. Chúng nó lại hò hét, lại đá, lại ghi bàn và lại nhận tiền.

Thêm một ngày trôi qua, lũ trẻ lại đến, trong lòng đã có suy nghĩ, không biết hôm nay ông ấy cho mình bao nhiêu tiền. Ông già vẫn tươi cười và nói: "Hôm nay ông chưa lĩnh lương hưu, nên ông chỉ có thể cho các cháu 5 đồng thôi" . Lũ trẻ vẫn đá, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn.

Lại thêm một ngày, lũ trẻ tiếp tục đến đá bóng, ông già nói: "Hôm nay cháu nào ghi bàn sẽ được 2 đồng, nhưng hãy đá thật hay nhé". Lũ trẻ thấy khó chịu, tại sao chỉ được 2 đồng mà mình phải cố gắng, phải ghi bàn làm gì. Vài đứa đá hay trong đội đã bỏ về, nghĩ rằng mình đang bị ông già bóc lột sức lao động.

Ngày hôm sau, lũ trẻ đến với tâm trạng uể oải, ông già tươi cười nói: "Các cháu ơi, hôm nay ông hết tiền rồi, nhưng các cháu cứ đá cho vui". Lũ trẻ tức tối bỏ về, trả lại cho ông già một khoảng sân yên lặng...

(Theo sponsell.com)

***

Những đứa trẻ lúc đầu đá bóng vì đam mê, vì đây là một trò chơi mang lại niềm vui, nhưng sau đó, chúng đá vì Tiền. Và dần dần bị lệ thuộc vào nó.

Còn chúng ta? Có bao giờ chúng ta đã lãng quên những đam mê, niềm vui của chính mình, chỉ vì tiền và những thứ vật chất đầy cám dỗ của cuộc đời?

Ngày đăng: 03/07/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Magic Knight Rayearth
 

Tôi trân trọng bản thân mình nhất. Nếu tôi xảy ra chuyện gì bất trắc thì cha, mẹ, chị... những người yêu thương tôi sẽ rất đau khổ. Tôi chỉ là một đứa trẻ, chưa thể làm được gì cho những người mình yêu thương. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cố gắng để mình đựơc hạnh phúc. Để họ không phải lo lắng.

Cho nên... tôi quí trọng bản thân mình nhất.

Houji Fuu (Magic Knight Rayearth)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage