Ông lão bán tăm bông
Không ai biết họ đang sắp làm gì...
***
Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư, ngay góc công viên. Hòa cùng làn khói bụi của những dòng xe là ông lão bán tăm bông bên lề đường. Người ta chẳng còn xa lạ gì với hình ảnh của ông nữa, bởi ông ngồi bán ở đây rất lâu rồi, không ai biết tự bao giờ. Mái tóc bạc màu, làn da ngâm, khuôn mặt nhờ nhạt, tất cả hiện rỏ trên con người của người đàn ông gầy yếu ngoài 60 tuổi ấy. Tay chân ông run rẩy có lẽ 1 phần là do tuổi già sức yếu, 1 phần do cái gió mùa đông quá lạnh mà ông chỉ có cái áo rách rưới mỏng manh...
Đèn đỏ, ông cầm những gói tăm bông lụ khụ bước ra mời từng người mua, bước đi của ông thể hiện đầy sự mệt mỏi, chắc là vì quá đói, cả balo tăm bông còn nguyên cơ mà, làm gì có tiền mà ăn... Ông vẫn tiếp tục mời, mời từng người, từng người. Có người thô lỗ quát: "Ra chỗ khác mà bán", có người nhẹ nhàng: "Dạ không mua ông ơi" có người chỉ khẽ lắc đầu,...
Đèn đỏ, 1 đôi nam nữ tuổi ngoài đôi mươi, chạy xe SH, ăn mặc sành điệu, sang trọng đậu lại. Sau đó, xe 2 người phóng vụt lên lề - cạnh nơi ông lão ngồi những lúc đèn xanh...
Không ai biết họ đang sắp làm gì...
Có người nghĩ: Chắc chúng nó sắp ôm ấp gì đó...
Có người nghĩ khác: Chắc là định vào công viên chơi...
Có người lại nghĩ: Có lẽ sắp cãi cọ gì đây...
Nhưng không, không có nụ hôn cũng chẳng có vụ cãi cọ hay vui chơi nào xảy ra cả...
Người ta chỉ thấy cô gái tiến lại gần chiếc balo cũ kĩ, hôi hám và đầy vết bẩn của ông lão. Mở balo ra, nhét vào đó 1 hộp cơm và mấy ổ bánh mì... Xong, họ lặng lẽ bỏ đi...
Người ta chẳng biết họ là ai... Đi đâu về đâu...
Đèn xanh, dòng người tiếp tục đi lại... Ông lão trở về bên chiếc balo của mình, nở nụ cười, mắt ngấn lệ - Hôm nay ông không phải nhịn đói bới thùng rác kiếm thức ăn thừa lót bụng...
Lê Vũ Luân
(Truyện viết dựa trên câu chuyện được chứng kiến)